Chương 21: Chúng ta hãy xem nhau như người xa lạ, tránh xa nhau ra mãi mãi.”
Cố Minh Dạ thật sự rất tức giận.
Anh đã đưa ra quyết định nhưng vì bệnh tình của Sở Ngọc Diệp biến chuyển nên anh chưa thể nói mà đang tìm thời điểm thích hợp.
Nhưng điều anh không ngờ Sở Mộ Nhiễm lại mưu mô như vậy, không chỉ bày ra chuyện tối nay mà còn lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, biết Sở Ngọc Diệp đang ở bệnh viện nhưng vẫn vạch trần chuyện này để chọc tức cô ấy.
“Tôi hỏi cô, cô điếc sao, nói đi?”
“Anh muốn tôi nói cái gì, chẳng phải anh đã nhìn thấy sao?”
Hắn đang hung hăng như vậy có lẽ là vì cảm thấy có lỗi và tức giận.
Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm đầy giễu cợt: “Tôi gọi điện như vậy, Sở Ngọc Diệp có lẽ rất nhanh sẽ đến, anh tự mình kiếm cách đối phó với cô ta.”
“Cô cứ như vậy muốn mang mọi chuyện làm loạn, đây là điều cô muốn?”
“Còn anh thì sao, anh muốn mọi người chúc phúc cho anh, coi tôi như đồ chơi của anh, muốn giam cầm tôi cả đời?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi ngược lại, giọng lạnh lùng: “Kế hoạch của anh rất tốt, nhưng tôi sẽ không bao giờ để anh có được thứ anh muốn.”
“Tôi không có ý định như cô nói.”
“Anh không có ý đó, nhưng anh đang làm. Nếu như không phải thì tại sao hôm nay anh lại đối với tôi như vậy. Cố Minh Dạ, tôi nói cho anh biết, tôi Sở Mộ Nhiễm không có bất cứ quan hệ gù với anh. Tôi ngủ với anh, anh không có quyền chỉ trích tôi. Chính anh trêu chọc tôi, tôi sẽ náo cho anh và Sở Ngọc Diệp gà bay chó sủa, đây là do anh tự tìm.”
“Sở Mộ Nhiễm…”
“Đừng có nói là vì tôi, hy sinh chính mình làm thuốc giải độc, lời này chỉ dụ được trẻ con lên ba. Nếu anh đối tốt với tôi, liền cho tôi một cái danh phận đi, nếu không thì cút khỏi tôi thật xa.”
Lời vừa nói ra, Sở Mộ Nhiễm liền sửng sốt.
Danh phận?
Chẳng phải trong lòng cô đối với Cố Minh Dạ đã hết hy vọng hay sao?
Ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm, giọng nói trầm xuống: “Chỉ vì chuyện này mà cô cố tình gọi cho Ngọc Diệp, vạch trần mối quan hệ của chúng ta trước mặt cô ấy? Cô có biết hiện tại cô ấy đang nằm viện không, tình trạng rất nguy hiểm, không thể chịu đựng bất kỳ kích thích nào.”
Sở Mộ Nhiễm lười giải thích, bật cười: “Còn tôi thì sao? Tôi liền xui xẻo chịu đúng tất cả mọi thứ sao?”
“Ít nhất cô có một cơ thể khỏe mạnh, còn cô ấy thì không?”
“Hahahahaha… lý do chó má gì.”
Trong lúc nhất thời, lời nói tự nhiên của Cố Minh Dạ giống như một xô nước đá lạnh dội từ đầu cô xuống, khiến Sở Mộ Nhiễm toàn thân lạnh buốt, không còn chút cảm giác tức giận nào cả.
Thật sự quá chán nản.
Từ năm mười lăm tuổi tới nay, cô đã nghe câu nói này không biết bao nhiêu lần đếm không xuể.
“Sở Mộ Nhiễm, Ngọc Diệp sức khỏe không tốt, con đừng có bắt nạt con bé nữa, nếu con bé có bất trắc gì, con có thường nổi sao?” - Đây là lời mẹ đẻ cô Hà Cẩm Thu khi đón cô về, sợ Sở Ngọc Diệp đau lòng nên căn dặn.
“Chỉ là một cái vòng rẻ tiền thôi, nếu làm mất thì cứ vứt đi. Ngọc Diệp sức khỏe không tốt, con đừng có tính toán với chị con. Nếu Ngọc Diệp áy náy mà tái phát bệnh tim, ba sẽ không tha cho con.” - Đây là sinh nhật 18 tuổi, mọi người chỉ nhớ đến Sở Ngọc Diệp, cô để dành tiền mua được một chiếc vòng, bị Sở Ngọc Diệp ném vào bồn vệ sinh và Sở Vân Quốc đã nói cô như vậy.
“Cô ngoài có trái tim khỏe mạnh ra, có cái gì có thể so sánh với Ngọc Diệp. Vì sao người bị bệnh tim không phải là cô, cô là kẻ hư vinh và ác độc, cô chính là kẻ nên đi chết đi.” - Đây là lời Mộ Viễn Hoàng nói với cô ngày đính hôn.
Những chuyện trong quá khứ lướt qua, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô miễn cưỡng mỉm cười: “Cố thiếu, nếu anh quan tâm đến vị hôn thê của anh, về sau liền cách xa tôi ra một chút. Thừa dịp cô ta chưa tới, làm phiền anh mang Du thiếu đặt lên giường, anh có thể nói với cô ta mọi thứ chỉ là hiểu nhầm, là tôi làm cùng Du thiếu và anh chỉ vô tình để quên điện thoại nên tôi làm vậy để cố tình chia rẽ hai người. Ha… dù lý do có chút gượng ép, nhưng tôi nghĩ cô ta sẽ tin anh.”
Cô thật sự muốn giúp Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp.
Cô mệt rồi, không muốn dây dưa.
Từ này về sau cứ đi theo con đường của chúng ta đã chọn, thế thôi.
“Ý cô là gì?” - trong lòng Cố Minh Dạ thắt lại, người phụ nữ trước mặt rõ ràng đang bị anh nắm chặt, nhưng anh lại cảm thấy giữa anh và cô khoảng cách xá qua vời.
“Tôi không có ý gì đâu, hôm nay cứ cho là tôi sai đi. Lẽ ra tôi không nên châm ngòi mối quan hệ giữa anh và Sở Ngọc Diệp, nên tôi chỉ muốn giải quyết thôi. Nhưng tôi có một thỉnh cầu, tôi hy vọng, về sau chúng ta đừng nên tiếp tục gặp mặt.”
“Sở Mộ Nhiễm.”
“Từ giờ trở đi, dù Cố thiếu có nghe được tin tức gì về tôi, dù là tang lễ của tôi, anh cũng nên xem là không nghe thấy, chúng ta hãy xem nhau như người xa lạ, tránh xa nhau ra mãi mãi.”
“Cô nói dễ như vậy, cô xem tôi là cái gì?” - Cô Minh Dạ gầm lên, tức giân hất tay Sở Mộ Nhiễm ra, nhìn chằm chằm cô.
Sở Mộ Nhiễm loạng choạng, ngã vào bồn tắm, đau đớn vô cùng, nhưng cô nhếch khóe môi: “Trước đó tôi coi anh là anh rể của tôi, về sau chúng ta chỉ là người xa lạ.”
Cô không muốn quan hệ với Sở gia nửa, với Cố Minh Dạ lại càng không có quan hệ gì.
Người xa lạ…
Chẳng lẽ sự ôn nhu triền miên vừa rồi đều là một trò đùa?
Anh tức giận đến mức đấm vào tấm gương lớn trong phòng tắm, chiếc gương nứt ra như mạng nhện và rơi ra từng mãnh. Tay đau buốt nhưng trái tim anh như bị kim đâm vào, đau lên từng cơn.
Cố Minh Dạ không nói lời nào, cô cũng im lặng.
Trầm mặc một lúc, Cố Minh Dạ kiên nhẫn nói: “Đừng nói nữa, tôi sẽ xem như chưa từng nghe những gì cô nói, chuyện này tôi sẽ lo liệu, cô không cần phải lo lắng.”
Nói xong, Cố Minh Dạ quay đầu rời đi, nhưng thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Sở Mộ Nhiễm vang lên bên tai anh: “Anh muốn giải quyết thế nào? Là nói thẳng với Sở Ngọc Diệp anh và tôi làm không chỉ một lần, hơn nữa còn nghĩ muốn duy trì mối quan hệ này, muốn chia tay với cô ta? Hay là…nói tôi và anh không có liên quan gì với nhau.”
Bước chân Cố Minh Dạ dừng lại.
“Không cần làm khó nhau, lần trước tại nhà hàng không phải vì muốn cô ta vui vẻ mà từ bỏ tôi, lần này, chẳng lẽ anh không quan tâm tới cô ta à?” - Sở Mộ Nhiễm bật cười giễu cợt: “Cố thiếu, anh nên nhận ra cho rõ ràng đi, chỉ có thể giữ một người mà thôi.”
Khi cô nhìn lên, bóng dáng cao lớn của Cố Minh Dạ đã không còn nữa.
Sở Mộ Nhiễm ngồi co người trong bồn tắm, nước mắt từ trong khóe mắt tuôn ra, không cách nào ngưng được.
Cô ngâm mình trong nước lạnh một lúc, cho đến khi cảm giác nóng bức dường như không còn chút nào, tắm rửa sạch sẽ, mắc áo choàng tắm liền bước ra ngoài.
Lúc này, Sở Ngọc Diệp từ bên ngoài đẩy cửa chạy vào, toàn thân run rẩy, khóc lóc thảm thiết: “Minh Dạ ca ca, anh thật sự ở cùng Sở Mộ Nhiễm sao? Anh nói cho em biết đây không phải là sự thật đi.”
Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau liền cười lạnh: “Sở đại tiểu thư không phải đang nằm viện sao? Không lẽ là ăn linh đan thần dược gì nên sắc mặt bây giờ lại tốt như vậy?”
“Sở Mộ Nhiễm.” - Ánh mắt oán hận của Sở Ngọc Diệp nhìn sang: “Sao cô lại ở đây.”
“Biết còn hỏi, cô không phải đã nghe điện thoại à?”
“Không… nhất định không phải…” - Sở Ngọc Diệp nắm chặt tay Cố Minh Dạ, nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước: “Minh Dạ, vừa rồi cuộc gọi em nhận, không phải là thật, đúng không?”
Sở Mộ Nhiễm khẽ cười một tiếng, cũng muốn nghe xem Cố Minh Dạ sẽ trả lời thế nào.
Bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, Cố Minh Dạ dù đã chuẩn bị tình huống nhưng vẫn cau mày.
“Tôi…” - Anh vừa mở miệng, cánh cửa lại đột nhiên bị đẩy mạnh.
“Ngọc Diệp, Ngọc Diệp đáng thương của mẹ.” - Hà Cẩm Thu bước vào, nhìn thấy Sở Ngọc Diệp yếu ớt nép vào lòng Cố Minh Dạ, như là muốn chết bất cứ lúc nào, trong lòng tức giận nhìn về phía người phụ nữ còn lại, hoảng hốt: “Sở Mộ Nhiễm, vì sao lại là mày?”
Sở Mộ Nhiễm bật cười đứng đó, mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc còn ướt sũng. Mà trên xương quai xanh và phần ngực hở ra những dấu vết ai cũng có thể hiểu.
“Mày chính là tiện nhân câu dẫn Cố Minh Dạ, gọi điện khiêu khích Ngọc Diệp?”
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Hẳn là tôi.”
“Mày và Minh Dạ…”
“Như bà thấy.”
“Mày, mày muốn chọc tức chết tao à.” - Hà Cẩm Thu lao đến tát Sở Mộ Nhiễm: “Lần trước mày nói mày bị oan, lần này thì sao? Tiện nhân, mày không phải con của tao, tao không có sinh ra loại tiện nhân không biết xấu hổ như mày.”
Sở Mộ Nhiễm còn có chút mệt mỏi nên không né kịp cái tát kia.
Cô lau vết máu trên khóe môi, gò má ửng đỏ, môi nhếch lên: “Bà quên đã đuổi tôi ra khỏi Sở gia à, tôi và các người không có bất cứ quan hệ nào.”
“Tao sẽ dạy dỗ mày sau.” - Hà Cẩm Thu quay về phía Cố Minh Dạ chất vấn: “Minh Dạ, chuyện này rốt cuộc thế nào? Cậu và Ngọc Diệp vẫn đang rất tốt, con bé yêu thương cậu, chuyện hôm nay cậu phải cho Ngọc Diệp một cái công đạo.”
Anh đã đưa ra quyết định nhưng vì bệnh tình của Sở Ngọc Diệp biến chuyển nên anh chưa thể nói mà đang tìm thời điểm thích hợp.
Nhưng điều anh không ngờ Sở Mộ Nhiễm lại mưu mô như vậy, không chỉ bày ra chuyện tối nay mà còn lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, biết Sở Ngọc Diệp đang ở bệnh viện nhưng vẫn vạch trần chuyện này để chọc tức cô ấy.
“Tôi hỏi cô, cô điếc sao, nói đi?”
“Anh muốn tôi nói cái gì, chẳng phải anh đã nhìn thấy sao?”
Hắn đang hung hăng như vậy có lẽ là vì cảm thấy có lỗi và tức giận.
Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm đầy giễu cợt: “Tôi gọi điện như vậy, Sở Ngọc Diệp có lẽ rất nhanh sẽ đến, anh tự mình kiếm cách đối phó với cô ta.”
“Cô cứ như vậy muốn mang mọi chuyện làm loạn, đây là điều cô muốn?”
“Còn anh thì sao, anh muốn mọi người chúc phúc cho anh, coi tôi như đồ chơi của anh, muốn giam cầm tôi cả đời?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi ngược lại, giọng lạnh lùng: “Kế hoạch của anh rất tốt, nhưng tôi sẽ không bao giờ để anh có được thứ anh muốn.”
“Tôi không có ý định như cô nói.”
“Anh không có ý đó, nhưng anh đang làm. Nếu như không phải thì tại sao hôm nay anh lại đối với tôi như vậy. Cố Minh Dạ, tôi nói cho anh biết, tôi Sở Mộ Nhiễm không có bất cứ quan hệ gù với anh. Tôi ngủ với anh, anh không có quyền chỉ trích tôi. Chính anh trêu chọc tôi, tôi sẽ náo cho anh và Sở Ngọc Diệp gà bay chó sủa, đây là do anh tự tìm.”
“Sở Mộ Nhiễm…”
“Đừng có nói là vì tôi, hy sinh chính mình làm thuốc giải độc, lời này chỉ dụ được trẻ con lên ba. Nếu anh đối tốt với tôi, liền cho tôi một cái danh phận đi, nếu không thì cút khỏi tôi thật xa.”
Lời vừa nói ra, Sở Mộ Nhiễm liền sửng sốt.
Danh phận?
Chẳng phải trong lòng cô đối với Cố Minh Dạ đã hết hy vọng hay sao?
Ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm, giọng nói trầm xuống: “Chỉ vì chuyện này mà cô cố tình gọi cho Ngọc Diệp, vạch trần mối quan hệ của chúng ta trước mặt cô ấy? Cô có biết hiện tại cô ấy đang nằm viện không, tình trạng rất nguy hiểm, không thể chịu đựng bất kỳ kích thích nào.”
Sở Mộ Nhiễm lười giải thích, bật cười: “Còn tôi thì sao? Tôi liền xui xẻo chịu đúng tất cả mọi thứ sao?”
“Ít nhất cô có một cơ thể khỏe mạnh, còn cô ấy thì không?”
“Hahahahaha… lý do chó má gì.”
Trong lúc nhất thời, lời nói tự nhiên của Cố Minh Dạ giống như một xô nước đá lạnh dội từ đầu cô xuống, khiến Sở Mộ Nhiễm toàn thân lạnh buốt, không còn chút cảm giác tức giận nào cả.
Thật sự quá chán nản.
Từ năm mười lăm tuổi tới nay, cô đã nghe câu nói này không biết bao nhiêu lần đếm không xuể.
“Sở Mộ Nhiễm, Ngọc Diệp sức khỏe không tốt, con đừng có bắt nạt con bé nữa, nếu con bé có bất trắc gì, con có thường nổi sao?” - Đây là lời mẹ đẻ cô Hà Cẩm Thu khi đón cô về, sợ Sở Ngọc Diệp đau lòng nên căn dặn.
“Chỉ là một cái vòng rẻ tiền thôi, nếu làm mất thì cứ vứt đi. Ngọc Diệp sức khỏe không tốt, con đừng có tính toán với chị con. Nếu Ngọc Diệp áy náy mà tái phát bệnh tim, ba sẽ không tha cho con.” - Đây là sinh nhật 18 tuổi, mọi người chỉ nhớ đến Sở Ngọc Diệp, cô để dành tiền mua được một chiếc vòng, bị Sở Ngọc Diệp ném vào bồn vệ sinh và Sở Vân Quốc đã nói cô như vậy.
“Cô ngoài có trái tim khỏe mạnh ra, có cái gì có thể so sánh với Ngọc Diệp. Vì sao người bị bệnh tim không phải là cô, cô là kẻ hư vinh và ác độc, cô chính là kẻ nên đi chết đi.” - Đây là lời Mộ Viễn Hoàng nói với cô ngày đính hôn.
Những chuyện trong quá khứ lướt qua, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô miễn cưỡng mỉm cười: “Cố thiếu, nếu anh quan tâm đến vị hôn thê của anh, về sau liền cách xa tôi ra một chút. Thừa dịp cô ta chưa tới, làm phiền anh mang Du thiếu đặt lên giường, anh có thể nói với cô ta mọi thứ chỉ là hiểu nhầm, là tôi làm cùng Du thiếu và anh chỉ vô tình để quên điện thoại nên tôi làm vậy để cố tình chia rẽ hai người. Ha… dù lý do có chút gượng ép, nhưng tôi nghĩ cô ta sẽ tin anh.”
Cô thật sự muốn giúp Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp.
Cô mệt rồi, không muốn dây dưa.
Từ này về sau cứ đi theo con đường của chúng ta đã chọn, thế thôi.
“Ý cô là gì?” - trong lòng Cố Minh Dạ thắt lại, người phụ nữ trước mặt rõ ràng đang bị anh nắm chặt, nhưng anh lại cảm thấy giữa anh và cô khoảng cách xá qua vời.
“Tôi không có ý gì đâu, hôm nay cứ cho là tôi sai đi. Lẽ ra tôi không nên châm ngòi mối quan hệ giữa anh và Sở Ngọc Diệp, nên tôi chỉ muốn giải quyết thôi. Nhưng tôi có một thỉnh cầu, tôi hy vọng, về sau chúng ta đừng nên tiếp tục gặp mặt.”
“Sở Mộ Nhiễm.”
“Từ giờ trở đi, dù Cố thiếu có nghe được tin tức gì về tôi, dù là tang lễ của tôi, anh cũng nên xem là không nghe thấy, chúng ta hãy xem nhau như người xa lạ, tránh xa nhau ra mãi mãi.”
“Cô nói dễ như vậy, cô xem tôi là cái gì?” - Cô Minh Dạ gầm lên, tức giân hất tay Sở Mộ Nhiễm ra, nhìn chằm chằm cô.
Sở Mộ Nhiễm loạng choạng, ngã vào bồn tắm, đau đớn vô cùng, nhưng cô nhếch khóe môi: “Trước đó tôi coi anh là anh rể của tôi, về sau chúng ta chỉ là người xa lạ.”
Cô không muốn quan hệ với Sở gia nửa, với Cố Minh Dạ lại càng không có quan hệ gì.
Người xa lạ…
Chẳng lẽ sự ôn nhu triền miên vừa rồi đều là một trò đùa?
Anh tức giận đến mức đấm vào tấm gương lớn trong phòng tắm, chiếc gương nứt ra như mạng nhện và rơi ra từng mãnh. Tay đau buốt nhưng trái tim anh như bị kim đâm vào, đau lên từng cơn.
Cố Minh Dạ không nói lời nào, cô cũng im lặng.
Trầm mặc một lúc, Cố Minh Dạ kiên nhẫn nói: “Đừng nói nữa, tôi sẽ xem như chưa từng nghe những gì cô nói, chuyện này tôi sẽ lo liệu, cô không cần phải lo lắng.”
Nói xong, Cố Minh Dạ quay đầu rời đi, nhưng thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Sở Mộ Nhiễm vang lên bên tai anh: “Anh muốn giải quyết thế nào? Là nói thẳng với Sở Ngọc Diệp anh và tôi làm không chỉ một lần, hơn nữa còn nghĩ muốn duy trì mối quan hệ này, muốn chia tay với cô ta? Hay là…nói tôi và anh không có liên quan gì với nhau.”
Bước chân Cố Minh Dạ dừng lại.
“Không cần làm khó nhau, lần trước tại nhà hàng không phải vì muốn cô ta vui vẻ mà từ bỏ tôi, lần này, chẳng lẽ anh không quan tâm tới cô ta à?” - Sở Mộ Nhiễm bật cười giễu cợt: “Cố thiếu, anh nên nhận ra cho rõ ràng đi, chỉ có thể giữ một người mà thôi.”
Khi cô nhìn lên, bóng dáng cao lớn của Cố Minh Dạ đã không còn nữa.
Sở Mộ Nhiễm ngồi co người trong bồn tắm, nước mắt từ trong khóe mắt tuôn ra, không cách nào ngưng được.
Cô ngâm mình trong nước lạnh một lúc, cho đến khi cảm giác nóng bức dường như không còn chút nào, tắm rửa sạch sẽ, mắc áo choàng tắm liền bước ra ngoài.
Lúc này, Sở Ngọc Diệp từ bên ngoài đẩy cửa chạy vào, toàn thân run rẩy, khóc lóc thảm thiết: “Minh Dạ ca ca, anh thật sự ở cùng Sở Mộ Nhiễm sao? Anh nói cho em biết đây không phải là sự thật đi.”
Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau liền cười lạnh: “Sở đại tiểu thư không phải đang nằm viện sao? Không lẽ là ăn linh đan thần dược gì nên sắc mặt bây giờ lại tốt như vậy?”
“Sở Mộ Nhiễm.” - Ánh mắt oán hận của Sở Ngọc Diệp nhìn sang: “Sao cô lại ở đây.”
“Biết còn hỏi, cô không phải đã nghe điện thoại à?”
“Không… nhất định không phải…” - Sở Ngọc Diệp nắm chặt tay Cố Minh Dạ, nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước: “Minh Dạ, vừa rồi cuộc gọi em nhận, không phải là thật, đúng không?”
Sở Mộ Nhiễm khẽ cười một tiếng, cũng muốn nghe xem Cố Minh Dạ sẽ trả lời thế nào.
Bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, Cố Minh Dạ dù đã chuẩn bị tình huống nhưng vẫn cau mày.
“Tôi…” - Anh vừa mở miệng, cánh cửa lại đột nhiên bị đẩy mạnh.
“Ngọc Diệp, Ngọc Diệp đáng thương của mẹ.” - Hà Cẩm Thu bước vào, nhìn thấy Sở Ngọc Diệp yếu ớt nép vào lòng Cố Minh Dạ, như là muốn chết bất cứ lúc nào, trong lòng tức giận nhìn về phía người phụ nữ còn lại, hoảng hốt: “Sở Mộ Nhiễm, vì sao lại là mày?”
Sở Mộ Nhiễm bật cười đứng đó, mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc còn ướt sũng. Mà trên xương quai xanh và phần ngực hở ra những dấu vết ai cũng có thể hiểu.
“Mày chính là tiện nhân câu dẫn Cố Minh Dạ, gọi điện khiêu khích Ngọc Diệp?”
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Hẳn là tôi.”
“Mày và Minh Dạ…”
“Như bà thấy.”
“Mày, mày muốn chọc tức chết tao à.” - Hà Cẩm Thu lao đến tát Sở Mộ Nhiễm: “Lần trước mày nói mày bị oan, lần này thì sao? Tiện nhân, mày không phải con của tao, tao không có sinh ra loại tiện nhân không biết xấu hổ như mày.”
Sở Mộ Nhiễm còn có chút mệt mỏi nên không né kịp cái tát kia.
Cô lau vết máu trên khóe môi, gò má ửng đỏ, môi nhếch lên: “Bà quên đã đuổi tôi ra khỏi Sở gia à, tôi và các người không có bất cứ quan hệ nào.”
“Tao sẽ dạy dỗ mày sau.” - Hà Cẩm Thu quay về phía Cố Minh Dạ chất vấn: “Minh Dạ, chuyện này rốt cuộc thế nào? Cậu và Ngọc Diệp vẫn đang rất tốt, con bé yêu thương cậu, chuyện hôm nay cậu phải cho Ngọc Diệp một cái công đạo.”