Chương 23
“Con và nàng rất thân quen sao?”
Sau khi đã hài lòng, Hoàng đế thờ dài rồi nói: “Vậy thì bác bỏ thỉnh cầu của Triệu Vương, số lương còn tồn lại đều dùng cho nạn thiên tai đi.”
Lâm Truy Hầu nói: “Ngày mai thần sẽ mời đồng liêu thương nghị cụ thể việc trợ giúp nạn thiên tai.”
“Lui xuống đi.” Hoàng đế vô cùng mệt mỏi, hắn có dự cảm, đây sẽ là khởi đầu cho việc hắn sẽ cứng rắn với Triệu Vương, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi việc huynh đệ trong nhà xảy ra tranh cãi.
Lâm Truy Hầu lui xuống.
Về đến nhà, xem thời gian, rồi gọi Bách Nhiễm đến nói chuyện. Bách Nhiễm hơi nhếch môi cười, nói: “Quả nhiên tiểu công chúa có chút bản lĩnh.”
Trong lòng tổ tôn hai người đã thầm đánh giá Hoàng đế không có gì đặc biệt cả, bọn họ đã sớm không ôm chút hi vọng nào với hắn, xem hắn như một con quái mà đánh hạ, ai hạ được thì là bản lĩnh của người đó. Khi nghe được rằng Tương Thành công chúa có thể đả động được Hoàng đế, Lâm Truy Hầu cũng cảm thấy vị Công chúa ít khi lộ diện trước mặt người khác này cũng tương đối không đơn giản.
“Những lời này, là Cố Hoàng hậu dạy nàng ta nói, hay do chính nàng ta nghĩ ra?” Lâm Truy Hầu cầm hốt* diện thánh gõ gõ lên kỳ án. Đây là đang làm đánh giá, đánh giá năng lực của người bên cạnh Thái tử.
(*Là tấm thẻ mỏng, dài mà các quan lại hay cầm khi lên triều. Vật liệu thường là bằng ngọc, ngà voi, gỗ, tre, trúc… tùy theo chức vị của người đó.)
“Hẳn là ý của chính nàng ấy.” Phong cách của Cố Hoàng hậu không phải như thế. Bách Nhiễm đã sớm cảm thấy nội tâm nàng ấy có một chút hung tàn, cuối cùng lại khiến nàng phát hiện thêm lần nữa, Bách Nhiễm cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Cuối cùng Lâm Truy Hầu phát hiện có điều không đúng: “Con và nàng, rất quen thuộc sao?” Cái này như đang nói về người một nhà lại mang theo chút bất đắc dĩ và dung túng, giọng điệu này có gì đó không đúng lắm.
“Đã gặp mặt vài lần, con thấy, Điện hạ có thể giao thiệp được.” Bách Nhiễm bình thản cất lời, việc lựa chọn đồng đội rất quan trọng, Tương Thành Điện hạ rất có sức chiến đấu lại còn thông minh, sẽ không kéo chân đồng đội.
“Vậy Triệu Vương thì sao?” Kẻ này cũng không phải ngu xuẩn, chỉ là vận số không được tốt, năm ngoái bị tên đồng bọn ngu xuẩn Ngự sử kia kéo chân, lần này là bị đối thủ là Tương Thành Điện hạ cản trở.
Nói qua nói lại lại kéo đến việc phải chọn phe rồi.
Gần đây Bách Nhiễm cũng đang suy tư về vấn đề này, Thái tử là chính thống, theo phe Thái tử sẽ tốt cho thanh danh, còn có, Thái tử dễ uốn nắn, còn có thể dạy, trong tiềm thức, nàng không muốn chống lại tiểu công chúa, một người rực rỡ như vậy, nếu ngã xuống, Bách Nhiễm cũng cảm thấy tiếc hận. Nhưng mà, nhìn tuổi thọ trước mắt của Hoàng đế, nếu Thái tử lên nối ngôi sẽ không quá lớn tuổi. Hoàng đế trẻ tuổi thần tử quyền thế, ngày sau chắc chắn sẽ có chiến sự. Vạn Lịch và Trương Cư Chính, Hán Tuyên đế và Hoắc Quang, đều là những bài học.
(Trương Cư Chính và Hoắc Quang đều là người trợ giúp cho Vạn Lịch và Hán Tuyên đế lên ngồi khi còn nhỏ tuổi, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên kết cục không được tốt đẹp lắm, các bạn có thể đọc thêm ở wikipedia nha)
“Tính tình Triệu Vương hung bạo, lại thích chiến sự, nếu nâng đỡ sợ sẽ tự thương hại mình.” Có thể khống chế, nhưng chỉ sơ suất một chút thôi có thể thương tổn đến bản thân. Bách Nhiễm cũng không khỏi cảm khái, đúng là không có chuyện nào tốt hết mà.
Lần hạn hán này, ảnh hưởng tương đối rộng, nhưng cũng không khó giải quyết. Mấy trận đám người nông dân tạo phản, không cần tốn nhiều sức lực để tiêu diệt, triều đình phái người đưa lương thực, hạt giống cho dân chúng trong lúc khó khăn, lại trừng trị các quận trưởng thứ sử ở các Châu Quận chịu thiên tai nghiêm trọng nhất, dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng.
Nhưng lần này các tướng lĩnh thuộc hàng trung cấp trong quân mang binh tiêu diệt điêu dân tạo phản lập được quân công, đều được thăng chức, xem như là việc vui.
Bên ngoài gây ầm ĩ, chỉ cần không liên lụy đến kinh sư, thì dưới chân Thiên tử vẫn luôn thái bình. Qua mấy ngày, Hoàng đế đuổi sứ thần đất Triệu về, thấy tiết trời quá nóng, nên quyết định đi núi Thiên Thu tránh nóng. Hành trang đã được thu thập, đi theo ngự giá đến núi Thiên Thu.
Sau khi sắp xếp xong, Hoàng đế nói, rất nhiều tân thế gia tử, huân quý tử có năng lực, tương lai sẽ là rường cột nước nhà. Lão nhân hắn muốn muốn gặp mặt những lương tai này, đánh giá bản lĩnh của họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Bởi thế, lập tức cử hành một cuộc đi săn.
Gần đây Bách Nhiễm không còn thích đá cầu nữa, nàng đã có niềm vui mới là việc chế mực, mực được chế từ nước lấy trong núi, sắc mực càng thêm sáng rõ lại đều màu, còn có hương thơm, trông rất lịch thiệp tao nhã, sau khi chế xong, đầu tiên là hiếu kính cho Tạ thị, chờ đến khi Tạ thị dùng xong, mới tặng một ít ra bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, cả kinh thành đã thịnh hành mực hương lan. Bất giác Hoàng đế cũng đã biết chuyện, tìm đến Bách Nhiễm để đòi lấy: “Rất nhiều người đều có, tại sao không cho Trẫm.”
Tên này vừa đuổi sứ thần đất Triệu đi, nên trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại có thể ăn được còn cười được.
Bách Nhiễm rất hào phóng, chỉ cho hai khối mực. Vật hiếm mới là quý, đưa ra nhiều sẽ thành tầm thường.
Hoàng đế cũng không ngại ít, trước mặt Bách Nhiễm, đưa một khối cho Đông Cung, khối con lại thì cho Tương Thành công chúa.
“Ta muốn đưa thiếu niên theo săn bắn với ta, để nhìn xem bản lĩnh của chư khanh, ngươi cũng chớ vờ khiêm tốn, nên tranh phần vinh quang cho nhà của ngươi mới là tốt nhất.” Tuy Bách thị nhiều người, nhưng chỉ có độc đinh một mình Bách Nhiễm, chuyện gì cũng phải áp lên người nàng.
Bách Nhiễm cũng chính thức đáp lời: “Tất không để Bệ hạ thất vọng”. Hoàng đế tổ chức hoạt động, thường sẽ có thâm ý bên trong.
Hoàng đế rất thích Bách Nhiễm, từ năm trước triệu nàng vào cung, sau lại triệu thêm vài lần nữa, giống như một người bằng hữu vong niên* vậy. Lúc này tuyên nàng đến một là để đòi mực, còn có muốn động viên nàng nên xuất đầu lộ diện.
(*Bạn vong niên: chỉ những người làm bạn với nhau mà không phân biệt tuổi tác)
Hoàng đế không nói, Bách Nhiễm cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nàng đã đủ tuổi xuất sĩ, phải lên kế sách thể hiện bản thân, tất nhiên Lâm Truy Hầu có thể xuất chiêu êm đẹp, nhưng trước mặt Thiên tử nếu tỏa sáng quá mức lại là một chuyện khác. Huống hồ, lúc này Bách Nhiễm đang đắn đo, nên theo văn hay theo võ. Theo văn, thì chỉ sợ những tướng lĩnh ẩn mình kia sẽ không nghe theo lời nàng nói, còn nếu theo võ, biên cương rất nguy hiểm, lúc này dẹp yên bình loạn thì lại không kịp.
Thật sự là mọi chuyện đều cần phải suy tính cẩn thận, không có việc gì không làm mà đòi hưởng được.
Núi Thiên Thu, sau lưng là sườn dốc thẳng đứng, phía trước là địa hình bằng phẳng. Phía sau xây đình ốc để nghỉ mát, phía trước để du ngoạn. Cây cối xanh tốt, bụi cây um tùm, động vật được nuôi dưỡng béo tốt, đang đúng vào thời kỳ tốt để săn bắn.
Bách Nhiễm mặc một thân hồ phục sáng màu, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn càng bật lên vẻ oánh nhuận như ngọc, trên đầu đội mũ ngọc, trông vô cùng lão luyện, khiến người ta khi nhìn vào cũng nâng cao tinh thần. Nhìn bên cạnh có mấy tên công tử thế gia ăn mặc một thân áo dài, mũ cao thắt lưng rộng, Bách Nhiễm cũng thật hoài nghi qua một lúc nữa bọn họ sẽ giương cung thế nào đây. Lại nhìn chung quanh, tổng thể vẫn còn nhiều người thông minh nhanh nhẹn.
Các thiếu niên tham dự cuộc săn đều xoay người lên ngựa, có mấy tên công tử mặt trắng, tay không thể xách, vai không thể khiêng, trang điểm cho mình thành thế gia tử tuấn tú mềm yếu thật vất vả mới trèo lên ngựa rồi lại té xuống, đau đến kêu la gào khóc, bị tôi tớ kéo ra sau. Cách đó không xa các thiếu nữ Công chúa Quận quân có người có phẩm cấp có người thì không trông thấy vậy thì đều che miệng cười, vì các nàng đều đang ngồi vững vàng trên yên ngựa.
Một lát sau, Hoàng đế giá lâm, mọi người đều xuống ngựa hành lễ. Hôm nay tâm tình của Hoàng đế không tệ, cười nói: “Thiên hạ đại hạn, khắp nơi gặp tai họa, triều đình dùng nhân tâm để cứu giúp, y lương đã đưa đến tứ phương, dân chúng đều cảm kích…”
Một hồi thao thao bất tuyệt, Bách Nhiễm nhàm chán lấy gót chân cọ cọ trên đất: Hoàng đế ngươi vừa hư vinh lại vừa thích nói nhảm rồi…
Trần Tiễn Chi đứng bên cạnh nàng, học theo dáng vẻ của nàng, cũng cọ cọ trên mặt đất.
Người bên cạnh dư quang nơi khóe mắt thấy hai người cứ cọ cọ như vậy, chân cũng thấy ngứa, nhịn không được cũng cọ cọ theo.
“Hôm nay quân thần cùng vui, ai săn được nhiều, Trẫm sẽ trọng thưởng.” Nói xong lời dạo đầu, thì trên đất cũng để lại vài cái hố.
Mọi người lên ngựa, mang theo hộ vệ tôi tớ, xuất phát về phía cánh rừng.
“A Nhiễm, lần này ta tất phải lấy được thành tựu, để phụ thân ta đưa ta tòng quân.” Trần Tiễn Chi hăng hái tinh thần, có vẻ đã tâm tâm niệm niệm rất lâu rồi.
Bách Nhiễm cười nói: “Không cần nhiều lời”. Vừa dứt lời thì thúc chân vào bụng ngựa, lao về trước.
Hai người liên hợp với nhau, sau khi săn được một số con mồi, Bách Nhiễm nói: “Chia ra làm việc”. Cùng nhau săn thì số con mồi phải chia đều ra, tách nhau ra, thì toàn bộ đều là của mình, số lượng sẽ nhiều hơn.
Trần Tiễn Chi cũng có ý đó, nhìn những người phía sau Bách Nhiễm đều có thân hình cường tráng, lấy vài binh lính mà mình đưa từ trong quân ra để lại cho nàng rồi y theo lời nàng, giục ngựa mà đi.
Bách Nhiễm dẫn dây cương đi thẳng một đường, trong đầu còn ghi nhớ lộ tuyến tứ phía, nơi nào sẽ xuất hiện nhiều động vật, trước kia nàng và Trần Tiễn Chi đã đến mấy lần, trước khi đi bọn họ cũng đã trao đổi cho nhau chuyện mình biết, cho nên Bách Nhiễm cũng không lo lắng cho hắn. Bời vì lần này Hoàng đế muốn nhìn bản lĩnh của các thiếu niên, cho nên không giống với triều Thanh vây con mồi vào một chỗ, để các a ca bối lặc ngắm bắn, thế nên tương đối vất vả, nếu không may, chỉ có thể gặp được mấy con thỏ nhỏ, sóc nhỏ.
Khi thấy mấy con vật nhỏ linh tinh như thỏ thì có tôi tớ làm giúp, có con lớn thì khi đó Bách Nhiễm mới lắp tên. Nàng lúc đi lúc ngừng, từ xa nhìn thấy một con hồ ly cả người trắng như tuyết, thì tinh thần phấn chấn, màu lông tuyệt như vậy, mang về cho nương làm áo cộc giữ ấm thì thật tốt.
Nàng lệnh mọi người dừng lại, bản thân thì thúc ngựa tiến lên vài bước, giương cung, nhắm bắn. Cùng lúc đó. Ở một bên khác, nơi cây cối che khuất cũng có một mũi tên lao ra nhanh như chớp, hai mũi tên cùng xuất ra, cùng bắn trúng vào con hồ ly này. Bách Nhiễm muốn giữ cho bộ lông được hoàn chỉnh nên nhắm vào chân, muốn cắm chặt nó trên mặt đất, mũi tên còn lại dường như chỉ đang đùa giỡn với con vật này vậy, hành động cũng giống như nàng, chỉ là lực bắn nhẹ hơn, như muốn bắt sống.
Bách Nhiễm nhíu mày, ai đây, lại cùng nhắm chung một con mồi với nàng. Nàng giục ngựa tiến lên, đang nghĩ có nên tranh hay không và tranh thế nào.
Trong rừng cây cũng có một người một ngựa đi ra, đúng là Tương Thành công chúa mặc một thân kỵ trang.
Bách Nhiễm vừa thấy là nàng, thì ghìm chặt dây cương, ngồi trên lưng ngựa thở dài: “Thì ra là Điện hạ”. Trong mắt xẹt qua vẻ tiếc hận, bộ lông trắng như tuyết kia thật sự rất hợp với làn da trắng nõn của A nương nàng.
“Là ngươi à”. Tương Thành cười nói. Nàng cũng đang nghĩ mũi tên kia là ai bắn ra, có muốn tranh hay không, tranh thế nào, thì lại là Bách Nhiễm, tranh thì cũng thật ngại. Tranh đồ với người quen cũng rất ngượng ngùng, nếu là người xa lạ thì sẽ không ngại rồi.
Tất nhiên nàng nhìn thấy vẻ tiếc hận trong mắt Bách Nhiễm,thì khẽ cắn môi, đang muốn nhường con vật đáng yêu này cho nàng, chợt nghe Bách Nhiễm khen nàng: “Tiễn pháp của Điện hạ thật tuyệt”.
Bách Nhiễm nhìn tiễn pháp vừa rồi, lại nhìn thấy khi tiểu công chúa vừa đi ra trong mắt là vẻ long lanh thì đã biết, hẳn người này muốn bắt làm sủng vật. Trong đầu nàng đã tính muốn tìm một con khác có bộ lông tương đồng tặng cho Tạ thị rồi.
Xem như mình chịu thiệt vậy, cũng không thể khiến người thân bên cạnh mình chịu thiệt được. Tuy rằng còn chưa tìm được thứ khác, nhưng Bách Nhiễm cũng đã có ý muốn tặng cho A nương nàng, mặc dù lúc này vẫn chưa có, nàng cũng muốn tìm thứ khác thay thế.
Bách Nhiễm vừa nói, vừa lệnh hạ nhân tiến lên, lấy mũi tên về.
Tương Thành thấy nàng thoái nhượng, thì có chút ngượng ngùng cất lời: “Đa tạ Bách lang, còn cả khối mực hương lan kia nữa, Đông cung và ta đều rất vui”. Có tỳ nữ sau lưng nàng tiến lên, ôm con hồ ly đáng thương kia về, hồ ly a a hai tiếng, thì không có giãy dụa gì.
Bộ lông thật tuyệt, chỉ tiếc là sắp bị bắt về nuôi rồi, có lẽ sau này sẽ càng thêm bóng mượt, có thể trộm làm thịt.
- ---------
Sau khi đã hài lòng, Hoàng đế thờ dài rồi nói: “Vậy thì bác bỏ thỉnh cầu của Triệu Vương, số lương còn tồn lại đều dùng cho nạn thiên tai đi.”
Lâm Truy Hầu nói: “Ngày mai thần sẽ mời đồng liêu thương nghị cụ thể việc trợ giúp nạn thiên tai.”
“Lui xuống đi.” Hoàng đế vô cùng mệt mỏi, hắn có dự cảm, đây sẽ là khởi đầu cho việc hắn sẽ cứng rắn với Triệu Vương, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi việc huynh đệ trong nhà xảy ra tranh cãi.
Lâm Truy Hầu lui xuống.
Về đến nhà, xem thời gian, rồi gọi Bách Nhiễm đến nói chuyện. Bách Nhiễm hơi nhếch môi cười, nói: “Quả nhiên tiểu công chúa có chút bản lĩnh.”
Trong lòng tổ tôn hai người đã thầm đánh giá Hoàng đế không có gì đặc biệt cả, bọn họ đã sớm không ôm chút hi vọng nào với hắn, xem hắn như một con quái mà đánh hạ, ai hạ được thì là bản lĩnh của người đó. Khi nghe được rằng Tương Thành công chúa có thể đả động được Hoàng đế, Lâm Truy Hầu cũng cảm thấy vị Công chúa ít khi lộ diện trước mặt người khác này cũng tương đối không đơn giản.
“Những lời này, là Cố Hoàng hậu dạy nàng ta nói, hay do chính nàng ta nghĩ ra?” Lâm Truy Hầu cầm hốt* diện thánh gõ gõ lên kỳ án. Đây là đang làm đánh giá, đánh giá năng lực của người bên cạnh Thái tử.
(*Là tấm thẻ mỏng, dài mà các quan lại hay cầm khi lên triều. Vật liệu thường là bằng ngọc, ngà voi, gỗ, tre, trúc… tùy theo chức vị của người đó.)
“Hẳn là ý của chính nàng ấy.” Phong cách của Cố Hoàng hậu không phải như thế. Bách Nhiễm đã sớm cảm thấy nội tâm nàng ấy có một chút hung tàn, cuối cùng lại khiến nàng phát hiện thêm lần nữa, Bách Nhiễm cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Cuối cùng Lâm Truy Hầu phát hiện có điều không đúng: “Con và nàng, rất quen thuộc sao?” Cái này như đang nói về người một nhà lại mang theo chút bất đắc dĩ và dung túng, giọng điệu này có gì đó không đúng lắm.
“Đã gặp mặt vài lần, con thấy, Điện hạ có thể giao thiệp được.” Bách Nhiễm bình thản cất lời, việc lựa chọn đồng đội rất quan trọng, Tương Thành Điện hạ rất có sức chiến đấu lại còn thông minh, sẽ không kéo chân đồng đội.
“Vậy Triệu Vương thì sao?” Kẻ này cũng không phải ngu xuẩn, chỉ là vận số không được tốt, năm ngoái bị tên đồng bọn ngu xuẩn Ngự sử kia kéo chân, lần này là bị đối thủ là Tương Thành Điện hạ cản trở.
Nói qua nói lại lại kéo đến việc phải chọn phe rồi.
Gần đây Bách Nhiễm cũng đang suy tư về vấn đề này, Thái tử là chính thống, theo phe Thái tử sẽ tốt cho thanh danh, còn có, Thái tử dễ uốn nắn, còn có thể dạy, trong tiềm thức, nàng không muốn chống lại tiểu công chúa, một người rực rỡ như vậy, nếu ngã xuống, Bách Nhiễm cũng cảm thấy tiếc hận. Nhưng mà, nhìn tuổi thọ trước mắt của Hoàng đế, nếu Thái tử lên nối ngôi sẽ không quá lớn tuổi. Hoàng đế trẻ tuổi thần tử quyền thế, ngày sau chắc chắn sẽ có chiến sự. Vạn Lịch và Trương Cư Chính, Hán Tuyên đế và Hoắc Quang, đều là những bài học.
(Trương Cư Chính và Hoắc Quang đều là người trợ giúp cho Vạn Lịch và Hán Tuyên đế lên ngồi khi còn nhỏ tuổi, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên kết cục không được tốt đẹp lắm, các bạn có thể đọc thêm ở wikipedia nha)
“Tính tình Triệu Vương hung bạo, lại thích chiến sự, nếu nâng đỡ sợ sẽ tự thương hại mình.” Có thể khống chế, nhưng chỉ sơ suất một chút thôi có thể thương tổn đến bản thân. Bách Nhiễm cũng không khỏi cảm khái, đúng là không có chuyện nào tốt hết mà.
Lần hạn hán này, ảnh hưởng tương đối rộng, nhưng cũng không khó giải quyết. Mấy trận đám người nông dân tạo phản, không cần tốn nhiều sức lực để tiêu diệt, triều đình phái người đưa lương thực, hạt giống cho dân chúng trong lúc khó khăn, lại trừng trị các quận trưởng thứ sử ở các Châu Quận chịu thiên tai nghiêm trọng nhất, dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng.
Nhưng lần này các tướng lĩnh thuộc hàng trung cấp trong quân mang binh tiêu diệt điêu dân tạo phản lập được quân công, đều được thăng chức, xem như là việc vui.
Bên ngoài gây ầm ĩ, chỉ cần không liên lụy đến kinh sư, thì dưới chân Thiên tử vẫn luôn thái bình. Qua mấy ngày, Hoàng đế đuổi sứ thần đất Triệu về, thấy tiết trời quá nóng, nên quyết định đi núi Thiên Thu tránh nóng. Hành trang đã được thu thập, đi theo ngự giá đến núi Thiên Thu.
Sau khi sắp xếp xong, Hoàng đế nói, rất nhiều tân thế gia tử, huân quý tử có năng lực, tương lai sẽ là rường cột nước nhà. Lão nhân hắn muốn muốn gặp mặt những lương tai này, đánh giá bản lĩnh của họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Bởi thế, lập tức cử hành một cuộc đi săn.
Gần đây Bách Nhiễm không còn thích đá cầu nữa, nàng đã có niềm vui mới là việc chế mực, mực được chế từ nước lấy trong núi, sắc mực càng thêm sáng rõ lại đều màu, còn có hương thơm, trông rất lịch thiệp tao nhã, sau khi chế xong, đầu tiên là hiếu kính cho Tạ thị, chờ đến khi Tạ thị dùng xong, mới tặng một ít ra bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, cả kinh thành đã thịnh hành mực hương lan. Bất giác Hoàng đế cũng đã biết chuyện, tìm đến Bách Nhiễm để đòi lấy: “Rất nhiều người đều có, tại sao không cho Trẫm.”
Tên này vừa đuổi sứ thần đất Triệu đi, nên trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại có thể ăn được còn cười được.
Bách Nhiễm rất hào phóng, chỉ cho hai khối mực. Vật hiếm mới là quý, đưa ra nhiều sẽ thành tầm thường.
Hoàng đế cũng không ngại ít, trước mặt Bách Nhiễm, đưa một khối cho Đông Cung, khối con lại thì cho Tương Thành công chúa.
“Ta muốn đưa thiếu niên theo săn bắn với ta, để nhìn xem bản lĩnh của chư khanh, ngươi cũng chớ vờ khiêm tốn, nên tranh phần vinh quang cho nhà của ngươi mới là tốt nhất.” Tuy Bách thị nhiều người, nhưng chỉ có độc đinh một mình Bách Nhiễm, chuyện gì cũng phải áp lên người nàng.
Bách Nhiễm cũng chính thức đáp lời: “Tất không để Bệ hạ thất vọng”. Hoàng đế tổ chức hoạt động, thường sẽ có thâm ý bên trong.
Hoàng đế rất thích Bách Nhiễm, từ năm trước triệu nàng vào cung, sau lại triệu thêm vài lần nữa, giống như một người bằng hữu vong niên* vậy. Lúc này tuyên nàng đến một là để đòi mực, còn có muốn động viên nàng nên xuất đầu lộ diện.
(*Bạn vong niên: chỉ những người làm bạn với nhau mà không phân biệt tuổi tác)
Hoàng đế không nói, Bách Nhiễm cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nàng đã đủ tuổi xuất sĩ, phải lên kế sách thể hiện bản thân, tất nhiên Lâm Truy Hầu có thể xuất chiêu êm đẹp, nhưng trước mặt Thiên tử nếu tỏa sáng quá mức lại là một chuyện khác. Huống hồ, lúc này Bách Nhiễm đang đắn đo, nên theo văn hay theo võ. Theo văn, thì chỉ sợ những tướng lĩnh ẩn mình kia sẽ không nghe theo lời nàng nói, còn nếu theo võ, biên cương rất nguy hiểm, lúc này dẹp yên bình loạn thì lại không kịp.
Thật sự là mọi chuyện đều cần phải suy tính cẩn thận, không có việc gì không làm mà đòi hưởng được.
Núi Thiên Thu, sau lưng là sườn dốc thẳng đứng, phía trước là địa hình bằng phẳng. Phía sau xây đình ốc để nghỉ mát, phía trước để du ngoạn. Cây cối xanh tốt, bụi cây um tùm, động vật được nuôi dưỡng béo tốt, đang đúng vào thời kỳ tốt để săn bắn.
Bách Nhiễm mặc một thân hồ phục sáng màu, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn càng bật lên vẻ oánh nhuận như ngọc, trên đầu đội mũ ngọc, trông vô cùng lão luyện, khiến người ta khi nhìn vào cũng nâng cao tinh thần. Nhìn bên cạnh có mấy tên công tử thế gia ăn mặc một thân áo dài, mũ cao thắt lưng rộng, Bách Nhiễm cũng thật hoài nghi qua một lúc nữa bọn họ sẽ giương cung thế nào đây. Lại nhìn chung quanh, tổng thể vẫn còn nhiều người thông minh nhanh nhẹn.
Các thiếu niên tham dự cuộc săn đều xoay người lên ngựa, có mấy tên công tử mặt trắng, tay không thể xách, vai không thể khiêng, trang điểm cho mình thành thế gia tử tuấn tú mềm yếu thật vất vả mới trèo lên ngựa rồi lại té xuống, đau đến kêu la gào khóc, bị tôi tớ kéo ra sau. Cách đó không xa các thiếu nữ Công chúa Quận quân có người có phẩm cấp có người thì không trông thấy vậy thì đều che miệng cười, vì các nàng đều đang ngồi vững vàng trên yên ngựa.
Một lát sau, Hoàng đế giá lâm, mọi người đều xuống ngựa hành lễ. Hôm nay tâm tình của Hoàng đế không tệ, cười nói: “Thiên hạ đại hạn, khắp nơi gặp tai họa, triều đình dùng nhân tâm để cứu giúp, y lương đã đưa đến tứ phương, dân chúng đều cảm kích…”
Một hồi thao thao bất tuyệt, Bách Nhiễm nhàm chán lấy gót chân cọ cọ trên đất: Hoàng đế ngươi vừa hư vinh lại vừa thích nói nhảm rồi…
Trần Tiễn Chi đứng bên cạnh nàng, học theo dáng vẻ của nàng, cũng cọ cọ trên mặt đất.
Người bên cạnh dư quang nơi khóe mắt thấy hai người cứ cọ cọ như vậy, chân cũng thấy ngứa, nhịn không được cũng cọ cọ theo.
“Hôm nay quân thần cùng vui, ai săn được nhiều, Trẫm sẽ trọng thưởng.” Nói xong lời dạo đầu, thì trên đất cũng để lại vài cái hố.
Mọi người lên ngựa, mang theo hộ vệ tôi tớ, xuất phát về phía cánh rừng.
“A Nhiễm, lần này ta tất phải lấy được thành tựu, để phụ thân ta đưa ta tòng quân.” Trần Tiễn Chi hăng hái tinh thần, có vẻ đã tâm tâm niệm niệm rất lâu rồi.
Bách Nhiễm cười nói: “Không cần nhiều lời”. Vừa dứt lời thì thúc chân vào bụng ngựa, lao về trước.
Hai người liên hợp với nhau, sau khi săn được một số con mồi, Bách Nhiễm nói: “Chia ra làm việc”. Cùng nhau săn thì số con mồi phải chia đều ra, tách nhau ra, thì toàn bộ đều là của mình, số lượng sẽ nhiều hơn.
Trần Tiễn Chi cũng có ý đó, nhìn những người phía sau Bách Nhiễm đều có thân hình cường tráng, lấy vài binh lính mà mình đưa từ trong quân ra để lại cho nàng rồi y theo lời nàng, giục ngựa mà đi.
Bách Nhiễm dẫn dây cương đi thẳng một đường, trong đầu còn ghi nhớ lộ tuyến tứ phía, nơi nào sẽ xuất hiện nhiều động vật, trước kia nàng và Trần Tiễn Chi đã đến mấy lần, trước khi đi bọn họ cũng đã trao đổi cho nhau chuyện mình biết, cho nên Bách Nhiễm cũng không lo lắng cho hắn. Bời vì lần này Hoàng đế muốn nhìn bản lĩnh của các thiếu niên, cho nên không giống với triều Thanh vây con mồi vào một chỗ, để các a ca bối lặc ngắm bắn, thế nên tương đối vất vả, nếu không may, chỉ có thể gặp được mấy con thỏ nhỏ, sóc nhỏ.
Khi thấy mấy con vật nhỏ linh tinh như thỏ thì có tôi tớ làm giúp, có con lớn thì khi đó Bách Nhiễm mới lắp tên. Nàng lúc đi lúc ngừng, từ xa nhìn thấy một con hồ ly cả người trắng như tuyết, thì tinh thần phấn chấn, màu lông tuyệt như vậy, mang về cho nương làm áo cộc giữ ấm thì thật tốt.
Nàng lệnh mọi người dừng lại, bản thân thì thúc ngựa tiến lên vài bước, giương cung, nhắm bắn. Cùng lúc đó. Ở một bên khác, nơi cây cối che khuất cũng có một mũi tên lao ra nhanh như chớp, hai mũi tên cùng xuất ra, cùng bắn trúng vào con hồ ly này. Bách Nhiễm muốn giữ cho bộ lông được hoàn chỉnh nên nhắm vào chân, muốn cắm chặt nó trên mặt đất, mũi tên còn lại dường như chỉ đang đùa giỡn với con vật này vậy, hành động cũng giống như nàng, chỉ là lực bắn nhẹ hơn, như muốn bắt sống.
Bách Nhiễm nhíu mày, ai đây, lại cùng nhắm chung một con mồi với nàng. Nàng giục ngựa tiến lên, đang nghĩ có nên tranh hay không và tranh thế nào.
Trong rừng cây cũng có một người một ngựa đi ra, đúng là Tương Thành công chúa mặc một thân kỵ trang.
Bách Nhiễm vừa thấy là nàng, thì ghìm chặt dây cương, ngồi trên lưng ngựa thở dài: “Thì ra là Điện hạ”. Trong mắt xẹt qua vẻ tiếc hận, bộ lông trắng như tuyết kia thật sự rất hợp với làn da trắng nõn của A nương nàng.
“Là ngươi à”. Tương Thành cười nói. Nàng cũng đang nghĩ mũi tên kia là ai bắn ra, có muốn tranh hay không, tranh thế nào, thì lại là Bách Nhiễm, tranh thì cũng thật ngại. Tranh đồ với người quen cũng rất ngượng ngùng, nếu là người xa lạ thì sẽ không ngại rồi.
Tất nhiên nàng nhìn thấy vẻ tiếc hận trong mắt Bách Nhiễm,thì khẽ cắn môi, đang muốn nhường con vật đáng yêu này cho nàng, chợt nghe Bách Nhiễm khen nàng: “Tiễn pháp của Điện hạ thật tuyệt”.
Bách Nhiễm nhìn tiễn pháp vừa rồi, lại nhìn thấy khi tiểu công chúa vừa đi ra trong mắt là vẻ long lanh thì đã biết, hẳn người này muốn bắt làm sủng vật. Trong đầu nàng đã tính muốn tìm một con khác có bộ lông tương đồng tặng cho Tạ thị rồi.
Xem như mình chịu thiệt vậy, cũng không thể khiến người thân bên cạnh mình chịu thiệt được. Tuy rằng còn chưa tìm được thứ khác, nhưng Bách Nhiễm cũng đã có ý muốn tặng cho A nương nàng, mặc dù lúc này vẫn chưa có, nàng cũng muốn tìm thứ khác thay thế.
Bách Nhiễm vừa nói, vừa lệnh hạ nhân tiến lên, lấy mũi tên về.
Tương Thành thấy nàng thoái nhượng, thì có chút ngượng ngùng cất lời: “Đa tạ Bách lang, còn cả khối mực hương lan kia nữa, Đông cung và ta đều rất vui”. Có tỳ nữ sau lưng nàng tiến lên, ôm con hồ ly đáng thương kia về, hồ ly a a hai tiếng, thì không có giãy dụa gì.
Bộ lông thật tuyệt, chỉ tiếc là sắp bị bắt về nuôi rồi, có lẽ sau này sẽ càng thêm bóng mượt, có thể trộm làm thịt.
- ---------