Chương 71: 71: Năm Mới
Một tuần tới cũng chỉ có hai người ở nhà giọn dẹp, mua cây cảnh về trưng Tết, chuẩn bị quà cáp các thứ.Cũng may bố mẹ cô còn có lương tâm, tối 28 đã trở về.Đến sáng hôm giao thừa Trường Lam cũng thi xong xuôi, bắt xe về nhà.Bố Nhất Trung cùng Lam lớn ở ngoài sân tỉa tót lại cây cảnh, bê hai cây mai vàng để trước cửa.Lam nhỏ cùng mẹ Uyển Tình nấu cơm cúng giao thừa trong nhà.Còn Nguyệt Lam nhàn hạ nhất, ôm mấy bó bông lớn để c ắm vào bình.Bữa cơm tất niên cũng chỉ có gia đình ngồi ăn, không mời ai đến cả.Vui vẻ hàn huyên chuyện cũ đã qua, chờ đến chuyển giao năm mới.Đến hơn 11 giờ không biết Lam nhỏ lấy ở đâu một đống pháo sáng và pháo nổ.Mang ra sân đốt đùng đoàng, từng tia pháo sáng dài bắn lên đẹp mắt.- Cẩn thận kẻo vào người.Bố mẹ ngồi ở trường kỷ ăn kẹo mứt nhìn ba đứa con của mình đùa nghịch bất giác mỉm cười.- Như mấy đứa trẻ chưa lớn.Lam lớn đốt cho cô một cây pháo cầm tay dài, tia sáng bung ra như bông nổ lạch đạch.Nguyệt Lam cầm lấy, ngắm nghía chùm pháo xinh đẹp:- Cám ơn.- Sắp đến giao thừa rồi, 10 phút nữa.Mẹ Uyển Tình nói với ba anh em.Lam nhỏ dựng nốt mấy ống pháo trên sân, chờ đến năm mới đốt một thể.- 5, 4, 3, 2, 1! Chúc mừng năm mới!!!!!Tiếng hò reo cùng tiếng pháo nổ gần xa, cười nói vui đùa.Hàng xóm xung quanh cũng vui vẻ đi chúc Tết từng nhà.Bố Nhất Trung đã chuẩn bị sẵn một xấp bao lì xì:- Lại đây.Ba anh em đi lại, ông đưa mỗi người một cái:- Phát bao lì xì, cả năm an vui hạnh phúc.- Cảm ơn bố.Mùng một Tết cực kỳ đông khách, tiếp đến tận khuya mới ngớt được.Bây giờ ba người không còn nhỏ nên lì xì không có nhiều, ngược lại còn phải cho đi.Chẳng sao cả, vui là chính.Bố mẹ cả ngày tiếp khách đã thấm mệt, nên đã trở về phòng ngủ.Vỏ hạt dưa, hạt hướng dương, vỏ bánh kẹo vương đầy ra nhà, ba anh em giọn mãi mới xong.Sau khi tắm rửa sạch sẽ lại xuống phòng khách coi phim hài.Lam nhỏ cắt một đ ĩa dưa hấu bưng ra, đặt lên bàn:- Mệt quá trời đất.Nguyệt Lam nằm sấp trên ghế, lười biếng nhìn về tv:- Còn mấy ngày nữa cơ, đau lưng mỏi gối quá đi.Lam lớn không nói gì, chỉ chăm chú xem tv cắn hạt dưa.Bỗng bị cô đánh một cái vào đùi:- Anh đừng xả ra sàn nữa.Anh giật mình gằn lên:- Cũng đâu phải em giọn, là anh quét mà.Nguyệt Lam hừ một tiếng, cũng lười cãi.Do quá mệt đi, nên chỉ coi một lúc đã buồn ngủ.- Lam bé, chị về phòng mà ngủ.Nghe giọng Lam nhỏ nói, cô ậm ừ ngồi dậy lên tầng trở về phòng.Ở phía sau còn tiếng càm ràm của Lam lớn:- Nhớ đánh răng rửa mặt.Quay tới quay lui cũng đến mùng bốn Tết, mấy ngày bận bịu quá nhiều.Bố mẹ cũng nhanh chóng phải đến viện nghiên cứu làm việc, nghe bảo cái dự án gì đó rất quan trọng.Nhưng mà là bảo mật nên cũng không hỏi nhiều.Ở viện nghiên cứu thì có cái gì chứ? Tất nhiên là làm sáng tỏ những thứ con người chưa biết rồi.Buổi sáng sớm tinh mơ mùng năm, ba anh em lên đường đến Trung Du thăm ông bà nội.- Lam lớn lái xe cẩn thận nhé.Mẹ Uyển Tình đứng ở cổng nói vọng ra.Lam lớn ngồi ghế lái gật đầu:- Bố mẹ trở về viện nghiên cứu cũng đừng quá sức.Lam nhỏ bưng bình rượu thuốc mà bố để dành cho ông bỏ vào cốp.Sau đó là túi lớn bọc nhỏ những thứ mang về quê.Bố Nhất Trung đứng bên cạnh Nguyệt Lam dặn dò:- Đến đừng có làm phiền ông bà nhiều nhé.Chơi ít thôi nghe không?Nguyệt Lam khịt mũi, gật gật đầu:- Con về chơi có vài ngày chứ có đi luôn đâu.Lúc con lên Hạo đô học còn không thấy bố mẹ lo thế này.Ông gõ nhẹ đầu cô một cái:- Lo đâu mà lo, bố chỉ sợ mấy đứa làm phiền ông bà quá thôi.Trường Lam sắp xếp xong xuôi liền đi lại mở cửa ghế sau:- Aizzzz được rồi, lên xe thôi.Bố vào nhà đi, trời sáng sớm lạnh lắm.Bố Nhất Trung xì một tiếng rồi bước vào nhà, đến cổng không nhịn được vẫn nói:- Cẩn thận nhé, Lam bé, trong ba đứa bố yên tâm nhất là con, nhớ quản hai đứa nó cho tốt.Nguyệt Lam lên xe, ngó đầu ra vẫy tay:- Con biết rồi.Khi nào đến con gọi bố.Lam lớn khởi động xe rời đi, Lam nhỏ ngồi trên ghế phụ, lấy laptop ra làm gì đó, hỏi:- Lam lớn, bây giờ đi thì khi nào mới đến?- Bây giờ hơn bốn giờ sáng, khoảng tầm đầu tối là đến nơi.Trời bấy giờ vẫn đen kịt chưa sáng, ngoài đường tất nhiên là không có xe.Dường như nguyên một con đường rộng thênh thang chỉ có một chiếc xe duy nhất.Tuy là thị trấn Hải Lưu là nằm phía nam không lạnh rét như ở nơi khác.Nhưng mấy ngày cuối năm và đầu năm thời tiết vẫn dưới 20 độ, se se lạnh.Hôm nay lại còn hơi mưa, nên nhiệt độ khoảng tầm 16-17 độ gì đó.Nguyệt Lam một mình ngồi phía sau thoải mái, chỉnh điều hoà lên 24 rồi tháo giày ra khoanh chân lên ghế.Mở túi đeo vai đưa cho Lam nhỏ một bình giữ nhiệt:- Cà phê đặc nè, còn có cả khăn giấy.Lam nhỏ quay lại lấy cà phê, bỏ vào chỗ đựng nước uống trong xe rồi lại làm việc tiếp.Cô cũng chẳng có chuyện gì làm, lấy điện thoại ra xem phim.Trong xe âm ấm nên rất dễ buồn ngủ, mà đêm qua cô cũng chẳng ngủ được nhiều, coi được đâu chừng ba mươi phút là mắt díp lại.Mặt trời rất nhanh có mặt, không có nắng nhưng mà sáng sủa.Nhìn bình minh bên chân trời ngoan cường hiện ra, Lam nhỏ bỗng ngoái đầu ra sau, gấp gáp kêu:- Lam bé, Lam bé, dậy đi.Xem ngoài cửa kìa.Nguyệt Lam mơ màng tỉnh, nghe theo lời cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn qua cửa sổ bên phải.Cô " a" lên một tiếng đầy thích thú:- Biển, được ngắm bình minh ở biển này.Lam lớn hạ kính xe phía sau xuống để cô nhìn rõ hơn.Anh biết cô sẽ rất thích nên đã cố ý đi chậm lại, nên nãy giờ chứ lên đường cao tốc.Khẽ liếc kính chiếu hậu một cái rồi nói:- Vậy dừng lại một chút?- Được!Nguyệt Lam và Lam nhỏ đồng thanh đáp, sau đó phá lên cười.Lam lớn xi nhan rồi tạt vào một bên bờ đường trông có vẻ rộng.Chỗ biển này là gần đường cao tốc nên không có nhiều xe, hai bên đường cũng không có cây mà chỉ toàn là cát.Tìm một chỗ để xe không có khó.Sau khi đợi anh thu lại trần tránh nắng, một cửa sổ trời trong suốt lộ trên trần xe.Lam lớn lại mở cửa sổ trời đó ra, cô đã quá quen với chuyện này nên liền ló đầu ra nhìn xung quanh.Mặt trời mọc lên từ tữ không có đỏ au mà là màu cam đào, vac cực kỳ nhiều mây.Cũng may mưa đã tạnh từ lâu, cô rất thích không khí sau mưa, rất đỗi trong lành.Lam nhỏ cũng giọn dẹp laptop mình qua một bên rồi xuống xe:- Lam bé, lên trần xe ngồi.Nguyệt Lam nghe vậy liền thụt đầu xuống, nhanh chóng mở cửa xe.Lam lớn đóng cửa sổ trời lại, sau đó là trần tránh nắng.Ba người ngồi trên trần xe ngắm bình minh ló dạng, mỗi người còn cầm một cái bánh mì mà mẹ Uyển Tình đã làm.Xung quanh chỉ có tiếng rì rào của biển cả, trời xanh, nước xanh, mây trắng, sóng trắng.Từng tầng tầng lớp lớp đánh vào bờ cát, dội lên những mỏm đá văng tung toé trong không trung.Bãi cát trắng như trải dài tận chân trời, lấp lánh lung linh.Mùi mằn mặt tanh tanh nồm nồm đặc trưng của muối biển.Yên bình, nơi này xinh đẹp đến không thể cưỡng.- Lam lớn Lam nhỏ, bao lâu rồi chúng ta chưa thấy biển nhỉ?Lam nhỏ nhai bánh mì trong miệng, nhồm nhoàm trả lời:- Em thì ba năm, còn chị thì chẳng nhớ nữa.Lam lớn uống một ngụm cà phê, chống hai tay ngửa người ra sau thư dãn:- Mười lăm năm, lúc Lam bé chín tuổi một lần đi biển suýt bị sóng đánh chìm.Nguyệt Lam ngừng ăn, la lên:- A! Em nhớ rồi, lần đó thật sự sợ hãi luôn.Ba người nói chuyện phiếm một hồi rồi cũng lên đường.Nguyệt Lam vẫn còn lưu luyến bãi biển kia, cứ nhìn nó suốt.Sao lại có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.- Lam bé ngủ thêm đi, đêm qua em đâu có ngủ.Lam lớn lái xe lên đường cao tốc, anh lên tiếng nhắc cô.Nguyệt Lam gật đầu, nằm xuống ghế, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm.Như có cái gì đó nghèn nghẹn trong lòng, khẽ buồn man mác.Quá đỗi thân thiết, nhưng cũng quá đau lòng đi.Buổi trưa ba người dừng lại ở trạm dừng chân nghỉ ngơi ăn cơm.Ai bảo hai người con trai đi cùng quá bắt mắt đi, những người ở đây không nhịn được mà cứ nhìn mãi.- Anh để em lái cho, ngủ một chút.Sau khi rời đi, Lam nhỏ ngỏ ý muốn lái xe.Bởi vì lúc sáng dậy khá sớm, hình như Lam lớn cũng không có ngủ nhiều.Anh đồng ý, đưa chìa khoá xe cho cậu rồi nói:- Ngồi phía trước có hơi nắng, amh xuống ghế dưới ngồi với Lam bé.- Được.Nguyệt Lam rời cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm một túi snack khoai tây và nước uống:- Đi thôi.Chiếc xe màu trắng lại rời đi, băng băng trên đường cao tốc.Người ta nói căng da bụng trùng da mắt là có thật.Ngồi trên xe không bao lâu, cô cũng đã muốn ngủ.Lim dim mắt mơ hồ cảm nhận được áo ấm áp trên người, loáng thoáng bên tai có tiếng trò truyện.Không có nghĩ nhiều, cô rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Lam nhỏ liếc kính chiếu hậu, thấy cô ngoan ngoãn nằm trên đùi Lam lớn ngủ như con mèo nhỏ thì bật cười:- Vẫn đang còn trẻ con lắm.Lam lớn vòng tay ôm lấy cô cùng áo khoác mới đắp lên hòng không bị ngã xuống ghế, anh nói:- Cái hạng mục nghiên cứu của bố mẹ mãi mà sao chưa thấy có kết quả?Hai tay cậu ổn định trên vô lăng, không biết biểu cảm thế nào:- Không biết được nữa, nghe bảo có nhiều khúc mắc.Anh ừm một tiếng rồi bảo tiếp:- Em tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì vào viện pháp y thành phố làm đi rồi học lên thạc sĩ.Ở trong đấy có liên kết bên toà án và bộ, anh vừa sắp xếp.Lam nhỏ bật cười, giả vờ thở dài:- Haiz, ai ngờ được em lại nhờ Khả thẩm phán dùng quyền đi kiếm việc làm cơ chứ.- Ngông cuồng.Tuy là mắng ra miệng nhưng anh vẫn câu miệng cười.Gì chứ? Dùng quyền như vậy cũng được, bởi vì anh chỉ có hai bảo bối này thôi, không lo cho chúng thì ai lo?.