Chương 13
Long ngồi trong phòng, lưng tựa vào ghế xoay, mắt chăm chú quan sát màn hình camera gắn trên tường rồi nghiến răng kèn kẹt. Dám vứt hoa của đại thiếu gia đi à? Con nhỏ này đúng là chẳng coi ai ra gì!
Quang, trợ lý của đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long ngồi bên cạnh, nhìn vẻ cau có của Long thì cười cười nói:
– Anh Long, có nhất thiết phải theo đuổi cô ta không? Ngoài kia gái đẹp sẵn sàng chiều anh đâu có thiếu!
– Mày thì biết cái gì! Yên đấy anh nghĩ cách!
Long chau mày nghĩ ngợi, nghe có tiếng gõ cửa thì bực bội trả lời:
– Mời vào!
Huệ mở cánh cửa gỗ nâu bóng bước vào phòng làm việc của Long, cũng là phòng của phó giám đốc khách sạn Elise, cô ta nhăn nhó kêu ca:
– Anh Long!
– Có chuyện gì?
– Anh bảo với chị Lan đi, buổi tối em còn nhiều việc lắm, tự dưng chị ấy lại xếp em vào ca tối!
Huệ nũng nịu lay lay vai Long, cố bày ra vẻ vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Long e hèm hỏi:
– Nhân viên mới làm thế ca ngày của cô à?
– Vâng… chị ta là bạn của chị Lan nên được ưu tiên, nhưng mà… anh…
Huệ vuốt ve má Long, gợi nhớ anh đêm hoan ái hôm nào, có điều sau đêm đó Long thờ ơ lạnh nhạt nên Huệ chẳng dám đòi hỏi nhiều hơn. Căn bản tối đó cả hai đều say, Huệ cũng đã có người yêu nên chẳng muốn to chuyện, giờ có việc muốn nhờ vả thì đành cầu cạnh người đàn ông hấp dẫn nổi tiếng phong lưu bạc tình này vậy.
Long gạt tay Huệ ra, gật gù nói:
– OK. Cô cứ về đi. Sáng mai đi làm.
– Ôi… yêu anh quá!
– Này!
Long gắt lên, vô thức đứng bật dậy khi Huệ hôn chụt lên má mình. Huệ tẽn tò, bĩu môi một cái rồi lập tức chuồn thẳng. Quang quay sang Long hỏi:
– Anh lại nghĩ ra trò gì thế?
– Cứ chờ xem. Một khi đại thiếu gia đây đã muốn thì chẳng có con đàn bà nào thoát được!
Ngân vừa vào phòng thay đồ, bất chợt thấy Lan từ cửa phòng tiến nhanh lại, Lan lo lắng nói:
– Mày ơi, phó giám đốc khách sạn vừa yêu cầu mày làm ca tối đấy, mày xem có sắp xếp được thời gian không?
– Ca tối? Làm sao tao làm được, còn nhà cửa với thằng Mầm nữa!
Ngân giật mình thốt lên. Lan ái ngại nói:
– Thế nên tao mới lo, sáng mày làm gì mà lão có vẻ tức mày lắm, còn đòi trừ lương mày nữa?
– À… Trịnh Tuấn Long đấy hả mày, anh ta quá đáng thật! Sáng tao mang quần áo vào phòng cho hắn, hắn bắt tao mặc giúp!
– Mẹ!
Lan chửi thề một câu, kéo tay cô bạn an ủi:
– Để tao bảo ông Toàn xem thế nào! Giờ mày cứ làm tiếp đi, bao giờ được tao báo cho mày, nhá!
– Ừ, giúp tao chứ không thì tao phải kiếm việc khác mất thôi!
– Cứ bình tĩnh, ông Toàn đi đâu tao không gọi được, thế nên phải chờ thôi!
Ngân thở dài một hơi, đành bước ra làm tiếp công việc. Giang đã về từ lúc nào, Trà vừa thay quần áo bước lại bàn lễ tân. Ngân đành vào toilet gọi điện cho bà Tám nhờ bà giữ cu Mầm thêm giúp cô vì cô sẽ về muộn.
Ngày hôm nay đã mấy lần Ngân gọi cho Bảo đều không được, chuông vẫn đổ nhưng Bảo không nghe máy, cô thực lòng cảm thấy chồng không tôn trọng mình. Cô muốn ba mặt một lời với anh, muốn hỏi xem anh có còn cần cô nữa không? Có điều, lúc này vẫn là chẳng thể có cách nào liên lạc được với anh.
Năm giờ chiều, Ngân sốt ruột gọi điện cho Lan, gọi vài cuộc Lan vẫn không nghe máy, cuối cùng nghĩ thế nào Ngân quyết định sẽ vào hẳn phòng phó giám đốc khách sạn, hỏi Trịnh Tuấn Long tại sao hắn lại ép buộc cô như vậy!
Ngân đứng trước cánh cửa gỗ nâu bóng có đề tên “Phó giám đốc Trịnh Tuấn Long”, âm giọng đáng ghét của hắn vang lên:
– Vào đi!
Ngân mở cửa, Long ngẩng mặt lên, thấy cô thì nhướng nhẹ đôi lông mày rậm, khóe miệng khẽ nhếch. Phòng lúc này chỉ có mình Long, dù chẳng muốn nhưng Ngân cũng đành phải bước vào.
– Anh Long, tôi muốn cảm ơn ý tốt của anh, có điều… tôi đã có người trong lòng, không thể tiếp nhận bất cứ ai.
– Cô nói gì tôi không hiểu.
Long cúi xuống tập trung vào laptop, tay gõ lạch tạch như không thèm quan tâm đến Ngân. Ngân biết hắn chỉ giả vờ, hơn nữa nghe lời từ chối của cô chắc hẳn hắn không muốn thừa nhận thất bại trước cô. Ngân đành nói với giọng năn nỉ:
– Anh có thể giúp tôi làm ca ngày được không, tôi… tôi… còn mẹ già cần chăm sóc, nếu không thể thì… tôi đành phải xin nghỉ việc ở đây vậy.
Long ngẩng mặt lên, gật gù nhìn vẻ năn nỉ của Ngân. Cô ta nghỉ việc đâu phải là việc hay ho gì, có điều… cho cô ta vừa ý cũng đâu có đơn giản thế!
Long nhún vai trả lời:
– Tôi không quen giúp đỡ ai không công!
– Ý anh là gì? – Ngân bực bội hỏi, đầu nghĩ đủ thứ không hay về kẻ đáng ghét này.
– Thế này đi, cô mời tôi một bữa coi như ra mắt nhân viên mới, thế nào?
Ngân cân nhắc trước đề nghị của Long. Mời anh ta một bữa là việc dễ dàng, có điều… ý đồ của hắn chắc chắn không đơn giản như thế. Có nên chấp nhận không đây?
Long nheo nheo mắt, cúi xuống lạch tạch tiếp tục gõ phím, mặc kệ cô gái kiêu kỳ kia đanh mặt suy nghĩ. Đương nhiên làm sao chỉ là một bữa ăn được, mục tiêu cuối cùng của Long là lên giường, nhưng dục tốc bất đạt, thế nên cần từ từ tiếp cận.
Đứng yên cân nhắc một hồi, bất chợt Ngân nhìn lên màn hình camera.
Hình ảnh kia…?
Ngân sững sờ mở to mắt như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Bảo… chồng cô, người đàn ông của cô đang nắm chặt tay một người đàn bà lạ mặt bước dọc hành lang khách sạn!
Ngân run rẩy đưa tay lên miệng, những giọt nước mắt thổn thức bắt đầu lăn dài trong cơn sửng sốt. Hai chân dường như đứng không vững, Ngân phải bấu chặt vào thành chiếc ghế tựa cạnh Long để có thể nhìn cho rõ người chồng Ngân hết lòng yêu thương đang che giấu sau lưng cô một mối quan hệ mờ ám. Có vẻ hai kẻ ngoại tình kia đang cực kỳ hạnh phúc, họ âu yếm quay sang nhìn nhau, không quên trao nhau một nụ hôn không rời trước khi vào phòng rồi đóng sập cửa lại, đóng sập cả niềm tin suốt bốn năm qua Ngân dành cho người đầu ấp tay gối với mình.
– Cô làm sao thế?
Long cau mặt nhìn Ngân rồi nhìn theo hướng Ngân nhìn, vẫn còn kịp nhìn thấy đôi trai gái trong màn hình. Thái độ cô ta quá rõ ràng, bị cắm sừng đây mà. Có vẻ cô ta sốc lắm. Long bĩu môi:
– Bồ cô đấy à? Đẹp mặt chưa?
Ngân không sao thốt nổi lời nào. Bồ… bồ ư, nếu là bồ chắc chắn Ngân không sốc đến như vậy, nếu chỉ là bồ chắc chắn cô không đau đớn đến như vậy. Kẻ đó là chồng cô, là cha của con cô đó! Anh ta đã phản bội cô, đã lấy lý do ruồng rẫy mẹ con cô để được thoải mái bên người tình, mặc kệ mẹ con cô muốn sống ra sao thì sống.
Tại sao?
TẠI SAO?
Bao nhiêu câu hỏi cứ tuôn ra trong óc Ngân. Cô đã làm gì sai? Bao năm qua cô luôn hết lòng chăm sóc chồng con, chăm sóc gia đình, chăm mẹ chồng khó tính, chăm cả em chồng, tại sao chồng cô lại tàn nhẫn với cô như vậy? Anh ta có thể đóng kịch tài giỏi đến vậy suốt những năm qua hay chỉ mới đây thôi? Cô không biết, cô hoàn toàn không biết! Cô chỉ biết lúc này, trái tim cô tan nát như chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem rơi từ trên cao vỡ vụn. Hoàng tử của cô, giấc mơ của cô, Bảo… người đàn ông luôn khiến cô phải ngước nhìn, luôn cảm thấy mình không xứng… anh ta đã phản bội cô, ngay trước mắt cô!
Mặt mũi trắng bệch, Ngân khuỵu xuống rồi ngất lịm, chẳng còn biết gì nữa. Cú sốc này quá lớn khiến Ngân không sao chịu nổi. Ngân vốn luôn gạt đi những nghi ngờ, sâu trong lòng cô luôn muốn tin tưởng chồng mình, thế nên khi hiện thực phũ phàng ập đến cô không đủ can đảm đối diện. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên chính là… cô muốn chết, cô muốn biến mất trên thế gian này để không phải chịu đựng nỗi đau như trăm ngàn bàn tay cùng bóp chặt trái tim đang uất nghẹn trong lồng ngực.
Quang, trợ lý của đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long ngồi bên cạnh, nhìn vẻ cau có của Long thì cười cười nói:
– Anh Long, có nhất thiết phải theo đuổi cô ta không? Ngoài kia gái đẹp sẵn sàng chiều anh đâu có thiếu!
– Mày thì biết cái gì! Yên đấy anh nghĩ cách!
Long chau mày nghĩ ngợi, nghe có tiếng gõ cửa thì bực bội trả lời:
– Mời vào!
Huệ mở cánh cửa gỗ nâu bóng bước vào phòng làm việc của Long, cũng là phòng của phó giám đốc khách sạn Elise, cô ta nhăn nhó kêu ca:
– Anh Long!
– Có chuyện gì?
– Anh bảo với chị Lan đi, buổi tối em còn nhiều việc lắm, tự dưng chị ấy lại xếp em vào ca tối!
Huệ nũng nịu lay lay vai Long, cố bày ra vẻ vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Long e hèm hỏi:
– Nhân viên mới làm thế ca ngày của cô à?
– Vâng… chị ta là bạn của chị Lan nên được ưu tiên, nhưng mà… anh…
Huệ vuốt ve má Long, gợi nhớ anh đêm hoan ái hôm nào, có điều sau đêm đó Long thờ ơ lạnh nhạt nên Huệ chẳng dám đòi hỏi nhiều hơn. Căn bản tối đó cả hai đều say, Huệ cũng đã có người yêu nên chẳng muốn to chuyện, giờ có việc muốn nhờ vả thì đành cầu cạnh người đàn ông hấp dẫn nổi tiếng phong lưu bạc tình này vậy.
Long gạt tay Huệ ra, gật gù nói:
– OK. Cô cứ về đi. Sáng mai đi làm.
– Ôi… yêu anh quá!
– Này!
Long gắt lên, vô thức đứng bật dậy khi Huệ hôn chụt lên má mình. Huệ tẽn tò, bĩu môi một cái rồi lập tức chuồn thẳng. Quang quay sang Long hỏi:
– Anh lại nghĩ ra trò gì thế?
– Cứ chờ xem. Một khi đại thiếu gia đây đã muốn thì chẳng có con đàn bà nào thoát được!
Ngân vừa vào phòng thay đồ, bất chợt thấy Lan từ cửa phòng tiến nhanh lại, Lan lo lắng nói:
– Mày ơi, phó giám đốc khách sạn vừa yêu cầu mày làm ca tối đấy, mày xem có sắp xếp được thời gian không?
– Ca tối? Làm sao tao làm được, còn nhà cửa với thằng Mầm nữa!
Ngân giật mình thốt lên. Lan ái ngại nói:
– Thế nên tao mới lo, sáng mày làm gì mà lão có vẻ tức mày lắm, còn đòi trừ lương mày nữa?
– À… Trịnh Tuấn Long đấy hả mày, anh ta quá đáng thật! Sáng tao mang quần áo vào phòng cho hắn, hắn bắt tao mặc giúp!
– Mẹ!
Lan chửi thề một câu, kéo tay cô bạn an ủi:
– Để tao bảo ông Toàn xem thế nào! Giờ mày cứ làm tiếp đi, bao giờ được tao báo cho mày, nhá!
– Ừ, giúp tao chứ không thì tao phải kiếm việc khác mất thôi!
– Cứ bình tĩnh, ông Toàn đi đâu tao không gọi được, thế nên phải chờ thôi!
Ngân thở dài một hơi, đành bước ra làm tiếp công việc. Giang đã về từ lúc nào, Trà vừa thay quần áo bước lại bàn lễ tân. Ngân đành vào toilet gọi điện cho bà Tám nhờ bà giữ cu Mầm thêm giúp cô vì cô sẽ về muộn.
Ngày hôm nay đã mấy lần Ngân gọi cho Bảo đều không được, chuông vẫn đổ nhưng Bảo không nghe máy, cô thực lòng cảm thấy chồng không tôn trọng mình. Cô muốn ba mặt một lời với anh, muốn hỏi xem anh có còn cần cô nữa không? Có điều, lúc này vẫn là chẳng thể có cách nào liên lạc được với anh.
Năm giờ chiều, Ngân sốt ruột gọi điện cho Lan, gọi vài cuộc Lan vẫn không nghe máy, cuối cùng nghĩ thế nào Ngân quyết định sẽ vào hẳn phòng phó giám đốc khách sạn, hỏi Trịnh Tuấn Long tại sao hắn lại ép buộc cô như vậy!
Ngân đứng trước cánh cửa gỗ nâu bóng có đề tên “Phó giám đốc Trịnh Tuấn Long”, âm giọng đáng ghét của hắn vang lên:
– Vào đi!
Ngân mở cửa, Long ngẩng mặt lên, thấy cô thì nhướng nhẹ đôi lông mày rậm, khóe miệng khẽ nhếch. Phòng lúc này chỉ có mình Long, dù chẳng muốn nhưng Ngân cũng đành phải bước vào.
– Anh Long, tôi muốn cảm ơn ý tốt của anh, có điều… tôi đã có người trong lòng, không thể tiếp nhận bất cứ ai.
– Cô nói gì tôi không hiểu.
Long cúi xuống tập trung vào laptop, tay gõ lạch tạch như không thèm quan tâm đến Ngân. Ngân biết hắn chỉ giả vờ, hơn nữa nghe lời từ chối của cô chắc hẳn hắn không muốn thừa nhận thất bại trước cô. Ngân đành nói với giọng năn nỉ:
– Anh có thể giúp tôi làm ca ngày được không, tôi… tôi… còn mẹ già cần chăm sóc, nếu không thể thì… tôi đành phải xin nghỉ việc ở đây vậy.
Long ngẩng mặt lên, gật gù nhìn vẻ năn nỉ của Ngân. Cô ta nghỉ việc đâu phải là việc hay ho gì, có điều… cho cô ta vừa ý cũng đâu có đơn giản thế!
Long nhún vai trả lời:
– Tôi không quen giúp đỡ ai không công!
– Ý anh là gì? – Ngân bực bội hỏi, đầu nghĩ đủ thứ không hay về kẻ đáng ghét này.
– Thế này đi, cô mời tôi một bữa coi như ra mắt nhân viên mới, thế nào?
Ngân cân nhắc trước đề nghị của Long. Mời anh ta một bữa là việc dễ dàng, có điều… ý đồ của hắn chắc chắn không đơn giản như thế. Có nên chấp nhận không đây?
Long nheo nheo mắt, cúi xuống lạch tạch tiếp tục gõ phím, mặc kệ cô gái kiêu kỳ kia đanh mặt suy nghĩ. Đương nhiên làm sao chỉ là một bữa ăn được, mục tiêu cuối cùng của Long là lên giường, nhưng dục tốc bất đạt, thế nên cần từ từ tiếp cận.
Đứng yên cân nhắc một hồi, bất chợt Ngân nhìn lên màn hình camera.
Hình ảnh kia…?
Ngân sững sờ mở to mắt như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Bảo… chồng cô, người đàn ông của cô đang nắm chặt tay một người đàn bà lạ mặt bước dọc hành lang khách sạn!
Ngân run rẩy đưa tay lên miệng, những giọt nước mắt thổn thức bắt đầu lăn dài trong cơn sửng sốt. Hai chân dường như đứng không vững, Ngân phải bấu chặt vào thành chiếc ghế tựa cạnh Long để có thể nhìn cho rõ người chồng Ngân hết lòng yêu thương đang che giấu sau lưng cô một mối quan hệ mờ ám. Có vẻ hai kẻ ngoại tình kia đang cực kỳ hạnh phúc, họ âu yếm quay sang nhìn nhau, không quên trao nhau một nụ hôn không rời trước khi vào phòng rồi đóng sập cửa lại, đóng sập cả niềm tin suốt bốn năm qua Ngân dành cho người đầu ấp tay gối với mình.
– Cô làm sao thế?
Long cau mặt nhìn Ngân rồi nhìn theo hướng Ngân nhìn, vẫn còn kịp nhìn thấy đôi trai gái trong màn hình. Thái độ cô ta quá rõ ràng, bị cắm sừng đây mà. Có vẻ cô ta sốc lắm. Long bĩu môi:
– Bồ cô đấy à? Đẹp mặt chưa?
Ngân không sao thốt nổi lời nào. Bồ… bồ ư, nếu là bồ chắc chắn Ngân không sốc đến như vậy, nếu chỉ là bồ chắc chắn cô không đau đớn đến như vậy. Kẻ đó là chồng cô, là cha của con cô đó! Anh ta đã phản bội cô, đã lấy lý do ruồng rẫy mẹ con cô để được thoải mái bên người tình, mặc kệ mẹ con cô muốn sống ra sao thì sống.
Tại sao?
TẠI SAO?
Bao nhiêu câu hỏi cứ tuôn ra trong óc Ngân. Cô đã làm gì sai? Bao năm qua cô luôn hết lòng chăm sóc chồng con, chăm sóc gia đình, chăm mẹ chồng khó tính, chăm cả em chồng, tại sao chồng cô lại tàn nhẫn với cô như vậy? Anh ta có thể đóng kịch tài giỏi đến vậy suốt những năm qua hay chỉ mới đây thôi? Cô không biết, cô hoàn toàn không biết! Cô chỉ biết lúc này, trái tim cô tan nát như chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem rơi từ trên cao vỡ vụn. Hoàng tử của cô, giấc mơ của cô, Bảo… người đàn ông luôn khiến cô phải ngước nhìn, luôn cảm thấy mình không xứng… anh ta đã phản bội cô, ngay trước mắt cô!
Mặt mũi trắng bệch, Ngân khuỵu xuống rồi ngất lịm, chẳng còn biết gì nữa. Cú sốc này quá lớn khiến Ngân không sao chịu nổi. Ngân vốn luôn gạt đi những nghi ngờ, sâu trong lòng cô luôn muốn tin tưởng chồng mình, thế nên khi hiện thực phũ phàng ập đến cô không đủ can đảm đối diện. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên chính là… cô muốn chết, cô muốn biến mất trên thế gian này để không phải chịu đựng nỗi đau như trăm ngàn bàn tay cùng bóp chặt trái tim đang uất nghẹn trong lồng ngực.