Chương : 28
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Sự nghiệp của Đằng Thanh Nghiên đang phát triển rực rỡ. Vào hai giờ sáng, bất ngờ gã bị mấy người đàn ông toàn thân tỏa ra khí vị hắc bang “lễ phép” mời xuống khỏi chiếc giường lớn êm ái của mình, nhét vào một chiếc xe sang trọng, mất hồn mất vía bị dẫn tới một nơi chưa từng đặt chân đến bao giờ.
“Các vị đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, muốn tiền thì các… các anh cứ phân phó một tiếng.” Đằng Thanh Nghiên ôm đầu run rẩy. Từ trước tới giờ gã vẫn luôn xử sự cẩn thận, trên thương trường cũng chưa từng dám làm điều ác, dựa vào bản lĩnh của bản thân để từ từ rèn luyện, đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt mới có được ngày hôm nay.
Cẩn thận đến ngay cả một chú kiến cũng không dám tùy tiện giẫm đạp lên, thế nào lại cũng gặp phải tình cảnh nửa đêm nửa hôm bị một đám hắc đạo đại ca vây quanh thế này?
“Chủ tịch Đằng, anh đừng sợ, chúng tôi là có việc muốn nhờ vả.” Trần Dược được xem là có tướng mạo nhã nhặn trong số các anh em, triển ra một nụ cười, ngồi thấp xuống nhìn Đằng Thanh Nghiên: “Nghe nói anh là cao thủ hacker lợi hại nhất, rất quen thuộc với việc cứu vãn dữ liệu trong máy tính?”
“Biết… biết một chút.” Nghe giọng điệu của Trần Dược, trong lòng Đằng Thanh Nghiên sinh ra một chút hi vọng, gã ngẩng đầu lên khiêm tốn nói: “Đương nhiên, khôi phục dữ liệu có thể thành công hay không, thường thường còn phải tùy vào tình huống cụ thể. Chúng tôi chỉ có thể khôi phục, không thể trùng tạo.”
Trần Dược cẩn thận đánh giá gã một hồi, tựa hồ đã giám định gã không nói khoác, “Đứng lên đi, chân đừng nhũn ra nữa.” Trần Dược vỗ vỗ bả vai gã, kéo gã dậy từ dưới mặt đất: “Đi theo tôi.”
Hắn dẫn Đằng Thanh Nghiên rời khỏi đám người, lên tầng hai, đi tới trước cửa thư phòng. Trần Dược thoáng ngừng bước trước cửa thư phòng, quay đầu lại khẽ nói với Đằng Thanh Nghiên: “Đằng tiên sinh, tôi thấy anh cũng là người thành thật. Nhắc nhở anh một câu, sau khi vào trong này, từng từ từng chữ nói ra đều phải thật tâm, từng việc làm ra đều phải cẩn thận, nếu có một chút sai sót, anh sẽ chết rất thống khổ.”
Đằng Thanh Nghiên nhìn cánh cửa gỗ dày dặn, đại khái cũng đoán được nhân vật bên trong là như thế nào, đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, được Trần Dược sớm đã có chuẩn bị đỡ lấy từ cạnh bên.
“Bản lĩnh anh lớn, mới có tư cách được gặp hắn.” Trần Dược cười cười: “Làm xong việc rồi, bảo đảm anh và công ty của anh từ nay về sau sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.”
Hắn ngừng mỉm cười, lộ ra nét mặt nghiêm túc, quay về hướng cửa phòng, thẳng thẳng sống lưng rồi cẩn thận gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng đàn ông rất có lực độ truyền tới từ bên trong.
Trần Dược mở cửa, dẫn Đằng Thanh Nghiên đi vào phòng.
Không gian rộng lớn bị sự tĩnh lặng bao trùm, trong bóng tối tựa hồ ngầm ẩn nguy hiểm, chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ trước bàn sách, chiếu ra đường nét thân ảnh của người đàn ông cao lớn kia.
“Chu tiên sinh, người đã được đưa tới rồi.” Trần Dược hướng về phía sau nhường nhường, ý bảo Đằng Thanh Nghiên bước lên trước. Hắn giới thiệu: “Đằng Thanh Nghiên, chủ tịch của công ty hữu hạn cứu vãn thông tin Thanh Nghiên, hắn là chuyên gia IT, cũng thường trợ giúp chính phủ chỉnh lý lại dữ liệu máy tính bị hao tổn. Thông tin cụ thể ở đây.” Trần Dược tiến lên một bước, đặt xuống bàn một tập tài liệu.
Trong bóng đêm u ám, Đằng Thanh Nghiên cảm thấy mình bị hai đạo ánh mắt đâm xuyên qua. Gã đang bị người ta dò xét kỹ càng.
“Chủ tịch Đằng, xin đừng hoảng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương. Tôi muốn xin anh giúp cho một việc.” Ánh mắt sắc nhọn được thu trở về, giọng nói trầm lắng tràn đầy quyết đoán của Chu Dương chầm chậm vang vọng trong thư phòng: “Trong máy tính của tôi có một phần dữ liệu, không cẩn thận đã xóa đi mất, hi vọng anh có thể giúp tôi khôi phục lại.” Hắn phân phó: “Trần Dược, bật đèn.”
Đèn chùm rực rỡ “tạch” một tiếng sáng bừng lên, trong phòng lập tức sáng trưng.
Cuối cùng Đằng Thanh Nghiên cũng nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt. Thân hình cao lớn rắn rỏi, lông mày rậm thẳng như kiếm, trong đôi mắt đen thâm trầm đến không thấy đáy thỉnh thoảng xẹt qua một tia tinh quang.
Ánh mắt sắc bén kia lại nhẹ nhàng lướt về phía gã, gã liền rụt người lại.
“Chủ tịch Đằng, chính là chiếc máy tính này.” Một chiếc laptop được lấy ra từ két bảo hiểm, trịnh trọng đặt lên bàn. “Tệp tài liệu bị xóa, có tên là…” Chu Dương thoáng ngừng một chút, từ kẽ răng gằn ra hai chữ: “Trần Minh.”
Hắn nhường lại vị trí trước bàn, nói với Đằng Thanh Nghiên: “Mời anh ngồi.”
“Không không, tôi đứng là được rồi.” Đằng Thanh Nghiên vội vàng lắc đầu: “Trước tiên để tôi khởi động máy, xem qua tình hình thế nào đã.” Gã với tay về phía máy tính.
Một bàn tay tràn đầy sức mạnh, nhẹ nhàng chắn lại trước mặt gã.
Ngón tay thon dài, chỉ về chiếc ghế da trước bàn làm việc.
“Ngồi xuống.” Chu Dương nói rành mạch.
Đằng Thanh Nghiên ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Trước khi anh bắt tay vào việc, hãy loại bỏ tất cả tạp niệm trong đầu. Tôi không cho phép bất kỳ một sự sơ sót nào.” Chu Dương trầm giọng nói: “Tôi trực tiếp ấn phím delete, ngoài ra không có thao tác nào khác. Máy tĩnh vẫn luôn được bảo vệ cẩn mật trong két bảo hiểm, tôi có thể cam đoan nó không bị chút tổn hại gì. Chủ tịch Đằng, tôi không phải chuyên gia IT, nhưng tôi biết tệp tài liệu này là có thể khôi phục, phải không?”
Đằng Thanh Nghiên bị ánh mắt của hắn đè ép tới thực sự không thể thẳng nổi thắt lưng.
“Việc này…” Trán gã rướm ra mồ hôi lạnh: “Tôi phải đích thân kiểm tra, rồi mới có thể cho anh câu trả lời chính xác.” Gã trộm nhìn chiếc laptop đang lẳng lặng nằm trước mặt, rồi lại dè dặt nhìn Chu Dương.
Chu Dương trầm mặc. Hắn động động ngón tay, Trần Dược vội vàng đưa tới một điếu thuốc từ phía sau, giúp hắn châm lửa rồi lại lùi về một bên.
Chu Dương dùng ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, cúi đầu nhìn làn khói trắng mờ ảo uyển chuyển bay múa, mùi thuốc cháy dung hòa vào màn đêm.
“Bắt đầu đi.” Hắn nhìn chằm chằm vào mẩu tàn thuốc rơi trên nền đất, phát ra mệnh lệnh.
Đằng Thanh Nghiên cắm điện, mở laptop lên. Khoảnh khắc ngón tay chạm tới bàn phím, tinh thần gã lập tức lại phấn chấn như trước. Đây là lĩnh vực của gã, bất kể trước mặt là tài liệu quốc gia hay tài liệu nghiên cứu khoa học đã làm hao hết tâm huyết của vô số người, cũng chẳng quan trọng.
Quan trọng là gã và đầu ngón tay của gã, còn cả những dữ liệu đang say ngủ, sắp được thức tỉnh kia nữa.
“Hệ thống không vấn đề gì, ổ cứng và phần mềm cũng không vấn đề.” Đằng Thanh Nghiên nói: “Nếu chỉ là xóa bỏ trực tiếp, vậy vấn đề rất đơn giản.” Gã gật đầu với Chu Dương, ngón tay gõ như bay trên bàn phím, lục tìm xem ổ cứng có chỗ nào bị hư hại không.
“Trạng thái ổ cứng rất tốt.” Gã lại nói.
“Anh khẳng định có thể khôi phục?”
“Tài liệu tên là Trần Minh? Nhĩ đông trần? Nhật nguyệt minh?” Đằng Thanh Nghiên vừa hỏi vừa cấp tốc dùng bàn phím gõ ra hai chữ “Trần Minh”.
Chu Dương đứng bên cạnh gã, nhìn vào màn hình máy tính: “Phải. Là một tệp tài liệu.”
Hắn siết sao quan sát ngón tay của Đằng Thanh Nghiên, tiếng gõ phím như bay, hỗn loạn mà lại như có tiết tấu, nhẹ nhàng kéo động dây thần kinh hắn. Chu Dương chăm chú nhìn, mang theo một loại chờ mong cùng do dự khó có thể diễn tả.
Trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím đứt quãng. Đằng Thanh Nghiên và chiếc máy tính trở thành trung tâm của sự chú ý, ngay cả Trần Dược cũng nín thở, lặng yên chờ đợi.
Tiếng bàn phím bỗng nhiên cao lên rồi ngừng bặt, như một hòn đá nhỏ vô thanh vô tức rơi xuống trái tim.
“Thế nào?”
Đằng Thanh Nghiên trông có chút cứng ngắc, gã xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Chu Dương cạnh bên.
“Khôi phục rồi?” Chu Dương âm thầm siết chặt tay ghế, thấp giọng hỏi.
“Anh trực tiếp ấn nút delele với tập tài liệu này?” Đằng Thanh Nghiên dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi.
“Phải.”
“Không có thao tác nào khác?”
Chu Dương không chút do dự mà trả lời ngay: “Tuyệt đối không có.”
Đằng Thanh Nghiên hít vào một luồng khí đêm mát lạnh, để nó lượn vòng quanh buồng phổi, rồi lại chầm chậm thở ra toàn bộ.
“Không thể nào.” Gã nghiêm túc nói: “Tôi dám khẳng định, thứ này đã được xóa bỏ triệt để, hơn nữa là do người có kỹ thuật chuyên nghiệp xóa bỏ, một chút dấu tích cũng không có, việc này đòi hỏi phải làm rất nhiều công đoạn chuyên nghiệp.”
“Không thể nào.” Thần kinh Chu Dương căng chặt, trong mắt hắn lóe lên tinh quang thâm thúy: “Sau khi tôi xóa bỏ liền trực tiếp đóng máy, cất nó vào két bảo hiểm rồi khóa lại. Không ai có thể chạm tới chiếc máy tính này, ngoài tôi…” Bỗng nhiên hắn sực nhớ tới điều gì, giọng nói sượng cứng lại, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trên người Trần Dược: “Vi Vi?” Hắn không dám tin mà thốt ra hai chữ.
Vi Vi có mật mã của két bảo hiểm.
Chu Dương cứng đờ tại chỗ.
Đằng Thanh Nghiên đóng máy lại, khí áp nặng nề khiến gã gần như không thể thở nổi, ngón tay rời khỏi bàn phím, tính cách nhút nhát dè dặt của gã lại quay trở về. Sắc mặt Chu Dương u ám đến khiếp người, Đằng Thanh Nghiên rời khỏi ghế, tận lực giấu mình vào một góc nào đó, đè nén không dám lên tiếng.
Trần Dược lo lắng dợm bước về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Chu tiên sinh?”
Chu Dương khẽ động động, người như đã hóa đá lại sống dậy, thêm phần trì trệ đờ đẫn không thể tránh khỏi.
“Các người ra ngoài cả đi.” Hắn dùng âm giọng thấp đến tưởng chừng không thể nghe ra để phân phó.
Trần Dược khẽ gật đầu, dẫn theo Đằng Thanh Nghiên cùng rời đi.
Chu Dương gọi Trần Dược lại: “Bảo Vi Vi tới đây.” Hắn lặng im ngồi về ghế, để chiếc ghế dựa nhận lấy toàn bộ sức nặng của mình.
Thật nặng nề.
Hi vọng đã như dây đàn đứt phựt, như cánh diều vút bay.
Cây sào vô hình vốn có thể chống đỡ một thế giới khác, đã gãy mất rồi.
Toàn bộ thế gian đều sụp xuống.
Thật nặng nề.
__Hết__
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Sự nghiệp của Đằng Thanh Nghiên đang phát triển rực rỡ. Vào hai giờ sáng, bất ngờ gã bị mấy người đàn ông toàn thân tỏa ra khí vị hắc bang “lễ phép” mời xuống khỏi chiếc giường lớn êm ái của mình, nhét vào một chiếc xe sang trọng, mất hồn mất vía bị dẫn tới một nơi chưa từng đặt chân đến bao giờ.
“Các vị đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, muốn tiền thì các… các anh cứ phân phó một tiếng.” Đằng Thanh Nghiên ôm đầu run rẩy. Từ trước tới giờ gã vẫn luôn xử sự cẩn thận, trên thương trường cũng chưa từng dám làm điều ác, dựa vào bản lĩnh của bản thân để từ từ rèn luyện, đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt mới có được ngày hôm nay.
Cẩn thận đến ngay cả một chú kiến cũng không dám tùy tiện giẫm đạp lên, thế nào lại cũng gặp phải tình cảnh nửa đêm nửa hôm bị một đám hắc đạo đại ca vây quanh thế này?
“Chủ tịch Đằng, anh đừng sợ, chúng tôi là có việc muốn nhờ vả.” Trần Dược được xem là có tướng mạo nhã nhặn trong số các anh em, triển ra một nụ cười, ngồi thấp xuống nhìn Đằng Thanh Nghiên: “Nghe nói anh là cao thủ hacker lợi hại nhất, rất quen thuộc với việc cứu vãn dữ liệu trong máy tính?”
“Biết… biết một chút.” Nghe giọng điệu của Trần Dược, trong lòng Đằng Thanh Nghiên sinh ra một chút hi vọng, gã ngẩng đầu lên khiêm tốn nói: “Đương nhiên, khôi phục dữ liệu có thể thành công hay không, thường thường còn phải tùy vào tình huống cụ thể. Chúng tôi chỉ có thể khôi phục, không thể trùng tạo.”
Trần Dược cẩn thận đánh giá gã một hồi, tựa hồ đã giám định gã không nói khoác, “Đứng lên đi, chân đừng nhũn ra nữa.” Trần Dược vỗ vỗ bả vai gã, kéo gã dậy từ dưới mặt đất: “Đi theo tôi.”
Hắn dẫn Đằng Thanh Nghiên rời khỏi đám người, lên tầng hai, đi tới trước cửa thư phòng. Trần Dược thoáng ngừng bước trước cửa thư phòng, quay đầu lại khẽ nói với Đằng Thanh Nghiên: “Đằng tiên sinh, tôi thấy anh cũng là người thành thật. Nhắc nhở anh một câu, sau khi vào trong này, từng từ từng chữ nói ra đều phải thật tâm, từng việc làm ra đều phải cẩn thận, nếu có một chút sai sót, anh sẽ chết rất thống khổ.”
Đằng Thanh Nghiên nhìn cánh cửa gỗ dày dặn, đại khái cũng đoán được nhân vật bên trong là như thế nào, đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, được Trần Dược sớm đã có chuẩn bị đỡ lấy từ cạnh bên.
“Bản lĩnh anh lớn, mới có tư cách được gặp hắn.” Trần Dược cười cười: “Làm xong việc rồi, bảo đảm anh và công ty của anh từ nay về sau sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.”
Hắn ngừng mỉm cười, lộ ra nét mặt nghiêm túc, quay về hướng cửa phòng, thẳng thẳng sống lưng rồi cẩn thận gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng đàn ông rất có lực độ truyền tới từ bên trong.
Trần Dược mở cửa, dẫn Đằng Thanh Nghiên đi vào phòng.
Không gian rộng lớn bị sự tĩnh lặng bao trùm, trong bóng tối tựa hồ ngầm ẩn nguy hiểm, chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ trước bàn sách, chiếu ra đường nét thân ảnh của người đàn ông cao lớn kia.
“Chu tiên sinh, người đã được đưa tới rồi.” Trần Dược hướng về phía sau nhường nhường, ý bảo Đằng Thanh Nghiên bước lên trước. Hắn giới thiệu: “Đằng Thanh Nghiên, chủ tịch của công ty hữu hạn cứu vãn thông tin Thanh Nghiên, hắn là chuyên gia IT, cũng thường trợ giúp chính phủ chỉnh lý lại dữ liệu máy tính bị hao tổn. Thông tin cụ thể ở đây.” Trần Dược tiến lên một bước, đặt xuống bàn một tập tài liệu.
Trong bóng đêm u ám, Đằng Thanh Nghiên cảm thấy mình bị hai đạo ánh mắt đâm xuyên qua. Gã đang bị người ta dò xét kỹ càng.
“Chủ tịch Đằng, xin đừng hoảng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương. Tôi muốn xin anh giúp cho một việc.” Ánh mắt sắc nhọn được thu trở về, giọng nói trầm lắng tràn đầy quyết đoán của Chu Dương chầm chậm vang vọng trong thư phòng: “Trong máy tính của tôi có một phần dữ liệu, không cẩn thận đã xóa đi mất, hi vọng anh có thể giúp tôi khôi phục lại.” Hắn phân phó: “Trần Dược, bật đèn.”
Đèn chùm rực rỡ “tạch” một tiếng sáng bừng lên, trong phòng lập tức sáng trưng.
Cuối cùng Đằng Thanh Nghiên cũng nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt. Thân hình cao lớn rắn rỏi, lông mày rậm thẳng như kiếm, trong đôi mắt đen thâm trầm đến không thấy đáy thỉnh thoảng xẹt qua một tia tinh quang.
Ánh mắt sắc bén kia lại nhẹ nhàng lướt về phía gã, gã liền rụt người lại.
“Chủ tịch Đằng, chính là chiếc máy tính này.” Một chiếc laptop được lấy ra từ két bảo hiểm, trịnh trọng đặt lên bàn. “Tệp tài liệu bị xóa, có tên là…” Chu Dương thoáng ngừng một chút, từ kẽ răng gằn ra hai chữ: “Trần Minh.”
Hắn nhường lại vị trí trước bàn, nói với Đằng Thanh Nghiên: “Mời anh ngồi.”
“Không không, tôi đứng là được rồi.” Đằng Thanh Nghiên vội vàng lắc đầu: “Trước tiên để tôi khởi động máy, xem qua tình hình thế nào đã.” Gã với tay về phía máy tính.
Một bàn tay tràn đầy sức mạnh, nhẹ nhàng chắn lại trước mặt gã.
Ngón tay thon dài, chỉ về chiếc ghế da trước bàn làm việc.
“Ngồi xuống.” Chu Dương nói rành mạch.
Đằng Thanh Nghiên ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Trước khi anh bắt tay vào việc, hãy loại bỏ tất cả tạp niệm trong đầu. Tôi không cho phép bất kỳ một sự sơ sót nào.” Chu Dương trầm giọng nói: “Tôi trực tiếp ấn phím delete, ngoài ra không có thao tác nào khác. Máy tĩnh vẫn luôn được bảo vệ cẩn mật trong két bảo hiểm, tôi có thể cam đoan nó không bị chút tổn hại gì. Chủ tịch Đằng, tôi không phải chuyên gia IT, nhưng tôi biết tệp tài liệu này là có thể khôi phục, phải không?”
Đằng Thanh Nghiên bị ánh mắt của hắn đè ép tới thực sự không thể thẳng nổi thắt lưng.
“Việc này…” Trán gã rướm ra mồ hôi lạnh: “Tôi phải đích thân kiểm tra, rồi mới có thể cho anh câu trả lời chính xác.” Gã trộm nhìn chiếc laptop đang lẳng lặng nằm trước mặt, rồi lại dè dặt nhìn Chu Dương.
Chu Dương trầm mặc. Hắn động động ngón tay, Trần Dược vội vàng đưa tới một điếu thuốc từ phía sau, giúp hắn châm lửa rồi lại lùi về một bên.
Chu Dương dùng ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, cúi đầu nhìn làn khói trắng mờ ảo uyển chuyển bay múa, mùi thuốc cháy dung hòa vào màn đêm.
“Bắt đầu đi.” Hắn nhìn chằm chằm vào mẩu tàn thuốc rơi trên nền đất, phát ra mệnh lệnh.
Đằng Thanh Nghiên cắm điện, mở laptop lên. Khoảnh khắc ngón tay chạm tới bàn phím, tinh thần gã lập tức lại phấn chấn như trước. Đây là lĩnh vực của gã, bất kể trước mặt là tài liệu quốc gia hay tài liệu nghiên cứu khoa học đã làm hao hết tâm huyết của vô số người, cũng chẳng quan trọng.
Quan trọng là gã và đầu ngón tay của gã, còn cả những dữ liệu đang say ngủ, sắp được thức tỉnh kia nữa.
“Hệ thống không vấn đề gì, ổ cứng và phần mềm cũng không vấn đề.” Đằng Thanh Nghiên nói: “Nếu chỉ là xóa bỏ trực tiếp, vậy vấn đề rất đơn giản.” Gã gật đầu với Chu Dương, ngón tay gõ như bay trên bàn phím, lục tìm xem ổ cứng có chỗ nào bị hư hại không.
“Trạng thái ổ cứng rất tốt.” Gã lại nói.
“Anh khẳng định có thể khôi phục?”
“Tài liệu tên là Trần Minh? Nhĩ đông trần? Nhật nguyệt minh?” Đằng Thanh Nghiên vừa hỏi vừa cấp tốc dùng bàn phím gõ ra hai chữ “Trần Minh”.
Chu Dương đứng bên cạnh gã, nhìn vào màn hình máy tính: “Phải. Là một tệp tài liệu.”
Hắn siết sao quan sát ngón tay của Đằng Thanh Nghiên, tiếng gõ phím như bay, hỗn loạn mà lại như có tiết tấu, nhẹ nhàng kéo động dây thần kinh hắn. Chu Dương chăm chú nhìn, mang theo một loại chờ mong cùng do dự khó có thể diễn tả.
Trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím đứt quãng. Đằng Thanh Nghiên và chiếc máy tính trở thành trung tâm của sự chú ý, ngay cả Trần Dược cũng nín thở, lặng yên chờ đợi.
Tiếng bàn phím bỗng nhiên cao lên rồi ngừng bặt, như một hòn đá nhỏ vô thanh vô tức rơi xuống trái tim.
“Thế nào?”
Đằng Thanh Nghiên trông có chút cứng ngắc, gã xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Chu Dương cạnh bên.
“Khôi phục rồi?” Chu Dương âm thầm siết chặt tay ghế, thấp giọng hỏi.
“Anh trực tiếp ấn nút delele với tập tài liệu này?” Đằng Thanh Nghiên dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi.
“Phải.”
“Không có thao tác nào khác?”
Chu Dương không chút do dự mà trả lời ngay: “Tuyệt đối không có.”
Đằng Thanh Nghiên hít vào một luồng khí đêm mát lạnh, để nó lượn vòng quanh buồng phổi, rồi lại chầm chậm thở ra toàn bộ.
“Không thể nào.” Gã nghiêm túc nói: “Tôi dám khẳng định, thứ này đã được xóa bỏ triệt để, hơn nữa là do người có kỹ thuật chuyên nghiệp xóa bỏ, một chút dấu tích cũng không có, việc này đòi hỏi phải làm rất nhiều công đoạn chuyên nghiệp.”
“Không thể nào.” Thần kinh Chu Dương căng chặt, trong mắt hắn lóe lên tinh quang thâm thúy: “Sau khi tôi xóa bỏ liền trực tiếp đóng máy, cất nó vào két bảo hiểm rồi khóa lại. Không ai có thể chạm tới chiếc máy tính này, ngoài tôi…” Bỗng nhiên hắn sực nhớ tới điều gì, giọng nói sượng cứng lại, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trên người Trần Dược: “Vi Vi?” Hắn không dám tin mà thốt ra hai chữ.
Vi Vi có mật mã của két bảo hiểm.
Chu Dương cứng đờ tại chỗ.
Đằng Thanh Nghiên đóng máy lại, khí áp nặng nề khiến gã gần như không thể thở nổi, ngón tay rời khỏi bàn phím, tính cách nhút nhát dè dặt của gã lại quay trở về. Sắc mặt Chu Dương u ám đến khiếp người, Đằng Thanh Nghiên rời khỏi ghế, tận lực giấu mình vào một góc nào đó, đè nén không dám lên tiếng.
Trần Dược lo lắng dợm bước về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Chu tiên sinh?”
Chu Dương khẽ động động, người như đã hóa đá lại sống dậy, thêm phần trì trệ đờ đẫn không thể tránh khỏi.
“Các người ra ngoài cả đi.” Hắn dùng âm giọng thấp đến tưởng chừng không thể nghe ra để phân phó.
Trần Dược khẽ gật đầu, dẫn theo Đằng Thanh Nghiên cùng rời đi.
Chu Dương gọi Trần Dược lại: “Bảo Vi Vi tới đây.” Hắn lặng im ngồi về ghế, để chiếc ghế dựa nhận lấy toàn bộ sức nặng của mình.
Thật nặng nề.
Hi vọng đã như dây đàn đứt phựt, như cánh diều vút bay.
Cây sào vô hình vốn có thể chống đỡ một thế giới khác, đã gãy mất rồi.
Toàn bộ thế gian đều sụp xuống.
Thật nặng nề.
__Hết__