Chương 39: 39: Canh Phòng Nghiêm Ngặt
Lục Kiều nhìn hình ảnh này thì trong lòng rất khó chịu, nàng nhìn về phía Tạ Vân Cẩn, tức giận nói:"Ta đã nói sẽ tìm người chữa khỏi chân cho huynh thì sẽ làm được, sau này huynh cũng đừng dọa tụi nhỏ nữa."Lục Kiều nói xong nàng cũng bưng chén đã trống rỗng xoay người rời đi, Tạ Vân Cẩn ở phía sau còn quay đầu liếc mắt nhìn bóng dáng Lục Kiều một cái, hắn cũng không thèm để ý đến lời của nàng.Bởi vì Tạ Nhị Trụ không đến đây nên Lục Kiều sợ khi đến nửa đêm Tạ Vân Cẩn có thể sẽ cần cái gì, cho nên nàng cầm cái chiếu ngủ ở phòng phía Đông.Lúc này Tạ Vân Cẩn cùng bốn đứa nhỏ cũng không nói gì, xem như đã ngầm thừa nhận để nàng làm vậy.Lục Kiều vừa nằm xuống, mí mắt trên dưới đã va vào nhau, không bao lâu đã buồn ngủ đến không mở mắt ra được.Nhưng mà ở trên giường, Tạ Vân Cẩn dường như không ngủ được, thỉnh thoảng lại chuyển động một chút khiến cho Lục Kiều nằm ở trên mặt đất nhịn không được mà mở miệng hỏi."Huynh khát nước sao?""Không.""Là đói bụng hả?""Ta là heo sao?""Vậy thì huynh động đậy là vì cái gì.""Ta động đậy làm phiền ngươi hả? "Cuối cùng Lục Kiều cũng mặc kệ người đàn ông khó chịu ở trên giường, nàng nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, cuối cùng đầu óc nàng lại chợt lóe lên, nghĩ đến Tạ Vân Cẩn nhúc nhích tới lui như vậy, có khi nào là hắn muốn đi tiểu mà ngại không dám mở miệng không?Nàng lập tức quay đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường: "Hay là huynh muốn đi tiểu, nhưng ngại không dám nói?"Tạ Vân Cẩn đã biết đi tiểu là ý gì, thật ra hắn quả thật là muốn đi tiểu nhưng không muốn nói cho Lục Kiều vì vậy mới trằn trọc không ngủ được.Tạ Vân Cẩn ở trên giường im lặng, Lục Kiều đã biết hắn thật sự muốn đi tiểu nên chỉ bĩu môi không nói gì, đúng là người đàn ông khó ở, mắc tiểu muốn đi thì kêu một tiếng sẽ chết sao? Sao phải thể hiện không tự nhiên như vậy làm gì.Lục Kiều vừa nghĩ vừa ngáp một cái từ trên mặt đất đứng dậy, nàng đi đến bên giường, cúi người lấy ra một cái bô, sau đó bắt đầu nhấc áo của Tạ Vân Cẩm lên.Sắc mặt Ta Vân Cẩm lập tức thay đổi, hắn vươn tay đè lớp đồ lót của mình lại.Hắn dùng ánh mắt đen láy trừng Lục Kiều, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"Lục Kiều nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu: "Hầu hạ huynh đi tiểu đó."Lông mày của Tạ Vân Cẩn vô thức sắc bén hơn vài phần: "Ngươi đưa cái bô cho ta, ta tự mình đi."Lục Kiều nhìn người trên giường không nói gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú phủ đầy sự lạnh lùng, trong con ngươi đen thăm thẳm tràn ngập âm u và khí chất tàn ác, hắn nhìn chằm chằm vào nàng một cách dữ tợn, giống như nàng là một tên lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành vậy.Sắc mặt Lục Kiều đầy vạch đen trừng mắt với hắn, hắn giữ thân mình nghiêm ngặt như vậy, thật sự cho rằng bản thân hắn là món gì ngon lắm sao? Hắn nghĩ nàng muốn hầu hạ hắn hả?Lục Kiều tức giận đưa cái bô đến trong tay Tạ Vân Cẩn, ngươi muốn đi thì ngươi cứ đi.Lục Kiều lùi hai bước còn quay người lại, như vậy là đã được rồi đúng không.Đáng tiếc nàng đợi một lúc lâu, phía sau đã hơn nữa ngày mà không có động tĩnh gì.Lục Kiều nhịn không được tức giận nói: "Vì sao huynh còn chưa đi?"Nàng thật sự đã rất buồn ngủ rồi, ngày hôm nay không thể để nó trôi qua dễ dàng sao?Phía sau, vẻ mặt Tạ Vân Cẩn đầy lo lắng, hơn nửa ngày hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi ở trong phòng ta không tiểu được, ngươi ra ngoài đi.".