Chương 17: Giáng sinh đến rồi
Goo Yingu dịch
Mùa đông, giờ tự học buổi tối ở trường cũng sớm hơn, Giản Như và Lữ Thành cũng về sớm hơn bình thường. Tối, Giản Hạnh đi vệ sinh trước khi ngủ, tình cờ đi ngang phòng khách. Trên bàn có hai cái hộp lớn, hình như bên trong là cam và táo, bên cạnh còn có rất nhiều giấy huỳnh quang và ruy băng, Giản Hạnh nhìn thấy những thứ đó được bày ra trên bàn mới bất chợt nhận ra mùa giáng cũng Giáng Sinh sắp tới rồi.
Đêm trước ngày Giáng Sinh là lễ Giáng Sinh, tiết tự học tối đó là lịch sử cùng vật lí. Nghe nói, Từ Trường Lâm, thầy giáo vật lý của lớp 3 cùng Chu Kỳ chủ nhiệm lớp 1 từng học chung trường trung học, còn là bạn tốt, cũng vì thế nên đều có cùng một sở thích: Cho học sinh xem phim.
Vì vậy, lớp 1 và lớp 3 đêm Giáng Sinh ở lại rất muộn. Cả hai lớp cùng coi một bộ phim hài của Mỹ: Tiểu quỷ đương gia.
Lúc xem phim, đèn trong lớp học tắt ngúm, mọi người bị cốt truyện chọc cho cười lớn, thi thoảng lại nghe được tiếng cười bên lớp 1 truyền đến. Tiếng cười lanh lảnh giống như móng vuốt mèo, thông qua gió từng chút từng chút luồn vào tai cào vào tim Giản Hạnh, khiến cô có chút chột dạ liền có cảm giác bản thân giống một kẻ nghe lén.
Bóng tối quả nhiên là một nơi rất tốt để ẩn nấp, có thể để cho nỗi nhớ tạm thời tràn ra mà không cần kiềm chế, lại không có ai biết nó đang dần thành cái dạng gì hay tràn ra đến đâu. Cũng bởi vì thế, trong tim Giản Hạnh dường như có chút cảm giác may mắn cùng xúc động.
Yêu thầm đều là cảm giác bị cảm xúc điều khiển giống như kẻ nghiện như thế này sao?
Giản Hạnh lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài. Lúc đi ngang qua lớp 1, cô cố ra vẻ bản thân điềm nhiên như không có gì nhưng kì thực toàn thân đã cứng đờ, quay đầu liếc mắt nhìn vào phòng học. Trong phòng học lớp 1 cũng là một mảng tối tăm, nhưng Giản Hạnh lại mang máng nhìn ra được khuôn mặt của bọn họ. Đột nhiên mọi người trong lớp phá lên cười, Giản Hạnh bừng tỉnh nhận ra mình đang đứng trước cửa lớp 1.
Nhớ kĩ thì hình như mới chỉ một tháng cô chưa gặp Từ Chính Thanh.
Mới vậy thôi mà cô đã... có phải cô rất vô vọng rồi không?
[Trần Yên Bạch]: Cứu mạng cứu mạng! Có ai ở đây không? Mọi người đều bị ngu hết thuốc chữa rồi.
[Trần Yên Bạch]: Nhét vòng tay vào quả táo làm trò đần gì vậy? Cắn một phát đứt cmn dây xích rồi! Mẹ nó, gãy răng của tôi rồi!!!
[Trần Yên Bạch]: Cứu với cứu với! Đừng nói là ngày mai chó Tần sẽ nhét cái nhẫn vào quả cam nhé?
[Trần Yên Bạch]: À còn nữa, chó Tần gửi cho tớ một hộp táo và cam, đóng gói thì đẹp nhưng lại không đặt vào hộp, lúc tớ nhận được có mười trái thì đã hỏng hết tám trái rồi.
Tan học, quán trà sữa đông nghẹt người vì hôm đó là đêm Giáng Sinh.
Giản Hạnh cầm điện thoại vội vã ra khỏi cửa hàng. Trần Yên Bạch gửi cho cô rất nhiều tin nhắn. Thấy vậy, cô vô thức nắm chặt hơn cái túi trên tay.
Trong túi là một quả táo, chủ cửa hàng đóng gói rất kĩ. Chỉ nhìn thôi cũng thấy tay nghề hoàn toàn khác biệt với Giản Như.
Sở dĩ cô ấy chọn mua thay vì lấy ở trong nhà là vì vẻ ngoài của nó.
Đúng lúc này, trong điện thoại hiện lên tin nhắn của Trần Yên Bạch. Giản Hạnh cúi đầu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một quả táo, cô ngẩng đầu nhìn lên liền đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Tần Gia Minh.
"Cho tiểu muội đó, Giáng Sinh vui vẻ." Tần Gia Minh cúi đầu nhìn, thấy trong tay Giản Hạnh đang cầm 1 túi táo, có chút bất đắc dĩ nói: "Yoo, cái này, ai mà nhanh tay vậy."
Giản Hạnh hơi khựng lại, không nói gì.
Cô hơi dừng một chút, khiến Tần Gia Minh ý tứ sâu xa híp mắt, "Ồ" một tiếng dài.
Giản Hạnh lập tức lên tiếng ngăn cản: "Đừng nghĩ lung tung."
Tần Gia Minh cười cười, giơ tay đầu hàng, "Tôi cái gì cũng đều chưa nói tiểu muội này cũng quá nhạy cảm rồi."
Nói xong còn lấy bả vai nhẹ nhàng đụng vào cô một cái, hỏi thăm: "Ai tặng thế? Bạn cùng lớp của em à?"
Giản Hạnh đang muốn bảo hắn câm miệng, Ngô Đan đang ôm một đống táo bỗng nhiên chạy tới bên cạnh: "Đây đây, cho cậu 1 quả này, cầm đi, nhanh nhanh nhanh! "
Giản Hạnh nhìn đống táo đầy màu sắc sặc sỡ, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng vẫn là Tần Gia Minh lấy trong túi một trái to nhất đưa cho cô, Giản Hạnh thấy có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói: "Cái này...Vậy hai cậu thì sao? Hay là các cậu cứ đưa về đi, ở nhà tớ có rất nhiều rồi."
"Chậc, tiểu cô nương này sao lại không biết lãng mạn vậy chứ? Táo này giống ở nhà em à? Rõ ràng là lời chúc chân thành đêm Giáng Sinh mà không nhận thật khiong nể mặt ông đây." Tần Gia Minh nói.
Giản Hạnh lựa chọn im lặng.
Quả nhiên là ngày lễ, bình thường tan học ai cũng ngại lạnh không muốn ở bên ngoài, hôm nay đi đâu cũng thấy toàn là người, trong tay đều ôm mấy lời chúc phúc.
Giản Hạnh cúi đầu nhìn cái túi trong tay, hơi do dự liếm môi.
Cô nhìn xung quanh một hồi, liếc ngang liếc dọc, bình thường Từ Chính Thanh sẽ đi cùng đám người này nhưng hôm nay ngay cả đến cái bóng cũng chẳng thấy.
Giản Hạnh nghĩ lại cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, đang định hỏi Tần Gia Minh làm gì phía sau quán trà sữa thì Ngô Đan bỗng nhiên hô một câu: "Mẹ kiếp! Cái gì vậy!"
Giọng của hắn thật sự quá mức gây chú ý, khiến cho không ít người xung quanh tò mò nhìn sang.
Giản Hạnh nhịn không được nhìn sang, liền thấy một cái tai rất lớn, giống như tai thỏ.
Giản Hạnh híp mắt nhìn, quả nhiên trên đống táo có một con thỏ. Mắt nó tròn xoe, hơi chớp mắt một cái, miệng nhếch, bên trong có hai cái răng thỏ lớn. Trông vô cùng dễ thương lại có chút kiêu ngạo.
Con thỏ hẳn phải được chăm rất chu đáo, hình như là một món quà.
Giản Hạnh nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Gia Minh, nhịn không được nói một câu: "Lời chúc phúc này hẳn là chân thành hơn đống táo kia. "
"Trông dễ thương đấy, nhất định là được em gái nào đó tặng rồi." Tần Gia Minh nói xong nhìn sang Ngô Đan hô một tiếng, "Ai tặng cậu? Hả?"
"Làm sao tôi biết được? Lúc nãy không để ý, bây giờ nhìn đến liền giật mình." Ngô Đan hơi kích động nói: "Tôi đi hỏi Bân ca. "
Vừa nói xong, Bân ca ở trong quán trà sữa đi ra, nói: "Thật là, còn muốn gì nữa, đãi ngộ tốt như vậy là cho cậu đó."
Mấy người ở đó nhất thời im lặng, sau đó lại hiện ra bộ mặt có chút muốn mắng người: "Mẹ kiếp! Muốn đánh có phải không? Từ Chính Thanh ở đây, chúng ta ai cũng đừng hòng thuận lợi bỏ trốn! "
Giữa những tiếng chửi bới và thở dài, Giản Hạnh lặng lẽ siết chặt chiếc túi, quả táo trong túi như nặng thêm ngàn cân trong nháy mắt, rơi xuống lòng bàn tay cô. Cảm giác đau đớn liền truyền tới.
Cô trầm mặc hồi lâu giữa dòng cảm xúc phức tạp của bản thân, đang định xoay người rời đi, thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Tại sao mọi người lại ở đây?"
Quả nhiên, Từ Chính Thanh nhận được rất nhiều lời chúc phúc, nhưng anh không đến nỗi như Ngô Đan, trong tay chỉ có một túi táo vừa vặn.
Bởi vì nhận được quá nhiều táo, Quách Lỗ thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng bản thân hắn lại không thèm để ý, trạng thái rất thoải mái, hoàn toàn như bình thường.
Cậu ta dường như đã quen với sự chú ý như thế này.
"Yo, Từ ca năm nay làm ăn không mấy tốt nhỉ?" Tần Gia Minh nói đùa.
Từ Chính Thanh cười khoác vai Tần Gia Minh, nói: "Cũng thường thôi, coi như là làm từ thiện đi."
Tần Gia Minh mắng: "Cậu, mẹ nó, giờ đang về nhà sao?"
"Vẫn chưa, sau này phải kiên trì nỗ lực nhé." Từ Chính Thanh vừa nói vừa bước vào quán trà sữa, đặt toàn bộ số táo trong tay lên bàn tiếp tân, vừa nhìn thấy "con thỏ" liền thản nhiên hỏi: "Con thỏ này? Ai lại vinh hạnh vậy?
Mọi người xung quanh mặt không đổi sắc: "Không phải của cậu sao? "
Từ Chính Thanh hơi sửng sốt một chút, sau đó như nghĩ tới cái gì, dưới ánh nhìn của mọi người, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Cổ tay Giản Hạnh như mất sức, trong tích tắc đánh rơi chiếc túi trên tay, quả táo không nặng lắm nhưng âm thanh lại vang vọng quanh cô một cách rõ ràng.
Giản Hạnh nhìn sang, Từ Chính Thanh nhặt "con thỏ" lên, sau đó nói với Bân ca: "Con thỏ này tôi lấy, còn những cái khác mọi người tự chia."
Một câu nói lại gây ra vô số âm thanh cảm thán.
Giản Hạnh nhìn Từ Chính Thanh hờ hững vẫy tay chào mọi người, bóng dáng của cậu dần dần chìm vào màn đêm. Mọi người nghị luận sôi nổi về nguồn gốc của "con thỏ", lại không ai chú ý từ khi nào trên mặt đất xuất hiện một quả táo không ai cần đến.
Thật nực cười.
Giản Hạnh cất bước đi, đi ngang qua quả táo trên mặt đất, suy nghĩ sao cô lại quên mất mình đã mua táo, Giản Như kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
Mình đang làm gì vậy?
24/12/2009 21:05:06
[Trần Yên Bạch ]: Sao không nói chuyện? Cậu không cảm thấy ngốc sao?
24/12/2009 21:35:49
[ Trúc Gian ]: Đúng vậy, thật ngốc.
"Thật sự thầy không hiểu nổi sao lại có thể làm sai được chỗ này. Nếu đây là bài kiểm tra cuối kỳ thì các em tính như thế nào? Các em không thấy thẹn khi đứng trước lá cờ tổ quốc à? Có nghe thầy nói gì không?"
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là tiết toán, mọi người có vẻ không hăng hái cho lắm. Giáo viên dạy toán mệt mỏi đập bàn, "Mọi người dậy đi! Có chuyện gì vậy? Đêm Giáng sinh tối qua không gặp tôi, các em liền chơi đến mệt người như vậy sao? Các cô cậu nói hôm nay cũng là lễ Giáng Sinh, sao lại không tặng quà gì cho tôi đi?"
"Hôm qua hơi quá khích, nên hôm nay cứ để Giáng Sinh trôi qua như vậy đi, để mà lấy sức đón năm mới nữa, đúng không?" Ai đó lảm nhảm ở phía dưới.
Thầy dạy toán tức giận, cười nói: "Cái gì? Lấy sức đón năm mới? Năm nay các cô cậu có Tết sao?"
Như thường lệ, Tết năm nào cũng có gala, chính là ngày đầu năm mới, gala năm nay cũng được chuẩn bị trước cả tháng, ban đầu lớp 3 báo cáo một chương trình, nhưng hình như bị loại trong lúc tổng duyệt nên toàn bộ lớp học cũng không mấy háo hức lắm.
Một sự kiện được tổ chức hàng năm lại không có chương trình biểu diễn thì cũng chẳng thú vị gì. Vì vậy mọi người ở dưới im lặng như thóc.
May mắn thay, tiếng chuông hết giờ vang lên đúng lúc, ai ai cũng đều như được giải thoát.
"Này, tôi nghe nói Từ Chính Thanh đã biểu diễn một tiết mục trong ngày lễ của trường trung học trước đây? Cậu ấy biểu diễn gì vậy?" Khi nhắc về chủ đề này, mọi người vẫn còn đang mệt mỏi.
Âm nhạc luôn là thứ đầu tiên người ta nghĩ tới khi có tiệc, và cũng là chỗ để Từ Chính Thanh thể hiện, có người gợi chuyện, liền có người tiếp tục câu chuyện: "Hát, nhưng hát được nửa chừng thì tiếng bị tắt. Sau đó thì âm thanh đã ổn trở lại. Cậu nói xem, gần nửa bài hát đã không có tiếng gì rồi."
"Vậy sao? Nhưng tôi lại có cảm giác như Từ Chính Thanh có thể làm mọi thứ vậy đó."
"Mấu chốt là thành tích của cậu ta tốt, như vậy đã hợp lý chưa?"
"Nghe nói bà nội của cậu ta là hát hí kịch thì phải?" Lâm Giai nói: "Từ Bân chẳng phải cũng là họ hàng của cậu ta sao, chắc là chú ruột, dù sao thì có lẽ gia đình họ cũng rất có thế lực"
"Ồ, tôi hiểu rồi, khó trách người ta giỏi đến thế. Người ta thật là xứng đáng a, chúng ta sống trên đời còn không ai rõ nói chi là sau này."
"Tự nhận thức rất chính xác," Lâm Giai giơ ngón tay cái với cậu ta, sau đó đột nhiên quay người gọi một tiếng: "Giản Hạnh!"
Quan hệ giữa Giản Hạnh và Lâm Giai có lẽ còn không phải người quen, đột nhiên gọi Giản Hạnh, cô sửng sốt một chút mới quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Giai hai tiếng "Này này" chạy tới, cô nằm trên bàn Hứa Lộ, đôi mắt cười híp mắt lại gần, "Hôm trước trả bài kiểm tra Tiếng Anh nhỉ? Tôi muốn xem bài kiểm tra của cậu, được không?"
"À, được thôi."
Giản Hạnh vừa nói vừa cúi đầu nhìn vào ngăn kéo, cô thường để bài kiểm tra vào trong sách, vừa lấy sách Anh ngữ ra, Hứa Lộ bên cạnh đột nhiên bật dậy, khiến Lâm Giai giật mình,một hồi sao lúng túng đứng dậy hỏi: "Sao, sao vậy?"
Hứa Lộ bỏ đi không nói một lời.
Cô vừa đi, Lâm Giai càng hoảng, cô vừa mới làm gì sao? Lâm Giai có vẻ bất lực nhìn Giản Hạnh, "Là tôi quấy rầy cậu ấy hả? Có phải tôi không nên nằm trên bàn của cậy ấy không?"
Giản Hạnh nhìn bóng dáng Hứa Lộ rời đi, không nói lời nào, lẳng lặng lấy tờ giấy kiểm tra tiếng Anh ra đưa cho Lâm Giai.
Lâm Giai vẫn cảm thấy áy náy, từng bước một ngồi xuống chỗ của mình.
Giản Hạnh liếc nhìn đống bài kiểm tra trên bàn của Hứa Lộ, liếc qua những câu hỏi đã làm sẵn trên đó, một lúc sau lấy bài kiểm tra của mình bỏ vào ngăn kéo của cô ấy.
Đến khi chuông vào học vang lên thì Hứa Lộ mới về, lúc về cũng không nói gì với Giản Hạnh, vào tiết được tầm 40 phút vẫn chưa nói một lời. Giản Hạnh chỉ đưa mắt nhìn một chút, chờ đến hết giờ. Tan học, Lâm Giai chạy đến xin lỗi Hứa Lộ; "Ừm..., vừa rồi thật ngại quá, tôi chỉ là thuận tiện tới đây nên nằm xuống một xíu thôi, chuyện này chắc chắn sẽ không có lần sau đâu."
"Không sao, điểm Tiếng Anh của Giản Hạnh vốn dĩ rất tốt. Cậu hỏi mượn bài kiểm tra của cậu ấy cũng không có vấn đề gì, Giản Hạnh hẳn là học tốt nhất trong lớp đi, dù sao cũng là người đại diện cho môn Tiếng Anh của lớp."
Hứa Lộ mặt không chút biến sắc nói một tràng dài, nhưng giọng điệu rõ ràng lại có chút kì lạ.
Lâm Giai hơi có chút khó hiểu cau mày, giọng nói cũng trầm xuống vài phần: "Hứa Lộ, cậu sao vậy?"
Hứa Lộ nhất thời hai mắt đỏ lên, liếc mắt trừng Lâm Giai một cái: "Sao? Tôi nói không đúng à? Tôi không thể khen cậu ấy hả? Cậu thì có thể tuỳ tiện nói gì cũng được, tôi thì không sao?"
Nói xong, không đợi Lâm Giai nói gì, Hứa Lộ liền nằm gục xuống bàn khóc.
Lâm Giai tức giận cười, bỏ lại một câu "ngu ngốc" rồi xoay người rời đi.
Vốn trong chuyện này không hề liên quan tới Giản Hạnh, nhưng khi mọi người bàn tán thỉnh thoảng còn thêm vào một câu: "Lúc đầu, Giản Hạnh cho Lâm Giai mượn bài kiểm tra Tiếng Anh...". Mới chỉ tan học được mười phút, Giản Hạnh gần như nghe ra được vô số câu khác nhau, cô cảm thấy bực mình, muốn nói chuyện với Hứa Lộ trong giờ giải lao, nhưng lại không muốn vừa vào lớp. Hứa Lộ đảo mắt nhìn thấy bài thi Tiếng Anh của Giản Hạnh, tâm tình dường như ngay lập tức bùng nổ.
Cô ném thẳng tờ bài thi xuống bàn Giản Hạnh, càng khóc dữ dội hơn: "Tại sao cậu lại đưa bài thi cho tôi! Tôi đâu có hỏi mượn cậu, rõ ràng tôi không có. Vì cái gì cậu lại để bài thi của cậu ở đây? Cậu muốn cho tôi biết điểm của cậu tốt đến thế nào à?"
Giản Hạnh tuy từng thân thiết với Hứa Lộ nhưng cô ấy không ngốc. Thái độ của Hứa Lộ đối với cô trước sau rõ ràng rất khác nhau. Giản Hạnh đã chú ý đến Hứa Lộ ngay từ sau kỳ thi giữa kỳ. Cô ấy dần lạnh nhạt với cô, lúc đầu chỉ là không cùng nhau nói chuyện phiếm, rồi không cùng ăn trưa với nhau nữa, cuối cùng dứt khoát không nói chuyện nếu có thể tránh.
Sự khác biệt này rõ ràng đến thế, Giản Hạnh đương nhiên có thể cảm nhận được.
Nhưng cô ấy không biết lý do tại sao.
Nhưng bây giờ có lẽ cô đã hiểu được đôi chút.
Giản Hạnh hơi cau mày, nói: "Tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy."
"Rõ ràng là cậu có ý đó." Hứa Lộ bật khóc, quay đầu không thèm nhìn Giản Hạnh lấy một lần.
Có rất nhiều tiếng bàn tán, tất cả mọi người trong lớp đều im lặng trố mắt nhìn nhau.
Giản Hạnh mím môi, đặt bài thi lên bàn rồi lại kẹp vào sách.
Tiếp theo là tiết vật lý, Chu Kỳ vì điểm kiểm tra giữa kỳ của Giản Hạnh tốt nên có ấn tượng không tồi về cô, thỉnh thoảng sẽ gọi cô lên làm một số bài tập nho nhỏ. Tiếng Hứa Lộ khóc ngay bên cạnh rất rõ ràng, chỉ đợi Chu Kỳ nói "Nghỉ" mọi người trong lớp đều nghe thấy tiếng khóc của Hứa Lộ.
Lâm Giai không thèm che giấu tâm tình của mình, cười lạnh nói: "Thật luôn hả trời? Bây giờ người khác học tốt cũng là kẻ phạm tội à?"
Hứa Lộ chịu không nổi nữa, đứng dậy đi tới chỗ Lâm Giai: "Cậu, cậu nói cái gì cơ!"
Lâm Giai không chút sợ hãi, "Nói gì á? Nói gì thì cậu không có tai mà nghe à?"
Hứa Lộ tức giận vươn tay ném sách lên bàn Lâm Giai, Lâm Giai nắm lấy tay cô lạnh lùng nói: "Cậu dám? Tôi không hiền giống như Giản Hạnh, im lặng cho cậu muốn làm gì thì làm đâu."
Hứa Lộ như bất động, tay nắm chặt cuốn sách, khóc không ra hơi.
Lâm Giai cũng đứng yên một chỗ, không có ý định buông tay Hứa Lộ.
Thấy vậy, những người khác trong lớp đều im bặt, Trần Tây làm lớp trưởng vừa định nói vài câu, thì giọng nói của Từ Trường Lâm đột nhiên vang lên sau lưng Giản Hạnh.
"Có chuyện gì rồi?"
Lưng Giản Hạnh cứng đờ.
Giây tiếp theo, Hứa Lộ buông quyển sách của Lâm Giai ra, Lâm Giai thấy cô buông sách thì liền buông tay, lúc này Hứa Lộ vẫn còn đang khóc, Lâm Giai đứng dậy nói với Từ Trường Lâm: "Báo cáo, em không cẩn thận lỡ miệng khiến bạn Hứa Lộ đây cảm thấy ấm ức, sự thật thì mất lòng mà."
Hứa Lộ hét lên: "Lâm Giai, cậu hơi quá đáng rồi đó!"
Từ Trường Lâm nhíu mày: "Cãi nhau cái gì! Cả hai lên văn phòng cho tôi!"
Hứa Lộ vừa khóc vừa quay người bước ra khỏi lớp trước, Lâm Giai chậm rãi theo sau, như biết Giản Hạnh đang nhìn mình, cô hơi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Giản Hạnh.
Giản Hạnh dừng lại, mím môi muốn đi theo, nhưng Lâm Giai lại đưa tay ra chặn lại.
Cơ thể theo bản năng dừng lại một chút, sau đó nhìn Lâm Giai cười với cô, hất cằm nói: "Chuyện này không có liên quan đến cậu, cứ an phận mà ở trong lớp đi."
– hết chương 17 –
Mùa đông, giờ tự học buổi tối ở trường cũng sớm hơn, Giản Như và Lữ Thành cũng về sớm hơn bình thường. Tối, Giản Hạnh đi vệ sinh trước khi ngủ, tình cờ đi ngang phòng khách. Trên bàn có hai cái hộp lớn, hình như bên trong là cam và táo, bên cạnh còn có rất nhiều giấy huỳnh quang và ruy băng, Giản Hạnh nhìn thấy những thứ đó được bày ra trên bàn mới bất chợt nhận ra mùa giáng cũng Giáng Sinh sắp tới rồi.
Đêm trước ngày Giáng Sinh là lễ Giáng Sinh, tiết tự học tối đó là lịch sử cùng vật lí. Nghe nói, Từ Trường Lâm, thầy giáo vật lý của lớp 3 cùng Chu Kỳ chủ nhiệm lớp 1 từng học chung trường trung học, còn là bạn tốt, cũng vì thế nên đều có cùng một sở thích: Cho học sinh xem phim.
Vì vậy, lớp 1 và lớp 3 đêm Giáng Sinh ở lại rất muộn. Cả hai lớp cùng coi một bộ phim hài của Mỹ: Tiểu quỷ đương gia.
Lúc xem phim, đèn trong lớp học tắt ngúm, mọi người bị cốt truyện chọc cho cười lớn, thi thoảng lại nghe được tiếng cười bên lớp 1 truyền đến. Tiếng cười lanh lảnh giống như móng vuốt mèo, thông qua gió từng chút từng chút luồn vào tai cào vào tim Giản Hạnh, khiến cô có chút chột dạ liền có cảm giác bản thân giống một kẻ nghe lén.
Bóng tối quả nhiên là một nơi rất tốt để ẩn nấp, có thể để cho nỗi nhớ tạm thời tràn ra mà không cần kiềm chế, lại không có ai biết nó đang dần thành cái dạng gì hay tràn ra đến đâu. Cũng bởi vì thế, trong tim Giản Hạnh dường như có chút cảm giác may mắn cùng xúc động.
Yêu thầm đều là cảm giác bị cảm xúc điều khiển giống như kẻ nghiện như thế này sao?
Giản Hạnh lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài. Lúc đi ngang qua lớp 1, cô cố ra vẻ bản thân điềm nhiên như không có gì nhưng kì thực toàn thân đã cứng đờ, quay đầu liếc mắt nhìn vào phòng học. Trong phòng học lớp 1 cũng là một mảng tối tăm, nhưng Giản Hạnh lại mang máng nhìn ra được khuôn mặt của bọn họ. Đột nhiên mọi người trong lớp phá lên cười, Giản Hạnh bừng tỉnh nhận ra mình đang đứng trước cửa lớp 1.
Nhớ kĩ thì hình như mới chỉ một tháng cô chưa gặp Từ Chính Thanh.
Mới vậy thôi mà cô đã... có phải cô rất vô vọng rồi không?
[Trần Yên Bạch]: Cứu mạng cứu mạng! Có ai ở đây không? Mọi người đều bị ngu hết thuốc chữa rồi.
[Trần Yên Bạch]: Nhét vòng tay vào quả táo làm trò đần gì vậy? Cắn một phát đứt cmn dây xích rồi! Mẹ nó, gãy răng của tôi rồi!!!
[Trần Yên Bạch]: Cứu với cứu với! Đừng nói là ngày mai chó Tần sẽ nhét cái nhẫn vào quả cam nhé?
[Trần Yên Bạch]: À còn nữa, chó Tần gửi cho tớ một hộp táo và cam, đóng gói thì đẹp nhưng lại không đặt vào hộp, lúc tớ nhận được có mười trái thì đã hỏng hết tám trái rồi.
Tan học, quán trà sữa đông nghẹt người vì hôm đó là đêm Giáng Sinh.
Giản Hạnh cầm điện thoại vội vã ra khỏi cửa hàng. Trần Yên Bạch gửi cho cô rất nhiều tin nhắn. Thấy vậy, cô vô thức nắm chặt hơn cái túi trên tay.
Trong túi là một quả táo, chủ cửa hàng đóng gói rất kĩ. Chỉ nhìn thôi cũng thấy tay nghề hoàn toàn khác biệt với Giản Như.
Sở dĩ cô ấy chọn mua thay vì lấy ở trong nhà là vì vẻ ngoài của nó.
Đúng lúc này, trong điện thoại hiện lên tin nhắn của Trần Yên Bạch. Giản Hạnh cúi đầu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một quả táo, cô ngẩng đầu nhìn lên liền đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Tần Gia Minh.
"Cho tiểu muội đó, Giáng Sinh vui vẻ." Tần Gia Minh cúi đầu nhìn, thấy trong tay Giản Hạnh đang cầm 1 túi táo, có chút bất đắc dĩ nói: "Yoo, cái này, ai mà nhanh tay vậy."
Giản Hạnh hơi khựng lại, không nói gì.
Cô hơi dừng một chút, khiến Tần Gia Minh ý tứ sâu xa híp mắt, "Ồ" một tiếng dài.
Giản Hạnh lập tức lên tiếng ngăn cản: "Đừng nghĩ lung tung."
Tần Gia Minh cười cười, giơ tay đầu hàng, "Tôi cái gì cũng đều chưa nói tiểu muội này cũng quá nhạy cảm rồi."
Nói xong còn lấy bả vai nhẹ nhàng đụng vào cô một cái, hỏi thăm: "Ai tặng thế? Bạn cùng lớp của em à?"
Giản Hạnh đang muốn bảo hắn câm miệng, Ngô Đan đang ôm một đống táo bỗng nhiên chạy tới bên cạnh: "Đây đây, cho cậu 1 quả này, cầm đi, nhanh nhanh nhanh! "
Giản Hạnh nhìn đống táo đầy màu sắc sặc sỡ, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng vẫn là Tần Gia Minh lấy trong túi một trái to nhất đưa cho cô, Giản Hạnh thấy có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói: "Cái này...Vậy hai cậu thì sao? Hay là các cậu cứ đưa về đi, ở nhà tớ có rất nhiều rồi."
"Chậc, tiểu cô nương này sao lại không biết lãng mạn vậy chứ? Táo này giống ở nhà em à? Rõ ràng là lời chúc chân thành đêm Giáng Sinh mà không nhận thật khiong nể mặt ông đây." Tần Gia Minh nói.
Giản Hạnh lựa chọn im lặng.
Quả nhiên là ngày lễ, bình thường tan học ai cũng ngại lạnh không muốn ở bên ngoài, hôm nay đi đâu cũng thấy toàn là người, trong tay đều ôm mấy lời chúc phúc.
Giản Hạnh cúi đầu nhìn cái túi trong tay, hơi do dự liếm môi.
Cô nhìn xung quanh một hồi, liếc ngang liếc dọc, bình thường Từ Chính Thanh sẽ đi cùng đám người này nhưng hôm nay ngay cả đến cái bóng cũng chẳng thấy.
Giản Hạnh nghĩ lại cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, đang định hỏi Tần Gia Minh làm gì phía sau quán trà sữa thì Ngô Đan bỗng nhiên hô một câu: "Mẹ kiếp! Cái gì vậy!"
Giọng của hắn thật sự quá mức gây chú ý, khiến cho không ít người xung quanh tò mò nhìn sang.
Giản Hạnh nhịn không được nhìn sang, liền thấy một cái tai rất lớn, giống như tai thỏ.
Giản Hạnh híp mắt nhìn, quả nhiên trên đống táo có một con thỏ. Mắt nó tròn xoe, hơi chớp mắt một cái, miệng nhếch, bên trong có hai cái răng thỏ lớn. Trông vô cùng dễ thương lại có chút kiêu ngạo.
Con thỏ hẳn phải được chăm rất chu đáo, hình như là một món quà.
Giản Hạnh nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Gia Minh, nhịn không được nói một câu: "Lời chúc phúc này hẳn là chân thành hơn đống táo kia. "
"Trông dễ thương đấy, nhất định là được em gái nào đó tặng rồi." Tần Gia Minh nói xong nhìn sang Ngô Đan hô một tiếng, "Ai tặng cậu? Hả?"
"Làm sao tôi biết được? Lúc nãy không để ý, bây giờ nhìn đến liền giật mình." Ngô Đan hơi kích động nói: "Tôi đi hỏi Bân ca. "
Vừa nói xong, Bân ca ở trong quán trà sữa đi ra, nói: "Thật là, còn muốn gì nữa, đãi ngộ tốt như vậy là cho cậu đó."
Mấy người ở đó nhất thời im lặng, sau đó lại hiện ra bộ mặt có chút muốn mắng người: "Mẹ kiếp! Muốn đánh có phải không? Từ Chính Thanh ở đây, chúng ta ai cũng đừng hòng thuận lợi bỏ trốn! "
Giữa những tiếng chửi bới và thở dài, Giản Hạnh lặng lẽ siết chặt chiếc túi, quả táo trong túi như nặng thêm ngàn cân trong nháy mắt, rơi xuống lòng bàn tay cô. Cảm giác đau đớn liền truyền tới.
Cô trầm mặc hồi lâu giữa dòng cảm xúc phức tạp của bản thân, đang định xoay người rời đi, thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Tại sao mọi người lại ở đây?"
Quả nhiên, Từ Chính Thanh nhận được rất nhiều lời chúc phúc, nhưng anh không đến nỗi như Ngô Đan, trong tay chỉ có một túi táo vừa vặn.
Bởi vì nhận được quá nhiều táo, Quách Lỗ thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng bản thân hắn lại không thèm để ý, trạng thái rất thoải mái, hoàn toàn như bình thường.
Cậu ta dường như đã quen với sự chú ý như thế này.
"Yo, Từ ca năm nay làm ăn không mấy tốt nhỉ?" Tần Gia Minh nói đùa.
Từ Chính Thanh cười khoác vai Tần Gia Minh, nói: "Cũng thường thôi, coi như là làm từ thiện đi."
Tần Gia Minh mắng: "Cậu, mẹ nó, giờ đang về nhà sao?"
"Vẫn chưa, sau này phải kiên trì nỗ lực nhé." Từ Chính Thanh vừa nói vừa bước vào quán trà sữa, đặt toàn bộ số táo trong tay lên bàn tiếp tân, vừa nhìn thấy "con thỏ" liền thản nhiên hỏi: "Con thỏ này? Ai lại vinh hạnh vậy?
Mọi người xung quanh mặt không đổi sắc: "Không phải của cậu sao? "
Từ Chính Thanh hơi sửng sốt một chút, sau đó như nghĩ tới cái gì, dưới ánh nhìn của mọi người, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Cổ tay Giản Hạnh như mất sức, trong tích tắc đánh rơi chiếc túi trên tay, quả táo không nặng lắm nhưng âm thanh lại vang vọng quanh cô một cách rõ ràng.
Giản Hạnh nhìn sang, Từ Chính Thanh nhặt "con thỏ" lên, sau đó nói với Bân ca: "Con thỏ này tôi lấy, còn những cái khác mọi người tự chia."
Một câu nói lại gây ra vô số âm thanh cảm thán.
Giản Hạnh nhìn Từ Chính Thanh hờ hững vẫy tay chào mọi người, bóng dáng của cậu dần dần chìm vào màn đêm. Mọi người nghị luận sôi nổi về nguồn gốc của "con thỏ", lại không ai chú ý từ khi nào trên mặt đất xuất hiện một quả táo không ai cần đến.
Thật nực cười.
Giản Hạnh cất bước đi, đi ngang qua quả táo trên mặt đất, suy nghĩ sao cô lại quên mất mình đã mua táo, Giản Như kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
Mình đang làm gì vậy?
24/12/2009 21:05:06
[Trần Yên Bạch ]: Sao không nói chuyện? Cậu không cảm thấy ngốc sao?
24/12/2009 21:35:49
[ Trúc Gian ]: Đúng vậy, thật ngốc.
"Thật sự thầy không hiểu nổi sao lại có thể làm sai được chỗ này. Nếu đây là bài kiểm tra cuối kỳ thì các em tính như thế nào? Các em không thấy thẹn khi đứng trước lá cờ tổ quốc à? Có nghe thầy nói gì không?"
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là tiết toán, mọi người có vẻ không hăng hái cho lắm. Giáo viên dạy toán mệt mỏi đập bàn, "Mọi người dậy đi! Có chuyện gì vậy? Đêm Giáng sinh tối qua không gặp tôi, các em liền chơi đến mệt người như vậy sao? Các cô cậu nói hôm nay cũng là lễ Giáng Sinh, sao lại không tặng quà gì cho tôi đi?"
"Hôm qua hơi quá khích, nên hôm nay cứ để Giáng Sinh trôi qua như vậy đi, để mà lấy sức đón năm mới nữa, đúng không?" Ai đó lảm nhảm ở phía dưới.
Thầy dạy toán tức giận, cười nói: "Cái gì? Lấy sức đón năm mới? Năm nay các cô cậu có Tết sao?"
Như thường lệ, Tết năm nào cũng có gala, chính là ngày đầu năm mới, gala năm nay cũng được chuẩn bị trước cả tháng, ban đầu lớp 3 báo cáo một chương trình, nhưng hình như bị loại trong lúc tổng duyệt nên toàn bộ lớp học cũng không mấy háo hức lắm.
Một sự kiện được tổ chức hàng năm lại không có chương trình biểu diễn thì cũng chẳng thú vị gì. Vì vậy mọi người ở dưới im lặng như thóc.
May mắn thay, tiếng chuông hết giờ vang lên đúng lúc, ai ai cũng đều như được giải thoát.
"Này, tôi nghe nói Từ Chính Thanh đã biểu diễn một tiết mục trong ngày lễ của trường trung học trước đây? Cậu ấy biểu diễn gì vậy?" Khi nhắc về chủ đề này, mọi người vẫn còn đang mệt mỏi.
Âm nhạc luôn là thứ đầu tiên người ta nghĩ tới khi có tiệc, và cũng là chỗ để Từ Chính Thanh thể hiện, có người gợi chuyện, liền có người tiếp tục câu chuyện: "Hát, nhưng hát được nửa chừng thì tiếng bị tắt. Sau đó thì âm thanh đã ổn trở lại. Cậu nói xem, gần nửa bài hát đã không có tiếng gì rồi."
"Vậy sao? Nhưng tôi lại có cảm giác như Từ Chính Thanh có thể làm mọi thứ vậy đó."
"Mấu chốt là thành tích của cậu ta tốt, như vậy đã hợp lý chưa?"
"Nghe nói bà nội của cậu ta là hát hí kịch thì phải?" Lâm Giai nói: "Từ Bân chẳng phải cũng là họ hàng của cậu ta sao, chắc là chú ruột, dù sao thì có lẽ gia đình họ cũng rất có thế lực"
"Ồ, tôi hiểu rồi, khó trách người ta giỏi đến thế. Người ta thật là xứng đáng a, chúng ta sống trên đời còn không ai rõ nói chi là sau này."
"Tự nhận thức rất chính xác," Lâm Giai giơ ngón tay cái với cậu ta, sau đó đột nhiên quay người gọi một tiếng: "Giản Hạnh!"
Quan hệ giữa Giản Hạnh và Lâm Giai có lẽ còn không phải người quen, đột nhiên gọi Giản Hạnh, cô sửng sốt một chút mới quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Giai hai tiếng "Này này" chạy tới, cô nằm trên bàn Hứa Lộ, đôi mắt cười híp mắt lại gần, "Hôm trước trả bài kiểm tra Tiếng Anh nhỉ? Tôi muốn xem bài kiểm tra của cậu, được không?"
"À, được thôi."
Giản Hạnh vừa nói vừa cúi đầu nhìn vào ngăn kéo, cô thường để bài kiểm tra vào trong sách, vừa lấy sách Anh ngữ ra, Hứa Lộ bên cạnh đột nhiên bật dậy, khiến Lâm Giai giật mình,một hồi sao lúng túng đứng dậy hỏi: "Sao, sao vậy?"
Hứa Lộ bỏ đi không nói một lời.
Cô vừa đi, Lâm Giai càng hoảng, cô vừa mới làm gì sao? Lâm Giai có vẻ bất lực nhìn Giản Hạnh, "Là tôi quấy rầy cậu ấy hả? Có phải tôi không nên nằm trên bàn của cậy ấy không?"
Giản Hạnh nhìn bóng dáng Hứa Lộ rời đi, không nói lời nào, lẳng lặng lấy tờ giấy kiểm tra tiếng Anh ra đưa cho Lâm Giai.
Lâm Giai vẫn cảm thấy áy náy, từng bước một ngồi xuống chỗ của mình.
Giản Hạnh liếc nhìn đống bài kiểm tra trên bàn của Hứa Lộ, liếc qua những câu hỏi đã làm sẵn trên đó, một lúc sau lấy bài kiểm tra của mình bỏ vào ngăn kéo của cô ấy.
Đến khi chuông vào học vang lên thì Hứa Lộ mới về, lúc về cũng không nói gì với Giản Hạnh, vào tiết được tầm 40 phút vẫn chưa nói một lời. Giản Hạnh chỉ đưa mắt nhìn một chút, chờ đến hết giờ. Tan học, Lâm Giai chạy đến xin lỗi Hứa Lộ; "Ừm..., vừa rồi thật ngại quá, tôi chỉ là thuận tiện tới đây nên nằm xuống một xíu thôi, chuyện này chắc chắn sẽ không có lần sau đâu."
"Không sao, điểm Tiếng Anh của Giản Hạnh vốn dĩ rất tốt. Cậu hỏi mượn bài kiểm tra của cậu ấy cũng không có vấn đề gì, Giản Hạnh hẳn là học tốt nhất trong lớp đi, dù sao cũng là người đại diện cho môn Tiếng Anh của lớp."
Hứa Lộ mặt không chút biến sắc nói một tràng dài, nhưng giọng điệu rõ ràng lại có chút kì lạ.
Lâm Giai hơi có chút khó hiểu cau mày, giọng nói cũng trầm xuống vài phần: "Hứa Lộ, cậu sao vậy?"
Hứa Lộ nhất thời hai mắt đỏ lên, liếc mắt trừng Lâm Giai một cái: "Sao? Tôi nói không đúng à? Tôi không thể khen cậu ấy hả? Cậu thì có thể tuỳ tiện nói gì cũng được, tôi thì không sao?"
Nói xong, không đợi Lâm Giai nói gì, Hứa Lộ liền nằm gục xuống bàn khóc.
Lâm Giai tức giận cười, bỏ lại một câu "ngu ngốc" rồi xoay người rời đi.
Vốn trong chuyện này không hề liên quan tới Giản Hạnh, nhưng khi mọi người bàn tán thỉnh thoảng còn thêm vào một câu: "Lúc đầu, Giản Hạnh cho Lâm Giai mượn bài kiểm tra Tiếng Anh...". Mới chỉ tan học được mười phút, Giản Hạnh gần như nghe ra được vô số câu khác nhau, cô cảm thấy bực mình, muốn nói chuyện với Hứa Lộ trong giờ giải lao, nhưng lại không muốn vừa vào lớp. Hứa Lộ đảo mắt nhìn thấy bài thi Tiếng Anh của Giản Hạnh, tâm tình dường như ngay lập tức bùng nổ.
Cô ném thẳng tờ bài thi xuống bàn Giản Hạnh, càng khóc dữ dội hơn: "Tại sao cậu lại đưa bài thi cho tôi! Tôi đâu có hỏi mượn cậu, rõ ràng tôi không có. Vì cái gì cậu lại để bài thi của cậu ở đây? Cậu muốn cho tôi biết điểm của cậu tốt đến thế nào à?"
Giản Hạnh tuy từng thân thiết với Hứa Lộ nhưng cô ấy không ngốc. Thái độ của Hứa Lộ đối với cô trước sau rõ ràng rất khác nhau. Giản Hạnh đã chú ý đến Hứa Lộ ngay từ sau kỳ thi giữa kỳ. Cô ấy dần lạnh nhạt với cô, lúc đầu chỉ là không cùng nhau nói chuyện phiếm, rồi không cùng ăn trưa với nhau nữa, cuối cùng dứt khoát không nói chuyện nếu có thể tránh.
Sự khác biệt này rõ ràng đến thế, Giản Hạnh đương nhiên có thể cảm nhận được.
Nhưng cô ấy không biết lý do tại sao.
Nhưng bây giờ có lẽ cô đã hiểu được đôi chút.
Giản Hạnh hơi cau mày, nói: "Tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy."
"Rõ ràng là cậu có ý đó." Hứa Lộ bật khóc, quay đầu không thèm nhìn Giản Hạnh lấy một lần.
Có rất nhiều tiếng bàn tán, tất cả mọi người trong lớp đều im lặng trố mắt nhìn nhau.
Giản Hạnh mím môi, đặt bài thi lên bàn rồi lại kẹp vào sách.
Tiếp theo là tiết vật lý, Chu Kỳ vì điểm kiểm tra giữa kỳ của Giản Hạnh tốt nên có ấn tượng không tồi về cô, thỉnh thoảng sẽ gọi cô lên làm một số bài tập nho nhỏ. Tiếng Hứa Lộ khóc ngay bên cạnh rất rõ ràng, chỉ đợi Chu Kỳ nói "Nghỉ" mọi người trong lớp đều nghe thấy tiếng khóc của Hứa Lộ.
Lâm Giai không thèm che giấu tâm tình của mình, cười lạnh nói: "Thật luôn hả trời? Bây giờ người khác học tốt cũng là kẻ phạm tội à?"
Hứa Lộ chịu không nổi nữa, đứng dậy đi tới chỗ Lâm Giai: "Cậu, cậu nói cái gì cơ!"
Lâm Giai không chút sợ hãi, "Nói gì á? Nói gì thì cậu không có tai mà nghe à?"
Hứa Lộ tức giận vươn tay ném sách lên bàn Lâm Giai, Lâm Giai nắm lấy tay cô lạnh lùng nói: "Cậu dám? Tôi không hiền giống như Giản Hạnh, im lặng cho cậu muốn làm gì thì làm đâu."
Hứa Lộ như bất động, tay nắm chặt cuốn sách, khóc không ra hơi.
Lâm Giai cũng đứng yên một chỗ, không có ý định buông tay Hứa Lộ.
Thấy vậy, những người khác trong lớp đều im bặt, Trần Tây làm lớp trưởng vừa định nói vài câu, thì giọng nói của Từ Trường Lâm đột nhiên vang lên sau lưng Giản Hạnh.
"Có chuyện gì rồi?"
Lưng Giản Hạnh cứng đờ.
Giây tiếp theo, Hứa Lộ buông quyển sách của Lâm Giai ra, Lâm Giai thấy cô buông sách thì liền buông tay, lúc này Hứa Lộ vẫn còn đang khóc, Lâm Giai đứng dậy nói với Từ Trường Lâm: "Báo cáo, em không cẩn thận lỡ miệng khiến bạn Hứa Lộ đây cảm thấy ấm ức, sự thật thì mất lòng mà."
Hứa Lộ hét lên: "Lâm Giai, cậu hơi quá đáng rồi đó!"
Từ Trường Lâm nhíu mày: "Cãi nhau cái gì! Cả hai lên văn phòng cho tôi!"
Hứa Lộ vừa khóc vừa quay người bước ra khỏi lớp trước, Lâm Giai chậm rãi theo sau, như biết Giản Hạnh đang nhìn mình, cô hơi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Giản Hạnh.
Giản Hạnh dừng lại, mím môi muốn đi theo, nhưng Lâm Giai lại đưa tay ra chặn lại.
Cơ thể theo bản năng dừng lại một chút, sau đó nhìn Lâm Giai cười với cô, hất cằm nói: "Chuyện này không có liên quan đến cậu, cứ an phận mà ở trong lớp đi."
– hết chương 17 –