Chương : 25
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thời gian trở thành một khái niệm không có quy tắc.
Trôi qua, như đang ở hiện tại. Mà hiện tại, lại cứ như quấn nhiễu lấy quá khứ.
Trần Minh bắt đầu nỗ lực thay đổi bản thân. Loại thay đổi này thực sự là một chuyện rất buồn cười, tất cả mọi người đều biết hắn không phải người kia, nhưng hắn lại phải nỗ lực đem mình biến thành người ấy.
Càng buồn cười hơn chính là, mọi người đều hiểu rất rõ ràng, bất luận hắn có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, cũng không thể trở thành người ấy.
Trần Minh dường như hoàn toàn không còn lo ngại tới những thứ khác, mục tiêu trong cuộc đời cậu chỉ còn lại duy nhất một điều – trở thành Ly Úy.
Cậu lấy một lượng lớn băng ghi hình từ phòng Vi Vi, cậu nghiền ngẫm cách ăn mặc của Ly Úy, lời nói và hành động của Ly Úy, sở thích của Ly Úy.
Cậu bắt chước giọng điệu của Ly Úy, còn cả từng động tác nhỏ nhất của Ly Úy.
Cậu chẳng hề ngượng ngùng, như thể một phần bản chất vốn thuộc về cậu đã bị thứ gì đó sắc nhọn hung hăng gọt đi mất một tầng, và cậu đang nỗ lực để tu bổ lại một lớp sơn có màu sắc khác cho chỗ đã bị gọt đi ấy.
Cậu đang mặc quần áo của Ly Úy để đi ra ngoài, vừa hay chạm mặt Đầu Trọc.
“Đầu Trọc!” Cậu chào một tiếng vang dội, dùng ngữ khí của Ly Úy mà cậu đã học được từ băng ghi hình.
Tướng mạo và quần áo của cậu, thật như một Ly Úy sống động.
Đầu Trọc ngây ngẩn cả người, hắn đứng đó nhìn chằm chằm Trần Minh.
“Dạo này cứ đi đâu vậy? Các anh em khác đâu cả rồi?” Trần Minh tiếp tục vui vẻ bắt chuyện.
Đầu Trọc rốt cuộc cũng có phản ứng, khuôn mặt hắn từng vui sướng hào sảng mang theo ý nịnh nọt cam tâm tình nguyện, lúc này đã biến thành một dáng vẻ khác, đường nét dữ tợn trên mặt dường như vặn xoắn vào nhau.
Trần Minh nhìn thấy ánh mắt cực độ xem thường của hắn, sự rẻ rúng thật sâu cùng nét phẫn nộ khi thần thánh bị khinh nhờn.
“Phi!” Đầu Trọc hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn chỉ hận không thể nghiền thành bột phấn: “Mẹ kiếp đồ hàng giả…” Bàn tay cứng như sắt nắm lại thật chặt, hắn bước xoèn xoẹt về phía Trần Minh, như muốn nhào lên hung hăng cắn nát khuôn mặt giả mạo kia, nhưng bỗng nhiên hắn bị ánh mắt sắc bén từ sau lưng Trần Minh đâm tới cảnh cáo, sự cảnh cáo uy hiếp này khá cường liệt, bởi vậy bức hắn không thể không dừng lại trước mặt Trần Minh.
“Cách xa cậu ấy ra một chút.” Người sau lưng Trần Minh lên tiếng.
“Khốn nạn…” Đầu Trọc căm phẫm bất bình, ngó lom lom Trần Minh.
“Tôi muốn cậu,” Giọng nói trầm thấp sau lưng Trần Minh thả chậm tốc độ, mang theo cảm giác nguy hiểm khiến người ta phải ngạt thở: “Cách xa cậu ấy ra một chút.”
“Mụ nội nó…” Lại nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, dường như chỉ liếc nhìn Trần Minh thêm một cái nữa cũng khiến Đầu Trọc không thể chịu được, hắn mang theo đầy người lửa giận không thể phát tiết mà quay đầu bỏ đi.
“Ê ê, có rảnh thì gọi các anh em tới đây, lão đại mời các cậu đi uống rượu!” Trần Minh như thể còn chưa nhận ra, lớn tiếng gọi với theo sau lưng hắn. Thấy bóng dáng Đầu Trọc biến mất rồi, cậu mới quay đầu lại, cười cười nhìn Chu Dương đằng sau lưng mình: “Tại sao huynh đệ của tôi nhìn thấy anh lại cứ như trông thấy quỷ vậy nhỉ?”
Chu Dương lặng lẽ nhìn cậu.
Trần Minh xoay người đi: “Hôm nay lão tử muốn đi uống rượu. Anh có đi không?” Cậu liếc Chu Dương, lầm bầm nói: “Anh không đi, lão tử tự đi.”
Một bàn tay chen vào dưới nách, ngăn cậu lại.
Trần Minh quay mặt về, cong môi cười như một chú mèo: “Hay anh muốn tôi bồi anh? Trên giường? Hay là thư phòng? Phòng khách cũng không vấn đề, không khí rất tốt.” Cậu thậm chí còn ném cho hắn một cái liếc mắt đưa tình học được từ chỗ Mai Hoa.
Có nộ khí mơ hồ ngưng tụ lại trong mắt Chu Dương. Chu Dường trợn trừng nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào cậu, nhưng Trần Minh vẫn cười hì hì nhàm chán, dáng điệu ngông nghênh, như thể càn rỡ cố tình chọc giận Chu Dương.
Cuối cùng Chu Dương không phát giận.
“Nụ cười của em, so với khóc còn khó coi hơn.” Chu Dương nói.
Trần Minh vẫn chỉ cười.
Cậu nói: “Tôi sẽ không khóc. Ly Úy chắc không biết khóc.”
Từ cổ tay truyền tới một trận đau nhức. Bàn tay như gọng kìm của Chu Dương nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo cậu lại gần thêm vài bước, nghiến răng thấp giọng hỏi: “Em đùa đủ chưa? Rốt cuộc em muốn thế nào? Em muốn bức điên tôi sao?”
“Là anh rốt cuộc muốn thế nào?” Trần Minh cũng nghiến răng: “Tôi làm còn chưa đủ sao? Tôi không muốn làm Ly Úy, anh ép tôi làm Ly Úy. Bây giờ tôi toàn tâm toàn ý đi làm Ly Úy, anh lại cảm thấy tôi đang đùa. Rốt cuộc là ai bức điên ai?”
Cậu hung dữ trừng mắt với Chu Dương.
Nhưng cậu đoán sai rồi, ánh mắt của cậu còn chưa đủ hung dữ. Chu Dương không nổi giận, trái lại hắn dịu dàng dựa sát tới, nhẹ nhàng hôn cậu. Chu Dương vừa hôn vừa hỏi: “Em đói không? Buổi trưa muốn ăn gì?”
Trong khoảnh khắc ấy, có chút cảm giác sống lưng tê dại, cũng có chút nản chí ngã lòng. Trần Minh nhớ tới quyết định của cậu, nhớ tới những thứ mà cậu đã quyết định bỏ qua và bảo vệ.
Một khi đã như vậy, còn phải cố chấp gì nữa?
Cậu thẫn thờ nói ra mấy chữ: “Ếch trâu, cá thái dương, và…”
“Tôi hỏi em thích ăn gì.”
“Ếch trâu, cá thái dương…”
“Câm miệng!” Bỗng nhiên Chu Dương giận dữ cắt ngang. Có thể nhận ra, Chu Dương nổi giận rồi, môi hắn mím lại thật chặt, tựa như có ai đang không thức thời mà đối đầu với hắn.
Trần Minh cũng không định tranh cãi, cậu không thèm nhắc lại, xoay người bỏ đi mấy bước, lại bị Chu Dương kéo giật trở về ngay lập tức.
“Tại sao không nói?”
Trần Minh bật cười ngẩng đầu nhìn Chu Dương: “Nói gì?”
“Món mà em thích ăn?”
“Ếch trâu, cá thái dương…”
“Đủ rồi!”
Lửa giận của Chu Dương cuối cùng cũng bùng phát, mãnh liệt không ngoài dự đoán của Trần Minh.
“Em muốn làm gì? Rốt cuộc em muốn làm gì?” Hắn dùng sức túm lấy cổ tay Trần Minh, như thể muốn bóp nát nó.
Trần Minh nhíu mày: “Tôi có thể làm gì? Tôi nên làm gì?” Cậu rống lên giận dữ với Chu Dương.
“Em học cái gì chứ? Em đang học cái gì? Em từng thấy tứ bất tượng (1) chưa? Em bây giờ hệt như một con tứ bất tượng…”
Bốp!
Âm thanh cái tát giòn vang kết thúc lời mắng mỏ của Chu Dương.
Trần Minh hoang mang nhìn bàn tay đang giơ ra giữa không trung của mình, cùng vệt ngón tay đỏ hồng dần dần hiện rõ trên mặt Chu Dương.
Không gian như dừng lại trong âm thanh cái tát ấy, vang vọng không ngừng trong trái tim hai người.
Chu Dương buông Trần Minh ra, hắn lùi lại một bước, sờ sờ lên mặt mình, tựa hồ chỉ như vậy mới có thể khẳng định mình thật sự đã trúng một bạt tai. Hắn đóng đinh ánh mắt trên người Trần Minh, một lúc lâu sau, mới như bình tĩnh lại mà cười lạnh hai tiếng.
“Được, em muốn làm gì thì cứ làm như thế đi.” Chu Dương lùi về phía sau một bước: “Đều tùy em.”
Trần Minh còn định nói gì nữa, nhưng dường như có thứ gì đó luôn nghẹn lại nơi cuống họng, cậu không thể thốt nên lời.
Chu Dương không đợi cậu nói, hắn đã xoay người đi nhanh về hướng nhà chính.
Trần Minh nhìn theo bóng lưng của hắn, bàn chân thân bất do kỷ cũng bước theo hai bước, rồi vội vàng dừng lại, thấy Chu Dương đã đi vào phòng, không biết tại sao trái tim cậu bỗng nhiên thắt chặt.
“Chu Dương…” Trần Minh lo lắng gọi lớn một tiếng, chạy đuổi theo vào nhà.
Chu Dương không còn ở phòng khách, chẳng biết đã lên tầng hai hay đi đâu khác. Trần Minh túm lấy một tên thuộc hạ đi ngang qua, hỏi: “Chu tiên sinh đâu? Có thấy hắn không? Hắn vừa vào đây.”
“Hình như lên tầng rồi.”
Trần Minh khẽ gật đầu, nhưng không lập tức lên tầng hai. Cậu đi xuống lầu, chạy dọc theo hành lang vang vọng, thẳng đến trước cửa tầng hầm mới khom người thở dốc. Vừa thở dốc, vừa lắng tai nghe động tĩnh trong hầm.
Trong tầng hầm không có âm thanh, trong đó là khoảng không. Dụng cụ tra tấn đã không còn, thảm trải sàn đã không còn, ti vi và máy chiếu cũng không còn, lại càng không còn hình ảnh trước khi chết của Ly Úy vặn xoắn thần kinh người ta.
Trần Minh thò đầu vào như để xác định, cẩn thận nhìn vách tường trống không, dùng sống lưng dán chặt lên hành lang lạnh lẽo để giúp mình tỉnh táo lại.
Phải, cậu là vì Chu Dương mà tiếp tục ở lại. Nếu một con người méo mó, có thể bảo toàn một người khác.
Rất nhiều loại tư vị chen chúc trong phế phủ, cậu không biết nên biểu đạt thế nào.
Lại sai rồi, lại sai nữa rồi.
Trần Minh cười khổ, cho dù làm thế nào cũng khiến Chu Dương bất mãn, cậu luôn khiến Chu Dương bất mãn.
Nhất định cậu có chỗ trời sinh thiếu hụt, loại thiếu hụt này làm cậu không cách nào nhận được tình yêu của Chu Dương, cũng làm cậu không cách nào khiến Chu Dương hạnh phúc.
Cậu tựa lưng lên tường, chầm chậm trượt xuống. Một loại chán nản khôn tả bao trùm lấy cậu.
Cậu rất sợ mình sẽ khóc, đôi lúc lại đưa tay lên sờ sờ mặt mình, thật may, vẫn luôn khô ráo. Chẳng biết đã qua bao lâu, cậu mới sực nhớ mình không nên ngồi mãi như vậy.
Nếu là Ly Úy, nhất định sẽ không có thời điểm nào cô độc thương tâm thế này. Người nọ nhất định sẽ luôn oanh oanh liệt liệt, sống cũng thế, chết cũng vậy, tình yêu cũng tương tự.
Đứng dậy, đứng dậy ưỡn thẳng sống lưng.
Trần Minh vịn lấy vách tường để đứng lên, bước ra khỏi tầng hầm.
Khoảng thời gian này, thân phận của cậu đã không còn là một tù nhân. Phần nhiều thời gian, cậu như là người yêu của Chu Dương. Đương nhiên, tù nhân cũng vậy, người yêu cũng thế, chẳng qua là một loại giả dối cùng một loại giả dối khác mà thôi, cậu đã chẳng còn bao nhiêu tâm tư để đi phân định cho rạch ròi.
Đi tới phòng khách, theo cầu thang lên tầng, cậu khẽ khàng hé mở một khe hở trên cửa thư phòng.
Chu Dương quả nhiên ở bên trong, hắn đang ngồi trước bàn làm việc, tập trung tinh thần xử lý văn kiện, dường như đã quên chút chuyện không thoải mái ban nãy. Hoặc có lẽ Chu Dương vốn chẳng hề không thoải mái.
Trần Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm, bây giờ, cậu nên đi đâu làm gì đây? Cậu không biết Ly Úy vào loại thời điểm này thì sẽ làm gì?
Có điều, tuyệt đối sẽ không có chuyện Ly Úy dịu ngoan như một con mèo nhỏ cuộn mình nằm ngủ trên ghế sô pha trong thư phòng.
Chu Dương từng nói, cơ thể của Ly Úy rất khỏe, cậu ta luôn dồi dào tinh lực, ban ngày sẽ không đi ngủ.
Trần Minh rón rén lùi ra. Cậu lại xuống lầu, tùy tiện túm lấy một tên tiểu đệ: “Ê này! Đưa tôi đi tìm câu lạc bộ đêm, phải là loại có tiểu thư và rượu ngon hạng nhất đấy.” Mười phần khẩu khí tùy tiện bừa bãi của Ly Úy.
Tên tiểu đệ rất hiểu chuyện, tìm câu lạc bộ đêm quả thực cũng không tồi. Mặc dù là ban ngày nhưng rất náo nhiệt. Dù sao thì đằng sau bức rèm thật dày và dưới ánh đèn laser xoay vòng kia, cũng chẳng có bao nhiêu người phân rõ được ban ngày với ban đêm.
Trần Minh móc ra từ trong túi số tiền do Chu Dương cấp, kiêu ngạo ném lên quầy rượu, rượu ngon liền được đưa lên cuồn cuộn không dứt. Cậu rót ực một ly xuống họng, từ dưới bụng bốc lên từng luồng chua cay khiến cậu không thể nào hô hấp, lại nốc thêm một ly nữa như đang phát tiết. Loại hành động này dường như thực sự có thể ức chế cơn ho sặc sụa cùng đầu óc đau nhức, nhưng bắt buộc phải nốc hết ly nọ đến ly kia không ngừng.
Khi cậu nốc tới ly thứ sáu thì tiểu thư trong quán đã đến. Quả nhiên người rất đẹp, chẳng những rất đẹp, mà còn là người quen. Vừa chạm mặt, cô liền đoạt lấy ly rượu trong tay cậu rồi ném thẳng xuống đất, lông mày thanh tú dựng thẳng: “Mượn rượu giải sầu, có gì đáng tự hào?”
Trần Minh liếc nhìn cô: “Mai Hoa em gái, lại đây nào, gọi một tiếng anh Ly Úy.” Cậu lại cầm lấy một ly rượu khác.
Đầu mày Mai Hoa càng nhướng cao, cô giơ tay lên, dường như muốn tát cho cậu một cái để tỉnh ra, nhưng rồi tỉ mỉ quan sát người trước mặt, lại không nhẫn tâm. Cô thở dài một tiếng, đoạt lấy ly rượu trong tay Trần Minh, đặt mông ngồi xuống cạnh cậu: “Hai người các anh… Hừ, chẳng hiểu là cái thể loại gì đây? Người này phát điên, người kia xem như còn tỉnh táo. Người này ổn rồi, lại đến lượt người kia chuẩn bị phát điên. Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
“Tôi muốn…” Trần Minh trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên cậu túm lấy cổ áo Mai Hoa, ra sức như đang túm lấy cọng rơm cứu mạng: “Tôi muốn cứu hắn, tôi muốn hắn hạnh phúc. Cô có hiểu không? Mai Hoa, cô có hiểu không? Tôi muốn cứu hắn!”
Mai Hoa bị cậu túm đến gần như ngạt thở, luống cuống tay chân đẩy cậu ra.
“Cậu tự cứu mình trước đi!” Mai Hoa nổi giận, thuận tay nhấc lên một ly nước đá, chẳng chút khách khí mà đổ ụp xuống đầu cậu.
“Tôi cứu thế nào?” Trần Minh lắc lắc cái đầu ướt sũng, số rượu vào bụng hôm nay đã vượt quá tửu lượng của cậu, phần dư thừa đã thấm đẫm dây thần kinh trong não, như ngọn lửa khiến những chữ còn ẩn tàng phải hiện hình, khiến tất cả những chuyện mơ hồ trước kia trở nên rõ ràng rồi đâm chích cậu đến đau đớn: “Tôi không cứu được hắn, làm sao tôi cứu được? Tôi không đảm đương nổi Ly Úy, tôi vốn không phải Ly Úy.”
Cậu mờ mịt thì thầm, bỗng nhiên lại túm chặt lấy Mai Hoa, lắp bắp mà dồn dập nói: “Tôi cố hết sức thì có tác dụng gì? Không ai có thể đảm đương Ly Úy. Thế nhưng mà, chỉ có Ly Úy mới cứu được hắn, chỉ có Ly Úy yêu hắn. Tôi phải làm sao bây giờ? Mai Hoa, tôi phải làm sao bây giờ?”
“Cậu say rồi.” Mai Hoa rút ra chiếc khăn tay trong túi xách, giúp cậu lau trán.
Cậu nhấc tay lên đẩy khăn cô ra, chỉ một mực nhìn chăm chú vào mắt Mai Hoa: “Hắn chỉ yêu Ly Úy, cả đời chỉ yêu một mình Ly Úy. Ly Úy là không thể giả mạo được, cô có hiểu không?”
“Tôi hiểu.”
“Nói bậy! Cái gì cô cũng không hiểu.” Bỗng nhiên Trần Minh rống lên.
Mai Hoa lặng thinh nhìn cậu, ánh mắt mang theo bi thương cùng đau xót.
Khách khứa xung quanh đưa mắt nhìn về phía cậu, biết rằng chỉ là một người đã say, lại điềm nhiên như không quay đầu về trò chuyện.
“Cậu say rồi, cậu say rồi.” Mai Hoa không ngừng nói khẽ bên tai cậu.
“Tôi khóc rồi sao? Tôi chưa khóc đi? Tôi không muốn khóc…” Cậu không ngừng sờ lên mặt mình, ngón tay ướt đẫm, không biết là rượu, hay nước đá, hoặc giả thực sự là nước mắt.
Cậu hung hăng kêu gào đòi uống tiếp. Đèn laser trên đỉnh đầu xoay tròn liên miên không hồi kết, âm thanh ồn ào huyên náo dội vang như tiếng bom.
“Tôi không muốn khóc, tôi khóc rồi sao?” Cậu liên tục ngắt quãng, lặp đi lặp lại câu hỏi ấy với Mai Hoa.
“Không.”
“Tôi không muốn khóc, Ly Úy chắc là không biết khóc đâu.”
“Trần Minh, cậu không cần phải…”
“Tôi khóc rồi sao? Không có chứ?”
“Không có.”
“Hắn không thể rời khỏi tôi, hắn sẽ không yêu tôi, thế nhưng lại một mực… Hắn rõ ràng biết tôi không phải người kia.” Cậu như một đứa trẻ, ra sức truy vấn: “Tôi khóc rồi sao? Mai Hoa, tôi khóc rồi sao?” Trên mặt mang theo biểu tình say khướt đau thương.
“Không, không…” Mai Hoa liên tục lắc đầu.
Cô quay mặt đi.
Cô khóc.
Có chuyện gì bi tráng hơn, so với chuyện một người dùng toàn bộ sức lực của tính mạng mình, để đi làm một việc mà đã biết rõ sẽ không có khả năng hoàn thành?
Chuồn chuồn đã bị chiết cánh, từ nay về sau không thể đậu trên cành cây xanh mượt kia nữa, nhưng nó cũng không thuộc về mặt đất.
Trần Minh đã say gục, cậu uống quá nhiều rồi.
Say có thể khiến người ta được trút xả, đáng tiếc sau khi trút xả, chính là khoảng không vô tận, tựa như mật hoa bị người ta rút cạn, chỉ còn lại một chiếc bì nang trống rỗng.
* * *
Cậu mở mắt ra, ngay cả sâu trong con ngươi cũng là khoảng không trống rỗng.
Sâu trong khoảng không trống rỗng, hiện lên khuôn mặt của Chu Dương.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này, chớp mắt trống rỗng, chớp mắt không có quá khứ và tương lai, chớp mắt không có tình yêu và thù hận, khuôn mặt của Chu Dương đại biểu cho niềm hạnh phúc giản đơn mà bình dị.
Vì niềm hạnh phúc này, Trần Minh bất giác nở nụ cười.
Khẽ động khóe môi, nhạt như làn nước, như sương sớm trắng mờ, như tiếng côn trùng vang vọng trong núi sâu.
Sau khi nụ cười lướt qua, tất cả quá khứ lại ùa về, Trần Minh ẩn giấu đi nụ cười. Cậu hỏi Chu Dương: “Tôi khóc rồi ư?”
“Không.” Chu Dương khẽ nói.
Trần Minh gật đầu như thể an tâm: “Vậy tốt rồi.”
“Em đã uống rượu, em không nên uống rượu.” Chu Dương vuốt ve mặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Thân thể của em mẫn cảm với chất cồn.”
“Tôi rất biết uống.”
“Em không biết uống.”
Cậu không muốn tiếp tục loại tranh luận nhàm chán này, toàn thân mệt mỏi rã rời đều đang kêu gào đòi nghỉ ngơi, cậu trở mình, co người lại thành một cụm.
Chu Dương không nói gì thêm, hình như hắn đã ra ngoài, một lát sau, lại xuất hiện bên kia giường.
“Em ngủ rồi sao?” Hắn khẽ giọng hỏi, lại như đang thì thầm tự nói: “Người không biết uống rượu mà say gục sẽ rất khó chịu, đầu sẽ rất đau.”
Trần Minh nhắm mắt, yên tĩnh nằm ngủ trên giường.
Chu Dương im lặng suốt một hồi lâu, cơ hồ khiến người ta tưởng rằng hắn đã rời đi.
Nhưng giọng nói của hắn lại bất chợt vang lên thăm dò: “Em thật sự ngủ rồi sao?” Hắn thở ra một tiếng thật dài, khẽ giọng gọi: “Minh, Trần Minh?”
Ngón tay thon dài dò dẫm trên mặt Trần Minh, chầm chậm vuốt ve, như một kẻ mù đang cẩn thận sờ soạng, hòng phác họa ra hình dáng của người trước mặt.
“Minh? Minh?”
Chu Dương ôn nhu gọi, tiếng gọi này so với thanh kiếm tẩm độc còn khiến người ta khó chống đỡ hơn.
Trần Minh nhịn không được bất ngờ ngồi bật dậy từ trên giường: “Câm miệng! Câm miệng!” Cậu trợn trừng nhìn Chu Dương: “Không được gọi! Anh câm miệng cho tôi!”
Đối diện với ánh mắt ngây ngẩn của Chu Dương, cậu sững sờ cả người.
Chu Dương rất ít khi ngây ngẩn, hắn lúc nào cũng bừng bừng khí thế, bày mưu tính kế, lúc nào cũng tràn ngập phong độ tự tin của một vị chúa tể. Nhưng Trần Minh khẳng định Chu Dương đang ngẩn ra, tựa hồ chính Chu Dương cũng không thể biết được chính xác mình vừa làm điều gì.
Chu Dương có chút bối rối, thậm chí hắn khẽ lùi lại hai bước, như không muốn thừa nhận chuyện mình vừa làm.
Phản ứng này khiến Trần Minh buông lỏng cảm xúc đối kháng, khẩu khí của cậu dịu xuống: “Anh vừa gọi loạn cái gì?”
Cách một hồi lâu sau, Chu Dương mới đáp: “Không có gì.”
Trần Minh không nói gì nữa, ánh mắt càng thêm ảm đạm, cậu lại nằm xuống, rụt vào trong chăn định ngủ, dường như nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: “Đêm nay anh muốn làm không?”
“Trông em rất mệt mỏi.”
Trong phòng là một hồi trầm lặng.
“Chỉ cần anh muốn làm, tôi không ngại.”
Chu Dương trèo lên giường, tiến lại gần. Trần Minh gắng gượng bò dậy, bắt đầu mơ mơ màng màng cởi khuy áo của mình, nhưng Chu Dương lại ngăn cản cậu.
“Để anh ôm em một chút.” Chu Dương khẽ giọng thì thầm, dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Đừng ôm tôi như vậy.” Trần Minh khẽ giãy giụa vô ích, chỉ chốc lát sau liền từ bỏ, nhưng miệng vẫn không ngừng nói: “Chu Dương, đừng ôm tôi như vậy.” Dần dần, âm giọng trở nên mơ hồ.
Cuối cùng vẫn là quá sức mệt mỏi.
Cậu lầm bầm chìm vào giấc ngủ, ngay trong vòng tay của Chu Dương.
Đừng ôm tôi như vậy, anh quá ôn nhu rồi.
Loại ôn nhu này, bất kể là Trần Minh hay Ly Úy, đều không thể nào tiêu thụ.
__Hết__
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thời gian trở thành một khái niệm không có quy tắc.
Trôi qua, như đang ở hiện tại. Mà hiện tại, lại cứ như quấn nhiễu lấy quá khứ.
Trần Minh bắt đầu nỗ lực thay đổi bản thân. Loại thay đổi này thực sự là một chuyện rất buồn cười, tất cả mọi người đều biết hắn không phải người kia, nhưng hắn lại phải nỗ lực đem mình biến thành người ấy.
Càng buồn cười hơn chính là, mọi người đều hiểu rất rõ ràng, bất luận hắn có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, cũng không thể trở thành người ấy.
Trần Minh dường như hoàn toàn không còn lo ngại tới những thứ khác, mục tiêu trong cuộc đời cậu chỉ còn lại duy nhất một điều – trở thành Ly Úy.
Cậu lấy một lượng lớn băng ghi hình từ phòng Vi Vi, cậu nghiền ngẫm cách ăn mặc của Ly Úy, lời nói và hành động của Ly Úy, sở thích của Ly Úy.
Cậu bắt chước giọng điệu của Ly Úy, còn cả từng động tác nhỏ nhất của Ly Úy.
Cậu chẳng hề ngượng ngùng, như thể một phần bản chất vốn thuộc về cậu đã bị thứ gì đó sắc nhọn hung hăng gọt đi mất một tầng, và cậu đang nỗ lực để tu bổ lại một lớp sơn có màu sắc khác cho chỗ đã bị gọt đi ấy.
Cậu đang mặc quần áo của Ly Úy để đi ra ngoài, vừa hay chạm mặt Đầu Trọc.
“Đầu Trọc!” Cậu chào một tiếng vang dội, dùng ngữ khí của Ly Úy mà cậu đã học được từ băng ghi hình.
Tướng mạo và quần áo của cậu, thật như một Ly Úy sống động.
Đầu Trọc ngây ngẩn cả người, hắn đứng đó nhìn chằm chằm Trần Minh.
“Dạo này cứ đi đâu vậy? Các anh em khác đâu cả rồi?” Trần Minh tiếp tục vui vẻ bắt chuyện.
Đầu Trọc rốt cuộc cũng có phản ứng, khuôn mặt hắn từng vui sướng hào sảng mang theo ý nịnh nọt cam tâm tình nguyện, lúc này đã biến thành một dáng vẻ khác, đường nét dữ tợn trên mặt dường như vặn xoắn vào nhau.
Trần Minh nhìn thấy ánh mắt cực độ xem thường của hắn, sự rẻ rúng thật sâu cùng nét phẫn nộ khi thần thánh bị khinh nhờn.
“Phi!” Đầu Trọc hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn chỉ hận không thể nghiền thành bột phấn: “Mẹ kiếp đồ hàng giả…” Bàn tay cứng như sắt nắm lại thật chặt, hắn bước xoèn xoẹt về phía Trần Minh, như muốn nhào lên hung hăng cắn nát khuôn mặt giả mạo kia, nhưng bỗng nhiên hắn bị ánh mắt sắc bén từ sau lưng Trần Minh đâm tới cảnh cáo, sự cảnh cáo uy hiếp này khá cường liệt, bởi vậy bức hắn không thể không dừng lại trước mặt Trần Minh.
“Cách xa cậu ấy ra một chút.” Người sau lưng Trần Minh lên tiếng.
“Khốn nạn…” Đầu Trọc căm phẫm bất bình, ngó lom lom Trần Minh.
“Tôi muốn cậu,” Giọng nói trầm thấp sau lưng Trần Minh thả chậm tốc độ, mang theo cảm giác nguy hiểm khiến người ta phải ngạt thở: “Cách xa cậu ấy ra một chút.”
“Mụ nội nó…” Lại nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, dường như chỉ liếc nhìn Trần Minh thêm một cái nữa cũng khiến Đầu Trọc không thể chịu được, hắn mang theo đầy người lửa giận không thể phát tiết mà quay đầu bỏ đi.
“Ê ê, có rảnh thì gọi các anh em tới đây, lão đại mời các cậu đi uống rượu!” Trần Minh như thể còn chưa nhận ra, lớn tiếng gọi với theo sau lưng hắn. Thấy bóng dáng Đầu Trọc biến mất rồi, cậu mới quay đầu lại, cười cười nhìn Chu Dương đằng sau lưng mình: “Tại sao huynh đệ của tôi nhìn thấy anh lại cứ như trông thấy quỷ vậy nhỉ?”
Chu Dương lặng lẽ nhìn cậu.
Trần Minh xoay người đi: “Hôm nay lão tử muốn đi uống rượu. Anh có đi không?” Cậu liếc Chu Dương, lầm bầm nói: “Anh không đi, lão tử tự đi.”
Một bàn tay chen vào dưới nách, ngăn cậu lại.
Trần Minh quay mặt về, cong môi cười như một chú mèo: “Hay anh muốn tôi bồi anh? Trên giường? Hay là thư phòng? Phòng khách cũng không vấn đề, không khí rất tốt.” Cậu thậm chí còn ném cho hắn một cái liếc mắt đưa tình học được từ chỗ Mai Hoa.
Có nộ khí mơ hồ ngưng tụ lại trong mắt Chu Dương. Chu Dường trợn trừng nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào cậu, nhưng Trần Minh vẫn cười hì hì nhàm chán, dáng điệu ngông nghênh, như thể càn rỡ cố tình chọc giận Chu Dương.
Cuối cùng Chu Dương không phát giận.
“Nụ cười của em, so với khóc còn khó coi hơn.” Chu Dương nói.
Trần Minh vẫn chỉ cười.
Cậu nói: “Tôi sẽ không khóc. Ly Úy chắc không biết khóc.”
Từ cổ tay truyền tới một trận đau nhức. Bàn tay như gọng kìm của Chu Dương nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo cậu lại gần thêm vài bước, nghiến răng thấp giọng hỏi: “Em đùa đủ chưa? Rốt cuộc em muốn thế nào? Em muốn bức điên tôi sao?”
“Là anh rốt cuộc muốn thế nào?” Trần Minh cũng nghiến răng: “Tôi làm còn chưa đủ sao? Tôi không muốn làm Ly Úy, anh ép tôi làm Ly Úy. Bây giờ tôi toàn tâm toàn ý đi làm Ly Úy, anh lại cảm thấy tôi đang đùa. Rốt cuộc là ai bức điên ai?”
Cậu hung dữ trừng mắt với Chu Dương.
Nhưng cậu đoán sai rồi, ánh mắt của cậu còn chưa đủ hung dữ. Chu Dương không nổi giận, trái lại hắn dịu dàng dựa sát tới, nhẹ nhàng hôn cậu. Chu Dương vừa hôn vừa hỏi: “Em đói không? Buổi trưa muốn ăn gì?”
Trong khoảnh khắc ấy, có chút cảm giác sống lưng tê dại, cũng có chút nản chí ngã lòng. Trần Minh nhớ tới quyết định của cậu, nhớ tới những thứ mà cậu đã quyết định bỏ qua và bảo vệ.
Một khi đã như vậy, còn phải cố chấp gì nữa?
Cậu thẫn thờ nói ra mấy chữ: “Ếch trâu, cá thái dương, và…”
“Tôi hỏi em thích ăn gì.”
“Ếch trâu, cá thái dương…”
“Câm miệng!” Bỗng nhiên Chu Dương giận dữ cắt ngang. Có thể nhận ra, Chu Dương nổi giận rồi, môi hắn mím lại thật chặt, tựa như có ai đang không thức thời mà đối đầu với hắn.
Trần Minh cũng không định tranh cãi, cậu không thèm nhắc lại, xoay người bỏ đi mấy bước, lại bị Chu Dương kéo giật trở về ngay lập tức.
“Tại sao không nói?”
Trần Minh bật cười ngẩng đầu nhìn Chu Dương: “Nói gì?”
“Món mà em thích ăn?”
“Ếch trâu, cá thái dương…”
“Đủ rồi!”
Lửa giận của Chu Dương cuối cùng cũng bùng phát, mãnh liệt không ngoài dự đoán của Trần Minh.
“Em muốn làm gì? Rốt cuộc em muốn làm gì?” Hắn dùng sức túm lấy cổ tay Trần Minh, như thể muốn bóp nát nó.
Trần Minh nhíu mày: “Tôi có thể làm gì? Tôi nên làm gì?” Cậu rống lên giận dữ với Chu Dương.
“Em học cái gì chứ? Em đang học cái gì? Em từng thấy tứ bất tượng (1) chưa? Em bây giờ hệt như một con tứ bất tượng…”
Bốp!
Âm thanh cái tát giòn vang kết thúc lời mắng mỏ của Chu Dương.
Trần Minh hoang mang nhìn bàn tay đang giơ ra giữa không trung của mình, cùng vệt ngón tay đỏ hồng dần dần hiện rõ trên mặt Chu Dương.
Không gian như dừng lại trong âm thanh cái tát ấy, vang vọng không ngừng trong trái tim hai người.
Chu Dương buông Trần Minh ra, hắn lùi lại một bước, sờ sờ lên mặt mình, tựa hồ chỉ như vậy mới có thể khẳng định mình thật sự đã trúng một bạt tai. Hắn đóng đinh ánh mắt trên người Trần Minh, một lúc lâu sau, mới như bình tĩnh lại mà cười lạnh hai tiếng.
“Được, em muốn làm gì thì cứ làm như thế đi.” Chu Dương lùi về phía sau một bước: “Đều tùy em.”
Trần Minh còn định nói gì nữa, nhưng dường như có thứ gì đó luôn nghẹn lại nơi cuống họng, cậu không thể thốt nên lời.
Chu Dương không đợi cậu nói, hắn đã xoay người đi nhanh về hướng nhà chính.
Trần Minh nhìn theo bóng lưng của hắn, bàn chân thân bất do kỷ cũng bước theo hai bước, rồi vội vàng dừng lại, thấy Chu Dương đã đi vào phòng, không biết tại sao trái tim cậu bỗng nhiên thắt chặt.
“Chu Dương…” Trần Minh lo lắng gọi lớn một tiếng, chạy đuổi theo vào nhà.
Chu Dương không còn ở phòng khách, chẳng biết đã lên tầng hai hay đi đâu khác. Trần Minh túm lấy một tên thuộc hạ đi ngang qua, hỏi: “Chu tiên sinh đâu? Có thấy hắn không? Hắn vừa vào đây.”
“Hình như lên tầng rồi.”
Trần Minh khẽ gật đầu, nhưng không lập tức lên tầng hai. Cậu đi xuống lầu, chạy dọc theo hành lang vang vọng, thẳng đến trước cửa tầng hầm mới khom người thở dốc. Vừa thở dốc, vừa lắng tai nghe động tĩnh trong hầm.
Trong tầng hầm không có âm thanh, trong đó là khoảng không. Dụng cụ tra tấn đã không còn, thảm trải sàn đã không còn, ti vi và máy chiếu cũng không còn, lại càng không còn hình ảnh trước khi chết của Ly Úy vặn xoắn thần kinh người ta.
Trần Minh thò đầu vào như để xác định, cẩn thận nhìn vách tường trống không, dùng sống lưng dán chặt lên hành lang lạnh lẽo để giúp mình tỉnh táo lại.
Phải, cậu là vì Chu Dương mà tiếp tục ở lại. Nếu một con người méo mó, có thể bảo toàn một người khác.
Rất nhiều loại tư vị chen chúc trong phế phủ, cậu không biết nên biểu đạt thế nào.
Lại sai rồi, lại sai nữa rồi.
Trần Minh cười khổ, cho dù làm thế nào cũng khiến Chu Dương bất mãn, cậu luôn khiến Chu Dương bất mãn.
Nhất định cậu có chỗ trời sinh thiếu hụt, loại thiếu hụt này làm cậu không cách nào nhận được tình yêu của Chu Dương, cũng làm cậu không cách nào khiến Chu Dương hạnh phúc.
Cậu tựa lưng lên tường, chầm chậm trượt xuống. Một loại chán nản khôn tả bao trùm lấy cậu.
Cậu rất sợ mình sẽ khóc, đôi lúc lại đưa tay lên sờ sờ mặt mình, thật may, vẫn luôn khô ráo. Chẳng biết đã qua bao lâu, cậu mới sực nhớ mình không nên ngồi mãi như vậy.
Nếu là Ly Úy, nhất định sẽ không có thời điểm nào cô độc thương tâm thế này. Người nọ nhất định sẽ luôn oanh oanh liệt liệt, sống cũng thế, chết cũng vậy, tình yêu cũng tương tự.
Đứng dậy, đứng dậy ưỡn thẳng sống lưng.
Trần Minh vịn lấy vách tường để đứng lên, bước ra khỏi tầng hầm.
Khoảng thời gian này, thân phận của cậu đã không còn là một tù nhân. Phần nhiều thời gian, cậu như là người yêu của Chu Dương. Đương nhiên, tù nhân cũng vậy, người yêu cũng thế, chẳng qua là một loại giả dối cùng một loại giả dối khác mà thôi, cậu đã chẳng còn bao nhiêu tâm tư để đi phân định cho rạch ròi.
Đi tới phòng khách, theo cầu thang lên tầng, cậu khẽ khàng hé mở một khe hở trên cửa thư phòng.
Chu Dương quả nhiên ở bên trong, hắn đang ngồi trước bàn làm việc, tập trung tinh thần xử lý văn kiện, dường như đã quên chút chuyện không thoải mái ban nãy. Hoặc có lẽ Chu Dương vốn chẳng hề không thoải mái.
Trần Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm, bây giờ, cậu nên đi đâu làm gì đây? Cậu không biết Ly Úy vào loại thời điểm này thì sẽ làm gì?
Có điều, tuyệt đối sẽ không có chuyện Ly Úy dịu ngoan như một con mèo nhỏ cuộn mình nằm ngủ trên ghế sô pha trong thư phòng.
Chu Dương từng nói, cơ thể của Ly Úy rất khỏe, cậu ta luôn dồi dào tinh lực, ban ngày sẽ không đi ngủ.
Trần Minh rón rén lùi ra. Cậu lại xuống lầu, tùy tiện túm lấy một tên tiểu đệ: “Ê này! Đưa tôi đi tìm câu lạc bộ đêm, phải là loại có tiểu thư và rượu ngon hạng nhất đấy.” Mười phần khẩu khí tùy tiện bừa bãi của Ly Úy.
Tên tiểu đệ rất hiểu chuyện, tìm câu lạc bộ đêm quả thực cũng không tồi. Mặc dù là ban ngày nhưng rất náo nhiệt. Dù sao thì đằng sau bức rèm thật dày và dưới ánh đèn laser xoay vòng kia, cũng chẳng có bao nhiêu người phân rõ được ban ngày với ban đêm.
Trần Minh móc ra từ trong túi số tiền do Chu Dương cấp, kiêu ngạo ném lên quầy rượu, rượu ngon liền được đưa lên cuồn cuộn không dứt. Cậu rót ực một ly xuống họng, từ dưới bụng bốc lên từng luồng chua cay khiến cậu không thể nào hô hấp, lại nốc thêm một ly nữa như đang phát tiết. Loại hành động này dường như thực sự có thể ức chế cơn ho sặc sụa cùng đầu óc đau nhức, nhưng bắt buộc phải nốc hết ly nọ đến ly kia không ngừng.
Khi cậu nốc tới ly thứ sáu thì tiểu thư trong quán đã đến. Quả nhiên người rất đẹp, chẳng những rất đẹp, mà còn là người quen. Vừa chạm mặt, cô liền đoạt lấy ly rượu trong tay cậu rồi ném thẳng xuống đất, lông mày thanh tú dựng thẳng: “Mượn rượu giải sầu, có gì đáng tự hào?”
Trần Minh liếc nhìn cô: “Mai Hoa em gái, lại đây nào, gọi một tiếng anh Ly Úy.” Cậu lại cầm lấy một ly rượu khác.
Đầu mày Mai Hoa càng nhướng cao, cô giơ tay lên, dường như muốn tát cho cậu một cái để tỉnh ra, nhưng rồi tỉ mỉ quan sát người trước mặt, lại không nhẫn tâm. Cô thở dài một tiếng, đoạt lấy ly rượu trong tay Trần Minh, đặt mông ngồi xuống cạnh cậu: “Hai người các anh… Hừ, chẳng hiểu là cái thể loại gì đây? Người này phát điên, người kia xem như còn tỉnh táo. Người này ổn rồi, lại đến lượt người kia chuẩn bị phát điên. Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
“Tôi muốn…” Trần Minh trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên cậu túm lấy cổ áo Mai Hoa, ra sức như đang túm lấy cọng rơm cứu mạng: “Tôi muốn cứu hắn, tôi muốn hắn hạnh phúc. Cô có hiểu không? Mai Hoa, cô có hiểu không? Tôi muốn cứu hắn!”
Mai Hoa bị cậu túm đến gần như ngạt thở, luống cuống tay chân đẩy cậu ra.
“Cậu tự cứu mình trước đi!” Mai Hoa nổi giận, thuận tay nhấc lên một ly nước đá, chẳng chút khách khí mà đổ ụp xuống đầu cậu.
“Tôi cứu thế nào?” Trần Minh lắc lắc cái đầu ướt sũng, số rượu vào bụng hôm nay đã vượt quá tửu lượng của cậu, phần dư thừa đã thấm đẫm dây thần kinh trong não, như ngọn lửa khiến những chữ còn ẩn tàng phải hiện hình, khiến tất cả những chuyện mơ hồ trước kia trở nên rõ ràng rồi đâm chích cậu đến đau đớn: “Tôi không cứu được hắn, làm sao tôi cứu được? Tôi không đảm đương nổi Ly Úy, tôi vốn không phải Ly Úy.”
Cậu mờ mịt thì thầm, bỗng nhiên lại túm chặt lấy Mai Hoa, lắp bắp mà dồn dập nói: “Tôi cố hết sức thì có tác dụng gì? Không ai có thể đảm đương Ly Úy. Thế nhưng mà, chỉ có Ly Úy mới cứu được hắn, chỉ có Ly Úy yêu hắn. Tôi phải làm sao bây giờ? Mai Hoa, tôi phải làm sao bây giờ?”
“Cậu say rồi.” Mai Hoa rút ra chiếc khăn tay trong túi xách, giúp cậu lau trán.
Cậu nhấc tay lên đẩy khăn cô ra, chỉ một mực nhìn chăm chú vào mắt Mai Hoa: “Hắn chỉ yêu Ly Úy, cả đời chỉ yêu một mình Ly Úy. Ly Úy là không thể giả mạo được, cô có hiểu không?”
“Tôi hiểu.”
“Nói bậy! Cái gì cô cũng không hiểu.” Bỗng nhiên Trần Minh rống lên.
Mai Hoa lặng thinh nhìn cậu, ánh mắt mang theo bi thương cùng đau xót.
Khách khứa xung quanh đưa mắt nhìn về phía cậu, biết rằng chỉ là một người đã say, lại điềm nhiên như không quay đầu về trò chuyện.
“Cậu say rồi, cậu say rồi.” Mai Hoa không ngừng nói khẽ bên tai cậu.
“Tôi khóc rồi sao? Tôi chưa khóc đi? Tôi không muốn khóc…” Cậu không ngừng sờ lên mặt mình, ngón tay ướt đẫm, không biết là rượu, hay nước đá, hoặc giả thực sự là nước mắt.
Cậu hung hăng kêu gào đòi uống tiếp. Đèn laser trên đỉnh đầu xoay tròn liên miên không hồi kết, âm thanh ồn ào huyên náo dội vang như tiếng bom.
“Tôi không muốn khóc, tôi khóc rồi sao?” Cậu liên tục ngắt quãng, lặp đi lặp lại câu hỏi ấy với Mai Hoa.
“Không.”
“Tôi không muốn khóc, Ly Úy chắc là không biết khóc đâu.”
“Trần Minh, cậu không cần phải…”
“Tôi khóc rồi sao? Không có chứ?”
“Không có.”
“Hắn không thể rời khỏi tôi, hắn sẽ không yêu tôi, thế nhưng lại một mực… Hắn rõ ràng biết tôi không phải người kia.” Cậu như một đứa trẻ, ra sức truy vấn: “Tôi khóc rồi sao? Mai Hoa, tôi khóc rồi sao?” Trên mặt mang theo biểu tình say khướt đau thương.
“Không, không…” Mai Hoa liên tục lắc đầu.
Cô quay mặt đi.
Cô khóc.
Có chuyện gì bi tráng hơn, so với chuyện một người dùng toàn bộ sức lực của tính mạng mình, để đi làm một việc mà đã biết rõ sẽ không có khả năng hoàn thành?
Chuồn chuồn đã bị chiết cánh, từ nay về sau không thể đậu trên cành cây xanh mượt kia nữa, nhưng nó cũng không thuộc về mặt đất.
Trần Minh đã say gục, cậu uống quá nhiều rồi.
Say có thể khiến người ta được trút xả, đáng tiếc sau khi trút xả, chính là khoảng không vô tận, tựa như mật hoa bị người ta rút cạn, chỉ còn lại một chiếc bì nang trống rỗng.
* * *
Cậu mở mắt ra, ngay cả sâu trong con ngươi cũng là khoảng không trống rỗng.
Sâu trong khoảng không trống rỗng, hiện lên khuôn mặt của Chu Dương.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này, chớp mắt trống rỗng, chớp mắt không có quá khứ và tương lai, chớp mắt không có tình yêu và thù hận, khuôn mặt của Chu Dương đại biểu cho niềm hạnh phúc giản đơn mà bình dị.
Vì niềm hạnh phúc này, Trần Minh bất giác nở nụ cười.
Khẽ động khóe môi, nhạt như làn nước, như sương sớm trắng mờ, như tiếng côn trùng vang vọng trong núi sâu.
Sau khi nụ cười lướt qua, tất cả quá khứ lại ùa về, Trần Minh ẩn giấu đi nụ cười. Cậu hỏi Chu Dương: “Tôi khóc rồi ư?”
“Không.” Chu Dương khẽ nói.
Trần Minh gật đầu như thể an tâm: “Vậy tốt rồi.”
“Em đã uống rượu, em không nên uống rượu.” Chu Dương vuốt ve mặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Thân thể của em mẫn cảm với chất cồn.”
“Tôi rất biết uống.”
“Em không biết uống.”
Cậu không muốn tiếp tục loại tranh luận nhàm chán này, toàn thân mệt mỏi rã rời đều đang kêu gào đòi nghỉ ngơi, cậu trở mình, co người lại thành một cụm.
Chu Dương không nói gì thêm, hình như hắn đã ra ngoài, một lát sau, lại xuất hiện bên kia giường.
“Em ngủ rồi sao?” Hắn khẽ giọng hỏi, lại như đang thì thầm tự nói: “Người không biết uống rượu mà say gục sẽ rất khó chịu, đầu sẽ rất đau.”
Trần Minh nhắm mắt, yên tĩnh nằm ngủ trên giường.
Chu Dương im lặng suốt một hồi lâu, cơ hồ khiến người ta tưởng rằng hắn đã rời đi.
Nhưng giọng nói của hắn lại bất chợt vang lên thăm dò: “Em thật sự ngủ rồi sao?” Hắn thở ra một tiếng thật dài, khẽ giọng gọi: “Minh, Trần Minh?”
Ngón tay thon dài dò dẫm trên mặt Trần Minh, chầm chậm vuốt ve, như một kẻ mù đang cẩn thận sờ soạng, hòng phác họa ra hình dáng của người trước mặt.
“Minh? Minh?”
Chu Dương ôn nhu gọi, tiếng gọi này so với thanh kiếm tẩm độc còn khiến người ta khó chống đỡ hơn.
Trần Minh nhịn không được bất ngờ ngồi bật dậy từ trên giường: “Câm miệng! Câm miệng!” Cậu trợn trừng nhìn Chu Dương: “Không được gọi! Anh câm miệng cho tôi!”
Đối diện với ánh mắt ngây ngẩn của Chu Dương, cậu sững sờ cả người.
Chu Dương rất ít khi ngây ngẩn, hắn lúc nào cũng bừng bừng khí thế, bày mưu tính kế, lúc nào cũng tràn ngập phong độ tự tin của một vị chúa tể. Nhưng Trần Minh khẳng định Chu Dương đang ngẩn ra, tựa hồ chính Chu Dương cũng không thể biết được chính xác mình vừa làm điều gì.
Chu Dương có chút bối rối, thậm chí hắn khẽ lùi lại hai bước, như không muốn thừa nhận chuyện mình vừa làm.
Phản ứng này khiến Trần Minh buông lỏng cảm xúc đối kháng, khẩu khí của cậu dịu xuống: “Anh vừa gọi loạn cái gì?”
Cách một hồi lâu sau, Chu Dương mới đáp: “Không có gì.”
Trần Minh không nói gì nữa, ánh mắt càng thêm ảm đạm, cậu lại nằm xuống, rụt vào trong chăn định ngủ, dường như nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: “Đêm nay anh muốn làm không?”
“Trông em rất mệt mỏi.”
Trong phòng là một hồi trầm lặng.
“Chỉ cần anh muốn làm, tôi không ngại.”
Chu Dương trèo lên giường, tiến lại gần. Trần Minh gắng gượng bò dậy, bắt đầu mơ mơ màng màng cởi khuy áo của mình, nhưng Chu Dương lại ngăn cản cậu.
“Để anh ôm em một chút.” Chu Dương khẽ giọng thì thầm, dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Đừng ôm tôi như vậy.” Trần Minh khẽ giãy giụa vô ích, chỉ chốc lát sau liền từ bỏ, nhưng miệng vẫn không ngừng nói: “Chu Dương, đừng ôm tôi như vậy.” Dần dần, âm giọng trở nên mơ hồ.
Cuối cùng vẫn là quá sức mệt mỏi.
Cậu lầm bầm chìm vào giấc ngủ, ngay trong vòng tay của Chu Dương.
Đừng ôm tôi như vậy, anh quá ôn nhu rồi.
Loại ôn nhu này, bất kể là Trần Minh hay Ly Úy, đều không thể nào tiêu thụ.
__Hết__