Chương 43
*Không xa không gần đi theo Hồ Miên, ba người từ địa giới Thanh Lạc Cung, lướt qua Hợp Hoan Cung, cuối cùng đến thôn Đoạn Trường phụ cận Vu Cổ Tông, lúc này tốc độ của Hồ Miên cũng giảm xuống. Chờ vào thôn Đoạn Trường, Hồ Miên hoàn toàn bất đ0ng, xem ra đã tới đích rồi. Ba người Hoa Hướng Vãn không dám đến quá gần, sợ nàng ấy phát hiện, bèn chậm rì rì đi về phía thôn Đoạn Trường, để Hồ Miên chuẩn bị một thời gian. Thôn nằm trong địa giới Vu Cổ Tông, đều lấy độc dược đặt tên, hoang vắng, trong rừng nhiều khí độc, thôn dân thưa thớt. Ba người đi trên đường thôn, ban đầu còn có thể ngẫu nhiên thấy vài người, càng tiếp cận thôn Đoạn Trường, người càng ít. Chờ khi đến cửa thôn Đoạn Trường, ba người mới phát hiện, thôn này vô cùng đổ nát, cỏ xanh mọc lan tràn, căn bản không có dấu vết người cư trú. “Đây là thôn hoang.” Hoa Hướng Vãn ngửa đầu nhìn tấm biển ở cửa thôn, không nhịn được lẩm bẩm: “Tỷ ấy tới chỗ này làm gì?” “Có lẽ là vì tìm nơi vắng người để tiện làm việc?” Tiết Tử Đan phỏng đoán. Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Muốn ít người, trên đường có rất nhiều chỗ, cần gì đến nơi xa xôi ngàn dặm này?” “Vì sao thôn này lại hoang phế?” Tạ Trường Tịch hỏi vấn đề mấu chốt. Hoa Hướng Vãn hơi suy tư mới phát hiện, tên thôn này hơi quen tai. Nàng theo bản năng nhìn về phía Tiết Tử Đan ở bên cạnh, dò hỏi chứng thực: “Thôn này có phải là nơi khi Vu Sinh kế vị thì diệt thôn không?” “Hình như thế.” Tiết Tử Đan được Hoa Hướng Vãn nhắc nhở, cũng nghĩ tới. Tạ Trường Tịch đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn bọn họ trao đổi. Thời gian này, Hoa Hướng Vãn thường xuyên tránh ở bên ngoài thùng xe nói chuyện phiếm với “Vân Thanh Hứa”. “Vân Thanh Hứa” tuổi trẻ, vốn hay nói. Tuy Hoa Hướng Vãn có tuổi nhưng thoạt nhìn lại vẫn là tính tình thiếu nữ, thường xuyên qua lại, rất nhanh thì quen thuộc. “Vân Thanh Hứa” là người Tây Cảnh, đề tài nói chuyện với Hoa Hướng Vãn cũng nhiều hơn chàng. Ví dụ như giờ phút này, chàng chẳng thể chen miệng vào được. Chàng đứng lặng im, Hoa Hướng Vãn xác nhận tin tức, quay đầu giải thích với chàng: “Vu Sinh là Tông chủ Vu Cổ Tông, nghe đồn hắn ta là đứa con lưu lạc bên ngoài của Tông chủ Vu Cổ Tông đời trước, Vu Sở. Sắp hơn một trăm tuổi mới tìm về, nhưng hắn ta vừa về đã cực kỳ ưu tú, rất có năng lực. Hắn ta mất một trăm năm, giết hết huynh đệ tỷ muội, gi3t ch3t phụ thân hắn, một trăm năm trước kế nhiệm Vu Cổ Tông.” Vừa nói, ba người vừa đi vào. Thôn đã hoàn toàn điêu tàn, Hoa Hướng Vãn nhìn lướt qua, dặn dò Tiết Tử Đan: “Huynh đổi một đường khác, chúng ta chia nhau tìm.” “Được.” Tiết Tử Đan gật đầu, nhanh chóng đi đường khác tìm người. Người chắc chắn ở trong thôn, cụ thể ở đâu thì bọn họ chưa thể biết ngay được, chỉ có thể dựa vào lục soát. Hoa Hướng Vãn vừa đi cùng Tạ Trường Tịch, vừa giới thiệu với chàng: “Ngày đó hắn ta kế nhiệm đã lập tức làm một chuyện lớn, chính là diệt cái nơi tên thôn Đoạn Trường này.” “Trong thôn đều là dân thường?” Tạ Trường Tịch dò hỏi. Hoa Hướng Vãn cười: “Cho nên mới rúng đ0ng. Cho dù là Tây Cảnh, tu sĩ giết người phàm như vậy cũng là tối kỵ.” “Không có trừng phạt?” “Tối kỵ, là vì kiêng dè Thiên Đạo.” Hoa Hướng Vãn giơ tay chỉ chỉ trời cao: “Nhưng từ sau khi Hợp Hoan Cung xuống dốc...” Hoa Hướng Vãn nói rất nhạt: “Loại chuyện này, không có ai quản. Chính hắn ta còn không bận tâm Thiên Đạo, ai có thể quản chủ của một Tông chứ?” “Bích Huyết Thần Quân đâu?” Tạ Trường Tịch nghi hoặc. Hoa Hướng Vãn nghe chàng nói đến người này, không nhịn được bật cười: “Ma Chủ tôn quý như vậy, sao có thể quản đến ch3t sống của người phàm?” Tạ Trường Tịch nghe vậy, gật gật đầu. Hoa Hướng Vãn suy tư: “Nhưng mà Vu Sinh diệt thôn, liên quan gì đến sư tỷ?” “Rốt cuộc nàng ấy đang đuổi theo cái gì? Vì sao lại sợ nàng?” Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn không trả lời. Hai tay nàng chắp sau lưng, mím môi, đang muốn mở miệng nói gì đó thì cảm giác có gió lạnh đánh úp lại! Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch nhanh hơn nàng, vỏ kiếm va chạm “Đinh” một tiếng lập tức đánh bay phi tiêu ngầm đánh úp về phía nàng! Trên phi tiêu ghim một tờ giấy, Hoa Hướng Vãn vung tay lên, tờ giấy là là rơi xuống trên tay nàng. Lúc này nàng mới phát hiện, tờ giấy này là đào hoa tiên(*), phía trên là nét chữ nhỏ thanh tú của nữ tử, đoan chính viết: (*) Đào hoa tiên: Người đời sau gọi là “Tiết đào tiên”. Đây là loại giấy riêng để tình nhân viết thư cho nhau.Nước chảy bờ sông, sơn trang Đoạn Trường, chờ Thanh Hoành Thượng Quân đến một mình. Nhìn những lời này, Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại. Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch ở bên, ánh mắt có chút phức tạp. Tạ Trường Tịch phát hiện ánh mắt nàng, quay đầu nhìn sang: “Làm sao vậy?” “Tìm chàng.” Hoa Hướng Vãn đưa đào hoa tiên sang. Tạ Trường Tịch cụp mi nhìn thoáng qua, cầm cũng không cầm, chỉ nói: “Đi tìm sư tỷ.” “Ôi! Từ từ.” Hoa Hướng Vãn giữ chặt chàng, mới chú ý tới phía sau thư còn có chữ viết. Nàng lật thư sang, thấy hàng chữ như quỷ vẽ búa, phóng đ4ng viết: Tiền bối cứu ta! Chữ này rất khó phân biệt, nhưng Hoa Hướng Vãn bằng vào kinh nghiệm giao tiếp nhiều năm với phương thuốc của Tiết Tử Đan mà miễn cưỡng nhận ra. Nàng nhìn ra được y đã rất cố gắng, ngày thường phương thuốc của y cơ bản là không có ai xem hiểu nổi. Nàng nhíu mày, vội truyền âm cho Tiết Tử Đan. Kết quả không có một chút tin tức nào. Nàng hiểu ra, quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch: “Đây không phải là đào hoa tiên bình thường. Vân Thanh Hứa đã bị bọn họ bắt lại.” “Ồ?” Tạ Trường Tịch phản ứng rất hờ hững: “Vậy nhanh báo cho Đạo Tông.” “Người ta muốn chàng đến một mình.” Hoa Hướng Vãn thấy chàng giả ngu, thúc giục chàng: “Qua một chút đi.” “Ta đi. Nàng làm sao bây giờ?” Tạ Trường Tịch nhìn nàng, đứng yên không chịu nhúc nhích. Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Ta sẽ không có việc gì. Huynh...” Hoa Hướng Vãn dừng một chút, tìm lý do: “Cậu ta tuổi tác nhỏ, tu vi thấp, bị người ta trói lại như vậy, sợ là xảy ra chuyện.” Nói xong, nàng vuốt đào hoa tiên, trong lòng cân nhắc. Năng lực hạ độc chữa bệnh của Tiết Tử Đan, nàng rất yên tâm, nhưng công phu trên tay đúng là hơi khó coi. Y có thể bị người ta bắt, sợ là bị đánh lén. Tạ Trường Tịch không đi, đúng là hơi phiền phức. Hơn nữa... Nàng nhìn thoáng qua quanh mình. Tạ Trường Tịch ở đây, e rằng người ở chỗ tối cả đời sẽ không ra. Mà nàng và Hồ Miên, còn có rất nhiều lời muốn nói lại khó mà nói. Một chớp mắt, trong lòng nàng nhoáng lên rất nhiều ý tưởng. Tạ Trường Tịch nhìn vẻ mặt của nàng thì biết nàng suy nghĩ gì, lập tức mở miệng: “Nàng không yên tâm về cậu ta.” “Đó là tất nhiên.” Hoa Hướng Vãn cười cười: “Người ta đi theo chúng ta ra...” “Nàng còn muốn tách khỏi ta.” Lời này vừa ra, nụ cười của Hoa Hướng Vãn cứng đờ. Tạ Trường Tịch không chờ nàng nói chuyện, kéo tay nàng qua, viết một đạo kiếm quyết ở trong tay nàng. “Trên người của nàng có phù Song Sinh, trừ độc tố không thể chia sẻ thì sẽ không có chuyện lớn gì. Đạo kiếm ý này có thể chống một đòn của Độ Kiếp Kỳ. Nếu xảy ra chuyện, lập tức gọi ta.” Tạ Trường Tịch nói rất nhanh, Hoa Hướng Vãn cúi đầu, đột nhiên có chút chột dạ. Chờ chàng viết xong kiếm quyết, chàng nhìn nàng: “Lần trước nàng để ta đi bồi rượu Hồ Miên. Ta có một vấn đề hỏi nàng, còn chưa hỏi.” “Ồ.” Hoa Hướng Vãn không dám nhìn chàng, cúi đầu nói: “Chàng hỏi đi.” “Ta đi làm những thứ này, trong lòng nàng không có chút không thoải mái nào à?” Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Tạ Trường Tịch gọi nàng: “Nhìn ta.” Hoa Hướng Vãn gian nan ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú của Tạ Trường Tịch. Chàng cúi đầu nhìn đôi mắt nàng, giọng vững vàng: “Đào hoa tiên này ta nhận, nhưng nàng nhớ phải trả lời câu ta hỏi. Hoa Hướng Vãn, đừng lừa bản thân.” “Ta không...” Còn chưa dứt lời, Tạ Trường Tịch đã lấy đào hoa tiên từ trong tay nàng, xoay người rời đi. Đào hoa tiên vừa tới trên tay chàng thì hiện ra một tấm bản đồ. Tạ Trường Tịch nhìn lướt qua, ngự kiếm đi theo vị trí trên bản đồ. Hoa Hướng Vãn đứng ở tại chỗ. Nàng bình tĩnh một lát rồi mới cười, xoay người sang chỗ khác. Phát hiện Tạ Trường Tịch đã đi xa. Nàng cắn ngón tay ra một giọt máu, vung xuống mặt đất. Mặt đất nháy mắt hiện ra một trận pháp thật lớn. Hoa Hướng Vãn theo trận pháp đi về phía trước, hai tay chắp sau lưng, mặt mang tươi cười: “Các vị, trốn cái gì chứ? Không phải muốn tìm người à?” Nói xong, Hoa Hướng Vãn cười nói: “Tìm đi!” Dứt lời, trong chớp mắt, khắp trời truyền đến tiếng cười “Khặc khặc” quái dị. “Hoa Thiếu chủ.” Quanh người truyền đến vô số tiếng rào rào: “Đa tạ hỗ trợ. Ta đây chờ, phải chiêu đãi cho tốt!” Hoa Hướng Vãn nghe thấy đối phương nói, cúi đầu cười khẽ. Nàng quay đầu nhìn, trùng độc từ bốn phương tám hướng vọt tới. Một con bò cạp khổng lồ chui từ dưới đất lên! Hoa Hướng Vãn điểm mũi chân một cái, hạt châu linh khí nháy mắt nổ tung, trận pháp trên tay bùng lên ngọn lửa. Ngọn lửa đốt trùng độc lan nhanh ra xung quanh. Sau đó quanh người có linh lực dao đ0ng, nàng quay đầu thấy một cô gái áo đỏ từ một căn phòng lăn ra. Hoa Hướng Vãn đuổi sát sang. Trong nháy mắt một con trùng độc thật lớn gào về phía áo đỏ g4m cắn, ánh sáng pháp thuật “Ầm” một cái đánh bay con độc trùng kia. Sau đó nàng túm chặt cô gái hung hăng đẩy vào trong phòng, một cái tay khác nước chảy mây trôi vung một trận pháp ra ngoài phòng, ngăn cách tất cả trùng độc rắn kiến ra bên ngoài. “Sư tỷ.” Hoa Hướng Vãn cười quay đầu lại, nhìn về phía Hồ Miên quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển: “Đã lâu không gặp. Chạy cái gì chứ?” Hồ Miên không dám nhìn nàng, cúi đầu không nói lời nào. Hoa Hướng Vãn cất bước đi đến, vững vàng hỏi: “Trốn ta? Không dám gặp ta? Nhiều năm như vậy, có phải tỷ nên cho ta một lời giải thích không?” “A Vãn...” “Đừng gọi ta như vậy.” Hoa Hướng Vãn rút kiếm ra, để ở cổ Hồ Miên: “Gọi Hoa Thiếu chủ. Từ giây phút tỷ phản bội Cung, tỷ không xứng gọi tên của ta.” Lời này làm Hồ Miên đờ người. Hoa Hướng Vãn hờ hững nhìn chằm chằm nàng ấy: “Nói đi, năm đó người hạ độc có phải tỷ không?” “Không phải.” Hồ Miên quyết đoán phủ nhận. “Ngày đó là tiệc đính hôn của tỷ. Tất cả đồ ra vào đều do ta tự mình kiểm tra, trừ rượu mà tỷ cho mọi người.” Hoa Hướng Vãn khom lưng, mũi kiếm để ở trên làn da Hồ Miên: “Người uống rượu đều trúng độc, linh lực không vận chuyển được. Rượu kia có vấn đề, đúng không?” “Ta không biết...” Hồ Miên khàn khàn nói. Hoa Hướng Vãn bình tĩnh hỏi: “Ai cho tỷ rượu?” Hồ Miên không nói lời nào. Hoa Hướng Vãn suy đoán: “Tần Mẫn Sinh?” “Muội đừng hỏi.” Hồ Miên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Chuyện năm đó ta cũng không rõ lắm. Rượu là của ta, ta không biết vì sao lại có độc. Sau đó là cuộc đại chiến kia, cuối cùng chỉ còn lại có hai chúng ta. Muội đã ngất xỉu, trước khi ta ngất, ta thấy chàng ấy đến. Chờ đến khi ta tỉnh lại, con mắt bị mù của ta đã tốt mà chàng ấy lại không thấy đâu. Ta biết khi đó nhất định là có người đang nhìn chằm chằm Hợp Hoan Cung, ta là người duy nhất nắm giữ manh mối. Ta ở lại, có lẽ sẽ không sống được, ta chỉ có thể đi.” Hoa Hướng Vãn nghe nàng ấy nói. Hồ Miên dần dần bình tĩnh lại: “Ta vẫn luôn tìm chàng ấy. Chuyện năm đó chắc chắn là liên quan đến chàng ấy. Ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Là ai ở phía sau màn sai sử? Chàng ấy nguyện trung thành với ai? Có bao nhiêu kẻ tham dự vào chuyện này. Hiện tại đã sắp thành công, muội cho ta thêm chút thời gian. Ta nhất định cho muội một câu trả lời.” Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng “Ầm” lớn, Hoa Hướng Vãn lạnh mắt nhìn ra ngoài. Hồ Miên lập tức căng thẳng lên tiếng: “Là người Vu Cổ Tông. Bọn họ biết ta tới nơi này, cũng có thể là biết huyết lệnh ở trong tay ta, bây giờ đến cướp.” “Tỷ định làm cái gì?” Hoa Hướng Vãn giơ tay gia cố kết giới, chống lại thế công ở bên ngoài. Hồ Miên lập tức nói kế hoạch của mình: “Thôn Đoạn Trường là nơi ta lần đầu tiên gặp Tần Mẫn Sinh. Ta dùng Tố Quang Kính và năng lực vẽ đồ thành thật, có thể vẽ ra quá khứ.” “Vẽ ra quá khứ?” “Không sai. Ta dùng thôn Đoạn Trường vẽ tranh. Sau khi bức vẽ thành, chỉ cần tiến vào trong bức vẽ là có thể trở lại quá khứ, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Ta cầm đồ Tần Mẫn Sinh từng dùng. Chỉ cần cầm đồ chàng ấy từng dùng, ta hoặc bất kỳ ai đi vào trong tranh đều có thể nhìn thấy quá khứ.” Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm nàng ấy như muốn nhìn kỹ sư tỷ cùng nàng lớn lên từ nhỏ này, trong trận chiến ở Hợp Hoan Cung, tự tay đưa rượu độc cho mọi người. Hồ Miên thấy nàng không lên tiếng, kích đ0ng nói: “A Vãn! Muội tin ta! Ta thật sự không phản bội cung!” “Ta không tin ai cả.” Hoa Hướng Vãn lạnh băng nói. Hồ Miên đang muốn mở miệng khuyên tiếp thì phát hiện giữa mày mình có trận gió lướt qua, sau đó nàng nhanh chóng thu kiếm: “Nhưng ta cho tỷ một cơ hội. Vẽ đi! Ta thủ cho tỷ.” Nói xong, nàng phong bế phù Song Sinh trên người, dùng kiếm cắt lên lòng bàn tay mình. Máu tươi rơi xuống mặt đất, kết giới ngoài phòng hai người ở lập tức dày thêm rất nhiều. Sau đó Hoa Hướng Vãn cất bước ra phía ngoài, đi ra khỏi kết giới. Tất cả trùng độc đang ra sức công kích kết giới lập tức phát hiện, điên cuồng nhào về phía Hoa Hướng Vãn. Nàng đứng ở trước cửa, cầm trường kiếm trong tay, lạnh mắt lên tiếng: “Đồ dơ bẩn.” Nói xong, kiếm trong tay vung lên dứt khoát lưu loát chém xuống. Dùng kiếm cũng không cần sử dụng quá nhiều linh lực, Hồ Miên ngơ ngác nhìn nàng khua kiếm trong tay, nhất thời sững sờ. Hoa Hướng Vãn phát hiện nàng ấy sững sờ, quay đầu lại thúc giục: “Làm việc đi!” “À!” Hồ Miên phản ứng lại, vội quay đầu mở tranh ra, lấy bút vẽ, bắt đầu nhanh chóng vẽ tranh. Nàng ấy vừa vẽ vừa không nhịn được mở miệng: “Ta nghe nói tay muội đã bị phế.” “Sao tỷ không nghe nói ta bị phế cả người?!” Hoa Hướng Vãn chém trùng độc bên ngoài nhào lên, không nhịn được lườm nàng ấy. Hồ Miên phác hoạ đường cong, tức giận trả lời: “Ta thật sự nghe nói như vậy nhưng ta không thể nói thẳng ra được.” Lời này làm Hoa Hướng Vãn tức đến bật cười: “Tỷ nhanh vẽ của tỷ đi.” “Muội giục ta làm cái gì?” Hồ Miên từ trong túi móc ra một hộp màu: “Muội gọi Tạ Trường Tịch về. Ta có thể ở chỗ này vẽ một tháng!” “Ta không có chàng ấy thì sẽ ch3t à?” “Muội có chuyện gì thế?” Hồ Miên vẽ vẽ xóa xóa: “Ta cho rằng hai người thành hôn là gương vỡ lại lành tu thành chính quả. Sao muội còn là dáng vẻ ân oán thanh toán xong không ai nợ ai thế? Không cần đàn ông thì đi cưới hắn làm gì? Để ở nhà cúng dâng hương à?” Lời này làm Hoa Hướng Vãn nghẹn. Hồ Miên cắn một cây bút, lại móc ra một cây bút khác to hơn chút, tay trái tay phải bắt đầu cùng vẽ tranh. Nàng vừa vẽ tranh thủ vừa nói: “Ta biết năm đó muội bị tổn thương nhiều. Nhưng thật ra hắn không tồi, chủ yếu lại dùng tốt, còn đẹp, tính tình tuy không được người thích nhưng...” “Những chuyện cũ của Hợp Hoan Cung, chàng không cần biết nhiều như vậy.” Hoa Hướng Vãn lạnh nhạt mở miệng: “Chàng ấy tu Vấn Tâm Kiếm, cách phi thăng chỉ còn một bước. Hiện giờ chỉ tới tìm Vực Linh, tìm được thì sẽ trở về. Nội loạn của Tây Cảnh, chàng là người Thiên Kiếm Tông, dính vào quá sâu sợ không thể quay về.” “Nhưng...” “Nếu là Tần Mẫn Sinh.” Hoa Hướng Vãn lạnh lùng liếc sang: “Nếu tỷ là ta, tỷ sẽ giữ hắn ta lại ư?” Hồ Miên dừng ngòi bút. Hoa Hướng Vãn hung hăng chém vào búp vê vu cổ trước mặt: “Tu đạo như đi ngược dòng nước, dù sao cũng phải vứt bỏ một số thứ, mới có thể hướng lên trên.” “Chàng tới Tây Cảnh. Luyến tiếc, ta giúp chàng ấy bỏ. Chém không đứt, ta giúp chàng ấy chém. Thiên Đạo ở trên cao, Tạ Trường Tịch chàng…” “Vĩnh viễn ở trong mây.” *** *** Cầm đào hoa tiên từ thôn Đoạn Trường ra, ngự kiếm không bao lâu đã tới địa điểm trên thư. Đây là một tòa nhà cũ, trên tòa nhà treo minh đăng, nhìn qua âm khí rất dày đặc. Tạ Trường Tịch đáp xuống, minh đăng treo ở cửa nháy mắt biến thành đèn hỉ, nhà cửa giăng đèn kết hoa, thảm đỏ từ trong phòng trải ra, thoạt nhìn tràn đầy vẻ vui mừng. Tạ Trường Tịch cầm theo kiếm đi vào trong phòng, thấy một cô gái mặc váy dài tím đen đan xen ngồi ở chỗ cao trên đại đường. Bên cạnh đại đường ngồi đầy mấy con búp bê, đứng phía sau búp bê đều có một người hầu, khung cảnh cực kỳ quỷ dị. Quần áo nàng ta hở hang hơn nữ tử Vân Lai rất nhiều, lộ ra hai cánh tay, bộ nguc bị vải đè xu0ng núi non chập trùng, váy dài bó chặt eo thon chạy đến đùi, theo đ0ng tác của nàng ta, làm hai đùi thon dài dưới váy như ẩn như hiện. “Từ lâu đã được nghe Thanh Hoành Thượng Quân phong tư tuấn lãng, dáng vẻ phi phàm. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Giọng cô gái đầy quyến rũ, ánh mắt nhìn Tạ Trường Tịch đều là khen ngợi. Tạ Trường Tịch đứng yên ở giữa phòng, chỉ nói: “Giao Vân Thanh Hứa ra đây.” “Thật vất vả mới mời Thượng Quân đến đây, sao có thể không nói thêm vài câu chứ?” Cô gái chống cằm, nhìn Tạ Trường Tịch: “Thượng Quân vội vàng đi nơi nào?” Tạ Trường Tịch không để ý đến nàng ta. Cô gái hơi nghiêng đầu: “Đi tìm Hoa Thiếu chủ à? Nhưng Hoa Thiếu chủ, hình như cũng không để ý Thượng Quân đến đây mà. Người ta cố ý dùng đào hoa tiên, còn lo lắng Hoa Thiếu chủ không vui đó.” Vừa dứt lời, kiếm của Tạ Trường Tịch đã để ở cổ cô gái. Hai tay cô gái chống trên ghế, hơi ngửa đầu: “Thượng Quân, kiếm của ngài không nên đặt ở nơi này.” Cô gái kéo mũi kiếm xuống, để ở giữa nguc: “Nên bắt đầu từ đây, đi một đường xuống dưới. Có lẽ ngài sẽ phát hiện, thật ra nữ tử Tây Cảnh, không chỉ có một vị Hoa Thiếu chủ.” “Đương nhiên!” Cô gái cười rộ: “Mũi kiếm cũng không thể đâm về phía trước. Nếu đâm về phía trước, Thiên Kiếm Tông và Vu Cổ Tông, sẽ là tử thù rồi.” “Ngươi là người Vu Cổ Tông?” “Đúng vậy.” Cô gái tự báo tên họ: “Phó Tông chủ Vu Cổ Tông, Vu Mị, cố ý phụng lệnh Tần Thiếu chủ, đến truyền cho Thượng Quân một lời nhắn.” “Nói cái gì?” “Tần Thiếu chủ nói biết ngài là vì Vực Linh lại đây, có thể giúp ngài tìm được Vực Linh, không chỉ có Hoa Thiếu chủ. Minh Loan Cung cũng có thể, lấy thực lực của Minh Loan Cung, còn có thể giúp ngài nhiều hơn.” Nói xong, Vu Mị kéo mũi kiếm của Tạ Trường Tịch ra, đứng dậy vỗ vỗ tay. Tạ Trường Tịch nghe phía sau có tiếng đ0ng. Chàng quay đầu thì thấy “Vân Thanh Hứa” bị người ta trói giải lên, “bịch bịch” quỳ trên mặt đất. Trong mắt y đầy khẩn cầu nhìn Tạ Trường Tịch, “Ưm ưm” nói gì đó. “Vực Linh, Minh Loan Cung có thể giúp ngài tìm. Hoa Thiếu chủ...” Vu Mị cúi đầu khom lưng, vẻ mặt cung kính: “Chúng ta cũng có thể giúp ngài có được. Đồ ngài không thích, đều có thể để chúng ta xử lý. Hơn nữa bảo đảm, sẽ xử lý rất sạch sẽ.” Nói xong, thị vệ ở bên cạnh đè chặt “Vân Thanh Hứa”, đột nhiên đâm một kiếm vào trong người “Vân Thanh Hứa”. “Vân Thanh Hứa” trợn to mắt, khiếp sợ nhìn Vu Mị và Tạ Trường Tịch ở phía trước. “Đi theo ba vị đã lâu.” Vu Mị đưa mắt nhìn Tạ Trường Tịch: “Không biết, phần "đầu danh trạng"(*) này, Thượng Quân có vừa lòng?” “Có ý gì?” Tạ Trường Tịch bình tĩnh nhìn Vu Mị. Vu Mị mỉm cười: “Nếu để Đạo Tông biết chúng ta giết đệ tử của bọn họ, tất nhiên họ sẽ không bỏ qua. Đây là nhược điểm, là thành ý chúng ta muốn kết minh với Thượng Quân.” “Các ngươi muốn cái gì?” “Không có gì.” Vu Mị mỉm cười: “Chỉ hy vọng, Thiên Kiếm Tông đừng nhúng tay vào chuyện trong Tây Cảnh là được. Tây Cảnh nội đấu, vốn không liên quan đến Thiên Kiếm Tông, không phải à? Hợp Hoan Cung lấy điều kiện Thiên Kiếm Tông nhúng tay để trao đổi, trợ giúp ngài tìm kiếm Vực Linh. Chúng ta vừa lúc ngược lại…” “Ngài không cần nhúng tay.” Trong lời Vu Mị nói đầy chân thành: “Ngài muốn cái gì, chúng ta đều có thể hai tay dâng lên.” “Nếu ta không đồng ý thì sao?” “Vậy Tây Cảnh và Thiên Kiếm Tông, sợ là dây dưa không rõ ràng.” Vu Mị uy hiếp: “Mà Thượng Quân có thể trở về hay không, cũng khó mà nói được.” Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch cúi đầu. “Giết người.” Chàng nhìn về phía trường kiếm trong tay, vững vàng hỏi “Thì có thể ở mãi nơi này à?” “Thượng Quân?” Vu Mị nghe không rõ. Nhưng vừa dứt lời, nàng chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh chợt lóe lên. Nàng ta vội vàng lui lại, nhưng vẫn bị mũi kiếm vẽ ra một vết thương. Nàng ta che bụng, kinh hoảng hỏi: “Ngài thật sự không nghĩ kỹ lại à?!” “Ta nghĩ rất kỹ.” Tạ Trường Tịch nâng mi: “Từ giây phút ta rời khỏi Tử Sinh Giới, ta đã nghĩ kỹ.” Dứt lời, Tạ Trường Tịch nâng trường kiếm đâm về phía Vu Mị. Vu Mị kinh hoảng hô lên: “Người đâu! Giết hắn!” Tất cả búp bê trên ghế đều nhào về phía Tạ Trường Tịch, người hầu cũng đồng thời rút kiếm. Tạ Trường Tịch lạnh mắt đảo qua, trong một chớp mắt, sát khí hiện lên quanh người! Tiết Tử Đan ôm lấy chỗ bị đâm, ngã trên mặt đất giả ch3t. Nếu y thật sự là Vân Thanh Hứa, giờ phút y hẳn đã phải ch3t không thể nghi ngờ. Cho nên y chỉ có thể trộm nuốt một viên đan dược giả ch3t rồi nhắm mắt lại diễn. Y nghe đ0ng tĩnh xung quanh. Tạ Trường Tịch rút trường kiếm ra khỏi vỏ, toàn bộ sơn trang biến thành địa ngục nhân gian. Y nghe tiếng Vu Mị kêu thảm thiết, căn bản không dám mở mắt. Lời vừa rồi y nghe rất rõ, một kiếm này hoàn toàn là Vu Mị đâm cho Tạ Trường Tịch xem. Bởi vì bọn họ đều nhìn ra, Tạ Trường Tịch không thích y. Chính y cũng biết, chỉ là không ngờ Tạ Trường Tịch có thể không thích đến muốn giết y. Trước đó, Hoa Hướng Vãn nói với y thế nào nhỉ? Lấy Thiên Đạo là đạo, không rút kiếm vì tình riêng, quân tử như ngọc, lãng nguyệt thanh phong. Trước đó y thấy Tạ Trường Tịch cơ bản không nói lời nào, thiếu chút nữa cho rằng điều Hoa Hướng Vãn nói là thật. Hiện nay nghe tiếng kêu thảm thiết quanh người, cảm giác máu b4n lên người. Y mới cảm thấy… Hoa Hướng Vãn mù rồi. Năm sau mù hơn năm trước! Y cảm giác quanh người ngập tràn uy áp và sát khí. Trong lòng y biết rõ, hiện tại chỉ cần y dám mở mắt, Tạ Trường Tịch nhất định sẽ cho y một kiếm. Cho nên y chỉ có thể giả ch3t đến giây phút cuối cùng. Sau khi quanh người đã yên tĩnh lại, y nghe tiếng bước chân của Tạ Trường Tịch. Chàng đi đến trước mặt y, dường như đang đánh giá y. Tiết Tử Đan hơi căng thẳng. Nhưng qua lúc lâu, y nghe thấy Tạ Trường Tịch nhẹ nhàng nói câu: “Xin lỗi.” Nói xong, chàng bước qua xác “Vân Thanh Hứa”. Trong đầu chàng như hiện lên khoảnh khắc “Vân Thanh Hứa” ngã xuống kia. Chàng biết rõ… Chàng có thể cứu. Nhưng trong lúc đó, trong đầu chàng hiện lên lại là cảnh Hoa Hướng Vãn đưa cậu ta phù phòng ngự, đêm hôm đó cậu ta và Hoa Hướng Vãn chữa thương, thời gian sau Hoa Hướng Vãn qua lại càng ngày càng gần với cậu ta. Cũng chỉ một giây chần chờ, Vân Thanh Hứa đã ngã trên mặt đất. Tạ Trường Tịch từng bước một đi ra ngoài, tay cầm kiếm run rẩy. Sau khi chàng đi ra khỏi sơn trang Đoạn Trường thì dừng bước chân, thong thả quay đầu lại. Nhìn sơn trang phủ đầy máu, cuối cùng chàng xác nhận… Chàng không trở về được. Tử Sinh Giới, chàng vĩnh viễn, vĩnh viễn, không trở về được. Chàng chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp đó nghe nơi xa truyền đến “Ầm” một tiếng lớn. Ánh sáng trận pháp của Hoa Hướng Vãn phóng lên cao, Tạ Trường Tịch lập tức cảm thấy không đúng, nhanh chóng vọt về! Mà bên Hoa Hướng Vãn, sau khi nàng gượng đỡ một chưởng của Vu Sinh, hai bên đều lui hai bước. Hồ Miên ở phía sau nàng vẽ nét bút cuối cùng, vội la lên: “Thành công! Ta...” Còn chưa dứt lời, trái tim Hồ Miên chợt đau xót, cả người đều run lên. Hoa Hướng Vãn phát hiện không đúng, mắt lạnh nhìn về phía Vu Sinh: “Ngươi đã làm gì?” “Vu Cổ Tông, am hiểu nhất, không phải vu thuật, không phải cổ thuật, mà là thuật vu cổ.” Vu Sinh bình thản, giải thích: “Lấy tóc đen của người, chế búp bê vải, viết sinh thần bát tự, từ nay về sau muốn sống thì sống, muốn ch3t thì ch3t.” Nghe được lời này, đồng tử Hoa Hướng Vãn co rụt. Sinh thần bát tự của tu sĩ, tên, thân thể, bất cứ thứ gì đều cực kỳ quan trọng. Đây cũng là nguyên nhân thuật vu cổ khó mà thịnh hành ở Tu Chân Giới. Bởi vì ngươi rất khó thu thập sinh thần bát tự thật của một tu sĩ. Sinh thần bát tự của Hồ Miên, người biết đến có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng nhìn Vu Sinh, trong lòng có phỏng đoán. “Ngươi dùng thuật vu cổ với tỷ ấy?” “Nếu muốn để nàng sống, bảo nàng giao huyết lệnh ra đây.” Vu Sinh lãnh đạm nói: “Ngươi...” Còn chưa dứt lời, một đạo kiếm ý từ phía sau Vu Sinh chém ngang đến! Vu Sinh lập tức trốn sang bên cạnh, Hoa Hướng Vãn lăn về phía sau, khép lại kết giới, vọt đến trước mặt Hồ Miên. “Tạ Trường Tịch?” Hoa Hướng Vãn biết là Tạ Trường Tịch trở về, vội vàng xác nhận. “Ừ.” Giọng Tạ Trường Tịch truyền đến, trong lòng Hoa Hướng Vãn ổn định. Nàng giơ tay nhanh chóng điểm huyệt vị của Hồ Miên, phong bế cả người nàng ấy, cắt đứt liên hệ với búp bê con rối ở bên ngoài. Nhưng như vậy, nàng ấy cũng không thể thi triển linh lực. Nàng ấy hòa hoãn lại, nằm ở trong lòng nguc Hoa Hướng Vãn, giơ tay chỉ về Tố Quang Kính ở bên: “Tố Quang Kính... Muội... Muội đến. Muội đến mở.” “Mở thế nào?” Hoa Hướng Vãn lấy Tố Quang Kính, không lề mề, Hồ Miên giơ tay chỉ vào bức vẽ: “Muội nhỏ máu lên mặt kính, dùng linh lực mở Tố Quang Kính ra sau đó dùng gương chiếu vào bức vẽ. Rồi để ta đi vào.” Hoa Hướng Vãn theo lời nàng ấy nói, vội làm theo. Nàng vừa làm Hồ Miên vừa giải thích: “Mọi người vẽ trong tranh, đều sẽ trở lại thời gian trong quá khứ đó. Trừ người mở ra, người vẽ trong tranh cho dù đi vào hay đi ra, đều sẽ không có ký ức. Cho nên muội phải cùng ta cùng nhau đi vào. Ta đi vào chính là hai trăm năm trước, muội có thể lựa chọn thân phận, sau đó nhìn thấy chuyện gì xảy ra, trở về nói cho ta.” Nói xong, hình ảnh sáng lên, Hoa Hướng Vãn nhìn nàng ấy: “Còn có chú ý gì?” “Cố gắng đừng quấy nhiễu chuyện đã xảy ra trong quá khứ.” Hồ Miên dặn dò: “Hiện tại là trở lại lúc ta gặp được Tần Mẫn Sinh. Khi đó muội không ở Tây Cảnh, muội không thể lấy thân phận Hoa Hướng Vãn xuất hiện. Nhưng muội là người mở, cho nên có thể tự mình tùy ý lựa chọn một thân phận. Chờ thời gian trôi đến khi muội từ Vân Lai trở lại Hợp Hoan Cung, muội lại về Hợp Hoan Cung.” “Nhưng nếu ta ở trong bức tranh không thật sự đi Vân Lai, có thể sinh ra ảnh hưởng không?” “Thay đổi nhỏ không sao cả, đừng thay đổi thứ chúng ta muốn nhìn.” “Sư tỷ!” Hoa Hướng Vãn túm lấy nàng ấy: “Tỷ nhất định phải trở về xác nhận một lần à?” “Trận chiến Hợp Hoan Cung chỉ có hai chúng ta còn sống.” Hồ Miên nhìn nàng: “Sống như thế nào, muội không muốn biết à?” Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn khựng lại. Hồ Miên quay đầu: “Ta đi.” Nói xong, Hồ Miên nhảy vào trong bức vẽ. Ngay lúc đi vào trong bức vẽ, Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn thoáng qua ngoài phòng, đang muốn nói chuyện thì phát hiện một ánh sáng pháp thuật bất ngờ đánh về phía nàng! Nàng cuống quít lui lại, phát hiện dưới chân hẫng một cái, chỉ kịp hô lên một tiếng: “Tạ Trường Tịch!” Ngay sau đó ôm Tố Quang Kính ngã vào trong bức vẽ. Vu Sinh lăn vào trong phòng, thấy bức vẽ mở ra, vội vàng nhào tới. Nhưng mà đ0ng tác của Tạ Trường Tịch còn nhanh hơn hắn ta. Chàng túm lấy hắn ta vứt ra ngoài phòng, bắt lấy bức vẽ lập tức thuấn di rời đi. Vu Sinh mang theo người vọt vào trong phòng, phòng đã trống rỗng. Mà cách đó không xa, Tạ Trường Tịch dừng ở một sơn đ0ng. Chàng bày kết giới, mở bức vẽ ra rồi xem người trong họa bắt đầu đ0ng. Chàng không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng không biết làm thế nào đi vào bức vẽ. Sau một lúc do dự, chàng thử thăm dò nhỏ máu vào trong bức vẽ rồi rót linh lực vào. Không bao lâu, hình vẽ sáng lên, nháy mắt cả người chàng bị hút vào tranh. Bức vẽ rơi trên mặt đất, trải rộng ra tựa như đang trình diễn một vở kịch. ___