Chương 6: Lần đầu chạm mặt bất ổn
Dạ Phàm đứng trước cửa phòng bệnh hồi lâu rồi mới bước vào bên trong. Có lẽ do vừa mới được vệ sinh nên mùi thuốc sát trùng còn khá nồng. Khác với suy nghĩ của cậu, bên trong là phòng một người. Tuy không đến mức rộng rãi thoáng mát nhưng rất sạch sẽ. Từ điểm này có thể thấy "Dạ Phàm" không hề bạc đãi cha mình.
Nghĩ đến kết cục vốn không đáng có của nhân vật này trong truyện Dạ Phàm đột nhiên hơi xót xa. Có lẽ cậu ta cũng là rơi vào đường cùng mới chấp nhận bị công chính Lâm Hạo Hiên bao dưỡng.
Trên giường người đàn ông đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng thật giông như chỉ đang ngủ say. Trong truyện cũng không nhắc đến việc ông ấy có tỉnh dậy hay không. Nhưng dựa theo kết cục của "Dạ Phàm" cậu không nghĩ ông ta sẽ có kết quả tốt hơn.
Dạ Phàm ngồi đối diện giường bệnh, nhìn gò má gầy guộc và tái nhợt của ông, đột nhiên trong lòng dâng tràn lên một loại cảm xúc khó hiểu. Đau lòng, thổn thức, trái tim như bị cái gì đó bóp nghẹn lại. Có lẽ đây là cảm giác của nguyên chủ để lại, từ thân thể có thể nhận ra điều đó. Rằng cậu ấy rất yêu quý cha mình.
Dạ Phàm khẽ vỗ lên ngực mình, không rõ là đang nói với bản thân hay là một người nào đó
"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cha của cậu"
Ngày hôm sau, Dạ Phàm vừa tỉnh dậy liền giật mình khi nghe thanh âm kia vang lên trong đầu. Cậu hoài nghi có phải hay không hệ thống đọc suy nghĩ của mình nên mới biết cậu đang tìm việc làm.
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: xin vào làm việc ở quán Coffee Land, thời hạn: 3 ngày. Phần thưởng hoàn thành 3 điểm chỉ số, 30 tích phân. Hình phạt thất bại: xui xẻo một ngày" Thanh âm lạnh lẽo có chút cứng ngắc.
Dạ Phàm nhìn chằm chằm vào mấy chữ hình phạt không biết nên vui mừng vì nó rốt cuộc buông tha dạ dày của mình hay buồn vì hình phạt mới còn kinh khủng hơn.
Coffee Land cậu có biết, tất cả là nghe từ miệng mấy người học chung lớp. Vị trí địa lí thuận lợi vì gần trường Đại học, giá cả lại phù hợp với sinh viên. Căn bản là có rất nhiều sinh viên từng đến đó xin việc làm thêm rồi. Thế nhưng vì số lượng sinh viên quá nhiều nên tiêu chuẩn tuyển người cũng ngày càng cao.
Dạ Phàm cảm thấy muốn hoàn thành nhiệm vụ này quả thật rất khó. Cậu bắt đầu cò kèo mặc cả với hệ thống
"Hệ thống ngươi có thể có chút nhân tính hay không, thời gian gấp như vậy rất khó để hoàn thành a"
"Xin lỗi kí chủ, Nhiệm vụ đã đưa ra không thể thu hồi" hệ thống không có lương tâm mà phán.
"Ít nhất thì xem xét cho tôi xin thêm chút thời hạn thì sao?" Dạ Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, dò xét hỏi.
Rất tiếc là nhõng nhẽo đối với hệ thống là vô tác dụng. Hệ thống rất không hiểu phong tình mà lên tiếng
"Giọng kí chủ bị sao thế, tự nhiên lại nói chuyện giống con gái vậy?"
Dạ Phàm muốn tát cho bản thân một bạt tai cho tỉnh lại, hệ thống dù được nhân tính hoá nhưng dù sao cũng là máy móc, làm sao hiểu rõ hết thảy cảm xúc của con người đây.
Dạ Phàm như nuốt phải quả đắng, rốt cuộc biết thời biết thế mà đành ngậm miệng lại.
Tối hôm đó Dạ Phàm truớc viết đơn xin việc trên máy tính rồi gửi qua weibo của quán. Kết quả là 5 phút sau đã thấy đơn bị từ chối rồi. Dạ Phàm rất kiên nhẫn gửi lại lần thứ hai, cậu nghĩ quán cà phê này cũng khá có tiếng, từ chối vài đơn cũng là không có gì. Thế nhưng mãi đến lần thứ 4 mới được duyệt và nhận đến phỏng vấn.
Ngày tiếp theo Dạ Phàm thử đến xin việc, trước đó cậu đã tiếc đứt ruột khi bỏ ra 80 tệ để mua một cái áo sơ mi mới. Để cho bản thân không quá xuề xòa đứng trước mặt người khác.
Đến khi người phỏng vấn gặp cậu còn chưa kịp nói câu thứ hai thì đã lập tức từ chối.
Dạ Phàm "????" ( ゚Д゚)<!! WTF?
Lí do? Lí do là gì? Dạ Phàm mang đầy dấu hỏi chấm, lê lết về phòng.
Tức giận, Dạ Phàm lên mạng xoã stress, lại dùng mấy tài khoản thủy quân kia đi mắng người. Mắng đến người khác phải kêu cha gọi mẹ. Công ty marketing thấy cậu nỗ lực như vậy liền cho cậu thêm tiền thưởng. Thế nhưng Dạ Phàm nào có quan tâm, mắng một mạch đến khi trời sáng mới ngừng.
Có lẽ do chuyển đổi một cơ thể mới Dạ Phàm cảm thấy cậu so với trước kia dễ bộc lộ cảm xúc hơn khá nhiều. Hoặc cũng có thể do kiếp trước kiềm nén quá nhiều nên đơn giản là không muốn tiếp tục như vậy nữa thôi.
~~~'
Hôm sau Dạ Phàm mang quầng thâm mắt còn đậm hơn bình thường đi học. Nhưng vì có mắt kính che đậy nên không thấy rõ lắm.
Thế nhưng Phạm Phạm ở bàn trên thấy cậu không giống bình thường nhiệt tình chỉ bài, trạng thái từ đầu đến cuối đều là qua loa cho có. Đảo mắt suy nghĩ một chút liền lên ý tưởng!
"Hôm nay bạn trai tớ về nước, cậu đi đón anh ấy cùng nhé!Nhé!" Phạm Phạm quay lưng lại chớp chớp mắt nhìn cậu nhưng chỉ là xoay nửa người trên, nửa người dưới vẫn giữ nguyên vị trí. Dạ Phàm hoài nghi cô nàng có hay không bị trẹo lưng.
Dạ Phàm nhướn mày, yếu ớt nở nụ cười mang theo chút trêu chọc
"Hai người yêu đương đi với nhau có tôi chen vào để làm bóng đèn à!"
Ban đầu Phạm Phạm cứ nghĩ Dạ Phàm thuộc dạng người nhút nhát ít nói, nhưng sau vài lần trò chuyện lại phát hiện ra cậu có vẻ thành thục hơn so với tưởng tượng, cũng không đến mức nói chuyện vài câu liền ấp úng như vài đứa cùng lớp nói.
"Ây dà, không sao đâu, bạn trai tớ bảo con gái đi một mình không an toàn, nhất là vào buổi tối lại càng nguy hiểm hơn. Thế nên có người đi cùng càng tốt chứ sao! Thế Nha?"
Cô định bắt lấy tay cậu làm nũng một phen nhưng bị Dạ Phàm đập bay cái móng heo kia ra, miễn cưỡng gật đầu.
"Được rồi, được rồi, tôi đi!"
Tính tình Phạm Phạm rất hào sảng, cũng không thấy khó chịu gì khi bị hất tay ra "Vậy thì hẹn cậu buổi chiều gặp lại nhé. À, cho tớ xin số liên lạc của cậu luôn đi"
Kì kèo một hồi, lấy được wechat của Dạ Phàm cô mới hài lòng ngưng miệng. Nhưng vì giữ tư thế xoay lưng quá lâu nên có thể bị trẹo rồi. Cô ré lên, đau đớn xoa xoa eo.
"Á... Đau đau..."
Dạ Phàm cũng xém chút nữa cười phụt ra khỏi miệng.
Hai người hẹn gặp tại trường rồi mới đi đến sân bay, nhờ vậy mà Dạ Phàm mới biết được thì ra Phạm Phạm là thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng còn có tài xế riêng đưa đón.
Dạ Phàm khách sáo cảm ơn chú lái xe rồi cẩn thận ngồi lên con xe Mercedes Benz. Với mức lương 10.000 Nhân dân tệ trước kia thì hẳn là cậu phải trả góp 10 năm mới đủ mua.
10.000 NDT = TẦM 33 Triệu việt nam đồng.
Phạm Phạm bật cười nắc nẻ khi thấy bộ dáng lom khom không dám đặt chân xuống nền xe của cậu.
"Đừng nói đây là lần đầu cậu ngồi xe hơi đấy nha"
"Nếu cậu nói đến là xe hơi hạng sang thì... Đúng vậy, chưa bao giờ" Dạ Phàm giọng chắc nịch gật gật đầu. Ngón tay không nhịn được mà sờ lên khung xe và đệm ghế, vẻ mặt cực kì khát khao.
Hai người đùa giỡn vài câu trong lúc chờ đợi. Đường có một đoạn bị kẹt xe nên phải mất hơn nửa tiếng sau mới đến sân bay Đ.
Không hiểu vì sao mà khu ngồi chờ lại đông đúc như vậy, chật kín đến nửa cái ghế ngồi cũng không dư ra.
Nhìn kĩ thì có một hai đoàn người đi chung với nhau, trên tay còn cầm băng rôn và la hét tên của ai đó, Trận địa cực kì lớn. Nhưng vì đứng xa nên Dạ Phàm không nghe rõ.
Phàm Phàm sau khi hỏi thăm tình hình, khuôn mặt như nở hoa chạy đến bên cạnh cậu
"Nghe nói bọn họ là fan của Tần ảnh đế đấy, thảo nào lại tụ tập đông như vậy!"
"Đừng nói cậu cũng là fan của Tần Viễn nha?" Thấy cô hào hứng như vậy Dạ Phàm thuận miệng hỏi.
"Này là Tần ảnh đế đấy ai mà lại không mê chứ! Vừa đẹp trai, diễn xuất tốt, tính tình còn không tồi nữa!"
Dạ Phàm ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng cũng thầm gật gù đồng ý. Nhưng rất nhau sau đó cậu sẽ rút lại suy nghĩ không nên có này.
"Cậu giữ điện thoại với túi xách hộ tới với, tớ đi toilet một lát!"
Dạ Phàm nhận lấy túi xách, cũng không ngại là túi nữ có màu hồng phấn mà đeo lên vai mình, còn điện thoại của cô lại cầm bên tay trái. Tay phải thì nghịch điện thoại của mình, cậu tìm một góc vắng, nép mình vào cột đứng bấm di động.
Lúc này đột nhiên có tiếng động khác thường từ gần đó truyền đến, Dạ Phàm thử rướn cổ xem tình huống.
Dưới đất có một người đàn ông nằm co rúm có vẻ do đau đớn nên rên la khá dữ dội, nguyên nhân là từ cái chân đang đạp thẳng lên bụng ông ta. Dạ Phàm từ mũi giày nhìn lên đôi chân thẳng tắp rồi di chuyển lên trên. Nam nhân nọ đeo mắt kính đen, trên tay cầm thứ gì đó giống như điếu thuốc lá.
Hắn ta quay mặt về hướng khác, dù chưa nhìn rõ mặt nhưng từ bộ đồ hiệu cùng khí chất mạnh mẽ toát ra từ trên người anh ta Dạ Phàm cũng cảm thấy người nọ không tầm thường tí nào.
Đúng lúc này, người nam nhân nọ như cảm giác được gì đó lập tức quay lưng lại. Trong giây lát hai người liền đối mắt với nhau.
Nghĩ đến kết cục vốn không đáng có của nhân vật này trong truyện Dạ Phàm đột nhiên hơi xót xa. Có lẽ cậu ta cũng là rơi vào đường cùng mới chấp nhận bị công chính Lâm Hạo Hiên bao dưỡng.
Trên giường người đàn ông đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng thật giông như chỉ đang ngủ say. Trong truyện cũng không nhắc đến việc ông ấy có tỉnh dậy hay không. Nhưng dựa theo kết cục của "Dạ Phàm" cậu không nghĩ ông ta sẽ có kết quả tốt hơn.
Dạ Phàm ngồi đối diện giường bệnh, nhìn gò má gầy guộc và tái nhợt của ông, đột nhiên trong lòng dâng tràn lên một loại cảm xúc khó hiểu. Đau lòng, thổn thức, trái tim như bị cái gì đó bóp nghẹn lại. Có lẽ đây là cảm giác của nguyên chủ để lại, từ thân thể có thể nhận ra điều đó. Rằng cậu ấy rất yêu quý cha mình.
Dạ Phàm khẽ vỗ lên ngực mình, không rõ là đang nói với bản thân hay là một người nào đó
"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cha của cậu"
Ngày hôm sau, Dạ Phàm vừa tỉnh dậy liền giật mình khi nghe thanh âm kia vang lên trong đầu. Cậu hoài nghi có phải hay không hệ thống đọc suy nghĩ của mình nên mới biết cậu đang tìm việc làm.
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: xin vào làm việc ở quán Coffee Land, thời hạn: 3 ngày. Phần thưởng hoàn thành 3 điểm chỉ số, 30 tích phân. Hình phạt thất bại: xui xẻo một ngày" Thanh âm lạnh lẽo có chút cứng ngắc.
Dạ Phàm nhìn chằm chằm vào mấy chữ hình phạt không biết nên vui mừng vì nó rốt cuộc buông tha dạ dày của mình hay buồn vì hình phạt mới còn kinh khủng hơn.
Coffee Land cậu có biết, tất cả là nghe từ miệng mấy người học chung lớp. Vị trí địa lí thuận lợi vì gần trường Đại học, giá cả lại phù hợp với sinh viên. Căn bản là có rất nhiều sinh viên từng đến đó xin việc làm thêm rồi. Thế nhưng vì số lượng sinh viên quá nhiều nên tiêu chuẩn tuyển người cũng ngày càng cao.
Dạ Phàm cảm thấy muốn hoàn thành nhiệm vụ này quả thật rất khó. Cậu bắt đầu cò kèo mặc cả với hệ thống
"Hệ thống ngươi có thể có chút nhân tính hay không, thời gian gấp như vậy rất khó để hoàn thành a"
"Xin lỗi kí chủ, Nhiệm vụ đã đưa ra không thể thu hồi" hệ thống không có lương tâm mà phán.
"Ít nhất thì xem xét cho tôi xin thêm chút thời hạn thì sao?" Dạ Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, dò xét hỏi.
Rất tiếc là nhõng nhẽo đối với hệ thống là vô tác dụng. Hệ thống rất không hiểu phong tình mà lên tiếng
"Giọng kí chủ bị sao thế, tự nhiên lại nói chuyện giống con gái vậy?"
Dạ Phàm muốn tát cho bản thân một bạt tai cho tỉnh lại, hệ thống dù được nhân tính hoá nhưng dù sao cũng là máy móc, làm sao hiểu rõ hết thảy cảm xúc của con người đây.
Dạ Phàm như nuốt phải quả đắng, rốt cuộc biết thời biết thế mà đành ngậm miệng lại.
Tối hôm đó Dạ Phàm truớc viết đơn xin việc trên máy tính rồi gửi qua weibo của quán. Kết quả là 5 phút sau đã thấy đơn bị từ chối rồi. Dạ Phàm rất kiên nhẫn gửi lại lần thứ hai, cậu nghĩ quán cà phê này cũng khá có tiếng, từ chối vài đơn cũng là không có gì. Thế nhưng mãi đến lần thứ 4 mới được duyệt và nhận đến phỏng vấn.
Ngày tiếp theo Dạ Phàm thử đến xin việc, trước đó cậu đã tiếc đứt ruột khi bỏ ra 80 tệ để mua một cái áo sơ mi mới. Để cho bản thân không quá xuề xòa đứng trước mặt người khác.
Đến khi người phỏng vấn gặp cậu còn chưa kịp nói câu thứ hai thì đã lập tức từ chối.
Dạ Phàm "????" ( ゚Д゚)<!! WTF?
Lí do? Lí do là gì? Dạ Phàm mang đầy dấu hỏi chấm, lê lết về phòng.
Tức giận, Dạ Phàm lên mạng xoã stress, lại dùng mấy tài khoản thủy quân kia đi mắng người. Mắng đến người khác phải kêu cha gọi mẹ. Công ty marketing thấy cậu nỗ lực như vậy liền cho cậu thêm tiền thưởng. Thế nhưng Dạ Phàm nào có quan tâm, mắng một mạch đến khi trời sáng mới ngừng.
Có lẽ do chuyển đổi một cơ thể mới Dạ Phàm cảm thấy cậu so với trước kia dễ bộc lộ cảm xúc hơn khá nhiều. Hoặc cũng có thể do kiếp trước kiềm nén quá nhiều nên đơn giản là không muốn tiếp tục như vậy nữa thôi.
~~~'
Hôm sau Dạ Phàm mang quầng thâm mắt còn đậm hơn bình thường đi học. Nhưng vì có mắt kính che đậy nên không thấy rõ lắm.
Thế nhưng Phạm Phạm ở bàn trên thấy cậu không giống bình thường nhiệt tình chỉ bài, trạng thái từ đầu đến cuối đều là qua loa cho có. Đảo mắt suy nghĩ một chút liền lên ý tưởng!
"Hôm nay bạn trai tớ về nước, cậu đi đón anh ấy cùng nhé!Nhé!" Phạm Phạm quay lưng lại chớp chớp mắt nhìn cậu nhưng chỉ là xoay nửa người trên, nửa người dưới vẫn giữ nguyên vị trí. Dạ Phàm hoài nghi cô nàng có hay không bị trẹo lưng.
Dạ Phàm nhướn mày, yếu ớt nở nụ cười mang theo chút trêu chọc
"Hai người yêu đương đi với nhau có tôi chen vào để làm bóng đèn à!"
Ban đầu Phạm Phạm cứ nghĩ Dạ Phàm thuộc dạng người nhút nhát ít nói, nhưng sau vài lần trò chuyện lại phát hiện ra cậu có vẻ thành thục hơn so với tưởng tượng, cũng không đến mức nói chuyện vài câu liền ấp úng như vài đứa cùng lớp nói.
"Ây dà, không sao đâu, bạn trai tớ bảo con gái đi một mình không an toàn, nhất là vào buổi tối lại càng nguy hiểm hơn. Thế nên có người đi cùng càng tốt chứ sao! Thế Nha?"
Cô định bắt lấy tay cậu làm nũng một phen nhưng bị Dạ Phàm đập bay cái móng heo kia ra, miễn cưỡng gật đầu.
"Được rồi, được rồi, tôi đi!"
Tính tình Phạm Phạm rất hào sảng, cũng không thấy khó chịu gì khi bị hất tay ra "Vậy thì hẹn cậu buổi chiều gặp lại nhé. À, cho tớ xin số liên lạc của cậu luôn đi"
Kì kèo một hồi, lấy được wechat của Dạ Phàm cô mới hài lòng ngưng miệng. Nhưng vì giữ tư thế xoay lưng quá lâu nên có thể bị trẹo rồi. Cô ré lên, đau đớn xoa xoa eo.
"Á... Đau đau..."
Dạ Phàm cũng xém chút nữa cười phụt ra khỏi miệng.
Hai người hẹn gặp tại trường rồi mới đi đến sân bay, nhờ vậy mà Dạ Phàm mới biết được thì ra Phạm Phạm là thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng còn có tài xế riêng đưa đón.
Dạ Phàm khách sáo cảm ơn chú lái xe rồi cẩn thận ngồi lên con xe Mercedes Benz. Với mức lương 10.000 Nhân dân tệ trước kia thì hẳn là cậu phải trả góp 10 năm mới đủ mua.
10.000 NDT = TẦM 33 Triệu việt nam đồng.
Phạm Phạm bật cười nắc nẻ khi thấy bộ dáng lom khom không dám đặt chân xuống nền xe của cậu.
"Đừng nói đây là lần đầu cậu ngồi xe hơi đấy nha"
"Nếu cậu nói đến là xe hơi hạng sang thì... Đúng vậy, chưa bao giờ" Dạ Phàm giọng chắc nịch gật gật đầu. Ngón tay không nhịn được mà sờ lên khung xe và đệm ghế, vẻ mặt cực kì khát khao.
Hai người đùa giỡn vài câu trong lúc chờ đợi. Đường có một đoạn bị kẹt xe nên phải mất hơn nửa tiếng sau mới đến sân bay Đ.
Không hiểu vì sao mà khu ngồi chờ lại đông đúc như vậy, chật kín đến nửa cái ghế ngồi cũng không dư ra.
Nhìn kĩ thì có một hai đoàn người đi chung với nhau, trên tay còn cầm băng rôn và la hét tên của ai đó, Trận địa cực kì lớn. Nhưng vì đứng xa nên Dạ Phàm không nghe rõ.
Phàm Phàm sau khi hỏi thăm tình hình, khuôn mặt như nở hoa chạy đến bên cạnh cậu
"Nghe nói bọn họ là fan của Tần ảnh đế đấy, thảo nào lại tụ tập đông như vậy!"
"Đừng nói cậu cũng là fan của Tần Viễn nha?" Thấy cô hào hứng như vậy Dạ Phàm thuận miệng hỏi.
"Này là Tần ảnh đế đấy ai mà lại không mê chứ! Vừa đẹp trai, diễn xuất tốt, tính tình còn không tồi nữa!"
Dạ Phàm ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng cũng thầm gật gù đồng ý. Nhưng rất nhau sau đó cậu sẽ rút lại suy nghĩ không nên có này.
"Cậu giữ điện thoại với túi xách hộ tới với, tớ đi toilet một lát!"
Dạ Phàm nhận lấy túi xách, cũng không ngại là túi nữ có màu hồng phấn mà đeo lên vai mình, còn điện thoại của cô lại cầm bên tay trái. Tay phải thì nghịch điện thoại của mình, cậu tìm một góc vắng, nép mình vào cột đứng bấm di động.
Lúc này đột nhiên có tiếng động khác thường từ gần đó truyền đến, Dạ Phàm thử rướn cổ xem tình huống.
Dưới đất có một người đàn ông nằm co rúm có vẻ do đau đớn nên rên la khá dữ dội, nguyên nhân là từ cái chân đang đạp thẳng lên bụng ông ta. Dạ Phàm từ mũi giày nhìn lên đôi chân thẳng tắp rồi di chuyển lên trên. Nam nhân nọ đeo mắt kính đen, trên tay cầm thứ gì đó giống như điếu thuốc lá.
Hắn ta quay mặt về hướng khác, dù chưa nhìn rõ mặt nhưng từ bộ đồ hiệu cùng khí chất mạnh mẽ toát ra từ trên người anh ta Dạ Phàm cũng cảm thấy người nọ không tầm thường tí nào.
Đúng lúc này, người nam nhân nọ như cảm giác được gì đó lập tức quay lưng lại. Trong giây lát hai người liền đối mắt với nhau.