Chương 14: Cuối Cùng Vẫn Là Không Đành Lòng
Lái xe khỏi Nhất Thiên Sắc, khi lái qua một hiệu thuốc, Cố Minh Dạ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Sở Mộ Nhiễm.
Sao cô ấy lại đi ra ngoài sớm như vậy? Không cần nghỉ ngơi sao?
Hay là đêm qua anh quá mạnh bạo, khiến cô không khỏe?
Liếc nhìn Sở Ngọc Diệp đang bất tỉnh, Cố Minh Dạ tắt máy xe, bước xuống đi về phía hiệu thuốc.
Bên trong hiệu thuốc, Sở Mộ Nhiễm cầm lấy viên thuốc tránh thai khẩn cấp, khui nắp chai nước vừa mua kèm, định bỏ vào miệng uống.
Bỗng nhiên có một bóng người lao tới, nắm lấy cô tay cô, ngăn cản hành động của cô.
Chai nước và viên thuốc rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn không thể uống được nữa.
“Cố Minh Dạ, anh có bệnh à?” - Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy gương mặt này liền tức giận phun trào.
“Sở Mộ Nhiễm, quả nhiên là cô.” - Cố Minh Dạ cầm gói thuốc trên quầy, vò nát trong lòng tay, giọng nói đầy tức giận: “Tôi vừa ra khỏi của cô liền đi mua thuốc, cô làm vậy là có ý gì?”
Sở Mộ Nhiễm hít một hơi thật sâu để không nổ tung.
“Có gì ra ngoài nói, anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết.” - Sở Mộ Nhiễm đẩy cửa ra ngoài, lạnh lùng để lại một câu.
Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm, quét mắt nhìn những người bên trong cửa hàng đang tò mò, bắt gặp ánh mắt của anh liền sợ hãi lẩn tránh. Cố Minh Dạ xoay người đuổi theo Sở Mộ Nhiễm.
Dưới bóng cây, Sở Mộ Nhiễm đứng chờ Cố Minh Dạ, cảm xúc lẫn lộn.
Anh vừa đến gần, cô thản nhiên nói: “Anh rể, hôm nay anh ra đường không mang theo não à? Sao tôi có cảm giác anh quản chuyện của tôi hơi nhiều.”
Hai từ anh rể đủ kích thích tinh thần Cố Minh Dạ: “Sở Mộ Nhiễm, nói chuyện đàng hoàng.”
“Sao anh không cho tôi uống thuốc?”
“Thuốc đó không tốt với cơ thể cô.”
“Biết thuốc không tốt, vậy vì cái quái gì đêm qua anh không dùng bảo hộ? Hay là anh muốn tôi mang thai con anh, để cho cả Giang thành cười nhạo? - Sở Mộ Nhiễm tức giận đến mặt đỏ bừng: “Hay là anh không chỉ muốn xác nhận tin đồn tôi dụ dỗ anh, anh còn muốn tôi sinh con ra, bị người khác mắng con của tôi là con hoang, đây vẫn là một cách trả thù cho Sở tiểu thư xuất trần của anh à?”
Gương mặt Cố Minh Dạ lướt qua một tia lúng túng, ánh mắt dời đi chỗ khác.
Đêm qua hắn tìm cô cũng không phải là muốn làm cô, cho nên mới không nghĩ mà chuẩn bị bảo hộ. Chỉ là cơn tức giận không thể kiềm chế cho nên mới thật sự làm cô.
Nhưng nghe lời Sở Mộ Nhiễm nói thật sự rất khó chịu.
Con của hắn sao có thể bị gọi là con hoang.
Cố Minh Dạ mở miệng: “Tôi không có trả thù cho cô ấy.”
“Anh không? Đừng lố bịch, anh chỉ thiếu cúng bái cô ta thành tiên nữ, không đúng sao?”
“Chuyện hôm đó… cô vô tội, tôi biết.”
Sở Mộ Nhiễm cảm thấy vô cùng khó tin và kinh ngạc: “Anh… anh biết?”
Cô nhớ trước kia dù có bị Sở Ngọc Diệp ức hiếp ra sao, dù là bị hãm hại hay là cô trực tiếp không chịu được mà động thủ với cô ta, Cố Minh Dạ chỉ một mực tin tưởng Sở Ngọc Diệp, và dưới sự can thiệp của hắn, người thương tổn luôn luôn là cô
Lần này hắn đi tra… có vẻ là lần đầu tiên.
“Ừm.” - Cố Minh Dạ đi đến trước mặt Sở Mộ Nhiễm, ma xui quỷ khiến hắn mở miệng: “Lần này… cô uống thuốc đi. Lần sau tôi nhất định sẽ có biện pháp phòng tránh, không để làm tổn thương cơ thể của cô.”
Cố Minh Dạ muốn ôm cô vào lòng, nhưng ở ngoài đường, ban ngày ban mặt, thân phận của hai người hắn không thể làm như vậy được, chỉ sợ hắn ôm cô lúc này chỉ gây thêm tổn thương cho cô.
Cố Minh Dạ mím môi mỏng thành đường thẳng, đôi mắt tối sầm lại.
Sở Mộ Nhiễm cúi đầu, kinh ngạc ngỡ ngàng trước sự phản bội Sở Ngọc Diệp của Cố Minh Dạ cho nên lời cuối cùng của anh cô không nghe rõ.
Nếu cô nghe được, chắc chắn sẽ giẫm chân.
Lần sau, lần sau cmn anh.
Lúc Sở Mộ Nhiễm bình tĩnh lại, Cố Minh Dạ đã rời đi.
Sở Mộ Nhiễm liền đi đến tiệm thuốc khác mua một viên thuốc tránh thai khác lập tức uống xuống.
Cuối cùng tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
Cô biết bản thân mình muốn cái gì.
Cô sẽ không ngu ngốc mà vì yêu một người mà trả giá một đời, cô sẽ tự lên kế hoạch cho cuộc đời của mình.
Cố Minh Dạ trở về xe, đang chuẩn bị khởi động cô tình liếc qua phát hiện dấu vân tay rõ ràng trên nắm tay cửa ghế phụ, lông mày anh chợt nhíu lại.
Anh có chứng bệnh thích sạch sẽ hằng ngày đều có người lau sạch sẽ từ ngoài vào trong xe của anh. Sở Ngọc Diệp hôn mê từ khi lên xe, chắc chắn nơi đó sẽ không có vân tay.
Sở Ngọc Diệp xuống xe?
Theo dõi hắn?
Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Sở Ngọc Diệp, hô hấp không đều, rõ ràng là đang giả vờ ngất.
Trước kia là hắn bỏ qua nhưng chi tiết nhỏ nhặt bên cạnh, bây giờ khi hắn để ý, Sở Ngọc Diệp không phải là đối thủ của hắn.
Cố Minh Dạ trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Ngọc Diệp.” - Cố Minh Dạ tắt máy, tựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc, lạnh giọng nói: “Nếu em tỉnh rồi thì chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Sở Ngọc Diệp không trả lời, hắn cũng không lên tiếng.
Không gian im lặng đáng sợ.
Rất lâu Cố Minh Dạ cũng không lên tiếng, Sở Ngọc Diệp trái tim xoắn thành một quả bóng, cô ta không thể giữ được bình tĩnh huống chi phải giả vờ bất tỉnh trước mặt anh.
“Ưm.” - Sở Ngọc Diệp mở hai mắt: “Minh Dạ ca ca, sao em lại ở đây.”
Không để Cố Minh Dạ trả lời, Sở Ngọc Diệp miễn cưỡng cong khóe môi: “Em nhớ rồi, em ngất ở nhà của anh…Minh Dạ, anh đưa em về nhà được không? Em có chút không thoải mái, không muốn đi bệnh viện, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Được.” - Cố Minh Dạ bình tĩnh nói.
Anh muốn nói chuyện đó với Sở Ngọc Diệp, nhưng nhìn thấy bộ dạng tránh né, lông mi run rẩy, quay đầu về cửa sổ sợ hãi tránh ánh mắt của anh… cuối cùng Cố Minh Dạ cũng là không đành lòng.
Nghĩ lại, có phải chính anh quá nóng lòng hay không?
Tuy là trong lòng rất muốn xử lý, nhưng Sở Ngọc Diệp dù sao cũng là cô bé lớn lên cùng anh, người mà anh cưng chiều từ bé, dù đó chỉ là tình thân hay chính là có chút tình yêu, nếu anh cứ như thế tuyệt tình, đối với cô ấy khá tàn nhẫn.
Thấy Cố Minh Dạ không nói gì, Sở Ngọc Diệp có chút thở ra.
Dù vậy trốn được lần này, cô ta có thể trốn được bao lâu?
Xe đến Sở gia.
Lần đầu tiên Sở Ngọc Diệp không muốn nói thêm cái gì với Cố Minh Dạ mà một mực xuống xe đi vào nhà.
Sở Vân Quốc lên tiếng mời Cố Minh Dạ ở lại nhưng anh lịch sự và lạnh lùng từ chối mà đi thẳng.
Sở Vân Quốc và Hà Cẩm Thu liếc nhìn nhau phát giác có gì đó không đúng.
Hai người lên lầu, đẩy cửa phòng Sở Ngọc Diệp đi vào.
“Ngọc Diệp, con và Cố thiếu có mâu thuẫn sao?” - Sở Vân Quốc cau mày, bất mãn lên tiếng: “Ở nhà, ta và mẹ con cưng chiều con, nhưng ở bên cạnh Cố Minh Dạ, con nhất định phải hạ mình hầu hạ thật tốt, tuyệt đối không được mang tính khí của đại tiểu thư để hắn thấy, có biết không?”
“Ngọc Diệp nhà chúng ta nào có tính khí đại tiểu thư, con bé không phải Sở Mộ Nhiễm.” - Hà Cẩm Thu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sở Ngọc Diệp, tức giận kéo tay Sở Vân Quốc, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng nóng nảy, Ngọc Diệp không thoải mái, ông không thấy sao?”
“Nếu không thoải mái cũng không được không vui với Cố thiếu.” - Sở Vân Quốc vung tay, tức giận quát lên: “Ngoài kia có bao nhiêu người muốn tìm cách quan hệ với Cố gia mà không được, rõ ràng chúng ta có điều kiện tốt như vậy mà không chịu trân quý, đây chính là ngu ngốc.”
Sở Ngọc Diệp vội vàng nở nụ cười: “Ba mẹ, con và Minh Dạ không có mâu thuẫn gì cả. Chỉ là hôm nay con không khỏe mà chịu đựng đi nấu cơm cho anh ấy, bị anh ấy phát hiện nên mới tức giận con không biết tự chăm sóc mình. Anh ấy còn nói… lần sau con còn tái phạm sẽ nhanh chóng cưới con về, tránh cho việc con không nghe lời.”
“Thật sao?” - Sở Vân Quốc kinh ngạc: “Cố thiếu cầu hôn con thật à?”
“Cũng không tính là cầu hôn, chỉ thuận miệng nói đùa như vậy.” - Sở Ngọc Diệp cắn môi và cụp mắt xuống, giống như đang xấu hổ.
“Ha ha, đúng là con gái ngoan của ba, con là người duy nhất có khả năng trói buộc trái tim của Cố thiếu, biến hắn thành thép mềm.” - Sở Vân Quốc cực kỳ vui vẻ.”
“Tôi đã nói, Ngọc Diệp nhà chúng ta rất xuất sắc.” - Hà Cẩm Thu vui vẻ nói.
Sở Ngọc Diệp trong lòng chua xót, khổ không nói được.
Sở Vân Quốc là kẻ xem trọng lợi ít cao hơn mọi thứ, lời nói dối này sẽ kéo dài được bao lâu.
Sở Ngọc Diệp biết rằng nếu cô không trở thành Cố phu nhân, thì Sở gia cũng sẽ không để cô có chỗ đứng.
Và cô ta sẽ mất hết tất cả mọi thứ.
Mà tất cả chính là do Sở Mộ Nhiễm.
Hai vợ chồng Sở gia ra ngoài, Sở Ngọc Diệp nhắm mắt lại nhớ lại đoạn đối thoại của Sở Mộ Nhiễm và Cố Minh Dạ.
Tiện nhân… Sở Mộ Nhiễm lại câu dẫn Cố Minh Dạ lên giường với cô ta.
Đôi mắt Sở Ngọc Diệp long lên hung ác, lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Sở Mộ Nhiễm, cô bản thân tự lo cho mình còn không xong, xem còn muốn đi giành đàn ông với tôi không?
Sở Mộ Nhiễm.
Sao cô ấy lại đi ra ngoài sớm như vậy? Không cần nghỉ ngơi sao?
Hay là đêm qua anh quá mạnh bạo, khiến cô không khỏe?
Liếc nhìn Sở Ngọc Diệp đang bất tỉnh, Cố Minh Dạ tắt máy xe, bước xuống đi về phía hiệu thuốc.
Bên trong hiệu thuốc, Sở Mộ Nhiễm cầm lấy viên thuốc tránh thai khẩn cấp, khui nắp chai nước vừa mua kèm, định bỏ vào miệng uống.
Bỗng nhiên có một bóng người lao tới, nắm lấy cô tay cô, ngăn cản hành động của cô.
Chai nước và viên thuốc rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn không thể uống được nữa.
“Cố Minh Dạ, anh có bệnh à?” - Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy gương mặt này liền tức giận phun trào.
“Sở Mộ Nhiễm, quả nhiên là cô.” - Cố Minh Dạ cầm gói thuốc trên quầy, vò nát trong lòng tay, giọng nói đầy tức giận: “Tôi vừa ra khỏi của cô liền đi mua thuốc, cô làm vậy là có ý gì?”
Sở Mộ Nhiễm hít một hơi thật sâu để không nổ tung.
“Có gì ra ngoài nói, anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết.” - Sở Mộ Nhiễm đẩy cửa ra ngoài, lạnh lùng để lại một câu.
Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm, quét mắt nhìn những người bên trong cửa hàng đang tò mò, bắt gặp ánh mắt của anh liền sợ hãi lẩn tránh. Cố Minh Dạ xoay người đuổi theo Sở Mộ Nhiễm.
Dưới bóng cây, Sở Mộ Nhiễm đứng chờ Cố Minh Dạ, cảm xúc lẫn lộn.
Anh vừa đến gần, cô thản nhiên nói: “Anh rể, hôm nay anh ra đường không mang theo não à? Sao tôi có cảm giác anh quản chuyện của tôi hơi nhiều.”
Hai từ anh rể đủ kích thích tinh thần Cố Minh Dạ: “Sở Mộ Nhiễm, nói chuyện đàng hoàng.”
“Sao anh không cho tôi uống thuốc?”
“Thuốc đó không tốt với cơ thể cô.”
“Biết thuốc không tốt, vậy vì cái quái gì đêm qua anh không dùng bảo hộ? Hay là anh muốn tôi mang thai con anh, để cho cả Giang thành cười nhạo? - Sở Mộ Nhiễm tức giận đến mặt đỏ bừng: “Hay là anh không chỉ muốn xác nhận tin đồn tôi dụ dỗ anh, anh còn muốn tôi sinh con ra, bị người khác mắng con của tôi là con hoang, đây vẫn là một cách trả thù cho Sở tiểu thư xuất trần của anh à?”
Gương mặt Cố Minh Dạ lướt qua một tia lúng túng, ánh mắt dời đi chỗ khác.
Đêm qua hắn tìm cô cũng không phải là muốn làm cô, cho nên mới không nghĩ mà chuẩn bị bảo hộ. Chỉ là cơn tức giận không thể kiềm chế cho nên mới thật sự làm cô.
Nhưng nghe lời Sở Mộ Nhiễm nói thật sự rất khó chịu.
Con của hắn sao có thể bị gọi là con hoang.
Cố Minh Dạ mở miệng: “Tôi không có trả thù cho cô ấy.”
“Anh không? Đừng lố bịch, anh chỉ thiếu cúng bái cô ta thành tiên nữ, không đúng sao?”
“Chuyện hôm đó… cô vô tội, tôi biết.”
Sở Mộ Nhiễm cảm thấy vô cùng khó tin và kinh ngạc: “Anh… anh biết?”
Cô nhớ trước kia dù có bị Sở Ngọc Diệp ức hiếp ra sao, dù là bị hãm hại hay là cô trực tiếp không chịu được mà động thủ với cô ta, Cố Minh Dạ chỉ một mực tin tưởng Sở Ngọc Diệp, và dưới sự can thiệp của hắn, người thương tổn luôn luôn là cô
Lần này hắn đi tra… có vẻ là lần đầu tiên.
“Ừm.” - Cố Minh Dạ đi đến trước mặt Sở Mộ Nhiễm, ma xui quỷ khiến hắn mở miệng: “Lần này… cô uống thuốc đi. Lần sau tôi nhất định sẽ có biện pháp phòng tránh, không để làm tổn thương cơ thể của cô.”
Cố Minh Dạ muốn ôm cô vào lòng, nhưng ở ngoài đường, ban ngày ban mặt, thân phận của hai người hắn không thể làm như vậy được, chỉ sợ hắn ôm cô lúc này chỉ gây thêm tổn thương cho cô.
Cố Minh Dạ mím môi mỏng thành đường thẳng, đôi mắt tối sầm lại.
Sở Mộ Nhiễm cúi đầu, kinh ngạc ngỡ ngàng trước sự phản bội Sở Ngọc Diệp của Cố Minh Dạ cho nên lời cuối cùng của anh cô không nghe rõ.
Nếu cô nghe được, chắc chắn sẽ giẫm chân.
Lần sau, lần sau cmn anh.
Lúc Sở Mộ Nhiễm bình tĩnh lại, Cố Minh Dạ đã rời đi.
Sở Mộ Nhiễm liền đi đến tiệm thuốc khác mua một viên thuốc tránh thai khác lập tức uống xuống.
Cuối cùng tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
Cô biết bản thân mình muốn cái gì.
Cô sẽ không ngu ngốc mà vì yêu một người mà trả giá một đời, cô sẽ tự lên kế hoạch cho cuộc đời của mình.
Cố Minh Dạ trở về xe, đang chuẩn bị khởi động cô tình liếc qua phát hiện dấu vân tay rõ ràng trên nắm tay cửa ghế phụ, lông mày anh chợt nhíu lại.
Anh có chứng bệnh thích sạch sẽ hằng ngày đều có người lau sạch sẽ từ ngoài vào trong xe của anh. Sở Ngọc Diệp hôn mê từ khi lên xe, chắc chắn nơi đó sẽ không có vân tay.
Sở Ngọc Diệp xuống xe?
Theo dõi hắn?
Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Sở Ngọc Diệp, hô hấp không đều, rõ ràng là đang giả vờ ngất.
Trước kia là hắn bỏ qua nhưng chi tiết nhỏ nhặt bên cạnh, bây giờ khi hắn để ý, Sở Ngọc Diệp không phải là đối thủ của hắn.
Cố Minh Dạ trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Ngọc Diệp.” - Cố Minh Dạ tắt máy, tựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc, lạnh giọng nói: “Nếu em tỉnh rồi thì chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Sở Ngọc Diệp không trả lời, hắn cũng không lên tiếng.
Không gian im lặng đáng sợ.
Rất lâu Cố Minh Dạ cũng không lên tiếng, Sở Ngọc Diệp trái tim xoắn thành một quả bóng, cô ta không thể giữ được bình tĩnh huống chi phải giả vờ bất tỉnh trước mặt anh.
“Ưm.” - Sở Ngọc Diệp mở hai mắt: “Minh Dạ ca ca, sao em lại ở đây.”
Không để Cố Minh Dạ trả lời, Sở Ngọc Diệp miễn cưỡng cong khóe môi: “Em nhớ rồi, em ngất ở nhà của anh…Minh Dạ, anh đưa em về nhà được không? Em có chút không thoải mái, không muốn đi bệnh viện, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Được.” - Cố Minh Dạ bình tĩnh nói.
Anh muốn nói chuyện đó với Sở Ngọc Diệp, nhưng nhìn thấy bộ dạng tránh né, lông mi run rẩy, quay đầu về cửa sổ sợ hãi tránh ánh mắt của anh… cuối cùng Cố Minh Dạ cũng là không đành lòng.
Nghĩ lại, có phải chính anh quá nóng lòng hay không?
Tuy là trong lòng rất muốn xử lý, nhưng Sở Ngọc Diệp dù sao cũng là cô bé lớn lên cùng anh, người mà anh cưng chiều từ bé, dù đó chỉ là tình thân hay chính là có chút tình yêu, nếu anh cứ như thế tuyệt tình, đối với cô ấy khá tàn nhẫn.
Thấy Cố Minh Dạ không nói gì, Sở Ngọc Diệp có chút thở ra.
Dù vậy trốn được lần này, cô ta có thể trốn được bao lâu?
Xe đến Sở gia.
Lần đầu tiên Sở Ngọc Diệp không muốn nói thêm cái gì với Cố Minh Dạ mà một mực xuống xe đi vào nhà.
Sở Vân Quốc lên tiếng mời Cố Minh Dạ ở lại nhưng anh lịch sự và lạnh lùng từ chối mà đi thẳng.
Sở Vân Quốc và Hà Cẩm Thu liếc nhìn nhau phát giác có gì đó không đúng.
Hai người lên lầu, đẩy cửa phòng Sở Ngọc Diệp đi vào.
“Ngọc Diệp, con và Cố thiếu có mâu thuẫn sao?” - Sở Vân Quốc cau mày, bất mãn lên tiếng: “Ở nhà, ta và mẹ con cưng chiều con, nhưng ở bên cạnh Cố Minh Dạ, con nhất định phải hạ mình hầu hạ thật tốt, tuyệt đối không được mang tính khí của đại tiểu thư để hắn thấy, có biết không?”
“Ngọc Diệp nhà chúng ta nào có tính khí đại tiểu thư, con bé không phải Sở Mộ Nhiễm.” - Hà Cẩm Thu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sở Ngọc Diệp, tức giận kéo tay Sở Vân Quốc, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng nóng nảy, Ngọc Diệp không thoải mái, ông không thấy sao?”
“Nếu không thoải mái cũng không được không vui với Cố thiếu.” - Sở Vân Quốc vung tay, tức giận quát lên: “Ngoài kia có bao nhiêu người muốn tìm cách quan hệ với Cố gia mà không được, rõ ràng chúng ta có điều kiện tốt như vậy mà không chịu trân quý, đây chính là ngu ngốc.”
Sở Ngọc Diệp vội vàng nở nụ cười: “Ba mẹ, con và Minh Dạ không có mâu thuẫn gì cả. Chỉ là hôm nay con không khỏe mà chịu đựng đi nấu cơm cho anh ấy, bị anh ấy phát hiện nên mới tức giận con không biết tự chăm sóc mình. Anh ấy còn nói… lần sau con còn tái phạm sẽ nhanh chóng cưới con về, tránh cho việc con không nghe lời.”
“Thật sao?” - Sở Vân Quốc kinh ngạc: “Cố thiếu cầu hôn con thật à?”
“Cũng không tính là cầu hôn, chỉ thuận miệng nói đùa như vậy.” - Sở Ngọc Diệp cắn môi và cụp mắt xuống, giống như đang xấu hổ.
“Ha ha, đúng là con gái ngoan của ba, con là người duy nhất có khả năng trói buộc trái tim của Cố thiếu, biến hắn thành thép mềm.” - Sở Vân Quốc cực kỳ vui vẻ.”
“Tôi đã nói, Ngọc Diệp nhà chúng ta rất xuất sắc.” - Hà Cẩm Thu vui vẻ nói.
Sở Ngọc Diệp trong lòng chua xót, khổ không nói được.
Sở Vân Quốc là kẻ xem trọng lợi ít cao hơn mọi thứ, lời nói dối này sẽ kéo dài được bao lâu.
Sở Ngọc Diệp biết rằng nếu cô không trở thành Cố phu nhân, thì Sở gia cũng sẽ không để cô có chỗ đứng.
Và cô ta sẽ mất hết tất cả mọi thứ.
Mà tất cả chính là do Sở Mộ Nhiễm.
Hai vợ chồng Sở gia ra ngoài, Sở Ngọc Diệp nhắm mắt lại nhớ lại đoạn đối thoại của Sở Mộ Nhiễm và Cố Minh Dạ.
Tiện nhân… Sở Mộ Nhiễm lại câu dẫn Cố Minh Dạ lên giường với cô ta.
Đôi mắt Sở Ngọc Diệp long lên hung ác, lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Sở Mộ Nhiễm, cô bản thân tự lo cho mình còn không xong, xem còn muốn đi giành đàn ông với tôi không?