Chương 2: Hệ thống xuyên sách là hố cha
Thẩm Trù đưa cô bé về nhà ngoài ý muốn nhận được một lời tỏ tình. Y khẽ xoa xoa trán như để lấy lại bình tĩnh "Mượn lời vị bác sĩ lúc nãy, các em đang trong gian đoạn quan trọng không nên lơ là học tập, chuyện này xem như thầy chưa nghe thấy đi"
Y nhìn đồng hồ, thấy đã trễ liền không do dự rời đi Nhưng lại bị một cánh tay giữ lại. Nữ sinh mặt mũi tái mét nhìn như có thể khóc bất cứ lúc nào, thành âm cũng theo đó mà thảng thốt.
"Thầy vẫn chưa trả lời em mà..."
"Em muốn câu trả lời thế nào đây.?" Thẩm Trù nhìn chỗ tay áo bị nắm nhăn nhúm, không hài lòng nhíu mày "Còn không mau buông tay ra"
Tâm trạng của y hiện tại không tốt nên giọng điệu cũng không nhẹ nhàng như bình thường nữa. Nữ sinh kia lại nghe ra sự ghét bỏ trong tông giọng Thẩm Trù như bị giật mình lập tức buông tay.
Thẩm Trù vuốt phẳng lại ống tay áo dứt khoát quay lưng, y còn phải chuẩn bị bài giảng cho ngày mai nữa. Thế nhưng, ngay lúc này, đau đớn từ sau lưng truyền đến làm y khựng lại "A, hự!"
Một dòng máu đặc sệch thấm đẫm áo sơ mi trắng tinh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất lạnh lẽo. Thẩm Trù ngã xuống, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, giọng nói đứt quãng không rõ "Tại sao? Em..."
"Tốt rồi, ha.. ha... Tốt quá rồi! Như vậy thầy sẽ không thuộc về người khác..."
"Là tại thầy đó, tại thầy không chịu nhận quà valentine của em còn quẵng vào sọt rác, ngay cả thư em viết thầy cũng không hề nhìn qua một chữ"
Giọng nói kinh khủng kia cứ văng vẳng bên tai. Thẩm Trù sắp tắt thở tỏ vẻ "Đầu năm nay làm thầy giáo cũng nguy hiểm lắm đấy!"
Bị một nữ sinh điên loạn giết vì mến mộ là điều mà y thực không ngờ đến.
_____
Thẩm Trù dần dần mất đi ý thức, thế giới xung quanh rơi vào bóng tối vô tận.
ĐINH ĐINH.... Xác nhận kí chủ phù hợp, xác nhận linh hồn phù hợp, bắt đầu truyền tống. Dung hợp hoàn tất!
Thẩm Trù cảm giác như bản thân đã ngủ một giấc rất dài, toàn thân đau nhức khiến y không thể không mở mắt. Khoan đã, không phải y đã chết rồi sao? Như thế nào lại thấy đau? Thẩm Trù đờ đẫn một lúc nhìn trần nhà lạ lẫm. Từ lúc nào trần nhà của y lại thấp như vậy? Mặc dù không phải khá giả gì lắm nhưng y chưa bao giờ bạc đãi bản thân nên phòng ốc trang thiết bị đều rất tốt chứ không phải như thế này, ngay cả bóng đèn cũng có vẻ sẽ rớt bất cứ lúc nào.
Phát giác ra có nhiều điều kỳ quái, Thẩm Trù không ngại thân thể đau nhức, y chống tay cố hết sức ngồi dậy. Đúng lúc này, một giọng nói máy móc văng lên trong đầu y.
" Xin chào, ta là hệ thống Muốn nổi tiếng đến điên rất hân hạnh được phục vụ"
" Hệ thống? Cái quái gì?" Thẩm Trù tự nhéo đùi mình xác nhận lập tức cảm nhận được cơn đau truyền đến rất chân thật.
Mà khoan, Thẩm Trù giật bắn người khi nhìn thấy bàn tay của mình, một bàn tay gầy guộc xanh xao có thể nhìn thấy rõ từng vệt gân xanh nổi lên. Không chỉ thế ngay cả size quần nhỏ xíu cũng thấy rộng rãi vô cùng không hề giống với cơ bắp săn chắc đã qua tập luyện của y.
"Không phải là mơ đâu, kí chủ ở thế giới thực vốn đã ch.ế.t"
Thẩm Trù mất nửa ngày trời để tiêu hoá xong đống vấn đề này. Tóm lại là y xuyên rồi, mà còn xuyên vào quyển sách não tàn "Vạn nhân mê nghịch tập" y vừa mới đọc hôm qua, thậm chí y còn chưa đọc hết được toàn bộ nữa.
Vì sao ư, vì nội dung nó vừa mất não vừa máu chó. Công chính đời trước vì người trong lòng mà đẩy thụ xuống đáy vực khiến hắn không ngóc đầu lên được, ngược nhau quằn quại. Thế nhưng sau khi trong sinh, dù trả thù tất cả những phản diện khác nhưng lại tha thứ cho công chính. Cuối cùng thụ trở thành người đàn ông có mị lực cao nhất trên bảng xếp hạng, thu phục một đống đàn ông mà không ai là có gia thế tầm thường.
Đến thế thì chưa có gì đáng nói, Thẩm Trù vừa đọc đến đoạn thụ nói muốn quay lại với tên công đã hại mình kiếp trước liền muốn chửi thề rồi quăng cuốn sách ở góc xó. Thậm chí ngay cả quá trình ngược tên Tra Công còn không có liền... như thế quay lại với nhau rồi.
"Thế tại sao tôi lại ở đây, ngươi đến giải thích đi!"
"Trước hết tôi có tên đàng hoàng đấy. Xin được giới thiệu lại tôi là hệ thống 'Muốn nổi tiếng đến điên', hân hạnh được phục vụ. Bởi vì thế giới trăm năm sau bị ảnh hưởng rất nhiều từ Những người mang tố chất vạn nhân mê, gây rối loạn trật tự_ bọn họ được xem là tồn tại trái quy luật tự nhiên"
"Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ kí chủ dựa vào năng lực của mình đi đến đỉnh danh vọng, đánh bại thể chất Vạn Nhân Mê bằng chính thực lực của kí chủ"
Thẩm Trù cẩn thận suy nghĩ về lời hệ thống nói, rơi vào trầm tư hồi lâu "Nói vậy, tôi còn có thể quay lại thế giới thực không?"
"Thân xác kia của kí chủ đã không còn sử dụng được nữa. Còn thân thể mới này cũng đã sắp hết tuổi thọ, nếu kí chủ không thực hiện nhiệm vụ thì e là bổn hệ thống cũng không duy trì được sự sống cho ngài được lâu đâu, nhiều nhất là 6 tháng ngài như cũ vẫn sẽ chết.
Một tia hi vọng nhen nhóm sau khi nghe câu trả lời của hệ thống liền vụt tắt, y mím môi lại thở dài. Thôi vậy, miễn sao còn sống là được, quản gì xuyên sách hay một thế giới khác
"Công bố nhiệm vụ đi"
"Nhiệm vụ chủ tuyến Trở Thành Người đàn ông có độ nổi tiếng nhất thế giới, thời hạn: 10 năm, thưởng: 20 năm tuổi thọ+ 1 rương thần bí"
Thẩm Trù còn đang suy nghĩ y chỉ có 6 tháng để sống, làm sao đủ thời gian thực hiện nhiệm vụ đây. Còn chưa hỏi ra tới thì Hệ thống như hiểu được suy tư của y mà tiếp tục giải thích.
"Bởi vì bổn hệ thống duy trì năng lượng dựa trên độ nổi tiếng. Chỉ cần kí chủ thu thập thêm lượng fan nhất định thì sẽ được cộng thêm tuổi thọ"
Thẩm Trù rất nhanh vứt đi cảm giác chán chường "Nói cụ thể hơn đi"
"Mức đầu tiên là 10.000 fan, mỗi mức đều sẽ được cộng thêm 1 năm tuổi thọ"
Lập tức một bảng số liệu hiện lên trước mắt Thẩm trù
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 35
Dáng người: 25
Làn da: 20
Khí chất:0
Mị lực: 0
Thể lực: 15
Trí lực:50
Kỹ năng: chưa mở
Tích phân:0
Thanh lưu lượng:00
Lưu ý: số liệu dựa trên thân thể hiện tại.
Thẩm Trù hiện tại mới biết thân thể này tên là Dạ Phàm. Người này đúng chất là pháo hôi trong pháo hôi, xuất hiện trong truyện cũng chỉ có vài ba chương. Nếu không phải trí nhớ y tốt thì đã sớm đem cái tên này quên sạch.
"Dạ Phàm" lớn lên có đôi khá giống với bạch nguyệt quang trong lòng tra công nên được gã bao dưỡng, đúng lúc Dạ Phàm đang thiếu tiền nên đồng ý. Nhưng sau khi tìm được thế thân tốt hơn là Thụ chính thì cậu ta lập tức bị ra xó. Thậm chí còn chưa một lần giáp mặt với thụ chính.
Như vậy càng thuận lợi cho Thẩm Trù, dù thụ chính trọng sinh cũng không phát giác ra sự thay đổi của y.
Thẩm Trù hiện tại là Dạ Phàm, từ y trở thành cậu, ngày hôm nay khởi đầu lại thành một con người mới.
"Này hệ thống, ngươi nói sẽ hỗ trợ vậy những số liệu kia làm sao để tăng lên đây?"
" về chuyện đó ký chủ cứ yên tâm, ngài trước cứ làm quen với thân thể này trước đi, nhiệm vụ phó tuyến rất nhanh sẽ được công bố!"
Dạ Phàm đầu tiên muốn làm là đi soi gương, cậu cũng rất hiếu kì bộ dạng của thân thể này nhưng từ số liệu mà hệ thống đưa ra thì chỉ số đều không cao lắm nên cậu cũng không hi vọng gì nhiều.
Như dự đoán, khuôn mặt Dạ Phàm rất bình thường chính là dạng ở trong đám người có thể biến mất bất cứ lúc nào, không có gì nổi bật.
Mái tóc do nằm ngủ bị sơ rối, lông mày mỏng và có hơi lưa thưa do không được tỉa qua. Đôi mắt dù khá to và mí mắt rõ ràng nhưng nhìn yếu ớt không có thần, phía dưới còn có quầng thâm rất đậm. Cánh môi trắng bệch khô nứt, cái cằm nhọn lún phún râu nhỏ chỉa ra. Trên mặt còn có không ít mụn li ti và mụn bọc. Nhìn qua thì làn da thuộc dạng xanh xao hơi chút bệnh trạng.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, mẹ nguyên chủ thì đã mất từ sớm cha thì đang nằm viện. Dạ Phàm vừa phải trang trải học phí còn phải kiếm tiền gửi vào bệnh viện. Cuộc sống đúng là hao tổn sức lực cùng tâm trí. Mặc dù năm nhất Dạ Phàm được nhận học bổng nhưng đến đầu năm 2 do quá tập trung kiếm tiền nên điểm số dần bị tụt xuống.
Y nhìn đồng hồ, thấy đã trễ liền không do dự rời đi Nhưng lại bị một cánh tay giữ lại. Nữ sinh mặt mũi tái mét nhìn như có thể khóc bất cứ lúc nào, thành âm cũng theo đó mà thảng thốt.
"Thầy vẫn chưa trả lời em mà..."
"Em muốn câu trả lời thế nào đây.?" Thẩm Trù nhìn chỗ tay áo bị nắm nhăn nhúm, không hài lòng nhíu mày "Còn không mau buông tay ra"
Tâm trạng của y hiện tại không tốt nên giọng điệu cũng không nhẹ nhàng như bình thường nữa. Nữ sinh kia lại nghe ra sự ghét bỏ trong tông giọng Thẩm Trù như bị giật mình lập tức buông tay.
Thẩm Trù vuốt phẳng lại ống tay áo dứt khoát quay lưng, y còn phải chuẩn bị bài giảng cho ngày mai nữa. Thế nhưng, ngay lúc này, đau đớn từ sau lưng truyền đến làm y khựng lại "A, hự!"
Một dòng máu đặc sệch thấm đẫm áo sơ mi trắng tinh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất lạnh lẽo. Thẩm Trù ngã xuống, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, giọng nói đứt quãng không rõ "Tại sao? Em..."
"Tốt rồi, ha.. ha... Tốt quá rồi! Như vậy thầy sẽ không thuộc về người khác..."
"Là tại thầy đó, tại thầy không chịu nhận quà valentine của em còn quẵng vào sọt rác, ngay cả thư em viết thầy cũng không hề nhìn qua một chữ"
Giọng nói kinh khủng kia cứ văng vẳng bên tai. Thẩm Trù sắp tắt thở tỏ vẻ "Đầu năm nay làm thầy giáo cũng nguy hiểm lắm đấy!"
Bị một nữ sinh điên loạn giết vì mến mộ là điều mà y thực không ngờ đến.
_____
Thẩm Trù dần dần mất đi ý thức, thế giới xung quanh rơi vào bóng tối vô tận.
ĐINH ĐINH.... Xác nhận kí chủ phù hợp, xác nhận linh hồn phù hợp, bắt đầu truyền tống. Dung hợp hoàn tất!
Thẩm Trù cảm giác như bản thân đã ngủ một giấc rất dài, toàn thân đau nhức khiến y không thể không mở mắt. Khoan đã, không phải y đã chết rồi sao? Như thế nào lại thấy đau? Thẩm Trù đờ đẫn một lúc nhìn trần nhà lạ lẫm. Từ lúc nào trần nhà của y lại thấp như vậy? Mặc dù không phải khá giả gì lắm nhưng y chưa bao giờ bạc đãi bản thân nên phòng ốc trang thiết bị đều rất tốt chứ không phải như thế này, ngay cả bóng đèn cũng có vẻ sẽ rớt bất cứ lúc nào.
Phát giác ra có nhiều điều kỳ quái, Thẩm Trù không ngại thân thể đau nhức, y chống tay cố hết sức ngồi dậy. Đúng lúc này, một giọng nói máy móc văng lên trong đầu y.
" Xin chào, ta là hệ thống Muốn nổi tiếng đến điên rất hân hạnh được phục vụ"
" Hệ thống? Cái quái gì?" Thẩm Trù tự nhéo đùi mình xác nhận lập tức cảm nhận được cơn đau truyền đến rất chân thật.
Mà khoan, Thẩm Trù giật bắn người khi nhìn thấy bàn tay của mình, một bàn tay gầy guộc xanh xao có thể nhìn thấy rõ từng vệt gân xanh nổi lên. Không chỉ thế ngay cả size quần nhỏ xíu cũng thấy rộng rãi vô cùng không hề giống với cơ bắp săn chắc đã qua tập luyện của y.
"Không phải là mơ đâu, kí chủ ở thế giới thực vốn đã ch.ế.t"
Thẩm Trù mất nửa ngày trời để tiêu hoá xong đống vấn đề này. Tóm lại là y xuyên rồi, mà còn xuyên vào quyển sách não tàn "Vạn nhân mê nghịch tập" y vừa mới đọc hôm qua, thậm chí y còn chưa đọc hết được toàn bộ nữa.
Vì sao ư, vì nội dung nó vừa mất não vừa máu chó. Công chính đời trước vì người trong lòng mà đẩy thụ xuống đáy vực khiến hắn không ngóc đầu lên được, ngược nhau quằn quại. Thế nhưng sau khi trong sinh, dù trả thù tất cả những phản diện khác nhưng lại tha thứ cho công chính. Cuối cùng thụ trở thành người đàn ông có mị lực cao nhất trên bảng xếp hạng, thu phục một đống đàn ông mà không ai là có gia thế tầm thường.
Đến thế thì chưa có gì đáng nói, Thẩm Trù vừa đọc đến đoạn thụ nói muốn quay lại với tên công đã hại mình kiếp trước liền muốn chửi thề rồi quăng cuốn sách ở góc xó. Thậm chí ngay cả quá trình ngược tên Tra Công còn không có liền... như thế quay lại với nhau rồi.
"Thế tại sao tôi lại ở đây, ngươi đến giải thích đi!"
"Trước hết tôi có tên đàng hoàng đấy. Xin được giới thiệu lại tôi là hệ thống 'Muốn nổi tiếng đến điên', hân hạnh được phục vụ. Bởi vì thế giới trăm năm sau bị ảnh hưởng rất nhiều từ Những người mang tố chất vạn nhân mê, gây rối loạn trật tự_ bọn họ được xem là tồn tại trái quy luật tự nhiên"
"Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ kí chủ dựa vào năng lực của mình đi đến đỉnh danh vọng, đánh bại thể chất Vạn Nhân Mê bằng chính thực lực của kí chủ"
Thẩm Trù cẩn thận suy nghĩ về lời hệ thống nói, rơi vào trầm tư hồi lâu "Nói vậy, tôi còn có thể quay lại thế giới thực không?"
"Thân xác kia của kí chủ đã không còn sử dụng được nữa. Còn thân thể mới này cũng đã sắp hết tuổi thọ, nếu kí chủ không thực hiện nhiệm vụ thì e là bổn hệ thống cũng không duy trì được sự sống cho ngài được lâu đâu, nhiều nhất là 6 tháng ngài như cũ vẫn sẽ chết.
Một tia hi vọng nhen nhóm sau khi nghe câu trả lời của hệ thống liền vụt tắt, y mím môi lại thở dài. Thôi vậy, miễn sao còn sống là được, quản gì xuyên sách hay một thế giới khác
"Công bố nhiệm vụ đi"
"Nhiệm vụ chủ tuyến Trở Thành Người đàn ông có độ nổi tiếng nhất thế giới, thời hạn: 10 năm, thưởng: 20 năm tuổi thọ+ 1 rương thần bí"
Thẩm Trù còn đang suy nghĩ y chỉ có 6 tháng để sống, làm sao đủ thời gian thực hiện nhiệm vụ đây. Còn chưa hỏi ra tới thì Hệ thống như hiểu được suy tư của y mà tiếp tục giải thích.
"Bởi vì bổn hệ thống duy trì năng lượng dựa trên độ nổi tiếng. Chỉ cần kí chủ thu thập thêm lượng fan nhất định thì sẽ được cộng thêm tuổi thọ"
Thẩm Trù rất nhanh vứt đi cảm giác chán chường "Nói cụ thể hơn đi"
"Mức đầu tiên là 10.000 fan, mỗi mức đều sẽ được cộng thêm 1 năm tuổi thọ"
Lập tức một bảng số liệu hiện lên trước mắt Thẩm trù
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 35
Dáng người: 25
Làn da: 20
Khí chất:0
Mị lực: 0
Thể lực: 15
Trí lực:50
Kỹ năng: chưa mở
Tích phân:0
Thanh lưu lượng:00
Lưu ý: số liệu dựa trên thân thể hiện tại.
Thẩm Trù hiện tại mới biết thân thể này tên là Dạ Phàm. Người này đúng chất là pháo hôi trong pháo hôi, xuất hiện trong truyện cũng chỉ có vài ba chương. Nếu không phải trí nhớ y tốt thì đã sớm đem cái tên này quên sạch.
"Dạ Phàm" lớn lên có đôi khá giống với bạch nguyệt quang trong lòng tra công nên được gã bao dưỡng, đúng lúc Dạ Phàm đang thiếu tiền nên đồng ý. Nhưng sau khi tìm được thế thân tốt hơn là Thụ chính thì cậu ta lập tức bị ra xó. Thậm chí còn chưa một lần giáp mặt với thụ chính.
Như vậy càng thuận lợi cho Thẩm Trù, dù thụ chính trọng sinh cũng không phát giác ra sự thay đổi của y.
Thẩm Trù hiện tại là Dạ Phàm, từ y trở thành cậu, ngày hôm nay khởi đầu lại thành một con người mới.
"Này hệ thống, ngươi nói sẽ hỗ trợ vậy những số liệu kia làm sao để tăng lên đây?"
" về chuyện đó ký chủ cứ yên tâm, ngài trước cứ làm quen với thân thể này trước đi, nhiệm vụ phó tuyến rất nhanh sẽ được công bố!"
Dạ Phàm đầu tiên muốn làm là đi soi gương, cậu cũng rất hiếu kì bộ dạng của thân thể này nhưng từ số liệu mà hệ thống đưa ra thì chỉ số đều không cao lắm nên cậu cũng không hi vọng gì nhiều.
Như dự đoán, khuôn mặt Dạ Phàm rất bình thường chính là dạng ở trong đám người có thể biến mất bất cứ lúc nào, không có gì nổi bật.
Mái tóc do nằm ngủ bị sơ rối, lông mày mỏng và có hơi lưa thưa do không được tỉa qua. Đôi mắt dù khá to và mí mắt rõ ràng nhưng nhìn yếu ớt không có thần, phía dưới còn có quầng thâm rất đậm. Cánh môi trắng bệch khô nứt, cái cằm nhọn lún phún râu nhỏ chỉa ra. Trên mặt còn có không ít mụn li ti và mụn bọc. Nhìn qua thì làn da thuộc dạng xanh xao hơi chút bệnh trạng.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, mẹ nguyên chủ thì đã mất từ sớm cha thì đang nằm viện. Dạ Phàm vừa phải trang trải học phí còn phải kiếm tiền gửi vào bệnh viện. Cuộc sống đúng là hao tổn sức lực cùng tâm trí. Mặc dù năm nhất Dạ Phàm được nhận học bổng nhưng đến đầu năm 2 do quá tập trung kiếm tiền nên điểm số dần bị tụt xuống.