Chương : 27
Buổi tối, Bạch Uy cứ như điên cuồng rồi, trên dưới đều dốc sức kinh.
Lên giường với thanh niên, đối với trai già mà nói, đôi khi chính là thử thách sự tôn nghiêm.
Ở phía trên còn tốt, nhìn thanh niên dưới thân mặc mình xoa nắn sẽ cảm giác như đang lấy lại tuổi xuân.
Nhưng ở dưới cong thắt lưng, giạng hai chân để thằng nhãi con luyện thương, đây là chuyện một doanh nhân thành công sắp 34 tuổi nên làm sao?
“A… a… a”
Bạch Uy dừng đong đưa thắt lưng, hơi khinh miệt nói: “Bị thao nghiện rồi à? Kêu lớn tiếng như vầy!”
Thường Thanh hít hơi đáp: “Chân… chân bố mịa nó bị chuột rút!”
Đêm nay hai người chơi “một chữ mã”(1). Thương thay hai bắp đùi của chủ tịch Thường, co giật đau chết đi. Đến khi Bạch Uy khép hai chân anh ta lại thì lão Thường đã cào rách cả ga giường.
Bạch Uy không nặng không nhẹ xoa đùi anh ta: “Anh đúng là có tuổi rồi, không chơi được cái này, lần tới chơi cái khác đi!”
Thường Thanh nhắm mắt lại mỉm cười và nghĩ thầm: lần tới? Lần tới ông nhất định sẽ liều mạng với mi!
—
Mùa đông đã tới, mùa xuân của túi tiền của chủ tịch Thường lại sắp tới gần.
Cùng với một lượng lớn tiểu thương tiến vào trung tâm thương mại, vốn của Thường Thanh cũng thu hồi được từng chút một và có phần dư dả.
Bảo thư ký chặn vài cuộc gọi của Bạch Uy, y đến thì tránh không gặp, Bạch thiếu gia cũng là người cáu kỉnh, sau vài lần như vậy, y cũng không tìm Thường Thanh nữa.
Chủ tịch Thường thấy thật hài lòng.
Hôm nay, hết giờ làm, chủ tịch Thường nhàn nhã chẳng có việc gì, liền đến phòng tắm hơi trước đây thường đi để giãn gân cốt.
Vừa khoác khăn mặt bước vào phòng xông hơi thì thấy một người để tay trần cũng tiến vào theo.
Thường Thanh nhìn lại, là Bạch Uy.
Bạch Uy sầm mặt hỏi: “Sao không nhận điện thoại của tôi?”
Thường Thanh liếc mắt chòng ghẹo: “Tôi đâu có là thanh niên chờ việc giống cậu, bận lắm chứ!”
“Anh đây là qua cầu rút ván! Sao? Không cần tôi nữa?” Bạch Uy cười lạnh hỏi.
“Tiểu Bạch à! Hai ta là quan hệ gì? Cậu là một con gà giò mới khai trai nên ăn nghiện, tôi hiểu. Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho cái dạ dày của mình chứ? Ăn nhiều là đau bụng đấy. Lão Thường tôi anh tuấn đấy, nhưng cũng chẳng dây mãi không thôi như cậu!”
Mũi Bạch Uy méo xẹo, xem chừng bị Thường Thanh nói sợ rồi.
Sau một hồi sầm mặt, Bạch Uy mỉm cười ngồi trên ghế gỗ, vừa xông hơi vừa khinh thường nói: “Quên đi, tôi cũng không có hứng với cái mông già của anh, sau này có việc thì ít, mịa nó, tới tìm tôi đi!”
Thường Thanh không nói gì, thích chiếm tiện nghi ngoài miệng thì cứ chiếm đi! Nhờ thế mà vứt được miếng cao da chó thì cũng đáng.
Anh ta căn bản không đi trên cùng một con đường với Bạch đại thiếu, mấy lần đầu còn rất kích thích, nhưng thời gian dài thì chán ngấy. Thằng nhãi xấu xa muốn làm gì thì làm nấy đi! Ông không rảnh trông trẻ con.
—
Chủ tịch Thường rốt cuộc cũng có thời gian rảnh xem tạp chí du lịch, lịch bay sang Đức, vân vân.
Đồng chí Thường lên kế hoạch rất chu đáo, trước tiên đi tham quan phong cảnh các nước khác đã rồi quay về trận chiến bảo vệ tình yêu. Đến lúc ấy đi du thuyền trên sông Đa-nuýp, mình với tiểu Dã ăn ít xúc xích và uống bia Đức, nghĩ thế nào cũng thấy lãng mạn biết bao.
Thường Thanh nghĩ nghĩ rồi cười hơ hớ. Buổi tối không phải đi xã giao nên anh ta bò lên giường sớm, định bụng thân thiết với tiểu Dã trong mộng,
Tiếc là ngủ được lúc thì điện thoại kêu như đòi mạng.
Thường Thanh thò tay ra khỏi ổ chăn, sờ sờ hồi lâu mới cầm được ống nghe.
“Alô…”
“Chủ tịch Thường! Là tôi, lão Trương đây!” Một giọng nam đầy nôn nóng vang lên trong điện thoại.
Thường Thanh còn đang mụ mụ đầu, dò thử một lượt những người đàn ông họ Trương mình quen.
Đầu bên kia không đợi được: “Tôi là chồng Lưu Nguyệt Hồng!”
Thường Thanh ngồi phắt dậy. Lưu Nguyệt Hồng không phải ai khác, chính là trưởng phòng tài vụ — chị Lưu.
Lão Trương gọi điện vì: chị Lưu bị người cục thuế đưa đi.
Trước khi đi, chị Lưu đã ngầm nói bóng gió bảo chồng mình gọi cho Thường Thanh. Mà việc cục thuế liên kết với công an cùng tìm tới cửa, chỉ có thể chứng mình đã lập hồ sơ điều tra rồi.
Làm ăn nào có chuyện sạch sẽ hoàn toàn? Mấy năm gần đây, số thuế lão Thường trốn nhất định không nhỏ.
Giờ thì phiền phức lớn rồi.
Thường Thanh vội vàng gọi cho những người khác trong phòng tài vụ, nắm chắc thời gian thủ tiêu bằng chứng.
Thế nhưng không đợi người chạy đến công ty thì cảnh sát đã tìm tới cửa.
Một bộ còng tay sáng loáng khoá trên cổ tay chủ tịch Thường…
.
(1) Một chữ mã này là xoạc á, già như anh Thường Thanh làm cái này đau chết là phải :3
Lên giường với thanh niên, đối với trai già mà nói, đôi khi chính là thử thách sự tôn nghiêm.
Ở phía trên còn tốt, nhìn thanh niên dưới thân mặc mình xoa nắn sẽ cảm giác như đang lấy lại tuổi xuân.
Nhưng ở dưới cong thắt lưng, giạng hai chân để thằng nhãi con luyện thương, đây là chuyện một doanh nhân thành công sắp 34 tuổi nên làm sao?
“A… a… a”
Bạch Uy dừng đong đưa thắt lưng, hơi khinh miệt nói: “Bị thao nghiện rồi à? Kêu lớn tiếng như vầy!”
Thường Thanh hít hơi đáp: “Chân… chân bố mịa nó bị chuột rút!”
Đêm nay hai người chơi “một chữ mã”(1). Thương thay hai bắp đùi của chủ tịch Thường, co giật đau chết đi. Đến khi Bạch Uy khép hai chân anh ta lại thì lão Thường đã cào rách cả ga giường.
Bạch Uy không nặng không nhẹ xoa đùi anh ta: “Anh đúng là có tuổi rồi, không chơi được cái này, lần tới chơi cái khác đi!”
Thường Thanh nhắm mắt lại mỉm cười và nghĩ thầm: lần tới? Lần tới ông nhất định sẽ liều mạng với mi!
—
Mùa đông đã tới, mùa xuân của túi tiền của chủ tịch Thường lại sắp tới gần.
Cùng với một lượng lớn tiểu thương tiến vào trung tâm thương mại, vốn của Thường Thanh cũng thu hồi được từng chút một và có phần dư dả.
Bảo thư ký chặn vài cuộc gọi của Bạch Uy, y đến thì tránh không gặp, Bạch thiếu gia cũng là người cáu kỉnh, sau vài lần như vậy, y cũng không tìm Thường Thanh nữa.
Chủ tịch Thường thấy thật hài lòng.
Hôm nay, hết giờ làm, chủ tịch Thường nhàn nhã chẳng có việc gì, liền đến phòng tắm hơi trước đây thường đi để giãn gân cốt.
Vừa khoác khăn mặt bước vào phòng xông hơi thì thấy một người để tay trần cũng tiến vào theo.
Thường Thanh nhìn lại, là Bạch Uy.
Bạch Uy sầm mặt hỏi: “Sao không nhận điện thoại của tôi?”
Thường Thanh liếc mắt chòng ghẹo: “Tôi đâu có là thanh niên chờ việc giống cậu, bận lắm chứ!”
“Anh đây là qua cầu rút ván! Sao? Không cần tôi nữa?” Bạch Uy cười lạnh hỏi.
“Tiểu Bạch à! Hai ta là quan hệ gì? Cậu là một con gà giò mới khai trai nên ăn nghiện, tôi hiểu. Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho cái dạ dày của mình chứ? Ăn nhiều là đau bụng đấy. Lão Thường tôi anh tuấn đấy, nhưng cũng chẳng dây mãi không thôi như cậu!”
Mũi Bạch Uy méo xẹo, xem chừng bị Thường Thanh nói sợ rồi.
Sau một hồi sầm mặt, Bạch Uy mỉm cười ngồi trên ghế gỗ, vừa xông hơi vừa khinh thường nói: “Quên đi, tôi cũng không có hứng với cái mông già của anh, sau này có việc thì ít, mịa nó, tới tìm tôi đi!”
Thường Thanh không nói gì, thích chiếm tiện nghi ngoài miệng thì cứ chiếm đi! Nhờ thế mà vứt được miếng cao da chó thì cũng đáng.
Anh ta căn bản không đi trên cùng một con đường với Bạch đại thiếu, mấy lần đầu còn rất kích thích, nhưng thời gian dài thì chán ngấy. Thằng nhãi xấu xa muốn làm gì thì làm nấy đi! Ông không rảnh trông trẻ con.
—
Chủ tịch Thường rốt cuộc cũng có thời gian rảnh xem tạp chí du lịch, lịch bay sang Đức, vân vân.
Đồng chí Thường lên kế hoạch rất chu đáo, trước tiên đi tham quan phong cảnh các nước khác đã rồi quay về trận chiến bảo vệ tình yêu. Đến lúc ấy đi du thuyền trên sông Đa-nuýp, mình với tiểu Dã ăn ít xúc xích và uống bia Đức, nghĩ thế nào cũng thấy lãng mạn biết bao.
Thường Thanh nghĩ nghĩ rồi cười hơ hớ. Buổi tối không phải đi xã giao nên anh ta bò lên giường sớm, định bụng thân thiết với tiểu Dã trong mộng,
Tiếc là ngủ được lúc thì điện thoại kêu như đòi mạng.
Thường Thanh thò tay ra khỏi ổ chăn, sờ sờ hồi lâu mới cầm được ống nghe.
“Alô…”
“Chủ tịch Thường! Là tôi, lão Trương đây!” Một giọng nam đầy nôn nóng vang lên trong điện thoại.
Thường Thanh còn đang mụ mụ đầu, dò thử một lượt những người đàn ông họ Trương mình quen.
Đầu bên kia không đợi được: “Tôi là chồng Lưu Nguyệt Hồng!”
Thường Thanh ngồi phắt dậy. Lưu Nguyệt Hồng không phải ai khác, chính là trưởng phòng tài vụ — chị Lưu.
Lão Trương gọi điện vì: chị Lưu bị người cục thuế đưa đi.
Trước khi đi, chị Lưu đã ngầm nói bóng gió bảo chồng mình gọi cho Thường Thanh. Mà việc cục thuế liên kết với công an cùng tìm tới cửa, chỉ có thể chứng mình đã lập hồ sơ điều tra rồi.
Làm ăn nào có chuyện sạch sẽ hoàn toàn? Mấy năm gần đây, số thuế lão Thường trốn nhất định không nhỏ.
Giờ thì phiền phức lớn rồi.
Thường Thanh vội vàng gọi cho những người khác trong phòng tài vụ, nắm chắc thời gian thủ tiêu bằng chứng.
Thế nhưng không đợi người chạy đến công ty thì cảnh sát đã tìm tới cửa.
Một bộ còng tay sáng loáng khoá trên cổ tay chủ tịch Thường…
.
(1) Một chữ mã này là xoạc á, già như anh Thường Thanh làm cái này đau chết là phải :3