Chương 10: Cây lưỡi hổ (4)
Chuyển ngữ: Khoanhkhactrongkyuc
Ngôn Hạ ở nhà một đêm và rời đi vào chiều Chủ nhật, Tưởng Mi chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho cô, nuối tiếc đưa cô đến ga tàu điện ngầm.
Không lâu sau khi trở về căn hộ, Ngôn Hạ nhận được cuộc gọi từ Winnie. Cô ấy đã đợi cô ở bên dưới căn hộ.
Mở cửa xe thấy Winnie ngồi ở ghế sau, Ngôn Hạ ngạc nhiên, vội nói: "Vậy tôi sẽ ngồi ở phía trước."
Winnie không ngăn cản, chỉ mỉm cười.
Ngôn Hạ không quan tâm lắm, lặng lẽ ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy đến trung tâm thành phố, đi qua hai quảng trường phồn hoa, rẽ vào một đại lộ rợp bóng cây, đây là công viên Tương Hồ ở phía nam thành phố. Ngôn Hạ từng đến đó cùng bạn học. Nghe nói là bên kia hồ có khu biệt thự cao cấp, bên ngoài phồn hoa, bên trong yên tĩnh, là một trong những khu vực giàu có huyền bí bậc nhất Bắc Đô.
Cô ngạc nhiên, quay lại hỏi Winnie: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Biệt thự của Ninh tổng." Winnie cười nhạt nhìn cô. "Căn hộ của cô Ngôn quá nhỏ, xin chúc mừng cô Ngôn."
Winnie có ý gì? Có điều gì đã xảy ra mà Ngôn Hạ không biết?
Xe chạy vào một con đường mòn rồi dừng ở cổng, tài xế nói với bảo vệ vài câu thì cổng mở ra.
Lúc đầu Ngôn Hạ chỉ biết Ninh Trác Nhiên là một người giàu có, nhưng bây giờ Ngôn Hạ mới thấy khoảng cách giai cấp giữa cô và Ninh Trác Nhiên hơn cả chiều sâu Rãnh Mariana.
Các biệt thự ven đường không nhiều, chỉ lác đác vài căn trên các sườn dốc nhưng đều có diện tích rất lớn. Cây cối ở đây xanh mướt như những tấm gấm, điểm xuyết trên đó là những đóa hoa nhiều màu sắc. Xuyên qua mảng tường bằng cây được cắt tỉa cẩn thận là bể bơi, thảm cỏ, rồi đến bức tường bằng đá Granite màu xám lộng lẫy.
Xe chậm rãi lái đến con dốc giữa đồi, cửa cảm ứng tự động mở ra, tài xế đậu xe ở sân sau rồi mở cửa cho Ngôn Hạ, kính cẩn nói: "Cô Ngôn, xin mời!"
Biệt thự có hai căn, tòa nhà chính cao hơn, căn còn lại là một nhà mái bằng. Ngôn Hạ đi theo Winnie dọc theo con đường lát gạch đá xanh. Hai bên vườn có những người làm vườn đang cắt tỉa hoa và cây cối. Nhìn thấy Ngôn Hạ họ liền gật đầu và mỉm cười, Ngôn Hạ nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
Trước đại sảnh, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi tới, cười nói: "Là cô Ngôn sao? Tôi họ Triệu, cô có thể gọi tôi là dì Triệu, thiếu gia một lát nữa sẽ trở về, cô vào phòng khách uống trà và ăn ít trái cây trước."
Ngôn Hạ rất ngạc nhiên, cô vốn cho rằng đây chỉ là tài sản riêng của Ninh Trác Nhiên, không ngờ còn có quản gia, người làm vườn và những người hầu khác. Cô đến nhà họ Ninh sao? Cha mẹ và gia đình của Ninh Trác Nhiên có đây không? Ninh Trác Nhiên sẽ giới thiệu cô như thế nào?
Dì Triệu xem xét Ngôn Hạ. Bà chỉ nhận được thông báo có người đến dùng bữa tối, không ngờ là một cô gái trẻ như vậy. Bà đã ở biệt thự này hơn 20 năm nhưng chưa bao giờ thấy Ninh Trác Nhiên đưa một cô gái về biệt thự ăn tối một mình.
Bà vui vẻ vừa dẫn Ngôn Hạ vào phòng khách vừa giải thích: "Hôm nay không có ai ở đây cả. Nhị thiếu gia đã đi rồi, tuần sau chưa quay lại. Tam thiếu gia đi chơi với bạn. Thủ trưởng và phu nhân thích sống trong khu quân sự, khi rảnh thích đến chỗ lão tiên sinh, họ nói ở đây giao thông không tiện, hay tắc đường."
Ngôn Hạ không biết ai trong nhà họ Ninh, cô như đang đi trong sương mù vậy.
Dì Triệu pha cho bọn họ một bình trà thơm, bưng thêm đĩa hoa quả rồi vào bếp bận bịu với người khác. Ngôn Hạ ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động, khí chất tao nhã của cô dường như hòa vào không gian yên tĩnh nơi đây.
Winnie ngồi bên cạnh nhìn cô, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô mất mười sáu năm miệt mài học tập mới tốt nghiệp trường danh giá. Cô đã bứt phá trong hàng trăm ứng viên xuất sắc bước vào Ninh thị, mất vài năm nỗ lực mới trở thành thư ký riêng của Ninh Trác Nhiên. Mọi người đều ghen tị với cô vừa thông minh vừa may mắn. Nhưng bây giờ Ngôn Hạ chỉ cần dạng chân ra là có thể bước vào căn biệt thự sang trọng này và dùng bữa với Ninh Trác Nhiên, những người hầu trong căn biệt thự này đều nhìn cô với sự tôn trọng và coi cô như người yêu của Ninh Trác Nhiên.
Chỉ vậy thôi cũng đành cho qua nhưng Ngôn Hạ còn bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân trước mặt cô, soi xét công việc của cô, khiến cô bị Ninh Trác Nhiên trách móc hai lần. Lần này Ninh Trác Nhiên yêu cầu cô tìm lại một căn hộ khác cho Ngôn Hạ, muốn cô nghiên cứu phong cách trang trí nhà phù hợp với các cô gái trẻ cô, không thể tìm căn hộ cũ kỹ và nặng nề như căn hộ trước.
Đây chẳng phải là trách cô không chuyên tâm làm việc sao?
Khi xưa chọn căn hộ cho Ngôn Hạ, Winnie không lấy quá để tâm. Theo quan sát của Winnie, Ninh Trác Nhiên không có hứng thú với người phụ nữ này, không có ý định bao nuôi lâu dài, cũng sẽ không công khai. Cô không nghĩ Ngôn Hạ sẽ là một ngoại lệ.
Không ngờ Ngôn Hạ nhìn nhát gan lại biết đâm dao sau lưng, cũng khá có năng lực, có thể mê hoặc Ninh Trác Nhiên.
Hãy cứ chờ xem, ai là người có thể cười đến cuối cùng.
Winnie mỉm cười với Ngôn Hạ: "Cô Ngôn, có muốn tôi dẫn cô đi xem xung quanh không? Ninh tổng chưa về ngay, căn biệt thự này người bình thường không phải muốn vào là vào được đâu!"
Cô không tin rằng một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi lại không thích thú khi nhìn thấy một căn biệt thự như vậy. Tốt nhất Ngôn Hạ hãy đi lung tung, sờ mó khắp nơi. Ninh Trác Nhiên nhìn thấy chắn chắn sẽ không hài lòng.
Ngôn Hạ lắc đầu. "Cảm ơn, tôi muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi." Ngôn Hạ tuy không thông minh, tài giỏi, nhưng cô biết mình là ai, đang ở đâu, cô tuyệt đối không vọng tưởng về những thứ không thuộc về mình, cũng không yêu thích những thứ quá hào nhoáng.
Winnie lại nói một cách bất đắc dĩ. "Phòng ngủ của Ninh tổng ở trên lầu hai, cô không muốn lên xem sao?"
"Không cần vội."
Sao Winnie đột nhiên nhiệt tình với cô như vậy? Ngôn Hạ có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhìn Winnie với ánh mắt chân thành."Vẫn luôn làm phiền cô đến đón tôi. Tôi cũng rất xấu hổ, không muốn làm phiền cô nữa."
Nụ cười trên khóe miệng Winnie có chút cứng ngắc, may mà điện thoại reo đúng lúc, cô cầm lên nghe một hồi mới đứng dậy, nở một nụ cười "công thức". "Vậy thì tôi về trước, cô Ngôn, hãy từ từ tận hưởng."
Nhìn bóng lưng Winnie biến mất ngoài cửa, Ngôn Hạ thở dài một hơi.
Một lúc sau tiếng động cơ xe truyền đến, Ngôn Hạ bước nhanh ra khỏi đại sảnh, đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
Thân hình cao lớn của Ninh Trác Nhiên xuất hiện, ánh vàng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu lên người anh, bước đi của anh vô cùng điềm tĩnh và kiêu hãnh.
Khi nhìn thấy Ngôn Hạ đang đợi ở cửa, Ninh Trác Nhiên dừng lại cách cô năm, sáu mét. Anh nhìn cô, trên miệng nở một nụ cười. Dì Triệu vốn muốn bước ra chào hỏi nhưng khi nhìn thấy cảnh này, bà liền lặng lẽ lùi lại.
Ngôn Hạ không hiểu, cô bối rối nhìn anh, thấy anh vẫn chưa nhúc nhích vì vậy cô bước về phía anh.
Ninh Trác Nhiên nắm tay cô, cùng cô đi vào. "Chờ lâu lắm đúng không?"
Ngôn Hạ lắc đầu. "Em vừa mới đến thôi."
"Hai ngày nay em chán ăn đồ ăn bên ngoài nên tôi đưa em về nhà ăn. Đầu bếp ở nhà có tay nghề tốt, em sẽ thích."
Ngôn Hạ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ăn ở đâu không phải là vấn đề quan trọng với cô.
Ninh Trác Nhiên đi tắm trước. Anh thay quần áo mặc ở nhà, sau đó vào phòng ăn.
Phòng ăn được trang trí theo phong cách Pháp, ở giữa chiếc bàn dài đặt có một chiếc chuông bạc lớn, Ngôn Hạ có chút tò mò, chăm chú nhìn nó.
Ninh Trác Nhiên mỉm cười, cầm chuông lên lắc, âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng. "Ở đây quá lớn, trước đây anh em chúng tôi nghịch ngợm. Gọi mỗi người đều tốn sức, cho nên mới chuẩn bị cái này. Một tiếng có nghĩa là đồ ăn đã sẵn sàng, bây giờ nó đã thành một món đồ cổ."
Dì Triệu ở bên cạnh xúc động nói: "Bây giờ tất cả đều đi rồi, phu nhân cũng không về. Tôi cả ngày đều nhàn rỗi."
"Dì Triệu muốn đi theo mẹ tôi?" Ninh Trác Nhiên cười hỏi.
Dì Triệu lắc đầu liên tục. "Như vậy không được, phu nhân nói để tôi chăm sóc các cậu, chỉ cần các cậu đừng chê tôi già là được."
Trong khi nói chuyện, từng món ăn một đã được dọn ra. Tay nghề của đầu bếp quả thực rất tốt, kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây. Salad rau đặc biệt ngon, gà nướng vừa thơm vừa mềm.
Nhưng không hiểu sao Ngôn Hạ không vui vẻ lắm, cô thỉnh thoảng mất tập trung, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Ninh Trác Nhiên có chút khó hiểu, suy nghĩ một chút liều bảo người làm lấy một chai rượu vang đỏ từ hầm rượu ra để trợ hứng.
Sau mở nắp, anh tự tay rót một ly cho Ngôn Hạ: "Thử xem, rượu vang đỏ Petrus 1996."
Ngôn Hạ không hiểu về rượu nên cô uống hết bằng một hơi, khi rượu trôi xuống cổ họng, Ngôn Hạ ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, sự thận trọng khi ngồi xuống bàn ăn biến mất một nửa.
"Như thế này, cầm chân ly." Ninh Trác Nhiên hướng dẫn. "Lắc nó trước, sau đó nhấp một ngụm."
Thưởng thức rượu là một nghệ thuật, Ninh Trác Nhiên từ nhỏ đã học nên thưởng thức một cách tự nhiên, Ngôn Hạ cũng làm theo anh nhưng cô không hiểu ý nghĩa của việc này.
Ninh Trác Nhiên không bận tâm, rượu có thể khiến tâm trạng con người thư giãn. Rượu ngon có vị êm dịu, dư vị lưu lại lâu. Tửu lượng của Ngôn Hạ không tốt, cô uống hết hai ly, mắt liền trở nên mơ hồ.
Món ăn của từng người vốn dĩ được đặt riêng trước mặt họ, Ngôn Hạ lơ mơ tưởng đây là một chiếc bàn tròn lớn. Hướng về món ăn phía đối diện muốn gắp lên nhưng không với tới. Ngôn Hạ cắn môi tỏ vẻ đáng thương. "Không gắp được!"
Ninh Trác Nhiên thích thú, gắp một miếng thịt đưa lên miệng cô.
Ngôn Hạ cắn chặt đũa, cười ngây ngô. "Không cho anh ăn nữa!"
Ninh Trác Nhiên rút đũa, nghiêm nghị nói: "Ngoan, nhả ra."
Ngôn Hạ nhìn anh một cách khó hiểu, trong lòng có chút bực bội, đôi mắt đen trở nên ngấn nước. Ninh Trác Nhiên mềm lòng, giọng điệu nhẹ lại: "Không hợp vệ sinh."
Ngôn Hạ lại vui vẻ gật đầu, nói chuyện cổ quái: "Đúng vậy, cô giáo nói như vậy không hợp vệ sinh, em đổi đũa cho anh."
Ning Trác Nhiên cười, cô nghĩ mình là học sinh tiểu học sao?
Dì Triệu đã không còn ở đó, Ngôn Hạ lắc lư đi tới phòng bếp, cầm lấy một đôi đũa đưa cho Ninh Trác Nhiên, sau đó đột nhiên bật cười, lấy đũa chọc vào đĩa salad trước mặt anh, gắp ra quả cà chua nhỏ, để nó đung đưa trước mắt Ninh Trác Nhiên như muốn khoe khoang rồi lè lưỡi ra nuốt quả cà chua vào miệng.
Ninh Trác Nhiên phát hiện Ngôn Hạ kén ăn từ lâu rồi, cô không thích rau xanh, cô không đụng đến da, thịt mỡ, rau mùi, tỏi, gừng nhưng lại rất thích cà chua chua. Bình thường gọi gì Ngôn Hạ ăn nấy, người khác khó mà nhìn ra. Bây giờ cô hơi say, không bận tâm che đậy nữa, chỉ chọn những thứ mình thích, còn tranh phần của Ninh Trác Nhiên nữa.
So với dáng vẻ ngoan ngoãn không chút thú vị ngày thường, thật sự rất khác biệt.
Ninh Trác Nhiên trầm trồ một lúc, sau đó đó dọa cô: "Nếu không ngoan ngoãn ngồi ăn, tôi sẽ để em đói bụng cả đêm."
Ngôn Hạ trong tiềm thức vẫn có chút sợ hãi Ninh Trác Nhiên, lập tức ngồi ngay ngắn, vừa gắp thức ăn vừa lén lút ngẩng đầu nhìn anh.
Bị Ngôn Hạ nhìn như vậy, Ninh Trác Nhiên có chút ngứa ngáy, liền đưa ly rượu vang đỏ trong tay cho cô: "Cẩn thận nghẹn, uống chút cho cổ họng đỡ khô."
Sợ rằng ông chủ nhà máy rượu sẽ tức hộc ra máu lớn khi nghe câu này, rượu vang đỏ Petrus 1996 được dùng như vậy, thật là phí của trời?
Ngôn Hạ vui vẻ nhấp một ngụm lớn, hai má ửng hồng, cô thè đầu lưỡi liếm vết rượu nơi khóe miệng, lẩm bẩm. "Cần bỏ thêm chút đường, không đủ ngọt!"
Ninh Trác Nhiên nở nụ cười: "Lại đây, tôi sẽ lấy kẹo cho em."
Ngôn Hạ tin là thật, loạng choạng đi đến bên cạnh anh, chưa kịp ngồi xuống, eo cô đã bị kéo mạnh vào lòng Ninh Trác Nhiên, cô thở hổn hển trong lòng anh.
Môi cô như hoa nở, Ninh Trác Nhiên nhìn chằm chằm một hồi lâu mới kiềm chế được ý muốn hôn cô, đưa ngón tay nhúng rượu vang đỏ lên môi cô xoa xoa.
Ngón tay bị giữ lại, Ngôn Hạ liếm một lúc rồi bối rối ngẩng đầu lên.
"Có ngọt không?" Ninh Trác Nhiên cong lên môi cười.
"Anh nói dối..." Ngôn Hạ lẩm bẩm buộc tội. "Không ngọt ngào chút nào, anh là một kẻ xấu, không phải bố tôi..."
Ninh Trác Nhiên thở không ra hơi, sắc mặt đen lại: "Em xem tôi là ai?"
Ngôn Hạ trợn to hai mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt anh, đột nhiên cô ôm cổ anh, hôn lên mắt anh, trong miệng lẩm bẩm phát âm kỳ quái, không biết là "Sa" hay là "Sơn".
Môi cô mềm mại và ẩm ướt, giống như gió mang theo mưa xuân, rơi trên mi mắt Ninh Trác Nhiên, cuối cùng cô liếm lông mi anh một cách tinh nghịch.
Ninh Trác Nhiên từ chối mọi thứ liên quan đến nước miếng, ngay cả người nhà cũng không ngoại lệ. Có một người tình đã hôn anh, bị anh vô thức đẩy và va vào tủ đầu giường, vì thế cô ta mới coi anh là "quái vật vô tình".
Đây là lần đầu tiên một người phụ nữ hôn lên mắt anh một cách thân mật như vậy.
...
Cảm giác cũng không tệ.
Ngôn Hạ ở nhà một đêm và rời đi vào chiều Chủ nhật, Tưởng Mi chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho cô, nuối tiếc đưa cô đến ga tàu điện ngầm.
Không lâu sau khi trở về căn hộ, Ngôn Hạ nhận được cuộc gọi từ Winnie. Cô ấy đã đợi cô ở bên dưới căn hộ.
Mở cửa xe thấy Winnie ngồi ở ghế sau, Ngôn Hạ ngạc nhiên, vội nói: "Vậy tôi sẽ ngồi ở phía trước."
Winnie không ngăn cản, chỉ mỉm cười.
Ngôn Hạ không quan tâm lắm, lặng lẽ ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy đến trung tâm thành phố, đi qua hai quảng trường phồn hoa, rẽ vào một đại lộ rợp bóng cây, đây là công viên Tương Hồ ở phía nam thành phố. Ngôn Hạ từng đến đó cùng bạn học. Nghe nói là bên kia hồ có khu biệt thự cao cấp, bên ngoài phồn hoa, bên trong yên tĩnh, là một trong những khu vực giàu có huyền bí bậc nhất Bắc Đô.
Cô ngạc nhiên, quay lại hỏi Winnie: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Biệt thự của Ninh tổng." Winnie cười nhạt nhìn cô. "Căn hộ của cô Ngôn quá nhỏ, xin chúc mừng cô Ngôn."
Winnie có ý gì? Có điều gì đã xảy ra mà Ngôn Hạ không biết?
Xe chạy vào một con đường mòn rồi dừng ở cổng, tài xế nói với bảo vệ vài câu thì cổng mở ra.
Lúc đầu Ngôn Hạ chỉ biết Ninh Trác Nhiên là một người giàu có, nhưng bây giờ Ngôn Hạ mới thấy khoảng cách giai cấp giữa cô và Ninh Trác Nhiên hơn cả chiều sâu Rãnh Mariana.
Các biệt thự ven đường không nhiều, chỉ lác đác vài căn trên các sườn dốc nhưng đều có diện tích rất lớn. Cây cối ở đây xanh mướt như những tấm gấm, điểm xuyết trên đó là những đóa hoa nhiều màu sắc. Xuyên qua mảng tường bằng cây được cắt tỉa cẩn thận là bể bơi, thảm cỏ, rồi đến bức tường bằng đá Granite màu xám lộng lẫy.
Xe chậm rãi lái đến con dốc giữa đồi, cửa cảm ứng tự động mở ra, tài xế đậu xe ở sân sau rồi mở cửa cho Ngôn Hạ, kính cẩn nói: "Cô Ngôn, xin mời!"
Biệt thự có hai căn, tòa nhà chính cao hơn, căn còn lại là một nhà mái bằng. Ngôn Hạ đi theo Winnie dọc theo con đường lát gạch đá xanh. Hai bên vườn có những người làm vườn đang cắt tỉa hoa và cây cối. Nhìn thấy Ngôn Hạ họ liền gật đầu và mỉm cười, Ngôn Hạ nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
Trước đại sảnh, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi tới, cười nói: "Là cô Ngôn sao? Tôi họ Triệu, cô có thể gọi tôi là dì Triệu, thiếu gia một lát nữa sẽ trở về, cô vào phòng khách uống trà và ăn ít trái cây trước."
Ngôn Hạ rất ngạc nhiên, cô vốn cho rằng đây chỉ là tài sản riêng của Ninh Trác Nhiên, không ngờ còn có quản gia, người làm vườn và những người hầu khác. Cô đến nhà họ Ninh sao? Cha mẹ và gia đình của Ninh Trác Nhiên có đây không? Ninh Trác Nhiên sẽ giới thiệu cô như thế nào?
Dì Triệu xem xét Ngôn Hạ. Bà chỉ nhận được thông báo có người đến dùng bữa tối, không ngờ là một cô gái trẻ như vậy. Bà đã ở biệt thự này hơn 20 năm nhưng chưa bao giờ thấy Ninh Trác Nhiên đưa một cô gái về biệt thự ăn tối một mình.
Bà vui vẻ vừa dẫn Ngôn Hạ vào phòng khách vừa giải thích: "Hôm nay không có ai ở đây cả. Nhị thiếu gia đã đi rồi, tuần sau chưa quay lại. Tam thiếu gia đi chơi với bạn. Thủ trưởng và phu nhân thích sống trong khu quân sự, khi rảnh thích đến chỗ lão tiên sinh, họ nói ở đây giao thông không tiện, hay tắc đường."
Ngôn Hạ không biết ai trong nhà họ Ninh, cô như đang đi trong sương mù vậy.
Dì Triệu pha cho bọn họ một bình trà thơm, bưng thêm đĩa hoa quả rồi vào bếp bận bịu với người khác. Ngôn Hạ ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động, khí chất tao nhã của cô dường như hòa vào không gian yên tĩnh nơi đây.
Winnie ngồi bên cạnh nhìn cô, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô mất mười sáu năm miệt mài học tập mới tốt nghiệp trường danh giá. Cô đã bứt phá trong hàng trăm ứng viên xuất sắc bước vào Ninh thị, mất vài năm nỗ lực mới trở thành thư ký riêng của Ninh Trác Nhiên. Mọi người đều ghen tị với cô vừa thông minh vừa may mắn. Nhưng bây giờ Ngôn Hạ chỉ cần dạng chân ra là có thể bước vào căn biệt thự sang trọng này và dùng bữa với Ninh Trác Nhiên, những người hầu trong căn biệt thự này đều nhìn cô với sự tôn trọng và coi cô như người yêu của Ninh Trác Nhiên.
Chỉ vậy thôi cũng đành cho qua nhưng Ngôn Hạ còn bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân trước mặt cô, soi xét công việc của cô, khiến cô bị Ninh Trác Nhiên trách móc hai lần. Lần này Ninh Trác Nhiên yêu cầu cô tìm lại một căn hộ khác cho Ngôn Hạ, muốn cô nghiên cứu phong cách trang trí nhà phù hợp với các cô gái trẻ cô, không thể tìm căn hộ cũ kỹ và nặng nề như căn hộ trước.
Đây chẳng phải là trách cô không chuyên tâm làm việc sao?
Khi xưa chọn căn hộ cho Ngôn Hạ, Winnie không lấy quá để tâm. Theo quan sát của Winnie, Ninh Trác Nhiên không có hứng thú với người phụ nữ này, không có ý định bao nuôi lâu dài, cũng sẽ không công khai. Cô không nghĩ Ngôn Hạ sẽ là một ngoại lệ.
Không ngờ Ngôn Hạ nhìn nhát gan lại biết đâm dao sau lưng, cũng khá có năng lực, có thể mê hoặc Ninh Trác Nhiên.
Hãy cứ chờ xem, ai là người có thể cười đến cuối cùng.
Winnie mỉm cười với Ngôn Hạ: "Cô Ngôn, có muốn tôi dẫn cô đi xem xung quanh không? Ninh tổng chưa về ngay, căn biệt thự này người bình thường không phải muốn vào là vào được đâu!"
Cô không tin rằng một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi lại không thích thú khi nhìn thấy một căn biệt thự như vậy. Tốt nhất Ngôn Hạ hãy đi lung tung, sờ mó khắp nơi. Ninh Trác Nhiên nhìn thấy chắn chắn sẽ không hài lòng.
Ngôn Hạ lắc đầu. "Cảm ơn, tôi muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi." Ngôn Hạ tuy không thông minh, tài giỏi, nhưng cô biết mình là ai, đang ở đâu, cô tuyệt đối không vọng tưởng về những thứ không thuộc về mình, cũng không yêu thích những thứ quá hào nhoáng.
Winnie lại nói một cách bất đắc dĩ. "Phòng ngủ của Ninh tổng ở trên lầu hai, cô không muốn lên xem sao?"
"Không cần vội."
Sao Winnie đột nhiên nhiệt tình với cô như vậy? Ngôn Hạ có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhìn Winnie với ánh mắt chân thành."Vẫn luôn làm phiền cô đến đón tôi. Tôi cũng rất xấu hổ, không muốn làm phiền cô nữa."
Nụ cười trên khóe miệng Winnie có chút cứng ngắc, may mà điện thoại reo đúng lúc, cô cầm lên nghe một hồi mới đứng dậy, nở một nụ cười "công thức". "Vậy thì tôi về trước, cô Ngôn, hãy từ từ tận hưởng."
Nhìn bóng lưng Winnie biến mất ngoài cửa, Ngôn Hạ thở dài một hơi.
Một lúc sau tiếng động cơ xe truyền đến, Ngôn Hạ bước nhanh ra khỏi đại sảnh, đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
Thân hình cao lớn của Ninh Trác Nhiên xuất hiện, ánh vàng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu lên người anh, bước đi của anh vô cùng điềm tĩnh và kiêu hãnh.
Khi nhìn thấy Ngôn Hạ đang đợi ở cửa, Ninh Trác Nhiên dừng lại cách cô năm, sáu mét. Anh nhìn cô, trên miệng nở một nụ cười. Dì Triệu vốn muốn bước ra chào hỏi nhưng khi nhìn thấy cảnh này, bà liền lặng lẽ lùi lại.
Ngôn Hạ không hiểu, cô bối rối nhìn anh, thấy anh vẫn chưa nhúc nhích vì vậy cô bước về phía anh.
Ninh Trác Nhiên nắm tay cô, cùng cô đi vào. "Chờ lâu lắm đúng không?"
Ngôn Hạ lắc đầu. "Em vừa mới đến thôi."
"Hai ngày nay em chán ăn đồ ăn bên ngoài nên tôi đưa em về nhà ăn. Đầu bếp ở nhà có tay nghề tốt, em sẽ thích."
Ngôn Hạ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ăn ở đâu không phải là vấn đề quan trọng với cô.
Ninh Trác Nhiên đi tắm trước. Anh thay quần áo mặc ở nhà, sau đó vào phòng ăn.
Phòng ăn được trang trí theo phong cách Pháp, ở giữa chiếc bàn dài đặt có một chiếc chuông bạc lớn, Ngôn Hạ có chút tò mò, chăm chú nhìn nó.
Ninh Trác Nhiên mỉm cười, cầm chuông lên lắc, âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng. "Ở đây quá lớn, trước đây anh em chúng tôi nghịch ngợm. Gọi mỗi người đều tốn sức, cho nên mới chuẩn bị cái này. Một tiếng có nghĩa là đồ ăn đã sẵn sàng, bây giờ nó đã thành một món đồ cổ."
Dì Triệu ở bên cạnh xúc động nói: "Bây giờ tất cả đều đi rồi, phu nhân cũng không về. Tôi cả ngày đều nhàn rỗi."
"Dì Triệu muốn đi theo mẹ tôi?" Ninh Trác Nhiên cười hỏi.
Dì Triệu lắc đầu liên tục. "Như vậy không được, phu nhân nói để tôi chăm sóc các cậu, chỉ cần các cậu đừng chê tôi già là được."
Trong khi nói chuyện, từng món ăn một đã được dọn ra. Tay nghề của đầu bếp quả thực rất tốt, kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây. Salad rau đặc biệt ngon, gà nướng vừa thơm vừa mềm.
Nhưng không hiểu sao Ngôn Hạ không vui vẻ lắm, cô thỉnh thoảng mất tập trung, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Ninh Trác Nhiên có chút khó hiểu, suy nghĩ một chút liều bảo người làm lấy một chai rượu vang đỏ từ hầm rượu ra để trợ hứng.
Sau mở nắp, anh tự tay rót một ly cho Ngôn Hạ: "Thử xem, rượu vang đỏ Petrus 1996."
Ngôn Hạ không hiểu về rượu nên cô uống hết bằng một hơi, khi rượu trôi xuống cổ họng, Ngôn Hạ ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, sự thận trọng khi ngồi xuống bàn ăn biến mất một nửa.
"Như thế này, cầm chân ly." Ninh Trác Nhiên hướng dẫn. "Lắc nó trước, sau đó nhấp một ngụm."
Thưởng thức rượu là một nghệ thuật, Ninh Trác Nhiên từ nhỏ đã học nên thưởng thức một cách tự nhiên, Ngôn Hạ cũng làm theo anh nhưng cô không hiểu ý nghĩa của việc này.
Ninh Trác Nhiên không bận tâm, rượu có thể khiến tâm trạng con người thư giãn. Rượu ngon có vị êm dịu, dư vị lưu lại lâu. Tửu lượng của Ngôn Hạ không tốt, cô uống hết hai ly, mắt liền trở nên mơ hồ.
Món ăn của từng người vốn dĩ được đặt riêng trước mặt họ, Ngôn Hạ lơ mơ tưởng đây là một chiếc bàn tròn lớn. Hướng về món ăn phía đối diện muốn gắp lên nhưng không với tới. Ngôn Hạ cắn môi tỏ vẻ đáng thương. "Không gắp được!"
Ninh Trác Nhiên thích thú, gắp một miếng thịt đưa lên miệng cô.
Ngôn Hạ cắn chặt đũa, cười ngây ngô. "Không cho anh ăn nữa!"
Ninh Trác Nhiên rút đũa, nghiêm nghị nói: "Ngoan, nhả ra."
Ngôn Hạ nhìn anh một cách khó hiểu, trong lòng có chút bực bội, đôi mắt đen trở nên ngấn nước. Ninh Trác Nhiên mềm lòng, giọng điệu nhẹ lại: "Không hợp vệ sinh."
Ngôn Hạ lại vui vẻ gật đầu, nói chuyện cổ quái: "Đúng vậy, cô giáo nói như vậy không hợp vệ sinh, em đổi đũa cho anh."
Ning Trác Nhiên cười, cô nghĩ mình là học sinh tiểu học sao?
Dì Triệu đã không còn ở đó, Ngôn Hạ lắc lư đi tới phòng bếp, cầm lấy một đôi đũa đưa cho Ninh Trác Nhiên, sau đó đột nhiên bật cười, lấy đũa chọc vào đĩa salad trước mặt anh, gắp ra quả cà chua nhỏ, để nó đung đưa trước mắt Ninh Trác Nhiên như muốn khoe khoang rồi lè lưỡi ra nuốt quả cà chua vào miệng.
Ninh Trác Nhiên phát hiện Ngôn Hạ kén ăn từ lâu rồi, cô không thích rau xanh, cô không đụng đến da, thịt mỡ, rau mùi, tỏi, gừng nhưng lại rất thích cà chua chua. Bình thường gọi gì Ngôn Hạ ăn nấy, người khác khó mà nhìn ra. Bây giờ cô hơi say, không bận tâm che đậy nữa, chỉ chọn những thứ mình thích, còn tranh phần của Ninh Trác Nhiên nữa.
So với dáng vẻ ngoan ngoãn không chút thú vị ngày thường, thật sự rất khác biệt.
Ninh Trác Nhiên trầm trồ một lúc, sau đó đó dọa cô: "Nếu không ngoan ngoãn ngồi ăn, tôi sẽ để em đói bụng cả đêm."
Ngôn Hạ trong tiềm thức vẫn có chút sợ hãi Ninh Trác Nhiên, lập tức ngồi ngay ngắn, vừa gắp thức ăn vừa lén lút ngẩng đầu nhìn anh.
Bị Ngôn Hạ nhìn như vậy, Ninh Trác Nhiên có chút ngứa ngáy, liền đưa ly rượu vang đỏ trong tay cho cô: "Cẩn thận nghẹn, uống chút cho cổ họng đỡ khô."
Sợ rằng ông chủ nhà máy rượu sẽ tức hộc ra máu lớn khi nghe câu này, rượu vang đỏ Petrus 1996 được dùng như vậy, thật là phí của trời?
Ngôn Hạ vui vẻ nhấp một ngụm lớn, hai má ửng hồng, cô thè đầu lưỡi liếm vết rượu nơi khóe miệng, lẩm bẩm. "Cần bỏ thêm chút đường, không đủ ngọt!"
Ninh Trác Nhiên nở nụ cười: "Lại đây, tôi sẽ lấy kẹo cho em."
Ngôn Hạ tin là thật, loạng choạng đi đến bên cạnh anh, chưa kịp ngồi xuống, eo cô đã bị kéo mạnh vào lòng Ninh Trác Nhiên, cô thở hổn hển trong lòng anh.
Môi cô như hoa nở, Ninh Trác Nhiên nhìn chằm chằm một hồi lâu mới kiềm chế được ý muốn hôn cô, đưa ngón tay nhúng rượu vang đỏ lên môi cô xoa xoa.
Ngón tay bị giữ lại, Ngôn Hạ liếm một lúc rồi bối rối ngẩng đầu lên.
"Có ngọt không?" Ninh Trác Nhiên cong lên môi cười.
"Anh nói dối..." Ngôn Hạ lẩm bẩm buộc tội. "Không ngọt ngào chút nào, anh là một kẻ xấu, không phải bố tôi..."
Ninh Trác Nhiên thở không ra hơi, sắc mặt đen lại: "Em xem tôi là ai?"
Ngôn Hạ trợn to hai mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt anh, đột nhiên cô ôm cổ anh, hôn lên mắt anh, trong miệng lẩm bẩm phát âm kỳ quái, không biết là "Sa" hay là "Sơn".
Môi cô mềm mại và ẩm ướt, giống như gió mang theo mưa xuân, rơi trên mi mắt Ninh Trác Nhiên, cuối cùng cô liếm lông mi anh một cách tinh nghịch.
Ninh Trác Nhiên từ chối mọi thứ liên quan đến nước miếng, ngay cả người nhà cũng không ngoại lệ. Có một người tình đã hôn anh, bị anh vô thức đẩy và va vào tủ đầu giường, vì thế cô ta mới coi anh là "quái vật vô tình".
Đây là lần đầu tiên một người phụ nữ hôn lên mắt anh một cách thân mật như vậy.
...
Cảm giác cũng không tệ.