Chương 48: Du Kỳ Phong Là Người Chủ Mưu
Sở Mộ Nhiễm ngủ đến trưa thì nghe tiếng tin nhắn báo tới, lò mò tỉnh lại kiểm tra thì hai mắt mở lớn.
[Tiểu Nhiễm, tôi về đến Giang Thành rồi, mấy hôm nay bận rộn xử lý công việc, còn chưa có ai mời tôi đi ăn cơm. Thế nào, có muốn mời tôi ăn bữa cơm tái hợp không?]
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Ai muốn cùng hắn gặp, ai muốn cùng hắn ăn cơm.
Cô ném điện thoại xuống giường, muốn tiếp tục ngủ nướng, tin nhắn lại vang lên.
[Nữ nhân vô lương tâm này, mấy năm nay tôi giúp em nhiều như vậy, bây giờ muốn trở mặt không gặp?]
Năm đó vì muốn theo đuổi Cố Minh Dạ nên đã nhờ Trác Ảnh theo dõi tung tích của Cố Minh Dạ để cô có thể chạy theo hắn.
Sau này không yêu Cố Minh Dạ nữa cho nên Trác Ảnh trở nên vô dụng.
Nghĩ lại, bản thân cũng quá vô sỉ.
Cô trả lời: “Ai nói không mời anh khi nào, anh ở đâu tôi mời anh ăn ngon một bữa.”
[Được, tôi biết em không có giàu có gì, ăn một nhà hàng bình dân là được, nhưng mà tôi không thích ăn cay.]
Nghĩ đến việc gặp lại Trác Ảnh, trong lòng cũng có chút mong đợi.
Hắn ta đã đi nước ngoài 10 năm rồi, không biết bây giờ đã thay đổi đến mức nào.
Hắn ta là một hacker ẩn danh có tiếng tăm, nghĩ đến đây cô lại nghĩ nhờ Trác Ảnh theo dõi điện thoại của Sở Ngọc Diêp xem có tìm được manh mối gì không.
Nghĩ vậy, Sở Mộ Nhiễm mang chuyện cần nhờ vã nói cho Trác Ảnh.
Dĩ nhiên anh ta liền đồng ý.
[Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau khi tôi điều tra rõ ràng cho em, xem như món quà gặp lại.]
Sở Mộ Nhiễm: “Anh thật tuyệt vời.”<code> Sở Mộ Nhiễm mời cao thủ hacker Trác Hồ hỗ trợ điều tra chân tướng sự thật, bên này, Giang Lâm cũng tìm được em trai của Thẩm Vân Chi bắt lại. Nói đến, món nợ xã hội đen này cũng là do Thẩm Vân Bảo gây ra, vì Thẩm Vân Chi là giới tính thứ ba, nên Thẩm gia vô cùng ghét bỏ, chỉ yêu thương Thẩm Vân Bảo, cưng chiều đến hư hỏng. Khi bắt Thẩm Vân Bảo đến trước mặt Thẩm Vân Chi, hắn vẫn không chịu mở miệng, Giang Lâm sai người chặt ngón tay của Thẩm Vân Bảo, hắn liền hét lên hoảng sợ. “Anh, anh nói đi, là ai xúi giục anh, mau nói đi, nếu không bọn họ chặt ngón tay của em sao?” “A…. Đồ khốn, sao các người lại muốn chặt tay tôi, các người sao không chặt tay hắn đi.” Thẩm Vân Bảo vừa đau đớn vừa sợ hãi, Thẩm Vân Chi thấy vậy, chán nản đầu hàng. Hắn bình tĩnh nhìn Giang Lâm: “Tôi nói.” Trước đây hắn quật cường không nói, chỉ vì muốn bảo vệ gia đình mình. Bây giờ gia đình xảy ra chuyện trước mặt, hắn cũng không còn lý do gì để im lặng nữa. Giang Lâm để cho người đưa Thẩm Vân Bảo rời đi, tiếp tục tra khảo Thẩm Vân Chi: “Nói, ai là kẻ xúi giục cậu? Tên cầm đầu có quan hệ gì với cậu, còn có kẻ nào sau lưng chỉ điểm hay không?” Thẩm Vân Chi lần này trả lời: “Tên xã hội đen tên là Lưu Phúc, hắn đột nhiên tìm đến tôi, muốn tôi dùng thân phận của mình để đối phó Tiểu Nhiễm, cho nên…” “Xoẹt.” - Giang Lâm lại dùng roi quất thật mạnh vào người Thẩm Vân Chi: “Cô ấy là nữ nhân của Cố gia, để cho cậu dám xưng hô như vậy? Gọi Sở tiểu thư, có hiểu chưa?” “Được…” - Chịu đựng đau đớn, Thẩm Vân Chi cười khổ nói tiếp: “Người phía sau sai bảo tôi chính là Lưu Phúc, nhưng mà, tôi từng vô tình nhìn thấy Lưu Phúc gặp một cô gái trẻ tuổi. Tôi không có bằng chứng để nói điều gì, nhưng tôi cảm thấy cô gái kia khẳng định có vấn đề.” “Không có chứng cứ, ai biết cậu đang nói dối.” - Giang Lâm khinh thường nói. Hắn buông cây roi trong tay xuống, bước đến gần Thẩm Vân Chi, vén tóc hắn lên: “Thẩm Vân Chi, tôi khuyên cậu đừng có nói bậy, đừng tưởng điều này có thể chuyển hướng mục tiêu, để tôi thủ hạ lưu tình với cậu.” Giang Lâm bình thường là trợ lý đắc lực của Cố Minh Dạ, nhìn rất hiền lành và dễ nói chuyện, nhưng trong xương tủy vẫn là thành viên của Thiên Sơn được đào tạo ma quỷ. Giang Lâm không phải loại dễ đối phó. Mấy ngày nay Thẩm Vân Chi đã làm cạn kiệt tính kiên nhẫn của Giang Lâm. Nếu hắn còn muốn trêu chọc Giang Lâm thì đừng mong kết quả tốt đẹp. Thẩm Vân Chi hiểu rõ, nhìn thấy Giang Lâm chặt đứt một ngón tay của Thẩm Vân Bảo, hắn đã biết mình chưa hiểu rõ về con người có vẻ ngoài hiền lành này. “Tin hay không thì tùy, các người có thể kiểm tra giám sát ở đầu đường.” - Thẩm Vân Chi bình tĩnh nói: “Cô gái kia lái một chiếc Porsche màu trắng, nhìn rất trẻ trung sành điệu, cô ta đeo kính râm nên tôi không nhìn rõ mặt.” “Nó là đoạn đường nào?” Thẩm Vân Chi suy nghĩ và nói ra một tên đường. Giang Lâm liếc nhìn hắn: “Được, tạm thời bỏ qua cho ngươi.” Giang Lâm chỉnh sửa quần áo, khôi phục hình tượng trợ lý. </code>Giang Lâm ngồi xem camera, chân mày nhíu chặt, không nói nên lời.
Cứ ngỡ xem camera sẽ phát hiện người phụ nữ kia chính là Sở Ngọc Diệp liền xong chuyện.
Ngờ đâu, người phụ nữ lái xe kia quá ranh mãnh, cô ta biết hoạt động của camera và tránh né hoàn toàn gương mặt khỏi camera.
Cho đến cuối cùng, cô ta lái xe đến một địa điểm không có camera, Giang Lâm không thể nhìn thấy được nữa, cho đến khi chiếc xe quay lại màn hình camera thì đã không còn thấy người phụ nữ đó nữa.
Giang Lâm điều tra biển số xe, thì phát hiện đây là xe cho thuê của trung tâm hôn lễ, chủ yếu dùng làm xe hoa.
Hắn gọi cho công ty cho thuê xe, giả vờ làm nhân viên điều tra, bên kia mới nói có một cô gái đến thuê xe, nhưng mà tài xế đang lái chở cô ta thì choáng váng, bất tỉnh nhân sự bị ném bên trong gầm sau. Khi tỉnh lại thì phát hiện mình ở gầm sau, chiếc xe đỗ ở nơi không có camera, cũng may không có chuyện gì xảy ra, cho nên tài xế liền lái xe quay về công ty.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Giang Lâm ngày thêm nghiêm trọng.
Kẻ nào có khả năng thâm nhập hệ thống camera để tránh giám sát thành công như vậy.
Nghĩ tới đây, trong đầu Giang Lâm hiện lên hai chữ: Huyết Lang.
Trừ Thiên Sơn ra, chỉ có Huyết Lang mới có khả năng làm đến trình độ này.
Ngoại trừ Sở Ngọc Diệp không hài lòng Sở Mộ Nhiễm sống yên ổn muốn tiêu diệt cô ấy ra, còn có một người luôn nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng người này có mục đích muốn có được người.
Du Kỳ Phong - đứng đầu Huyết Lang.
Nếu người đứng phía sau là Du Kỳ Phong thì mọi thứ sẽ dễ lý giải hơn, bao gồm cả việc số 1 và số 1 là hai tinh nhuệ cũng bị bỏ thuốc mê một cách khó hiểu.
Sau khi đi đến kết luận này. Giang Lâm nhanh chóng chỉnh lý lại để chuẩn bị báo cáo cho Cố Minh Dạ.<code> Sở Mộ Nhiễm chuẩn bị đi đến trung tâm thương mại một lần nữa,cô và Du Kỳ Phong có hẹn để bàn bạc về phần công việc lần trước chưa nói xong. Nếu không kiếm được nhiều tiền hơn, chi phí của bà nội Chu phẫu thuật e là kiếm không đủ. Cô đánh cuộc gọi cho Du Kỳ Phong: “Du thiếu, anh đã dậy chưa đó, đừng để cho tôi đến quán cafe mà anh còn đang nằm trên giường đó.” “Hôm nay tôi và em hẹn hò, bổn thiếu gia làm gì cũng sẽ không đến muộn? Đừng lo lắng, để em chờ đợi tôi đây sẽ đau lòng.” “Cút! Anh có thể nói tiếng người không?” “Mẹ kiếp, ông đây đã đi đến cửa rồi, em đừng có giục nữa.” - Du Kỳ Phong trở lại bình thường: “Nhân tiện, an ninh của trung tâm đã được tăng lên gấp đôi, tất cả bảo an đều biết mặt của em rồi, vì vậy nếu xảy ra chuyện gì em cũng đừng có sợ gì cả, có hiểu không?” “Cảm ơn anh, nhưng tôi không gặp phải chuyện rắc rối, cho nên anh nhanh chân một chút đi.” Sở Mộ Nhiễm nói xong liền nhanh chóng tắt điện thoại, trực tiếp ngắt đi tiếng gầm đầy tức giận của Du Kỳ Phong. Lần này Du Kỳ Phong rất đúng giờ, khi cô đến cửa hàng cafe đã hẹn thì đã thấy Du Kỳ Phong đang ngồi ở cửa sổ. Trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đậm rất đẹp, cổ áo cởi ra hai nút, cổ tay áo xếp chồng lên nhau, để lộ ra chiếc một chiếc vòng tay thời thượng giá trị không hề nhỏ, màu sắc rất hợp với phong cách của anh ta. Bàn tay lười biếng đặt trên bàn, thỉnh thoảng gõ gõ ngón tay. Khuôn mặt đẹp trai có chút nữ tính quá thanh tú, nụ cười tà mị của hắn rất dễ khiến trái tim của tiểu nữ sinh lung lay. Thật sự là một vẻ đẹp nam nhân hai dân hại nước. Yêu nghiệt. “Ở đây.” - Du Kỳ Phong vẫy tay với cô, trầm giọng nói. Sở Mộ Nhiễm tỉnh táo lại, tốc độ đi nhanh hơn một chút,phía sau lưng có mấy nữ sinh che miệng hét lên, giống như cái vẫy tay tùy ý của Du Kỳ Phong hớp hồn mọi trái tim cô gái. Đúng là một tai họa. Cô thầm chửi thầm Du Kỳ Phong vài câu. “Du thiếu, đơn hàng mà anh nói tới đâu?” - Ngồi xuống ghế, Sở Mộ Nhiễm nói thẳng vấn đề: “Nếu không gấp gáp, có bao nhiêu đơn hàng tôi sẽ nhận hết, tôi cam đoan sẽ tận tâm tận lực làm tốt. Nếu thời gian quá gấp, anh hãy chọn cho tôi đơn hàng tốt nhất, tôi tin anh mà.” Du Kỳ Phong đã nói kiếm cho cô rất nhiều đơn hàng, cho nên cô không chút khách khí nói. Du Kỳ Phong bĩu môi: “Em nhìn thấy tôi liền nói về đơn hàng, tôi đau lòng quá. Chúng ta không thể nói chuyện tình cảm trước sao?” “Người ta nói ấm no mới yêu đương được. Chờ anh nói xong về đơn hàng, tôi mới có tâm tình nói chuyện tình cảm với anh. Chỉ có đủ cơm ăn áo mặc mới nghĩ tới dục vọng, người xưa dạy đạo lý này, anh không hiểu chính là kẻ ngốc.” Du Kỳ Phong: “...” Không thể phản bác được. Du Kỳ Phong coi thường mấy cái dự án bé nhỏ này, nhưng vì Sở Mộ Nhiễm coi trọng nên hắn ngồi nghe cô phân tích như một quý ông. Cuối cùng hắn ném cho cô tổng cộng năm cái hạng mục. Một hạng mục quán bar, hai hạng mục nhà hàng, hai hạng mục biệt thự. “Hạng mục quán bar là người kia nhìn thấy thiết kế của em ở chỗ Vu Thiên nên nhờ tôi kết nối em, đây là công lao của em. Còn những cái còn lại là do tôi cướp… à không do tôi tìm được, em cứ xem thích làm cái nào thì làm, không cần vội vàng.” “Tiền công thì tính thế nào?” “Tiền công tùy em, bọn họ nhất định trả được.” - Cho dù bọn họ không trả được, hắn sẽ đi vòng vòng trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ trả được. Sở Mộ Nhiễm: “...” Nói xong chuyện công việc, Du Kỳ Phong liền hưng phân, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm: “Lần trước tôi nói em là bạn gái của tôi, em cũng không ở trước mặt mọi người phản bác, có phải em đã động tâm với tôi không? Nếu em can đảm nói ra, bổn thiếu gia cũng không cười nhạo em, dù là em vừa ý với linh hồn hay thể xác của tôi, tôi đều cảm thấy ánh mắt của em rất tốt.” Hắn giơ ngón tay cái lên, bộ dạng tán thưởng Sở Mộ Nhiễm. “Tôi làm sao lại động tâm với anh được? Như vậy không phải tự chuốc nhục nhã sao? Chẳng phải anh từng nói chỉ thích nữ nhân trong sạch, chướng mắt tôi đã trải qua tình trường hỗn loạn, tôi nào dám nghĩ trèo cao.” “Tôi nói thế khi nào? Nếu em không đưa ra bằng chứng, tôi không bao giờ thừa nhận.” - Du Kỳ Phong bác bỏ những gì trước kia đã nói mà không biết xấu hổ: “Tôi đã nói tôi thích em mấy lần, chưa bao giờ thay đổi. Hơn nữa mấy lần tôi tuyên bố em là bạn gái của tôi, em không phản bác lại, đó chính là đồng ý.” “Không có chuyện đó xảy ra.” - Sở Mộ Nhiễm ngay lập tức muốn đứng lên bỏ đi, không dám đối diện với ánh mắt mạnh mẽ chiếm hữu của Du Kỳ Phong. Du Kỳ Phong kéo lấy túi xách của cô: “Tiểu Nhiễm, tôi đang nghiêm túc với em đó, em không theo tôi thì còn có thể theo ai? Chẳng lẽ em còn nghĩ đến tên cặn bã Cố Minh Dạ đó sao?” “Buông ra.” - Sở Mộ Nhiễm trầm giọng nói, có chút xấu hổ. Du Kỳ Phong không chịu buông. Ngay khi cả hai đang dằn co, một bóng đen như cơn lốc bất ngờ lao tới họ, túm lấy Du Kỳ Phong và đấm anh ta thật mạnh. Cảnh tượng đột ngột khiến những người trong cửa hàng sợ hãi, không ngừng hét lên. “Ầm.” Du Kỳ Phong bị đấm ngã xuống trúng cạnh bàn, nước cafe trên bàn đổ xuống người hắn, khiến hắn trở nên hết sức chật vật. Hắn nhảy khỏi mặt đất, nhìn người đối diện bằng ánh mắt nham hiểm và gầm lên: “Cố Minh Dạ, anh nổi điên cái gì?” Nói chung hắn cũng có chút chột dạ. Không phải vừa rồi hắn “đào góc tường” nhà người ta mà bị nghe được sao? Nếu là hắn, hắn cũng hận không thể đánh chết kẻ đào góc tường nhà hắn. Tuy nhiên, Du Kỳ Phong cảm thấy vì Cố Minh Dạ không trân quý nữ nhân bên cạnh mình nên đáng bị như vậy. Trong nháy mắt, Du Kỳ Phong đang cảm thấy mình là người chính nghĩa. “Tôi điên?” - Cố Minh Dạ như một con thú giận dữ tiến gần lại và đấm một lần nữa mà không có lời giải thích. Cố Minh Dạ hung hãng xông tới, Du Kỳ Phong cũng không hề thua kém, rất nhanh hai người đánh một trận. Những khách hàng sợ hãi chạy toán loạn la hét. Sở Mộ Nhiễm đứng ở phía xa xa, hai người đang ông còn chút lý trí cuối cùng, không kéo cô vào cuộc chiến này, càng đánh càng xa vị trí của cô… Nhưng đây là chuyện gì vây? Tại sao Cố Minh Dạ lại nổi điên như vậy? Hai người bên đó thật sự nổi giận, hung hãn nhìn nhau, không còn chút kiềm chế nào. Bảo an chạy đến, nhưng mà một bên là ông chủ, một bên là Cô thiếu… Không động vào được cũng không ai dám động. Nhìn thấy trận chiến đến mức phá nát mọi thứ, Sở Mộ Nhiễm không thể nhịn được nữa. “Đừng đánh nữa, dừng tay cho tôi.” Cô lao đến phía hai người đang đánh nhau, ném chiếc túi xách về phía bọn họ. Lợi dụng hai người dừng lại một chút, cô liền nhào về phía trước mặt Du Kỳ Phong, cố gắng dừng lưng để chặn hắn, phía trước đối diện với sự tấn công của Cố Minh Dạ. Cô đánh cược, Cố Minh Dạ sẽ không làm tổn thương cô. Vào thời điểm đó, chiếc ghế trên tay Cố Minh Dạ đang dùng làm vũ khí đột nhiên dừng lại trước mặt Sở Mộ Nhiễm, khoảng cách chỉ còn vài cm, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng gió vụt tới. Cô nhắm mắt lại sợ hãi. Mãi cho đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Trước mặt cô là người đàn ông hung hãng, trên tay anh nổi gân xanh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Sở Mộ Nhiễm, em muốn chết à?” “Tôi muốn chết thì sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hai người đánh nhau không làm gì?” - Sở Mộ Nhiễm chất vấn: “Cố thiếu võ công cái thế có thể nói cho tôi biết được không? Tại sao anh lại đánh người chứ, anh lần này là vì lý do gì?” “Hắn ta muốn cướp em, chẳng lẽ không phải nguyên nhân.” - Cố Minh Dạ hung hăng ném cái ghế trong tay sang một bên, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm, giọng nói như trong vực sâu thổi tới. Anh không ngờ nhận được tin báo, muốn tìm Du Kỳ Phong tính sổ liền thấy hai người đang tán tỉnh nhau. Anh hao tâm tổn trí vì cô mà làm việc, nhưng cô lại cùng người âm mưu hại mình anh anh em em. Cô gái này, sao lại không có chút đầu óc, làm sao lại ngốc như vậy? Sở Mộ Nhiễm: “...” Nghe vậy, Sở Mộ Nhiễm có chút mất tự nhiên, giọng nhỏ hơn hẳn: “Chuyện đó thì sao? Anh cũng không phải không có mắt nhìn, cũng không phải không có tai nghe, anh có thấy tôi đồng ý không?” “Hắn dám có tâm tư với em, tôi liền đánh hắn.” Sở Mộ Nhiễm tức giận: “Không, tôi nói không được đánh. Nếu hôm nay anh động tới Du Kỳ Phong, vậy chúng ta không còn gì để nói.” Hai người trợn mắt nhìn nhau, Du Kỳ Phong đứng lên, dùng tay lau đi vết máu ở miệng, đôi mắt hung ác nham hiểm, nhẹ giọng cười: “Tiểu Nhiễm, em tránh ra, đây là chuyện của đàn ông chúng tôi.” Hắn sao có thể núp phía sau phụ nữ, huống hồ hắn mới không có sợ Cố Minh Dạ. Muốn đánh, liền đánh đi. Sở Mộ Nhiễm hét lên: “Anh ngậm miệng lại đi.” Cô cảm thấy Du Kỳ Phong tính khí trước nay thích đùa giỡn, cô và hắn cũng là trong sạch, cô không thể để Cố Minh Dạ ghen tuông mà đánh Du Kỳ Phong được. Dù sao người ta mới cho cô 5 đơn hàng, cô trả lại anh ta một trận đánh bầm dập… điều này có vẻ không tốt. Nhưng mà, điều này khiến Cố Minh Dạ cực kỳ tức giận. Anh bình tĩnh nói với giọng lạnh lùng: “Em bảo vệ hắn, nhưng em biết hắn đã làm gì em không? Em ngu ngốc cho rằng hắn là người đáng tin tưởng phải không? Vậy sao em không hỏi hắn một chút, vì sao lại cố ý để Thẩm Vân Chi tiếp cận em?” Hả? Du Kỳ Phong… là người sai khiến Thẩm Vân Chi hãm hại cô? “Chẳng lẽ không phải Sở Ngọc Diệp làm sao?” - Cô không tin tưởng nói: “Cố Minh Dạ, không phải vì anh muốn Sở Ngọc Diệp thoát tôi nên đổ hết tội lỗi cho Du Kỳ Phong sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không có ngốc, tôi tự mình suy xét.” “Em suy xét nhưng tôi có bằng chứng, em nghĩ cái nào thuyết phục hơn?” Có bằng chứng? Sở Mộ Nhiễm trầm mặc cúi đầu. Nếu Cố Minh Dạ có thể lấy ra bằng chứng, cho nên mới đủ tự tin buộc tội Du Kỳ Phong? Cô quay đầu lại nhìn Du Kỳ Phong. Nhưng cô không nhìn thấy một chút chột dạ nào từ trên mặt hắn. Du Kỳ Phong khá kinh ngạc, nhưng sau đó chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn mỉa mai nhìn Cố Minh Dạ: “Tôi không ngờ người đứng đầu Thiên Sơn lại ngu ngốc đến mức đổ cho tôi việc tôi không làm. Đây là do anh tính toán quá vụng về, hay anh đánh giá thấp sức mạnh của tôi, cho rằng tôi không dám đối đầu với anh nên mới tạt nước bẩn lên người tôi?” “Có phải nước bẩn hay không, chính cậu biết.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm, không cho phép từ chối: “Em đi theo tôi.” “Không được, hôm nay cô ấy hẹn với tôi.” - Du Kỳ Phong nắm lấy cổ tay Sở Mộ Nhiễm. “Chính em chọn đi.” Cố Minh Dạ lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm, rõ ràng là anh ta nói cho chính cô chọn, nhưng vẻ mặt này lại đang nói nếu cô không chọn anh, cô nhất định sẽ không có được cuộc sống bình yên. Sở Mộ Nhiễm cảm thấy cảm giác này quen quen, nhưng lần này không có Thẩm Vân Chi cứu cô. Cô lùi lại một bước, đứng lạnh Du Kỳ Phong: “Hôm nay tôi có hẹn với Du thiếu để bàn công việc, xin lỗi.” “Em chắc chưa?” - Sắc mặt Cố Minh Dạ cực kỳ khó coi. Sở Mộ Nhiễm nhìn ánh mắt tỏa ra hàn khí của anh, cắn răng gật đầu: “Chắc chắn.” Cố Minh Dạ nhếch môi lạnh lùng: “Được.” Sở Mộ Nhiễm thở dài… Nhưng khi cô nghĩ Cố Minh Dạ sẽ quay đầu rời đi, anh lại bước về phía cô, trực tiếp đá Du Kỳ Phong không phòng vệ sang một bên, nhấc cô lên vai quay người vác đi. “A…” -Sở Mộ Nhiễm không khỏi hét lên một tiếng, tức giận đánh vào lưng Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, anh điên rồi, mẹ nó mau thả tôi xuống.” “Mau buông cô ấy ra.” Du Kỳ Phong hét lên và định đuổi theo, Cố Minh Dạ như trong dự liệu, nhấc chân ra và đá một cái ghế. Chiếc ghế bay lên không trung và đập vào vị trí của Du Kỳ Phong khiến hắn phải đưa tay ra đỡ. Lúc đó, Cố Minh Dạ đã vác Sở Mộ Nhiễm đi đến cửa ra vào của cửa hàng cafe. “Du thiếu, chúng ta đi cướp người lại không?” - Bảo an nhìn nhau, nhanh chóng hỏi. “Cướp cái gì mà cướp, lỡ làm bị thương người phụ nữ của tôi thì sao? Người bị tổn thương không phải người phụ nữ của các người, các người không tiếc, nhưng bổn thiếu gia đau lòng.” Du Kỳ Phong tức giận hét lên, nhìn hướng Cố Minh Dạ đưa Sở Mộ Nhiễm rời đi, giận đến mức đấm mạnh vào bàn gỗ, đập nát một cái bàn khác. Ánh mắt cực kỳ nham hiểm, nghĩ tới những gì Cố Minh Dạ vừa nói. Cố Minh Dạ nói Thẩm Vân Chi là do hắn an bài, còn có bằng chứng? Bằng chứng cái rắm. Mẹ kiếp. Cố Minh Dạ một đường thẳng đi tới bãi xe mặc cho bị Sở Mộ Nhiễm vừa đánh vừa mắng. “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” “Lái xe.” - Cố Minh Dạ sau khi lên xe, lạnh lùng ra lệnh cho Giang Lâm ở phía trước: “Quay về biệt thự Giang Sơn.” “Vâng.” - Giang Lâm nhìn Sở Mộ Nhiễm một cái, rất tinh ý đem tấm màng che đã được lắp đặt kéo lên. Sở Mộ Nhiễm: “...” “Sở Mộ Nhiễm, em làm rất tốt. Trong mắt em cứ như vậy không có tôi phải không, em cứ thích khiêu khích tôi hết lần này tới lần khác mới hài lòng sao?” Giọng nói đầy tức giận của người đàn ông vang lên bên tai cô, Sở Mộ Nhiễm chưa kịp nói gì, cô đã cảm nhận được bàn tay thon dài và rắc chắc của anh chạm vào xương quai xanh của mình..</code>
[Tiểu Nhiễm, tôi về đến Giang Thành rồi, mấy hôm nay bận rộn xử lý công việc, còn chưa có ai mời tôi đi ăn cơm. Thế nào, có muốn mời tôi ăn bữa cơm tái hợp không?]
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Ai muốn cùng hắn gặp, ai muốn cùng hắn ăn cơm.
Cô ném điện thoại xuống giường, muốn tiếp tục ngủ nướng, tin nhắn lại vang lên.
[Nữ nhân vô lương tâm này, mấy năm nay tôi giúp em nhiều như vậy, bây giờ muốn trở mặt không gặp?]
Năm đó vì muốn theo đuổi Cố Minh Dạ nên đã nhờ Trác Ảnh theo dõi tung tích của Cố Minh Dạ để cô có thể chạy theo hắn.
Sau này không yêu Cố Minh Dạ nữa cho nên Trác Ảnh trở nên vô dụng.
Nghĩ lại, bản thân cũng quá vô sỉ.
Cô trả lời: “Ai nói không mời anh khi nào, anh ở đâu tôi mời anh ăn ngon một bữa.”
[Được, tôi biết em không có giàu có gì, ăn một nhà hàng bình dân là được, nhưng mà tôi không thích ăn cay.]
Nghĩ đến việc gặp lại Trác Ảnh, trong lòng cũng có chút mong đợi.
Hắn ta đã đi nước ngoài 10 năm rồi, không biết bây giờ đã thay đổi đến mức nào.
Hắn ta là một hacker ẩn danh có tiếng tăm, nghĩ đến đây cô lại nghĩ nhờ Trác Ảnh theo dõi điện thoại của Sở Ngọc Diêp xem có tìm được manh mối gì không.
Nghĩ vậy, Sở Mộ Nhiễm mang chuyện cần nhờ vã nói cho Trác Ảnh.
Dĩ nhiên anh ta liền đồng ý.
[Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau khi tôi điều tra rõ ràng cho em, xem như món quà gặp lại.]
Sở Mộ Nhiễm: “Anh thật tuyệt vời.”<code> Sở Mộ Nhiễm mời cao thủ hacker Trác Hồ hỗ trợ điều tra chân tướng sự thật, bên này, Giang Lâm cũng tìm được em trai của Thẩm Vân Chi bắt lại. Nói đến, món nợ xã hội đen này cũng là do Thẩm Vân Bảo gây ra, vì Thẩm Vân Chi là giới tính thứ ba, nên Thẩm gia vô cùng ghét bỏ, chỉ yêu thương Thẩm Vân Bảo, cưng chiều đến hư hỏng. Khi bắt Thẩm Vân Bảo đến trước mặt Thẩm Vân Chi, hắn vẫn không chịu mở miệng, Giang Lâm sai người chặt ngón tay của Thẩm Vân Bảo, hắn liền hét lên hoảng sợ. “Anh, anh nói đi, là ai xúi giục anh, mau nói đi, nếu không bọn họ chặt ngón tay của em sao?” “A…. Đồ khốn, sao các người lại muốn chặt tay tôi, các người sao không chặt tay hắn đi.” Thẩm Vân Bảo vừa đau đớn vừa sợ hãi, Thẩm Vân Chi thấy vậy, chán nản đầu hàng. Hắn bình tĩnh nhìn Giang Lâm: “Tôi nói.” Trước đây hắn quật cường không nói, chỉ vì muốn bảo vệ gia đình mình. Bây giờ gia đình xảy ra chuyện trước mặt, hắn cũng không còn lý do gì để im lặng nữa. Giang Lâm để cho người đưa Thẩm Vân Bảo rời đi, tiếp tục tra khảo Thẩm Vân Chi: “Nói, ai là kẻ xúi giục cậu? Tên cầm đầu có quan hệ gì với cậu, còn có kẻ nào sau lưng chỉ điểm hay không?” Thẩm Vân Chi lần này trả lời: “Tên xã hội đen tên là Lưu Phúc, hắn đột nhiên tìm đến tôi, muốn tôi dùng thân phận của mình để đối phó Tiểu Nhiễm, cho nên…” “Xoẹt.” - Giang Lâm lại dùng roi quất thật mạnh vào người Thẩm Vân Chi: “Cô ấy là nữ nhân của Cố gia, để cho cậu dám xưng hô như vậy? Gọi Sở tiểu thư, có hiểu chưa?” “Được…” - Chịu đựng đau đớn, Thẩm Vân Chi cười khổ nói tiếp: “Người phía sau sai bảo tôi chính là Lưu Phúc, nhưng mà, tôi từng vô tình nhìn thấy Lưu Phúc gặp một cô gái trẻ tuổi. Tôi không có bằng chứng để nói điều gì, nhưng tôi cảm thấy cô gái kia khẳng định có vấn đề.” “Không có chứng cứ, ai biết cậu đang nói dối.” - Giang Lâm khinh thường nói. Hắn buông cây roi trong tay xuống, bước đến gần Thẩm Vân Chi, vén tóc hắn lên: “Thẩm Vân Chi, tôi khuyên cậu đừng có nói bậy, đừng tưởng điều này có thể chuyển hướng mục tiêu, để tôi thủ hạ lưu tình với cậu.” Giang Lâm bình thường là trợ lý đắc lực của Cố Minh Dạ, nhìn rất hiền lành và dễ nói chuyện, nhưng trong xương tủy vẫn là thành viên của Thiên Sơn được đào tạo ma quỷ. Giang Lâm không phải loại dễ đối phó. Mấy ngày nay Thẩm Vân Chi đã làm cạn kiệt tính kiên nhẫn của Giang Lâm. Nếu hắn còn muốn trêu chọc Giang Lâm thì đừng mong kết quả tốt đẹp. Thẩm Vân Chi hiểu rõ, nhìn thấy Giang Lâm chặt đứt một ngón tay của Thẩm Vân Bảo, hắn đã biết mình chưa hiểu rõ về con người có vẻ ngoài hiền lành này. “Tin hay không thì tùy, các người có thể kiểm tra giám sát ở đầu đường.” - Thẩm Vân Chi bình tĩnh nói: “Cô gái kia lái một chiếc Porsche màu trắng, nhìn rất trẻ trung sành điệu, cô ta đeo kính râm nên tôi không nhìn rõ mặt.” “Nó là đoạn đường nào?” Thẩm Vân Chi suy nghĩ và nói ra một tên đường. Giang Lâm liếc nhìn hắn: “Được, tạm thời bỏ qua cho ngươi.” Giang Lâm chỉnh sửa quần áo, khôi phục hình tượng trợ lý. </code>Giang Lâm ngồi xem camera, chân mày nhíu chặt, không nói nên lời.
Cứ ngỡ xem camera sẽ phát hiện người phụ nữ kia chính là Sở Ngọc Diệp liền xong chuyện.
Ngờ đâu, người phụ nữ lái xe kia quá ranh mãnh, cô ta biết hoạt động của camera và tránh né hoàn toàn gương mặt khỏi camera.
Cho đến cuối cùng, cô ta lái xe đến một địa điểm không có camera, Giang Lâm không thể nhìn thấy được nữa, cho đến khi chiếc xe quay lại màn hình camera thì đã không còn thấy người phụ nữ đó nữa.
Giang Lâm điều tra biển số xe, thì phát hiện đây là xe cho thuê của trung tâm hôn lễ, chủ yếu dùng làm xe hoa.
Hắn gọi cho công ty cho thuê xe, giả vờ làm nhân viên điều tra, bên kia mới nói có một cô gái đến thuê xe, nhưng mà tài xế đang lái chở cô ta thì choáng váng, bất tỉnh nhân sự bị ném bên trong gầm sau. Khi tỉnh lại thì phát hiện mình ở gầm sau, chiếc xe đỗ ở nơi không có camera, cũng may không có chuyện gì xảy ra, cho nên tài xế liền lái xe quay về công ty.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Giang Lâm ngày thêm nghiêm trọng.
Kẻ nào có khả năng thâm nhập hệ thống camera để tránh giám sát thành công như vậy.
Nghĩ tới đây, trong đầu Giang Lâm hiện lên hai chữ: Huyết Lang.
Trừ Thiên Sơn ra, chỉ có Huyết Lang mới có khả năng làm đến trình độ này.
Ngoại trừ Sở Ngọc Diệp không hài lòng Sở Mộ Nhiễm sống yên ổn muốn tiêu diệt cô ấy ra, còn có một người luôn nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng người này có mục đích muốn có được người.
Du Kỳ Phong - đứng đầu Huyết Lang.
Nếu người đứng phía sau là Du Kỳ Phong thì mọi thứ sẽ dễ lý giải hơn, bao gồm cả việc số 1 và số 1 là hai tinh nhuệ cũng bị bỏ thuốc mê một cách khó hiểu.
Sau khi đi đến kết luận này. Giang Lâm nhanh chóng chỉnh lý lại để chuẩn bị báo cáo cho Cố Minh Dạ.<code> Sở Mộ Nhiễm chuẩn bị đi đến trung tâm thương mại một lần nữa,cô và Du Kỳ Phong có hẹn để bàn bạc về phần công việc lần trước chưa nói xong. Nếu không kiếm được nhiều tiền hơn, chi phí của bà nội Chu phẫu thuật e là kiếm không đủ. Cô đánh cuộc gọi cho Du Kỳ Phong: “Du thiếu, anh đã dậy chưa đó, đừng để cho tôi đến quán cafe mà anh còn đang nằm trên giường đó.” “Hôm nay tôi và em hẹn hò, bổn thiếu gia làm gì cũng sẽ không đến muộn? Đừng lo lắng, để em chờ đợi tôi đây sẽ đau lòng.” “Cút! Anh có thể nói tiếng người không?” “Mẹ kiếp, ông đây đã đi đến cửa rồi, em đừng có giục nữa.” - Du Kỳ Phong trở lại bình thường: “Nhân tiện, an ninh của trung tâm đã được tăng lên gấp đôi, tất cả bảo an đều biết mặt của em rồi, vì vậy nếu xảy ra chuyện gì em cũng đừng có sợ gì cả, có hiểu không?” “Cảm ơn anh, nhưng tôi không gặp phải chuyện rắc rối, cho nên anh nhanh chân một chút đi.” Sở Mộ Nhiễm nói xong liền nhanh chóng tắt điện thoại, trực tiếp ngắt đi tiếng gầm đầy tức giận của Du Kỳ Phong. Lần này Du Kỳ Phong rất đúng giờ, khi cô đến cửa hàng cafe đã hẹn thì đã thấy Du Kỳ Phong đang ngồi ở cửa sổ. Trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đậm rất đẹp, cổ áo cởi ra hai nút, cổ tay áo xếp chồng lên nhau, để lộ ra chiếc một chiếc vòng tay thời thượng giá trị không hề nhỏ, màu sắc rất hợp với phong cách của anh ta. Bàn tay lười biếng đặt trên bàn, thỉnh thoảng gõ gõ ngón tay. Khuôn mặt đẹp trai có chút nữ tính quá thanh tú, nụ cười tà mị của hắn rất dễ khiến trái tim của tiểu nữ sinh lung lay. Thật sự là một vẻ đẹp nam nhân hai dân hại nước. Yêu nghiệt. “Ở đây.” - Du Kỳ Phong vẫy tay với cô, trầm giọng nói. Sở Mộ Nhiễm tỉnh táo lại, tốc độ đi nhanh hơn một chút,phía sau lưng có mấy nữ sinh che miệng hét lên, giống như cái vẫy tay tùy ý của Du Kỳ Phong hớp hồn mọi trái tim cô gái. Đúng là một tai họa. Cô thầm chửi thầm Du Kỳ Phong vài câu. “Du thiếu, đơn hàng mà anh nói tới đâu?” - Ngồi xuống ghế, Sở Mộ Nhiễm nói thẳng vấn đề: “Nếu không gấp gáp, có bao nhiêu đơn hàng tôi sẽ nhận hết, tôi cam đoan sẽ tận tâm tận lực làm tốt. Nếu thời gian quá gấp, anh hãy chọn cho tôi đơn hàng tốt nhất, tôi tin anh mà.” Du Kỳ Phong đã nói kiếm cho cô rất nhiều đơn hàng, cho nên cô không chút khách khí nói. Du Kỳ Phong bĩu môi: “Em nhìn thấy tôi liền nói về đơn hàng, tôi đau lòng quá. Chúng ta không thể nói chuyện tình cảm trước sao?” “Người ta nói ấm no mới yêu đương được. Chờ anh nói xong về đơn hàng, tôi mới có tâm tình nói chuyện tình cảm với anh. Chỉ có đủ cơm ăn áo mặc mới nghĩ tới dục vọng, người xưa dạy đạo lý này, anh không hiểu chính là kẻ ngốc.” Du Kỳ Phong: “...” Không thể phản bác được. Du Kỳ Phong coi thường mấy cái dự án bé nhỏ này, nhưng vì Sở Mộ Nhiễm coi trọng nên hắn ngồi nghe cô phân tích như một quý ông. Cuối cùng hắn ném cho cô tổng cộng năm cái hạng mục. Một hạng mục quán bar, hai hạng mục nhà hàng, hai hạng mục biệt thự. “Hạng mục quán bar là người kia nhìn thấy thiết kế của em ở chỗ Vu Thiên nên nhờ tôi kết nối em, đây là công lao của em. Còn những cái còn lại là do tôi cướp… à không do tôi tìm được, em cứ xem thích làm cái nào thì làm, không cần vội vàng.” “Tiền công thì tính thế nào?” “Tiền công tùy em, bọn họ nhất định trả được.” - Cho dù bọn họ không trả được, hắn sẽ đi vòng vòng trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ trả được. Sở Mộ Nhiễm: “...” Nói xong chuyện công việc, Du Kỳ Phong liền hưng phân, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm: “Lần trước tôi nói em là bạn gái của tôi, em cũng không ở trước mặt mọi người phản bác, có phải em đã động tâm với tôi không? Nếu em can đảm nói ra, bổn thiếu gia cũng không cười nhạo em, dù là em vừa ý với linh hồn hay thể xác của tôi, tôi đều cảm thấy ánh mắt của em rất tốt.” Hắn giơ ngón tay cái lên, bộ dạng tán thưởng Sở Mộ Nhiễm. “Tôi làm sao lại động tâm với anh được? Như vậy không phải tự chuốc nhục nhã sao? Chẳng phải anh từng nói chỉ thích nữ nhân trong sạch, chướng mắt tôi đã trải qua tình trường hỗn loạn, tôi nào dám nghĩ trèo cao.” “Tôi nói thế khi nào? Nếu em không đưa ra bằng chứng, tôi không bao giờ thừa nhận.” - Du Kỳ Phong bác bỏ những gì trước kia đã nói mà không biết xấu hổ: “Tôi đã nói tôi thích em mấy lần, chưa bao giờ thay đổi. Hơn nữa mấy lần tôi tuyên bố em là bạn gái của tôi, em không phản bác lại, đó chính là đồng ý.” “Không có chuyện đó xảy ra.” - Sở Mộ Nhiễm ngay lập tức muốn đứng lên bỏ đi, không dám đối diện với ánh mắt mạnh mẽ chiếm hữu của Du Kỳ Phong. Du Kỳ Phong kéo lấy túi xách của cô: “Tiểu Nhiễm, tôi đang nghiêm túc với em đó, em không theo tôi thì còn có thể theo ai? Chẳng lẽ em còn nghĩ đến tên cặn bã Cố Minh Dạ đó sao?” “Buông ra.” - Sở Mộ Nhiễm trầm giọng nói, có chút xấu hổ. Du Kỳ Phong không chịu buông. Ngay khi cả hai đang dằn co, một bóng đen như cơn lốc bất ngờ lao tới họ, túm lấy Du Kỳ Phong và đấm anh ta thật mạnh. Cảnh tượng đột ngột khiến những người trong cửa hàng sợ hãi, không ngừng hét lên. “Ầm.” Du Kỳ Phong bị đấm ngã xuống trúng cạnh bàn, nước cafe trên bàn đổ xuống người hắn, khiến hắn trở nên hết sức chật vật. Hắn nhảy khỏi mặt đất, nhìn người đối diện bằng ánh mắt nham hiểm và gầm lên: “Cố Minh Dạ, anh nổi điên cái gì?” Nói chung hắn cũng có chút chột dạ. Không phải vừa rồi hắn “đào góc tường” nhà người ta mà bị nghe được sao? Nếu là hắn, hắn cũng hận không thể đánh chết kẻ đào góc tường nhà hắn. Tuy nhiên, Du Kỳ Phong cảm thấy vì Cố Minh Dạ không trân quý nữ nhân bên cạnh mình nên đáng bị như vậy. Trong nháy mắt, Du Kỳ Phong đang cảm thấy mình là người chính nghĩa. “Tôi điên?” - Cố Minh Dạ như một con thú giận dữ tiến gần lại và đấm một lần nữa mà không có lời giải thích. Cố Minh Dạ hung hãng xông tới, Du Kỳ Phong cũng không hề thua kém, rất nhanh hai người đánh một trận. Những khách hàng sợ hãi chạy toán loạn la hét. Sở Mộ Nhiễm đứng ở phía xa xa, hai người đang ông còn chút lý trí cuối cùng, không kéo cô vào cuộc chiến này, càng đánh càng xa vị trí của cô… Nhưng đây là chuyện gì vây? Tại sao Cố Minh Dạ lại nổi điên như vậy? Hai người bên đó thật sự nổi giận, hung hãn nhìn nhau, không còn chút kiềm chế nào. Bảo an chạy đến, nhưng mà một bên là ông chủ, một bên là Cô thiếu… Không động vào được cũng không ai dám động. Nhìn thấy trận chiến đến mức phá nát mọi thứ, Sở Mộ Nhiễm không thể nhịn được nữa. “Đừng đánh nữa, dừng tay cho tôi.” Cô lao đến phía hai người đang đánh nhau, ném chiếc túi xách về phía bọn họ. Lợi dụng hai người dừng lại một chút, cô liền nhào về phía trước mặt Du Kỳ Phong, cố gắng dừng lưng để chặn hắn, phía trước đối diện với sự tấn công của Cố Minh Dạ. Cô đánh cược, Cố Minh Dạ sẽ không làm tổn thương cô. Vào thời điểm đó, chiếc ghế trên tay Cố Minh Dạ đang dùng làm vũ khí đột nhiên dừng lại trước mặt Sở Mộ Nhiễm, khoảng cách chỉ còn vài cm, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng gió vụt tới. Cô nhắm mắt lại sợ hãi. Mãi cho đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Trước mặt cô là người đàn ông hung hãng, trên tay anh nổi gân xanh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Sở Mộ Nhiễm, em muốn chết à?” “Tôi muốn chết thì sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hai người đánh nhau không làm gì?” - Sở Mộ Nhiễm chất vấn: “Cố thiếu võ công cái thế có thể nói cho tôi biết được không? Tại sao anh lại đánh người chứ, anh lần này là vì lý do gì?” “Hắn ta muốn cướp em, chẳng lẽ không phải nguyên nhân.” - Cố Minh Dạ hung hăng ném cái ghế trong tay sang một bên, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm, giọng nói như trong vực sâu thổi tới. Anh không ngờ nhận được tin báo, muốn tìm Du Kỳ Phong tính sổ liền thấy hai người đang tán tỉnh nhau. Anh hao tâm tổn trí vì cô mà làm việc, nhưng cô lại cùng người âm mưu hại mình anh anh em em. Cô gái này, sao lại không có chút đầu óc, làm sao lại ngốc như vậy? Sở Mộ Nhiễm: “...” Nghe vậy, Sở Mộ Nhiễm có chút mất tự nhiên, giọng nhỏ hơn hẳn: “Chuyện đó thì sao? Anh cũng không phải không có mắt nhìn, cũng không phải không có tai nghe, anh có thấy tôi đồng ý không?” “Hắn dám có tâm tư với em, tôi liền đánh hắn.” Sở Mộ Nhiễm tức giận: “Không, tôi nói không được đánh. Nếu hôm nay anh động tới Du Kỳ Phong, vậy chúng ta không còn gì để nói.” Hai người trợn mắt nhìn nhau, Du Kỳ Phong đứng lên, dùng tay lau đi vết máu ở miệng, đôi mắt hung ác nham hiểm, nhẹ giọng cười: “Tiểu Nhiễm, em tránh ra, đây là chuyện của đàn ông chúng tôi.” Hắn sao có thể núp phía sau phụ nữ, huống hồ hắn mới không có sợ Cố Minh Dạ. Muốn đánh, liền đánh đi. Sở Mộ Nhiễm hét lên: “Anh ngậm miệng lại đi.” Cô cảm thấy Du Kỳ Phong tính khí trước nay thích đùa giỡn, cô và hắn cũng là trong sạch, cô không thể để Cố Minh Dạ ghen tuông mà đánh Du Kỳ Phong được. Dù sao người ta mới cho cô 5 đơn hàng, cô trả lại anh ta một trận đánh bầm dập… điều này có vẻ không tốt. Nhưng mà, điều này khiến Cố Minh Dạ cực kỳ tức giận. Anh bình tĩnh nói với giọng lạnh lùng: “Em bảo vệ hắn, nhưng em biết hắn đã làm gì em không? Em ngu ngốc cho rằng hắn là người đáng tin tưởng phải không? Vậy sao em không hỏi hắn một chút, vì sao lại cố ý để Thẩm Vân Chi tiếp cận em?” Hả? Du Kỳ Phong… là người sai khiến Thẩm Vân Chi hãm hại cô? “Chẳng lẽ không phải Sở Ngọc Diệp làm sao?” - Cô không tin tưởng nói: “Cố Minh Dạ, không phải vì anh muốn Sở Ngọc Diệp thoát tôi nên đổ hết tội lỗi cho Du Kỳ Phong sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không có ngốc, tôi tự mình suy xét.” “Em suy xét nhưng tôi có bằng chứng, em nghĩ cái nào thuyết phục hơn?” Có bằng chứng? Sở Mộ Nhiễm trầm mặc cúi đầu. Nếu Cố Minh Dạ có thể lấy ra bằng chứng, cho nên mới đủ tự tin buộc tội Du Kỳ Phong? Cô quay đầu lại nhìn Du Kỳ Phong. Nhưng cô không nhìn thấy một chút chột dạ nào từ trên mặt hắn. Du Kỳ Phong khá kinh ngạc, nhưng sau đó chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn mỉa mai nhìn Cố Minh Dạ: “Tôi không ngờ người đứng đầu Thiên Sơn lại ngu ngốc đến mức đổ cho tôi việc tôi không làm. Đây là do anh tính toán quá vụng về, hay anh đánh giá thấp sức mạnh của tôi, cho rằng tôi không dám đối đầu với anh nên mới tạt nước bẩn lên người tôi?” “Có phải nước bẩn hay không, chính cậu biết.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm, không cho phép từ chối: “Em đi theo tôi.” “Không được, hôm nay cô ấy hẹn với tôi.” - Du Kỳ Phong nắm lấy cổ tay Sở Mộ Nhiễm. “Chính em chọn đi.” Cố Minh Dạ lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm, rõ ràng là anh ta nói cho chính cô chọn, nhưng vẻ mặt này lại đang nói nếu cô không chọn anh, cô nhất định sẽ không có được cuộc sống bình yên. Sở Mộ Nhiễm cảm thấy cảm giác này quen quen, nhưng lần này không có Thẩm Vân Chi cứu cô. Cô lùi lại một bước, đứng lạnh Du Kỳ Phong: “Hôm nay tôi có hẹn với Du thiếu để bàn công việc, xin lỗi.” “Em chắc chưa?” - Sắc mặt Cố Minh Dạ cực kỳ khó coi. Sở Mộ Nhiễm nhìn ánh mắt tỏa ra hàn khí của anh, cắn răng gật đầu: “Chắc chắn.” Cố Minh Dạ nhếch môi lạnh lùng: “Được.” Sở Mộ Nhiễm thở dài… Nhưng khi cô nghĩ Cố Minh Dạ sẽ quay đầu rời đi, anh lại bước về phía cô, trực tiếp đá Du Kỳ Phong không phòng vệ sang một bên, nhấc cô lên vai quay người vác đi. “A…” -Sở Mộ Nhiễm không khỏi hét lên một tiếng, tức giận đánh vào lưng Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, anh điên rồi, mẹ nó mau thả tôi xuống.” “Mau buông cô ấy ra.” Du Kỳ Phong hét lên và định đuổi theo, Cố Minh Dạ như trong dự liệu, nhấc chân ra và đá một cái ghế. Chiếc ghế bay lên không trung và đập vào vị trí của Du Kỳ Phong khiến hắn phải đưa tay ra đỡ. Lúc đó, Cố Minh Dạ đã vác Sở Mộ Nhiễm đi đến cửa ra vào của cửa hàng cafe. “Du thiếu, chúng ta đi cướp người lại không?” - Bảo an nhìn nhau, nhanh chóng hỏi. “Cướp cái gì mà cướp, lỡ làm bị thương người phụ nữ của tôi thì sao? Người bị tổn thương không phải người phụ nữ của các người, các người không tiếc, nhưng bổn thiếu gia đau lòng.” Du Kỳ Phong tức giận hét lên, nhìn hướng Cố Minh Dạ đưa Sở Mộ Nhiễm rời đi, giận đến mức đấm mạnh vào bàn gỗ, đập nát một cái bàn khác. Ánh mắt cực kỳ nham hiểm, nghĩ tới những gì Cố Minh Dạ vừa nói. Cố Minh Dạ nói Thẩm Vân Chi là do hắn an bài, còn có bằng chứng? Bằng chứng cái rắm. Mẹ kiếp. Cố Minh Dạ một đường thẳng đi tới bãi xe mặc cho bị Sở Mộ Nhiễm vừa đánh vừa mắng. “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” “Lái xe.” - Cố Minh Dạ sau khi lên xe, lạnh lùng ra lệnh cho Giang Lâm ở phía trước: “Quay về biệt thự Giang Sơn.” “Vâng.” - Giang Lâm nhìn Sở Mộ Nhiễm một cái, rất tinh ý đem tấm màng che đã được lắp đặt kéo lên. Sở Mộ Nhiễm: “...” “Sở Mộ Nhiễm, em làm rất tốt. Trong mắt em cứ như vậy không có tôi phải không, em cứ thích khiêu khích tôi hết lần này tới lần khác mới hài lòng sao?” Giọng nói đầy tức giận của người đàn ông vang lên bên tai cô, Sở Mộ Nhiễm chưa kịp nói gì, cô đã cảm nhận được bàn tay thon dài và rắc chắc của anh chạm vào xương quai xanh của mình..</code>