Chương 12: Cây lưỡi hổ (6)
Chuyển ngữ: Khoanhkhactrongkyuc
Anna có vẻ ngoài nhỏ nhắn và ngọt ngào nhưng cô ấy đã hai mươi tuổi. Cô ấy từng là thư ký riêng của Ninh Trác Nhiên nhưng sau đó nghỉ thai sản, khi trở lại làm ở vị trí khác trong văn phòng thư ký.
Sau khi Winnie từ chức, Anna trở lại làm thư ký riêng của Ninh Trác Nhiên.
So với Winnie, Anna nhiệt tình và hoạt bát hơn. Khi ngồi trong xe cô ấy hết lần này đến lần khác quay đầu lại nói chuyện với Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ rất ngạc nhiên, cuối tuần trước cô vẫn gặp Winnie trong biệt thự, tại sao cô ta lại đột ngột từ chức? Ngôn Hạ không kiềm chế, cuối cùng vẫn hỏi: "Tại sao thư ký Winnie lại nghỉ việc vậy?"
Anna mỉm cười đầy ẩn ý. "Hôm thứ hai cô ấy khóc chạy ra khỏi phòng làm việc của Ninh tổng. Chúng tôi đều đoán xem cô ấy có ý với Ninh tổng..."
Xe rời thành phố, đi khoảng hai mươi phút trên đường cao tốc rồi dừng lại trước một tòa nhà không có gì nổi bật. Trên cổng treo một tấm bảng: [Phòng tập boxing bắn súng Chính Đạo]
Hành lang dài ở giữa dẫn đến phòng tập bị dây leo che khuất, ánh sáng không thể lọt vào, trông có vẻ u ám. Khi Ngôn Hạ bước vào trong, có một tiếng động bị bóp nghẹt vang lên, kèm theo đó là tiếng hò hét khiến Ngôn Hạ vô thức nâng cao cảnh giác.
Bước vào bên trong, đèn điện sáng trưng, lễ tân yêu cầu họ đeo bịt tai rồi dẫn họ vào trường bắn. Trường bắn trống không, chỉ có một vài người vây quanh nhìn một người - Ninh Trác Nhiên. Anh mặc quần áo thể thao và đeo bịt tai, tay cầm khẩu súng lục. Từ góc nhìn của Ngôn Hạ, có thể thấy khuôn mặt trầm mặc, đôi mắt tập trung và khí thế hơn người toát ra từ anh.
Một tiếng bóp cò vàng lên, Ngôn Hạ đeo bịt tai vẫn không khỏi giật mình, cô sợ quá hét lên, mọi người kinh ngạc nhìn cô.
Ninh Trác Nhiên xoay khẩu súng lục quanh các ngón tay một cách khéo léo rồi đưa súng cho người đồng đội bên cạnh và vẫy tay với Ngôn Hạ.
"Mười điểm, 10 lượt bắn tổng chín mươi bảy điểm, ván 6 thắng."
Kết quả được thông báo, xung quanh trở nên náo nhiệt.
"Được đó!"
"Ninh Trác Nhiên, cậu lén lút luyện tập sao? Thật nguy hiểm!"
"Gừng già và cay, vẫn là Ninh Trác Nhiên lợi hại."
...
Ninh Trác Nhiên mỉm cười tiếp nhận những lời khen ngợi rồi vỗ vai người đàn ông bên cạnh: "Được rồi, đừng có nịnh nọt tôi, thua cuộc phải chịu phạt. 10% lợi nhuận "Tiêu dao du" không phải con số nhỏ, cảm ơn sự hào phóng của cậu."
Người bên cạnh tức giận đấm anh một cái. "Còn chưa kết thúc, lát nữa chúng ta sẽ đánh boxing, tôi không tin tôi không thắng được cậu."
Bọn họ nói cười vui vẻ, chắc hẳn là bạn bè thân thiết.
Ngôn Hạ có chút bất ngờ cùng băn khoăn, cô đi theo Ninh Trác Nhiên gần một năm, anh chưa từng giới thiệu cô với bạn bè, tất nhiên cô không thể yêu cầu và cô cũng không muốn yêu cầu. Tuy bạn bè của Ninh Trác Nhiên và người thân Ngôn Hạ khó có thể gặp nhau, nhưng càng ít người biết thân phận của cô càng tốt.
"Đến đây!" Ninh Trác Nhiên nói một cách tự nhiên. "Giới thiệu với em, Hoắc Nam Bắc và Hạ Vệ Lan còn có Trang Tây Hành, em đã từng gặp."
Hoắc Nam Bắc là người cùng Ninh Trác Nhiên cá cược, Hạ Vệ Lan và Trang Tây Hành ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Sáu ánh mắt không hề che giấu nhìn thẳng vào Ngôn Hạ.
Trang Tây Hành cười nói: "Em rất đáng yêu nhưng tiếc là Ninh Trác Nhiên ra tay trước. Lúc nào cậu ta cũng nhanh hơn anh, không phục cũng không được."
Hóa ra Trang Tây Hành là bạn của Ninh Trác Nhiên, hôm đó anh ta cố ý trêu chọc cô?
Ngôn Hạ cảm thấy lạnh lẽo, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm.
"Cứ gọi cô ấy là Tiểu Hạ." Ninh Trác Nhiên thản nhiên nói. "Em cùng hai người bọn họ ngồi nghỉ một lát đi, Tôi kết thúc trận đấu với Nam Bắc sẽ quay lại ngay!"
Hoắc Nam Bắc và Ninh Trác Nhiên đi đến khu vực đấu boxing. Hạ Vệ Lan và Trang Tây Hành bề ngoài nho nhã, Cả hai đều tỏ ra khinh thường về hành vi thô bạo của những kẻ man rợ như Ninh Trác Nhiên và Hoắc Nam Bắc. Ngôn Hạ cùng họ đến khu vực nghỉ ngơi, cô gọi đồ uống và đồ ăn nhẹ rồi ngồi xuống trò chuyện.
"Bạn của em đã đến thử vai." Trang Tây Hành lên tiếng. "Trợ lý của anh nói vẻ ngoài của cô ấy rất đẹp nhưng thiếu khí chất và khả năng diễn xuất, khó có thể tiến xa được."
Ngôn Hạ do dự hỏi: "Thật sự không được sao? Cô ấy rất chăm chỉ. Anh có thể cho cô ấy một cơ hội không?"
"Được, anh không thể từ chối yêu cầu của một cô gái xinh đẹp như em. Em bảo cô ấy hãy chờ thông báo đi." Trang Tây Hành hào phóng nói, nhìn cô với vẻ tiếc nuối: "Nếu em có hứng thú, anh sẽ hỏi Ninh Trác Nhiên."
Hạ Vệ Lan ở một bên chậm rãi lên tiếng: "Tây Hành, để người phụ nữ của Ninh Trác Nhiên cùng người khác lôi lôi kéo kéo kéo, anh đang đùa sao?"
Như để khẳng định lời nói của Hạ Vệ Lan, cách đó không xa Ninh Trác Nhiên xuất hiện ở khu tập thể hình. Anh thay quần áo rồi đấm mấy cú vào bao cát bên cạnh, áo thun dính sát vào người và vạch ra đường nét của cơ ngực, cánh tay cơ bắp của anh lắc lư theo những động tác mạnh mẽ.
Ngôn Hạ nhíu chặt mày, chợt nhớ đến cánh tay rắn chắc ôm cô mỗi đêm. Cô từng thử gỡ cánh tay đó ra nhưng bắp tay của anh cứng như đá, cô không thể gỡ ra được. Hóa ra anh thường tập luyện ở nơi này, thảo nào anh có thân hình và cơ bắp như vậy.
Không bao lâu sau, Hoắc Nam Bắc đi ra, vóc dáng cũng không thể xem thường, vừa nhìn đã biết không phải người dễ đối phó.
Hai người đứng đối mặt nhau, sau khi khởi động xong, một tiếng hét lớn vang lên, cả hai bắt đầu giao đấu.
Ngôn Hạ di chuyển lên phía trước, chăm chú nhìn Ninh Trác Nhiên và Hoắc Nam Bắc đối đầu.
Hạ Vệ Lan ung dung ngồi vắt chéo chân, an ủi Ngôn Hạ. "Đừng lo lắng, Trác Nhiên từng sống với bố trong quân khu. Hồi trước cậu ta từng bị bố huấn luyện như bộ đội, trận giao đấu này chẳng là gì so với cậu ta hết."
Ngôn Hạ xấu hổ ngồi xuống và uống nước để che giấu sự lo lắng trong lòng.
Hai người trên sân khấu đã tấn công nhau hai lần, những cú đấm và đá đều mang đầy sự nam tính của đàn ông, giống như hai con báo bị đánh thức từ giấc ngủ yên, hung dữ và mạnh mẽ.
Hoắc Nam Bắc quay lại và tung một cú đấm nhanh như chớp vào vai Ninh Trác Nhiên từ một góc hiểm.
Ninh Trác Nhiên khịt mũi, sau khi nhận cú đấm này, anh ngay lập tức dùng tay trái đánh vào ngực Hoắc Nam Bắc.
Ngôn Hạ giật mình đứng dậy, cô vô thức hét lên một tiếng.
Ninh Trác Nhiên mất tập trung, Hoắc Nam Bắc thuận thế đấm vào vai trái của anh. Ninh Trác Nhiên lùi về phía sau và ngã xuống đất, Hoắc Nam Bắc nắm bắt cơ hội đá vào chỗ hiểm của Ninh Trác Nhiên.
"Tôi nhận thua." Ninh Trác Nhiên nói.
"Cảm ơn cậu đã nhường" Hoắc Nam Bắc vui vẻ, nhìn Ngôn Hạ nói: "Một nửa công lao là của em, lợi nhuận anh thắng được sẽ chia cho em một nửa!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lớp áo mỏng dính sát vào người, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên. Tóc Ninh Trác Nhiên ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, gương mặt ướt đẫm một tầng mồ hôi, vài giọt mồ hôi chảy xuống mặt nhanh chóng thấm vào trong cổ áo, vô cùng gợi cảm.
Ngôn Hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đưa cho anh một chiếc khăn sạch để lau mặt. Cô không hiểu bọn họ đang chơi trò gì nhưng cô biết mình đã làm ảnh hưởng đến Ninh Trác Nhiên, đành xin lỗi. "Thực xin lỗi, em không nên làm anh phân tâm."
Ninh Trác Nhiên vui vẻ xoa mái tóc của cô: "Không cần lo lắng. Mau cảm ơn Nam Bắc. 5% lợi nhuận này thuộc về em cũng không tồi."
Không biết Ninh Trác Nhiên đang nói thật hay nói đùa, Ngôn Hạ không quá để tâm đến nó nhưng cô vẫn cảm ơn Hoắc Nam Bắc.
Ninh Trác Nhiên đi tắm rửa và thay quần áo sau đó mọi người đến nhà hàng ăn tối. Thời gian không còn sớm, Ninh Trác Nhiên lại mang theo Ngôn Hạ, hiển nhiên không ai có dự định chơi trò gì tiếp theo, ăn uống xong xuôi, liền ai về nhà nấy.
"Em có muốn bắn thử không?" Ninh Trác Nhiên đề nghị khi thấy Ngôn Hạ tò mò nhìn những khẩu súng được bày trên cửa sổ.
Ngôn Hạ chần chừ không nhúc nhích, cô có chút thích thú nhưng cũng sợ hãi.
Ninh Trác Nhiên mỉm cười đưa Ngôn Hạ đến phía trước khu bắn súng, anh chọn một khẩu súng lục nhỏ cho cô, rồi tự mình giúp cô đeo bịt tai. Hai người cùng nhau tiến lên một chút, Ninh Trác Nhiên vòng tay ra sau, nắm lấy cổ tay của cô.
"Nạp đạn, kéo chốt an toàn, nín thở, nhắm,..."
Ninh Trác Nhiên ôm cô, khép hai tay lại, đặt ngón trỏ lên cò súng, hơi thở nam tính nhẹ nhàng và mạnh mẽ truyền đến khiến người Ngôn Hạ choáng váng.
"Bóp cò!"
Ninh Trác Nhiên nói, Ngôn Hạ bóp cò trong tiềm thức, một tiếng động bóp nghẹt truyền đến, mục tiêu phía trước bị bắn trúng. Ngôn Hạ liếc nhìn kết quả, là chín điểm.
Ngôn Hạ có chút phấn khích khi lần đầu tiên được sử dụng súng thật, cô quay đầu lại nhìn Ninh Trác Nhiên.
"Rất tốt!" Ninh Trác Nhiên khen ngợi. "Tiếp tục."
Ninh Trác Nhiên thả ngón tay ra, chỉ đỡ lấy cổ tay của cô. Ngôn Hạ lại bắn thêm một phát, lực phản lại của súng không nhỏ, cô chỉ bắn trúng vòng 6 điểm.
Ngôn Hạ tròn mắt như thể không thể tin rằng mình thực sự bóp cò, không dễ dàng như khi nãy. Ninh Trác Nhiên mỉm cười, buông tay ra, đứng ở phía sau cô động viên: "Không sao, cứ tiếp tục đi."
Cô đau lòng, hai tay cầm súng lục, nín thở nhắm thẳng vào hồng tâm, bắn liên tiếp hai phát, hai cánh tay cô tê dại nhưng kết quả chỉ có một lỗ đạn xuất hiện bên rìa bia, phát còn lại bắn trượt bia.
"Không bắn nữa..." Ngôn Hạ mặt đỏ bừng, cô đặt lại khẩu súng vào tay Ninh Trác Nhiên.
Ninh Trác Nhiên cười. "Ngốc, em chỉ cần coi cái này như súng đồ chơi là được. Lần đầu tiên anh chạm vào nó, anh cũng giống như em. Anh còn không nhớ anh phải tập luyện bao nhiêu ngàn lần mới có thể đạt tới trình độ hiện tại."
Anh cầm súng rồi nín thở, bắn hết những phát còn lại. Súng bắn trúng mười phát, tư thế của anh khi bắn súng tuấn tú đến mức Ngôn Hạ không dám chớp mắt.
Ninh Trác Nhiên ném súng vào tay huấn luyện viên, nhìn vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ của Ngôn Hạ, anh càng cảm thấy vui vẻ, nhéo nhéo vành tai cô trìu mến. "Chúng ta về thôi, lần sau nếu em thích thì có thể quay lại."
Hai người đi dọc theo con đường trước sân vận động đến bãi đậu xe, dây leo che trời che nắng bị gió thổi tạo tiếng kêu xào xạc, mới xế chiều đã cảm thấy lạnh lẽo và u tối. Nhưng có Ninh Trác Nhiên ở bên cạnh, cảm giác đó liền mau chóng biến mất.
Xe đậu ở bãi đậu xe cách đó không xa, hai người lên xe và thắt dây an toàn nhưng Ninh Trác Nhiên chưa vội khởi động xe mà quay sang hỏi Ngôn Hạ: "Thế nào, vui lên chưa?"
Ngôn Hạ sửng sốt một chút: "Em... rất vui!"
Ninh Trác Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt thấu suốt. "Từ cuối tuần trước cho tới giờ em luôn không vui, đúng không? Tôi đã đuổi việc Winnie rồi. Tôi không thích loại người như vậy. Nếu tôi bao nuôi cô ta, cô ta còn đồng ý nhanh hơn em đó. Đừng để tâm đến những hành động nhỏ nhặt của cô ta, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi thôi."
Ngôn Hạ không nói nên lời.
Ninh Trác Nhiên thay cô trút giận buộc Winnie từ chức? Hôm nay anh đưa cô đến trường bắn chỉ để cô không nghĩ ngợi lung tung nữa?
Nếu nói Ngôn Hạ không cảm động là nói dối nhưng cô không thể quá cảm động.
Có lẽ anh và bạn bè chỉ coi cô như thú cưng mà họ nuôi. Anh không cho ai bắt nạt thú cưng của mình.
"Ừ." Cô ngoan ngoãn nghe lời.
Ninh Trác Nhiên vuốt ve một bên tai Ngôn Hạ, cảm giác thật dễ chịu. Không biết vì sao gần đây anh luôn thích âu yếm cô như vậy. Nhưng anh không quá để tâm, mắt người tình nhỏ đã ngấn nước, cô sắp khóc, là bị anh làm cho cảm động đến không kìm được nước mắt?
Tại sao cô lại mềm mại như vậy? Thật giống như một con thỏ trắng nhỏ!
Anh khởi động xe và lùi ra khỏi bãi đậu xe.
Thỏ trắng nhỏ giọng hỏi. "Chúng ta đi đâu?"
"Về biệt thự."
Thỏ trắng nhỏ có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh, cho rằng bản thân đã phạm sai lầm.
Thực ra hôm nay về biệt thự không quá thích hợp, hai em trai đều ở nhà, nhưng lời nói đã nói ra nếu lại thay đổi, liệu thỏ trắng nhỏ có trốn dưới chăn khóc thầm không?
Anh không do dự nữa, nhấn ga và lái xe về phía biệt thự.
Anna có vẻ ngoài nhỏ nhắn và ngọt ngào nhưng cô ấy đã hai mươi tuổi. Cô ấy từng là thư ký riêng của Ninh Trác Nhiên nhưng sau đó nghỉ thai sản, khi trở lại làm ở vị trí khác trong văn phòng thư ký.
Sau khi Winnie từ chức, Anna trở lại làm thư ký riêng của Ninh Trác Nhiên.
So với Winnie, Anna nhiệt tình và hoạt bát hơn. Khi ngồi trong xe cô ấy hết lần này đến lần khác quay đầu lại nói chuyện với Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ rất ngạc nhiên, cuối tuần trước cô vẫn gặp Winnie trong biệt thự, tại sao cô ta lại đột ngột từ chức? Ngôn Hạ không kiềm chế, cuối cùng vẫn hỏi: "Tại sao thư ký Winnie lại nghỉ việc vậy?"
Anna mỉm cười đầy ẩn ý. "Hôm thứ hai cô ấy khóc chạy ra khỏi phòng làm việc của Ninh tổng. Chúng tôi đều đoán xem cô ấy có ý với Ninh tổng..."
Xe rời thành phố, đi khoảng hai mươi phút trên đường cao tốc rồi dừng lại trước một tòa nhà không có gì nổi bật. Trên cổng treo một tấm bảng: [Phòng tập boxing bắn súng Chính Đạo]
Hành lang dài ở giữa dẫn đến phòng tập bị dây leo che khuất, ánh sáng không thể lọt vào, trông có vẻ u ám. Khi Ngôn Hạ bước vào trong, có một tiếng động bị bóp nghẹt vang lên, kèm theo đó là tiếng hò hét khiến Ngôn Hạ vô thức nâng cao cảnh giác.
Bước vào bên trong, đèn điện sáng trưng, lễ tân yêu cầu họ đeo bịt tai rồi dẫn họ vào trường bắn. Trường bắn trống không, chỉ có một vài người vây quanh nhìn một người - Ninh Trác Nhiên. Anh mặc quần áo thể thao và đeo bịt tai, tay cầm khẩu súng lục. Từ góc nhìn của Ngôn Hạ, có thể thấy khuôn mặt trầm mặc, đôi mắt tập trung và khí thế hơn người toát ra từ anh.
Một tiếng bóp cò vàng lên, Ngôn Hạ đeo bịt tai vẫn không khỏi giật mình, cô sợ quá hét lên, mọi người kinh ngạc nhìn cô.
Ninh Trác Nhiên xoay khẩu súng lục quanh các ngón tay một cách khéo léo rồi đưa súng cho người đồng đội bên cạnh và vẫy tay với Ngôn Hạ.
"Mười điểm, 10 lượt bắn tổng chín mươi bảy điểm, ván 6 thắng."
Kết quả được thông báo, xung quanh trở nên náo nhiệt.
"Được đó!"
"Ninh Trác Nhiên, cậu lén lút luyện tập sao? Thật nguy hiểm!"
"Gừng già và cay, vẫn là Ninh Trác Nhiên lợi hại."
...
Ninh Trác Nhiên mỉm cười tiếp nhận những lời khen ngợi rồi vỗ vai người đàn ông bên cạnh: "Được rồi, đừng có nịnh nọt tôi, thua cuộc phải chịu phạt. 10% lợi nhuận "Tiêu dao du" không phải con số nhỏ, cảm ơn sự hào phóng của cậu."
Người bên cạnh tức giận đấm anh một cái. "Còn chưa kết thúc, lát nữa chúng ta sẽ đánh boxing, tôi không tin tôi không thắng được cậu."
Bọn họ nói cười vui vẻ, chắc hẳn là bạn bè thân thiết.
Ngôn Hạ có chút bất ngờ cùng băn khoăn, cô đi theo Ninh Trác Nhiên gần một năm, anh chưa từng giới thiệu cô với bạn bè, tất nhiên cô không thể yêu cầu và cô cũng không muốn yêu cầu. Tuy bạn bè của Ninh Trác Nhiên và người thân Ngôn Hạ khó có thể gặp nhau, nhưng càng ít người biết thân phận của cô càng tốt.
"Đến đây!" Ninh Trác Nhiên nói một cách tự nhiên. "Giới thiệu với em, Hoắc Nam Bắc và Hạ Vệ Lan còn có Trang Tây Hành, em đã từng gặp."
Hoắc Nam Bắc là người cùng Ninh Trác Nhiên cá cược, Hạ Vệ Lan và Trang Tây Hành ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Sáu ánh mắt không hề che giấu nhìn thẳng vào Ngôn Hạ.
Trang Tây Hành cười nói: "Em rất đáng yêu nhưng tiếc là Ninh Trác Nhiên ra tay trước. Lúc nào cậu ta cũng nhanh hơn anh, không phục cũng không được."
Hóa ra Trang Tây Hành là bạn của Ninh Trác Nhiên, hôm đó anh ta cố ý trêu chọc cô?
Ngôn Hạ cảm thấy lạnh lẽo, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm.
"Cứ gọi cô ấy là Tiểu Hạ." Ninh Trác Nhiên thản nhiên nói. "Em cùng hai người bọn họ ngồi nghỉ một lát đi, Tôi kết thúc trận đấu với Nam Bắc sẽ quay lại ngay!"
Hoắc Nam Bắc và Ninh Trác Nhiên đi đến khu vực đấu boxing. Hạ Vệ Lan và Trang Tây Hành bề ngoài nho nhã, Cả hai đều tỏ ra khinh thường về hành vi thô bạo của những kẻ man rợ như Ninh Trác Nhiên và Hoắc Nam Bắc. Ngôn Hạ cùng họ đến khu vực nghỉ ngơi, cô gọi đồ uống và đồ ăn nhẹ rồi ngồi xuống trò chuyện.
"Bạn của em đã đến thử vai." Trang Tây Hành lên tiếng. "Trợ lý của anh nói vẻ ngoài của cô ấy rất đẹp nhưng thiếu khí chất và khả năng diễn xuất, khó có thể tiến xa được."
Ngôn Hạ do dự hỏi: "Thật sự không được sao? Cô ấy rất chăm chỉ. Anh có thể cho cô ấy một cơ hội không?"
"Được, anh không thể từ chối yêu cầu của một cô gái xinh đẹp như em. Em bảo cô ấy hãy chờ thông báo đi." Trang Tây Hành hào phóng nói, nhìn cô với vẻ tiếc nuối: "Nếu em có hứng thú, anh sẽ hỏi Ninh Trác Nhiên."
Hạ Vệ Lan ở một bên chậm rãi lên tiếng: "Tây Hành, để người phụ nữ của Ninh Trác Nhiên cùng người khác lôi lôi kéo kéo kéo, anh đang đùa sao?"
Như để khẳng định lời nói của Hạ Vệ Lan, cách đó không xa Ninh Trác Nhiên xuất hiện ở khu tập thể hình. Anh thay quần áo rồi đấm mấy cú vào bao cát bên cạnh, áo thun dính sát vào người và vạch ra đường nét của cơ ngực, cánh tay cơ bắp của anh lắc lư theo những động tác mạnh mẽ.
Ngôn Hạ nhíu chặt mày, chợt nhớ đến cánh tay rắn chắc ôm cô mỗi đêm. Cô từng thử gỡ cánh tay đó ra nhưng bắp tay của anh cứng như đá, cô không thể gỡ ra được. Hóa ra anh thường tập luyện ở nơi này, thảo nào anh có thân hình và cơ bắp như vậy.
Không bao lâu sau, Hoắc Nam Bắc đi ra, vóc dáng cũng không thể xem thường, vừa nhìn đã biết không phải người dễ đối phó.
Hai người đứng đối mặt nhau, sau khi khởi động xong, một tiếng hét lớn vang lên, cả hai bắt đầu giao đấu.
Ngôn Hạ di chuyển lên phía trước, chăm chú nhìn Ninh Trác Nhiên và Hoắc Nam Bắc đối đầu.
Hạ Vệ Lan ung dung ngồi vắt chéo chân, an ủi Ngôn Hạ. "Đừng lo lắng, Trác Nhiên từng sống với bố trong quân khu. Hồi trước cậu ta từng bị bố huấn luyện như bộ đội, trận giao đấu này chẳng là gì so với cậu ta hết."
Ngôn Hạ xấu hổ ngồi xuống và uống nước để che giấu sự lo lắng trong lòng.
Hai người trên sân khấu đã tấn công nhau hai lần, những cú đấm và đá đều mang đầy sự nam tính của đàn ông, giống như hai con báo bị đánh thức từ giấc ngủ yên, hung dữ và mạnh mẽ.
Hoắc Nam Bắc quay lại và tung một cú đấm nhanh như chớp vào vai Ninh Trác Nhiên từ một góc hiểm.
Ninh Trác Nhiên khịt mũi, sau khi nhận cú đấm này, anh ngay lập tức dùng tay trái đánh vào ngực Hoắc Nam Bắc.
Ngôn Hạ giật mình đứng dậy, cô vô thức hét lên một tiếng.
Ninh Trác Nhiên mất tập trung, Hoắc Nam Bắc thuận thế đấm vào vai trái của anh. Ninh Trác Nhiên lùi về phía sau và ngã xuống đất, Hoắc Nam Bắc nắm bắt cơ hội đá vào chỗ hiểm của Ninh Trác Nhiên.
"Tôi nhận thua." Ninh Trác Nhiên nói.
"Cảm ơn cậu đã nhường" Hoắc Nam Bắc vui vẻ, nhìn Ngôn Hạ nói: "Một nửa công lao là của em, lợi nhuận anh thắng được sẽ chia cho em một nửa!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lớp áo mỏng dính sát vào người, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên. Tóc Ninh Trác Nhiên ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, gương mặt ướt đẫm một tầng mồ hôi, vài giọt mồ hôi chảy xuống mặt nhanh chóng thấm vào trong cổ áo, vô cùng gợi cảm.
Ngôn Hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đưa cho anh một chiếc khăn sạch để lau mặt. Cô không hiểu bọn họ đang chơi trò gì nhưng cô biết mình đã làm ảnh hưởng đến Ninh Trác Nhiên, đành xin lỗi. "Thực xin lỗi, em không nên làm anh phân tâm."
Ninh Trác Nhiên vui vẻ xoa mái tóc của cô: "Không cần lo lắng. Mau cảm ơn Nam Bắc. 5% lợi nhuận này thuộc về em cũng không tồi."
Không biết Ninh Trác Nhiên đang nói thật hay nói đùa, Ngôn Hạ không quá để tâm đến nó nhưng cô vẫn cảm ơn Hoắc Nam Bắc.
Ninh Trác Nhiên đi tắm rửa và thay quần áo sau đó mọi người đến nhà hàng ăn tối. Thời gian không còn sớm, Ninh Trác Nhiên lại mang theo Ngôn Hạ, hiển nhiên không ai có dự định chơi trò gì tiếp theo, ăn uống xong xuôi, liền ai về nhà nấy.
"Em có muốn bắn thử không?" Ninh Trác Nhiên đề nghị khi thấy Ngôn Hạ tò mò nhìn những khẩu súng được bày trên cửa sổ.
Ngôn Hạ chần chừ không nhúc nhích, cô có chút thích thú nhưng cũng sợ hãi.
Ninh Trác Nhiên mỉm cười đưa Ngôn Hạ đến phía trước khu bắn súng, anh chọn một khẩu súng lục nhỏ cho cô, rồi tự mình giúp cô đeo bịt tai. Hai người cùng nhau tiến lên một chút, Ninh Trác Nhiên vòng tay ra sau, nắm lấy cổ tay của cô.
"Nạp đạn, kéo chốt an toàn, nín thở, nhắm,..."
Ninh Trác Nhiên ôm cô, khép hai tay lại, đặt ngón trỏ lên cò súng, hơi thở nam tính nhẹ nhàng và mạnh mẽ truyền đến khiến người Ngôn Hạ choáng váng.
"Bóp cò!"
Ninh Trác Nhiên nói, Ngôn Hạ bóp cò trong tiềm thức, một tiếng động bóp nghẹt truyền đến, mục tiêu phía trước bị bắn trúng. Ngôn Hạ liếc nhìn kết quả, là chín điểm.
Ngôn Hạ có chút phấn khích khi lần đầu tiên được sử dụng súng thật, cô quay đầu lại nhìn Ninh Trác Nhiên.
"Rất tốt!" Ninh Trác Nhiên khen ngợi. "Tiếp tục."
Ninh Trác Nhiên thả ngón tay ra, chỉ đỡ lấy cổ tay của cô. Ngôn Hạ lại bắn thêm một phát, lực phản lại của súng không nhỏ, cô chỉ bắn trúng vòng 6 điểm.
Ngôn Hạ tròn mắt như thể không thể tin rằng mình thực sự bóp cò, không dễ dàng như khi nãy. Ninh Trác Nhiên mỉm cười, buông tay ra, đứng ở phía sau cô động viên: "Không sao, cứ tiếp tục đi."
Cô đau lòng, hai tay cầm súng lục, nín thở nhắm thẳng vào hồng tâm, bắn liên tiếp hai phát, hai cánh tay cô tê dại nhưng kết quả chỉ có một lỗ đạn xuất hiện bên rìa bia, phát còn lại bắn trượt bia.
"Không bắn nữa..." Ngôn Hạ mặt đỏ bừng, cô đặt lại khẩu súng vào tay Ninh Trác Nhiên.
Ninh Trác Nhiên cười. "Ngốc, em chỉ cần coi cái này như súng đồ chơi là được. Lần đầu tiên anh chạm vào nó, anh cũng giống như em. Anh còn không nhớ anh phải tập luyện bao nhiêu ngàn lần mới có thể đạt tới trình độ hiện tại."
Anh cầm súng rồi nín thở, bắn hết những phát còn lại. Súng bắn trúng mười phát, tư thế của anh khi bắn súng tuấn tú đến mức Ngôn Hạ không dám chớp mắt.
Ninh Trác Nhiên ném súng vào tay huấn luyện viên, nhìn vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ của Ngôn Hạ, anh càng cảm thấy vui vẻ, nhéo nhéo vành tai cô trìu mến. "Chúng ta về thôi, lần sau nếu em thích thì có thể quay lại."
Hai người đi dọc theo con đường trước sân vận động đến bãi đậu xe, dây leo che trời che nắng bị gió thổi tạo tiếng kêu xào xạc, mới xế chiều đã cảm thấy lạnh lẽo và u tối. Nhưng có Ninh Trác Nhiên ở bên cạnh, cảm giác đó liền mau chóng biến mất.
Xe đậu ở bãi đậu xe cách đó không xa, hai người lên xe và thắt dây an toàn nhưng Ninh Trác Nhiên chưa vội khởi động xe mà quay sang hỏi Ngôn Hạ: "Thế nào, vui lên chưa?"
Ngôn Hạ sửng sốt một chút: "Em... rất vui!"
Ninh Trác Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt thấu suốt. "Từ cuối tuần trước cho tới giờ em luôn không vui, đúng không? Tôi đã đuổi việc Winnie rồi. Tôi không thích loại người như vậy. Nếu tôi bao nuôi cô ta, cô ta còn đồng ý nhanh hơn em đó. Đừng để tâm đến những hành động nhỏ nhặt của cô ta, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi thôi."
Ngôn Hạ không nói nên lời.
Ninh Trác Nhiên thay cô trút giận buộc Winnie từ chức? Hôm nay anh đưa cô đến trường bắn chỉ để cô không nghĩ ngợi lung tung nữa?
Nếu nói Ngôn Hạ không cảm động là nói dối nhưng cô không thể quá cảm động.
Có lẽ anh và bạn bè chỉ coi cô như thú cưng mà họ nuôi. Anh không cho ai bắt nạt thú cưng của mình.
"Ừ." Cô ngoan ngoãn nghe lời.
Ninh Trác Nhiên vuốt ve một bên tai Ngôn Hạ, cảm giác thật dễ chịu. Không biết vì sao gần đây anh luôn thích âu yếm cô như vậy. Nhưng anh không quá để tâm, mắt người tình nhỏ đã ngấn nước, cô sắp khóc, là bị anh làm cho cảm động đến không kìm được nước mắt?
Tại sao cô lại mềm mại như vậy? Thật giống như một con thỏ trắng nhỏ!
Anh khởi động xe và lùi ra khỏi bãi đậu xe.
Thỏ trắng nhỏ giọng hỏi. "Chúng ta đi đâu?"
"Về biệt thự."
Thỏ trắng nhỏ có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh, cho rằng bản thân đã phạm sai lầm.
Thực ra hôm nay về biệt thự không quá thích hợp, hai em trai đều ở nhà, nhưng lời nói đã nói ra nếu lại thay đổi, liệu thỏ trắng nhỏ có trốn dưới chăn khóc thầm không?
Anh không do dự nữa, nhấn ga và lái xe về phía biệt thự.