Chương : 30
Mời tới mời lui, Bạch thiếu gia mới bày ra vẻ không tình nguyện di giá tới Thường phủ.
Bệnh nhân là ân nhân của mình, đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận rồi. Sắp xếp cho Bạch Uy ở phòng cho khách xong, Thường Thanh liền dặn thư ký gọi quán ăn bảo đưa cơm đúng giờ.
Bạch Uy còn khó hầu hạ hơn cả Trì Dã, sau vài lần ăn ngoài liền ồn ào đòi Thường Thanh nấu cho y ăn.
Thường Thanh đội mũ cao (mũ đầu bếp ý), trong lòng không thoải mái, đường đường là chủ tịch lại bắt đầu kiêm chức đầu bếp gia đình.
Ban đêm tĩnh lặng, trên bếp gas đang hấp cách thuỷ gà Tam Hoàng với nhân sâm. Vừa lửa nên thịt gà vừa bỏ vào miệng liền tan ra, canh thuốc lại càng khiến người ta chảy nước miếng.
Thường Thanh đeo tạp dề múc đầy canh vào bát sứ, sau đó bưng cho Bạch Uy đang khoác chăn ngồi trước bàn chơi vi tính.
Bạch Uy vừa bưng bát uống canh vừa liếc trò ‘đấu địa chủ’ (hình như là trò Hearts trên windows á) trên bàn.
Tuy Thường Thanh không thích chơi game, nhưng giờ rảnh rỗi cho nên anh ta cũng múc một bát đầy rồi ngồi cạnh Bạch Uy, thích thú nhìn, còn luôn chỉ nước đi cho cậu ta nữa.
Bạch Uy bị anh ta làm phiền, bèn đặt bát lên bàn.
“Chẳng phải còn máy bàn sao? Tự anh chơi đi, đừng có quấy nhiễu tôi.”
Thường Thanh húp ực: “Quên đi, tôi vẫn thích chơi bài với người thật hơn, chứ phân cao thấp với máy tính, có ngốc không hả!”
Bạch Uy hừ một tiếng, Thường Thanh liền vỗ vai y: “Không nói chú đâu, chú Bạch!”
Đã bảo người ta giảm IQ đi rồi còn gì, Bạch thiếu gia chả có lòng dạ chơi tiếp nữa. Thoát khỏi trò chơi, ra desktop, rồi kick vào thư mục ‘sưu tầm’, tài liệu bên trong có cái tên rất mãnh liệt, “Bí mật của tôi và cha dượng”, “Hào nhũ đãng oa” vân vân.
Tuỳ tiện mở một cái, liền bật ra một trang web, bên trong, một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang vểnh mông chờ bác sĩ loã nửa người dưới châm cứu.
Bạch Uy liếc mắt nói: “Chuyện này xem máy tính có gì lý thú chứ? Với người thật có cảm giác hơn đó! Ngồi trước máy tính nhìn người khác đã nghiền được sao, có ngốc không hả!”
Kẻ sưu tầm mấy cái sắc tình bị chộp rồi mà vẫn ra vẻ nghiêm túc biện bạch: “Đây là nghệ thuật, đương nhiên phải thưởng thức chậm rãi!”
Nói xong lại kích vào tác phẩm tâm huyết sưu tầm được của mình — Vũ Đằng Lan (tên Nhật là Asakawa Ran, chị này là diễn viên AV) chế phục hệ liệt, để Bạch Uy thấy được con mắt của mình.
Nhưng Thường Thanh vẫn còn khôn lắm, đây toàn là AV thôi chứ mấy bộ GV kia sao anh ta dám để lộ. Mịa nó, phía sau mình vừa mới lành, cũng không muốn vẫy sói nữa đâu.
Lan tỷ tỷ vừa ra trận đã khiến những bông hoa khác lu mờ. Cả người trần truồng bị dây thừng treo giữa không trung, sợi dây còn siết chặt cả vào thịt, càng lộ vẻ S. Tiếng nàng khóc nức nở lẫn lộn với tiếng cười dâm loạn của mấy đại hán che mặt thật khiến người ta máu huyết sôi trào.
Lão Thường cười khà khà, còn vỗ vai Bạch thiếu gia hỏi: “Thế nào? Tuyệt chứ?”
Bạch Uy thản nhiên nhìn màn hình, lại bưng bát uống canh.
Chủ tịch Thường mọi khi bận trăm công nghìn việc, nên đã sớm quên mấy món đồ sưu tầm ngày xưa này rồi, nhưng mà lâu ngày mở ra xem lại cũng có vẻ ôn cũ mà như biết mới, rất mới mẻ. Anh ta cũng chả phản ứng Bạch Uy, quên mình nhìn tiết mục hoang dâm kia.
Đột nhiên, một đôi tay nắm lấy hạ thân mình khiến Thường Thanh chấn động. Anh ta nhìn lại thì thấy chả biết tự lúc nào Bạch Uy đã tiến đến trước mặt mình, cằm đặt lên vai mình thở nhẹ.
Thường Thanh cẩn thận dịch móng vuốt nóng hầm hập kia đi, rồi điềm nhiên như không nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi!”
Nhưng Bạch Uy vừa uống hết bát canh nhân sâm kia, hai mắt toả tinh quang, miệng cũng rướn qua, hơi dùng sức cắn vành tai Thường Thanh.
Lão Thường giật bắn, vừa định đẩy y ra thì Bạch Uy đã cười khà khà: “Còn coi loại tiết mục này như của báu? Anh chưa từng chơi sao?”
Thường Thanh đâu chịu bị sỉ nhục, liền theo phản xạ bộp lại: “Phi, ông đây chơi chán rồi, cần ông dạy mi không?”
Nói xong, đồng chí Thường liền rụt lưỡi lại Tiếc là đã muộn, hai mắt Bạch thiếu gia đã bắt đầu lập loè.
“Đùa thôi, ha ha…”
Sau đó Thường Thanh giả bộ bình tĩnh đứng dậy định trở về phòng. Bạch Uy cũng không làm gì quá đáng, chỉ kéo tay Thường Thanh rồi nói khẽ “Tôi muốn anh.”
Trong lòng lão Thường rung động, cơn ngứa dưới đáy lòng đã lâu không thấy lại tràn ra. Anh ta quay đầu nhìn Bạch Uy, y đang đầu tóc bù xù, toét miệng khoá mình trong chăn bông, chẳng còn sót lại chút khí thế vênh vang thường ngày. Suy nghĩ cẩn thận, lại thấy lộ ra chút gì khác giống như là đáng yêu.
Dùng sức nắm lại tay y, nhìn ngọn lửa ánh lên trong đôi mắt đen láy của Bạch Uy, Thường Thanh cảm giác như chỉ thoáng cái, ngọn lửa kia đã lan sang lòng mình.
Tuyến thượng thận có chút hỗn loạn khiến Thường Thanh lần đầu tiên phát giác, hoá ra Bạch Uy lại khiến người ta yêu thích như vậy.
Đêm nay, Bạch Uy không quay về phòng cho khách, và dây dợ trong nhà đều bị lấy hết ra.
Dùng làm gì ấy hở? Đương nhiên là giáo cụ rồi!
—
Sáng sớm ngày hôm sau, lão Thường nhìn vết trói đầy người mình, không khỏi anh hùng nhụt chí, thất vọng tình trường.
Bạch Uy ngủ rất say, cảm giác được Thường Thanh đứng dậy liền lẩm bẩm: “Sáng làm bát canh trứng gà là được, thả thêm chút lạp xưởng…” Sau đó xoay người ngủ tiếp.
Thường Thanh muốn đá y một cái, chân cũng giơ lên rồi đấy, nhưng lại hạ xuống. Thở dài một tiếng, thắt lại áo ngủ, anh ta đỡ cái thắt lưng già vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy trứng gà.
Bệnh nhân là ân nhân của mình, đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận rồi. Sắp xếp cho Bạch Uy ở phòng cho khách xong, Thường Thanh liền dặn thư ký gọi quán ăn bảo đưa cơm đúng giờ.
Bạch Uy còn khó hầu hạ hơn cả Trì Dã, sau vài lần ăn ngoài liền ồn ào đòi Thường Thanh nấu cho y ăn.
Thường Thanh đội mũ cao (mũ đầu bếp ý), trong lòng không thoải mái, đường đường là chủ tịch lại bắt đầu kiêm chức đầu bếp gia đình.
Ban đêm tĩnh lặng, trên bếp gas đang hấp cách thuỷ gà Tam Hoàng với nhân sâm. Vừa lửa nên thịt gà vừa bỏ vào miệng liền tan ra, canh thuốc lại càng khiến người ta chảy nước miếng.
Thường Thanh đeo tạp dề múc đầy canh vào bát sứ, sau đó bưng cho Bạch Uy đang khoác chăn ngồi trước bàn chơi vi tính.
Bạch Uy vừa bưng bát uống canh vừa liếc trò ‘đấu địa chủ’ (hình như là trò Hearts trên windows á) trên bàn.
Tuy Thường Thanh không thích chơi game, nhưng giờ rảnh rỗi cho nên anh ta cũng múc một bát đầy rồi ngồi cạnh Bạch Uy, thích thú nhìn, còn luôn chỉ nước đi cho cậu ta nữa.
Bạch Uy bị anh ta làm phiền, bèn đặt bát lên bàn.
“Chẳng phải còn máy bàn sao? Tự anh chơi đi, đừng có quấy nhiễu tôi.”
Thường Thanh húp ực: “Quên đi, tôi vẫn thích chơi bài với người thật hơn, chứ phân cao thấp với máy tính, có ngốc không hả!”
Bạch Uy hừ một tiếng, Thường Thanh liền vỗ vai y: “Không nói chú đâu, chú Bạch!”
Đã bảo người ta giảm IQ đi rồi còn gì, Bạch thiếu gia chả có lòng dạ chơi tiếp nữa. Thoát khỏi trò chơi, ra desktop, rồi kick vào thư mục ‘sưu tầm’, tài liệu bên trong có cái tên rất mãnh liệt, “Bí mật của tôi và cha dượng”, “Hào nhũ đãng oa” vân vân.
Tuỳ tiện mở một cái, liền bật ra một trang web, bên trong, một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang vểnh mông chờ bác sĩ loã nửa người dưới châm cứu.
Bạch Uy liếc mắt nói: “Chuyện này xem máy tính có gì lý thú chứ? Với người thật có cảm giác hơn đó! Ngồi trước máy tính nhìn người khác đã nghiền được sao, có ngốc không hả!”
Kẻ sưu tầm mấy cái sắc tình bị chộp rồi mà vẫn ra vẻ nghiêm túc biện bạch: “Đây là nghệ thuật, đương nhiên phải thưởng thức chậm rãi!”
Nói xong lại kích vào tác phẩm tâm huyết sưu tầm được của mình — Vũ Đằng Lan (tên Nhật là Asakawa Ran, chị này là diễn viên AV) chế phục hệ liệt, để Bạch Uy thấy được con mắt của mình.
Nhưng Thường Thanh vẫn còn khôn lắm, đây toàn là AV thôi chứ mấy bộ GV kia sao anh ta dám để lộ. Mịa nó, phía sau mình vừa mới lành, cũng không muốn vẫy sói nữa đâu.
Lan tỷ tỷ vừa ra trận đã khiến những bông hoa khác lu mờ. Cả người trần truồng bị dây thừng treo giữa không trung, sợi dây còn siết chặt cả vào thịt, càng lộ vẻ S. Tiếng nàng khóc nức nở lẫn lộn với tiếng cười dâm loạn của mấy đại hán che mặt thật khiến người ta máu huyết sôi trào.
Lão Thường cười khà khà, còn vỗ vai Bạch thiếu gia hỏi: “Thế nào? Tuyệt chứ?”
Bạch Uy thản nhiên nhìn màn hình, lại bưng bát uống canh.
Chủ tịch Thường mọi khi bận trăm công nghìn việc, nên đã sớm quên mấy món đồ sưu tầm ngày xưa này rồi, nhưng mà lâu ngày mở ra xem lại cũng có vẻ ôn cũ mà như biết mới, rất mới mẻ. Anh ta cũng chả phản ứng Bạch Uy, quên mình nhìn tiết mục hoang dâm kia.
Đột nhiên, một đôi tay nắm lấy hạ thân mình khiến Thường Thanh chấn động. Anh ta nhìn lại thì thấy chả biết tự lúc nào Bạch Uy đã tiến đến trước mặt mình, cằm đặt lên vai mình thở nhẹ.
Thường Thanh cẩn thận dịch móng vuốt nóng hầm hập kia đi, rồi điềm nhiên như không nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi!”
Nhưng Bạch Uy vừa uống hết bát canh nhân sâm kia, hai mắt toả tinh quang, miệng cũng rướn qua, hơi dùng sức cắn vành tai Thường Thanh.
Lão Thường giật bắn, vừa định đẩy y ra thì Bạch Uy đã cười khà khà: “Còn coi loại tiết mục này như của báu? Anh chưa từng chơi sao?”
Thường Thanh đâu chịu bị sỉ nhục, liền theo phản xạ bộp lại: “Phi, ông đây chơi chán rồi, cần ông dạy mi không?”
Nói xong, đồng chí Thường liền rụt lưỡi lại Tiếc là đã muộn, hai mắt Bạch thiếu gia đã bắt đầu lập loè.
“Đùa thôi, ha ha…”
Sau đó Thường Thanh giả bộ bình tĩnh đứng dậy định trở về phòng. Bạch Uy cũng không làm gì quá đáng, chỉ kéo tay Thường Thanh rồi nói khẽ “Tôi muốn anh.”
Trong lòng lão Thường rung động, cơn ngứa dưới đáy lòng đã lâu không thấy lại tràn ra. Anh ta quay đầu nhìn Bạch Uy, y đang đầu tóc bù xù, toét miệng khoá mình trong chăn bông, chẳng còn sót lại chút khí thế vênh vang thường ngày. Suy nghĩ cẩn thận, lại thấy lộ ra chút gì khác giống như là đáng yêu.
Dùng sức nắm lại tay y, nhìn ngọn lửa ánh lên trong đôi mắt đen láy của Bạch Uy, Thường Thanh cảm giác như chỉ thoáng cái, ngọn lửa kia đã lan sang lòng mình.
Tuyến thượng thận có chút hỗn loạn khiến Thường Thanh lần đầu tiên phát giác, hoá ra Bạch Uy lại khiến người ta yêu thích như vậy.
Đêm nay, Bạch Uy không quay về phòng cho khách, và dây dợ trong nhà đều bị lấy hết ra.
Dùng làm gì ấy hở? Đương nhiên là giáo cụ rồi!
—
Sáng sớm ngày hôm sau, lão Thường nhìn vết trói đầy người mình, không khỏi anh hùng nhụt chí, thất vọng tình trường.
Bạch Uy ngủ rất say, cảm giác được Thường Thanh đứng dậy liền lẩm bẩm: “Sáng làm bát canh trứng gà là được, thả thêm chút lạp xưởng…” Sau đó xoay người ngủ tiếp.
Thường Thanh muốn đá y một cái, chân cũng giơ lên rồi đấy, nhưng lại hạ xuống. Thở dài một tiếng, thắt lại áo ngủ, anh ta đỡ cái thắt lưng già vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy trứng gà.