Chương 30: Mưa đầu mùa
''Trạch Trực Cảnh! em đừng tưởng mình giỏi nên không tập trung nghe giảng! Tuy sắp hết năm học rồi nhưng những bàn cuối cũng rất quan trọng đấy ‘’
Cả lớp quay đầu nhìn Trạch Trực Cảnh thì vừa lúc anh đã quay mặt lên bảng cười tươi nhìn giáo viên.Đúng là loại thái độ khiến giáo viên dễ tức điên nhất. Nếu giáo viên mắng học sinh mà nó im lặng cúi mặt thì giáo viên còn có thể thừa đó mà mắng tiếp. Còn Trạch Trực Cảnh bị mắng mà lại cười tươi đáp ‘‘Vâng ạ’’ khiến giáo viên cảm giác như bản thân đang mắng vô cớ một học sinh ngoan ngoãn và mình là kẻ phản diện vậy.
Giáo viên ‘’….’’
*Rào-rào~~
Trời đổ mưa từ lúc bắt đầu tiết học cuối trong ngày.Mưa đầu mùa cũng rơi xuống mặt đất nóng bức của cái hè, nó làm tan đi tâm trạng bức bối của mọi người vì trời nóng, mùi đất ẩm ướt bốc hơi lên.
''Haaa~ dễ chịu thật đó ‘’
Cố Phong nhìn Dực Dụ rồi nói tiếp ''Dụ Dụ à chúng ta phải ở lại trường chờ tạnh mưa à? ‘’
Dực Dụ nhìn bầu trời tối đen vì đám mây xấu xí kia, cậu nhìn Cố Phong đáp ''Chắc phải thế rồi, cậu mà đội mưa về sẽ dễ bị cảm lắm ‘’
Cố Phong nhướng mày có chút ngạc nhiên nhìn Dực Dụ nhưng cũng không thể hiện rõ ràng nên có lẽ Dực Dụ không thể phát hiện biểu cảm của Cố Phong.
Cố Phong mỉm cười gật đầu ‘‘Ừm vậy chờ thôi’’
Trong mắt Dực Dụ thì Cố Phong yếu ớt đến vậy à? cậu thở ra một hơi từ miệng bất lực phì cười. Thật ra đội mưa về như thế chẳng đủ khiến cậu phải đổ bệnh đâu, nhưng từ trước đến giờ Dực Dụ luôn quan tâm từng chút một về cậu nên có lẽ vì thế mà cậu đã biến thành cậu bạn yếu ớt trong mắt Dực Dụ rồi.
Cố Phong nhìn phía sân trường có trong buồn lòng, tốc độ mưa dễ chịu, không quá to cũng chẳng phải nhỏ. Nếu chạy giữa trời mưa đi về chắc phải vui lắm …giống với hồi lớp tám vậy.
''Mưa rồi! mưa rồi! Tắm mưa thôi ‘’
Giọng của Trạch Trực Cảnh từ trong trường phát ra, hắn lao ra như tên lửa, tốc độ này chắc chắn là chuẩn bị lao ra giữa sân trường tắm mưa rồi.
Dực Dụ với Cố Phong quay đầu nhìn tên học giỏi nói nhiều đó ‘’…’’, vẻ mặt cả hai vô cùng kì thị cái con người này.
Trạch Trực Cảnh chạy đến gần cả hai đang đứng, hắn tiện tay kéo luôn bàn tay của Dực Dụ đang lơ lửng giữa không trung chạy ra giữa sân trường.
Dực Dụ ‘’???’’
Cố Phong ‘’…’’
Giây sau Đoàn Lục từ đâu phát ra mấy thứ ngôn ngữ của loại thú, cậu ta kéo tay Cố Phong chạy theo.
‘’ Húuuu Aaaa Mưa rồi mưa rồi, hú hú!! ‘’
Tô Tranh Tử đi theo sau bậc cười nhìn bốn người đó giữa sân trường, Hạ Mỹ Mỹ đi theo sát bên cất giọng.
''Chạy ra với họ không? ‘’
Tô Tranh Tử lắc đầu ''Tớ không đem áo khoác, nếu ra mưa như thế thì áo đồng phục mỏng lắm sẽ thấy hết bên trong ‘’
Hạ Mỹ Mỹ giơ lên trước mặt Tô Tranh Tử một cái áo khoác màu xám phì cười. Áo của Đoàn Lục? Hạ Mỹ Mỹ ném cái áo cho Tô Tranh Tử rồi chạy ra sân trường với bốn người kia.
Đám học sinh đứng bên trong nhìn sáu người họ vui đùa hú hét giữa mưa cũng ngứa chân muốn chạy ra nhưng lại thôi, tôi không can đảm như họ lỡ như về cảm lạnh thì lại khổ.
Dương Vũ đứng trong phòng giáo vụ nhìn ra sân trường, tiếng cười lớn của đám học sinh kia làm anh cười theo. Nụ cười trên khoé miệng đột nhiên dần dần biến mất khi anh nhìn ra được một trong đám nhóc đó là Cố Phong.
Cố Phong vốn dĩ hoạt bát thân thiện với tất cả mọi người xung quanh, nhưng từng trước đến giờ cậu nhóc này chưa từng cười vui vẻ như thế với anh. Biểu cảm gần gũi nhất mà cậu có thể thể hiện với Dương Vũ có lẽ chỉ là làm nũng để được anh dẫn đi ăn khi đã đến chín giờ tối.
Dương Vũ ‘’…’’
Cả lớp quay đầu nhìn Trạch Trực Cảnh thì vừa lúc anh đã quay mặt lên bảng cười tươi nhìn giáo viên.Đúng là loại thái độ khiến giáo viên dễ tức điên nhất. Nếu giáo viên mắng học sinh mà nó im lặng cúi mặt thì giáo viên còn có thể thừa đó mà mắng tiếp. Còn Trạch Trực Cảnh bị mắng mà lại cười tươi đáp ‘‘Vâng ạ’’ khiến giáo viên cảm giác như bản thân đang mắng vô cớ một học sinh ngoan ngoãn và mình là kẻ phản diện vậy.
Giáo viên ‘’….’’
*Rào-rào~~
Trời đổ mưa từ lúc bắt đầu tiết học cuối trong ngày.Mưa đầu mùa cũng rơi xuống mặt đất nóng bức của cái hè, nó làm tan đi tâm trạng bức bối của mọi người vì trời nóng, mùi đất ẩm ướt bốc hơi lên.
''Haaa~ dễ chịu thật đó ‘’
Cố Phong nhìn Dực Dụ rồi nói tiếp ''Dụ Dụ à chúng ta phải ở lại trường chờ tạnh mưa à? ‘’
Dực Dụ nhìn bầu trời tối đen vì đám mây xấu xí kia, cậu nhìn Cố Phong đáp ''Chắc phải thế rồi, cậu mà đội mưa về sẽ dễ bị cảm lắm ‘’
Cố Phong nhướng mày có chút ngạc nhiên nhìn Dực Dụ nhưng cũng không thể hiện rõ ràng nên có lẽ Dực Dụ không thể phát hiện biểu cảm của Cố Phong.
Cố Phong mỉm cười gật đầu ‘‘Ừm vậy chờ thôi’’
Trong mắt Dực Dụ thì Cố Phong yếu ớt đến vậy à? cậu thở ra một hơi từ miệng bất lực phì cười. Thật ra đội mưa về như thế chẳng đủ khiến cậu phải đổ bệnh đâu, nhưng từ trước đến giờ Dực Dụ luôn quan tâm từng chút một về cậu nên có lẽ vì thế mà cậu đã biến thành cậu bạn yếu ớt trong mắt Dực Dụ rồi.
Cố Phong nhìn phía sân trường có trong buồn lòng, tốc độ mưa dễ chịu, không quá to cũng chẳng phải nhỏ. Nếu chạy giữa trời mưa đi về chắc phải vui lắm …giống với hồi lớp tám vậy.
''Mưa rồi! mưa rồi! Tắm mưa thôi ‘’
Giọng của Trạch Trực Cảnh từ trong trường phát ra, hắn lao ra như tên lửa, tốc độ này chắc chắn là chuẩn bị lao ra giữa sân trường tắm mưa rồi.
Dực Dụ với Cố Phong quay đầu nhìn tên học giỏi nói nhiều đó ‘’…’’, vẻ mặt cả hai vô cùng kì thị cái con người này.
Trạch Trực Cảnh chạy đến gần cả hai đang đứng, hắn tiện tay kéo luôn bàn tay của Dực Dụ đang lơ lửng giữa không trung chạy ra giữa sân trường.
Dực Dụ ‘’???’’
Cố Phong ‘’…’’
Giây sau Đoàn Lục từ đâu phát ra mấy thứ ngôn ngữ của loại thú, cậu ta kéo tay Cố Phong chạy theo.
‘’ Húuuu Aaaa Mưa rồi mưa rồi, hú hú!! ‘’
Tô Tranh Tử đi theo sau bậc cười nhìn bốn người đó giữa sân trường, Hạ Mỹ Mỹ đi theo sát bên cất giọng.
''Chạy ra với họ không? ‘’
Tô Tranh Tử lắc đầu ''Tớ không đem áo khoác, nếu ra mưa như thế thì áo đồng phục mỏng lắm sẽ thấy hết bên trong ‘’
Hạ Mỹ Mỹ giơ lên trước mặt Tô Tranh Tử một cái áo khoác màu xám phì cười. Áo của Đoàn Lục? Hạ Mỹ Mỹ ném cái áo cho Tô Tranh Tử rồi chạy ra sân trường với bốn người kia.
Đám học sinh đứng bên trong nhìn sáu người họ vui đùa hú hét giữa mưa cũng ngứa chân muốn chạy ra nhưng lại thôi, tôi không can đảm như họ lỡ như về cảm lạnh thì lại khổ.
Dương Vũ đứng trong phòng giáo vụ nhìn ra sân trường, tiếng cười lớn của đám học sinh kia làm anh cười theo. Nụ cười trên khoé miệng đột nhiên dần dần biến mất khi anh nhìn ra được một trong đám nhóc đó là Cố Phong.
Cố Phong vốn dĩ hoạt bát thân thiện với tất cả mọi người xung quanh, nhưng từng trước đến giờ cậu nhóc này chưa từng cười vui vẻ như thế với anh. Biểu cảm gần gũi nhất mà cậu có thể thể hiện với Dương Vũ có lẽ chỉ là làm nũng để được anh dẫn đi ăn khi đã đến chín giờ tối.
Dương Vũ ‘’…’’