Chương 33
[Cố Phong: Dụ Dụ hôm nay tớ rảnh, đi chơi bóng rổ cùng không]
[Dực Dụ: Được, tớ chờ cậu ở công viên]
[Cố Phong: Được]
Dực Dụ nhìn đoạn tin nhắn của Cố Phong vừa gửi qua, rồi ngước nhìn Trạch Trực Cảnh ngồi đối diện đang ăn mì trộn. Cậu nhai hết thức ăn trong miệng rồi cất giọng lên.
''Tí nữa tôi đi chơi bóng rổ, cậu đi cùng không ‘’
‘‘Tí nữa? cậu hẹn với ai trước à?’’
''Cố Phong ‘’
‘’…Đi ‘’
Cuối cùng trước sân bóng có luôn cả Đoàn Lục, Trạch Trực Cảnh rủ tên này đi cùng cho đủ người chia đội.
Cố Phong vốn không có nhiều thời gian để đi chơi, chỉ muốn rủ Dực Dụ đi cùng ai mà ngờ được ở đâu lòi ra hai tên này nữa.
Đoàn Lục nheo mày vì cái nắng hăng, cậu nhồi bóng vừa cất giọng lên ‘‘Hôm kia tớ thấy Dực Dụ với Trực Cảnh ở cửa hàng tiện lợi đi ra, tớ gọi quá trời nhưng hai cậu không nghe gì hết, đúng thật là …’’
Cố Phong nghe xong liền khựng bước chân, cậu nhìn qua Dực Dụ. Vừa rồi cũng là Dực Dụ đi cùng với tên nói nhiều kia tới đây.
Dực Dụ nhìn Trạch Trực Cảnh liếc một cái, Trạch Trực Cảnh phì cười giống như đang hối lỗi, cảnh tượng này khiến Cố Phong khó hiểu nhìn họ ‘’???’’.
Sân bóng đôi lúc sẽ có vài người đi qua đi lại, đa số đều là mấy đứa con trai đến đây chơi bóng, nhưng cũng có khi lác đác vài đứa con gái, có đứa đến vì chơi bóng, có đứa đến để ngắm trai hoặc đi dạo. Nhưng cũng có vài trường hợp mấy đứa đó đang chờ bạn trai mình chơi bóng xong.
Học sinh năm hai, năm cuối hẹn hò là chuyện bình thường, nếu không bị nhà trường phát hiện thì chắc chắn tụi nó sẽ yêu nhau đến lúc chán mới chia tay.
Đôi nam nữ gà bông yêu nhau đôi khi còn làm khổ người khác, trong lớp bọn nó ngồi xa nhau như thế nhưng vẫn nhờ mấy đứa khác chuyền thư giúp, phiền chết! ví dụ như Hạ Mỹ Mỹ, nhỏ này may mà không yêu chung lớp, nhưng bạn trai nó từ lớp khác đi qua cũng nhờ người ta đưa hộ đồ ăn vặt.
Tuy Dực Dụ và Trạch Trực Cảnh hẹn hò nhưng hình như chưa ai biết cả, vì chẳng ai nhận ra điều khác thường nên không hỏi gì, cả hai cũng không đề cập đến chuyện tự mình công khai.
Nhưng mấy hành động ân cần chăm sóc của Trạch Trực Cảnh giữa nơi đông người thì Dực Dụ cũng chẳng phản kháng hay có thái độ từ chối.
Có một lần đi cửa hàng tiện lợi mua đồ, Trạch Trực Cảnh còn nắm tay cậu suốt đường đi mà cậu chẳng hề ý kiến gì cả.
Bốn đứa chơi đến tận hai giờ chiều, mệt lã người nhưng sảng khoái vì vận động nhiều mới cảm nhận được bản thân đang tồn tại.
Trạch Trực Cảnh đôi lúc sẽ nhìn qua Dực Dụ của mình, cậu bạn trai này thở dốc vì mệt, ánh nắng chiếu vào mái tóc của cậu, trông như thiên thần được ông trời thiên vị ánh sáng hào quang vậy.
Đoàn Lục uống nước hết một chai trong một hơi, cậu thở ra thoải mái cất giọng lên ‘‘Đã thật …Ểyy đây là lần đầu tiên tớ thấy Cố Phong chịu đi chơi bóng rổ đấy, sức của cậu cũng tốt thật đó’’
Đoàn Lục vừa dứt câu, hai người kia cũng nhìn qua Cố Phong. Thật ra Trạch Trực Cảnh cũng bất ngờ, thằng nhóc Cố Phong nhỏ con trắng trẻo như tiểu thịt tươi này lại có sức dai thật, nhanh nhẹn chơi bóng chẳng trượt phát nào.
Giây sau anh liền nhìn Cố Phong với ánh mắt kì thị.
[Mạnh mẽ như thế mà tưởng nó bị bệnh trong người không đó, lúc nào cũng đi lẻo đẽo Dực Dụ?]
Đúng là một cái nhìn khác thật, chẳng qua vốn ban đầu chỉ muốn đi chơi với Dực Dụ nên cậu mới rủ đi chơi bóng rổ để còn được viện cớ trật chân kéo Dực Dụ ở lại với mình đến tối, ai mà ngờ lại thành bốn người. Kế hoạch cũng vỡ bét thì giả vờ yếu ớt làm gì? ông đây là con trai chứ phải gái đâu mà không thể chơi được thể thao.
Từ một tuần trước đã cãi nhau với Dương Vũ nên anh ta không thèm để ý đến cậu, cậu mới có thời gian rảnh thôi, thế mà bị hỏng hết rồi.
Cố Phong nhìn Dực Dụ cất giọng ''Dụ Dụ à, tí nữa chúng ta đi ăn cháo của ông lão trước nhà cậu được không ‘’
‘‘Không được’’ Trạch Trực Cảnh cất giọng lên.
Cố Phong ‘’???’’
''Tôi đâu hỏi cậu ‘’
Trạch Trực Cảnh khoác vai Dực Dụ, kéo nhẹ về phía mình cười tươi roi rói ‘‘Cậu ấy phải về nhà tôi ăn cơm mà, thường ngày đều thế, cậu không biết à?’’
Lời vừa nói xong, Cố Phong nhìn Dực Dụ nheo mày nhưng có vẻ Dực Dụ chẳng phán ứng gì về câu đối thoại vừa rồi, cũng chẳng khó chịu khi người khác đụng vào người.
||||| Truyện đề cử: |||||
‘’…’’
Định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại bên cạnh của Cố Phong reo lên, cậu nhìn tên người gọi sắc mặt liền thêm phần khó coi.
''Alo? ‘’
Không khí im lặng khoảng 10 giây, giây sau Cố Phong đứng bậc dậy lớn giọng mắng.
‘‘Thầy bị điên hả? có thần kinh không? thầy ở đó không được vào nhà đấy biết không, tôi qua mà thấy thầy ở trong nhà thì tôi thiến ba đời nhà thầy!!’’
Cậu nhóc xinh trai, nhỏ nhắn đáng yêu này được mấy bạn nữ xem là cậu bạn thân thiện hoà đồng, luôn tốt bụng với những người xung quanh thế mà khiến ba người đang ngồi ngước nhìn ngỡ ngàng.
Cố Phong vừa dứt câu đã chạy mất hút, Đoàn Lục mở to mắt nhìn hai người.
‘‘Thầy? cậu ấy vừa chửi thầy giáo hả?’’
‘’…’’
‘’…’’.
[Dực Dụ: Được, tớ chờ cậu ở công viên]
[Cố Phong: Được]
Dực Dụ nhìn đoạn tin nhắn của Cố Phong vừa gửi qua, rồi ngước nhìn Trạch Trực Cảnh ngồi đối diện đang ăn mì trộn. Cậu nhai hết thức ăn trong miệng rồi cất giọng lên.
''Tí nữa tôi đi chơi bóng rổ, cậu đi cùng không ‘’
‘‘Tí nữa? cậu hẹn với ai trước à?’’
''Cố Phong ‘’
‘’…Đi ‘’
Cuối cùng trước sân bóng có luôn cả Đoàn Lục, Trạch Trực Cảnh rủ tên này đi cùng cho đủ người chia đội.
Cố Phong vốn không có nhiều thời gian để đi chơi, chỉ muốn rủ Dực Dụ đi cùng ai mà ngờ được ở đâu lòi ra hai tên này nữa.
Đoàn Lục nheo mày vì cái nắng hăng, cậu nhồi bóng vừa cất giọng lên ‘‘Hôm kia tớ thấy Dực Dụ với Trực Cảnh ở cửa hàng tiện lợi đi ra, tớ gọi quá trời nhưng hai cậu không nghe gì hết, đúng thật là …’’
Cố Phong nghe xong liền khựng bước chân, cậu nhìn qua Dực Dụ. Vừa rồi cũng là Dực Dụ đi cùng với tên nói nhiều kia tới đây.
Dực Dụ nhìn Trạch Trực Cảnh liếc một cái, Trạch Trực Cảnh phì cười giống như đang hối lỗi, cảnh tượng này khiến Cố Phong khó hiểu nhìn họ ‘’???’’.
Sân bóng đôi lúc sẽ có vài người đi qua đi lại, đa số đều là mấy đứa con trai đến đây chơi bóng, nhưng cũng có khi lác đác vài đứa con gái, có đứa đến vì chơi bóng, có đứa đến để ngắm trai hoặc đi dạo. Nhưng cũng có vài trường hợp mấy đứa đó đang chờ bạn trai mình chơi bóng xong.
Học sinh năm hai, năm cuối hẹn hò là chuyện bình thường, nếu không bị nhà trường phát hiện thì chắc chắn tụi nó sẽ yêu nhau đến lúc chán mới chia tay.
Đôi nam nữ gà bông yêu nhau đôi khi còn làm khổ người khác, trong lớp bọn nó ngồi xa nhau như thế nhưng vẫn nhờ mấy đứa khác chuyền thư giúp, phiền chết! ví dụ như Hạ Mỹ Mỹ, nhỏ này may mà không yêu chung lớp, nhưng bạn trai nó từ lớp khác đi qua cũng nhờ người ta đưa hộ đồ ăn vặt.
Tuy Dực Dụ và Trạch Trực Cảnh hẹn hò nhưng hình như chưa ai biết cả, vì chẳng ai nhận ra điều khác thường nên không hỏi gì, cả hai cũng không đề cập đến chuyện tự mình công khai.
Nhưng mấy hành động ân cần chăm sóc của Trạch Trực Cảnh giữa nơi đông người thì Dực Dụ cũng chẳng phản kháng hay có thái độ từ chối.
Có một lần đi cửa hàng tiện lợi mua đồ, Trạch Trực Cảnh còn nắm tay cậu suốt đường đi mà cậu chẳng hề ý kiến gì cả.
Bốn đứa chơi đến tận hai giờ chiều, mệt lã người nhưng sảng khoái vì vận động nhiều mới cảm nhận được bản thân đang tồn tại.
Trạch Trực Cảnh đôi lúc sẽ nhìn qua Dực Dụ của mình, cậu bạn trai này thở dốc vì mệt, ánh nắng chiếu vào mái tóc của cậu, trông như thiên thần được ông trời thiên vị ánh sáng hào quang vậy.
Đoàn Lục uống nước hết một chai trong một hơi, cậu thở ra thoải mái cất giọng lên ‘‘Đã thật …Ểyy đây là lần đầu tiên tớ thấy Cố Phong chịu đi chơi bóng rổ đấy, sức của cậu cũng tốt thật đó’’
Đoàn Lục vừa dứt câu, hai người kia cũng nhìn qua Cố Phong. Thật ra Trạch Trực Cảnh cũng bất ngờ, thằng nhóc Cố Phong nhỏ con trắng trẻo như tiểu thịt tươi này lại có sức dai thật, nhanh nhẹn chơi bóng chẳng trượt phát nào.
Giây sau anh liền nhìn Cố Phong với ánh mắt kì thị.
[Mạnh mẽ như thế mà tưởng nó bị bệnh trong người không đó, lúc nào cũng đi lẻo đẽo Dực Dụ?]
Đúng là một cái nhìn khác thật, chẳng qua vốn ban đầu chỉ muốn đi chơi với Dực Dụ nên cậu mới rủ đi chơi bóng rổ để còn được viện cớ trật chân kéo Dực Dụ ở lại với mình đến tối, ai mà ngờ lại thành bốn người. Kế hoạch cũng vỡ bét thì giả vờ yếu ớt làm gì? ông đây là con trai chứ phải gái đâu mà không thể chơi được thể thao.
Từ một tuần trước đã cãi nhau với Dương Vũ nên anh ta không thèm để ý đến cậu, cậu mới có thời gian rảnh thôi, thế mà bị hỏng hết rồi.
Cố Phong nhìn Dực Dụ cất giọng ''Dụ Dụ à, tí nữa chúng ta đi ăn cháo của ông lão trước nhà cậu được không ‘’
‘‘Không được’’ Trạch Trực Cảnh cất giọng lên.
Cố Phong ‘’???’’
''Tôi đâu hỏi cậu ‘’
Trạch Trực Cảnh khoác vai Dực Dụ, kéo nhẹ về phía mình cười tươi roi rói ‘‘Cậu ấy phải về nhà tôi ăn cơm mà, thường ngày đều thế, cậu không biết à?’’
Lời vừa nói xong, Cố Phong nhìn Dực Dụ nheo mày nhưng có vẻ Dực Dụ chẳng phán ứng gì về câu đối thoại vừa rồi, cũng chẳng khó chịu khi người khác đụng vào người.
||||| Truyện đề cử: |||||
‘’…’’
Định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại bên cạnh của Cố Phong reo lên, cậu nhìn tên người gọi sắc mặt liền thêm phần khó coi.
''Alo? ‘’
Không khí im lặng khoảng 10 giây, giây sau Cố Phong đứng bậc dậy lớn giọng mắng.
‘‘Thầy bị điên hả? có thần kinh không? thầy ở đó không được vào nhà đấy biết không, tôi qua mà thấy thầy ở trong nhà thì tôi thiến ba đời nhà thầy!!’’
Cậu nhóc xinh trai, nhỏ nhắn đáng yêu này được mấy bạn nữ xem là cậu bạn thân thiện hoà đồng, luôn tốt bụng với những người xung quanh thế mà khiến ba người đang ngồi ngước nhìn ngỡ ngàng.
Cố Phong vừa dứt câu đã chạy mất hút, Đoàn Lục mở to mắt nhìn hai người.
‘‘Thầy? cậu ấy vừa chửi thầy giáo hả?’’
‘’…’’
‘’…’’.