Chương 26: 26: Hoạn Nạn Thấy Chân Tình 2
Bởi vì gần đây tứ đệ nhìn trúng một hộ nhà, là cô gái xinh đẹp nhất ở thôn bên, nghe nói lớn lên rất xinh đẹp, không thiếu bạc, đệ đệ của hắn thật ra không lo lắng về tiền bạc, bởi vì hắn thường xuyên mang tiền về nhà.Chỉ là tứ đệ kết hôn còn thiếu phòng tân hôn, hắn đây là theo dõi phòng ở của tam phòng, cho nên lấy cớ chuyện hắn bị thương, đứng sau nhắc nhở cha mẹ đuổi bọn họ ra ngoài.Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Vân Cẩn lạnh lẽo, đây là người thân của hắn.Trong phòng, giọng nói của Điền thị lại vang lên: “Nhưng nhị bá mấy đứa cứ yên tâm, sau này Kiều Kiều sẽ chăm sóc cho con rể.”Lục Kiều ở ngoài cửa vừa bưng hai chén nước đường đến nghe vậy thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống, đây là chuyện gì vậy.Lục Kiều nhanh chóng đi vào muốn ngăn cản nương tiếp tục nói, nhưng không ngờ Điền thị vừa nhìn thấy nàng đi vào lập tức vẫy tay kêu nàng qua.“Kiều Kiều à, mẹ chồng của con hôm nay mất mặt, sợ là sẽ không làm nhị bá đến đây, về sau con phải tự lo việc chăm sóc cho nam nhân nhà mình nhé.”Trong lúc nhất thời, Lục Kiều không biết nói cái gì, dựa theo đạo lý hẳn là nàng phải chăm sóc, huống chi chăm sóc người đối với nàng không phải là việc khó, nhưng điều quan trọng là trước đó nàng vừa mới nói hoà ly với Tạ Vân Cẩn, hiện tại lại kêu nàng chăm sóc, người này có thể nghĩ nhiều hay không,Điền thị lại nói tiếp: “Thôi được rồi, việc này cứ như vậy, nhị bá mấy đứa uống nước đi.”Điền thị bưng một chén nước lên uống, lại bưng một chén đưa cho Tạ Nhị Trụ: “Nhị bá mấy đứa uống nước đi.”Tạ Nhị Trụ vội vàng nhận lấy uống, ngọt, em dâu thứ ba có cho thêm đường sao, thật sự hiếm thấy.Chẳng qua hắn lại nhìn Điền thị, trong lòng nghĩ, mình đây là đang nhờ phúc của Điền thị, bằng không em dâu thứ ba hẳn là sẽ không pha nước đường cho hắn uống.Trong phòng, Điền thị uống nước xong liền nhìn phía Tạ Vân Cẩn: “Con rể đừng lo lắng, yên tâm dưỡng thương là được, chuyện tiền bạc cũng đừng lo, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.”Nói xong bà liền đứng lên kéo Lục Kiều đi ra ngoài, Lục Kiều thuận tay lấy đi chén không trong tay Tạ Nhị Trụ cầm đi ra ngoài.Sau khi hai mẹ con rời đi, Tạ Nhị Trụ thu lại ánh mắt nhìn Tạ Vân Cẩn nói: “Mẹ vợ của đệ là người khá tốt.”Ánh mắt Tạ Vân Cẩn lạnh lùng, nhìn Điền thị lại nhớ tới nương của mình, khóe miệng hiện lên một tia châm biếm.Hắn quay đầu nhìn phía Tạ Nhị Trụ: “Nhị ca, về sau huynh không cần đến đây, Lục Kiều sẽ chăm sóc cho đệ.”Trải qua nhiều chuyện liên tiếp như vậy, trong tiềm thức của Tạ Vân Cẩn cảm thấy nếu Tạ Nhị Trụ không tới thì Lục Kiều sẽ chăm sóc cho hắn.Nữ nhân này giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, chẳng qua nhìn gương mặt của nàng, Tạ Vân Cẩn vẫn cảm thấy chán ghét như cũ.Hiện tại hắn cũng lười nghĩ tại sao nữ nhân kia lại thay đổi, chỉ cần nàng chăm sóc hắn là tốt rồi, đến nỗi nàng nói việc sẽ thay hắn tìm được quân y trị chân, Tạ Vân Cẩn căn bản không tin.Tạ Nhị Trụ nghe tam đệ nản lòng, trong lòng cũng không dễ chịu, trong lòng hắn cũng rất khổ sở, bởi vì hắn cũng là người không được nương thích.“Tam đệ, vậy huynh đi về trước.”“Ừ, trở về đi.”Trong phòng bếp, Điền thị vốn dĩ đang nói chuyện với Lục Kiều, nhìn thấy Tạ Nhị Trụ ra ngoài liền vội chào hỏi: “Nhị bá mấy đứa muốn về nhà sao?”“Đúng vậy, trong đất còn có việc không thể để lại, ta phải đi về trước.”Tạ Nhị Trụ cũng nói không được lời mời Điền thị đến nhà bọn họ chơi, nương của hắn hiện tại có lẽ đang rất căm hận Điền thị..