Chương 20: "Chúng ta đã là bạn bè"
Goo Yingu dịch
Giản Hạnh ngây người ra một lúc, đầu óc trống rỗng trong vài giây. Nhưng cũng có thể là cô đang suy nghĩ xem chuyện này có phải là thật hay không.
Hôm nay là ngày hai mươi tám, còn hai ngày nữa là giao thừa, trẻ con được nghỉ lễ đều chạy nhảy khắp nơi chơi đùa, ném pháo nổ lách tách, loại tiếng ồn này thường bắt đầu từ sáng sớm và đến tận đêm khuya mới dứt. Giản Hạnh mỗi ngày thức dậy bên tiếng pháo cũng đi vào giấc ngủ cùng âm thanh đó.
Nhưng lúc này, dường như không có bất kì âm thanh nào có thể lọt vào tai Giản Hạnh.
Tay cô cũng tê dại, không biết cô đã dùng bao nhiêu sức lực để nắm chắc chiếc điện thoại trên tay, nhưng nhìn vào lực nắm của cổ tay cô và phần thịt đỏ hồng trên đầu ngón tay thì có lẽ rất mạnh.
Khi đối mặt với Từ Chính Thanh, những phản ứng sinh lý này luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Tầm mắt cô rơi vào màn hình điện thoại, dường như đang suy nghĩ. Tin nhắn tự động khi kết bạn của app hiện lên bốn chữ: hợp thì sẽ đến.
Không, chắc là do nó bị thiếu chữ, hoặc do cô đọc nhầm thôi.
Hình đại diện và biệt danh của cậu ấy hoàn toàn trái ngược nhau, đó là một con thỏ màu xanh đang nháy một bên mắt, trên khuôn mặt là nụ cười vừa tinh nghịch lại trông hài hước, thực sự rất khó để liên hệ hình ảnh này với bản thân Từ Chính Thanh. Nhưng Giản Hạnh khó hiểu mà cảm thấy rằng: Đúng, đây là hình đại diện mà Từ Chính Thanh sử dụng.
Cậu ấy là người sẽ chăm sóc người khác dù mới chỉ gặp mặt một lần, là người mà vì bạn bè sẽ ở lại khóa huấn luyện để chịu khổ. Cậu ấy cũng là người thoải mái, vui vẻ giới thiệu bản thân với mọi người trong lớp khác chỉ bởi vì một lời nói của giáo viên. Cũng là cậu ấy, có thể chơi bóng rổ, ghita, tụ tập chơi đùa cùng những người được gọi là học sinh hư sau giờ học nhưng vẫn là người đứng đầu mỗi kì thi.
Sẽ là người sử dụng những biệt danh nhàm chán, và cũng sẽ là người sử dụng ảnh đại diện chú thỏ dễ thương.
Mọi người không ai đi sâu tìm hiểu về những hành vi có phần chênh lệch này, bởi vì chỉ cần người đó là Từ Chính Thanh thì mọi việc đều có thể lí giải được.
Không giống như cô ấy, khi một người mà bản thân đã thích lâu như vậy kết bạn, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ: tại sao?
Có phải cô ấy đã làm điều gì đó không đúng mực không?
Hay là Lâm Giai đã nói gì đó không đúng với cậu ấy, để cậu ấy phải hỏi cô để kiểm tra lại?
Giản Hạnh suy nghĩ, đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng trong đầu lại không có câu trả lời, đầu óc quay cuồng như kim đồng hồ. Cô đơ người ra một lúc lâu, đến khi tỉnh táo trở lại thì hơi cau mày, lông mày trông như đang run rẩy. Ngón tay chầm chậm nhấn vào hình đại diện chú thỏ màu xanh kia.
Cửa sổ trò chuyện theo thao tác đó mà hiện lên, Giản Hạnh nhìn vào câu mở đầu mặc định của App "Chúng ta đã là bạn, hãy cùng nhau trò chuyện nhé!", điều này làm cô có chút mơ hồ.
[Nước chảy xuống mương]: Giản Hạnh?
Dường như Giản Hạnh nghe thấy được cả giọng nói trong trẻo và rõ ràng của cậu trai vang lên bên tai kèm theo đó là ánh sáng cùng gió.
Trong lòng cô bây giờ đang rất rối bời, như thể chỉ cần một chút thay đổi cũng có thể tạo thành một con sóng lớn.
Bàn tay cô mềm mại lại dường như không cảm nhận được độ cứng của điện thoại.
Đây là cuộc chiến chỉ thuộc về một mình cô.
Lẽ đương nhiên rằng, Từ Chính Thanh có lẽ sẽ không bao giờ biết điều này.
[Trúc Gian]: Vâng.
[Trúc Gian]: Là tớ.
Hai dòng ba chữ, bình tĩnh như không có cảm xúc.
Hình như những dòng tin nhắn này quá vô cảm rồi...
Có nên thêm một biểu tượng cảm xúc không?
Giản Hạnh vô thức cắn đầu ngón tay, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc.
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào màn hình, Giản Hạnh chợt nhớ tới lúc Trần Yên Bạch giúp cô lập QQ, cô ấy đã tự ý đặt cho cô một biệt danh, gọi là: Mỹ nhân bá vương của trường tiểu học.
Bây giờ nhìn vào cửa sổ trò chuyện với Từ Chính Thanh, Giản Hạnh đột nhiên cảm thấy nổi da gà.
Cũng may là cô ấy không giữ cái biệt danh đó.
Nhưng lúc đó đổi lại như vậy, không phải là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Dù sao cô cũng không phải là người tâm si vọng tưởng, mà là người biết mình biết ta.
Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được mà cắn chặt hai hàm răng lại, đau đớn đều ập đến trên đầu ngón tay, Giản Hạnh khẽ "hự" một tiếng rồi tỉnh lại sau dòng suy nghĩ miên man.
Sau đó cô phát hiện Từ Chính Thanh không tiếp tục nhắn tới.
Cậu ấy không đọc tin nhắn.
Trái tim như đứa trẻ của cô đột nhiên bị kéo lên không trung, mọi dây thần kinh đều nhanh chóng trở nên căng thẳng. Giản Hạnh dùng tay ma sát vào góc điện thoại.
Lúc này, xúc giác trên tay đã được khôi phục, từng điểm cảm giác thậm chí còn được phóng đại. Hãy tìm đọc t?ang chính ở ﹎ Т?ùmТ ?uyện.V? ﹎
Từng giây từng phút, cô lo lắng đừng ngồi không yên.
Giản Hạnh biết rõ rằng, cậu và cô hiện tại chỉ là mối quan hệ trò chuyện xã giao, nhất định cậu ấy sẽ trả lời lại. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể lo lắng mà chờ.
Chỉ có thể chờ đợi.
Mười chín phút sau, cuối cùng Giản Hạnh cũng nhận được tin nhắn.
[Nước chảy xuống mương]: Xin lỗi, lúc nãy tớ có chút chuyện, cậu không đợi lâu chứ? /mồ hôi nhỏ giọt/
[Nước chảy xuống mương]: Về sinh nhật của tớ, Lâm Giai đã nói gì với cậu chưa? Xin lỗi, lúc trước tớ định bảo Tần Gia Minh liên lạc với cậu cơ.
[Nước chảy xuống mương]: Ngoại trừ một số bạn học thời trung học cơ sở của tớ, hầu như ai cậu cũng quen mặt cả, cậu cũng nên làm quen với họ một chút, về cơ bản thì đều là bạn học cùng trường
[Nước chảy xuống mương]: Hôm đó là mùng năm tết, nếu có thời gian thì đến đây đi.
Giản Hạnh hiểu.
Về chuyện sinh nhật này, Từ Chính Thanh lúc đầu vốn dĩ không định mời cô, nhưng Lâm Giai lại vô tư nói chuyện này ra cho Giản Hạnh, lại bị Từ Chính Thanh biết được. Từ trước đến nay cậu đều rất tinh tế, vì để Lâm Giai cùng Giản Hạnh không bị khó xử, cậu liền đem trách nhiệm về phía mình.
Cho nên, cô mới chính là người gây khó dễ cho cậu.
Lúc này, biểu tượng chim cánh cụt ở thanh trên cùng lại lóe lên, Giản Hạnh do dự một chút, cắt ngang khung chat với lý do "Xin lỗi, gần đây tớ bận một số việc."
Chỉ để trốn tránh những việc không muốn đối mặt, mà người ta có thể bịa những lý do có thể nói là ngớ ngẩn.
Người gửi tin là Tần Gia Minh: Em không có chuyện gì thì đi dự sinh nhật Từ Chính Thanh đi. Dù gì hai đứa cũng không thân nhau lắm, cậu ta cũng đã mời rồi, em mà không đến thì cũng không nể mặt người ta quá rồi đi.
[ Tần Gia Minh ]: Lại nói lung tung gì nữa rồi à?
[ Tần Gia Minh ]: Hiểu ý anh không?
Điều này có nghĩa là bây giờ Tần Gia Minh và Từ Chính Thanh đang ở cùng nhau, có thể thấy được biểu cảm khó xử của cậu.
Giản Hạnh cảm thấy cả người như rơi vào trong vũng bùn, nếu cô không làm gì thì cậu ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy sao?
Một lúc sau, cô quay lại cửa sổ trò chuyện với Từ Chính Thanh và trả lời: Được, cảm ơn.
Sau đó lại đi trả lời Tần Gia Minh: Hiểu rồi.
Cô có thể trốn tránh, nhưng vẫn là không muốn mất đi sự đãi ngộ được coi là đặc biệt này.
Ngay cả khi nó không có ý nghĩa gì với cậu ấy cả.
Hai mươi chín Tết, trên đường phố vằng không bóng người, Giản Như cùng Lữ Thành không còn bận việc phải ra ngoài nữa, ở nhà sửa soạn chuẩn bị đi về quê viếng mộ. Vào đêm giao thừa, khi Gala Hội xuân được phát sóng, thời gian chạy qua con số 12 giờ, vậy là thêm một năm nữa đã trôi qua.
Chỉ là so với những năm trước, năm nay đều đáng nhớ.
"Thôi được rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai năm giờ chúng ta phải đến nhà ga rồi," Giản Như nhìn sang Giản Hạnh, nhắc nhở: "Cái gì tao cũng chuẩn bị hết trong bếp rồi, mày ở nhà một mình lớn rồi thì tự mà lo cho bản thân, nhớ chưa?"
Giản Hạnh nói: "Con biết rồi."
Đón giao thừa xong, Giản Hạnh lên giường đi ngủ, cô lấy di động từ dưới gối ra, vừa vào QQ liền nhận được lời chúc mừng năm mới từ Trần Yên Bạch và Tần Gia Minh đặc biệt gửi đến cô bởi vì tên của cô được thêm vào cuối câu.
Giản Hạnh nhắn lại: Chúc mừng năm mới Trần Yên Bạch.
Sau khi nhắn xong, cô quay lại, chuyển sang danh sách bạn bè, nhìn chằm chằm vào hình con thỏ màu xanh đang nháy sáng trên đó, cô nhìn thấy phần giới thiệu của cậu. Trên đó viết khá nhiều chữ, nhưng vì lỗi định dạng nên Giản Hạnh chỉ đọc được vài chữ: "Ngẩng đầu thấy.."
Cậu ấy nhìn thấy gì?
Giản Hạnh quay người sang hướng khác, nhấn vào cửa sổ chat trong bóng tối.
Cô nhấn vào bàn phím, tay gõ bảy từ.
Nhưng cuối cũng, cô vẫn không gửi nó đi.
Khi cửa sổ trò chuyện bị đóng lại, bởi vì có tin nhắn chưa gửi, ảnh đại diện của Từ Chính Thanh luôn ở trên thanh trên cùng của cuộc trò chuyện mới nhất.
Trong mơ Giản Hạnh mơ thấy Từ Chính Thanh hình như đang nằm nhoài người lên hành lang của trường, rõ ràng giản Hạnh cái gì cũng chưa nói nhưng Từ Chính Thanh lại quay đầu hỏi cô có nhìn thấy gì không?
Năm mới cũng đã tới, nhưng Giản Hạnh cô vẫn là kẻ ẩn nấp trong bóng tối, là kẻ nghe lén, nói dối, nhút nhát, sợ sệt, là kẻ sẽ xứng đi bên cạnh Từ Chính Thanh sao?
– hết chương 20 –
Giản Hạnh ngây người ra một lúc, đầu óc trống rỗng trong vài giây. Nhưng cũng có thể là cô đang suy nghĩ xem chuyện này có phải là thật hay không.
Hôm nay là ngày hai mươi tám, còn hai ngày nữa là giao thừa, trẻ con được nghỉ lễ đều chạy nhảy khắp nơi chơi đùa, ném pháo nổ lách tách, loại tiếng ồn này thường bắt đầu từ sáng sớm và đến tận đêm khuya mới dứt. Giản Hạnh mỗi ngày thức dậy bên tiếng pháo cũng đi vào giấc ngủ cùng âm thanh đó.
Nhưng lúc này, dường như không có bất kì âm thanh nào có thể lọt vào tai Giản Hạnh.
Tay cô cũng tê dại, không biết cô đã dùng bao nhiêu sức lực để nắm chắc chiếc điện thoại trên tay, nhưng nhìn vào lực nắm của cổ tay cô và phần thịt đỏ hồng trên đầu ngón tay thì có lẽ rất mạnh.
Khi đối mặt với Từ Chính Thanh, những phản ứng sinh lý này luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Tầm mắt cô rơi vào màn hình điện thoại, dường như đang suy nghĩ. Tin nhắn tự động khi kết bạn của app hiện lên bốn chữ: hợp thì sẽ đến.
Không, chắc là do nó bị thiếu chữ, hoặc do cô đọc nhầm thôi.
Hình đại diện và biệt danh của cậu ấy hoàn toàn trái ngược nhau, đó là một con thỏ màu xanh đang nháy một bên mắt, trên khuôn mặt là nụ cười vừa tinh nghịch lại trông hài hước, thực sự rất khó để liên hệ hình ảnh này với bản thân Từ Chính Thanh. Nhưng Giản Hạnh khó hiểu mà cảm thấy rằng: Đúng, đây là hình đại diện mà Từ Chính Thanh sử dụng.
Cậu ấy là người sẽ chăm sóc người khác dù mới chỉ gặp mặt một lần, là người mà vì bạn bè sẽ ở lại khóa huấn luyện để chịu khổ. Cậu ấy cũng là người thoải mái, vui vẻ giới thiệu bản thân với mọi người trong lớp khác chỉ bởi vì một lời nói của giáo viên. Cũng là cậu ấy, có thể chơi bóng rổ, ghita, tụ tập chơi đùa cùng những người được gọi là học sinh hư sau giờ học nhưng vẫn là người đứng đầu mỗi kì thi.
Sẽ là người sử dụng những biệt danh nhàm chán, và cũng sẽ là người sử dụng ảnh đại diện chú thỏ dễ thương.
Mọi người không ai đi sâu tìm hiểu về những hành vi có phần chênh lệch này, bởi vì chỉ cần người đó là Từ Chính Thanh thì mọi việc đều có thể lí giải được.
Không giống như cô ấy, khi một người mà bản thân đã thích lâu như vậy kết bạn, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ: tại sao?
Có phải cô ấy đã làm điều gì đó không đúng mực không?
Hay là Lâm Giai đã nói gì đó không đúng với cậu ấy, để cậu ấy phải hỏi cô để kiểm tra lại?
Giản Hạnh suy nghĩ, đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng trong đầu lại không có câu trả lời, đầu óc quay cuồng như kim đồng hồ. Cô đơ người ra một lúc lâu, đến khi tỉnh táo trở lại thì hơi cau mày, lông mày trông như đang run rẩy. Ngón tay chầm chậm nhấn vào hình đại diện chú thỏ màu xanh kia.
Cửa sổ trò chuyện theo thao tác đó mà hiện lên, Giản Hạnh nhìn vào câu mở đầu mặc định của App "Chúng ta đã là bạn, hãy cùng nhau trò chuyện nhé!", điều này làm cô có chút mơ hồ.
[Nước chảy xuống mương]: Giản Hạnh?
Dường như Giản Hạnh nghe thấy được cả giọng nói trong trẻo và rõ ràng của cậu trai vang lên bên tai kèm theo đó là ánh sáng cùng gió.
Trong lòng cô bây giờ đang rất rối bời, như thể chỉ cần một chút thay đổi cũng có thể tạo thành một con sóng lớn.
Bàn tay cô mềm mại lại dường như không cảm nhận được độ cứng của điện thoại.
Đây là cuộc chiến chỉ thuộc về một mình cô.
Lẽ đương nhiên rằng, Từ Chính Thanh có lẽ sẽ không bao giờ biết điều này.
[Trúc Gian]: Vâng.
[Trúc Gian]: Là tớ.
Hai dòng ba chữ, bình tĩnh như không có cảm xúc.
Hình như những dòng tin nhắn này quá vô cảm rồi...
Có nên thêm một biểu tượng cảm xúc không?
Giản Hạnh vô thức cắn đầu ngón tay, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc.
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào màn hình, Giản Hạnh chợt nhớ tới lúc Trần Yên Bạch giúp cô lập QQ, cô ấy đã tự ý đặt cho cô một biệt danh, gọi là: Mỹ nhân bá vương của trường tiểu học.
Bây giờ nhìn vào cửa sổ trò chuyện với Từ Chính Thanh, Giản Hạnh đột nhiên cảm thấy nổi da gà.
Cũng may là cô ấy không giữ cái biệt danh đó.
Nhưng lúc đó đổi lại như vậy, không phải là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Dù sao cô cũng không phải là người tâm si vọng tưởng, mà là người biết mình biết ta.
Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được mà cắn chặt hai hàm răng lại, đau đớn đều ập đến trên đầu ngón tay, Giản Hạnh khẽ "hự" một tiếng rồi tỉnh lại sau dòng suy nghĩ miên man.
Sau đó cô phát hiện Từ Chính Thanh không tiếp tục nhắn tới.
Cậu ấy không đọc tin nhắn.
Trái tim như đứa trẻ của cô đột nhiên bị kéo lên không trung, mọi dây thần kinh đều nhanh chóng trở nên căng thẳng. Giản Hạnh dùng tay ma sát vào góc điện thoại.
Lúc này, xúc giác trên tay đã được khôi phục, từng điểm cảm giác thậm chí còn được phóng đại. Hãy tìm đọc t?ang chính ở ﹎ Т?ùmТ ?uyện.V? ﹎
Từng giây từng phút, cô lo lắng đừng ngồi không yên.
Giản Hạnh biết rõ rằng, cậu và cô hiện tại chỉ là mối quan hệ trò chuyện xã giao, nhất định cậu ấy sẽ trả lời lại. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể lo lắng mà chờ.
Chỉ có thể chờ đợi.
Mười chín phút sau, cuối cùng Giản Hạnh cũng nhận được tin nhắn.
[Nước chảy xuống mương]: Xin lỗi, lúc nãy tớ có chút chuyện, cậu không đợi lâu chứ? /mồ hôi nhỏ giọt/
[Nước chảy xuống mương]: Về sinh nhật của tớ, Lâm Giai đã nói gì với cậu chưa? Xin lỗi, lúc trước tớ định bảo Tần Gia Minh liên lạc với cậu cơ.
[Nước chảy xuống mương]: Ngoại trừ một số bạn học thời trung học cơ sở của tớ, hầu như ai cậu cũng quen mặt cả, cậu cũng nên làm quen với họ một chút, về cơ bản thì đều là bạn học cùng trường
[Nước chảy xuống mương]: Hôm đó là mùng năm tết, nếu có thời gian thì đến đây đi.
Giản Hạnh hiểu.
Về chuyện sinh nhật này, Từ Chính Thanh lúc đầu vốn dĩ không định mời cô, nhưng Lâm Giai lại vô tư nói chuyện này ra cho Giản Hạnh, lại bị Từ Chính Thanh biết được. Từ trước đến nay cậu đều rất tinh tế, vì để Lâm Giai cùng Giản Hạnh không bị khó xử, cậu liền đem trách nhiệm về phía mình.
Cho nên, cô mới chính là người gây khó dễ cho cậu.
Lúc này, biểu tượng chim cánh cụt ở thanh trên cùng lại lóe lên, Giản Hạnh do dự một chút, cắt ngang khung chat với lý do "Xin lỗi, gần đây tớ bận một số việc."
Chỉ để trốn tránh những việc không muốn đối mặt, mà người ta có thể bịa những lý do có thể nói là ngớ ngẩn.
Người gửi tin là Tần Gia Minh: Em không có chuyện gì thì đi dự sinh nhật Từ Chính Thanh đi. Dù gì hai đứa cũng không thân nhau lắm, cậu ta cũng đã mời rồi, em mà không đến thì cũng không nể mặt người ta quá rồi đi.
[ Tần Gia Minh ]: Lại nói lung tung gì nữa rồi à?
[ Tần Gia Minh ]: Hiểu ý anh không?
Điều này có nghĩa là bây giờ Tần Gia Minh và Từ Chính Thanh đang ở cùng nhau, có thể thấy được biểu cảm khó xử của cậu.
Giản Hạnh cảm thấy cả người như rơi vào trong vũng bùn, nếu cô không làm gì thì cậu ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy sao?
Một lúc sau, cô quay lại cửa sổ trò chuyện với Từ Chính Thanh và trả lời: Được, cảm ơn.
Sau đó lại đi trả lời Tần Gia Minh: Hiểu rồi.
Cô có thể trốn tránh, nhưng vẫn là không muốn mất đi sự đãi ngộ được coi là đặc biệt này.
Ngay cả khi nó không có ý nghĩa gì với cậu ấy cả.
Hai mươi chín Tết, trên đường phố vằng không bóng người, Giản Như cùng Lữ Thành không còn bận việc phải ra ngoài nữa, ở nhà sửa soạn chuẩn bị đi về quê viếng mộ. Vào đêm giao thừa, khi Gala Hội xuân được phát sóng, thời gian chạy qua con số 12 giờ, vậy là thêm một năm nữa đã trôi qua.
Chỉ là so với những năm trước, năm nay đều đáng nhớ.
"Thôi được rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai năm giờ chúng ta phải đến nhà ga rồi," Giản Như nhìn sang Giản Hạnh, nhắc nhở: "Cái gì tao cũng chuẩn bị hết trong bếp rồi, mày ở nhà một mình lớn rồi thì tự mà lo cho bản thân, nhớ chưa?"
Giản Hạnh nói: "Con biết rồi."
Đón giao thừa xong, Giản Hạnh lên giường đi ngủ, cô lấy di động từ dưới gối ra, vừa vào QQ liền nhận được lời chúc mừng năm mới từ Trần Yên Bạch và Tần Gia Minh đặc biệt gửi đến cô bởi vì tên của cô được thêm vào cuối câu.
Giản Hạnh nhắn lại: Chúc mừng năm mới Trần Yên Bạch.
Sau khi nhắn xong, cô quay lại, chuyển sang danh sách bạn bè, nhìn chằm chằm vào hình con thỏ màu xanh đang nháy sáng trên đó, cô nhìn thấy phần giới thiệu của cậu. Trên đó viết khá nhiều chữ, nhưng vì lỗi định dạng nên Giản Hạnh chỉ đọc được vài chữ: "Ngẩng đầu thấy.."
Cậu ấy nhìn thấy gì?
Giản Hạnh quay người sang hướng khác, nhấn vào cửa sổ chat trong bóng tối.
Cô nhấn vào bàn phím, tay gõ bảy từ.
Nhưng cuối cũng, cô vẫn không gửi nó đi.
Khi cửa sổ trò chuyện bị đóng lại, bởi vì có tin nhắn chưa gửi, ảnh đại diện của Từ Chính Thanh luôn ở trên thanh trên cùng của cuộc trò chuyện mới nhất.
Trong mơ Giản Hạnh mơ thấy Từ Chính Thanh hình như đang nằm nhoài người lên hành lang của trường, rõ ràng giản Hạnh cái gì cũng chưa nói nhưng Từ Chính Thanh lại quay đầu hỏi cô có nhìn thấy gì không?
Năm mới cũng đã tới, nhưng Giản Hạnh cô vẫn là kẻ ẩn nấp trong bóng tối, là kẻ nghe lén, nói dối, nhút nhát, sợ sệt, là kẻ sẽ xứng đi bên cạnh Từ Chính Thanh sao?
– hết chương 20 –