Chương 17
"Dung nhan của ngươi thật khuynh thành"
Tương Thành vừa nghe thấy hai chữ 'Thế tôn' đã dựng thẳng lỗ tai lên. Cũng không phải có suy nghĩ không thuần khiết gì, chỉ là nghe phụ mẫu nhắc đến tiểu bằng hữu có danh tài học lễ độ, mà vừa lúc bản thân cũng có biết người này, hơn nữa chỉ là mang tâm tính của hài tử mà thôi. Nghe xong, lại muốn lấy chiếc đèn lồng thỏ treo dưới mái hiên tẩm cung, nhìn nó đung đưa trong gió, vô cùng đẹp mắt. Suy nghĩ một lát lại thấy, đèn lồng này làm bằng giấy, để lâu sợ sẽ bị cũ, khi về nên lấy xuống vậy.
Nàng mới thất thần một lát, mà bên kia đã nói đến việc Bách Thế tử đã thu đệ tử nào, có năng lực vào triều làm quan hay không. Tương Thành nhìn khóe môi mẫu hậu khẽ nhếch lên, nghiêm túc chăm chú nghe phụ hoàng nói chuyện, thỉnh thoảng còn đáp lại đôi câu, để phụ hoàng vui vẻ, kỳ thực chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi, nàng nhìn mà không khỏi thở dài một hơi. Nàng nghe và chứng kiến nhiều, nên sớm hiểu được một vài việc, môn sinh của Bách Thế tử, là môn sinh Bách thị, có cái danh này ở đây, tiền đồ còn có thể kém được sao? Thiên tử hạ chiếu, cũng chưa chắc bọn họ thích thú.
Đừng nói là thế gian đều là con dân của bệ hạ, quan lại trong triều đều là thần tử của bệ hạ, nếu đúng là như vậy, thì còn có ai giúp đỡ cho Triệu vương thúc? Mặc dù phụ hoàng nàng vẫn luôn mềm lòng dao động, nhưng lại chưa bao giờ nói sẽ truyền ngôi vị Hoàng đế cho đệ đệ của mình. Công chúa đã sớm nhìn thấu bản chất trục lợi của thế nhân rồi.
Nếu hỏi Tương Thành, có thể mời Thế tử làm sư phó cho Thái tử không? Nàng nhất định sẽ không chút do dự mà đáp, tất nhiên là không thể. Tuy đã thật sự lập Đông cung, nhưng vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa còn có một Hoàng đế vẫn thường bị dao động, thật sự khó mà để mọi người xem trọng. Nếu Hoàng đế vẫn quyết hạ chiếu, vậy thì Lâm Truy Hầu có thể ngăn cản, Bách Nguyên thậm chí không cần phải hồi kinh.
Đến Tương Thành cũng có thể nhìn ra được, thì sao Cố Hoàng hậu và Hoàng đế không biết được chứ? Sâu bên trong đó thứ họ theo đuổi là hàm ý chính trị, Hoàng đế bày tỏ ra với Bách thị, ngoại nhân nhìn ra, dù cho Bách thị không đáp ứng, cũng nên động tâm, còn có thể bày ra tư thái trọng sĩ, để khắp nơi trong thiên hạ đều biết đến. Tóm lại, điều Hoàng đế phải làm, chính là thể hiện ra ngoài.
Hai tầng ý nghĩa này, đặt trước mặt Bách Nhiễm, nàng có thể lập tức đào bới ra không xót chút nào. Cuối cùng thì Tương Thành vẫn thiếu chút kinh nghiệm.
Hoàng đế đạt thành mục đích, cũng bồi thường được cho Hoàng hậu, tự cho là rất viên mãn, lúc này mới nhớ đến, cả ngày hôm nay ưu sầu với đệ đệ hắn mà ngày đã trôi qua nhanh, còn chưa xem hết tấu chương, nên đứng dậy nói với Tương Thành: "Ta đi về trước, con ở lại đây, ở cạnh mẫu hậu con nhiều một chút". Nói xong còn xoa đầu Tương Thành một trận, để thể hiện tình thương của phụ thân.
Tương Thành có hơi bất đắc dĩ, nói: "Tất nhiên con ở lại đây với mẫu thân rồi, nhưng phụ hoàng ơi, người phải bảo trọng thân thể, chớ nên thức khuya quá".
Hoàng đế vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của khuê nữ nhăn lại, ra vẻ làm một đại nhân, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại xoa đầu nàng thêm đôi lần nữa, rồi mới rời đi với vẻ hài lòng 'Nữ nhi nhà mình lớn rồi' rồi lại cảm thấy tiếc nuối rằng 'Nữ nhi lớn thêm vài năm sẽ không thể tùy tiện xoa đầu được nữa'.
Động tác của Hoàng đế rất nhanh, qua nửa tháng đã phái người đi Hầu phủ triệu Bách Nhiễm vào cung. Lúc này đã vào thu, mùa thu ánh mặt trời vàng rực, thời tiết cũng rất khô ráo. Gần đây Bách Nhiễm ham mê đá cầu, thời điểm người trong cung đến đây, nàng đang đá cầu với tiểu đồng bọn Trần Tiễn Chi ở sân cầu mới xây trong phủ.
Gia lệnh vội vàng đi đến rồi bình tĩnh thuật lại sự việc, Bách Nhiễm bắt đầu nhớ lại gần đây đã làm gì, đáng để Hoàng đế triệu nàng tiến cung, cẩn thẩn tìm kiếm trong ký ức một vòng, lại không có kết quả.
Sẽ không phải là Hoàng đế muốn chiêu nàng làm nữ tế nữa đó chứ? Bách Nhiễm cảm thấy nàng càng trưởng thành, chuyện hôn sự lại càng khó khăn hơn. Theo nàng biết, Hoàng gia sớm đã chú ý đến nàng, giờ không phải là ngấp nghé lại đó chứ.
Nàng mặc một thân hồ phục* màu đỏ nhạt, vạt áo được vén lên, tùy ý nhét vào đai lưng, trên trán thấm một tầng mồ hôi do vận động, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hồng hồng, dưới ánh nắng trông có vẻ khỏe khắn. Nhưng lại không đủ trang trọng khi gặp mặt sứ thần.
(*Hồ phục: chỉ chung các kiểu y phục ở những vùng miền, đất nước khác mà không phải là Hán phục. Kiểu y phục này thường là bốt da, quần áo ngắn gọn, ôm người hơn kiểu hán phục dài rộng. Thích hợp cho các hoạt động cưỡi ngựa, bắn cung hơn)
Trần Tiễn Chi ở bên cạnh nói vào: "Ngươi nhanh đi thay y phục, không cần để ý ta".
Bách Nhiễm gật đầu: "Ngươi cứ tự nhiên, hai ngày nữa chúng ta lại chơi". Dứt lời dẫn theo nhóm hạ nhân quay lại viện của mình thay y phục.
Người đến truyền chỉ là nội quan cung Chiêu Dương, Trường Ân, Trường Ân vừa thấy Bách Nhiễm, đã thay xong y phục đi ra, thì hai mắt sáng ngời, trong lòng thầm khen, con cháu Bách thị, quả là có chỗ độc đáo.
Sau khi Bách Nhiễm chào hắn một tiếng, thì tự có Trưởng sử đến trò chuyện cùng hắn. Trường Ân nghĩ, dường như cũng không có gì không thể nói, có ý nhắc nhở: "Bệ hạ nhắc đến thế tôn. Thế tôn có từ phụ dạy dỗ, Đông cung đang dần lớn, nếu có thể có phong thái như Thế tôn cũng xem như an ủi".
Ngay tức khắc Bách Nhiễm đã hiểu, lúc này hướng về nàng chẳng qua là muốn hướng đến A cha đang bên ngoài kinh thành của nàng. Vậy thì nàng an tâm. Bách Nhiễm phái hai người, một đi vào nội viện thông báo cho Tạ thị biết, nàng bị Hoàng đế gọi đi rồi, một đến phủ nha báo cho Lâm Truy Hầu. Phân phó hết mọi chuyện, chờ nghe được lời đáp từ phía Tạ thị, rồi mới lên ngựa cùng tiến cung với Trường Ân.
Vừa vào cung, Bách Nhiễm đã gặp được Tương Thành công chúa. Nàng đi theo Trường Ân, đến một lối rẽ, từ phía xa nhìn thấy một nữ hài với diện mạo tươi đẹp, dẫn theo cung nhân đi đến bên này.
Trường Ân liền nhắc nhở một câu: "Đó là Tương Thành Điện hạ".
Đã biết thân phận người ta, cũng không thể làm như không thấy. Bách Nhiễm dừng bước chân, chờ Tương Thành đi đến, mới cúi người: "Điện hạ đại an".
Có lý có cứ, tiến thoái thích hợp, trông rất cung kính. Khi nàng ấy ngẩng đầu lên thấy nàng thì không chút kinh ngạc, thì Tương Thành đã biết đêm Tết Nguyên Tiêu ấy, nàng ấy đã nhìn thấu thân phận của nàng rồi. Nhìn thấu thì nhìn thôi, nàng cũng sẽ không nhắc đến việc đó. Tương Thành mấp máy môi nói: "Phụ hoàng triệu ngươi đến sao? Vừa hay ta cũng đến cung Chiêu Dương, tiện cùng một đường".
Bách Nhiễm lui xuống một bước, mời Công chúa đi trước. Khách khí hữu lễ, ngôn hành theo phép.
Tương Thành rất thương tâm, nàng cảm thấy các nàng đã quen biết nhau rồi, hôm Tết Nguyên Tiêu đó còn cùng ngồi uống trà kia mà, nàng ấy còn tặng lồng đèn con thỏ cho nàng nữa, nàng còn xem nó như minh chứng cho tình hữu nghị thuần khiết mà cất giữ cẩn thận, sao đột nhiên lại có cảm giác như xa lạ chưa từng quen thế này.
Tất nhiên Bách Nhiễm không biết được suy nghĩ của Tương Thành, chính nàng cũng không nhớ được chi tiết, huống chi ngày đó vừa nhìn thì chỉ biết là Điện hạ một mình trốn khỏi cung thôi, mà giữa đường còn không thành công, để bị lạc đường nữa, ai biết nàng ấy có thích thú khi bị nhắc lại hay không đâu? Không bằng làm như chưa từng gặp thì hơn.
Cứ thế, không khí lại có vẻ có chút quỷ dị. Vốn Trường Ân muốn chỉ cho Bách Nhiễm phương hướng trong cung, cấm cung được phân thành tiền triều và hậu cung, tiền triều có khá nhiều phủ nha, Lâm Truy Hầu đang ở một trong số đó nghị sự cùng các hạ quan, hắn muốn mượn điều này để lôi kéo làm quen với Bách Nhiễm, để kết cái thiện duyên, Bách Nhiễm cũng lưu tâm lắng nghe, nếu có thể kéo hoạn quan bên cạnh Hoàng đế về dùng cho mình, vậy thì quá tốt rồi.
Lúc này có Tương Thành công chúa gia nhập, Trường Ân liền cúi thấp đầu đi trước dẫn đường, tận chức tận trách với bổn phận của mình.
May mắn là, cung Chiêu Dương đã ở trước mặt. Bách Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ của vị Điện hạ này còn khó nắm bắt hơn cả cha nàng. Vẫn là Tạ Thất nương hoạt bát đáng yêu dễ ở chung hơn. Nàng âm thầm cho ra kết luận.
Hoàng đế đợi đã lâu. Gần đây thiên hạ thái bình, nông dân không bạo động, không có thiên tai, hoa màu thu hoạch được không ít, Hoàng đế thật sự là rảnh rỗi vô cùng, nên chỉ có ngồi đó chờ. Nhìn thấy cuối cùng người cũng đến, còn có khuê nữ đáng yêu tri kỷ cùng đến, Hoàng đế vuốt vuốt râu, rất có phong phạm trưởng giả mà cười cười.
Bách Nhiễm và Tương Thành cùng nhau tiến lên hành lễ, Công chúa bước đến bên cạnh phụ hoàng nàng, còn Bách Nhiễm thì vẫn đứng tại chỗ.
Phẩm tướng của nàng thập phần xuất chúng, váy dài đỏ thẫm, kẹp tóc màu đồng, đôi mắt hoa đào như cười như không, môi đỏ như son, diện mạo như hoa lê, ngoài ra còn có phong thái lỗi lạc và nho nhã của quân tử cổ xưa. Hoàng đế vừa nhìn đã thấy thích ngay, không khỏi chân thành thán thưởng một câu: "Dung nhan này cũng thật khuynh thành rồi".
Bách Nhiễm thiếu chút đã bị sặc, sẽ không phải nhìn trúng nhan sắc này mà gạt ta đi làm phò mã đó chứ. Nàng lo lắng muốn chết, giờ không biết thế nào, càng lớn lại càng nhận thấy việc ra vẻ nam nhi thật sự càng khó khăn hơn, trước mắt quan trọng nhất chính là, nàng không thể đón dâu, ít nhất là không cách nào cưới một thê tử không thể trở thành trợ lực cho nàng, mà còn có thể vạch trần nàng.
Bách Nhiễm cũng đã từng tính toán, không thành thân có vẻ quá mức quái dị, như vậy phải có người cam tâm tình nguyện mới được, không thể lừa hôn được. Tuy rằng Bách Nguyên đối xử tốt với nàng, cũng có trách nhiệm với gia đình, nhưng lại lừa dối nương nàng để sinh hài tử, Bách Nhiễm cảm thấy lão cha của nàng thật sự quá cặn bã rất đáng khinh. Nàng không thể học theo hắn được.
Chuyện hôn sự, vẫn nên thương lượng với nương của nàng, phải có đối sách mới tốt. Bách Nhiễm thầm quyết định, sau đó khiêm tốn nói với Hoàng Đế: "Bệ hạ quá khen".
Hoàng đế cười to, sau đó bắt đầu hỏi Bách Nhiễm, ngươi đã học gì? Có biết hình luật không? Lễ pháp đã đọc qua chưa? Còn có thi họa nhạc lý đều đã từng đọc qua rồi chứ? Ngươi lớn lên tuấn tú như vậy là giống cha ngươi hay nương ngươi? Nương ngươi có dễ sống chung không? Ngươi giỏi như vậy, hẳn người nhà ngươi có yêu cầu rất cao với nàng dâu nhỉ?
Câu chuyện hoàn toàn hướng đến phương hướng kỳ quái rồi đó. Vốn Hoàng đế muốn hỏi chút chuyện học hành của tiểu tử này, có tiến bộ thế nào, nhưng vì khi nàng và Công chúa cùng nhau tiến vào, hai người sóng vai đứng cùng nhau, hai con người nho nhỏ này cũng không cần quá xứng đôi đến vậy chứ.
Hoàng đế thầm nghĩ, dù sao muốn tìm Bách Nguyên đến làm sư phó dạy học cho nhi tử của hắn đoán chừng là không làm được, vậy không bằng đưa Bách Nhiễm tiến cung làm nữ tế vậy, thoạt nhìn tiểu tử này rất xứng với nữ nhi của hắn, nhìn hai người như cảnh đẹp ý vui. Nếu chuyện này thành một giai thoại, thì cũng là vì hắn có mắt nhìn.
Hoàng đế tính toán đến ngất ngây, Bách Nhiễm còn đang cảm thấy không thích hợp. Ban đầu còn trả lời chặt chẽ, nhưng càng về sau, càng không biết nên mở miệng thế nào, vì thế chỉ đành lấy nương nàng làm bước ngoặt, chuyển đề tài đến ngoại công của nàng.
Tạ Hồi là trung thần, Hoàng đế rất thích lão, vì thế hai người vô cùng cao hứng hàn huyên về bài thơ gần đây của Tạ Hồi, bài thơ rất ấn tượng.
Cuối cùng cũng chuyển câu chuyện về lại quỹ đạo bình thường, Bách Nhiễm hơi nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Công chúa điện hạ đang dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn nàng.
Bách Nhiễm theo bản năng khẽ run người, vội thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ, nàng lại đắc tội Điện hạ rồi sao?
Tương Thành thấy vậy, càng thêm bực mình, nàng mơ hồ nghe ra thâm ý trong lời nói của phụ hoàng, còn cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, may mắn Bách Nhiễm đã chuyển hướng câu chuyện, tất nhiên là nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa thấy Bách Nhiễm này như thấy may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng lại cảm thấy khó chịu. Vừa rồi, hắn còn không thèm nhìn mà còn vội quay mặt đi nơi khác như sợ dính líu đến vậy. Thật là khinh người quá đáng!
Tương Thành quy kết việc này là vì tính ưu việt của bọn thế gia, xem thường Công chúa Hoàng thất là nàng đây, trong lòng có cảm giác thất vọng như bị phản bội, nàng vốn tưởng rằng Bách Nhiễm không phải người như vậy.
Bách Nhiễm cũng cảm giác được nỗi oán niệm này càng lúc càng mạnh, chỉ biết cứng cổ nói chuyện với Hoàng đế, mà không dám quay đầu lung tung.
Chỉ có Hoàng đế chậm chạp không biết, hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí quái dị giữa hai người, còn rất cao hứng mà nói: "Mặc dù khanh còn niên thiếu, nhưng lại học rộng hiểu nhiều, sau này hãy thường đến đây, ta còn tham thảo thi phú với ngươi".
Bách Nhiễm: "Ha ha". Ai muốn đến chứ, ta mới không thèm đến, nhưng nếu ngươi chuyển khuê nữ của ngươi đi chỗ khác thì ta sẽ suy xét cân nhắc. Ánh mắt kia chân thật đến mức làm người ta không chịu nổi.
- ---------
Tương Thành vừa nghe thấy hai chữ 'Thế tôn' đã dựng thẳng lỗ tai lên. Cũng không phải có suy nghĩ không thuần khiết gì, chỉ là nghe phụ mẫu nhắc đến tiểu bằng hữu có danh tài học lễ độ, mà vừa lúc bản thân cũng có biết người này, hơn nữa chỉ là mang tâm tính của hài tử mà thôi. Nghe xong, lại muốn lấy chiếc đèn lồng thỏ treo dưới mái hiên tẩm cung, nhìn nó đung đưa trong gió, vô cùng đẹp mắt. Suy nghĩ một lát lại thấy, đèn lồng này làm bằng giấy, để lâu sợ sẽ bị cũ, khi về nên lấy xuống vậy.
Nàng mới thất thần một lát, mà bên kia đã nói đến việc Bách Thế tử đã thu đệ tử nào, có năng lực vào triều làm quan hay không. Tương Thành nhìn khóe môi mẫu hậu khẽ nhếch lên, nghiêm túc chăm chú nghe phụ hoàng nói chuyện, thỉnh thoảng còn đáp lại đôi câu, để phụ hoàng vui vẻ, kỳ thực chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi, nàng nhìn mà không khỏi thở dài một hơi. Nàng nghe và chứng kiến nhiều, nên sớm hiểu được một vài việc, môn sinh của Bách Thế tử, là môn sinh Bách thị, có cái danh này ở đây, tiền đồ còn có thể kém được sao? Thiên tử hạ chiếu, cũng chưa chắc bọn họ thích thú.
Đừng nói là thế gian đều là con dân của bệ hạ, quan lại trong triều đều là thần tử của bệ hạ, nếu đúng là như vậy, thì còn có ai giúp đỡ cho Triệu vương thúc? Mặc dù phụ hoàng nàng vẫn luôn mềm lòng dao động, nhưng lại chưa bao giờ nói sẽ truyền ngôi vị Hoàng đế cho đệ đệ của mình. Công chúa đã sớm nhìn thấu bản chất trục lợi của thế nhân rồi.
Nếu hỏi Tương Thành, có thể mời Thế tử làm sư phó cho Thái tử không? Nàng nhất định sẽ không chút do dự mà đáp, tất nhiên là không thể. Tuy đã thật sự lập Đông cung, nhưng vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa còn có một Hoàng đế vẫn thường bị dao động, thật sự khó mà để mọi người xem trọng. Nếu Hoàng đế vẫn quyết hạ chiếu, vậy thì Lâm Truy Hầu có thể ngăn cản, Bách Nguyên thậm chí không cần phải hồi kinh.
Đến Tương Thành cũng có thể nhìn ra được, thì sao Cố Hoàng hậu và Hoàng đế không biết được chứ? Sâu bên trong đó thứ họ theo đuổi là hàm ý chính trị, Hoàng đế bày tỏ ra với Bách thị, ngoại nhân nhìn ra, dù cho Bách thị không đáp ứng, cũng nên động tâm, còn có thể bày ra tư thái trọng sĩ, để khắp nơi trong thiên hạ đều biết đến. Tóm lại, điều Hoàng đế phải làm, chính là thể hiện ra ngoài.
Hai tầng ý nghĩa này, đặt trước mặt Bách Nhiễm, nàng có thể lập tức đào bới ra không xót chút nào. Cuối cùng thì Tương Thành vẫn thiếu chút kinh nghiệm.
Hoàng đế đạt thành mục đích, cũng bồi thường được cho Hoàng hậu, tự cho là rất viên mãn, lúc này mới nhớ đến, cả ngày hôm nay ưu sầu với đệ đệ hắn mà ngày đã trôi qua nhanh, còn chưa xem hết tấu chương, nên đứng dậy nói với Tương Thành: "Ta đi về trước, con ở lại đây, ở cạnh mẫu hậu con nhiều một chút". Nói xong còn xoa đầu Tương Thành một trận, để thể hiện tình thương của phụ thân.
Tương Thành có hơi bất đắc dĩ, nói: "Tất nhiên con ở lại đây với mẫu thân rồi, nhưng phụ hoàng ơi, người phải bảo trọng thân thể, chớ nên thức khuya quá".
Hoàng đế vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của khuê nữ nhăn lại, ra vẻ làm một đại nhân, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại xoa đầu nàng thêm đôi lần nữa, rồi mới rời đi với vẻ hài lòng 'Nữ nhi nhà mình lớn rồi' rồi lại cảm thấy tiếc nuối rằng 'Nữ nhi lớn thêm vài năm sẽ không thể tùy tiện xoa đầu được nữa'.
Động tác của Hoàng đế rất nhanh, qua nửa tháng đã phái người đi Hầu phủ triệu Bách Nhiễm vào cung. Lúc này đã vào thu, mùa thu ánh mặt trời vàng rực, thời tiết cũng rất khô ráo. Gần đây Bách Nhiễm ham mê đá cầu, thời điểm người trong cung đến đây, nàng đang đá cầu với tiểu đồng bọn Trần Tiễn Chi ở sân cầu mới xây trong phủ.
Gia lệnh vội vàng đi đến rồi bình tĩnh thuật lại sự việc, Bách Nhiễm bắt đầu nhớ lại gần đây đã làm gì, đáng để Hoàng đế triệu nàng tiến cung, cẩn thẩn tìm kiếm trong ký ức một vòng, lại không có kết quả.
Sẽ không phải là Hoàng đế muốn chiêu nàng làm nữ tế nữa đó chứ? Bách Nhiễm cảm thấy nàng càng trưởng thành, chuyện hôn sự lại càng khó khăn hơn. Theo nàng biết, Hoàng gia sớm đã chú ý đến nàng, giờ không phải là ngấp nghé lại đó chứ.
Nàng mặc một thân hồ phục* màu đỏ nhạt, vạt áo được vén lên, tùy ý nhét vào đai lưng, trên trán thấm một tầng mồ hôi do vận động, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hồng hồng, dưới ánh nắng trông có vẻ khỏe khắn. Nhưng lại không đủ trang trọng khi gặp mặt sứ thần.
(*Hồ phục: chỉ chung các kiểu y phục ở những vùng miền, đất nước khác mà không phải là Hán phục. Kiểu y phục này thường là bốt da, quần áo ngắn gọn, ôm người hơn kiểu hán phục dài rộng. Thích hợp cho các hoạt động cưỡi ngựa, bắn cung hơn)
Trần Tiễn Chi ở bên cạnh nói vào: "Ngươi nhanh đi thay y phục, không cần để ý ta".
Bách Nhiễm gật đầu: "Ngươi cứ tự nhiên, hai ngày nữa chúng ta lại chơi". Dứt lời dẫn theo nhóm hạ nhân quay lại viện của mình thay y phục.
Người đến truyền chỉ là nội quan cung Chiêu Dương, Trường Ân, Trường Ân vừa thấy Bách Nhiễm, đã thay xong y phục đi ra, thì hai mắt sáng ngời, trong lòng thầm khen, con cháu Bách thị, quả là có chỗ độc đáo.
Sau khi Bách Nhiễm chào hắn một tiếng, thì tự có Trưởng sử đến trò chuyện cùng hắn. Trường Ân nghĩ, dường như cũng không có gì không thể nói, có ý nhắc nhở: "Bệ hạ nhắc đến thế tôn. Thế tôn có từ phụ dạy dỗ, Đông cung đang dần lớn, nếu có thể có phong thái như Thế tôn cũng xem như an ủi".
Ngay tức khắc Bách Nhiễm đã hiểu, lúc này hướng về nàng chẳng qua là muốn hướng đến A cha đang bên ngoài kinh thành của nàng. Vậy thì nàng an tâm. Bách Nhiễm phái hai người, một đi vào nội viện thông báo cho Tạ thị biết, nàng bị Hoàng đế gọi đi rồi, một đến phủ nha báo cho Lâm Truy Hầu. Phân phó hết mọi chuyện, chờ nghe được lời đáp từ phía Tạ thị, rồi mới lên ngựa cùng tiến cung với Trường Ân.
Vừa vào cung, Bách Nhiễm đã gặp được Tương Thành công chúa. Nàng đi theo Trường Ân, đến một lối rẽ, từ phía xa nhìn thấy một nữ hài với diện mạo tươi đẹp, dẫn theo cung nhân đi đến bên này.
Trường Ân liền nhắc nhở một câu: "Đó là Tương Thành Điện hạ".
Đã biết thân phận người ta, cũng không thể làm như không thấy. Bách Nhiễm dừng bước chân, chờ Tương Thành đi đến, mới cúi người: "Điện hạ đại an".
Có lý có cứ, tiến thoái thích hợp, trông rất cung kính. Khi nàng ấy ngẩng đầu lên thấy nàng thì không chút kinh ngạc, thì Tương Thành đã biết đêm Tết Nguyên Tiêu ấy, nàng ấy đã nhìn thấu thân phận của nàng rồi. Nhìn thấu thì nhìn thôi, nàng cũng sẽ không nhắc đến việc đó. Tương Thành mấp máy môi nói: "Phụ hoàng triệu ngươi đến sao? Vừa hay ta cũng đến cung Chiêu Dương, tiện cùng một đường".
Bách Nhiễm lui xuống một bước, mời Công chúa đi trước. Khách khí hữu lễ, ngôn hành theo phép.
Tương Thành rất thương tâm, nàng cảm thấy các nàng đã quen biết nhau rồi, hôm Tết Nguyên Tiêu đó còn cùng ngồi uống trà kia mà, nàng ấy còn tặng lồng đèn con thỏ cho nàng nữa, nàng còn xem nó như minh chứng cho tình hữu nghị thuần khiết mà cất giữ cẩn thận, sao đột nhiên lại có cảm giác như xa lạ chưa từng quen thế này.
Tất nhiên Bách Nhiễm không biết được suy nghĩ của Tương Thành, chính nàng cũng không nhớ được chi tiết, huống chi ngày đó vừa nhìn thì chỉ biết là Điện hạ một mình trốn khỏi cung thôi, mà giữa đường còn không thành công, để bị lạc đường nữa, ai biết nàng ấy có thích thú khi bị nhắc lại hay không đâu? Không bằng làm như chưa từng gặp thì hơn.
Cứ thế, không khí lại có vẻ có chút quỷ dị. Vốn Trường Ân muốn chỉ cho Bách Nhiễm phương hướng trong cung, cấm cung được phân thành tiền triều và hậu cung, tiền triều có khá nhiều phủ nha, Lâm Truy Hầu đang ở một trong số đó nghị sự cùng các hạ quan, hắn muốn mượn điều này để lôi kéo làm quen với Bách Nhiễm, để kết cái thiện duyên, Bách Nhiễm cũng lưu tâm lắng nghe, nếu có thể kéo hoạn quan bên cạnh Hoàng đế về dùng cho mình, vậy thì quá tốt rồi.
Lúc này có Tương Thành công chúa gia nhập, Trường Ân liền cúi thấp đầu đi trước dẫn đường, tận chức tận trách với bổn phận của mình.
May mắn là, cung Chiêu Dương đã ở trước mặt. Bách Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ của vị Điện hạ này còn khó nắm bắt hơn cả cha nàng. Vẫn là Tạ Thất nương hoạt bát đáng yêu dễ ở chung hơn. Nàng âm thầm cho ra kết luận.
Hoàng đế đợi đã lâu. Gần đây thiên hạ thái bình, nông dân không bạo động, không có thiên tai, hoa màu thu hoạch được không ít, Hoàng đế thật sự là rảnh rỗi vô cùng, nên chỉ có ngồi đó chờ. Nhìn thấy cuối cùng người cũng đến, còn có khuê nữ đáng yêu tri kỷ cùng đến, Hoàng đế vuốt vuốt râu, rất có phong phạm trưởng giả mà cười cười.
Bách Nhiễm và Tương Thành cùng nhau tiến lên hành lễ, Công chúa bước đến bên cạnh phụ hoàng nàng, còn Bách Nhiễm thì vẫn đứng tại chỗ.
Phẩm tướng của nàng thập phần xuất chúng, váy dài đỏ thẫm, kẹp tóc màu đồng, đôi mắt hoa đào như cười như không, môi đỏ như son, diện mạo như hoa lê, ngoài ra còn có phong thái lỗi lạc và nho nhã của quân tử cổ xưa. Hoàng đế vừa nhìn đã thấy thích ngay, không khỏi chân thành thán thưởng một câu: "Dung nhan này cũng thật khuynh thành rồi".
Bách Nhiễm thiếu chút đã bị sặc, sẽ không phải nhìn trúng nhan sắc này mà gạt ta đi làm phò mã đó chứ. Nàng lo lắng muốn chết, giờ không biết thế nào, càng lớn lại càng nhận thấy việc ra vẻ nam nhi thật sự càng khó khăn hơn, trước mắt quan trọng nhất chính là, nàng không thể đón dâu, ít nhất là không cách nào cưới một thê tử không thể trở thành trợ lực cho nàng, mà còn có thể vạch trần nàng.
Bách Nhiễm cũng đã từng tính toán, không thành thân có vẻ quá mức quái dị, như vậy phải có người cam tâm tình nguyện mới được, không thể lừa hôn được. Tuy rằng Bách Nguyên đối xử tốt với nàng, cũng có trách nhiệm với gia đình, nhưng lại lừa dối nương nàng để sinh hài tử, Bách Nhiễm cảm thấy lão cha của nàng thật sự quá cặn bã rất đáng khinh. Nàng không thể học theo hắn được.
Chuyện hôn sự, vẫn nên thương lượng với nương của nàng, phải có đối sách mới tốt. Bách Nhiễm thầm quyết định, sau đó khiêm tốn nói với Hoàng Đế: "Bệ hạ quá khen".
Hoàng đế cười to, sau đó bắt đầu hỏi Bách Nhiễm, ngươi đã học gì? Có biết hình luật không? Lễ pháp đã đọc qua chưa? Còn có thi họa nhạc lý đều đã từng đọc qua rồi chứ? Ngươi lớn lên tuấn tú như vậy là giống cha ngươi hay nương ngươi? Nương ngươi có dễ sống chung không? Ngươi giỏi như vậy, hẳn người nhà ngươi có yêu cầu rất cao với nàng dâu nhỉ?
Câu chuyện hoàn toàn hướng đến phương hướng kỳ quái rồi đó. Vốn Hoàng đế muốn hỏi chút chuyện học hành của tiểu tử này, có tiến bộ thế nào, nhưng vì khi nàng và Công chúa cùng nhau tiến vào, hai người sóng vai đứng cùng nhau, hai con người nho nhỏ này cũng không cần quá xứng đôi đến vậy chứ.
Hoàng đế thầm nghĩ, dù sao muốn tìm Bách Nguyên đến làm sư phó dạy học cho nhi tử của hắn đoán chừng là không làm được, vậy không bằng đưa Bách Nhiễm tiến cung làm nữ tế vậy, thoạt nhìn tiểu tử này rất xứng với nữ nhi của hắn, nhìn hai người như cảnh đẹp ý vui. Nếu chuyện này thành một giai thoại, thì cũng là vì hắn có mắt nhìn.
Hoàng đế tính toán đến ngất ngây, Bách Nhiễm còn đang cảm thấy không thích hợp. Ban đầu còn trả lời chặt chẽ, nhưng càng về sau, càng không biết nên mở miệng thế nào, vì thế chỉ đành lấy nương nàng làm bước ngoặt, chuyển đề tài đến ngoại công của nàng.
Tạ Hồi là trung thần, Hoàng đế rất thích lão, vì thế hai người vô cùng cao hứng hàn huyên về bài thơ gần đây của Tạ Hồi, bài thơ rất ấn tượng.
Cuối cùng cũng chuyển câu chuyện về lại quỹ đạo bình thường, Bách Nhiễm hơi nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Công chúa điện hạ đang dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn nàng.
Bách Nhiễm theo bản năng khẽ run người, vội thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ, nàng lại đắc tội Điện hạ rồi sao?
Tương Thành thấy vậy, càng thêm bực mình, nàng mơ hồ nghe ra thâm ý trong lời nói của phụ hoàng, còn cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, may mắn Bách Nhiễm đã chuyển hướng câu chuyện, tất nhiên là nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa thấy Bách Nhiễm này như thấy may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng lại cảm thấy khó chịu. Vừa rồi, hắn còn không thèm nhìn mà còn vội quay mặt đi nơi khác như sợ dính líu đến vậy. Thật là khinh người quá đáng!
Tương Thành quy kết việc này là vì tính ưu việt của bọn thế gia, xem thường Công chúa Hoàng thất là nàng đây, trong lòng có cảm giác thất vọng như bị phản bội, nàng vốn tưởng rằng Bách Nhiễm không phải người như vậy.
Bách Nhiễm cũng cảm giác được nỗi oán niệm này càng lúc càng mạnh, chỉ biết cứng cổ nói chuyện với Hoàng đế, mà không dám quay đầu lung tung.
Chỉ có Hoàng đế chậm chạp không biết, hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí quái dị giữa hai người, còn rất cao hứng mà nói: "Mặc dù khanh còn niên thiếu, nhưng lại học rộng hiểu nhiều, sau này hãy thường đến đây, ta còn tham thảo thi phú với ngươi".
Bách Nhiễm: "Ha ha". Ai muốn đến chứ, ta mới không thèm đến, nhưng nếu ngươi chuyển khuê nữ của ngươi đi chỗ khác thì ta sẽ suy xét cân nhắc. Ánh mắt kia chân thật đến mức làm người ta không chịu nổi.
- ---------