Chương 13: Tiệc Sinh Nhật
Vị lão sư bên trong khối lập phương kia được chiếu ra thành kích cỡ của người Bình thường, Dạ Phàm có cảm giác giống như là đang đối mặt với một người thật vậy. Nếu không phải hệ thống nói đây chỉ là khuôn mặt dựa trên thiết lập để đến gần với con người hơn thì cậu đã nghĩ bản thân thực sự giao tiếp với một người rồi.
"Tư thế của cậu có quá nhiều vấn đề, chúng ta bắt đầu sửa từ cột sống lưng trước...."
Bên trong không gian ảo thời gian chạy chậm hơn bên ngoài rất nhiều Dạ Phàm ở đó hết 3 tiếng đồng hồ thì bên ngoài mới chạy qua 30 phút. Điều này có nghĩa là thời gian luyện tập của cậu rất nhiều.
Thành công nâng lên 1 điểm kĩ năng diễn xuất, + 10 tích phân. Lúc trở lại thế giới thực Dạ Phàm thấy rất đói, đúng lúc nhà hết mì gói nên chạy ra ngoài siêu thị gần nhà mua một ít. Không ngờ đi đâu cũng đụng phải nhiệm vụ.
"Đinh nhiệm vụ hoàn thành, nhận phần thưởng 6 điểm chỉ số, 60 tích phân"
Dạ Phàm sau khi trả cô bé bị lạc về cho người nhà liền nghe thông báo vang lên.
"Phân 3 điểm cho khuôn mặt, 3 điểm cho dáng người đi"
Hài lòng nhìn bảng chỉ số cùng lượng fan tăng lên không tồi, cậu thư giãn gân cốt bước vào phòng tắm.
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 62
Dáng người: 28
Làn da: 20
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 15
Trí lực:50
Kỹ năng: diễn xuất (6%)
Tích phân:190
Thanh lưu lượng: 202
Ngày sinh nhật của Phạm Phạm, trước đó 2 tiếng.
Alex là thợ trang điểm có tay nghề lâu năm xem như cũng có chút tiếng tăm và đồng thời cũng là một tên gay. Điều này gã cũng không có dấu giếm gì, có thể thấy được điều đó qua bộ móng tay được sơn tông màu đỏ chói kia. Ban đầu được Lưu Triết nhờ đến trang điểm cho một tên ất ơ nào đó gã khá bất mãn. Lúc nhìn thấy Dạ Phàm một bộ dạng quê mùa cùng cặp kính dày cộm gã lại cau mày càng sâu.
Nhưng hiện tại nhìn thành quả của mình xem ra cũng không tệ lắm.
"Kí chủ...lưng của cậu hơi cong rồi đấy"
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở
"Được rồi tao biết rồi!"
Dạ Phàm lập tức chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Ngoài vị lão sư nghiêm khắc kia ra hệ thống giống như đóng vai trò giám sát cậu vậy.
Cậu nhìn bản thân trong gương cũng nhất thời ngẩn người. Có lẽ vì thấy khuôn mặt tầm thường đến mức có hơi xấu này quá lâu rồi nên không nhịn được mà sờ tay lên mặt. Thế nhưng bị Alex ngăn lại.
"Kẻ mắt còn chưa kịp khô đấy, tốt nhất đừng đụng lên mặt"
Một đại nam nhân cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, da lại hơi ngăm mà lại cong cong ngón tay lên như hoa lan chỉ, tay thì chống nạnh, Dạ Phàm nuốt nước miếng nhất thời cảm thấy hơi đau mắt nhưng vẫn là nghe lời gã.
Trong gương Cậu thanh niên mái tóc thuần đen được vuốt sang hai bên, đuôi tóc uốn cong nhẹ để lộ cái trán cao. Mắt kính được cởi bỏ, Alex đeo cho Dạ Phàm cặp kính áp tròng màu hơi đậm hơn tròng mắt cậu một chút, ánh mắt cũng vì thế mà to sáng và đỡ lờ đờ hơn trước. Lông mi được chuốt dài và đậm hơn, bọng mắt cũng được bôi một lớp che khuyết điểm nhìn qua rất tự nhiên mà không bị dày cộm. Alex quẹt một ít son lên Đôi môi nhạt màu, khí sắc trên khuôn mặt cậu liền được cải thiện không ít. Nhìn qua chính là bộ dạng thanh niên mới lớn đơn thuần trong sáng.
Mặc dù so với tiêu chuẩn diễn viên hay idol còn xa một đoạn nhưng hiệu quả cỡ này đã xem như không tồi. Vì là nam nhân Nếu trang điểm quá dày lại thành ra hoá vụn.
Khuyết điểm duy nhất là do Dạ Phàm rất gầy nên cằm khá nhọn, gò má cũng hơi lộ ra.
"Kết quả tốt hơn so với tưởng tượng của tôi đấy, may mắn làn da của cậu cũng khá ăn phấn"
Dạ Phàm cười hề hề nhưng trong lòng lại thầm rỉ máu. Nếu không phải trước đó cậu cầm 150 tích phân để mua viên thuốc trị mụn thì sẽ có được hiệu quả như vậy sao? Đương nhiên là không rồi!
(Tích phân hiện tại 40)
Da mặt của cậu dù đã cải thiện chỉ số nhưng vẫn phải nói là khá tệ, mụn bọc khá nhiều lại có mụn cám li ti quanh mũi. Viên thuốc trị mụn trong thương thành của hệ thống rất hiệu quả, mụn bọc đã xẹp gần hết chỉ còn lại một ít vệt đỏ, khí sắc làn da cũng được cải thiện đôi chút. Thế nhưng nó chỉ có tác dụng trong vòng 24 tiếng và cũng không làm trắng da được.
Dạ Phàm nhìn số tích phân còn lại 30 mà thật muốn khóc ròng, cậu nếu đủ điều kiện thì đã mua thêm một viên thuốc trắng da nữa rồi. Nhà nghèo đúng là bất tiện nhiều thứ thật.
Sau đó cậu đã phải mất thêm gần 1 tiếng đồng hồ để thử đồ, thử đến mức tay chân cậu sắp nhũn ra thì mới nhận được cái gật đầu của Alex.
Alex cầm khăn tay vẫy vẫy, môi son đỏ chót chu chu tiễn Dạ Phàm lên xe, cậu đánh một cái rùng mình nhưng vẫn ráng lịch sự chào gã rồi mới ngồi yên vị trên ghế.
Lưu Triết thấy cậu như vậy liền cười cợt
"Tôi thấy Alex rất thích cậu đấy, hai người thành một cặp có vẻ hợp lắm"
Người nói vô tình nhưng người nghe lại có ý. Dạ Phàm có lẽ bị Alex làm cả người ngứa ngáy khó nhịn lúc này liền bật thốt ra lời trong lòng.
"Nhìn anh ta liền biết là thụ dù thân hình đó không hợp lắm, tôi vẫn là thích loại hình thành thục trưởng thành hơn"
Nói xong mới nhận ra bản thân vừa bất ngờ come out, Dạ Phàm thụt lưỡi lại, lén quan sát phản ứng của Lưu Triết. Trong lòng cũng không nhịn được có chút hồi hộp. Có lẽ trong lòng cậu đã xem người nọ là bạn bè nên khi nói ra cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lưu Triết nhướn mi, câu tiếp theo không phải là nói với Dạ Phàm mà là chú tài xế.
"Khi nãy chú đã nghe thấy gì rồi?"
Người nọ làm việc ở nhà họ Lưu đã lâu đương nhiên biết cái gì nên nói và không nên nói, ông không do dự đáp
"Dạ tôi không nghe được gì hết thưa cậu chủ"
Lưu Triết hài lòng gật đầu
"Tốt, kéo màn chắn lên đi!"
Những loại xe hiện đại vì để có không gian riêng tư nên đều thiết kế vách ngăn cách giữa hai ghế trước và đằng sau, cách âm cũng không tồi nên có thể thoải mái nói chuyện.
Dạ Phàm vui vẻ cong khoé môi, Lưu Triết vừa thấy lại nhảy dựng lên "Cười cái gì, cậu còn không biết quản lý tốt cái miệng của mình. Cũng tốt, nếu xu hướng giới tính của cậu như thế thì tôi cũng không lo lắng cậu có ý gì với Phạm Phạm nữa đi"
Dạ Phàm còn chưa dứt nụ cười liền co rút khoé môi, thật ra đây mới là trọng điểm đi. Sau đó cậu đảo mắt nghĩ ra một ý xấu.
"Để nói chính xác hơn thật ra tôi chính là nam nữ đều ăn"
Lưu Triết đang ngồi khoanh tay liền khựng lại, cứng ngắc quay sang nhìn cậu. Hai người đùa giỡn một lúc thì xe đã đến nơi.
Biệt thự Phạm gia cũng rất rộng rãi nhưng không thích hợp để bày biện. Bố Phạm đã bao hết hai tầng cùng sảnh lớn ở một khách sạn khá tiếng tăm. Dạ Phàm cũng phải bội phục độ giàu có của bọn họ vừa ra tay liền chơi lớn như vậy.
Dạ Phàm nhìn xuống thứ bản thân mặc lên người liền nuốt nước miếng, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào. Cậu đã phải ứng trước hơn hai tháng làm thêm để nhờ Lưu Triết thuê giúp cậu bộ đồ này đấy. Dạ Phàm chắc chắn những bộ vest hay đầm dạ hội của các khách mời bất kì nào đều có giá trị hơn bộ đồ cậu mặc trên người.
Dạ Phàm bất giác rờ lên vải vóc của chiếc quần tây, đây không giống thứ cậu vốn đã đặt trước đó? Cậu nhìn bóng lưng của Lưu Triết đầy vẻ tự hỏi, không lẽ là anh ta đã...
"Ngẩn người ra đó làm gì, mau đi thôi"
Lưu Triết thấy cậu ngừng chân liền thúc giục. Hai người xuất trình giấy mời rồi mới có thể được vào.
Một đường vào trong hai người đều trò chuyện không ngừng, nhìn qua rất thân thiết. Dạ Phàm rốt cuộc cũng không hỏi ra vấn đề bản thân thắc mắc.
Thỉnh thoảng cũng có vài người trẻ tuổi đến chào hỏi Lưu Triết, y đều trả lời nhưng cũng là qua loa thờ ơ khác với bộ dáng bị Dạ Phàm chọc giận cho xù lông lúc bình thường.
Phạm Phạm là nhân vật chính của buổi tiệc nên cũng xuất hiện sau cùng.
Ba Phạm khoác tay cô đi đến giữa sảnh, ông nhận lấy mic từ trong tay nhân viên
"Rất hoan nghênh các vị đã có mặt ở đây vào ngày sinh nhật của con gái tôi...."
Lúc Dạ Phàm chào hỏi với lớp trưởng Sở Tử Sâm cậu ta đã giật mình không thôi.
"Bộ dạng của cậu vốn là như thế này hả?"
"Ừm, tôi bị cận nên bình thường đều đeo kính, thấy lạ lắm sao?"
Sở Tử Sâm trái với lương tâm, mặt có chút sượng sùng đáp
"Không lạ, nhìn cũng ổn lắm!"
Lưu Triết thấy biểu cảm khó hiểu của cậu ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi Dạ Phàm, dù sao máu nhiều chuyện không phải là chuyện của riêng ai.
"Cậu ta làm sao thế, nhìn có vẻ không thân thiện lắm?"
"Ha ha... Có lẽ là vì nữ sinh cậu ấy thích lại khá thân thiết với tôi nên mới ghen tị đấy"
Lưu Triết nhìn qua Sở Tử Sâm đầy "vẻ thân thiện" y rốt cuộc tìm được người đồng cảnh ngộ với mình rồi, sau này phải kiếm cớ hảo hảo làm thân mới được. Một mình y thực không đấu lại được Dạ Phàm.
Sở Tử Sâm liếc mắt qua chàng trai đứng cạnh Dạ Phàm, người nọ đang dùng ánh mắt rất kì quái nhìn cậu ta. Sở Tử Sâm liền có suy nghĩ muốn tránh xa người nọ, không phải biến thái hay gì chứ!
Về phần Lưu Triết y nếu mà nghe được lời này của cậu ta chắc sẽ bỏ luôn ý định làm thân đấy.
"Tư thế của cậu có quá nhiều vấn đề, chúng ta bắt đầu sửa từ cột sống lưng trước...."
Bên trong không gian ảo thời gian chạy chậm hơn bên ngoài rất nhiều Dạ Phàm ở đó hết 3 tiếng đồng hồ thì bên ngoài mới chạy qua 30 phút. Điều này có nghĩa là thời gian luyện tập của cậu rất nhiều.
Thành công nâng lên 1 điểm kĩ năng diễn xuất, + 10 tích phân. Lúc trở lại thế giới thực Dạ Phàm thấy rất đói, đúng lúc nhà hết mì gói nên chạy ra ngoài siêu thị gần nhà mua một ít. Không ngờ đi đâu cũng đụng phải nhiệm vụ.
"Đinh nhiệm vụ hoàn thành, nhận phần thưởng 6 điểm chỉ số, 60 tích phân"
Dạ Phàm sau khi trả cô bé bị lạc về cho người nhà liền nghe thông báo vang lên.
"Phân 3 điểm cho khuôn mặt, 3 điểm cho dáng người đi"
Hài lòng nhìn bảng chỉ số cùng lượng fan tăng lên không tồi, cậu thư giãn gân cốt bước vào phòng tắm.
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 62
Dáng người: 28
Làn da: 20
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 15
Trí lực:50
Kỹ năng: diễn xuất (6%)
Tích phân:190
Thanh lưu lượng: 202
Ngày sinh nhật của Phạm Phạm, trước đó 2 tiếng.
Alex là thợ trang điểm có tay nghề lâu năm xem như cũng có chút tiếng tăm và đồng thời cũng là một tên gay. Điều này gã cũng không có dấu giếm gì, có thể thấy được điều đó qua bộ móng tay được sơn tông màu đỏ chói kia. Ban đầu được Lưu Triết nhờ đến trang điểm cho một tên ất ơ nào đó gã khá bất mãn. Lúc nhìn thấy Dạ Phàm một bộ dạng quê mùa cùng cặp kính dày cộm gã lại cau mày càng sâu.
Nhưng hiện tại nhìn thành quả của mình xem ra cũng không tệ lắm.
"Kí chủ...lưng của cậu hơi cong rồi đấy"
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở
"Được rồi tao biết rồi!"
Dạ Phàm lập tức chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Ngoài vị lão sư nghiêm khắc kia ra hệ thống giống như đóng vai trò giám sát cậu vậy.
Cậu nhìn bản thân trong gương cũng nhất thời ngẩn người. Có lẽ vì thấy khuôn mặt tầm thường đến mức có hơi xấu này quá lâu rồi nên không nhịn được mà sờ tay lên mặt. Thế nhưng bị Alex ngăn lại.
"Kẻ mắt còn chưa kịp khô đấy, tốt nhất đừng đụng lên mặt"
Một đại nam nhân cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, da lại hơi ngăm mà lại cong cong ngón tay lên như hoa lan chỉ, tay thì chống nạnh, Dạ Phàm nuốt nước miếng nhất thời cảm thấy hơi đau mắt nhưng vẫn là nghe lời gã.
Trong gương Cậu thanh niên mái tóc thuần đen được vuốt sang hai bên, đuôi tóc uốn cong nhẹ để lộ cái trán cao. Mắt kính được cởi bỏ, Alex đeo cho Dạ Phàm cặp kính áp tròng màu hơi đậm hơn tròng mắt cậu một chút, ánh mắt cũng vì thế mà to sáng và đỡ lờ đờ hơn trước. Lông mi được chuốt dài và đậm hơn, bọng mắt cũng được bôi một lớp che khuyết điểm nhìn qua rất tự nhiên mà không bị dày cộm. Alex quẹt một ít son lên Đôi môi nhạt màu, khí sắc trên khuôn mặt cậu liền được cải thiện không ít. Nhìn qua chính là bộ dạng thanh niên mới lớn đơn thuần trong sáng.
Mặc dù so với tiêu chuẩn diễn viên hay idol còn xa một đoạn nhưng hiệu quả cỡ này đã xem như không tồi. Vì là nam nhân Nếu trang điểm quá dày lại thành ra hoá vụn.
Khuyết điểm duy nhất là do Dạ Phàm rất gầy nên cằm khá nhọn, gò má cũng hơi lộ ra.
"Kết quả tốt hơn so với tưởng tượng của tôi đấy, may mắn làn da của cậu cũng khá ăn phấn"
Dạ Phàm cười hề hề nhưng trong lòng lại thầm rỉ máu. Nếu không phải trước đó cậu cầm 150 tích phân để mua viên thuốc trị mụn thì sẽ có được hiệu quả như vậy sao? Đương nhiên là không rồi!
(Tích phân hiện tại 40)
Da mặt của cậu dù đã cải thiện chỉ số nhưng vẫn phải nói là khá tệ, mụn bọc khá nhiều lại có mụn cám li ti quanh mũi. Viên thuốc trị mụn trong thương thành của hệ thống rất hiệu quả, mụn bọc đã xẹp gần hết chỉ còn lại một ít vệt đỏ, khí sắc làn da cũng được cải thiện đôi chút. Thế nhưng nó chỉ có tác dụng trong vòng 24 tiếng và cũng không làm trắng da được.
Dạ Phàm nhìn số tích phân còn lại 30 mà thật muốn khóc ròng, cậu nếu đủ điều kiện thì đã mua thêm một viên thuốc trắng da nữa rồi. Nhà nghèo đúng là bất tiện nhiều thứ thật.
Sau đó cậu đã phải mất thêm gần 1 tiếng đồng hồ để thử đồ, thử đến mức tay chân cậu sắp nhũn ra thì mới nhận được cái gật đầu của Alex.
Alex cầm khăn tay vẫy vẫy, môi son đỏ chót chu chu tiễn Dạ Phàm lên xe, cậu đánh một cái rùng mình nhưng vẫn ráng lịch sự chào gã rồi mới ngồi yên vị trên ghế.
Lưu Triết thấy cậu như vậy liền cười cợt
"Tôi thấy Alex rất thích cậu đấy, hai người thành một cặp có vẻ hợp lắm"
Người nói vô tình nhưng người nghe lại có ý. Dạ Phàm có lẽ bị Alex làm cả người ngứa ngáy khó nhịn lúc này liền bật thốt ra lời trong lòng.
"Nhìn anh ta liền biết là thụ dù thân hình đó không hợp lắm, tôi vẫn là thích loại hình thành thục trưởng thành hơn"
Nói xong mới nhận ra bản thân vừa bất ngờ come out, Dạ Phàm thụt lưỡi lại, lén quan sát phản ứng của Lưu Triết. Trong lòng cũng không nhịn được có chút hồi hộp. Có lẽ trong lòng cậu đã xem người nọ là bạn bè nên khi nói ra cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lưu Triết nhướn mi, câu tiếp theo không phải là nói với Dạ Phàm mà là chú tài xế.
"Khi nãy chú đã nghe thấy gì rồi?"
Người nọ làm việc ở nhà họ Lưu đã lâu đương nhiên biết cái gì nên nói và không nên nói, ông không do dự đáp
"Dạ tôi không nghe được gì hết thưa cậu chủ"
Lưu Triết hài lòng gật đầu
"Tốt, kéo màn chắn lên đi!"
Những loại xe hiện đại vì để có không gian riêng tư nên đều thiết kế vách ngăn cách giữa hai ghế trước và đằng sau, cách âm cũng không tồi nên có thể thoải mái nói chuyện.
Dạ Phàm vui vẻ cong khoé môi, Lưu Triết vừa thấy lại nhảy dựng lên "Cười cái gì, cậu còn không biết quản lý tốt cái miệng của mình. Cũng tốt, nếu xu hướng giới tính của cậu như thế thì tôi cũng không lo lắng cậu có ý gì với Phạm Phạm nữa đi"
Dạ Phàm còn chưa dứt nụ cười liền co rút khoé môi, thật ra đây mới là trọng điểm đi. Sau đó cậu đảo mắt nghĩ ra một ý xấu.
"Để nói chính xác hơn thật ra tôi chính là nam nữ đều ăn"
Lưu Triết đang ngồi khoanh tay liền khựng lại, cứng ngắc quay sang nhìn cậu. Hai người đùa giỡn một lúc thì xe đã đến nơi.
Biệt thự Phạm gia cũng rất rộng rãi nhưng không thích hợp để bày biện. Bố Phạm đã bao hết hai tầng cùng sảnh lớn ở một khách sạn khá tiếng tăm. Dạ Phàm cũng phải bội phục độ giàu có của bọn họ vừa ra tay liền chơi lớn như vậy.
Dạ Phàm nhìn xuống thứ bản thân mặc lên người liền nuốt nước miếng, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào. Cậu đã phải ứng trước hơn hai tháng làm thêm để nhờ Lưu Triết thuê giúp cậu bộ đồ này đấy. Dạ Phàm chắc chắn những bộ vest hay đầm dạ hội của các khách mời bất kì nào đều có giá trị hơn bộ đồ cậu mặc trên người.
Dạ Phàm bất giác rờ lên vải vóc của chiếc quần tây, đây không giống thứ cậu vốn đã đặt trước đó? Cậu nhìn bóng lưng của Lưu Triết đầy vẻ tự hỏi, không lẽ là anh ta đã...
"Ngẩn người ra đó làm gì, mau đi thôi"
Lưu Triết thấy cậu ngừng chân liền thúc giục. Hai người xuất trình giấy mời rồi mới có thể được vào.
Một đường vào trong hai người đều trò chuyện không ngừng, nhìn qua rất thân thiết. Dạ Phàm rốt cuộc cũng không hỏi ra vấn đề bản thân thắc mắc.
Thỉnh thoảng cũng có vài người trẻ tuổi đến chào hỏi Lưu Triết, y đều trả lời nhưng cũng là qua loa thờ ơ khác với bộ dáng bị Dạ Phàm chọc giận cho xù lông lúc bình thường.
Phạm Phạm là nhân vật chính của buổi tiệc nên cũng xuất hiện sau cùng.
Ba Phạm khoác tay cô đi đến giữa sảnh, ông nhận lấy mic từ trong tay nhân viên
"Rất hoan nghênh các vị đã có mặt ở đây vào ngày sinh nhật của con gái tôi...."
Lúc Dạ Phàm chào hỏi với lớp trưởng Sở Tử Sâm cậu ta đã giật mình không thôi.
"Bộ dạng của cậu vốn là như thế này hả?"
"Ừm, tôi bị cận nên bình thường đều đeo kính, thấy lạ lắm sao?"
Sở Tử Sâm trái với lương tâm, mặt có chút sượng sùng đáp
"Không lạ, nhìn cũng ổn lắm!"
Lưu Triết thấy biểu cảm khó hiểu của cậu ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi Dạ Phàm, dù sao máu nhiều chuyện không phải là chuyện của riêng ai.
"Cậu ta làm sao thế, nhìn có vẻ không thân thiện lắm?"
"Ha ha... Có lẽ là vì nữ sinh cậu ấy thích lại khá thân thiết với tôi nên mới ghen tị đấy"
Lưu Triết nhìn qua Sở Tử Sâm đầy "vẻ thân thiện" y rốt cuộc tìm được người đồng cảnh ngộ với mình rồi, sau này phải kiếm cớ hảo hảo làm thân mới được. Một mình y thực không đấu lại được Dạ Phàm.
Sở Tử Sâm liếc mắt qua chàng trai đứng cạnh Dạ Phàm, người nọ đang dùng ánh mắt rất kì quái nhìn cậu ta. Sở Tử Sâm liền có suy nghĩ muốn tránh xa người nọ, không phải biến thái hay gì chứ!
Về phần Lưu Triết y nếu mà nghe được lời này của cậu ta chắc sẽ bỏ luôn ý định làm thân đấy.