Chương 16: 16: Đến Đông Cương Để Cứu Tam Vương Gia Khỏi Hắc Hoá
Mái tóc mây dài theo nếp lượn sóng tự nhiên tung ra trước gió, như đang chơi đùa với màng che trắng mỏng manh của nón vành.Cô muốn đến Đông Cương ngăn chặn Cung Dịch Nguyên Cố.Nếu lần này cửu đệ của hắn không chết thì sẽ không hắc hoá nữa.Cô cưỡi ngựa đi vào thị trấn Tây Sơn, mua một ít nước trà bỏ vào bình giữ nhiệt, thêm vài cái bánh bao để đi đường ăn dần.Nguyệt Lam lại nhận ra ông lão cùng đứa bé chở than kia, cô đến hỏi:- Ông lão, cho ta hỏi đường đến Đông Cương nên đi đường nào?Ông lão kéo lọc cọc chiếc xe gỗ thô đen xì vì than, mở đôi mắt sáng ra nhìn cô:- Lại là cô nương sao? Hai tháng trước cô nương đã hỏi đường đến Chỉ An, bây giờ lại hỏi đường đến Đông Cương.Không phải cô đang hành tẩu giang hồ đó chứ?Khả Nguyệt Lam xuống ngựa, đến trước mặt ông:- Ông cứ coi ta như vậy đi, nhưng ta không biết võ công đâu.Ông lão phì cười, chỉ tay vào con đường cũ:- Cô đi theo con đường đó, quẹo trái là đến Chỉ An, quẹo phải đi thêm vài thành sẽ đến Đông Cương.Cô gật đầu cám ơn rồi lại nhét vào tay đứa trẻ một đồng bạc:- Này bé, cầm lấy.Cô leo lên ngựa rồi nhanh chóng rời đi.Con đường phía tay phải không có đồi núi rừng rậm gì cả, mà chỉ toàn là châu thành.Khá là đông đúc nên cô cũng chẳng lo sợ chuyện băng rừng vượt núi gặp thổ phỉ.Đến đêm dừng chân tại khách đi3m nghỉ ngơi cũng như để nghe ngóng tình hình.Con sói con đã tỉnh và rất nhiều năng lượng, quấn lấy chân cô.Nguyệt Lam cho nó một miếng thịt, ngoan ngoãn nằm dưới gầm bàn mà gặm.Ngồi ăn bát cơm ở trong góc quán, cô lắng tai nghe mấy người đàn ông đang uống rượu phía sau nói chuyện.Tên to lớn râu ria xồm xoàm nói:- Ngươi thấy tam vương gia chứ? Nghe nói hắn là nam nhân nhưng sắc đẹp không kém gì nữ nhân.Lúc trước ta thấy hắn rồi, ở Chỉ An, chân dài eo thon, da trắng nõn rất xinh đẹp.Đáng tiếc không phải là nữ nhân, thật sự vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.Tên nhỏ con cũng nói vào:- Hoàng thượng trọng dụng hắn lắm đấy.Đêm trung thu hắn bị người ta bỏ độc, là hoàng thượng đích thân đưa hắn về tẩm cung.Tên mặt vuông có đôi mắt háo sắc đối lưng với cô cười hà hà:- Có khi nào hắn là một đại mỹ nhân không? Ta cũng nghe người ta đồn rằng hắn rất yếu ớt, suốt ngày b3nh hoạn.Khả Nguyệt Lam nghe chúng nói chuyện khẽ cau mày.Hắn trở thành đề tài nói nhảm như vậy sao? Xinh đẹp? Đúng là hắn có xinh đẹp.Nhưng mà được hoàng thượng trọng dụng? Xin lỗi, Cung Dịch Nam Dương biết rõ từng bước đi của hắn.Yếu ớt suốt ngày b3nh hoạn? Sai rồi, hắn thực sự là một con hổ lớn, khao khát mãnh liệt với danh vọng.- Giờ đã giữa mùa thu rồi, hôm nay là hai mươi tám tháng chín.Nhà mấy người sắp gặt lúa chưa?- Chưa, chưa tìm được công.( ý hắn nói là chưa tìm thuê được công làm/ thuê người làm chứ không phải là công- thụ đâu nha\=>).Cô thầm nhẩm:- Đã cuối tháng chín rồi, ngày ba mươi.Cô vội vàng đứng dậy, trở về phòng nghỉ của mình, con sói con cũng giật mình ngậm theo miếng thịt ăn giở chạy theo phía sau, thu giọn đồ đạc:- Không kịp rồi, hôm qua hắn đã xuất binh rồi, hai ngày nữa là đến Cửu Giang, Bắc Trấn Hầu ra tay ở đấy.Cô trả phòng rồi rời đi ngay trong đêm, ngồi trên lưng ngựa, một tay ôm giỏ tre đan có con sói nhỏ, một tay cầm dây cương, cô nói trong náy náy:- Khương, xin lỗi ngươi nhé! Lại phải bắt ngươi chạy đường dài nữa rồi.Nhưng nếu không đi trong đêm thì thật sự chủ nhân ngươi gặp nguy mất.Dường như con ngựa có linh tính, khịt mũi một cái tỏ ra cảm thông cho cô.Một người một ngựa một sói đi trong đêm.Trên đường khuya thanh vắng, tiếng vó ngựa mạnh mẽ gấp rút phóng qua những dãy phố.Khả Nguyệt Lam dùng hết cả buổi đêm để chạy về phía Đông, rút ngắn việc chặn đầu đoàn quân lính.Buổi sáng cô dừng ở quận châu khác, ăn uống qua loa rồi nghỉ chân, cho ngựa ăn cỏ uống nước lấy lại sức.- Từ đây đến Cửu Giang chắc tầm trưa mai.Có nghĩa cô phải chạy ngày rưỡi nữa.Cứ như thế cũng không phải cách, trước khi tìm được Cung Dịch Nguyên Cố có khi cô đã chết vì mệt trước rồi.Không nghĩ ngợi nhiều, cô nán lại khách đi3m nhỏ nửa buổi sáng tranh thủ chợp mắt.Lấy lại tinh thần rồi lại lên đường.Cứ như thế đến khi men theo con sông Cửu Hoàng Giang rộng lớn vào chiều tối hôm sau, cô đã có tín hiệu của bốn vạn quân lính kia.Đúng là họ dừng chân lại ở thành Cửu Giang, tạo dựng quân khu và bảo vệ bốn bề nghiêm ngặt.Nguyệt Lam đứng phía xa nhìn vào quân doanh đang sáng rực đèn đuốc.- Tối nay có người hạ độc.Không nghĩ nhiều nữa cô xuống ngựa, đi một vòng quân doanh tìm kiếm chỗ nào có thể lẻn vào được.Nhưng lính canh dày đặc, còn có người luân phiên nhau đi kiểm tra.Nếu giờ cô mà xông vào chắc chắn sẽ bị chém trước tiên.Ngoại trừ cách đó bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, thôi thì liều một phen.Nhảy lên ngựa, kéo cương thúc ngựa chạy vào cổng thành.Quả nhiên quân lính thấy người khả nghi liền giương đao cầm kiếm ra phòng thủ, phía trên lỗ châu mai còn có cả người lên dây cung.Khả Nguyệt Lam vội vàng đưa tay lên, nói lớn:- Ta đến để gặp tam vương gia, có chuyện đại sự.Nghe đến tam vương gia, chúng thả lỏng cơ mặt, một tên cầm đầu đứng trên thành nói vọng xuống:- Có lệnh bài thì mở cửa.Cô liền khó xử:- Ta không có.Tên đó nom thật dữ tợn, hắn quát lên:- Người của tam vương gia không có lệnh bài? Ngươi là giả.Khả Nguyệt Lam cắn cắn môi, bây giờ không có gì để chứng minh, chỉ còn cách nài nỉ:- Ta có chuyện rất quan trọng cần gặp vương gia, nếu không quân lính mấy người sẽ nguy hiểm tính mạng.Khương bỗng nhiên tức giận, đá vó trước rướn người hí vang lên đinh tai nhức óc.Cô tí nữa thì bị nó hất văng ra khỏi yên, nhưng cũng phản xạ nhanh cầm dây cương ghì người lại.Con sói con vốn nằm ngoan ngoãn trong giỏ cũng thò đầu ra hú lên vài tiếng ngăn ngắn.Mấy quân lính thấy ngựa phát điên thì định bắn, nhưng tên tướng quân kia tinh mắt nhận ra Khương.Ngựa ô Mông Cổ, cơ ngực nở, chân to chắc khoẻ, bờm mượt mà thì có mấy người sở hữu, quan trọng là con ngựa này lại hung dữ như thế, chẳng lẽ là ngựa chiến.Hắn bảo một thị vệ:- Đi vào nói với Tình tướng quân rằng ở ngoài đây có một nữ nhân cưỡi ngựa chiến.Thị vệ tuân lệnh rồi đi vào.Hắn ra lệnh:- Không được bắn.Cung thủ hạ cung xuống, Khả Nguyệt Lam có chút hi vọng, trấn tĩnh Khương:- Khương, yên lặng nào.Ngoan.Con ngựa lắc cái đầu vào cái rồi cũng yên lặng không nháo nữa.Một lúc sau cổng thành mở, Tình Quân mặc áo giáp chiến oai vệ đi ra.Hắn thấy cô thoáng ngạc nhiên rồi cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:- Khả cô nương.Cô đến nơi này làm gì?Khả Nguyệt Lam rời lưng ngựa chạy đến trước mặt anh:- Tình Quân, bây giờ không phải chuyện hỏi ta đến đây làm gì.Các người đang mở tiệc chiêu đãi quân phải không? Nhanh đưa ta đến nhà bếp.Nói xong cô kéo anh vào trong, chạy được vài bước liền nói vọng ra:- Ai đó dắt ngựa vào dùm ta, cám ơn.À coi chừng con sói con của ta nữa.Tình Quân bị kéo đi, khẽ cau mày:- Sao cô biết vương gia mở tiệc chiêu quân?Khả Nguyệt Lam ngó nghiêng xung quanh, không kiên nhẫn:- Bây giờ không phải chuyện đó, ở trong này có hai cái giếng, một cái bị Bắc Trấn Hầu bỏ thuốc độc rồi.Huynh mau đến bảo quân lính đừng lấy nước nữa.Quả thật lúc chiều tối đến đây hắn đã ra lệnh cho quân lính khui miệng giếng để lấy nước dự trữ.Nhưng tại sao Khả Nguyệt Lam lại biết? Thấy anh vẫn đứng đấy, cô liền nói:- Nhanh lên không là cả quân danh đều chết đấy.Nhậm Anh ở chỗ nào?Tình Quân chỉ vào túp lều phía trong trung tâm:- Ở đó.Khả Nguyệt Lam chạy lại phía đó.Tình Quân liền ngoắc mấy tên lính lại:- Bảo phòng bếp dừng nấu ăn.Nói xong anh vội vàng đến chỗ giếng nước, chưa đến nơi thì đã thấy một tên hớt hải chạy ra, hắn liền nói:- Tình tướng quân, tiểu đội bên kia không biết thế nào lại nôn mửa ra máu, có mấy tên sùi bọt mép.Tình Quân liền quát lên:- Quân lính nghe lệnh, thông báo cho tất cả mọi người trong quân doanh không được uống nước giếng.Rồi anh nói:- Trở về bẩm báo tam vương gia.Khả Nguyệt Lam chạy đến túp lều của Cung Dịch Nhậm Anh, chạy ào vào thì bị quân lính ngăn lại:- Đứng lại, chỗ này là nơi nghỉ ngơi của cửu vương gia:Cô không giữ nổi bình tĩnh nữa, hét lên:- Nhậm Anh, Nhậm Anh, ngươi ra đây, ta là Khả Nguyệt Lam.------Tuyết Gia: Quàooo, Nguyệt Nhi nhà ta hai lần xuyên sách là cả hai lần đi tìm tên mỹ nam Nguyên Cố kia.Hình như ta đã vô tình tạo nữ nhân này là một nữ cường mất rồi..