Chương 9: Cho mèo ăn
Muốn đau đớn có hiệu quả, kim phải dám đâm vào lòng người.
Giản Hạnh hẳn là đâm được Giản Như, vì thế cho nên hai ngày này Giản Như không đối mặt nói chuyện với Giản Hạnh, từ đầu đến cuối là bộ dạng giống như rất bận, Giản Như bận, Giản Hạnh cũng sẽ không chủ động tìm cô, buổi trưa ăn xong liền vào phòng nằm nghỉ, buổi tối về nhà trực tiếp về phòng mình không đi ra ngoài nữa.
Để tiết kiệm tiền điện, buổi tối trong phòng Giản Hạnh chỉ để một ngọn đèn, cô ngồi vào bàn lật từng trang hướng dẫn ứng dụng.
Chỉ trong hai ngày, Giản Hạnh đã gần như thuộc lòng các thành phố và điểm của tất cả các trường đại học hàng không trọng điểm trong cả nước.
Đối với cô mà nói, tất cả đều giống như bầu trời xanh xa xôi không thể chạm vào.
Thật ra cô biết, bầu trời không có ranh giới, cũng không có khái niệm cụ thể, chỉ cần bạn nguyện ý giơ tay lên, nguyện ý ngẩng đầu, nguyện ý ngửa mặt, bầu trời liền ở trước mắt bạn.
Nhưng mặt trời cũng không có giới hạn, cũng rất lớn, lại chưa bao giờ chiếu tới cô.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Giản Hạnh cụp mắt xuống, liên tục miết đầu ngón tay vào ngôi trường có thứ hạng cao nhất, một lúc sau, cô mới miễn cưỡng khép sách lại.
Đã nửa đêm, Giản Hạnh vẫn chưa buồn ngủ, mở ngăn kéo lấy "1984" ra.
Trong hai ngày qua, Giản Hạnh đã lật được gần một phần ba cuốn sách.
Cô thực sự thấy rất khó hiểu, nhưng cô gấp gáp đọc vì không có đủ thời gian.
Trên bàn có một xếp lịch gấp để bàn, Giản Hạnh nghĩ đến ngày đăng ký tình cờ viết ngày hôm đó, mùng 7, là Bạch Lộ*.
*Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Cái nóng mùa hè cuối cùng cũng rời đi, mây mù trên bầu trời bốc lên lan rộng, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ hơn, sương sớm càng ngày càng dày, đây là tiết thứ ba của mùa thu.
Cô đến bên cạnh Từ Chính Thanh là vào tiết thứ hai.
Thứ hai ngày bảy, Giản Hạnh cắp sách đến trường từ sáng sớm, đến trường thì chưa đầy 6 giờ, nhà sách có lẽ vẫn chưa mở cửa.
Giản Hạnh tuy là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là bước đi về phía tiệm sách, không nghĩ tới tiệm sách lại thật sự mở cửa.
Có lẽ là bởi vì gió sớm trong lành, cửa kính hiệu sách mở toang, Giản Hạnh nhìn vào bên trong không có người, đang ở cửa do dự có nên đi vào hay không, sau lưng đột nhiên vang lên một cái lười biếng ngáp, " Chào buổi sáng."
Giản Hạnh giật mình quay lại, hai mắt bất giác mở to.
Giang Biệt Thâm nhìn vẻ mặt của cô muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, sau đó sắc bén nhìn Giản Hạnh chằm chằm.
Giản Hạnh: "..."
Hắn là đang bắt chước cô.
Giản Hạnh sau khi phản ứng lại, yên lặng tiếp nhận vẻ mặt kinh ngạc, có chút không nói nên lời.
Giang Biệt Thâm từ nhỏ đã có hai loại năng khiếu, một là thiếu nợ một là lười biếng, nhìn chằm chằm vào mắt mình hai giây mà không có một ngụm nước vào buổi sáng khiến hắn mệt mỏi, cho nên giây thứ bâ mí mắt liền trở lại trạng thái cơ bắp yếu ớt.
Anh nhìn Giản Hạnh cười hỏi cô: "Trả sách?"
Giản Hạnh nói "ừm", nhưng không nói nhiều.
Giang Biệt Thâm nhìn ra Giản Hạnh không muốn nói chuyện với mình lắm, liền cười cười lần nữa, đi vào hiệu sách xung quanh Giản Hạnh.
Giản Hạnh im lặng đi theo.
Giang Biệt Thâm đang dựa vào quầy uống nước, nghiêng đầu xem sách, cầm lên lật xem, Giản Hạnh vừa mới cầm bút lên chấm điểm liền hỏi: "Nhóc muốn thi vàoĐại học hàng không vũ trụ?"
Đầu bút vừa chạm vào giấy lập tức cào mất kiểm soát, ngón tay cầm bút quá cứng, các đốt ngón tay trắng bệch.
Cô luôn che giấu, nhưng cô lại luôn làm lộ những điều mà cô không muốn.
Một lúc sau, Giản Hạnh đáp lại bằng một tiếng "ừm" có phần khô khốc.
Giang Biệt Thâm nghe Giản Hạnh trả lời không khỏi cười cười, cũng không nói thêm gì, thấy Giản Hạnh từ trong cặp sách lấy ra "1984" ra, kinh ngạc hỏi: "Đọc xong chưa?"
Sự kinh ngạc trong giọng nói của anh quá rõ ràng, Giản Hạnh nghi ngờ nhìn anh, "Sao vậy?"
"Không, nhóc đọc xong cuốn sách này trong một tuần?"
Giản Hạnh liếc nhìn độ dày của cuốn sách, có lẽ hiểu ý anh, nhưng người ngoài làm sao biết được mục đích và ý định đọc sách của cô, cho nên cô chỉ nhàn nhạt nói: "Hơi dài."
"Không chỉ là dài, nhiều giáo viên đọc cuốn sách này mấy lần đều—"
Giản Hạnh nghe thấy âm thanh liền nhìn sang, Giang Biệt Thâm nhìn thấy trong mắt cô trong trẻo cùng bình tĩnh, hơn nữa hắn còn nhìn thấy trong mắt cô ửng đỏ, trong mắt có màu lam nhạt, Giang Biệt Thâm tạm dừng một chút, chuyển đề tài, "Muốn xem thêm vài lần nữa, hẳn là rất hay."
Cô không biết, cô không hiểu.
Nhưng cô rất hài lòng khi có thể chạm vào dấu vết mà Từ Chính Thanh để lại.
"Phải không." Giản Hạnh nói, đánh dấu "1984" vào sổ đăng ký, rồi nói, "Cảm ơn."
Cô nói xong liền xoay người rời đi, Giang Biệt Thâm nhìn bóng dáng gầy gò của cô, "à" một tiếng, Giản Hạnh quay đầu lại, Giang Biệt Thâm đột nhiên hỏi: "Nhóc thích mèo sao?"
Giản Hạnh sửng sốt một chút, có chút không phản ứng được, "Cái gì cơ?"
"Xem ra nó không ghét." Giang Biệt Thâm nói xong, quay người đi vào quầy, cúi người không biết từ đâu tìm được một túi thức ăn cho mèo, cũng không lấy ra nữa, đưa qua cho Giản Hạnh. quầy và nói, "Bây giờ không phải nhóc nên đến lớp à? Còn ngồi đây cho mèo ăn?"
Giản Hạnh ra khỏi hiệu sách vẫn còn ngơ ngác, đi được hai bước thì dừng lại, nhìn đống thức ăn cho mèo trên tay rồi lại nhìn về phía hiệu sách, người ở quầy vẫy tay như biết trước sẽ rẽ vào, và sau đó thực hiện một động tác siết tay giống như võ thuật.
Giản Hạnh nghe anh vừa nói: "Tối hôm qua tôi nằm mơ, một con mèo rừng nhỏ mang thai, tôi cho nó ăn, nó không thích, nói con nó thích con gái, xin giúp tôi một việc."
... Nghe có vẻ như vô nghĩa.
Nhưng nhìn túi thức ăn cho mèo đã cạn một nửa, Giản Hạnh đoán là nên thường xuyên cho mèo ăn, nhưng mèo có thai hay không, cô không biết nó có ghét mình hay không, có lẽ đúng là nó cũng vậy, hôm nay lười cho nó ăn.
Nhưng dù sao cô cũng không sao, cô tò mò về những con mèo hoang nhỏ trong trường, vì vậy cô đi dạo xung quanh.
Vẫn chưa đến sáu giờ, thỉnh thoảng có người tới gần khu dạy học, nhưng chỗ cần cho mèo ăn cũng không có mấy người, bởi vì khu vực này là một gian nhà ngói nhỏ hai dãy. Đối với học sinh lưu ban, và học sinh lưu ban thường vào lớp lúc năm giờ ba mươi nhưng bây giờ ở cổng vẫn chưa thấy người nào.
Giản Hạnh đi tới gần vài bước, liền nghe thấy tiếng đọc đặc sệt xen lẫn vào nhau, trầm thấp, không hung hãn như lớp bọn họ, không rời rạc như năm hai trung học, cũng không giống năm ba cấp ba, đây là loại chỉ thuộc loại hạng nhất Bốn năm gánh hát ngâm nga.
Giản Hạnh nghe một lúc, Nhị Tài nhấc chân tiếp tục đi tới, nhìn quanh không thấy mèo đâu, ngược lại chỉ thấy mấy cái bát giống nhau nhỏ đựng đầy thức ăn cho mèo, hình như có người tới đổ đầy vào.
Giản Hạnh sửng sốt một lúc, tự hỏi mình có bị thao túng hay không.
Cô với hắn có quen không?
Tại sao lại là cô?
Giản Hạnh có chút bực bội, xoay người định đi trở lại, đột nhiên trong sâu thẳm truyền đến một tiếng mèo kêu meo meo, cô khựng lại, theo bản năng thân thể khựng lại, sợ mình nghe lầm, đến thanh âm thứ hai vang lên, Giản Hạnh liền dừng hẳn lại.
Chắc có mèo thật.
Cô hơi cúi xuống, thận trọng bước đi và cố gắng nghe tiếng mèo kêu cho đến khi tiếng mèo kêu ngày càng rõ hơn.
Đi một vòng qua góc nhà ngói, thấy đuôi mèo giơ cao đúng như dự đoán, cô có chút mừng rỡ, lắc lắc túi thức ăn cho mèo tiến lại gần, cô ngập ngừng gọi: "Meo meo~"
Giản Hạnh nhìn thấy con mèo không bị gì, vẻ vui mừng trên mặt lập tức đông cứng lại, giọng nói trong miệng cũng đột ngột ngừng lại, cô nhìn con mèo trước mặt... một người, đầu óc trống rỗng.
Thì ra là Từ Chính Thanh.
Sao cậu ấy lại ở đây.
Sau lưng Từ Chính Thanh còn có một túi thức ăn cho mèo, nhìn bao bì đóng gói, hình như cùng loại với cái trên tay cô.
Giản Hạnh cứng cổ cúi đầu, phát hiện hình như không giống, nhưng quả thực giống, giống hệt nhau.
Từ Chính Thanh hiển nhiên cũng kinh ngạc nhìn cô, đầu tiên anh nói: "Giản Hạnh?" Sau đó ánh mắt chuyển đến tay cô, nghi vấn càng nặng, "Cậu biết Giang Biệt Thâm sao?"
Phản ứng đầu tiên của Giản Hạnh là: Đây hình như là lần thứ ba ngoài ý muốn gặp mặt, lần nào cậu cũng gọi tên cô trước.
Phản ứng thứ hai là hỏi Từ Chính Thanh: "Giang Biệt Thâm?"
Từ Chính Thanh cười nói: "Cậu còn không biết hắn là ai, liền giúp hắn cho mèo ăn? Không sợ hắn lừa cậu à?"
Vừa nói vừa đứng dậy, bên cạnh đuôi mèo ngoắc lấy bắp chân của cậu xoay một vòng.
Giản Hạnh men theo đuôi mèo nhìn bắp chân vạm vỡ của cậu, ban đầu cô chỉ vô tình liếc nhìn, nhưng khi bắt gặp đôi mắt tròn xoe của con mèo, cô đột nhiên cảm thấy hai tai nóng ran, suýt nữa thì lảo đảo đi chỗ khác.
Ngẩng đầu lên, Giản Hạnh thấy Từ Chính Thanh mặc một bộ quần áo thi đấu, áo sơ mi trắng in số chín ở mặt trước và mặt sau, trên đầu còn đeo một dải buộc tóc, lông mày và mắt lộ ra ngoài, khiến cậu trông đẹp trai và khác hơn bình thường.
Không biết có phải do dây buộc tóc hay không mà Giản Hạnh có cảm giác mình nhìn rất rõ ánh mắt của Từ Chính Thanh.
Lúc này Giản Hạnh đột nhiên có ý nghĩ muốn lại gần một bước.
Đương nhiên cô vẫn cảm thấy mình không xứng đứng bên cạnh cậu, nhưng tương lai với cậu thật quá cám dỗ.
Quá hấp dẫn, cô cảm thấy như thể mình có thể chịu đựng tất cả những cảm xúc đau đớn vặn vẹo vì tương lai này.
Kể cả gian lận và che giấu.
"Giang Biệt Thâm đâu, không tới à?" Từ Chính Thanh lại hỏi.
Giản Hạnh định thần lại, hỏi: "Là nhân viên trong tiệm sách sao?"
Từ Chính Thanh sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, cười nói: "Đúng vậy, là nhân viên ở đó."
Không biết vì sao, Giản Hạnh từ câu nói lặp đi lặp lại của Giản Hạnh thoáng có chút giễu cợt, khiến cô bất giác có chút ngại ngùng, sợ Từ Chính Thanh nhìn thấy nên cúi đầu tránh ánh mắt của Từ Chính Thanh, bế con mèo lên, xách thức ăn trong tay và nói, "Anh ấy nói để giúp tôi."
"Lười quá." Từ Chính Thanh ngừng tán gẫu với Giang Biệt Thâm, anh cũng cúi đầu giơ chân chạm vào con mèo sắp nằm trên giày mình.
Giản Hạnh nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khóe môi giữa đôi mắt cụp xuống của anh, sự dịu dàng gần như bị nhấn chìm.
Cô định nhìn con mèo, nhưng giờ cô không thể nhìn đi chỗ khác.
Mãi cho đến khi con mèo kêu meo meo, Giản Hạnh mới không nhịn được nói: "Dính người quá."
Từ Chính Thanh nói: "Xong rồi."
Giản Hạnh giả vờ rất tự nhiên hỏi: "Cậu...Cậu thường xuyên tới cho nó ăn sao?"
"Cũng rất thường xuyên," Từ Chính Thanh nói, "Hồi cấp ba Giang Biệt Thâm ở đây thường hay cho nó ăn, sau khi lên đại học thì giao việc cho tôi, quên mất anh ấy đã về rồi."
Giản Hạnh miễn cưỡng kết thúc đề tài, lại không thể hỏi thêm cái gì, đành phải nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sợ Từ Chính Thanh cho rằng cô quá lãnh đạm, liền nói thêm một câu thừa thãi: "Chính là như vậy."
Khi nói chuyện, tất cả đều là bản năng, nói chuyện xong hai người liền chìm vào im lặng, Giản Hạnh nhận ra cũng có chút bất an, sợ Từ Chính Thanh nhận ra cô chỉ là đang muốn nói gì đó mà thôi.
Cũng may Từ Chính Thanh chuyên tâm trêu chọc con mèo, không phát hiện cảm xúc dao động, Giản Hạnh dần dần thả lỏng nhịp tim hồi hộp, nhưng không khỏi có chút thất vọng.
Trong lòng cô như đi tàu lượn hết lần này đến lần khác, chiếc điều khiển duy nhất nằm trong tay Từ Chính Thanh.
Trái tim là của cô, nhưng lại giống như không phải của cô.
- hết chương 9 -
Giản Hạnh hẳn là đâm được Giản Như, vì thế cho nên hai ngày này Giản Như không đối mặt nói chuyện với Giản Hạnh, từ đầu đến cuối là bộ dạng giống như rất bận, Giản Như bận, Giản Hạnh cũng sẽ không chủ động tìm cô, buổi trưa ăn xong liền vào phòng nằm nghỉ, buổi tối về nhà trực tiếp về phòng mình không đi ra ngoài nữa.
Để tiết kiệm tiền điện, buổi tối trong phòng Giản Hạnh chỉ để một ngọn đèn, cô ngồi vào bàn lật từng trang hướng dẫn ứng dụng.
Chỉ trong hai ngày, Giản Hạnh đã gần như thuộc lòng các thành phố và điểm của tất cả các trường đại học hàng không trọng điểm trong cả nước.
Đối với cô mà nói, tất cả đều giống như bầu trời xanh xa xôi không thể chạm vào.
Thật ra cô biết, bầu trời không có ranh giới, cũng không có khái niệm cụ thể, chỉ cần bạn nguyện ý giơ tay lên, nguyện ý ngẩng đầu, nguyện ý ngửa mặt, bầu trời liền ở trước mắt bạn.
Nhưng mặt trời cũng không có giới hạn, cũng rất lớn, lại chưa bao giờ chiếu tới cô.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Giản Hạnh cụp mắt xuống, liên tục miết đầu ngón tay vào ngôi trường có thứ hạng cao nhất, một lúc sau, cô mới miễn cưỡng khép sách lại.
Đã nửa đêm, Giản Hạnh vẫn chưa buồn ngủ, mở ngăn kéo lấy "1984" ra.
Trong hai ngày qua, Giản Hạnh đã lật được gần một phần ba cuốn sách.
Cô thực sự thấy rất khó hiểu, nhưng cô gấp gáp đọc vì không có đủ thời gian.
Trên bàn có một xếp lịch gấp để bàn, Giản Hạnh nghĩ đến ngày đăng ký tình cờ viết ngày hôm đó, mùng 7, là Bạch Lộ*.
*Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Cái nóng mùa hè cuối cùng cũng rời đi, mây mù trên bầu trời bốc lên lan rộng, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ hơn, sương sớm càng ngày càng dày, đây là tiết thứ ba của mùa thu.
Cô đến bên cạnh Từ Chính Thanh là vào tiết thứ hai.
Thứ hai ngày bảy, Giản Hạnh cắp sách đến trường từ sáng sớm, đến trường thì chưa đầy 6 giờ, nhà sách có lẽ vẫn chưa mở cửa.
Giản Hạnh tuy là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là bước đi về phía tiệm sách, không nghĩ tới tiệm sách lại thật sự mở cửa.
Có lẽ là bởi vì gió sớm trong lành, cửa kính hiệu sách mở toang, Giản Hạnh nhìn vào bên trong không có người, đang ở cửa do dự có nên đi vào hay không, sau lưng đột nhiên vang lên một cái lười biếng ngáp, " Chào buổi sáng."
Giản Hạnh giật mình quay lại, hai mắt bất giác mở to.
Giang Biệt Thâm nhìn vẻ mặt của cô muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, sau đó sắc bén nhìn Giản Hạnh chằm chằm.
Giản Hạnh: "..."
Hắn là đang bắt chước cô.
Giản Hạnh sau khi phản ứng lại, yên lặng tiếp nhận vẻ mặt kinh ngạc, có chút không nói nên lời.
Giang Biệt Thâm từ nhỏ đã có hai loại năng khiếu, một là thiếu nợ một là lười biếng, nhìn chằm chằm vào mắt mình hai giây mà không có một ngụm nước vào buổi sáng khiến hắn mệt mỏi, cho nên giây thứ bâ mí mắt liền trở lại trạng thái cơ bắp yếu ớt.
Anh nhìn Giản Hạnh cười hỏi cô: "Trả sách?"
Giản Hạnh nói "ừm", nhưng không nói nhiều.
Giang Biệt Thâm nhìn ra Giản Hạnh không muốn nói chuyện với mình lắm, liền cười cười lần nữa, đi vào hiệu sách xung quanh Giản Hạnh.
Giản Hạnh im lặng đi theo.
Giang Biệt Thâm đang dựa vào quầy uống nước, nghiêng đầu xem sách, cầm lên lật xem, Giản Hạnh vừa mới cầm bút lên chấm điểm liền hỏi: "Nhóc muốn thi vàoĐại học hàng không vũ trụ?"
Đầu bút vừa chạm vào giấy lập tức cào mất kiểm soát, ngón tay cầm bút quá cứng, các đốt ngón tay trắng bệch.
Cô luôn che giấu, nhưng cô lại luôn làm lộ những điều mà cô không muốn.
Một lúc sau, Giản Hạnh đáp lại bằng một tiếng "ừm" có phần khô khốc.
Giang Biệt Thâm nghe Giản Hạnh trả lời không khỏi cười cười, cũng không nói thêm gì, thấy Giản Hạnh từ trong cặp sách lấy ra "1984" ra, kinh ngạc hỏi: "Đọc xong chưa?"
Sự kinh ngạc trong giọng nói của anh quá rõ ràng, Giản Hạnh nghi ngờ nhìn anh, "Sao vậy?"
"Không, nhóc đọc xong cuốn sách này trong một tuần?"
Giản Hạnh liếc nhìn độ dày của cuốn sách, có lẽ hiểu ý anh, nhưng người ngoài làm sao biết được mục đích và ý định đọc sách của cô, cho nên cô chỉ nhàn nhạt nói: "Hơi dài."
"Không chỉ là dài, nhiều giáo viên đọc cuốn sách này mấy lần đều—"
Giản Hạnh nghe thấy âm thanh liền nhìn sang, Giang Biệt Thâm nhìn thấy trong mắt cô trong trẻo cùng bình tĩnh, hơn nữa hắn còn nhìn thấy trong mắt cô ửng đỏ, trong mắt có màu lam nhạt, Giang Biệt Thâm tạm dừng một chút, chuyển đề tài, "Muốn xem thêm vài lần nữa, hẳn là rất hay."
Cô không biết, cô không hiểu.
Nhưng cô rất hài lòng khi có thể chạm vào dấu vết mà Từ Chính Thanh để lại.
"Phải không." Giản Hạnh nói, đánh dấu "1984" vào sổ đăng ký, rồi nói, "Cảm ơn."
Cô nói xong liền xoay người rời đi, Giang Biệt Thâm nhìn bóng dáng gầy gò của cô, "à" một tiếng, Giản Hạnh quay đầu lại, Giang Biệt Thâm đột nhiên hỏi: "Nhóc thích mèo sao?"
Giản Hạnh sửng sốt một chút, có chút không phản ứng được, "Cái gì cơ?"
"Xem ra nó không ghét." Giang Biệt Thâm nói xong, quay người đi vào quầy, cúi người không biết từ đâu tìm được một túi thức ăn cho mèo, cũng không lấy ra nữa, đưa qua cho Giản Hạnh. quầy và nói, "Bây giờ không phải nhóc nên đến lớp à? Còn ngồi đây cho mèo ăn?"
Giản Hạnh ra khỏi hiệu sách vẫn còn ngơ ngác, đi được hai bước thì dừng lại, nhìn đống thức ăn cho mèo trên tay rồi lại nhìn về phía hiệu sách, người ở quầy vẫy tay như biết trước sẽ rẽ vào, và sau đó thực hiện một động tác siết tay giống như võ thuật.
Giản Hạnh nghe anh vừa nói: "Tối hôm qua tôi nằm mơ, một con mèo rừng nhỏ mang thai, tôi cho nó ăn, nó không thích, nói con nó thích con gái, xin giúp tôi một việc."
... Nghe có vẻ như vô nghĩa.
Nhưng nhìn túi thức ăn cho mèo đã cạn một nửa, Giản Hạnh đoán là nên thường xuyên cho mèo ăn, nhưng mèo có thai hay không, cô không biết nó có ghét mình hay không, có lẽ đúng là nó cũng vậy, hôm nay lười cho nó ăn.
Nhưng dù sao cô cũng không sao, cô tò mò về những con mèo hoang nhỏ trong trường, vì vậy cô đi dạo xung quanh.
Vẫn chưa đến sáu giờ, thỉnh thoảng có người tới gần khu dạy học, nhưng chỗ cần cho mèo ăn cũng không có mấy người, bởi vì khu vực này là một gian nhà ngói nhỏ hai dãy. Đối với học sinh lưu ban, và học sinh lưu ban thường vào lớp lúc năm giờ ba mươi nhưng bây giờ ở cổng vẫn chưa thấy người nào.
Giản Hạnh đi tới gần vài bước, liền nghe thấy tiếng đọc đặc sệt xen lẫn vào nhau, trầm thấp, không hung hãn như lớp bọn họ, không rời rạc như năm hai trung học, cũng không giống năm ba cấp ba, đây là loại chỉ thuộc loại hạng nhất Bốn năm gánh hát ngâm nga.
Giản Hạnh nghe một lúc, Nhị Tài nhấc chân tiếp tục đi tới, nhìn quanh không thấy mèo đâu, ngược lại chỉ thấy mấy cái bát giống nhau nhỏ đựng đầy thức ăn cho mèo, hình như có người tới đổ đầy vào.
Giản Hạnh sửng sốt một lúc, tự hỏi mình có bị thao túng hay không.
Cô với hắn có quen không?
Tại sao lại là cô?
Giản Hạnh có chút bực bội, xoay người định đi trở lại, đột nhiên trong sâu thẳm truyền đến một tiếng mèo kêu meo meo, cô khựng lại, theo bản năng thân thể khựng lại, sợ mình nghe lầm, đến thanh âm thứ hai vang lên, Giản Hạnh liền dừng hẳn lại.
Chắc có mèo thật.
Cô hơi cúi xuống, thận trọng bước đi và cố gắng nghe tiếng mèo kêu cho đến khi tiếng mèo kêu ngày càng rõ hơn.
Đi một vòng qua góc nhà ngói, thấy đuôi mèo giơ cao đúng như dự đoán, cô có chút mừng rỡ, lắc lắc túi thức ăn cho mèo tiến lại gần, cô ngập ngừng gọi: "Meo meo~"
Giản Hạnh nhìn thấy con mèo không bị gì, vẻ vui mừng trên mặt lập tức đông cứng lại, giọng nói trong miệng cũng đột ngột ngừng lại, cô nhìn con mèo trước mặt... một người, đầu óc trống rỗng.
Thì ra là Từ Chính Thanh.
Sao cậu ấy lại ở đây.
Sau lưng Từ Chính Thanh còn có một túi thức ăn cho mèo, nhìn bao bì đóng gói, hình như cùng loại với cái trên tay cô.
Giản Hạnh cứng cổ cúi đầu, phát hiện hình như không giống, nhưng quả thực giống, giống hệt nhau.
Từ Chính Thanh hiển nhiên cũng kinh ngạc nhìn cô, đầu tiên anh nói: "Giản Hạnh?" Sau đó ánh mắt chuyển đến tay cô, nghi vấn càng nặng, "Cậu biết Giang Biệt Thâm sao?"
Phản ứng đầu tiên của Giản Hạnh là: Đây hình như là lần thứ ba ngoài ý muốn gặp mặt, lần nào cậu cũng gọi tên cô trước.
Phản ứng thứ hai là hỏi Từ Chính Thanh: "Giang Biệt Thâm?"
Từ Chính Thanh cười nói: "Cậu còn không biết hắn là ai, liền giúp hắn cho mèo ăn? Không sợ hắn lừa cậu à?"
Vừa nói vừa đứng dậy, bên cạnh đuôi mèo ngoắc lấy bắp chân của cậu xoay một vòng.
Giản Hạnh men theo đuôi mèo nhìn bắp chân vạm vỡ của cậu, ban đầu cô chỉ vô tình liếc nhìn, nhưng khi bắt gặp đôi mắt tròn xoe của con mèo, cô đột nhiên cảm thấy hai tai nóng ran, suýt nữa thì lảo đảo đi chỗ khác.
Ngẩng đầu lên, Giản Hạnh thấy Từ Chính Thanh mặc một bộ quần áo thi đấu, áo sơ mi trắng in số chín ở mặt trước và mặt sau, trên đầu còn đeo một dải buộc tóc, lông mày và mắt lộ ra ngoài, khiến cậu trông đẹp trai và khác hơn bình thường.
Không biết có phải do dây buộc tóc hay không mà Giản Hạnh có cảm giác mình nhìn rất rõ ánh mắt của Từ Chính Thanh.
Lúc này Giản Hạnh đột nhiên có ý nghĩ muốn lại gần một bước.
Đương nhiên cô vẫn cảm thấy mình không xứng đứng bên cạnh cậu, nhưng tương lai với cậu thật quá cám dỗ.
Quá hấp dẫn, cô cảm thấy như thể mình có thể chịu đựng tất cả những cảm xúc đau đớn vặn vẹo vì tương lai này.
Kể cả gian lận và che giấu.
"Giang Biệt Thâm đâu, không tới à?" Từ Chính Thanh lại hỏi.
Giản Hạnh định thần lại, hỏi: "Là nhân viên trong tiệm sách sao?"
Từ Chính Thanh sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, cười nói: "Đúng vậy, là nhân viên ở đó."
Không biết vì sao, Giản Hạnh từ câu nói lặp đi lặp lại của Giản Hạnh thoáng có chút giễu cợt, khiến cô bất giác có chút ngại ngùng, sợ Từ Chính Thanh nhìn thấy nên cúi đầu tránh ánh mắt của Từ Chính Thanh, bế con mèo lên, xách thức ăn trong tay và nói, "Anh ấy nói để giúp tôi."
"Lười quá." Từ Chính Thanh ngừng tán gẫu với Giang Biệt Thâm, anh cũng cúi đầu giơ chân chạm vào con mèo sắp nằm trên giày mình.
Giản Hạnh nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khóe môi giữa đôi mắt cụp xuống của anh, sự dịu dàng gần như bị nhấn chìm.
Cô định nhìn con mèo, nhưng giờ cô không thể nhìn đi chỗ khác.
Mãi cho đến khi con mèo kêu meo meo, Giản Hạnh mới không nhịn được nói: "Dính người quá."
Từ Chính Thanh nói: "Xong rồi."
Giản Hạnh giả vờ rất tự nhiên hỏi: "Cậu...Cậu thường xuyên tới cho nó ăn sao?"
"Cũng rất thường xuyên," Từ Chính Thanh nói, "Hồi cấp ba Giang Biệt Thâm ở đây thường hay cho nó ăn, sau khi lên đại học thì giao việc cho tôi, quên mất anh ấy đã về rồi."
Giản Hạnh miễn cưỡng kết thúc đề tài, lại không thể hỏi thêm cái gì, đành phải nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sợ Từ Chính Thanh cho rằng cô quá lãnh đạm, liền nói thêm một câu thừa thãi: "Chính là như vậy."
Khi nói chuyện, tất cả đều là bản năng, nói chuyện xong hai người liền chìm vào im lặng, Giản Hạnh nhận ra cũng có chút bất an, sợ Từ Chính Thanh nhận ra cô chỉ là đang muốn nói gì đó mà thôi.
Cũng may Từ Chính Thanh chuyên tâm trêu chọc con mèo, không phát hiện cảm xúc dao động, Giản Hạnh dần dần thả lỏng nhịp tim hồi hộp, nhưng không khỏi có chút thất vọng.
Trong lòng cô như đi tàu lượn hết lần này đến lần khác, chiếc điều khiển duy nhất nằm trong tay Từ Chính Thanh.
Trái tim là của cô, nhưng lại giống như không phải của cô.
- hết chương 9 -