Chương 59: Nhân vật Dạ Phàm
"Hệ thống, mi nói cái gì? Bạch Phong Tịch hiện tại không phải Là Bạch Phong Tịch mà tao quen có nghĩa là như thế nào?"
Dạ Phàm không thể không ngạc nhiên, trước giờ cậu luôn nghĩ sau khi làm thân với người nọ thì Bạch Phong Tịch của tương lai cũng sẽ có vài phần thân thiết với mình.
"Kí chủ đã bao giờ nghe qua về thuyết vũ trụ song song chưa?"
Dạ Phàm ngồi phịch xuống ghế, kết quả này có hơi ngoài dự liệu của cậu
"Giải thích đi"
"Để đơn giản hơn tôi sẽ cho cậu một ví dụ. Có 1 nam nhân họ H quay ngược về quá khứ. Nhưng vì từ nhỏ đến lớn anh ta luôn phải chứng kiến những trận cãi vã của cha mẹ thậm chí đến mức phải tác động vật lý. Nên khi có được cơ hội này, anh ta không muốn ba mẹ của anh ta gặp nhau và kết hôn với nhau nữa"
"Và kết quả là anh ta thành công rồi, ba mẹ anh ta không cưới nhau mà đều đã kết hôn với người khác. Nếu họ không kết hôn với nhau thì sẽ không sinh anh ta ra. Thế nhưng anh ta ở thời điểm đó không hề biến mất, vẫn ở đó, vẫn tồn tại là 1 thực thể"
"Những quá trình khác biệt sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau, mỗi kết thúc khác nhau sẽ trở thành họ ở 1 vũ trụ khác. Đó là hệ lụy của việc làm trái luật của tự nhiên, khi chen chân vào dòng chảy thời gian"
"Thế nhưng..." Hệ thống hơi ngừng lại trước khi nói câu kết
"Nhưng...?" Dạ Phàm nhướn mày, rất tập trung lắng nghe.
"Kết quả của quá trình cũ không hề biến mất"
Suy nghĩ 1 chút về cốt truyện, thời điểm Bạch Phong Tịch vừa mới trọng sinh cậu còn nhớ rất rõ. Tính tính hẳn người nọ vừa được đưa vào bệnh viện. Qua vài ngày Dạ Phàm buộc phải lộ mặt để thể hiện sự tồn tại của bản thân, chủ yếu là để kiểm tra thái độ của người nọ đối với mình.
Cậu biết Bạch Phong Tịch này rất giỏi đóng kịch, dù không quen biết nhau nhưng vẫn sẽ giả trang 1 cách thành thạo.
Trước khi suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này Dạ Phàm nghĩ bản thân nên đi bôi thuốc. Cậu đứng trước gương kéo áo thun lên ngang ngự.c. Tuy đã được gia tăng võ lực nhưng đấu với nhiều người như vậy, lại thêm 1 cục tạ đeo bám phía sau nên việc né tránh hoàn toàn là không thể.
Trên eo cậu có 1 vết bầm khá lớn và bắt đầu trở nên đậm hơn. Trên tay cũng không thiếu dấu vết lớn nhỏ do va chạm và đặc biệt là 3 dấu cào khá dài tuy chưa rướm máu nhưng có vẻ đã rách da. Nhìn là biết do bộ móng tay nhọn hoắt của Lục Tô Tô gây ra rồi.
Ngày hôm sau Tần Viễn có buổi phỏng vấn cùng các diễn viên chung đoàn phim và đạo diễn.
Đương nhiên là nữ chính Hạ Vy cũng sẽ có mặt ở đó.
Tuy sự kiện trên mạng về tấm ảnh của cậu và Tần Viễn đã hạ nhiệt nhưng để đảm bảo an toàn Dạ Phàm vẫn ngụy trang bằng 2,3 lớp áo rộng và cặp mắt kính dày, khẩu trang cũng không thể thiếu.
Tuy vậy Hạ Vy vừa nghe giọng đã nhận ra được đó là Dạ Phàm. Nhân lúc Tần Viễn không có mặt liền lén lút hỏi chuyện
"Ha ha... Cậu làm trợ lý cho tên này á?" Cô nàng không kiềm được lập tức cười phá lên sau đó lại hỏi "Thế nào, ảnh đế hẳn khó phục vụ lắm nhỉ?"
Dạ Phàm chỉ qua loa trả lời rồi đặt câu hỏi với cô "Cũng không đến nỗi nào. Chị Vy, em thấy chị và anh Tần quan hệ cũng khá tốt. 2 người làm sao quen biết nhau thế?"
Thực ra Dạ Phàm chỉ đơn thuần là tò mò nhưng vào con mắt hủ nữ của ai kia thì lại thành chính thất đi điều tra mối quan hệ xung quanh của chồng.
" Chỉ là trước kia từng đóng phim chung nên mới nhận biết nhau. Bình thường cuộc trò chuyện của bọn chị cũng chỉ liên quan đến việc diễn xuất. Mà có lẽ là chị không mặt dày bán lấy Tần Viễn như mấy cô gái khác nên mới không có bị ghét bỏ thôi" Nói xong câu cuối còn dùng cùi chỏ chọc chọc vào tay Dạ Phàm để trêu chọc. Nhưng không biết lại đụng đến vết thương trên tay của cậu.
Dạ Phàm bất ngờ bị đụng phải nên không kiềm được Tiếng rên "Ách... Đau"
Không nghĩ Tần Viễn đúng lúc này quay trở lại hắn nghĩ cũng không kịp nghĩ đã nắm lấy cổ tay Dạ Phàm, tay còn lại thì kéo ông tay áo cậu lên.
Vết bầm tím sẽ không lập tức tan nên để lại nhiều dấu vết to nhỏ, còn vết cào đã được Dạ Phàm băng lại.
Tần Viễn không lập tức hỏi nguyên nhân, nhìn xong mới kéo tay áo cậu về vị trí ban đầu
"Đã bôi thuốc chưa?"
"À, rồi. Cũng không phải vết thương gì quá to tát, 2 3 hôm liền hết"
"Đã xảy ra chuyện gì"
Dạ Phàm vốn không định nói sự thật, cảm thấy cũng không phải chuyện đại sự gì nhưng lại bị Hạ Vy mặc dàu quấn lấy hỏi liên tục. Nếu không nhận được câu trả lời thích đáng sợ rằng Dạ Phàm bị làm phiền đến điên.
Lát sau, rốt cuộc Dạ Phàm kể lại mọi chuyện cho 2 người nghe.
Kể xong thì nhân viên đã đến thúc giục bọn họ là đã tới giờ quay. Dạ Phàm không thấy Tần Viễn phản ứng gì quá lớn cho rằng anh đơn thuần chỉ là tò mò nên sau đó liền đem chuyện này ném sau đầu. Mà không hề hay biết bản thân đã gián tiếp làm cho Lục Tô Tô không ngóc đầu lên được trong ngành giải trí này.
••••
Rầm... Cạch.... Rầm...
Giá sách vốn được sắp xếp gọn gàng giờ như 1 mớ lộn xộn.
Lộp bộp... Đúng vậy, không nhầm đâu, đây là tiếng sách rơi xuống. Dạ Phàm đang cắm đầu cắm cổ lật từng quyển sách kiểm tra sơ qua nội dung của nó xong liền bỏ sang 1 bên và tiếp tục lật 1 cuốn khác.
Không phải, cuốn này cũng không phải... Rốt cuộc là ở đâu chứ?
Vậy Dạ Phàm đang tìm cái gì!?
Nguyên nhân của sự việc này phải quay ngược thời gian lại 20 phút trước
"... Nhiệm vụ phó tuyến: Nâng cao sự Hiểu biết về nhân vật Dạ Phàm trong tiểu thuyết. Thời hạn 1 tiếng. Phần thưởng 3 điểm chỉ số, 50 tích phân. Hình phạt bị viêm họng cấp, tắt tiếng 1 ngày"
Tắt tiếng! Hệ thống này đúng là đủ trò thật.
Dạ Phàm muốn hỏi hệ thống chi tiết hơn về nhiệm vụ nhưng nó từ chối trả lời, cậu đành phải tự mình suy luận lấy.
Thực sự thì lúc đọc tiểu thuyết Dạ Phàm không để ý đến nhân vật này lắm, cộng thêm việc đọc lướt nên sự hiểu biết của cậu về vật hi sinh "Dạ Phàm" này gần như là bằng không. Lúc xuyên qua cậu chỉ nhận được 1 số mảnh vỡ kí ức không trọn vẹn của nguyên chủ.
Người thân duy nhất của Dạ Phàm đang chịu cảnh sống thực vật, đương nhiên không thể tiếc lộ thêm điều gì. Trong lớp cũng không thân thiết với ai... Đúng rồi, dựa vào tính cách trầm tĩnh của "Dạ Phàm" cậu ra hẳn phải có nó chứ. Chính là nhật kí... Với cuộc sống rất nhiều áp lực như vậy, viết nhật ký có thể làm vơi bớt đi phần nào tâm tư và nỗi buồn trong lòng.
Bởi vì trước khi xuyên qua, cậu cũng đã làm điều tương tự.
Vấn đề là cậu đã lục tung hết căn phòng nhưng không thấy nó đâu cả. Chẳng lẽ cậu nghĩ sai rồi? Nguyên chủ không thích viết nhật ký? Thế nhưng tại sao thời hạn hệ thống đưa ra lại ngắn như vậy chứ? Điều đó nghĩa là nó phải ở quanh đây thôi, còn chỗ nào cậu chưa tìm nữa không.
Hệ thống tốt bụng đánh tiếng "Thời gian còn lại 14 phút"
Dạ Phàm đảo mắt khắp nơi, không sót 1 ngóc ngách nào. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở ngăn tủ dưới tủ quần áo.
Không có.. tại sao lại như vậy, đây là vị trí cuối cùng rồi, không lẽ cậu suy luận sai rồi sao? Đến khi Dạ Phàm tuyệt vọng đẩy học tủ vào gần như hoàn toàn lại đột nhiên kéo nó ra lại. Cứ như thế kéo ra đẩy vào 2, 3 lần.
Quái lạ, cậu cứ cảm thấy cái hộc tủ này nặng hơn Bình thường dù cậu đã lấy hết tất cả mọi thứ ở bên trong ra ngoài rồi. Như suy nghĩ đến điều gì, 2 mắt Dạ Phàm sáng cả lên. Cậu thò tay vào phần trên cùng của hộc tủ thế mà thực sự đụng phải 1 ngăn nhỏ riêng biệt ở đó.
Cái khe này khá nhỏ, chỉ chừa ra 3 cm chỉ đủ để ngón tay Dạ Phàm luồn vào trong.
Dạ Phàm nhìn cuốn nhật ký trong tay cười mãn nguyện, cuối cùng cũng tìm được nó.
Thời hạn 10 phút còn lại Dạ Phàm chỉ ngồi đó và đọc cuốn nhật ký.
Cậu đóng cuốn nhật ký lại, tâm trạng dường như trở nên nặng nề hơn hẳn. Dạ Phàm từ trong đống đồ đạc hỗn độn vẫn chưa dọn dẹp tìm ra hộp thuốc lá và hột quẹt.
Tách Tách... Dạ Phàm rít nhẹ điêú thuốc giữa kẻ tay, nhả làn khói trắng mờ nhạt vào không trung. Cậu day day ấn đường, lâu rồi không hút thuốc nhớ thật đấy. Đây là 1 phương pháp giúp cậu trở nên bình tĩnh hơn, cả ở đời trước và đời này.
"Nhiệm vụ hoàn thành mời ký chủ phân điểm chỉ số"
Dạ Phàm đơn giản là phân vào chỉ số thấp nhất
"Phân vào mị lực đi"
Khuôn mặt: 70
Dáng người: 40
Làn da: 40
Mị lực: 12
Khí chất: 11
Thể lực: 30
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (16%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (27%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 230
Thanh lưu lượng 10.022
Dạ Phàm thở dài dập tắt điếu thuốc trong tay, đây là lần đầu tiên cậu không hề cảm thấy vui vẻ gì sau khi hoàn thành được nhiệm vụ.
Cậu thông qua tấm gương trên tủ quần áo nhìn thấy chính bản thân. Miệng khẽ thì thầm
"Dạ Phàm, cậu rốt cuộc có thân phận như thế nào vậy?"
~~£€
Đêm đó, để quên đi những chuyện không vui, Dạ Phàm chui vào không gian hệ thống chuyên tâm tập luyện để tăng lên kĩ năng. Dù trong đó thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều so với bên ngoài nhưng lúc Dạ Phàm trở ra thì trời đã gần sáng. Có nghĩa là cả đêm hôm đó cậu không hề chợp mắt được chút nào.
Dạ Phàm không thể không ngạc nhiên, trước giờ cậu luôn nghĩ sau khi làm thân với người nọ thì Bạch Phong Tịch của tương lai cũng sẽ có vài phần thân thiết với mình.
"Kí chủ đã bao giờ nghe qua về thuyết vũ trụ song song chưa?"
Dạ Phàm ngồi phịch xuống ghế, kết quả này có hơi ngoài dự liệu của cậu
"Giải thích đi"
"Để đơn giản hơn tôi sẽ cho cậu một ví dụ. Có 1 nam nhân họ H quay ngược về quá khứ. Nhưng vì từ nhỏ đến lớn anh ta luôn phải chứng kiến những trận cãi vã của cha mẹ thậm chí đến mức phải tác động vật lý. Nên khi có được cơ hội này, anh ta không muốn ba mẹ của anh ta gặp nhau và kết hôn với nhau nữa"
"Và kết quả là anh ta thành công rồi, ba mẹ anh ta không cưới nhau mà đều đã kết hôn với người khác. Nếu họ không kết hôn với nhau thì sẽ không sinh anh ta ra. Thế nhưng anh ta ở thời điểm đó không hề biến mất, vẫn ở đó, vẫn tồn tại là 1 thực thể"
"Những quá trình khác biệt sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau, mỗi kết thúc khác nhau sẽ trở thành họ ở 1 vũ trụ khác. Đó là hệ lụy của việc làm trái luật của tự nhiên, khi chen chân vào dòng chảy thời gian"
"Thế nhưng..." Hệ thống hơi ngừng lại trước khi nói câu kết
"Nhưng...?" Dạ Phàm nhướn mày, rất tập trung lắng nghe.
"Kết quả của quá trình cũ không hề biến mất"
Suy nghĩ 1 chút về cốt truyện, thời điểm Bạch Phong Tịch vừa mới trọng sinh cậu còn nhớ rất rõ. Tính tính hẳn người nọ vừa được đưa vào bệnh viện. Qua vài ngày Dạ Phàm buộc phải lộ mặt để thể hiện sự tồn tại của bản thân, chủ yếu là để kiểm tra thái độ của người nọ đối với mình.
Cậu biết Bạch Phong Tịch này rất giỏi đóng kịch, dù không quen biết nhau nhưng vẫn sẽ giả trang 1 cách thành thạo.
Trước khi suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này Dạ Phàm nghĩ bản thân nên đi bôi thuốc. Cậu đứng trước gương kéo áo thun lên ngang ngự.c. Tuy đã được gia tăng võ lực nhưng đấu với nhiều người như vậy, lại thêm 1 cục tạ đeo bám phía sau nên việc né tránh hoàn toàn là không thể.
Trên eo cậu có 1 vết bầm khá lớn và bắt đầu trở nên đậm hơn. Trên tay cũng không thiếu dấu vết lớn nhỏ do va chạm và đặc biệt là 3 dấu cào khá dài tuy chưa rướm máu nhưng có vẻ đã rách da. Nhìn là biết do bộ móng tay nhọn hoắt của Lục Tô Tô gây ra rồi.
Ngày hôm sau Tần Viễn có buổi phỏng vấn cùng các diễn viên chung đoàn phim và đạo diễn.
Đương nhiên là nữ chính Hạ Vy cũng sẽ có mặt ở đó.
Tuy sự kiện trên mạng về tấm ảnh của cậu và Tần Viễn đã hạ nhiệt nhưng để đảm bảo an toàn Dạ Phàm vẫn ngụy trang bằng 2,3 lớp áo rộng và cặp mắt kính dày, khẩu trang cũng không thể thiếu.
Tuy vậy Hạ Vy vừa nghe giọng đã nhận ra được đó là Dạ Phàm. Nhân lúc Tần Viễn không có mặt liền lén lút hỏi chuyện
"Ha ha... Cậu làm trợ lý cho tên này á?" Cô nàng không kiềm được lập tức cười phá lên sau đó lại hỏi "Thế nào, ảnh đế hẳn khó phục vụ lắm nhỉ?"
Dạ Phàm chỉ qua loa trả lời rồi đặt câu hỏi với cô "Cũng không đến nỗi nào. Chị Vy, em thấy chị và anh Tần quan hệ cũng khá tốt. 2 người làm sao quen biết nhau thế?"
Thực ra Dạ Phàm chỉ đơn thuần là tò mò nhưng vào con mắt hủ nữ của ai kia thì lại thành chính thất đi điều tra mối quan hệ xung quanh của chồng.
" Chỉ là trước kia từng đóng phim chung nên mới nhận biết nhau. Bình thường cuộc trò chuyện của bọn chị cũng chỉ liên quan đến việc diễn xuất. Mà có lẽ là chị không mặt dày bán lấy Tần Viễn như mấy cô gái khác nên mới không có bị ghét bỏ thôi" Nói xong câu cuối còn dùng cùi chỏ chọc chọc vào tay Dạ Phàm để trêu chọc. Nhưng không biết lại đụng đến vết thương trên tay của cậu.
Dạ Phàm bất ngờ bị đụng phải nên không kiềm được Tiếng rên "Ách... Đau"
Không nghĩ Tần Viễn đúng lúc này quay trở lại hắn nghĩ cũng không kịp nghĩ đã nắm lấy cổ tay Dạ Phàm, tay còn lại thì kéo ông tay áo cậu lên.
Vết bầm tím sẽ không lập tức tan nên để lại nhiều dấu vết to nhỏ, còn vết cào đã được Dạ Phàm băng lại.
Tần Viễn không lập tức hỏi nguyên nhân, nhìn xong mới kéo tay áo cậu về vị trí ban đầu
"Đã bôi thuốc chưa?"
"À, rồi. Cũng không phải vết thương gì quá to tát, 2 3 hôm liền hết"
"Đã xảy ra chuyện gì"
Dạ Phàm vốn không định nói sự thật, cảm thấy cũng không phải chuyện đại sự gì nhưng lại bị Hạ Vy mặc dàu quấn lấy hỏi liên tục. Nếu không nhận được câu trả lời thích đáng sợ rằng Dạ Phàm bị làm phiền đến điên.
Lát sau, rốt cuộc Dạ Phàm kể lại mọi chuyện cho 2 người nghe.
Kể xong thì nhân viên đã đến thúc giục bọn họ là đã tới giờ quay. Dạ Phàm không thấy Tần Viễn phản ứng gì quá lớn cho rằng anh đơn thuần chỉ là tò mò nên sau đó liền đem chuyện này ném sau đầu. Mà không hề hay biết bản thân đã gián tiếp làm cho Lục Tô Tô không ngóc đầu lên được trong ngành giải trí này.
••••
Rầm... Cạch.... Rầm...
Giá sách vốn được sắp xếp gọn gàng giờ như 1 mớ lộn xộn.
Lộp bộp... Đúng vậy, không nhầm đâu, đây là tiếng sách rơi xuống. Dạ Phàm đang cắm đầu cắm cổ lật từng quyển sách kiểm tra sơ qua nội dung của nó xong liền bỏ sang 1 bên và tiếp tục lật 1 cuốn khác.
Không phải, cuốn này cũng không phải... Rốt cuộc là ở đâu chứ?
Vậy Dạ Phàm đang tìm cái gì!?
Nguyên nhân của sự việc này phải quay ngược thời gian lại 20 phút trước
"... Nhiệm vụ phó tuyến: Nâng cao sự Hiểu biết về nhân vật Dạ Phàm trong tiểu thuyết. Thời hạn 1 tiếng. Phần thưởng 3 điểm chỉ số, 50 tích phân. Hình phạt bị viêm họng cấp, tắt tiếng 1 ngày"
Tắt tiếng! Hệ thống này đúng là đủ trò thật.
Dạ Phàm muốn hỏi hệ thống chi tiết hơn về nhiệm vụ nhưng nó từ chối trả lời, cậu đành phải tự mình suy luận lấy.
Thực sự thì lúc đọc tiểu thuyết Dạ Phàm không để ý đến nhân vật này lắm, cộng thêm việc đọc lướt nên sự hiểu biết của cậu về vật hi sinh "Dạ Phàm" này gần như là bằng không. Lúc xuyên qua cậu chỉ nhận được 1 số mảnh vỡ kí ức không trọn vẹn của nguyên chủ.
Người thân duy nhất của Dạ Phàm đang chịu cảnh sống thực vật, đương nhiên không thể tiếc lộ thêm điều gì. Trong lớp cũng không thân thiết với ai... Đúng rồi, dựa vào tính cách trầm tĩnh của "Dạ Phàm" cậu ra hẳn phải có nó chứ. Chính là nhật kí... Với cuộc sống rất nhiều áp lực như vậy, viết nhật ký có thể làm vơi bớt đi phần nào tâm tư và nỗi buồn trong lòng.
Bởi vì trước khi xuyên qua, cậu cũng đã làm điều tương tự.
Vấn đề là cậu đã lục tung hết căn phòng nhưng không thấy nó đâu cả. Chẳng lẽ cậu nghĩ sai rồi? Nguyên chủ không thích viết nhật ký? Thế nhưng tại sao thời hạn hệ thống đưa ra lại ngắn như vậy chứ? Điều đó nghĩa là nó phải ở quanh đây thôi, còn chỗ nào cậu chưa tìm nữa không.
Hệ thống tốt bụng đánh tiếng "Thời gian còn lại 14 phút"
Dạ Phàm đảo mắt khắp nơi, không sót 1 ngóc ngách nào. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở ngăn tủ dưới tủ quần áo.
Không có.. tại sao lại như vậy, đây là vị trí cuối cùng rồi, không lẽ cậu suy luận sai rồi sao? Đến khi Dạ Phàm tuyệt vọng đẩy học tủ vào gần như hoàn toàn lại đột nhiên kéo nó ra lại. Cứ như thế kéo ra đẩy vào 2, 3 lần.
Quái lạ, cậu cứ cảm thấy cái hộc tủ này nặng hơn Bình thường dù cậu đã lấy hết tất cả mọi thứ ở bên trong ra ngoài rồi. Như suy nghĩ đến điều gì, 2 mắt Dạ Phàm sáng cả lên. Cậu thò tay vào phần trên cùng của hộc tủ thế mà thực sự đụng phải 1 ngăn nhỏ riêng biệt ở đó.
Cái khe này khá nhỏ, chỉ chừa ra 3 cm chỉ đủ để ngón tay Dạ Phàm luồn vào trong.
Dạ Phàm nhìn cuốn nhật ký trong tay cười mãn nguyện, cuối cùng cũng tìm được nó.
Thời hạn 10 phút còn lại Dạ Phàm chỉ ngồi đó và đọc cuốn nhật ký.
Cậu đóng cuốn nhật ký lại, tâm trạng dường như trở nên nặng nề hơn hẳn. Dạ Phàm từ trong đống đồ đạc hỗn độn vẫn chưa dọn dẹp tìm ra hộp thuốc lá và hột quẹt.
Tách Tách... Dạ Phàm rít nhẹ điêú thuốc giữa kẻ tay, nhả làn khói trắng mờ nhạt vào không trung. Cậu day day ấn đường, lâu rồi không hút thuốc nhớ thật đấy. Đây là 1 phương pháp giúp cậu trở nên bình tĩnh hơn, cả ở đời trước và đời này.
"Nhiệm vụ hoàn thành mời ký chủ phân điểm chỉ số"
Dạ Phàm đơn giản là phân vào chỉ số thấp nhất
"Phân vào mị lực đi"
Khuôn mặt: 70
Dáng người: 40
Làn da: 40
Mị lực: 12
Khí chất: 11
Thể lực: 30
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (16%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (27%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 230
Thanh lưu lượng 10.022
Dạ Phàm thở dài dập tắt điếu thuốc trong tay, đây là lần đầu tiên cậu không hề cảm thấy vui vẻ gì sau khi hoàn thành được nhiệm vụ.
Cậu thông qua tấm gương trên tủ quần áo nhìn thấy chính bản thân. Miệng khẽ thì thầm
"Dạ Phàm, cậu rốt cuộc có thân phận như thế nào vậy?"
~~£€
Đêm đó, để quên đi những chuyện không vui, Dạ Phàm chui vào không gian hệ thống chuyên tâm tập luyện để tăng lên kĩ năng. Dù trong đó thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều so với bên ngoài nhưng lúc Dạ Phàm trở ra thì trời đã gần sáng. Có nghĩa là cả đêm hôm đó cậu không hề chợp mắt được chút nào.