Chương 32
Sau bữa cơm tối, mẹ anh ép anh phải đưa Diệp Hân Đồng về nhà, anh không còn cách nào khác nên phải nghe theo lời mẹ, chỉ là không mấy cam tâm tình nguyện nên bầu không khí trên xe có chút khó xử.
“Anh Trì, anh biết em thích anh mà có đúng không?” Diệp Hân Đồng chủ động bày tỏ lòng mình, dù sao cũng nên nói rõ ràng một lần.
Đàm Dật Trì im lặng không trả lời, một lúc sau mới chịu lên tiếng: “Nhưng mà tôi chỉ xem cô là em gái, từ nhỏ, gia đình của tôi và gia đình cô đã là người nhà, tôi thật sự không thể thích cô.”
“Tại sao?” Cô ấy mím môi, ánh mắt nhìn về phía anh không chút trốn tránh, có thể nhìn ra cô ấy thật sự thích anh rất nhiều: “Đàm Dật Trì, em chờ em rất lâu rồi. Khi anh nói với em, anh muốn kết hôn cùng Thiên Kỳ thì em đã nghĩ mình không còn hi vọng nữa, nhưng sáu năm nay, em vẫn luôn chờ đợi, luôn cố gắng, em muốn bản thân phải tốt hơn ngày hôm qua, trở nên thật tài giỏi để xứng với anh. Dật Trì, anh nói cho em biết đi, anh thích kiểu phụ nữ như thế nào? Em sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi vì anh.”
“Hân Đồng, cô không cần phải làm vậy. Cô giỏi giang như vậy, cô chắc chắn hiểu được yêu thích là một loại cảm giác chứ không phải là từ suy nghĩ hay là từ một mẫu người lí tưởng nào đó, cô cần gì phải cố chấp nhân vậy?” Anh lạnh giọng, dứt khoát cắt đứt hi vọng của Diệp Hân Đồng một cách vô tình.
Diệp Hân Đồng rũ mắt, không nói thêm nữa, xem như cô ấy đã hiểu rồi, từ trước đến giờ anh chưa từng thuộc về cô ấy, cho dù có Thiên Kỳ hay không thì vẫn như vậy.
Anh cảm thấy trong lòng có chịu, cứ có cảm giác có lỗi khi đã từ chối một cô gái tốt như vậy: “Hay là tôi giới thiệu bạn của tôi cho cô có được không? Bọn họ đều là người có sự nghiệp còn…”
Diệp Hân Đồng tức giận ngắt lời anh: “Đàm Dật Trì, anh đừng đẩy em cho người khác có được không? Em không phải là một món đồ, anh không cần thì có thể quăng cho kẻ khác sao?”
“Tôi…” Anh cứng họng, không biết nên nói gì.
“Đến nhà em rồi, em vào trong trước, chuyện tối nay, cứ xem như là chưa từng xảy đi.” Diệp Hân Đồng bước xuống xe, đi một mạch vào trong, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần, vô cùng mạnh mẽ.
Đàm Dật Trì ngả lưng về sau, mệt mỏi nhắm mắt, anh không ngờ trong một ngày anh lại vì hai người phụ nữ mà tâm trạng không vui.
…
Một tuần trôi qua thật nhanh chóng, hôm nay chính là ngày Tĩnh Văn phải làm phẫu thật.
Tĩnh Ngữ cùng các bác sĩ và y tá đẩy em gái vào phòng phẫu thuật.
Em cô đỏ mắt, giọng thều thào đầy sợ hãi: “Chị ơi! Chờ em!”
Khoảnh khắc cánh cửa phòng phẫu thật đóng lại, dòng chữ bên ngoài sáng đèn, trái tim cô như bị đóng băng, trong lòng thấp thỏm, lo lắng, đứng ngồi không yên.
Mặc dù tỉ lệ thành công rất cao nhưng mà không ai có thể khẳng định chắc chắn rằng trong lúc phẫu thuật sẽ không xảy ra sự cố bất ngờ.
Hơn nữa, bên cạnh cô giờ đây chỉ còn em gái là người thân, cô sao lại có thể không sợ hãi, lo lắng cho được đây?
Chợt, có một ai đó bước đến vỗ nhẹ lên vai cô, giọng nhẹ nhàng như một làn gió ấm: “Sẽ không sao đâu, tay nghề của bác sĩ Triệu rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Vị nữ bác sĩ này trông rất xinh đẹp lại còn dễ mến, trước đây chính là cô ấy đã khám cho Tĩnh Văn còn hướng dẫn cho cô rất nhiều khi cô vừa mới đến thành phố này. Cô ấy chính là bác sĩ Diệp.
“Tôi biết chứ, nhưng mà… tôi vẫn cảm thấy sợ, tôi…” Đôi vai nhỏ của cô run rẩy, không kiểm soát được mà rơi nước mắt.
Bác sĩ Diệp ôm lấy cô gái nhỏ, ôn nhu vỗ về: “Cô gái ngốc, tôi biết cô không dễ dàng gì, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, em gái cô rồi sẽ khoẻ mạnh trở lại.”
Tĩnh Ngữ vội vàng lau đi nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng: “Tôi xin lỗi, là tôi đã thất lễ rồi,có phải tôi đã làm phiền bác sĩ Diệp rồi không?”
Bác sĩ Diệp - Diệp Hân Đồng: “Làm phiền gì chứ? Cô còn nhỏ tuổi mà sao lại hay nghĩ nhiều như vậy? Sau này có việc gì cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi, nếu tôi giúp được nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ. Không thì, tìm tôi tâm sự cũng được, đừng giữ phiền muộn ở trong lòng.” Cô ấy mỉm cười, sợ cô lại bất an nên nói: “Tôi ở đây với cô, dù sao tôi cũng muốn biết cuộc phẫu thuật có thành công hay không.”
Nhiều giờ trôi qua, cánh cửa của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được mở ra, bác sĩ Triệu bước ra ngoài, kéo khẩu trang xuống, để lộ nụ cười phấn khởi: “Cuộc phẫu thuật rất thành công.”
Tĩnh Ngữ mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xúc động đến mức bật khóc.
“Cảm… cảm ơn bác sĩ Triệu!”
Diệp Hân Đồng vừa an ủi cô vừa nói: “Tôi biết bác sĩ Triệu của chúng ta sẽ không làm mọi người thất vọng mà.”
…
Đứng trong phòng bệnh, Tĩnh Ngữ im lặng nhìn em gái đang ngủ say, trong lòng cũng cảm thấy yên bình hơn.
“Tĩnh Văn, rồi sẽ có một ngày, chị sẽ trả lại số tiền này cho chú ấy, nhất định là vậy.”
“Anh Trì, anh biết em thích anh mà có đúng không?” Diệp Hân Đồng chủ động bày tỏ lòng mình, dù sao cũng nên nói rõ ràng một lần.
Đàm Dật Trì im lặng không trả lời, một lúc sau mới chịu lên tiếng: “Nhưng mà tôi chỉ xem cô là em gái, từ nhỏ, gia đình của tôi và gia đình cô đã là người nhà, tôi thật sự không thể thích cô.”
“Tại sao?” Cô ấy mím môi, ánh mắt nhìn về phía anh không chút trốn tránh, có thể nhìn ra cô ấy thật sự thích anh rất nhiều: “Đàm Dật Trì, em chờ em rất lâu rồi. Khi anh nói với em, anh muốn kết hôn cùng Thiên Kỳ thì em đã nghĩ mình không còn hi vọng nữa, nhưng sáu năm nay, em vẫn luôn chờ đợi, luôn cố gắng, em muốn bản thân phải tốt hơn ngày hôm qua, trở nên thật tài giỏi để xứng với anh. Dật Trì, anh nói cho em biết đi, anh thích kiểu phụ nữ như thế nào? Em sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi vì anh.”
“Hân Đồng, cô không cần phải làm vậy. Cô giỏi giang như vậy, cô chắc chắn hiểu được yêu thích là một loại cảm giác chứ không phải là từ suy nghĩ hay là từ một mẫu người lí tưởng nào đó, cô cần gì phải cố chấp nhân vậy?” Anh lạnh giọng, dứt khoát cắt đứt hi vọng của Diệp Hân Đồng một cách vô tình.
Diệp Hân Đồng rũ mắt, không nói thêm nữa, xem như cô ấy đã hiểu rồi, từ trước đến giờ anh chưa từng thuộc về cô ấy, cho dù có Thiên Kỳ hay không thì vẫn như vậy.
Anh cảm thấy trong lòng có chịu, cứ có cảm giác có lỗi khi đã từ chối một cô gái tốt như vậy: “Hay là tôi giới thiệu bạn của tôi cho cô có được không? Bọn họ đều là người có sự nghiệp còn…”
Diệp Hân Đồng tức giận ngắt lời anh: “Đàm Dật Trì, anh đừng đẩy em cho người khác có được không? Em không phải là một món đồ, anh không cần thì có thể quăng cho kẻ khác sao?”
“Tôi…” Anh cứng họng, không biết nên nói gì.
“Đến nhà em rồi, em vào trong trước, chuyện tối nay, cứ xem như là chưa từng xảy đi.” Diệp Hân Đồng bước xuống xe, đi một mạch vào trong, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần, vô cùng mạnh mẽ.
Đàm Dật Trì ngả lưng về sau, mệt mỏi nhắm mắt, anh không ngờ trong một ngày anh lại vì hai người phụ nữ mà tâm trạng không vui.
…
Một tuần trôi qua thật nhanh chóng, hôm nay chính là ngày Tĩnh Văn phải làm phẫu thật.
Tĩnh Ngữ cùng các bác sĩ và y tá đẩy em gái vào phòng phẫu thuật.
Em cô đỏ mắt, giọng thều thào đầy sợ hãi: “Chị ơi! Chờ em!”
Khoảnh khắc cánh cửa phòng phẫu thật đóng lại, dòng chữ bên ngoài sáng đèn, trái tim cô như bị đóng băng, trong lòng thấp thỏm, lo lắng, đứng ngồi không yên.
Mặc dù tỉ lệ thành công rất cao nhưng mà không ai có thể khẳng định chắc chắn rằng trong lúc phẫu thuật sẽ không xảy ra sự cố bất ngờ.
Hơn nữa, bên cạnh cô giờ đây chỉ còn em gái là người thân, cô sao lại có thể không sợ hãi, lo lắng cho được đây?
Chợt, có một ai đó bước đến vỗ nhẹ lên vai cô, giọng nhẹ nhàng như một làn gió ấm: “Sẽ không sao đâu, tay nghề của bác sĩ Triệu rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Vị nữ bác sĩ này trông rất xinh đẹp lại còn dễ mến, trước đây chính là cô ấy đã khám cho Tĩnh Văn còn hướng dẫn cho cô rất nhiều khi cô vừa mới đến thành phố này. Cô ấy chính là bác sĩ Diệp.
“Tôi biết chứ, nhưng mà… tôi vẫn cảm thấy sợ, tôi…” Đôi vai nhỏ của cô run rẩy, không kiểm soát được mà rơi nước mắt.
Bác sĩ Diệp ôm lấy cô gái nhỏ, ôn nhu vỗ về: “Cô gái ngốc, tôi biết cô không dễ dàng gì, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, em gái cô rồi sẽ khoẻ mạnh trở lại.”
Tĩnh Ngữ vội vàng lau đi nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng: “Tôi xin lỗi, là tôi đã thất lễ rồi,có phải tôi đã làm phiền bác sĩ Diệp rồi không?”
Bác sĩ Diệp - Diệp Hân Đồng: “Làm phiền gì chứ? Cô còn nhỏ tuổi mà sao lại hay nghĩ nhiều như vậy? Sau này có việc gì cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi, nếu tôi giúp được nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ. Không thì, tìm tôi tâm sự cũng được, đừng giữ phiền muộn ở trong lòng.” Cô ấy mỉm cười, sợ cô lại bất an nên nói: “Tôi ở đây với cô, dù sao tôi cũng muốn biết cuộc phẫu thuật có thành công hay không.”
Nhiều giờ trôi qua, cánh cửa của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được mở ra, bác sĩ Triệu bước ra ngoài, kéo khẩu trang xuống, để lộ nụ cười phấn khởi: “Cuộc phẫu thuật rất thành công.”
Tĩnh Ngữ mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xúc động đến mức bật khóc.
“Cảm… cảm ơn bác sĩ Triệu!”
Diệp Hân Đồng vừa an ủi cô vừa nói: “Tôi biết bác sĩ Triệu của chúng ta sẽ không làm mọi người thất vọng mà.”
…
Đứng trong phòng bệnh, Tĩnh Ngữ im lặng nhìn em gái đang ngủ say, trong lòng cũng cảm thấy yên bình hơn.
“Tĩnh Văn, rồi sẽ có một ngày, chị sẽ trả lại số tiền này cho chú ấy, nhất định là vậy.”