Chương 31: Cùng Ngự Phi Điểu Đi Chung Một Đường
Hai ngày sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi người cùng nhau lên đường. Lần này Thái Sơn tiên tôn lại thể hiện ra một mảng kim chủ khi có thể đem ra một ngự tọa du thuyền, vừa có thể bay trên trời, vừa có thể lướt trên nước. Minh Hải vốn có thể cưỡi Đệ Nhất bay một đường, nhưng nghĩ đi một mình có chút buồn nên hắn đã đến tìm Phong Sơn thương lượng.- Tiên tôn, ngài ngủ chưa?Hắn gõ cửa rồi đứng đợi ngoài cửa mà hồi hộp không thôi, hắn còn cảm thấy bất an hơn cả tham gia trận quyết chiến năm đó.Trong phòng lúc trước tối om bỗng bừng sáng ánh đèn, một bòng người đi tới. Cửa cạch một tiếng mở ra, Phong Sơn áo quần có chút mỏng manh bước tới.- Ma Tôn, sao ngài lại tới đây? Có chuyện gì sao?Minh Hải nhìn một cảnh trước mắt, phong tình dạt dào, ánh đèn lập lòe, mỹ nhân trước mặt, hắn có chút mất hồn. Đợi khi Phong Sơn gọi đến tiếng thứ ba hắn mới bừng tỉnh.- Ta có thể vào trong không?Minh Hải vừa chỉ vào trong phòng vừa nói.Phong Sơn lưỡng lự một chút rồi cũng đồng ý, Ngài lùi lại một bước nhường lỗi cho Minh Hải vào.Đợi khi yên vị rồi, Phong Sơn châm một chén trà đưa cho Minh Hải.- Không biết Ma Vương đây là có chuyện gì?- Ta muốn nói với Tiên Tôn, ngày mai hai chúng ta cùng nhau cưỡi tọa kỵ của ta có được không?Phong Sơn nhíu mày hoài nghi:- Hai chúng ta? Tại sao? Chúng ta chẳng phải sắp xếp xong cùng nhau đi tọa kỵ của Thái Sơn tiên tôn rồi ư?Minh Hải đặt chén trà trên tay xuống rồi nghiêm túc nói chuyện:- Ngài cũng biết đường tới đảo tự trị vô cùng nguy hiểm, tuy rằng Lục Bảo từng đi, nhưng khi trước hắn đi là con đường khác. Vậy cũng xem như lần đầu đi, chúng ta cũng nên có một nhóm người thám thính trước, đi trước dò đường..Hắn nói đến đó thì ngừng một chút để Phong Sơn nắm tình hình, sau đó hắn lại nhanh chóng nói tiếp:- Thực sự nơi đó quá nguy hiểm, không phải ai cũng tình nguyện đi trước. Ngài cũng biết thân phận của ta đặc biệt, ngồi cùng một chỗ với họ cũng rất không thoải mái, cho nên đường này ta tình nguyện đi trước. Nhưng đám người đó e là sợ chúng ta chạy trốn nên ngài nói xem nếu có người đi cùng ta có phải hơn không.Hắn nói nghe một mặt nghĩa khí, đây rõ ràng chính là hắn tình nguyện hy sinh, chính là vì nghĩa quyên sinh. Cơ mà sâu xa trong lòng chính là hắn muốn chiếm tiện nghi của Phong Sơn mà thôi. Tiếc rằng Phong Sơn không biết được ý đồ đó, trong mắt ngài ấy, hắn chính là người lấy đại cục làm trọng. Ngài ấy đương nhiên đồng ý. Sau khi ra khỏi phòng Phong Sơn một khuôn mặt đắc ý hiện lên trên mặt Minh Hải, cũng tiếc rằng Phong Sơn không thấy.Ngày hôm đó, hai người cùng nhau cưỡi lưng Đệ Nhất một đường bay trước, Lục Bảo một mình cô độc ngồi phía sau Đệ Nhất. Đệ Nhất cũng biến to hơn bình thường để cho ba người thoải mái, trong lòng nó cũng có không ít vui vẻ, chủ nhân của nó được như ý thì nó cũng có đồ tốt dùng.Đệ Nhất nhớ lại, khi trước là nó cũng vì bảo toàn tính mạng mấy mẹ con nó mà không mấy tình nguyện quy thuận Minh Hải. Nhưng sau này, nhìn chủ nhân của nó một đường oanh oanh liệt liệt xưng vương thì nó liền kính phục muôn phần. Chủ nhân này nó quy thuận đời đời kiếp kiếp. Đêm hôm trước, chủ nhân còn cho nó rất nhiều linh đan siêu cấp để nó tăng cường thể lực. Nó hấp thụ một đêm liền thăng cấp thêm một tầng. Nó bây giờ sức mạnh đã có thể xưng bá đám ma thú rồi.Minh Hải ngồi phía sau Phong Sơn, vốn dĩ Đệ Nhất thừa sức biến to mang theo cả chục người trước sau ngang dọc, nhưng mà cũng là nó nói với Minh Hải, ngồi như vậy phong tình hơn! Đệ Nhất cũng đã có bạn đời lại còn sinh con nên nó còn ít nhiều tham mưu cho chủ nhân của nó.Phía sau, Minh Hải ngửi được trọn vẹn mùi hương của Phong Sơn, một mùi hương nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta tinh thần sảng khoái. Hắn tham lam hít hà vài hơi. Lại còn vô thức quên đi mà hít nhiều thêm một ngụm. Tóc của Phong Sơn theo gió bay mà cuốn lên mặt Minh Hải, hắn không đưa tay ra kéo xuống mà cứ vậy để yên, một cảm giác buồn buồn, ngứa ngứa. Nhưng hắn thích!Phong Sơn từ lúc lên lưng Đệ Nhất đều cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì người phía sau ngồi thực sự quá gần. Ngài khẽ động một chút liền cọ vào ngực của hắn. Tuy rằng bản thân ngài tu tiên mấy trăm năm nay có thể tùy tiện ngồi thiền một mạch ba tháng nhưng lần này lại khác. Ngài thấy không thể ngồi yên, vốn ít nói, tự nhiên cảm giác không thoải mái khiến ngài càng không nói chuyện.Minh Hải phía sau muốn Phong Sơn thoải mái hơn nên hắn đã lên tiếng:- Tiên Tôn, ngài nói, một đường này chúng ta đi liệu có gặp trở ngại gì không?Phong Sơn nhìn xa xa mây mờ phía trước mà khẽ thở dài, hôm qua các vị tiên tôn đều bấm quẻ qua, chuyến này đi có họa đại sát, không biết sẽ thiệt hại bao nhiêu người.- Ta hy vọng có thể bảo toàn tính mạng của mọi người, đi bao nhiêu trở về bấy nhiêu.Nhìn thấy muộn phiền trong mắt Phong Sơn, dù chỉ là liếc nhìn qua một phía, nhưng hắn biết, Phong Sơn cũng là đang lo lắng. Đương nhiên có thể hiểu được, điều Phong Sơn lo lắng là gì. Dù sao Minh Hải cũng không có tấm lòng đại lượng như Ngài ấy, hắn chỉ cần bảo toàn người của hắn là đủ. Mà người của hắn chỉ có hai người một thú mà thôi.Những người còn lại trên thuyền, kẻ thì dưỡng thần, người thì canh gác. Cũng là thay phiên nhau trông chừng nhưng cũng thập phần bất an. Có người nhỏ tiếng thì thầm bên tai kẻ khác.- Ta thực sự dần cho rằng lời Mạnh Thường tiên tôn là đúng, ngươi nhìn hai người phía trước có phải quá thân thiết hay không?- Sẽ không đi, ngươi không nghe Phong Sơn tiên tôn nói à, họ đi trước dò đường cho chúng ta. Ta nên cảm kích họ hy sinh vì chúng ta đó.- Ta lại mới không nghĩ vậy, ở đây có kết giới phòng thủ vô cùng mạnh mẽ. Đao pháp bất nhập, có thể nào sợ chút nguy hiểm.- Vậy là ngươi không biết đảo tự trị là nơi như nào rồi, ta từng nghe tổ sư của ta truyền lại, bất kể nơi nào cũng có thể đi, chỉ riêng nơi đó có thể tránh tuyệt đối đừng dấn thân vào.- Nói vậy sao ngươi còn đi chuyến này?- Đây.. chẳng phải do đạo quán của chúng ta ba trăm năm nay danh tiếng đã tụt dốc quá hay sao!Chuyến này thực sự không hề công bố rộng rãi, chỉ có những thân tín của Quốc Vương cùng với các vị Tiên Tôn biết mà thôi. Người kia cũng là nhờ quan hệ được đặc cách đi cùng, hy vọng lập công trạng để thay đổi danh tiếng. Vốn danh tiếng người tu tiên là do thực lực. Nhưng thực lực của đạo quán của hắn lại không đủ nên đành lương nhờ vương quyền. Tuy cũng là kẻ cầu danh lợi, nhưng không phải cho bản thân. Đạo tu không bằng ai nhưng cũng còn có đức. Mong chuyến đi này là có ích.Mạnh Thường tiên tôn lúc này cũng đang là trong ca trực của mình, hắn nhìn phía trước mà nắm chặt tay. Lọ đan trong tay bị siết lại đến nứt, lúc này hắn mới ý thức được mà thả tay ra. Đó là đan tăng thể cấp tốc, giúp hắn khi trong tình huống cấp bách có thể nâng cao tu vi. Hắn lại nhìn phía trước nhếch mép đầy nham hiểm.Mà phía này, Minh Hải cùng Phong Sơn như cũ vẫn thi thoảng nói một hai câu rồi im lặng. Lục Bảo phía sau đã chán đến mức nằm dài ra ôm lưng Đệ Nhất. Đường đi thực sự rất dài.Được một đoạn thời gian, Minh Hải gục đầu lên lưng Phong Sơn, hắn giả bộ ngủ. Tự phong bế ma khí, điều tức hơi thở khiến bản thân như rơi vào trạng thái say ngủ thực sự. Phong Sơn bị dựa thì giật mình, Ngài ấy nhẹ giọng gọi:- Ma Vương? Ma Vương? Ngài thực sự ngủ rồi à?Ngài ấy nghi hoặc nghĩ, dễ ngủ như vậy ư? Nhất là trong tình huống như vậy cũng có thể ngủ? Lẽ nào đây là thần thái của người có ma lực mạnh nhất ma giới. Không. Nếu công bằng so ra, tiên đạo cũng chưa chắc có người thắng được ngài ấy đi! Đây có phải sự ngông cuồng của kẻ mạnh?Vậy là Phong Sơn cũng đành ngồi yên lặng, xem như cũng là thử thách bản thân tu luyện ở điều kiện bất thường đi.Nhưng mà, căn bản ngài không thể tu luyện, bởi lẽ Minh Hải "ngủ mơ" đã vòng tay ôm eo ngài ấy khiến ngày ấy căng thẳng lạ thường. Đầu ngài lúc này đang phân vân "gọi dậy – không gọi dậy". Ngài cảm thấy vấn đề này còn khó hiểu hơn cả những bí kíp tu tiên mà ngài đã đọc