Chương 11
Lúc 4h sáng, Du Kỳ Phong lái xe đưa Sở Mộ Nhiễm về lại phòng thuê.
“Cảm ơn anh.” - Sở Mộ Nhiễm vẫy vây tay, không nhìn hắn ta một lần mà đi về phía cửa ra vào.
Du Kỳ Phong tức giận nhảy khỏi xe thể thao, lao về phía Sở Mộ Nhiễm, khóa chặt gáy cô, cắn lấy môi cô: “Nếu không lấy một chút lợi ích, về sau bổn thiếu gia sao có thể lăn lộn bên ngoài. Em hôm nay đạp tôi một cái, bổn thiếu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em, phải đối phó em mới được.”
“Cái lý do quái quỷ gì vậy?” - Sở Mộ Nhiễm đẩy Du Kỳ Phong ra, đạp hắn thêm một cái: “Lăn đi.”
Cô xem như bị chó cắn một cái.
“Gấp cái gì, liền lăn đây.”
Du Kỳ Phong cắn môi Sở Mộ Nhiễm thêm cái nữa, sau đó cười haha nhảy lên xe, khởi động xe: “Bảo bối, lần sau lại hẹn hò nhé.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Hẹn hò, hẹn hò em gái anh.
Cả đêm an toàn, không ngờ tới lúc này bị tên biến thái dở trò, Sở Mộ Nhiễm dùng sức chà môi, khóc không ra nước mắt.
Nhưng nghĩ đến hắn ta mang cô về chơi game cả đêm, Sở Mộ Nhiễm chỉ cảm thấy buồn cười và lắc đầu.
Đó cũng là một anh chàng thú vị.
Đang đứng đợi thang máy, cô vô tình nhìn thấy một bóng đen đang trốn trong khoảng tối, có chút khẩn trương cô lùi lại mấy bước.
“Ai ở đó, bước ra mau.”
“Là tôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, người đàn ông cao lớn bước ra từ bóng tối, giữa ngón tay cầm điếu thuốc lá đang cháy, đôi mắt đen sâu thẩm đầy gân máu đỏ, như thể anh ta không ngủ và đứng ở đây cả đêm.
“Sao anh lại ở đây.” - Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm trở nên lạnh lùng.
Cố Minh Dạ.
Người cô không muốn gặp nhất, chính là hắn ta.
“Tôi không ở đây, làm sao tôi có thể nhìn thấy cô và Du Kỳ Phong anh anh em em với nhau.” - Cố Minh Dạ châm chọc nở nụ cười, ánh mắt trầm xuống: “Ở nhà hàng không chờ được đã hôn hắn, chắc là đêm nay đã cùng hắn làm rất nhiều lần à?”
“Liên quan gì đến anh?” - Thang máy mở ra, Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng bỏ lại một câu rồi bước vào, không ngừng ấn mạnh vào nút đóng cửa.
Nhưng với thân thủ của Cố Minh Dạ, sao có thể để cô chạy thoát như vậy?
Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bàn tay anh chặn lại, hai cánh cửa lập tức mở ra.
Không nheo mắt, Cố Minh Dạ chậm rãi bước vào bên trong thang máy.
Cửa thang máy khép lại, Sở Mộ Nhiễm còn chưa chọn tầng, Cố Minh Dạ đã bấm nút chọn tầng 25.
“Anh theo dõi tôi.” - Sở Mộ Nhiễm chợt liếc hắn.
“Tôi có tất cả thông tin của cô.” - Sau khi quét qua cơ thể của cô, Cố Minh Dạ lại nói: “Kể cả ba vòng.”
“Anh…” - Sở Mộ Nhiễm tức giận hét vào mặt Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, trêu đùa tôi vui lắm à? Trước mặt nhiều người tuyên bố không có quan hệ với tôi, vậy mà ở dưới lầu chặn đường tôi, đùa bỡn tôi, anh muốn cái gì? Trước kia tôi tát Sở Ngọc Diệp một cái, anh liền bẻ trật tay tôi giúp cô ta hả giận, chẳng lẽ anh cảm thấy như vậy thù trả chưa đủ, còn cả ngày tìm cách đối phó tôi?”
“Cô cảm thấy chỉ vì chuyện đó sao?”
“Không phải nó, thì còn chuyện gì? Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ tôi bò lên giường anh, trăm phương ngàn kế muốn ngủ với anh chắc? Có một số việc anh chỉ cần điều tra một chút liền rõ ràng, vì cái gì anh không điều tra liền định tội tôi? Cố Minh Dạ, tôi nói cho anh biết, trước khi ngủ với anh một tuần, tôi đã xác định không thích nữa rồi. Tôi không thèm thích anh, cũng không thèm tình cảm của anh, anh có hiểu chưa?”
Không gian trong thang mây trở nên ngột ngạt, Sở Mộ Nhiễm gầm lên đầy bất mãn.
“Tại sao?” - Cố Minh Dạ đột nhiên hỏi.
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao trước đó một tuần trước sự kiện đó, cô lại không còn thích tôi nữa.”
Sở Mộ Nhiễm có chút giật mình, cười nhạt.
Cô cũng chẳng có hứng thú trả lời.
Cố Minh Dạ nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm, thấy cô không muốn nói, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt tối sầm, không biết đang nghĩ điều gì.
Thang máy mở ra.
Sở Mộ Nhiễm đạp cao gót đi về phía căn hộ của mình nhưng không vội mở cửa.
Cô dựa vào cánh cửa, hay tay ôm ngực, đôi mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ, toàn thân thể hiện thái độ không chào đón hắn.
“Mở cửa.” - Cố Minh Dạ nhàn nhạt mở miệng.
“Không thích.” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu, chỉ về phía xa: “ Nếu anh đứng cách tôi 10 mét, tôi sẽ thử mở một lần.”
“10 mét?”
“Ừ.”
“Được.” - Cố Minh Dạ nhếch môi.
Cố Minh Dạ nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiệm, hai tay bỏ trong túi, đi thoái lui về phía gần hành lang, cách xa 10m.
“10 mét, cô có thể mở cửa.” - Cố Minh Dạ lên tiếng.
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Cô không tin cách xa 10m, hắn ta có thể nhanh hơn cô mở cửa đẩy vào và nhanh chóng khóa lại.
Sở Mộ Nhiễm phòng thủ nhìn Cố Minh Dạ ở phía xa, một tay lấy chìa khóa trong túi xách… nhưng mà đôi mắt hắn ta lúc này giống như một con báo háo hức nhìn cô như con mồi khiến cô có cảm giác sợ hãi.
Liệu 10m cô có thắng được Cố Minh Dạ không?
Sở Mộ Nhiễm cắn môi cho chìa khóa vào ổ khóa, cô vội vàng mở cửa, nhảy vào, xoay người đóng lại một cái “rầm”, khi mở mắt ra thì cánh cửa không được đóng chặt lại.
Cánh cửa dày cộm nện vào khớp xương rõ ràng trên cánh tay của hắn, ngăn cản cửa đóng lại tạo thành một khe hẹp.
Khuôn mặt Cố Minh Dạ cực kỳ bình tĩnh, giống như không có chút nào đau đớn, hắn không hề chớp mắt mà cúi đầu nhìn vào bên trong.
Đôi tay còn lại dùng sức đẩy cánh cửa, Sở Mộ Nhiễm lùi lại mấy bước.
Bước vào, Cố Minh Dạ khóa trái cửa lại, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Sở Mộ Nhiễm, giọng nói có chút kiêu ngạo và tự hào: “Cô thua rồi.”
So về tốc độ, trước giờ hắn chưa từng thua ai.
Sở Mộ Nhiễm nhún vai: “Có chơi có chịu, nói đi, mục đích của anh là gì?”
“Hôm nay cô có lên giường với Du Kỳ Phong không?”
“Anh đến để hỏi cái này à?” - Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc, sau đó không nhịn được cười: “Này, lúc nãy anh còn hỏi tôi và Du Kỳ Phong có làm nhiều lần không, anh đã xác định tôi làm với hắn ta, tại sao bây giờ anh lại hỏi nữa?”
“Nói, là có hay không?” - Cố Minh Dạ cao giọng, đôi mắt trở nên tối sầm.
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Có.”
“Đừng có nói dối.”
“Tại sao tôi phải nói dối, tôi còn cách nào khác mà nói dối? Khi ở nhà hàng, anh chọn trao niềm vui cho Sở Ngọc Diệp, chính là để cho Du Kỳ Phong mang tôi đi, không lẽ không tự biết hắn sẽ làm tôi sao? Hắn đối với tôi có hứng thú như vậy, muốn kéo tôi lên giường, anh nghĩ tôi trốn bằng cách nào?” - Sở Mộ Nhiễm tức giận khi đi dồn vào đường cùng: “Hơn nữa, anh là gì của tôi, anh có tư cách gì quản việc tôi làm tình với ai chứ?”
“Mấy lần?”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
“Tôi hỏi cô, cùng hắn làm mấy lần?” - Cố Minh Dạ gầm lên giận dữ, đôi mắt phượng nhìn cô chằm chằm.
“...”
Cô từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, cũng nhìn thấy bộ dáng cạo ngạo lãnh đạm của hắn, cũng thấy sự ôn nhu bảo hộ của hắn dành cho Sở Ngọc Diệp, và cũng nhìn thấy bộ dáng khinh thường của hắn dành cho cô. Nhưng có điều cô chưa từng nhìn thấy sự tức giận như hiện tại của hắn, như một quả bóng, phồng lên cực điểm sẽ phát nổ.
Nhưng mà hắn có tư cách gì gầm lên với cô?
“Làm mấy lần? Để cho tôi nhớ lại một chút.” - Cô cong môi cười, giống như hoài niệm: “Phòng tắm một lần, trên giường một lần, về sau hắn còn nói ban công quan cảnh không tệ, liền kéo tôi ra ban công làm một lần… Sau đó có chút nhàm chán nên hai chúng tôi đi xem phim, tại trên sô pha lại làm một lần, còn có…ưm…”
Lời còn chưa dứt, môi Sở Mộ Nhiễm đã bị hôn mãnh liệt.
Không phải hôn, mà chính là trừng phạt.
Khi hôn cuồng nhiệt, Cố Minh Dạ nắm lấy cổ tay Sở Mộ Nhiễm, đột nhiên cảm giác thấy thứ gì đó không ổn, dựa vào trực giác, anh nhìn xuống, cơn thịnh nộ đột nhiên ập đến dữ dội như một cơn lũ cuồn cuộn.
“Cảm ơn anh.” - Sở Mộ Nhiễm vẫy vây tay, không nhìn hắn ta một lần mà đi về phía cửa ra vào.
Du Kỳ Phong tức giận nhảy khỏi xe thể thao, lao về phía Sở Mộ Nhiễm, khóa chặt gáy cô, cắn lấy môi cô: “Nếu không lấy một chút lợi ích, về sau bổn thiếu gia sao có thể lăn lộn bên ngoài. Em hôm nay đạp tôi một cái, bổn thiếu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em, phải đối phó em mới được.”
“Cái lý do quái quỷ gì vậy?” - Sở Mộ Nhiễm đẩy Du Kỳ Phong ra, đạp hắn thêm một cái: “Lăn đi.”
Cô xem như bị chó cắn một cái.
“Gấp cái gì, liền lăn đây.”
Du Kỳ Phong cắn môi Sở Mộ Nhiễm thêm cái nữa, sau đó cười haha nhảy lên xe, khởi động xe: “Bảo bối, lần sau lại hẹn hò nhé.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Hẹn hò, hẹn hò em gái anh.
Cả đêm an toàn, không ngờ tới lúc này bị tên biến thái dở trò, Sở Mộ Nhiễm dùng sức chà môi, khóc không ra nước mắt.
Nhưng nghĩ đến hắn ta mang cô về chơi game cả đêm, Sở Mộ Nhiễm chỉ cảm thấy buồn cười và lắc đầu.
Đó cũng là một anh chàng thú vị.
Đang đứng đợi thang máy, cô vô tình nhìn thấy một bóng đen đang trốn trong khoảng tối, có chút khẩn trương cô lùi lại mấy bước.
“Ai ở đó, bước ra mau.”
“Là tôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, người đàn ông cao lớn bước ra từ bóng tối, giữa ngón tay cầm điếu thuốc lá đang cháy, đôi mắt đen sâu thẩm đầy gân máu đỏ, như thể anh ta không ngủ và đứng ở đây cả đêm.
“Sao anh lại ở đây.” - Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm trở nên lạnh lùng.
Cố Minh Dạ.
Người cô không muốn gặp nhất, chính là hắn ta.
“Tôi không ở đây, làm sao tôi có thể nhìn thấy cô và Du Kỳ Phong anh anh em em với nhau.” - Cố Minh Dạ châm chọc nở nụ cười, ánh mắt trầm xuống: “Ở nhà hàng không chờ được đã hôn hắn, chắc là đêm nay đã cùng hắn làm rất nhiều lần à?”
“Liên quan gì đến anh?” - Thang máy mở ra, Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng bỏ lại một câu rồi bước vào, không ngừng ấn mạnh vào nút đóng cửa.
Nhưng với thân thủ của Cố Minh Dạ, sao có thể để cô chạy thoát như vậy?
Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bàn tay anh chặn lại, hai cánh cửa lập tức mở ra.
Không nheo mắt, Cố Minh Dạ chậm rãi bước vào bên trong thang máy.
Cửa thang máy khép lại, Sở Mộ Nhiễm còn chưa chọn tầng, Cố Minh Dạ đã bấm nút chọn tầng 25.
“Anh theo dõi tôi.” - Sở Mộ Nhiễm chợt liếc hắn.
“Tôi có tất cả thông tin của cô.” - Sau khi quét qua cơ thể của cô, Cố Minh Dạ lại nói: “Kể cả ba vòng.”
“Anh…” - Sở Mộ Nhiễm tức giận hét vào mặt Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, trêu đùa tôi vui lắm à? Trước mặt nhiều người tuyên bố không có quan hệ với tôi, vậy mà ở dưới lầu chặn đường tôi, đùa bỡn tôi, anh muốn cái gì? Trước kia tôi tát Sở Ngọc Diệp một cái, anh liền bẻ trật tay tôi giúp cô ta hả giận, chẳng lẽ anh cảm thấy như vậy thù trả chưa đủ, còn cả ngày tìm cách đối phó tôi?”
“Cô cảm thấy chỉ vì chuyện đó sao?”
“Không phải nó, thì còn chuyện gì? Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ tôi bò lên giường anh, trăm phương ngàn kế muốn ngủ với anh chắc? Có một số việc anh chỉ cần điều tra một chút liền rõ ràng, vì cái gì anh không điều tra liền định tội tôi? Cố Minh Dạ, tôi nói cho anh biết, trước khi ngủ với anh một tuần, tôi đã xác định không thích nữa rồi. Tôi không thèm thích anh, cũng không thèm tình cảm của anh, anh có hiểu chưa?”
Không gian trong thang mây trở nên ngột ngạt, Sở Mộ Nhiễm gầm lên đầy bất mãn.
“Tại sao?” - Cố Minh Dạ đột nhiên hỏi.
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao trước đó một tuần trước sự kiện đó, cô lại không còn thích tôi nữa.”
Sở Mộ Nhiễm có chút giật mình, cười nhạt.
Cô cũng chẳng có hứng thú trả lời.
Cố Minh Dạ nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm, thấy cô không muốn nói, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt tối sầm, không biết đang nghĩ điều gì.
Thang máy mở ra.
Sở Mộ Nhiễm đạp cao gót đi về phía căn hộ của mình nhưng không vội mở cửa.
Cô dựa vào cánh cửa, hay tay ôm ngực, đôi mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ, toàn thân thể hiện thái độ không chào đón hắn.
“Mở cửa.” - Cố Minh Dạ nhàn nhạt mở miệng.
“Không thích.” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu, chỉ về phía xa: “ Nếu anh đứng cách tôi 10 mét, tôi sẽ thử mở một lần.”
“10 mét?”
“Ừ.”
“Được.” - Cố Minh Dạ nhếch môi.
Cố Minh Dạ nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiệm, hai tay bỏ trong túi, đi thoái lui về phía gần hành lang, cách xa 10m.
“10 mét, cô có thể mở cửa.” - Cố Minh Dạ lên tiếng.
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Cô không tin cách xa 10m, hắn ta có thể nhanh hơn cô mở cửa đẩy vào và nhanh chóng khóa lại.
Sở Mộ Nhiễm phòng thủ nhìn Cố Minh Dạ ở phía xa, một tay lấy chìa khóa trong túi xách… nhưng mà đôi mắt hắn ta lúc này giống như một con báo háo hức nhìn cô như con mồi khiến cô có cảm giác sợ hãi.
Liệu 10m cô có thắng được Cố Minh Dạ không?
Sở Mộ Nhiễm cắn môi cho chìa khóa vào ổ khóa, cô vội vàng mở cửa, nhảy vào, xoay người đóng lại một cái “rầm”, khi mở mắt ra thì cánh cửa không được đóng chặt lại.
Cánh cửa dày cộm nện vào khớp xương rõ ràng trên cánh tay của hắn, ngăn cản cửa đóng lại tạo thành một khe hẹp.
Khuôn mặt Cố Minh Dạ cực kỳ bình tĩnh, giống như không có chút nào đau đớn, hắn không hề chớp mắt mà cúi đầu nhìn vào bên trong.
Đôi tay còn lại dùng sức đẩy cánh cửa, Sở Mộ Nhiễm lùi lại mấy bước.
Bước vào, Cố Minh Dạ khóa trái cửa lại, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Sở Mộ Nhiễm, giọng nói có chút kiêu ngạo và tự hào: “Cô thua rồi.”
So về tốc độ, trước giờ hắn chưa từng thua ai.
Sở Mộ Nhiễm nhún vai: “Có chơi có chịu, nói đi, mục đích của anh là gì?”
“Hôm nay cô có lên giường với Du Kỳ Phong không?”
“Anh đến để hỏi cái này à?” - Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc, sau đó không nhịn được cười: “Này, lúc nãy anh còn hỏi tôi và Du Kỳ Phong có làm nhiều lần không, anh đã xác định tôi làm với hắn ta, tại sao bây giờ anh lại hỏi nữa?”
“Nói, là có hay không?” - Cố Minh Dạ cao giọng, đôi mắt trở nên tối sầm.
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Có.”
“Đừng có nói dối.”
“Tại sao tôi phải nói dối, tôi còn cách nào khác mà nói dối? Khi ở nhà hàng, anh chọn trao niềm vui cho Sở Ngọc Diệp, chính là để cho Du Kỳ Phong mang tôi đi, không lẽ không tự biết hắn sẽ làm tôi sao? Hắn đối với tôi có hứng thú như vậy, muốn kéo tôi lên giường, anh nghĩ tôi trốn bằng cách nào?” - Sở Mộ Nhiễm tức giận khi đi dồn vào đường cùng: “Hơn nữa, anh là gì của tôi, anh có tư cách gì quản việc tôi làm tình với ai chứ?”
“Mấy lần?”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
“Tôi hỏi cô, cùng hắn làm mấy lần?” - Cố Minh Dạ gầm lên giận dữ, đôi mắt phượng nhìn cô chằm chằm.
“...”
Cô từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, cũng nhìn thấy bộ dáng cạo ngạo lãnh đạm của hắn, cũng thấy sự ôn nhu bảo hộ của hắn dành cho Sở Ngọc Diệp, và cũng nhìn thấy bộ dáng khinh thường của hắn dành cho cô. Nhưng có điều cô chưa từng nhìn thấy sự tức giận như hiện tại của hắn, như một quả bóng, phồng lên cực điểm sẽ phát nổ.
Nhưng mà hắn có tư cách gì gầm lên với cô?
“Làm mấy lần? Để cho tôi nhớ lại một chút.” - Cô cong môi cười, giống như hoài niệm: “Phòng tắm một lần, trên giường một lần, về sau hắn còn nói ban công quan cảnh không tệ, liền kéo tôi ra ban công làm một lần… Sau đó có chút nhàm chán nên hai chúng tôi đi xem phim, tại trên sô pha lại làm một lần, còn có…ưm…”
Lời còn chưa dứt, môi Sở Mộ Nhiễm đã bị hôn mãnh liệt.
Không phải hôn, mà chính là trừng phạt.
Khi hôn cuồng nhiệt, Cố Minh Dạ nắm lấy cổ tay Sở Mộ Nhiễm, đột nhiên cảm giác thấy thứ gì đó không ổn, dựa vào trực giác, anh nhìn xuống, cơn thịnh nộ đột nhiên ập đến dữ dội như một cơn lũ cuồn cuộn.