Chương 40: “Ngài đừng có nói là mớn nước, kể cả tôi cũng không tin.”
Chiếc maybach chạy nhanh đến mức gần như bay quay về Cố gia.
Đến cổng biệt thự Cố gia, bánh xe rít lên cọ sát với mặt đất, gương mặt lạnh lùng đóng sầm cửa lại, bước chân thon dài tiến vào cửa lớn.
Cố phu nhân đang ngồi ở ghế sô pha, bên cạnh là Tô Ngọc Vân đang vui vẻ nói chuyện.
Thân hình cao lớn của Cố Minh Dạ xuất hiện ở cửa lập tức thu hút của hai người phụ nữ.
“A Dạ” - Cố phu nhân đứng dậy, trong mắt tràn ngập kinh ngạc: “Sao hôm nay con lại về nhà, công ty không bận rộn sao? Con đó, bận rộn đến không phân biệt được ngày đêm, cũng may có Ngọc Vân ở bên cạnh mẹ. Ngọc Vân, nhanh lên, Minh Dạ ca ca của con trở về rồi.”
“Xin chào, Cố thiếu.”
Tô Ngọc Vân đi theo phía sau lưng Cố phu nhân, trong mắt tràn ngập niềm vui, nhưng vì dè dặt mà không dám gọi “Minh Dạ ca ca”.
“Sao cô lại ở đây?” - Cố Minh Dạ ca mày, nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên và có chút không hài lòng.
Trái tim Tô Ngọc Vân run lên, có chút luống cuống nhìn về phía Cố phu nhân.
Cố phu nhân an ủi vỗ vai, tức giận nói: “Là mẹ gọi Ngọc Vân qua nói chuyện với mẹ. Hai đứa đã ở bên nhau một thời gian rồi, đừng trì hoãn nữa, mẹ nghĩ sẽ đính hôn trong thời gian tới. Bây giờ chúng ta phải lên kế hoạch cho đám cưới.”
Nhà họ Cố và nhà họ Tô tương đương nhau, hai gia đình thông gia là thích hợp.
“Dì, không cần gấp gáp như vậy, còn và Cố thiếu vẫn chưa ở bên nhau.” - Tô Ngọc Vân ngượng ngùng cụp mắt xuống, khuôn mặt đỏ bừng, tay nắm lấy váy, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Minh Dạ lạnh lùng mở miệng: “Tôi sẽ không kết hôn, càng sẽ không kết hôn với cô ấy.”
“A Dạ.”
“Tô tiểu thư, làm phiền cô giải thích với mẹ tôi rằng tôi và cô không phải là mối quan hệ bạn trai, bạn gái.” - Cố Minh Dạ nhìn Tô Ngọc Vân bằng đôi mắt sắc bén như chim ưng, gương mặt cực kỳ lạnh lùng.
Sắc mặt Tô Ngọc Vân trở nên tái nhợt.
“Sao con lại tỏ thái độ như vậy với Ngọc Vân như vậy?” - Cố phu nhân bênh vực Tô Ngọc Vân, gấp gáp nói: “Mẹ đã gọi điện cho ba con nói không muốn cho con đi lính, để cả Cố gia nói ta không biết suy nghĩ. Bây giờ, con đã ba mươi tuổi còn không chịu kết hôn và sinh con.”
“Con sẽ kết hôn và sinh con, nếu như mẹ không can thiệp vào.” - Cố Minh Dạ không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp hỏi: “Nhiễm Nhiễm ở đâu? Tôi muốn đưa cô ấy đi.”
Cố phu nhân tê cả da đầu: “Con…biết rồi.”
“Đúng.”
“Con quay về bên đó rồi mới qua đây?”
“Đúng.”
“Con, con là cái đồ không có lương tâm, ta còn tưởng con tới đây để gặp ta.” - Cố phu nhân tức giận nói.
Cố Minh Dạ hỏi không có người trả lời, dứt khoát trực tiếp hướng đi vào từng phòng mở cửa tìm từng phòng.
“Con làm gì, A Dạ, con dừng lại.”.
Mặc kệ tiếng gọi của Cố phu nhân, sử dụng tốc độ cực nhanh, Cố Minh Dạ đã lật ngược biệt thự Cố gia, nhưng anh không tìm ra Sở Mộ Nhiễm, sắc mặt anh trở nên đen tối và cực kỳ khó coi.
“Cô ấy đang ở đâu?” - Đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố phu nhân.
Dù đây là con ruột của mình, nhưng Cố phu nhân vẫn rất sợ hãi, cảm giác mình đang bị dã thú nhắm trúng.
“Mẹ…mẹ làm sao biết được.” - Bà lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt: “Cô ta nói muốn xuống ở ven đường, ta liền cho tài xế dừng xe, ta không có làm cái gì cô ta cả…”
Còn chưa kịp nói xong, Cố Minh Dạ như một cơn cuồng phong lao về phía cửa chính.<code> Sở Mộ Nhiễm nằm trên giường toàn thân vừa nóng vừa lạnh, vô cùng khó chịu. Cổ họng khô khốc, cô cố gắng đứng dậy đi lấy nước trên bàn cạnh giường ngủ, không ngờ vừa mới đứng dậy, cơ thể cô loạng choạng, đập đầu mạnh xuống đất đau đớn, nhưng cô mệt quá không còn chút sức lực nào cả. Có gì đó trượt ra trên trán cô, cô mơ hồ đưa tay chạm vào, sau đó nhìn thấy bàn tay đỏ tươi, vừa sợ vừa đau, một sự choáng váng mãnh liệt kéo tới, ánh mắt của cô khép lại liền hôn mê. Không biết bao lâu trôi qua… Đang mơ màng, cô cảm thấy có ai đó bế cô khỏi mặt đất, bộ dáng đau lòng, ngón tay vuốt ve vết thương trên trán cô, khiến cô có chút đau, co rúm người lại mà né tránh, người kia liền không đụng tới nữa. Có tiếng người hét lên gọi bác sĩ, giọng nói rất quen thuộc. Sau đó, có gì đó đâm vào mu bàn tay của cô, chất lỏng lạnh buốt thấm vào mạch máu. Sau một lúc, cô mở mắt ra, muốn nói mình muốn uống nước, gần như chết khát, nhưng không thể nói nên lời. Cuối cùng khi cô cố gắng mở ra, cô mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ngày càng phóng đại trong mắt cô. Đôi môi mềm mại và ấm áp của anh áp vào môi cô, chất lỏng ấm áp từ miệng anh chảy vào miệng cô, lập tức làm dịu cơn khát của cô. Cô tham lam uống hết, như cá gặp nước. Uống nước xong, cô vẫn cảm thấy chưa đủ, cô đưa chiếc lưỡi nhỏ bé của mình vào trong miệng anh, quấn lấy nó, đôi mắt hé mở ngấn nước. Hơi thở của người đàn ông này rất quen thuộc, hương thuốc là bạc hà nhẹ nhàng tươi mát. “Khi nào cô ấy mới hết sốt?” - Cố Minh Dạ đưa mắt nhìn bác sĩ. Bác sĩ có chút run rẩy, đây là lần thứ 5 mà Cố tổng hỏi câu này. “Thể chất của Sở tiểu thư không tệ, nếu mọi việc suôn sẻ, cơn sốt sẽ giảm sau hai giờ.” “Ừ.” - Cố Minh Dạ gật đầu. Giang Lâm vội lên tiếng: “Cố tổng, đã muộn rồi, ngài nên trở về nghĩ ngơi đi. Ở đây… có lẽ tốt nhất là đợi Sở tiểu thư tự mình tỉnh lại.” “Không.” “Cố tổng, Sở tiểu thư vẫn còn đang giận ngài, hôm nay phu nhân lại xen vào như vậy, nếu cô ấy tỉnh lại nhìn thấy ngài, chỉ sợ tâm tình không tốt.” Cố Minh Dạ: “...” “Nói không chừng sẽ còn cãi nhau với ngài.” Cố Minh Dạ: “...” “Vừa rồi ngài còn thừa cơ hôn trộm cô ấy hơn một phút, cô ấy nhất định sẽ tức giận…” “Tôi…” “Ngài đừng có nói là mớn nước, kể cả tôi cũng không tin.” Cố Minh Dạ liếc nhìn Giang Lâm, sau đó giơ tay chạm vào môi mình. Đôi mắt sâu thẩm có chút xấu hổ, anh giả vờ bình tĩnh đứng dậy nhàn nhã đi ra ngoài: “Trở về biệt thự Giang Sơn, cho hai người để mắt đến cô ấy, có chuyện gì thì liên hệ đến tôi ngay.” “Ngài không trở về biệt thự Đế Sơn Vân sao?” “Ừ.” - Trầm mặc một lúc, Cố Minh Dạ nói: “Từ giờ tôi sẽ sống ở đó.” Anh biết cô gái nhỏ bé của anh rất thích cách bài trí ở biệt thự Giang Sơn, dù sao nơi đó cũng là nơi anh đặc biệt trang trí cho cô, cho nên rất hợp ý cô. Và còn biệt thự Đế Sơn Vân kia, nơi đó chỉ có ký ức không tốt, về sau sẽ không đến đó nữa. “Vâng.” Đứng ở cửa phòng, Cố Minh Dạ chỉ vào giám sát trên trần nhà: “Nơi này có giám sát, đem ghi chép giám sát xóa đi, cũng xóa mọi dấu vết trong phòng đi.” “Vâng.” Dù là vâng vâng dạ dạ, Giang Lâm chạy đến phòng giám sát, trò chuyện mấy câu, không hề có ý định xóa giám sát. Sợ bị Cố Minh Dạ phát hiện, nhanh chóng chạy theo ông chủ.. Ngày hôm sau. Sở Mộ Nhiễm nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo mở mắt ra, tuy có chút khó chịu, nhưng thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Cô mơ màng nhìn xung quanh căn phòng, cảm giác mọi thứ đêm qua là một giấc mơ, có vẻ không có ai sẽ cho cô uống nước theo cách đó. Nhưng khi nhìn thấy vết kim tiêm trên mu bàn tay, cô không khỏi mở to mắt. Nghi ngờ lớn, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng mở giám sát lên xem lại chuyện đêm qua. Càng xem lại càng đỏ mặt. Từng hành động và quan tâm của Cố Minh Dạ khi cô bị ngất khiến cô ngẩng người. Cuối cùng khi anh rời đi, còn ra lệnh cho Giang Lâm xóa bỏ giám sát, vậy sao cô có thể xem được? Khuôn mặt của Giang Lâm xuất hiện trong camera, nghiêng mặt lén lút nói thỏ thẻ: “Sở tiểu thư, Cố tổng yêu cầu tôi xóa đoạn giám sát, nhưng tôi suy nghĩ là không xóa sẽ tốt hơn, muốn cô nhìn thấy Cố tổng quan tâm đến cô đến mức nào. Cố thiếu thật sự đối với cô rất để tâm, cô cũng đừng giận ngài ấy quá lâu, hãy tha thứ cho ngài ấy…” Sở Mộ Nhiễm: “...” Càng xem, chính là càng nói không nên lời. Vì để che giấu chuyện Cố Minh Dạ đến đây, cô nằm trên giường hơi cử động một cái, sẽ có một người thân thủ cao lớn từ cửa sổ nhảy vào, bế cô nằm xuống sàn nhà. Thấy cô nằm dưới sàn không tỉnh ngủ, lại sợ cô bị cảm lạnh, bóng đen lại nhảy vào cho cô lên giường. Cứ như vậy rất nhiều lần, đến mức bóng đen khóc không nên lời nhìn giám sát nói: “Sở tiểu thư, anh Giang không cho xóa giám sát, nếu cô nhìn thấy cảnh này thì cũng đừng để ý, tôi cũng vì cô và ông chủ mà thôi.” Cuối cùng còn vì Cố Minh Dạ mà nói: “Sở tiểu thư, Cố thiếu rất rất tốt, chúc hai người sớm sinh quý tử.” Sở Mộ Nhiễm: “...” Cô bất đắc dĩ tắt máy tính, nằm vùi đầu vào gối bắt đầu la hét. Cmn Cố Minh Dạ, thật làm cô xấu hổ chết đi được. Cố Minh Dạ hắn ta là thủ lĩnh của Thiên Sơn sao? Thiên Sơn nổi tiếng binh sĩ đặc chủng từ trong và ngoài nước, hắn đào tạo thế nào ra loại binh sĩ buồn cười như vậy? Nhưng mà, người bế cô lên xuống giường khi nãy là người mà anh sắp xếp bảo vệ cô sao? Nghĩ đến, trong lòng Sở Mộ Nhiễm có chút ngọt ngào. Muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Cơn giận trong lòng Sở Mộ Nhiễm bỗng nhiên vơi đi không ít khi nhìn thấy anh lao vào phòng, một mực lo lắng và quan tâm cô. Lúc này cô đang nghĩ, có nên tiếp cận Cố Minh Dạ và tiếp tục thực hiện hợp đồng với Sở Vân Quốc không?</code>
Đến cổng biệt thự Cố gia, bánh xe rít lên cọ sát với mặt đất, gương mặt lạnh lùng đóng sầm cửa lại, bước chân thon dài tiến vào cửa lớn.
Cố phu nhân đang ngồi ở ghế sô pha, bên cạnh là Tô Ngọc Vân đang vui vẻ nói chuyện.
Thân hình cao lớn của Cố Minh Dạ xuất hiện ở cửa lập tức thu hút của hai người phụ nữ.
“A Dạ” - Cố phu nhân đứng dậy, trong mắt tràn ngập kinh ngạc: “Sao hôm nay con lại về nhà, công ty không bận rộn sao? Con đó, bận rộn đến không phân biệt được ngày đêm, cũng may có Ngọc Vân ở bên cạnh mẹ. Ngọc Vân, nhanh lên, Minh Dạ ca ca của con trở về rồi.”
“Xin chào, Cố thiếu.”
Tô Ngọc Vân đi theo phía sau lưng Cố phu nhân, trong mắt tràn ngập niềm vui, nhưng vì dè dặt mà không dám gọi “Minh Dạ ca ca”.
“Sao cô lại ở đây?” - Cố Minh Dạ ca mày, nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên và có chút không hài lòng.
Trái tim Tô Ngọc Vân run lên, có chút luống cuống nhìn về phía Cố phu nhân.
Cố phu nhân an ủi vỗ vai, tức giận nói: “Là mẹ gọi Ngọc Vân qua nói chuyện với mẹ. Hai đứa đã ở bên nhau một thời gian rồi, đừng trì hoãn nữa, mẹ nghĩ sẽ đính hôn trong thời gian tới. Bây giờ chúng ta phải lên kế hoạch cho đám cưới.”
Nhà họ Cố và nhà họ Tô tương đương nhau, hai gia đình thông gia là thích hợp.
“Dì, không cần gấp gáp như vậy, còn và Cố thiếu vẫn chưa ở bên nhau.” - Tô Ngọc Vân ngượng ngùng cụp mắt xuống, khuôn mặt đỏ bừng, tay nắm lấy váy, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Minh Dạ lạnh lùng mở miệng: “Tôi sẽ không kết hôn, càng sẽ không kết hôn với cô ấy.”
“A Dạ.”
“Tô tiểu thư, làm phiền cô giải thích với mẹ tôi rằng tôi và cô không phải là mối quan hệ bạn trai, bạn gái.” - Cố Minh Dạ nhìn Tô Ngọc Vân bằng đôi mắt sắc bén như chim ưng, gương mặt cực kỳ lạnh lùng.
Sắc mặt Tô Ngọc Vân trở nên tái nhợt.
“Sao con lại tỏ thái độ như vậy với Ngọc Vân như vậy?” - Cố phu nhân bênh vực Tô Ngọc Vân, gấp gáp nói: “Mẹ đã gọi điện cho ba con nói không muốn cho con đi lính, để cả Cố gia nói ta không biết suy nghĩ. Bây giờ, con đã ba mươi tuổi còn không chịu kết hôn và sinh con.”
“Con sẽ kết hôn và sinh con, nếu như mẹ không can thiệp vào.” - Cố Minh Dạ không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp hỏi: “Nhiễm Nhiễm ở đâu? Tôi muốn đưa cô ấy đi.”
Cố phu nhân tê cả da đầu: “Con…biết rồi.”
“Đúng.”
“Con quay về bên đó rồi mới qua đây?”
“Đúng.”
“Con, con là cái đồ không có lương tâm, ta còn tưởng con tới đây để gặp ta.” - Cố phu nhân tức giận nói.
Cố Minh Dạ hỏi không có người trả lời, dứt khoát trực tiếp hướng đi vào từng phòng mở cửa tìm từng phòng.
“Con làm gì, A Dạ, con dừng lại.”.
Mặc kệ tiếng gọi của Cố phu nhân, sử dụng tốc độ cực nhanh, Cố Minh Dạ đã lật ngược biệt thự Cố gia, nhưng anh không tìm ra Sở Mộ Nhiễm, sắc mặt anh trở nên đen tối và cực kỳ khó coi.
“Cô ấy đang ở đâu?” - Đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố phu nhân.
Dù đây là con ruột của mình, nhưng Cố phu nhân vẫn rất sợ hãi, cảm giác mình đang bị dã thú nhắm trúng.
“Mẹ…mẹ làm sao biết được.” - Bà lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt: “Cô ta nói muốn xuống ở ven đường, ta liền cho tài xế dừng xe, ta không có làm cái gì cô ta cả…”
Còn chưa kịp nói xong, Cố Minh Dạ như một cơn cuồng phong lao về phía cửa chính.<code> Sở Mộ Nhiễm nằm trên giường toàn thân vừa nóng vừa lạnh, vô cùng khó chịu. Cổ họng khô khốc, cô cố gắng đứng dậy đi lấy nước trên bàn cạnh giường ngủ, không ngờ vừa mới đứng dậy, cơ thể cô loạng choạng, đập đầu mạnh xuống đất đau đớn, nhưng cô mệt quá không còn chút sức lực nào cả. Có gì đó trượt ra trên trán cô, cô mơ hồ đưa tay chạm vào, sau đó nhìn thấy bàn tay đỏ tươi, vừa sợ vừa đau, một sự choáng váng mãnh liệt kéo tới, ánh mắt của cô khép lại liền hôn mê. Không biết bao lâu trôi qua… Đang mơ màng, cô cảm thấy có ai đó bế cô khỏi mặt đất, bộ dáng đau lòng, ngón tay vuốt ve vết thương trên trán cô, khiến cô có chút đau, co rúm người lại mà né tránh, người kia liền không đụng tới nữa. Có tiếng người hét lên gọi bác sĩ, giọng nói rất quen thuộc. Sau đó, có gì đó đâm vào mu bàn tay của cô, chất lỏng lạnh buốt thấm vào mạch máu. Sau một lúc, cô mở mắt ra, muốn nói mình muốn uống nước, gần như chết khát, nhưng không thể nói nên lời. Cuối cùng khi cô cố gắng mở ra, cô mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ngày càng phóng đại trong mắt cô. Đôi môi mềm mại và ấm áp của anh áp vào môi cô, chất lỏng ấm áp từ miệng anh chảy vào miệng cô, lập tức làm dịu cơn khát của cô. Cô tham lam uống hết, như cá gặp nước. Uống nước xong, cô vẫn cảm thấy chưa đủ, cô đưa chiếc lưỡi nhỏ bé của mình vào trong miệng anh, quấn lấy nó, đôi mắt hé mở ngấn nước. Hơi thở của người đàn ông này rất quen thuộc, hương thuốc là bạc hà nhẹ nhàng tươi mát. “Khi nào cô ấy mới hết sốt?” - Cố Minh Dạ đưa mắt nhìn bác sĩ. Bác sĩ có chút run rẩy, đây là lần thứ 5 mà Cố tổng hỏi câu này. “Thể chất của Sở tiểu thư không tệ, nếu mọi việc suôn sẻ, cơn sốt sẽ giảm sau hai giờ.” “Ừ.” - Cố Minh Dạ gật đầu. Giang Lâm vội lên tiếng: “Cố tổng, đã muộn rồi, ngài nên trở về nghĩ ngơi đi. Ở đây… có lẽ tốt nhất là đợi Sở tiểu thư tự mình tỉnh lại.” “Không.” “Cố tổng, Sở tiểu thư vẫn còn đang giận ngài, hôm nay phu nhân lại xen vào như vậy, nếu cô ấy tỉnh lại nhìn thấy ngài, chỉ sợ tâm tình không tốt.” Cố Minh Dạ: “...” “Nói không chừng sẽ còn cãi nhau với ngài.” Cố Minh Dạ: “...” “Vừa rồi ngài còn thừa cơ hôn trộm cô ấy hơn một phút, cô ấy nhất định sẽ tức giận…” “Tôi…” “Ngài đừng có nói là mớn nước, kể cả tôi cũng không tin.” Cố Minh Dạ liếc nhìn Giang Lâm, sau đó giơ tay chạm vào môi mình. Đôi mắt sâu thẩm có chút xấu hổ, anh giả vờ bình tĩnh đứng dậy nhàn nhã đi ra ngoài: “Trở về biệt thự Giang Sơn, cho hai người để mắt đến cô ấy, có chuyện gì thì liên hệ đến tôi ngay.” “Ngài không trở về biệt thự Đế Sơn Vân sao?” “Ừ.” - Trầm mặc một lúc, Cố Minh Dạ nói: “Từ giờ tôi sẽ sống ở đó.” Anh biết cô gái nhỏ bé của anh rất thích cách bài trí ở biệt thự Giang Sơn, dù sao nơi đó cũng là nơi anh đặc biệt trang trí cho cô, cho nên rất hợp ý cô. Và còn biệt thự Đế Sơn Vân kia, nơi đó chỉ có ký ức không tốt, về sau sẽ không đến đó nữa. “Vâng.” Đứng ở cửa phòng, Cố Minh Dạ chỉ vào giám sát trên trần nhà: “Nơi này có giám sát, đem ghi chép giám sát xóa đi, cũng xóa mọi dấu vết trong phòng đi.” “Vâng.” Dù là vâng vâng dạ dạ, Giang Lâm chạy đến phòng giám sát, trò chuyện mấy câu, không hề có ý định xóa giám sát. Sợ bị Cố Minh Dạ phát hiện, nhanh chóng chạy theo ông chủ.. Ngày hôm sau. Sở Mộ Nhiễm nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo mở mắt ra, tuy có chút khó chịu, nhưng thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Cô mơ màng nhìn xung quanh căn phòng, cảm giác mọi thứ đêm qua là một giấc mơ, có vẻ không có ai sẽ cho cô uống nước theo cách đó. Nhưng khi nhìn thấy vết kim tiêm trên mu bàn tay, cô không khỏi mở to mắt. Nghi ngờ lớn, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng mở giám sát lên xem lại chuyện đêm qua. Càng xem lại càng đỏ mặt. Từng hành động và quan tâm của Cố Minh Dạ khi cô bị ngất khiến cô ngẩng người. Cuối cùng khi anh rời đi, còn ra lệnh cho Giang Lâm xóa bỏ giám sát, vậy sao cô có thể xem được? Khuôn mặt của Giang Lâm xuất hiện trong camera, nghiêng mặt lén lút nói thỏ thẻ: “Sở tiểu thư, Cố tổng yêu cầu tôi xóa đoạn giám sát, nhưng tôi suy nghĩ là không xóa sẽ tốt hơn, muốn cô nhìn thấy Cố tổng quan tâm đến cô đến mức nào. Cố thiếu thật sự đối với cô rất để tâm, cô cũng đừng giận ngài ấy quá lâu, hãy tha thứ cho ngài ấy…” Sở Mộ Nhiễm: “...” Càng xem, chính là càng nói không nên lời. Vì để che giấu chuyện Cố Minh Dạ đến đây, cô nằm trên giường hơi cử động một cái, sẽ có một người thân thủ cao lớn từ cửa sổ nhảy vào, bế cô nằm xuống sàn nhà. Thấy cô nằm dưới sàn không tỉnh ngủ, lại sợ cô bị cảm lạnh, bóng đen lại nhảy vào cho cô lên giường. Cứ như vậy rất nhiều lần, đến mức bóng đen khóc không nên lời nhìn giám sát nói: “Sở tiểu thư, anh Giang không cho xóa giám sát, nếu cô nhìn thấy cảnh này thì cũng đừng để ý, tôi cũng vì cô và ông chủ mà thôi.” Cuối cùng còn vì Cố Minh Dạ mà nói: “Sở tiểu thư, Cố thiếu rất rất tốt, chúc hai người sớm sinh quý tử.” Sở Mộ Nhiễm: “...” Cô bất đắc dĩ tắt máy tính, nằm vùi đầu vào gối bắt đầu la hét. Cmn Cố Minh Dạ, thật làm cô xấu hổ chết đi được. Cố Minh Dạ hắn ta là thủ lĩnh của Thiên Sơn sao? Thiên Sơn nổi tiếng binh sĩ đặc chủng từ trong và ngoài nước, hắn đào tạo thế nào ra loại binh sĩ buồn cười như vậy? Nhưng mà, người bế cô lên xuống giường khi nãy là người mà anh sắp xếp bảo vệ cô sao? Nghĩ đến, trong lòng Sở Mộ Nhiễm có chút ngọt ngào. Muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Cơn giận trong lòng Sở Mộ Nhiễm bỗng nhiên vơi đi không ít khi nhìn thấy anh lao vào phòng, một mực lo lắng và quan tâm cô. Lúc này cô đang nghĩ, có nên tiếp cận Cố Minh Dạ và tiếp tục thực hiện hợp đồng với Sở Vân Quốc không?</code>