Chương 3
"Xin lỗi, nhưng mà... nhưng mà tôi chỉ là một phục vụ, những thứ nằm ngoài phạm vi công việc của tôi tôi sẽ không làm." Tĩnh Ngữ nhỏ giọng, lo sợ nên rụt rè.
Hắn ta cười khẽ: "Cô có biết hai từ "phục vụ" có nghĩa là gì không hả? Đó là làm theo mọi yêu cầu của khách, khiến khách hài lòng. Vậy mà cô lại phục vụ tôi kiểu đó sao? Có tin tôi gọi quản lí của cô đến đây không?"
Cô mím chặt môi, cơ thể bất giác run lên, cô chỉ mới làm việc ở đây được một tuần, không thể để mất việc như vậy được.
Tĩnh Ngữ cúi đầu, giọng non nớt vang lên, nét mặt lộ ra sự sợ hãi: "Nhưng tôi... nhưng tôi không biết uống rượu."
"Không biết uống?" Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng sau đó liền nhếch môi: "Nếu cô uống hết một chai rượu tôi sẽ cho cô 10 triệu, uống hết ba chai tôi sẽ cho cô 30 triệu. Sao hả? Biết uống rồi chứ?"
Tĩnh Ngữ nâng mắt nhìn hắn ta, trong ánh mấtt loé lên sự kinh ngạc, cô không ngờ đây chính là cách mà người giàu dùng tiền, như vậy cũng quá phóng túng rồi.
"Tôi cho cô ba giây để suy nghĩ." Mục đích của hắn là trêu ghẹo cô, lấy cô ra làm trò cười, vậy nên 30 triệu này, hắn đương nhiên không tiếc.
Tĩnh Ngữ cắn răng, cô thật sự rất cần tiền, chỉ uống một chai rượu là được 10 triệu, bằng với tiền lương một tháng cô đi làm không ngơi nghỉ.
Bất quá thì say một trận rồi thôi, lại còn có tiền để đóng viện phí, vụ này không phải quá hời rồi sao?
Tĩnh Ngữ không kịp suy nghĩ thêm nữa, cô cần tiền đến mức có thể làm tất cả, chỉ cần là tốt cho em gái, bắt cô làm gì cô cũng sẽ không từ chối.
Đáy mắt cô hiện lên tia kiên định, đồng thời cũng có chút bốc đồng của tuổi mới lớn: "Tôi uống!"
"Vậy mới phải chứ!" Hắn ta cười ngoác miệng, giúp cô khui nắp ba chai rượu, đưa cho cô.
Cô đặt khay phục vụ xuống, bàn tay run run đón nhận lấy chai rượu từ tay hắn, vội vàng cho vào miệng.
Vị đắng chát ấy khiến cho cô nhăn mặt, cổ họng khó chịu mà ho sặc sụa, nhưng sau đó, cô lại uống tiếp, uống cứ như chưa từng được uống, cố gắng nuốt sạch tất cả vào bụng.
Lúc đầu thì có vẻ vẫn ổn nhưng uống được nữa chay thì bụng cô bất đầu nóng lên như có một cái gì đó đang sôi trào, vô cùng khó chịu.
Nhưng có vẻ như sự chật vật cỷa cô càng khiến cho bọn họ thích thú, ai ai cũng cười thành, hô hò cổ vũ, có người còn khinh bỉ ra mặt, nói lời khó nghe.
Chỉ có một người đàn ông ngồi ở trong góc là im lặng xem náo nhiệt từ đầu đến cuối, dáng vẻ điềm đạm vô cùng, dường như lúc nãy có người gọi anh ta là Đàm tổng.
"Tôi... tôi uống hết rồi." Cô trút ngược chai rượu xuống, không còn một giọt, một chai rượu đã bị cô uống sạch.
"Ha! Giỏi lắm, vẫn còn hai chai, tiếp tục đi!"
"Thôi, đừng cố nữa, trông cô ta có vẻ không ổn rồi, rượu này cũng đâu phải dạng vừa."
"Tôi... ợ... tôi... còn uống được." Vừa dứt lời cô đã cầm lấy chai rượu thứ hai lên, cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu mà lại dám uống nhiều rượu như vậy cùng một lúc. Là vì em gái sao?
Cô một hơi tu sạch chai rượu thứ hai, lúc này cô đã không chống cự nổi nữa mà ngã khụy trên đất, dáng vẻ chật vật, đầu tóc rối tung, dạ dày cũng bắt đầu khó chịu, muốn nôn.
Tĩnh Ngữ cố gắng giữ tĩnh táo, cô nâng cằm ngước nhìn những kẻ cao cao tại thượng đang bỡn cợt, cười đùa kia, giọng khàn khàn: "20 triệu, anh sẽ không nuốt lời đúng không?"
Hắn ta cười khoái chí, lấy trong ví ra một sắp tiền với mệnh giá lớn, tung lên không trung: "Cho cô đấy, nhặt tôi xem nào!"
Những tờ tiền ấy như cánh hoa bay trong không trung rồi từ từ rơi xuống trước mặt của Tĩnh Ngữ, cảnh tượng rất đẹp cũng rất nhục nhã. Nhưng... cô vẫn không cảm thấy hối hận, chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa là được rồi, là có thể đem tiền trở về mua đồ ăn ngon cho em gái, còn có thể để em cô sống ở một phòng bệnh tốt hơn, không cần phải chen chúc với người khác nữa. Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng cô sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, phải không?
Hắn ta cười khẽ: "Cô có biết hai từ "phục vụ" có nghĩa là gì không hả? Đó là làm theo mọi yêu cầu của khách, khiến khách hài lòng. Vậy mà cô lại phục vụ tôi kiểu đó sao? Có tin tôi gọi quản lí của cô đến đây không?"
Cô mím chặt môi, cơ thể bất giác run lên, cô chỉ mới làm việc ở đây được một tuần, không thể để mất việc như vậy được.
Tĩnh Ngữ cúi đầu, giọng non nớt vang lên, nét mặt lộ ra sự sợ hãi: "Nhưng tôi... nhưng tôi không biết uống rượu."
"Không biết uống?" Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng sau đó liền nhếch môi: "Nếu cô uống hết một chai rượu tôi sẽ cho cô 10 triệu, uống hết ba chai tôi sẽ cho cô 30 triệu. Sao hả? Biết uống rồi chứ?"
Tĩnh Ngữ nâng mắt nhìn hắn ta, trong ánh mấtt loé lên sự kinh ngạc, cô không ngờ đây chính là cách mà người giàu dùng tiền, như vậy cũng quá phóng túng rồi.
"Tôi cho cô ba giây để suy nghĩ." Mục đích của hắn là trêu ghẹo cô, lấy cô ra làm trò cười, vậy nên 30 triệu này, hắn đương nhiên không tiếc.
Tĩnh Ngữ cắn răng, cô thật sự rất cần tiền, chỉ uống một chai rượu là được 10 triệu, bằng với tiền lương một tháng cô đi làm không ngơi nghỉ.
Bất quá thì say một trận rồi thôi, lại còn có tiền để đóng viện phí, vụ này không phải quá hời rồi sao?
Tĩnh Ngữ không kịp suy nghĩ thêm nữa, cô cần tiền đến mức có thể làm tất cả, chỉ cần là tốt cho em gái, bắt cô làm gì cô cũng sẽ không từ chối.
Đáy mắt cô hiện lên tia kiên định, đồng thời cũng có chút bốc đồng của tuổi mới lớn: "Tôi uống!"
"Vậy mới phải chứ!" Hắn ta cười ngoác miệng, giúp cô khui nắp ba chai rượu, đưa cho cô.
Cô đặt khay phục vụ xuống, bàn tay run run đón nhận lấy chai rượu từ tay hắn, vội vàng cho vào miệng.
Vị đắng chát ấy khiến cho cô nhăn mặt, cổ họng khó chịu mà ho sặc sụa, nhưng sau đó, cô lại uống tiếp, uống cứ như chưa từng được uống, cố gắng nuốt sạch tất cả vào bụng.
Lúc đầu thì có vẻ vẫn ổn nhưng uống được nữa chay thì bụng cô bất đầu nóng lên như có một cái gì đó đang sôi trào, vô cùng khó chịu.
Nhưng có vẻ như sự chật vật cỷa cô càng khiến cho bọn họ thích thú, ai ai cũng cười thành, hô hò cổ vũ, có người còn khinh bỉ ra mặt, nói lời khó nghe.
Chỉ có một người đàn ông ngồi ở trong góc là im lặng xem náo nhiệt từ đầu đến cuối, dáng vẻ điềm đạm vô cùng, dường như lúc nãy có người gọi anh ta là Đàm tổng.
"Tôi... tôi uống hết rồi." Cô trút ngược chai rượu xuống, không còn một giọt, một chai rượu đã bị cô uống sạch.
"Ha! Giỏi lắm, vẫn còn hai chai, tiếp tục đi!"
"Thôi, đừng cố nữa, trông cô ta có vẻ không ổn rồi, rượu này cũng đâu phải dạng vừa."
"Tôi... ợ... tôi... còn uống được." Vừa dứt lời cô đã cầm lấy chai rượu thứ hai lên, cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu mà lại dám uống nhiều rượu như vậy cùng một lúc. Là vì em gái sao?
Cô một hơi tu sạch chai rượu thứ hai, lúc này cô đã không chống cự nổi nữa mà ngã khụy trên đất, dáng vẻ chật vật, đầu tóc rối tung, dạ dày cũng bắt đầu khó chịu, muốn nôn.
Tĩnh Ngữ cố gắng giữ tĩnh táo, cô nâng cằm ngước nhìn những kẻ cao cao tại thượng đang bỡn cợt, cười đùa kia, giọng khàn khàn: "20 triệu, anh sẽ không nuốt lời đúng không?"
Hắn ta cười khoái chí, lấy trong ví ra một sắp tiền với mệnh giá lớn, tung lên không trung: "Cho cô đấy, nhặt tôi xem nào!"
Những tờ tiền ấy như cánh hoa bay trong không trung rồi từ từ rơi xuống trước mặt của Tĩnh Ngữ, cảnh tượng rất đẹp cũng rất nhục nhã. Nhưng... cô vẫn không cảm thấy hối hận, chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa là được rồi, là có thể đem tiền trở về mua đồ ăn ngon cho em gái, còn có thể để em cô sống ở một phòng bệnh tốt hơn, không cần phải chen chúc với người khác nữa. Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng cô sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, phải không?