Chương 73
Tạ Triết bị kéo ra nhưng vẫn cào lên mặt Tống Minh một vệt, miệng thậm chí còn hét lên: "Tao phải đánh chết mày! Tên tiện nhân này aaa " Hai hạ nhân Beta có chút không ghìm nổi Tạ Tiết đang phát cuồng.
"Đủ rồi!" Lăng Tiêu bất mãn nhìn Tạ Triết, mãi đến khi Tạ Triết phát hiện Lăng Tiêu đã đến, cậu ta mới an tĩnh lại.
Tạ Triết an tĩnh lại nhìn Lăng Tiêu trên mặt không có biểu cảm gì, rốt cuộc có chút hoảng sợ, vì cậu ta lén đến đây, hơn nữa tình trạng của nam nhân trên giường trông cũng rất thảm, chiếc áo ngủ trên người hắn bị cậu ta xé nát, trên người có rất nhiều vết cào, trên mặt cũng có mấy vệt... đáng đời!
Nhưng thấy Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống luôn chăm chăm nhìn nam nhân trên giường, toàn thân Tạ Triết lại có thêm sức lực,không được, cậu ta không thể để chồng mình nhìn tên tiện nhân khác! Tạ Triết vùng vẫy thoát khỏi ràng buộc xà vào lòng Lăng Tiêu
"Hu hu... Lăng Tiêu ca ca, chồng ơi, hắn mắng chúng ta buồn nôn, hắn còn đánh em..."
Tống Minh: "...?" ** má! Đây là kẻ ác vừa ăn cắp vừa la làng đi "Xì" Tống Minh nhìn đôi cẩu nam nam ôm lấy nhau chỉ cảm thấy buồn nôn liền cười lạnh, sau đó hắn đảo mắt thà nhìn chằm chằm bức tường cũng không muốn nhìn hai người trước mặt, giống như chỉ cần liếc một cái cũng cảm thấy bẩn mắt.
Lăng Tiêu ôm lấy Tạ Triết đang mềm yếu la khóc trong ngực, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tống Minh, lúc này trên mặt Tống Minh đều là biểu tình trào phúng,ngoài vài vệt máu ra một bên còn in rõ ấn bàn tay. Lại nhìn Tạ Triết vừa nãy còn phát cuồng bây giờ lại yếu ớt khóc thút thít, trong mắt hiện lên vẻ bối rối vô cùng đáng thương, sợ Lăng Tiêu không tin, cậu ta nhấc lên cánh tay có một vết thương nhỏ sơ ý bị trầy xước trong lúc xô sát, chứng minh bản thân bị Tống Minh "làm bị thương", nhưng vết thương nhỏ khó nhìn thấy đó chẳng là gì so với vết xước rỉ máu của Tống Minh.
Tạ Triết không nhìn ra tâm trạng của Lăng Tiêu lúc này, nhưng dù cậu ta có thế nào thì cũng vẫn là vợ của Lăng Tiêu, có lẽ y sẽ không vì một tiện nhân chỉ dùng để phát tiết mà làm khó cậu ta đi...trong lòng Tạ Triết cảm thấy có chút sợ hãi, thấy Lăng Tiêu dùng ánh mắt vô cảm nhìn mình, sau đó duỗi tay ra... Tạ Triết sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, cậu ta không nghe lời Lăng Tiêu mà chạy xuống tầng hầm này, nhưng nếu Lăng Tiêu vì thứ tiện nhân này mà đánh cậu ta...
Đau đớn trong tưởng tượng không có xảy ra, Ngon tay lạnh băng nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu ta, " Em làm rất tốt, loại người này nên bị đánh, đừng khóc, khóc sưng mắt sẽ không đẹp." Giọng nói từ tính vang lên bên ta Tạ Triết, ngón tay kia cũng nhẹ nhàng lau đi vài giọt nước mắt cậu ta cố gượng ép chảy ra, Tạ Triết có chút không thể tin được mở to mắt, rõ ràng là giả vờ khóc,nhưng nghe nam nhân nói trong lòng nổi lên một trận chua xót, xem ra Lăng Tiêu ca ca vẫn còn quan tâ cậu ta, nghĩ như vậy, nước mắt Tạ Triết ngược lại càng chảy ra.
" Huhu Lão công... đuổi tên tiện nhân này đi được không? Hắn thật sự rất đáng ghét lại ghê tởm, nếu như anh muốn phát tiết, cứ đến tìm em, Đem thứ dơ bẩn này vứt đi được không? Tay đau quá huhu..."
Tống Minh sau khi nghe thấy Lăng Tiêu nhẹ giọng an ủi liền gắt gao nhìn chằm chằm cẩu nam nam trước mặt, Hắn không dám tin bản thân đã nghe thấy cái gì? Rõ ràng là hắn từ đầu đến cuối đều là người bị đánh được không?! Đến bây giờ hắn còn cảm giác trên má đau rát, Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu vẻ mặt ôn nhu thổi thổi ngón tay Tạ Triết hỏi có đau không, còn nói sao lại làm bẩn tay mình dùng tay đi đánh người như vậy, hắn nhìn hai người đổi trắng thay đen, ôm nhau đến chặt chẽ này, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, đôi mắt giăng đầy tơ máu có chút cay cay.
Cũng đúng, trong miệng tên điên Lăng Tiêu này thì nói ra được cái gì hay ho chứ, cho dù y tận mắt nhìn thấy thì có thể thế nào, cuối cùng vẫn không phải đều nói là hắn sai à?
Lăng Tiêu một bên ôm lấy Tạ Triết an ủi, nhưng cũng nhìn chằm chằm Tống Minh, nhìn ánh mắt không thể tin được của Tống Minh nhìn qua, y cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Tạ Triết, " đừng khóc, ngoan." Nhưng mắt y không chớp nhìn ánh mắt Tống Minh, nhìn khóe mắt ửng đỏ cùng biểu tình vô cùng tổn thương của Tống Minh, trong lòng y vậy mà có một tia cảm giác khác thường...
Nam nhân trước mắt lúc này mang lại cho y một cảm giác vô cùng yếu ớt, khiến y muốn đẩy người vợ trong ngực ra, mà đi ôm lấy người kia...
Nhưng ý nghĩ cùng hành động lại tương phản, y ôm lấy người trong lòng, an ủi người trong ngực, ngược lại còn nói người kia nên bị như vậy, đáng đời.
Lăng Tiêu để Tạ Triết nhón chân hôn lên môi y, nhưng ánh mắt vãn gắt gao nhìn nam nhân mệt mỏi nhắm nghiền mắt của nam nhân trên giường...
Thật buồn nôn, quá ghê tởm... Không chế được nghĩ đến lúc trước có phải là Lăng Tiêu cũng hôn Tạ Triết rồi lại đến hôn hắn hay không, dạ dày hắn cuộn trào, rốt cuộc hắn làm sai cái gì, Lăng Tiêu lại dùng người Tạ gia mà hắn ghê tởm nhất đến nhạo báng hắn? Tống Minh hoàn toàn nhắm mắt lại, không muốn lần nữa nhìn thấy hai ngừơi trước mặt này nữa.
Tiếng thì thầm yêu thương của cặp tình nhân chuyền lại, Tống Minh hận bản thân không phải người điếc, hắn dùng chăn chặt chẽ bịt lấy đôi tai, muốn đem những thanh âm buồn nôn kia chặn bên ngoài, nhưng có bịt lại tai, cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Lăng Tiêu ca ca, lão công... không ngừng đâm vào thần kinh hắn, da dày co rút cùng tác động tâm lí, khiến Tống Minh không kiềm chế được nằm bò trên giường nôn ra...
Đêm hôm đó, rất lâu sau đó Lăng Tiêu mới lần nữa đến.
Bởi vì chuyện ban ngày khiến Tống Minh nôn đến lợi hại, vì vậy hắn phản kháng rất kịch liệt.
" Đừng đụng tôi! Tên rác rưởi! Tên điên! Cậu mẹ nó bị bệnh à! Có vợ rồi còn đến lăn qua lăn lại lão tử làm gì? Dừng dùng thứ hôn qua người khác cánh tay ôm qua người khác đụng tôi, Tôi chê ghê tởm! Tha cho ông đây! Ông đây còn chưa muốn bị bệnh!"
Bởi vì Tống Minh nôn hết cả buổi chiều, buổi tối cũng không ăn được gì, lúc này người rất yếu, cho dù công phu trên miệng có lợi hại chút, phản kháng của hắn ở trong mắt Lăng Tiêu không đáng nói.
Lăng Tiêu đem Tống Minh trói chặt lại, trong miệng lạnh lẽo mỉa mai.
" Rác rưởi? Tên điên? Tôi có Bệnh? Buồn nôn? Haha." Biểu tình Lăng Tiêu rất nguy hiểm, y càng nói ngữ khí càng lạnh lẽo, có một loại cảm giác mưa bão sắp ập đến.
Anh có cái gì tốt mà cảm thấy tôi buồn nôn, nên là Omega bị thao nát như anh mới buồn nôn, bị bệnh cũng là bị tên điếm anh chuyền nhiễm."
"Hôm nay anh có gì mà phải phản kháng? Vợ tôi đến chửi anh là tiện hàng, là chậu thịt, cái này không phải rất rõ ràng à? Anh dám nói mình không phải tên điếm, không phải chậu thịt của tôi?" Lăng Tiêu nắm lấy cằm người dưới thân, ép hắn phải mở miệng, đem tính khí cứng phát đau của mình đâm vào. Nhìn ánh mắt căm hận của người dưới thân,y hề không thương tiếc đâm rút, cuối cùng bắn một cỗ tinh dịch đặc sệt vào hầu kết nam nhân.
Y thừa nhận trước đó là y cố ý, lời Tạ Triết nói y đều nghe tiếng, y biết Tạ Triết động tay trước, nhưng dù sao Tạ Triết cũng là "vợ" của y, đối với Tạ Triết y cư xử như vậy cũng hợp tình hợp lí, y cũng muốn xem Tống Minh sẽ phản ứng thế nào. Vốn dĩ lúc trước thấy dáng vẻ Tống Minh bị thương, trong lòng y còn có chút khó chịu, nghĩ làm sao để an ủi Tống Minh,không ngờ tới tinh thần Tống Minh vẫn rất hăng hái, miệng lưỡi vẫn tiện như vậy, lần nào cũng có thể khơi lên tức giận cho y. Khiến y miềm lòng cùng thương tiếc của y đều biến mất không còn dấu vết, những lời khó nghe của Tống Minh khiến y không kìm được muốn rửa miệng cho Tống Minh! Vẫn là thiếu thao!
Đường hô hấp bị kê ba thô dài cùng với tinh dịch đặc quánh chặn lại, Tống Minh giống như sắp ngạt thở, nhưng vậy còn chưa kết thúc, Lăng Tiêu xuất tinh xong cũng không muốn rút tính khí ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, Khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, y lúc trước còn cảm thấy nam nhân có chút đáng thương, bây giờ nhìn lại, nam nhân không cần người khác thương hại.
Tính khí bán cương chuyển động qua lại trong khoang miệng nóng bỏng của Tống Minh, nhìn mắt Tống Minh bị tinh dịch làm sặc ứa ra nước mắt nhưng vẫn hung hăng như cũ, nụ cười trên khóe miệng Lăng Tiêu ngày càng lớn giống như tính toán gì đó gì đó...
Tống Minh còn chưa kịp nuốt xuống tinh dịch đặc quánh, hắn đã cảm thấy tính khí trong miệng đột nhiên trướng lên, sau đó, một dòng chất lỏng nóng hổi như súng nước áp suất cao phun vào cổ họng và thực quản.
Tống Minh đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền biết đây là cái gì, bụng quặn lên, có một loại tâm tình muốn giết Lăng Tiêu, nhưng lập tức bị dòng nước tiểu không ngừng làm cho nghẹn họng, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
ĐMM! Trong giãy giụa Tống Minh hai mắt đỏ hoe, hắn hiện tại có ý nghĩ muốn cắn đứt tính khí của Lăng Tiêu, nhưng lại bị Lăng Tiêu nắm chặt cằm, cả người bị trói chặt trên giường, dây xích va chạm quá mức liên tục vang lên tiếng va chạm. Chiếc giường vững chắc như đá cũng bị rung chuyển, có thể thấy Tống Minh tức giận đến mức nào, không lâu sau đó,cổ tay và mắt cá chân của bị thít chặt đến đỏ bừng.
Nhiều nước tiểu và tinh dịch ứa ra từ khóe miệng và mũi của Tống Minh, mắt hắn đảo ngược vì nghẹn, ngực phập phồng muốn nôn, nhưng lại bị cự vật đỉnh vào chảy ngược về, kẻ đầu têu lại cảm thấy sướng muốn thăng thiên.
"Miệng của anh quá bẩn, cần nước tiểu của tôi rửa cho sạch, anh cũng cần làm một cái thịt chậu đủ tiêu chuẩn" Lăng Tiêu sướng đến thở hổn hển, nhưng vẫn ác ý nói, đồng thời tiếp tục đem kê ba đang tiểu đâm vào sâu hơn, Cổ họng chật hẹp của Tống Minh không ngừng co rút, kẹp chặt quy đầu nhạy cảm đang bắn nước tiểu, khiến da đầu Lăng Tiêu tê dại, sướng đến toàn thân như muốn nổ tung, thậm chí có cảm giác như sắp thành kết. Cảm giác hình thành nút thắt,tin tức tố Alpha trong nháy mắt cũng phóng thích ra đến cực hạn... Y chưa bao giờ nghĩ đến đi tiểu vào miệng Tống Minh lại có cảm giác như thế này, khiến y có một loại cảm giác triệt để đánh dấu Tống Minh từ trong ra ngoài.
Sau khi bắn xong, Lăng Tiêu sợ Tống Minh lại nói ra lời khó nghe, liền trực tiếp dùng bịt miệng hình cầu đút vào miệng Tống Minh, thậm chí để Tống Minh quỳ trên mặt đất như chó cái, bày ra tư thế vô cùng nhục nhã, khiến y thao rất thống khoái.
Những ngày sau đó, Lăng Tiêu càng thêm hung hăng, đêm nào cũng đến thao Tống Minh, còn nói cái gì, vì sợ vợ bị thương chịu không nổi, nên tiếp tục đến lấy Tống Minh thao không hỏng này phát tiết, nói Tống Minh chỉ có thể làm một cái chậu thịt tiêu chuẩn.
Tống Minh kể từ khi Lăng Tiêu đi tiểu vào miệng, những lần làm tình sau đó hắn hề không phối hợp với Lăng Tiêu nữa, lần nào anh cũng điên cuồng giãy giụa, mỗi lần hai người làm tình giống như đánh nhau, hai bên đều thở hổn hển mồ hôi nhễ nhại. Lăng Tiêu còn tốt, Tống Minh cả thân và tâm đều phản kháng Lăng Tiêu, vì không ngừng giãy giụa, vết thương trên cổ tay và mắt cá chân của hắn không khá hơn, không ngừng chảy máu vết thương khép miệng lại lần nữa chảy máu. Hơn nữa bởi vì tâm lý chán ghét theo bản năng, mỗi lần nhìn thấy Lăng Tiêu, hắn đều sẽ nôn hết ra thức ăn ban ngày ăn vào.
Chưa đến vài ngày, Tống Minh đã gầy đi một vòng lớn, hắn cứ nghĩ tới muốn nôn liền không thể nuốt xuống nổi, sau đó một miếng cũng không ăn. Hạ nhân chăm sóc Tống Minh báo chuyện này với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng phát hỏa vì Tống Minh ngày nào nhìn thấy y cũng nôn mửa, y không tin Tống Minh không ăn gì mà nhìn thấy y vẫn còn có thể nôn! Vẫn như cũ mỗi tối đều đến dằn vặt Tống Minh.
Cho đến khi Tống Minh bị thao đến ngất mãi vẫn chưa tỉnh, Lăng Tiêu sờ lên người Tống Minh cảm giác được xương sườn rõ ràng trên người hắn mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Kể từ sau khi kết hôn,Lăng Tiêu vì trở lên lớn mạnh đã hoàn thành mục tiêu đầu tiên, đem Tạ Gia hoàn toàn nắm lấy. Gia tộc y cùng phụ thân kiên quyết muốn y liên hôn với Omega Tạ gia, chẳng phải là muốn từ từ thôn tính Tạ gia sao, hiện tại Y trực tiếp thôn tính Tạ gia, sẽ không ai nói gì y, không thể quản y nữa. Mấy ngày nay lên đến đỉnh điểm, ban ngày Lăng Tiêu làm việc đến sứt đầu mẻ trán, buổi tối lại tìm đến Tống Minh để phát tiết, nhưng Tống Minh vẫn một mực chống cự y, khiến Lăng Tiêu mệt mỏi một ngày càng không quản Tống Minh, hận không thể thao hỏng Tống Minh.
Bởi vì y cảm thấy, dù sao thời gian buổi tối đề dành cho Tống Minh,hắn phải biết đủ, nhưng mỗi lần y đến, Tống Minh đều là phản ứng gì? Phản kháng đã không nói,nôn mửa,chê y ghê tởm? Được, Tống Minh có bản lĩnh thì nôn cả đời đi! Điều này làm cho Lăng Tiêu càng thêm hung ác, dù sao y có làm gì nam nhân cũng không sao. Lúc trước cũng không phải chưa từng thao ngất nam nhân, nhưng mỗi lần rất nhanh lại bị y thao tỉnh. Lần này cho đến khi trời sáng Tống Minh vẫn hôn mê, lần đầu tiên Lăng Tiêu cảm thấy hoảng loạn, nhưng y cố nén xuống ảm xúc này, dù sao nam nhân cũng không chết được, liền để hạ nhân chăm sóc Tống Minh, sau đó không đến đây nữa.
Nam hạ nhân đút dịch dinh dưỡng cho Tống Minh đã hơi thanh tỉnh, lại miễn cưỡng cho Tống Minh ăn vào một chút cháo. Nhìn nam nhân yếu ớt vô cùng giường như gầy đi một vòng chìm vào giấc ngủ, nam hạ nhân không khỏi thở dài trong lòng, thiếu gia có lẽ đã chìm đắm vào rồi, nam nhân dã như trở thành như vậy rồi còn muốn ôm... Tống Minh hiện tại so với lúc đầu mới đến đã xuống sắc rất nhiều, biết Lăng Tiêu thiếu gia vẫn luôn thích cái đẹp và sạch sẽ...
Mấy ngày này Lăng Tiêu không đến, thân thể Tống Minh bị đút lượng lớn dịch dinh dưỡng mới chậm rãi chuyển biến tốt lên, có thể ăn được một số thứ, nhưng Tống Minh có lẽ đã bị hành hạ làm cho sợ hãi, giống như chim sợ cành cong, lúc trước nhìn thấy Lăng Tiêu mới buồn nôn, đến sau này cứ có người đi vào căn phòng này, cơ bắp của hắn sẽ theo bản năng co rút, bắt đầu nôn khan, cho đến khi nam hạ nhân nói với hắn, Lăng Tiêu sẽ dạo này sẽ không đến, hiện tượng nôn khan của Tống Minh mới chuyển tốt lên.
Trong thời gian này, Tiêu Khả cũng đến chơi với hắn mấy lần, lúc đầu Tống Minh còn nghĩ Tiêu Khả không phải là Alpha à? Lăng Tiêu thế mà lại yên tâm để Lăng Khả ở cùng hắn---cái gọi là một Omega chuyên đi câu dẫn người khác ở chung, nhưng Tiêu Khả mang lại cho người khác cảm giác không quá giống Alpha, quả nhiên Tiêu Khả ủy khuất thừa nhận cậu là Omega, cậu cũng muốn làm Alpha lắm chứ??
Tống Minh muốn rời đi nơi này, mà hắn lại không thể nào ghét bỏ Tiêu Khả, vì vậy hắn vẫn luôn cố gắng thu thập tin tức từ trên người Tiêu Khả, khi ở cùng Tiêu Khả, Tống Minh cũng đại khái đoán ra là Lăng Tiêu để Tiêu Khả đến nói chuyện với hắn, nghe Tiêu Khả nói, cậu chỉ có ở trong hôn lễ nhìn thấy Tạ Triết người vợ mà Lăng Tiêu ca ca cưới về, sau đó thì không có gặp lại nữa, đặc biệt là đến biệt thự này một lần cũng không gặp qua. Tống Minh nghe tới Tạ Triết liền sinh ra cảm giác sinh lí buồn nôn, vậy nên không đợi Tiêu Khả nói xong đã không để Tiêu Khả nói tiếp nữa.
Có điều Tiêu Khả cũng chính là tiểu khả ái ngây thơ, trước giờ không biết nhạt nhẽo là gì, cậu chỉ biết biểu ca để cậu đến nói chuyện cùng Omega đẹp trai này nói chuyện, mà cậu không thể nói nhưng thứ không nên nói, không thể nói những thứ Tống Minh không thích, thế là cậu nói về chuyện từ nhỏ đến lớn của Lăng Tiêu. Tống Minh đương nhiên một chút cũng không muốn nghe, nhưng không có biện pháp, ngòai Lăng Tiêu ra, hai người họ chả có gì để nói cả, tiểu khả ái đi rồi ở đây chỉ còn mỗi hắn càng nhàm chán. Sau đó, hắn từ trong miệng Tiểu khả ái biết được một số chuyện và tính cách của Lăng Tiêu??
Lăng Tiêu đúng là một thiếu gia tay không dính nước xuân, Tống Minh nghe xong đột nhiên cảm thấy như phát hiện ra chân tướng lý do Lăng Tiêu giam giữ mình ở đây, Tống Minh đoán được sự thật này cả người không khỏe, đại khái là —— bởi vì từrước tới nay chưa từng có ai dám đối xử với Lăng Tiêu như vậy sao???
Nghe Tiêu Khả nói, Lăng Tiêu từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, vì là thiếu chủ của Lăng gia, từ nhỏ muốn mưa có mưa muốn gió có gió, luôn được mọi người phủng gtreen tay mà lớn lên, đặc biệt là khi còn nhỏ Lăng Tiêu rất đẹp, ngay cả khi y ở bên ngoài, những người không biết thân phận của Lăng Tiêu cũng sẽ vội vàng tới gần Lăng Tiêu.
chung quy lúc đầu Tống Minh chủ động tiếp cận Lăng Tiêu cũng là bởi vì Lăng Tiêu đẹp, có lẽ lúc đầu Lăng Tiêu có chút hứng thú với hắn, nhưng sau đó cũng không có gì, khi đánh dấu Tống Minh Lăng Tiêu cũng chỉ là có chút phiền não, nhưng nghĩ đến Omega lúc trước bị mình đánh dấu cuối cùng cũng có thể dùng tiền đuổi đi. Quả nhiên, lần thứ hai Tống Minh xuất hiện ở trước mặt y cũng là vì tiền, tuy rằng nghiêm túc mà nói, hắn là muốn thuốc tránh thai, nhưng hai người đã giao ước sau này không can thiệp lẫn nhau, nhưng cách muốn "tiền" đặc biệt này của Tống Minh xác thực khiến Lăng Tiêu có chút mới mẻ.
Điều khiến Lăng Tiêu thực sự nhớ mãi về Tống Minh chính là lần ở Cảnh Vân Đường kia, đầu tiên là, trước giờ chưa có Omega nào thống khoái giả vờ không quen biết y như vậy, mặc dù lúc đầu Lăng Tiêu cảm thấy Tống Minh khá thú vị.Thứ hai, là Alpha phát hiện omega bị mình đánh dấu hoàn toàn, thế mà dấu hiệu bị biến mất, phản ứng đầu tiên là không thể tin được, nhất là ngày hôm đó, Lăng Tiêu bị Tống Minh và một Alpha khác đánh vào mặt. đồng thời... niềm kiêu hãnh của Alpha chỉ cảm thấy rằng tôn nghiêm của mình bị thách thức, vì chưa từng có ai dám đối xử với y như vậy.
Tống Minh không biết hiện tại nhận lỗi có kịp không, sớm biết lúc đầu cuốn riết không tha có thể tránh được cái nồi này, vậy hắn chắc chắn sẽ mặt dày cuốn lấy Lăng Tiêu. Nhưng không có cái gọi là sớm biết, cũng không ai có thể đoán trước được tương lai.
Giống như Lăng Tiêu ban đầu chỉ là muốn tìm Tống Minh báo thù, chơi chán thì ném đi, nhưng bây giờ lại đem Tống Minh đặt vào tim trong vô thức. Cơ thể của Tống Minh vẫn ôm thích như vậy, lúc đầu Lăng Tiêu ôm nam nhân với suy nghĩ trừng phạt, nhưng càng về sau, trở thành y không khống chế được mỗi ngày đều muốn thao nam nhân??...
Nhưng Lăng Tiêu là người như thế nào, chỉ số thông minh của y rất cao, y lớn lên giống như mặt trăng được bao bọc bởi những ngôi sao, muốn gì được nấy, trên phương diện tình cảm cũng là được người khác theo đuổi, y từ trước đến giờ không biết cảm giác thích một người là gì. Cho dù phát hiện bản thân có tình cảm đối với Tống Minh, chính y cũng sẽ không thừa nhận bản thân động tâm với một Omega như vậy, y chỉ nghĩ mỗi ngày đều muốn thao chết Omega không nghe lời kia, nhưng lại mâu thuẫn muốn Tống Minh ngoan ngoãn nghe lời. Về sau cũng là bởi vì thân thể phù hợp, y nghĩ, nếu bắt buộc cùng Omega cấp S kết hôn, Tống Minh so với những Omega mềm nhũn kia tốt hơn rất nhiều. Nhưng Tống Minh bị những Alpha khác đánh dấu luôn là cái gai trong lòng y, vẫn luôn nghẹn ở cổ họng. y không ngừng nhắc nhở bản thân rằng tiên hàng này không đáng được đối xử tốt, hắn chỉ đáng bị tùy ý đối xử.
Lại thêm Tống Minh vẫn luôn chống cự, điều này càng làm cho dục vọng chinh phục của Lăng Tiêu càng thêm mãnh liệt. Lúc đầu y muốn Tống Minh yêu mình, sau đó lại hung hăng chế giễu Tống Minh mơ tưởng trừng phạt hắn, nhưng trong quá trình đó xảy ra quá nhiều chuyện, y ngày càng không thể buông Tống Minh ra, cũng không muốn buông tay...
Cuối cùng ai trầm luân trước đã rõ.
"Thả em ra! Lăng Tiêu ca ca! Anh sao có thể đối với em như vậy!"
Tạ Triết sắp phát điên rồi! Cậu ta đã bị giam giữ mấy ngày, còn bị một đám vệ sĩ theo dõi, không được đi đâu chỉ có thể phát ngốc ở trong phòng. Lúc trước cậu ta ngu xuẩn tin rằng Lăng Tiêu ôm tên tiện nhân Tống Minh kia là vì không muốn làm cậu ta bị thương,nhưng kì phát tình của cậu ta đến lần nữa, Lăng Tiêu vẫn không ôm cậu ta, mà đi xuống căn phòng dưới hầm kia, cậu ta liền biết bản thân đã bị lừa!
Mà khi biết Lăng Tiêu đối phó với Tạ gia, muốn nuốt chửng Tạ gia, Tạ Triết cảm thấy choáng váng. Chẳng phải Lăng Tiêu cưới cậu ta là nên nâng đỡ Tạ gia sao? Tại sao muốn đem Tạ gia đạp đổ rồi thôn tính? Nếu chuyện này sảy ra khi cậu ta và Lăng Tiêu yêu thương nhau mà nói, có lẽ cậu ta còn để Tạ gia chủ động sáp nhập vào Lăng gia, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nguyên nhân tao thành tất cả những chuyện này đều là do tên tiện nhân Tống Minh, nếu không có hắn, Lăng Tiêu đã sớm đánh dấu cậu ta rồi, cho dù y không quá thích cậu ta, nhưng nhất định sẽ không vội vàng đối phó với Tạ gia như vậy, Tạ gia sẽ không có chuyện gì!
Cậu ta thật sự hận không thể giết chết tên tiện nhân kia, nhưng càng về sau Lăng Tiêu đối với cậu ta quả càng nghiêm, ngay cả cửa phòng chứa đồ kia cậu ta cũng không thể tới gần, bây giờ nghĩ lại, lần trước cậu ta dễ dàng đi vào như vậy. nhất định là do Lăng Tiêu cố ý, hiện tại đem cậu ta giam lại, hắn cùng tiện nhân kia có gì khác nhau! Bây giờ tất cả hạ nhân trong biệt thự đều không đặt cậu ta vào mắt!
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù cậu ta lần nữa không tin Lăng Tiêu quan tâm đến tiện nhân kia, thì hiện thực lại như tát một cú vào mặt cậu ta!không quan tâm người bảo vệ tiện nhân kia có nhiều đến mấy, cậu ta hiện tạ chỉ muốn Tống Minh chết đi, trong mắt Tạ Triết lóe lên oán hận, cậu ta sống không tốt, Lăng Tiêu cùng tiện nhân kia cũng đừng nghĩ sống tốt!
Trong đêm,biệt thự mới cưới của tiểu thiếu gia Lăng gia, đột nhiên bùng cháy dữ dội.
"Đủ rồi!" Lăng Tiêu bất mãn nhìn Tạ Triết, mãi đến khi Tạ Triết phát hiện Lăng Tiêu đã đến, cậu ta mới an tĩnh lại.
Tạ Triết an tĩnh lại nhìn Lăng Tiêu trên mặt không có biểu cảm gì, rốt cuộc có chút hoảng sợ, vì cậu ta lén đến đây, hơn nữa tình trạng của nam nhân trên giường trông cũng rất thảm, chiếc áo ngủ trên người hắn bị cậu ta xé nát, trên người có rất nhiều vết cào, trên mặt cũng có mấy vệt... đáng đời!
Nhưng thấy Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống luôn chăm chăm nhìn nam nhân trên giường, toàn thân Tạ Triết lại có thêm sức lực,không được, cậu ta không thể để chồng mình nhìn tên tiện nhân khác! Tạ Triết vùng vẫy thoát khỏi ràng buộc xà vào lòng Lăng Tiêu
"Hu hu... Lăng Tiêu ca ca, chồng ơi, hắn mắng chúng ta buồn nôn, hắn còn đánh em..."
Tống Minh: "...?" ** má! Đây là kẻ ác vừa ăn cắp vừa la làng đi "Xì" Tống Minh nhìn đôi cẩu nam nam ôm lấy nhau chỉ cảm thấy buồn nôn liền cười lạnh, sau đó hắn đảo mắt thà nhìn chằm chằm bức tường cũng không muốn nhìn hai người trước mặt, giống như chỉ cần liếc một cái cũng cảm thấy bẩn mắt.
Lăng Tiêu ôm lấy Tạ Triết đang mềm yếu la khóc trong ngực, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tống Minh, lúc này trên mặt Tống Minh đều là biểu tình trào phúng,ngoài vài vệt máu ra một bên còn in rõ ấn bàn tay. Lại nhìn Tạ Triết vừa nãy còn phát cuồng bây giờ lại yếu ớt khóc thút thít, trong mắt hiện lên vẻ bối rối vô cùng đáng thương, sợ Lăng Tiêu không tin, cậu ta nhấc lên cánh tay có một vết thương nhỏ sơ ý bị trầy xước trong lúc xô sát, chứng minh bản thân bị Tống Minh "làm bị thương", nhưng vết thương nhỏ khó nhìn thấy đó chẳng là gì so với vết xước rỉ máu của Tống Minh.
Tạ Triết không nhìn ra tâm trạng của Lăng Tiêu lúc này, nhưng dù cậu ta có thế nào thì cũng vẫn là vợ của Lăng Tiêu, có lẽ y sẽ không vì một tiện nhân chỉ dùng để phát tiết mà làm khó cậu ta đi...trong lòng Tạ Triết cảm thấy có chút sợ hãi, thấy Lăng Tiêu dùng ánh mắt vô cảm nhìn mình, sau đó duỗi tay ra... Tạ Triết sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, cậu ta không nghe lời Lăng Tiêu mà chạy xuống tầng hầm này, nhưng nếu Lăng Tiêu vì thứ tiện nhân này mà đánh cậu ta...
Đau đớn trong tưởng tượng không có xảy ra, Ngon tay lạnh băng nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu ta, " Em làm rất tốt, loại người này nên bị đánh, đừng khóc, khóc sưng mắt sẽ không đẹp." Giọng nói từ tính vang lên bên ta Tạ Triết, ngón tay kia cũng nhẹ nhàng lau đi vài giọt nước mắt cậu ta cố gượng ép chảy ra, Tạ Triết có chút không thể tin được mở to mắt, rõ ràng là giả vờ khóc,nhưng nghe nam nhân nói trong lòng nổi lên một trận chua xót, xem ra Lăng Tiêu ca ca vẫn còn quan tâ cậu ta, nghĩ như vậy, nước mắt Tạ Triết ngược lại càng chảy ra.
" Huhu Lão công... đuổi tên tiện nhân này đi được không? Hắn thật sự rất đáng ghét lại ghê tởm, nếu như anh muốn phát tiết, cứ đến tìm em, Đem thứ dơ bẩn này vứt đi được không? Tay đau quá huhu..."
Tống Minh sau khi nghe thấy Lăng Tiêu nhẹ giọng an ủi liền gắt gao nhìn chằm chằm cẩu nam nam trước mặt, Hắn không dám tin bản thân đã nghe thấy cái gì? Rõ ràng là hắn từ đầu đến cuối đều là người bị đánh được không?! Đến bây giờ hắn còn cảm giác trên má đau rát, Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu vẻ mặt ôn nhu thổi thổi ngón tay Tạ Triết hỏi có đau không, còn nói sao lại làm bẩn tay mình dùng tay đi đánh người như vậy, hắn nhìn hai người đổi trắng thay đen, ôm nhau đến chặt chẽ này, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, đôi mắt giăng đầy tơ máu có chút cay cay.
Cũng đúng, trong miệng tên điên Lăng Tiêu này thì nói ra được cái gì hay ho chứ, cho dù y tận mắt nhìn thấy thì có thể thế nào, cuối cùng vẫn không phải đều nói là hắn sai à?
Lăng Tiêu một bên ôm lấy Tạ Triết an ủi, nhưng cũng nhìn chằm chằm Tống Minh, nhìn ánh mắt không thể tin được của Tống Minh nhìn qua, y cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Tạ Triết, " đừng khóc, ngoan." Nhưng mắt y không chớp nhìn ánh mắt Tống Minh, nhìn khóe mắt ửng đỏ cùng biểu tình vô cùng tổn thương của Tống Minh, trong lòng y vậy mà có một tia cảm giác khác thường...
Nam nhân trước mắt lúc này mang lại cho y một cảm giác vô cùng yếu ớt, khiến y muốn đẩy người vợ trong ngực ra, mà đi ôm lấy người kia...
Nhưng ý nghĩ cùng hành động lại tương phản, y ôm lấy người trong lòng, an ủi người trong ngực, ngược lại còn nói người kia nên bị như vậy, đáng đời.
Lăng Tiêu để Tạ Triết nhón chân hôn lên môi y, nhưng ánh mắt vãn gắt gao nhìn nam nhân mệt mỏi nhắm nghiền mắt của nam nhân trên giường...
Thật buồn nôn, quá ghê tởm... Không chế được nghĩ đến lúc trước có phải là Lăng Tiêu cũng hôn Tạ Triết rồi lại đến hôn hắn hay không, dạ dày hắn cuộn trào, rốt cuộc hắn làm sai cái gì, Lăng Tiêu lại dùng người Tạ gia mà hắn ghê tởm nhất đến nhạo báng hắn? Tống Minh hoàn toàn nhắm mắt lại, không muốn lần nữa nhìn thấy hai ngừơi trước mặt này nữa.
Tiếng thì thầm yêu thương của cặp tình nhân chuyền lại, Tống Minh hận bản thân không phải người điếc, hắn dùng chăn chặt chẽ bịt lấy đôi tai, muốn đem những thanh âm buồn nôn kia chặn bên ngoài, nhưng có bịt lại tai, cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Lăng Tiêu ca ca, lão công... không ngừng đâm vào thần kinh hắn, da dày co rút cùng tác động tâm lí, khiến Tống Minh không kiềm chế được nằm bò trên giường nôn ra...
Đêm hôm đó, rất lâu sau đó Lăng Tiêu mới lần nữa đến.
Bởi vì chuyện ban ngày khiến Tống Minh nôn đến lợi hại, vì vậy hắn phản kháng rất kịch liệt.
" Đừng đụng tôi! Tên rác rưởi! Tên điên! Cậu mẹ nó bị bệnh à! Có vợ rồi còn đến lăn qua lăn lại lão tử làm gì? Dừng dùng thứ hôn qua người khác cánh tay ôm qua người khác đụng tôi, Tôi chê ghê tởm! Tha cho ông đây! Ông đây còn chưa muốn bị bệnh!"
Bởi vì Tống Minh nôn hết cả buổi chiều, buổi tối cũng không ăn được gì, lúc này người rất yếu, cho dù công phu trên miệng có lợi hại chút, phản kháng của hắn ở trong mắt Lăng Tiêu không đáng nói.
Lăng Tiêu đem Tống Minh trói chặt lại, trong miệng lạnh lẽo mỉa mai.
" Rác rưởi? Tên điên? Tôi có Bệnh? Buồn nôn? Haha." Biểu tình Lăng Tiêu rất nguy hiểm, y càng nói ngữ khí càng lạnh lẽo, có một loại cảm giác mưa bão sắp ập đến.
Anh có cái gì tốt mà cảm thấy tôi buồn nôn, nên là Omega bị thao nát như anh mới buồn nôn, bị bệnh cũng là bị tên điếm anh chuyền nhiễm."
"Hôm nay anh có gì mà phải phản kháng? Vợ tôi đến chửi anh là tiện hàng, là chậu thịt, cái này không phải rất rõ ràng à? Anh dám nói mình không phải tên điếm, không phải chậu thịt của tôi?" Lăng Tiêu nắm lấy cằm người dưới thân, ép hắn phải mở miệng, đem tính khí cứng phát đau của mình đâm vào. Nhìn ánh mắt căm hận của người dưới thân,y hề không thương tiếc đâm rút, cuối cùng bắn một cỗ tinh dịch đặc sệt vào hầu kết nam nhân.
Y thừa nhận trước đó là y cố ý, lời Tạ Triết nói y đều nghe tiếng, y biết Tạ Triết động tay trước, nhưng dù sao Tạ Triết cũng là "vợ" của y, đối với Tạ Triết y cư xử như vậy cũng hợp tình hợp lí, y cũng muốn xem Tống Minh sẽ phản ứng thế nào. Vốn dĩ lúc trước thấy dáng vẻ Tống Minh bị thương, trong lòng y còn có chút khó chịu, nghĩ làm sao để an ủi Tống Minh,không ngờ tới tinh thần Tống Minh vẫn rất hăng hái, miệng lưỡi vẫn tiện như vậy, lần nào cũng có thể khơi lên tức giận cho y. Khiến y miềm lòng cùng thương tiếc của y đều biến mất không còn dấu vết, những lời khó nghe của Tống Minh khiến y không kìm được muốn rửa miệng cho Tống Minh! Vẫn là thiếu thao!
Đường hô hấp bị kê ba thô dài cùng với tinh dịch đặc quánh chặn lại, Tống Minh giống như sắp ngạt thở, nhưng vậy còn chưa kết thúc, Lăng Tiêu xuất tinh xong cũng không muốn rút tính khí ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, Khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, y lúc trước còn cảm thấy nam nhân có chút đáng thương, bây giờ nhìn lại, nam nhân không cần người khác thương hại.
Tính khí bán cương chuyển động qua lại trong khoang miệng nóng bỏng của Tống Minh, nhìn mắt Tống Minh bị tinh dịch làm sặc ứa ra nước mắt nhưng vẫn hung hăng như cũ, nụ cười trên khóe miệng Lăng Tiêu ngày càng lớn giống như tính toán gì đó gì đó...
Tống Minh còn chưa kịp nuốt xuống tinh dịch đặc quánh, hắn đã cảm thấy tính khí trong miệng đột nhiên trướng lên, sau đó, một dòng chất lỏng nóng hổi như súng nước áp suất cao phun vào cổ họng và thực quản.
Tống Minh đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền biết đây là cái gì, bụng quặn lên, có một loại tâm tình muốn giết Lăng Tiêu, nhưng lập tức bị dòng nước tiểu không ngừng làm cho nghẹn họng, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
ĐMM! Trong giãy giụa Tống Minh hai mắt đỏ hoe, hắn hiện tại có ý nghĩ muốn cắn đứt tính khí của Lăng Tiêu, nhưng lại bị Lăng Tiêu nắm chặt cằm, cả người bị trói chặt trên giường, dây xích va chạm quá mức liên tục vang lên tiếng va chạm. Chiếc giường vững chắc như đá cũng bị rung chuyển, có thể thấy Tống Minh tức giận đến mức nào, không lâu sau đó,cổ tay và mắt cá chân của bị thít chặt đến đỏ bừng.
Nhiều nước tiểu và tinh dịch ứa ra từ khóe miệng và mũi của Tống Minh, mắt hắn đảo ngược vì nghẹn, ngực phập phồng muốn nôn, nhưng lại bị cự vật đỉnh vào chảy ngược về, kẻ đầu têu lại cảm thấy sướng muốn thăng thiên.
"Miệng của anh quá bẩn, cần nước tiểu của tôi rửa cho sạch, anh cũng cần làm một cái thịt chậu đủ tiêu chuẩn" Lăng Tiêu sướng đến thở hổn hển, nhưng vẫn ác ý nói, đồng thời tiếp tục đem kê ba đang tiểu đâm vào sâu hơn, Cổ họng chật hẹp của Tống Minh không ngừng co rút, kẹp chặt quy đầu nhạy cảm đang bắn nước tiểu, khiến da đầu Lăng Tiêu tê dại, sướng đến toàn thân như muốn nổ tung, thậm chí có cảm giác như sắp thành kết. Cảm giác hình thành nút thắt,tin tức tố Alpha trong nháy mắt cũng phóng thích ra đến cực hạn... Y chưa bao giờ nghĩ đến đi tiểu vào miệng Tống Minh lại có cảm giác như thế này, khiến y có một loại cảm giác triệt để đánh dấu Tống Minh từ trong ra ngoài.
Sau khi bắn xong, Lăng Tiêu sợ Tống Minh lại nói ra lời khó nghe, liền trực tiếp dùng bịt miệng hình cầu đút vào miệng Tống Minh, thậm chí để Tống Minh quỳ trên mặt đất như chó cái, bày ra tư thế vô cùng nhục nhã, khiến y thao rất thống khoái.
Những ngày sau đó, Lăng Tiêu càng thêm hung hăng, đêm nào cũng đến thao Tống Minh, còn nói cái gì, vì sợ vợ bị thương chịu không nổi, nên tiếp tục đến lấy Tống Minh thao không hỏng này phát tiết, nói Tống Minh chỉ có thể làm một cái chậu thịt tiêu chuẩn.
Tống Minh kể từ khi Lăng Tiêu đi tiểu vào miệng, những lần làm tình sau đó hắn hề không phối hợp với Lăng Tiêu nữa, lần nào anh cũng điên cuồng giãy giụa, mỗi lần hai người làm tình giống như đánh nhau, hai bên đều thở hổn hển mồ hôi nhễ nhại. Lăng Tiêu còn tốt, Tống Minh cả thân và tâm đều phản kháng Lăng Tiêu, vì không ngừng giãy giụa, vết thương trên cổ tay và mắt cá chân của hắn không khá hơn, không ngừng chảy máu vết thương khép miệng lại lần nữa chảy máu. Hơn nữa bởi vì tâm lý chán ghét theo bản năng, mỗi lần nhìn thấy Lăng Tiêu, hắn đều sẽ nôn hết ra thức ăn ban ngày ăn vào.
Chưa đến vài ngày, Tống Minh đã gầy đi một vòng lớn, hắn cứ nghĩ tới muốn nôn liền không thể nuốt xuống nổi, sau đó một miếng cũng không ăn. Hạ nhân chăm sóc Tống Minh báo chuyện này với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng phát hỏa vì Tống Minh ngày nào nhìn thấy y cũng nôn mửa, y không tin Tống Minh không ăn gì mà nhìn thấy y vẫn còn có thể nôn! Vẫn như cũ mỗi tối đều đến dằn vặt Tống Minh.
Cho đến khi Tống Minh bị thao đến ngất mãi vẫn chưa tỉnh, Lăng Tiêu sờ lên người Tống Minh cảm giác được xương sườn rõ ràng trên người hắn mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Kể từ sau khi kết hôn,Lăng Tiêu vì trở lên lớn mạnh đã hoàn thành mục tiêu đầu tiên, đem Tạ Gia hoàn toàn nắm lấy. Gia tộc y cùng phụ thân kiên quyết muốn y liên hôn với Omega Tạ gia, chẳng phải là muốn từ từ thôn tính Tạ gia sao, hiện tại Y trực tiếp thôn tính Tạ gia, sẽ không ai nói gì y, không thể quản y nữa. Mấy ngày nay lên đến đỉnh điểm, ban ngày Lăng Tiêu làm việc đến sứt đầu mẻ trán, buổi tối lại tìm đến Tống Minh để phát tiết, nhưng Tống Minh vẫn một mực chống cự y, khiến Lăng Tiêu mệt mỏi một ngày càng không quản Tống Minh, hận không thể thao hỏng Tống Minh.
Bởi vì y cảm thấy, dù sao thời gian buổi tối đề dành cho Tống Minh,hắn phải biết đủ, nhưng mỗi lần y đến, Tống Minh đều là phản ứng gì? Phản kháng đã không nói,nôn mửa,chê y ghê tởm? Được, Tống Minh có bản lĩnh thì nôn cả đời đi! Điều này làm cho Lăng Tiêu càng thêm hung ác, dù sao y có làm gì nam nhân cũng không sao. Lúc trước cũng không phải chưa từng thao ngất nam nhân, nhưng mỗi lần rất nhanh lại bị y thao tỉnh. Lần này cho đến khi trời sáng Tống Minh vẫn hôn mê, lần đầu tiên Lăng Tiêu cảm thấy hoảng loạn, nhưng y cố nén xuống ảm xúc này, dù sao nam nhân cũng không chết được, liền để hạ nhân chăm sóc Tống Minh, sau đó không đến đây nữa.
Nam hạ nhân đút dịch dinh dưỡng cho Tống Minh đã hơi thanh tỉnh, lại miễn cưỡng cho Tống Minh ăn vào một chút cháo. Nhìn nam nhân yếu ớt vô cùng giường như gầy đi một vòng chìm vào giấc ngủ, nam hạ nhân không khỏi thở dài trong lòng, thiếu gia có lẽ đã chìm đắm vào rồi, nam nhân dã như trở thành như vậy rồi còn muốn ôm... Tống Minh hiện tại so với lúc đầu mới đến đã xuống sắc rất nhiều, biết Lăng Tiêu thiếu gia vẫn luôn thích cái đẹp và sạch sẽ...
Mấy ngày này Lăng Tiêu không đến, thân thể Tống Minh bị đút lượng lớn dịch dinh dưỡng mới chậm rãi chuyển biến tốt lên, có thể ăn được một số thứ, nhưng Tống Minh có lẽ đã bị hành hạ làm cho sợ hãi, giống như chim sợ cành cong, lúc trước nhìn thấy Lăng Tiêu mới buồn nôn, đến sau này cứ có người đi vào căn phòng này, cơ bắp của hắn sẽ theo bản năng co rút, bắt đầu nôn khan, cho đến khi nam hạ nhân nói với hắn, Lăng Tiêu sẽ dạo này sẽ không đến, hiện tượng nôn khan của Tống Minh mới chuyển tốt lên.
Trong thời gian này, Tiêu Khả cũng đến chơi với hắn mấy lần, lúc đầu Tống Minh còn nghĩ Tiêu Khả không phải là Alpha à? Lăng Tiêu thế mà lại yên tâm để Lăng Khả ở cùng hắn---cái gọi là một Omega chuyên đi câu dẫn người khác ở chung, nhưng Tiêu Khả mang lại cho người khác cảm giác không quá giống Alpha, quả nhiên Tiêu Khả ủy khuất thừa nhận cậu là Omega, cậu cũng muốn làm Alpha lắm chứ??
Tống Minh muốn rời đi nơi này, mà hắn lại không thể nào ghét bỏ Tiêu Khả, vì vậy hắn vẫn luôn cố gắng thu thập tin tức từ trên người Tiêu Khả, khi ở cùng Tiêu Khả, Tống Minh cũng đại khái đoán ra là Lăng Tiêu để Tiêu Khả đến nói chuyện với hắn, nghe Tiêu Khả nói, cậu chỉ có ở trong hôn lễ nhìn thấy Tạ Triết người vợ mà Lăng Tiêu ca ca cưới về, sau đó thì không có gặp lại nữa, đặc biệt là đến biệt thự này một lần cũng không gặp qua. Tống Minh nghe tới Tạ Triết liền sinh ra cảm giác sinh lí buồn nôn, vậy nên không đợi Tiêu Khả nói xong đã không để Tiêu Khả nói tiếp nữa.
Có điều Tiêu Khả cũng chính là tiểu khả ái ngây thơ, trước giờ không biết nhạt nhẽo là gì, cậu chỉ biết biểu ca để cậu đến nói chuyện cùng Omega đẹp trai này nói chuyện, mà cậu không thể nói nhưng thứ không nên nói, không thể nói những thứ Tống Minh không thích, thế là cậu nói về chuyện từ nhỏ đến lớn của Lăng Tiêu. Tống Minh đương nhiên một chút cũng không muốn nghe, nhưng không có biện pháp, ngòai Lăng Tiêu ra, hai người họ chả có gì để nói cả, tiểu khả ái đi rồi ở đây chỉ còn mỗi hắn càng nhàm chán. Sau đó, hắn từ trong miệng Tiểu khả ái biết được một số chuyện và tính cách của Lăng Tiêu??
Lăng Tiêu đúng là một thiếu gia tay không dính nước xuân, Tống Minh nghe xong đột nhiên cảm thấy như phát hiện ra chân tướng lý do Lăng Tiêu giam giữ mình ở đây, Tống Minh đoán được sự thật này cả người không khỏe, đại khái là —— bởi vì từrước tới nay chưa từng có ai dám đối xử với Lăng Tiêu như vậy sao???
Nghe Tiêu Khả nói, Lăng Tiêu từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, vì là thiếu chủ của Lăng gia, từ nhỏ muốn mưa có mưa muốn gió có gió, luôn được mọi người phủng gtreen tay mà lớn lên, đặc biệt là khi còn nhỏ Lăng Tiêu rất đẹp, ngay cả khi y ở bên ngoài, những người không biết thân phận của Lăng Tiêu cũng sẽ vội vàng tới gần Lăng Tiêu.
chung quy lúc đầu Tống Minh chủ động tiếp cận Lăng Tiêu cũng là bởi vì Lăng Tiêu đẹp, có lẽ lúc đầu Lăng Tiêu có chút hứng thú với hắn, nhưng sau đó cũng không có gì, khi đánh dấu Tống Minh Lăng Tiêu cũng chỉ là có chút phiền não, nhưng nghĩ đến Omega lúc trước bị mình đánh dấu cuối cùng cũng có thể dùng tiền đuổi đi. Quả nhiên, lần thứ hai Tống Minh xuất hiện ở trước mặt y cũng là vì tiền, tuy rằng nghiêm túc mà nói, hắn là muốn thuốc tránh thai, nhưng hai người đã giao ước sau này không can thiệp lẫn nhau, nhưng cách muốn "tiền" đặc biệt này của Tống Minh xác thực khiến Lăng Tiêu có chút mới mẻ.
Điều khiến Lăng Tiêu thực sự nhớ mãi về Tống Minh chính là lần ở Cảnh Vân Đường kia, đầu tiên là, trước giờ chưa có Omega nào thống khoái giả vờ không quen biết y như vậy, mặc dù lúc đầu Lăng Tiêu cảm thấy Tống Minh khá thú vị.Thứ hai, là Alpha phát hiện omega bị mình đánh dấu hoàn toàn, thế mà dấu hiệu bị biến mất, phản ứng đầu tiên là không thể tin được, nhất là ngày hôm đó, Lăng Tiêu bị Tống Minh và một Alpha khác đánh vào mặt. đồng thời... niềm kiêu hãnh của Alpha chỉ cảm thấy rằng tôn nghiêm của mình bị thách thức, vì chưa từng có ai dám đối xử với y như vậy.
Tống Minh không biết hiện tại nhận lỗi có kịp không, sớm biết lúc đầu cuốn riết không tha có thể tránh được cái nồi này, vậy hắn chắc chắn sẽ mặt dày cuốn lấy Lăng Tiêu. Nhưng không có cái gọi là sớm biết, cũng không ai có thể đoán trước được tương lai.
Giống như Lăng Tiêu ban đầu chỉ là muốn tìm Tống Minh báo thù, chơi chán thì ném đi, nhưng bây giờ lại đem Tống Minh đặt vào tim trong vô thức. Cơ thể của Tống Minh vẫn ôm thích như vậy, lúc đầu Lăng Tiêu ôm nam nhân với suy nghĩ trừng phạt, nhưng càng về sau, trở thành y không khống chế được mỗi ngày đều muốn thao nam nhân??...
Nhưng Lăng Tiêu là người như thế nào, chỉ số thông minh của y rất cao, y lớn lên giống như mặt trăng được bao bọc bởi những ngôi sao, muốn gì được nấy, trên phương diện tình cảm cũng là được người khác theo đuổi, y từ trước đến giờ không biết cảm giác thích một người là gì. Cho dù phát hiện bản thân có tình cảm đối với Tống Minh, chính y cũng sẽ không thừa nhận bản thân động tâm với một Omega như vậy, y chỉ nghĩ mỗi ngày đều muốn thao chết Omega không nghe lời kia, nhưng lại mâu thuẫn muốn Tống Minh ngoan ngoãn nghe lời. Về sau cũng là bởi vì thân thể phù hợp, y nghĩ, nếu bắt buộc cùng Omega cấp S kết hôn, Tống Minh so với những Omega mềm nhũn kia tốt hơn rất nhiều. Nhưng Tống Minh bị những Alpha khác đánh dấu luôn là cái gai trong lòng y, vẫn luôn nghẹn ở cổ họng. y không ngừng nhắc nhở bản thân rằng tiên hàng này không đáng được đối xử tốt, hắn chỉ đáng bị tùy ý đối xử.
Lại thêm Tống Minh vẫn luôn chống cự, điều này càng làm cho dục vọng chinh phục của Lăng Tiêu càng thêm mãnh liệt. Lúc đầu y muốn Tống Minh yêu mình, sau đó lại hung hăng chế giễu Tống Minh mơ tưởng trừng phạt hắn, nhưng trong quá trình đó xảy ra quá nhiều chuyện, y ngày càng không thể buông Tống Minh ra, cũng không muốn buông tay...
Cuối cùng ai trầm luân trước đã rõ.
"Thả em ra! Lăng Tiêu ca ca! Anh sao có thể đối với em như vậy!"
Tạ Triết sắp phát điên rồi! Cậu ta đã bị giam giữ mấy ngày, còn bị một đám vệ sĩ theo dõi, không được đi đâu chỉ có thể phát ngốc ở trong phòng. Lúc trước cậu ta ngu xuẩn tin rằng Lăng Tiêu ôm tên tiện nhân Tống Minh kia là vì không muốn làm cậu ta bị thương,nhưng kì phát tình của cậu ta đến lần nữa, Lăng Tiêu vẫn không ôm cậu ta, mà đi xuống căn phòng dưới hầm kia, cậu ta liền biết bản thân đã bị lừa!
Mà khi biết Lăng Tiêu đối phó với Tạ gia, muốn nuốt chửng Tạ gia, Tạ Triết cảm thấy choáng váng. Chẳng phải Lăng Tiêu cưới cậu ta là nên nâng đỡ Tạ gia sao? Tại sao muốn đem Tạ gia đạp đổ rồi thôn tính? Nếu chuyện này sảy ra khi cậu ta và Lăng Tiêu yêu thương nhau mà nói, có lẽ cậu ta còn để Tạ gia chủ động sáp nhập vào Lăng gia, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nguyên nhân tao thành tất cả những chuyện này đều là do tên tiện nhân Tống Minh, nếu không có hắn, Lăng Tiêu đã sớm đánh dấu cậu ta rồi, cho dù y không quá thích cậu ta, nhưng nhất định sẽ không vội vàng đối phó với Tạ gia như vậy, Tạ gia sẽ không có chuyện gì!
Cậu ta thật sự hận không thể giết chết tên tiện nhân kia, nhưng càng về sau Lăng Tiêu đối với cậu ta quả càng nghiêm, ngay cả cửa phòng chứa đồ kia cậu ta cũng không thể tới gần, bây giờ nghĩ lại, lần trước cậu ta dễ dàng đi vào như vậy. nhất định là do Lăng Tiêu cố ý, hiện tại đem cậu ta giam lại, hắn cùng tiện nhân kia có gì khác nhau! Bây giờ tất cả hạ nhân trong biệt thự đều không đặt cậu ta vào mắt!
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù cậu ta lần nữa không tin Lăng Tiêu quan tâm đến tiện nhân kia, thì hiện thực lại như tát một cú vào mặt cậu ta!không quan tâm người bảo vệ tiện nhân kia có nhiều đến mấy, cậu ta hiện tạ chỉ muốn Tống Minh chết đi, trong mắt Tạ Triết lóe lên oán hận, cậu ta sống không tốt, Lăng Tiêu cùng tiện nhân kia cũng đừng nghĩ sống tốt!
Trong đêm,biệt thự mới cưới của tiểu thiếu gia Lăng gia, đột nhiên bùng cháy dữ dội.