Chương 31: Sai lầm của jong suk
- Nghe hấp dẫn quá phải không? Phụ bản Chiến Trường Vô Tận chỉ là một trong số những tính đặc sắc khác của K.O.H. Cố gắng đạt được cấp độ 120, anh sẽ thấy có những thứ còn độc đáo khác, càng chơi lâu thì lại càng ghiền, không dứt ra nổi.- Jong Suk đã hiểu nhầm ý nghĩ của Thiên Đăng, lại còn ráng ra sức động viên.
Thiên Đăng nín cười gật đầu phụ hoạ theo:
- Đúng lắm, đúng lắm, anh Jong Suk nói chí phải.
- Vậy thì… - Mako mím môi nói.
- Tiếp tục phá bản Đầm Lầy Dung Nham, chuyển cấp chức trách, sau đó ra ngoài săn quái thử sức mạnh mới và kiếm tiền cùng với vật phẩm. - Jong Suk bắn liên thanh, không vấp chữ nào.
Thấy thái độ của Mako vẫn như đang rơi vào trầm tư, Thiên Đăng hỏi dò:
- Sao thế?
- Đứng mãi một chỗ chờ trong này chán lắm, đừng phá kỷ lục nữa được không? - Mako ngước mắt nhìn Thiên Đăng, nói toẹt ra suy nghĩ đang ôm ấp nãy giờ trong đầu.
Thiên Đăng phá lên cười rồi đáp:
- Được, dù sao kỷ lục này đã là cực hạn, có muốn hơn nữa cũng không nổi. Chúng ta cứ dùng cách bình thường nhất để phá bản.
Đôi mắt Mako sáng bừng, cười rúc rích đáp:
- Hay lắm, vậy thì chúng ta ra khỏi phụ bản thôi.
- Ê, khoan đã, đồ của tôi còn chưa chế tạo xong, chờ chút nữa được không?- Jong Suk vội ngăn lại, dù sao việc ở trong phụ bản một mình với hồn ma NPC kia cũng kinh dị lắm, chứ không phải bình thường.
Mako và Thiên Đăng ờ nhẹ một tiếng, rồi đi thu gom thịt đã sấy khô, cất hết vào túi Vô Cực Hành Trang của Thiên Đăng. Đến lúc nhặt miếng thịt cuối cùng để cất đi, hai người nghe Jong Suk gọi lớn:
- Xong rồi, thoát nhé.
Nói xòn chỉ kịp nhìn thấy cái bóng áo trùm phù thủy mới, nữa trắng nữa đỏ của hắn loé lên rồi biến mất. Mako lắc đầu nhìn Thiên Đăng cảm thán:
- Ôi, người đàn ông nguyên thủy.
- Bất lịch sự. - Thiên Đăng vừa thu hồi linh hồn T-Yosef vào bàn tay vừa phụ hoạ theo.
Mako cười phá lên rồi cũng thoát theo Thiên Đăng ra khỏi phụ bản. Bên ngoài trời đã tối hẳn, xung quanh cánh cổng phụ bản và bãi đất trống chỉ còn lèo tèo vài cửa hàng dã chiến. Ánh sáng từ những ngọn lửa của các chiếc đốt được thắp xung quanh cũng đủ để quan sát khá rõ. Mako và Thiên Đăng thấy Jong Suk đang nói chuyện với hai người lạ mặt ở gần một cửa hàng bán thực phẩm. Nói là nói chuyện chứ chỉ thấy hai người kia đang ra sức nói đến thiếu điều nước bọt văng đầy mặt Jong Suk. Còn gã pháp sư cứ nhún vai, lắc đầu liên hồi. Nhác thấy Mako và Thiên Đăng đã ra đến, Jong Suk liền vẫy tay kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi đến gần cả hai người.
- Họ đe doạ gì anh hả? - Thiên Đăng hỏi
Jong Suk cười cười, lắc đầu đáp:
- Không, bọn họ là tuyển trạch viên của Bang Hội lớn nhất ở Tiamo, Bang Hội Netherland, đến đây để tìm cách chiêu mộ chúng ta. Hai người đó chờ chúng ta từ chiều đến giờ, kiên nhẫn thật.
Mako nói:
- Chắc là do chuyện hôm nay anh Wagashi phá được kỷ lục cực hạn của phụ bản Đầm Lầy Dung Nham.
Mako ngó qua vai Jong Suk, nhìn hai tuyển trạch viên kia, phát hiện họ vẫn chưa rời đi, ánh mắt dán chặt vào ba người. Mako hỏi nhỏ Jong Suk:
- Anh Jong Suk đã nói gì với hai người đó?
- Tôi dứt khoát từ chối.
Mako thở dài:
- Lẽ ra anh Jong Suk không nên từ chối thẳng thừng như thế.
Thiên Đăng tò mò hỏi cô:
- Tại sao?
Mako đáp khẽ:
- Nếu mình mạnh, người ta không chiêu mộ được họ sẽ nghĩ đến cách hợp tác. Nhưng nếu mình có triển vọng nhưng lại chưa mạnh, mà lại không chịu về dưới trướng của bọn họ thì có khả năng người ta sẽ kiếm cách triệt hạ mình tại đây luôn.
Jong Suk giật mình, đúng là anh không nghĩ đến việc này thật. Cả ba người hiện nay chỉ mới đạt cấp độ 46, bọn kia muốn dùng thịt đè người thì e rằng cả ba sẽ không có cơ hội để ngóc đầu lên được. Hơn nữa bản thể của họ lại đang đăng ký trong ngôi đền ở Suma, Bang Hội Netherland dư sức cho người canh 24/24 nhằm ép cả ba phải bỏ game. Thiên Đăng cũng hơi lo lắng, anh nhỏ giọng hỏi khẽ Mako:
- Bây giờ phải làm sao?
Mako nở một nụ cười trên môi, có điều tuy miệng thì cười nhưng giọng của cô khi nói ra nghe lại rất nghiêm trang:
- Đừng nhìn về phía bọn chúng, anh biết lái tàu không Wagashi?
- Biết, dù gì cũng đã quan sát anh Jong Suk điều khiển nó cả mấy tiếng đồng hồ.
Mako gật nhẹ đầu, nói tiếp:
- Bây giờ bọn họ chắc chắn chưa chuẩn bị kịp người để vây chúng ta. Cả ba giả vờ đi vào phụ bản rồi anh Wagashi dùng tốc độ khi phá bản, chạy thẳng đến bến tàu, lái chiếc tàu đó đến vị trí chỗ mỏm đá cách đây 3 kilomet. Mako và anh Jong Suk sẽ chạy thẳng ra đó chờ anh. Anh phải nhớ không được chạy liền ra hướng về bến tàu, đầu tiên ba chúng ta sẽ chạy về hướng 9 giờ, sau đó khi khuất được tầm mắt của bọn chúng anh hãy chạy ra bến tàu, còn Mako và anh Jong Suk sẽ đổi hướng chạy về phía mỏm đá sát biển.
Mako mở bản đồ, đánh dấu vị trí rồi chia sẽ cho Thiên Đăng. Ngay lập tức bản đồ của Thiên Đăng liền hiện ra vị trí đã được đánh dấu.
Mako đột nhiên nói lớn:
- Vào bản tiếp thôi.
Nói xong liền dứt khoát tiến thẳng vào hướng cổng phụ bản, Jong Suk và Thiên Đăng lục tục đi theo sau. Hai kẻ kia vẫn chăm chú theo dõi, khi thấy cả ba sắp bước vào cổng, bọn họ liền bắt đầu chia nhau ra, một người tiếp tục quan sát, một người nhắn tin cho đồng bọn. Ngay lúc này cả ba liền bỏ chạy. Hai thằng kia giật mình, không kịp phản ứng, vội vàng chạy theo thì đã không đuổi kịp. Chỉ đành vừa chạy vừa nhắn tin gọi đồng bọn cảnh giới.
Nhận thấy hai gã đó không đuổi theo kịp, ba người liền tách nhau ra, Thiên Đăng chạy hết tốc lực về bến tàu, còn hai người Mako và Jong Suk thì hướng thẳng ra mỏm đá. Hai người chạy được mười phút đã đến chỗ hẹn, không nói không rằng liền kiếm một bụi cây lớn chui thẳng vào trong đó, ẩn mình chờ Thiên Đăng.
- Cô nói đúng, chúng nó định “chơi” mình thật. - Jong Suk thẹn thùng nói nhỏ.
Mako đáp khẽ:
- Chuyện thường tình mà anh, những chuyện này ở ngoài đời Mako vốn đã quen quá rồi.
Jong Suk trố mắt nhìn Mako, tò mò hỏi:
- Cô làm gì ở trong thế giới thực mà quen với những cảnh này?
Mako đưa ngón tay lên miệng suỵt nhẹ:
- Anh đừng biết thì hơn, nói ra anh Jong Suk sẽ không tin đâu.
- Cô cứ nói thử xem? - Jong Suk nghe vậy lại càng hiếu kỳ hơn.
- Yakuza. - Mako nhẹ nhàng đáp, nhưng đối với Jong Suk, hai tiếng Yakuza lọt vào tai chẳng khác nào sấm động giữa trời quang.
*Yakuza là tên gọi chung của những tổ chức tội phạm người Nhật, những tổ chức này có đăng ký với chính quyền để hoạt động như một doanh nghiệp bình thường. Nhưng nói gì thì nói, họ vẫn làm những công việc kinh doanh có tính chất vô cùng bất thường trong xã hội.
Thiên Đăng nín cười gật đầu phụ hoạ theo:
- Đúng lắm, đúng lắm, anh Jong Suk nói chí phải.
- Vậy thì… - Mako mím môi nói.
- Tiếp tục phá bản Đầm Lầy Dung Nham, chuyển cấp chức trách, sau đó ra ngoài săn quái thử sức mạnh mới và kiếm tiền cùng với vật phẩm. - Jong Suk bắn liên thanh, không vấp chữ nào.
Thấy thái độ của Mako vẫn như đang rơi vào trầm tư, Thiên Đăng hỏi dò:
- Sao thế?
- Đứng mãi một chỗ chờ trong này chán lắm, đừng phá kỷ lục nữa được không? - Mako ngước mắt nhìn Thiên Đăng, nói toẹt ra suy nghĩ đang ôm ấp nãy giờ trong đầu.
Thiên Đăng phá lên cười rồi đáp:
- Được, dù sao kỷ lục này đã là cực hạn, có muốn hơn nữa cũng không nổi. Chúng ta cứ dùng cách bình thường nhất để phá bản.
Đôi mắt Mako sáng bừng, cười rúc rích đáp:
- Hay lắm, vậy thì chúng ta ra khỏi phụ bản thôi.
- Ê, khoan đã, đồ của tôi còn chưa chế tạo xong, chờ chút nữa được không?- Jong Suk vội ngăn lại, dù sao việc ở trong phụ bản một mình với hồn ma NPC kia cũng kinh dị lắm, chứ không phải bình thường.
Mako và Thiên Đăng ờ nhẹ một tiếng, rồi đi thu gom thịt đã sấy khô, cất hết vào túi Vô Cực Hành Trang của Thiên Đăng. Đến lúc nhặt miếng thịt cuối cùng để cất đi, hai người nghe Jong Suk gọi lớn:
- Xong rồi, thoát nhé.
Nói xòn chỉ kịp nhìn thấy cái bóng áo trùm phù thủy mới, nữa trắng nữa đỏ của hắn loé lên rồi biến mất. Mako lắc đầu nhìn Thiên Đăng cảm thán:
- Ôi, người đàn ông nguyên thủy.
- Bất lịch sự. - Thiên Đăng vừa thu hồi linh hồn T-Yosef vào bàn tay vừa phụ hoạ theo.
Mako cười phá lên rồi cũng thoát theo Thiên Đăng ra khỏi phụ bản. Bên ngoài trời đã tối hẳn, xung quanh cánh cổng phụ bản và bãi đất trống chỉ còn lèo tèo vài cửa hàng dã chiến. Ánh sáng từ những ngọn lửa của các chiếc đốt được thắp xung quanh cũng đủ để quan sát khá rõ. Mako và Thiên Đăng thấy Jong Suk đang nói chuyện với hai người lạ mặt ở gần một cửa hàng bán thực phẩm. Nói là nói chuyện chứ chỉ thấy hai người kia đang ra sức nói đến thiếu điều nước bọt văng đầy mặt Jong Suk. Còn gã pháp sư cứ nhún vai, lắc đầu liên hồi. Nhác thấy Mako và Thiên Đăng đã ra đến, Jong Suk liền vẫy tay kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi đến gần cả hai người.
- Họ đe doạ gì anh hả? - Thiên Đăng hỏi
Jong Suk cười cười, lắc đầu đáp:
- Không, bọn họ là tuyển trạch viên của Bang Hội lớn nhất ở Tiamo, Bang Hội Netherland, đến đây để tìm cách chiêu mộ chúng ta. Hai người đó chờ chúng ta từ chiều đến giờ, kiên nhẫn thật.
Mako nói:
- Chắc là do chuyện hôm nay anh Wagashi phá được kỷ lục cực hạn của phụ bản Đầm Lầy Dung Nham.
Mako ngó qua vai Jong Suk, nhìn hai tuyển trạch viên kia, phát hiện họ vẫn chưa rời đi, ánh mắt dán chặt vào ba người. Mako hỏi nhỏ Jong Suk:
- Anh Jong Suk đã nói gì với hai người đó?
- Tôi dứt khoát từ chối.
Mako thở dài:
- Lẽ ra anh Jong Suk không nên từ chối thẳng thừng như thế.
Thiên Đăng tò mò hỏi cô:
- Tại sao?
Mako đáp khẽ:
- Nếu mình mạnh, người ta không chiêu mộ được họ sẽ nghĩ đến cách hợp tác. Nhưng nếu mình có triển vọng nhưng lại chưa mạnh, mà lại không chịu về dưới trướng của bọn họ thì có khả năng người ta sẽ kiếm cách triệt hạ mình tại đây luôn.
Jong Suk giật mình, đúng là anh không nghĩ đến việc này thật. Cả ba người hiện nay chỉ mới đạt cấp độ 46, bọn kia muốn dùng thịt đè người thì e rằng cả ba sẽ không có cơ hội để ngóc đầu lên được. Hơn nữa bản thể của họ lại đang đăng ký trong ngôi đền ở Suma, Bang Hội Netherland dư sức cho người canh 24/24 nhằm ép cả ba phải bỏ game. Thiên Đăng cũng hơi lo lắng, anh nhỏ giọng hỏi khẽ Mako:
- Bây giờ phải làm sao?
Mako nở một nụ cười trên môi, có điều tuy miệng thì cười nhưng giọng của cô khi nói ra nghe lại rất nghiêm trang:
- Đừng nhìn về phía bọn chúng, anh biết lái tàu không Wagashi?
- Biết, dù gì cũng đã quan sát anh Jong Suk điều khiển nó cả mấy tiếng đồng hồ.
Mako gật nhẹ đầu, nói tiếp:
- Bây giờ bọn họ chắc chắn chưa chuẩn bị kịp người để vây chúng ta. Cả ba giả vờ đi vào phụ bản rồi anh Wagashi dùng tốc độ khi phá bản, chạy thẳng đến bến tàu, lái chiếc tàu đó đến vị trí chỗ mỏm đá cách đây 3 kilomet. Mako và anh Jong Suk sẽ chạy thẳng ra đó chờ anh. Anh phải nhớ không được chạy liền ra hướng về bến tàu, đầu tiên ba chúng ta sẽ chạy về hướng 9 giờ, sau đó khi khuất được tầm mắt của bọn chúng anh hãy chạy ra bến tàu, còn Mako và anh Jong Suk sẽ đổi hướng chạy về phía mỏm đá sát biển.
Mako mở bản đồ, đánh dấu vị trí rồi chia sẽ cho Thiên Đăng. Ngay lập tức bản đồ của Thiên Đăng liền hiện ra vị trí đã được đánh dấu.
Mako đột nhiên nói lớn:
- Vào bản tiếp thôi.
Nói xong liền dứt khoát tiến thẳng vào hướng cổng phụ bản, Jong Suk và Thiên Đăng lục tục đi theo sau. Hai kẻ kia vẫn chăm chú theo dõi, khi thấy cả ba sắp bước vào cổng, bọn họ liền bắt đầu chia nhau ra, một người tiếp tục quan sát, một người nhắn tin cho đồng bọn. Ngay lúc này cả ba liền bỏ chạy. Hai thằng kia giật mình, không kịp phản ứng, vội vàng chạy theo thì đã không đuổi kịp. Chỉ đành vừa chạy vừa nhắn tin gọi đồng bọn cảnh giới.
Nhận thấy hai gã đó không đuổi theo kịp, ba người liền tách nhau ra, Thiên Đăng chạy hết tốc lực về bến tàu, còn hai người Mako và Jong Suk thì hướng thẳng ra mỏm đá. Hai người chạy được mười phút đã đến chỗ hẹn, không nói không rằng liền kiếm một bụi cây lớn chui thẳng vào trong đó, ẩn mình chờ Thiên Đăng.
- Cô nói đúng, chúng nó định “chơi” mình thật. - Jong Suk thẹn thùng nói nhỏ.
Mako đáp khẽ:
- Chuyện thường tình mà anh, những chuyện này ở ngoài đời Mako vốn đã quen quá rồi.
Jong Suk trố mắt nhìn Mako, tò mò hỏi:
- Cô làm gì ở trong thế giới thực mà quen với những cảnh này?
Mako đưa ngón tay lên miệng suỵt nhẹ:
- Anh đừng biết thì hơn, nói ra anh Jong Suk sẽ không tin đâu.
- Cô cứ nói thử xem? - Jong Suk nghe vậy lại càng hiếu kỳ hơn.
- Yakuza. - Mako nhẹ nhàng đáp, nhưng đối với Jong Suk, hai tiếng Yakuza lọt vào tai chẳng khác nào sấm động giữa trời quang.
*Yakuza là tên gọi chung của những tổ chức tội phạm người Nhật, những tổ chức này có đăng ký với chính quyền để hoạt động như một doanh nghiệp bình thường. Nhưng nói gì thì nói, họ vẫn làm những công việc kinh doanh có tính chất vô cùng bất thường trong xã hội.