Chương 14: Lần đầu hôn
Mã Gia Kỳ động tâm, ánh mắt dừng lại ở ngón tay trắng xinh của cậu, ngước lên lại bị khuôn mặt buồn bã của cậu, trông vừa đáng thương mà vừa buồn cười.
"Làm sao?"
Trình Hâm lén lút nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc đến doạ người của anh làm cậu không khỏi bủn rủn chân tay, nhưng nhớ lại lời mà Giản Lâm đã nói, phải thật nhõng nhẽo, nhưng nhìn biểu cảm như muốn ăn thịt người của anh là cậu lại không làm nổi.
"Anh quan tâm tới em một chút không được sao?" Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng ngốc nghếch ngoan ngoãn của cậu, nổi hứng muốn trêu chọc thêm một chút nữa.
"Cho tôi một lí do hợp lí để quan tâm em đi?"
"Hả?! Em..cái đó..không..." Trình Hâm ngớ người, ấp úng đảo mắt một vòng vẫn không nghĩ ra được gì.
Nhìn biểu cảm lúng túng của cậu lại càng thêm đáng yêu. Mã Gia Kỳ lại tự nhiên mà xoa nhẹ đầu cậu, anh đứng dậy định đi ra ngoài thì bị cậu kéo lại, dùng sức hơi mạnh khiến Mã Gia Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã xuống giường, anh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu cúi đầu xuống hôn.
Ở môi xuất hiện một cảm giác mát lạnh mà mềm mại, Mã Gia Kỳ trợn mắt nhìn khuôn mặt cận kề của Trình Hâm. Trình Hâm chỉ đơn giản là áp môi mình lên môi anh, giây sau liền bật dậy, hai mắt tràn ngập sự hoảng hốt nhìn anh sau đó bỏ chạy khỏi phòng.
Mã Gia Kỳ mãi vẫn chưa tỉnh táo lại, hơi ấm vẫn còn vương trên môi. Tự nhiên có cảm giác khó chịu nhộn nhạo rục rịch lan khắp người, yết hầu khẽ chuyển động. Mã Gia Kỳ đen mặt, đứng dậy đi vào phòng tắm, một lần nữa dội nước lạnh lên người. Chết tiệt, anh vậy mà có phản ứng.
Trong khi đó, Trình Hâm ở trong phòng hối hận đến mức muốn treo cổ tự sát. Chính cậu cũng không biết tại sao mình lại có cái can đảm đó mà hôn anh.
Mã Gia Kỳ tắm xong đi ra phòng khách ngồi, vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì. Chờ thêm một chút nữa thì nghe thấy tiếng động lớn, phỏng đoán là cậu ngã từ trên giường xuống. Cuối cùng, anh vẫn phải chủ động đi đến trước phòng cậu, bên ngoài nghe loáng thoáng tiếng rên rĩ ai oán của cậu, đúng là bị ngã rồi.
Không do dự mà gõ cửa. Bên trong ngay lập tức trở nên im lặng, Mã Gia Kỳ không khỏi nhếch miệng cười thầm.
"Trình Hâm, ăn cơm."
"Không muốn ăn..."
"Đi ra đây."
"..." Đây là muốn ép cậu ra đó để giết chết cậu sao?
Bên trong phòng yên tĩnh, một lúc sau tay nắm cửa mới chậm chạp đè xuống, cánh cửa mở hé ra lộ nửa mặt của Trình Hâm. Cậu chỉ im lặng trốn sau cánh cửa, không có thêm động tác gì nữa. Mã Gia Kỳ cũng hùa theo, khoanh tay đứng nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đem theo sát khí ngùn ngụt len vào trong.
Trình Hâm thấy không ổn, đảo mắt một vòng rồi mới đẩy cửa chậm chạp rì rì bước ra ngoài.
Mã Gia Kỳ nhìn con mèo cụp tai trước mặt, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, nhìn đã muốn hôn. Anh cố tình che đậy cảm xúc, bình tĩnh lại sâu sắc mà nói: "Sao đây, làm chuyện xấu rồi phủi mông bỏ đi trốn tránh trách nhiệm sao? Hửm?"
Nội tâm Trình Hâm gào thét trong lòng, anh đừng nói nữa được không.
"Không có..." Cậu nghĩ cậu sắp khóc rồi, hai má hơi phồng lên, hàm răng run run cắn cắn môi dưới, đôi mắt thì cố gắng căng ra để không khóc. Bây giờ mà khóc thật thì sẽ xấu hổ lắm.
Mã Gia Kỳ đưa tay đặt sau gáy cậu, bắt cậu phải ngửa đầu lên nhìn mình. Trình Hâm bất ngờ đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Mã Gia Kỳ, cả người cậu cứng ngắt, nhịp tim so với ngày thường càng đập nhanh dữ dội gấp trăm lần, tưởng chừng như sắp nhảy ra ngoài.
Bàn tay đặt sau gáy của anh khẽ xoa xoa, cảm nhận được đầu ngón tay anh lướt trên da thịt, làm cậu không khỏi run rẩy một trận.
Mã Gia Kỳ nhìn phản ứng hoảng loạn kia của cậu, vừa buồn bực vừa buồn cười, trong lòng không khỏi trào phúng bật cười: "Tôi còn chưa làm gì, em khóc cái gì?"
Hai bàn tay lúng túng cọ cọ với nhau, giọng nói lí nhí phát ra khỏi cuống họng: "Tại anh đáng sợ."
Vừa dứt lời anh đã chen vào, giọng nói nghiêm túc vô cùng hung dữ: "Cũng biết sợ sao?"
Trình Hâm chính thức bị doạ sợ, nước mắt cố kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng trào ra: "Huhu anh đừng đánh em mà, em biết sai rồi.."
Đột nhiên cậu khóc làm anh không phản ứng kịp, tim khẽ nhảy lên một nhịp, gấp gáp xoa xoa hai má cậu, giọng nói vẫn bình tĩnh mà hỏi: "Sai chỗ nào?"
"Em sẽ không cưỡng hôn anh nữa..hức, anh đừng có đánh em." Trình Hâm vừa khóc vừa nói, câu từ bị ngắt quãng nhưng vẫn có thể nghe ra.
Như thành câu nói cửa miệng, anh trong suy nghĩ của cậu trở thành một kẻ xấu xa, hung dữ thích đánh người. Mã Gia Kỳ bất lực thở dài, kéo cậu vào lòng mà vỗ vỗ lưng trấn an.
"Được rồi, tôi không đánh em, nín đi."
Trình Hâm được dỗ lại càng làm tới, ở trong lòng anh khóc càng lợi hại hơn. Áo anh nhanh chóng đã ướt một mảng.
"Cứ phải làm dơ áo tôi mới thoả mãn sao?" Mã Gia Kỳ bất lực nhìn cái túi khóc trong ngực, dùng chất giọng dịu dàng dỗ dành cậu nhưng không thành, đành phải hoá thành kẻ xấu mà nghiêm giọng: "Mau nín khóc, nếu không tôi vứt em ra ngoài đấy."
Vật nhỏ trong lòng nhanh chóng nín khóc, chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ. Đúng là cứ phải lớn tiếng thì mới chịu nghe lời. Trình Hâm khóc đến mềm nhũn, lọt vào tầm mắt anh là hai má đỏ hồng nổi bật giữa làn da trắng mềm của cậu, hai mắt cậu rũ xuống, lông mi còn đọng lại giọt nước mắt mà ươn ướt, môi nhỏ mím lại, một đứa nhỏ xinh đẹp rung động lòng người. Mã Gia Kỳ không nhịn được mà nhéo nhéo vài cái.
"Nghe lời như vậy có phải ngoan không?"
"Làm sao?"
Trình Hâm lén lút nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc đến doạ người của anh làm cậu không khỏi bủn rủn chân tay, nhưng nhớ lại lời mà Giản Lâm đã nói, phải thật nhõng nhẽo, nhưng nhìn biểu cảm như muốn ăn thịt người của anh là cậu lại không làm nổi.
"Anh quan tâm tới em một chút không được sao?" Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng ngốc nghếch ngoan ngoãn của cậu, nổi hứng muốn trêu chọc thêm một chút nữa.
"Cho tôi một lí do hợp lí để quan tâm em đi?"
"Hả?! Em..cái đó..không..." Trình Hâm ngớ người, ấp úng đảo mắt một vòng vẫn không nghĩ ra được gì.
Nhìn biểu cảm lúng túng của cậu lại càng thêm đáng yêu. Mã Gia Kỳ lại tự nhiên mà xoa nhẹ đầu cậu, anh đứng dậy định đi ra ngoài thì bị cậu kéo lại, dùng sức hơi mạnh khiến Mã Gia Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã xuống giường, anh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu cúi đầu xuống hôn.
Ở môi xuất hiện một cảm giác mát lạnh mà mềm mại, Mã Gia Kỳ trợn mắt nhìn khuôn mặt cận kề của Trình Hâm. Trình Hâm chỉ đơn giản là áp môi mình lên môi anh, giây sau liền bật dậy, hai mắt tràn ngập sự hoảng hốt nhìn anh sau đó bỏ chạy khỏi phòng.
Mã Gia Kỳ mãi vẫn chưa tỉnh táo lại, hơi ấm vẫn còn vương trên môi. Tự nhiên có cảm giác khó chịu nhộn nhạo rục rịch lan khắp người, yết hầu khẽ chuyển động. Mã Gia Kỳ đen mặt, đứng dậy đi vào phòng tắm, một lần nữa dội nước lạnh lên người. Chết tiệt, anh vậy mà có phản ứng.
Trong khi đó, Trình Hâm ở trong phòng hối hận đến mức muốn treo cổ tự sát. Chính cậu cũng không biết tại sao mình lại có cái can đảm đó mà hôn anh.
Mã Gia Kỳ tắm xong đi ra phòng khách ngồi, vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì. Chờ thêm một chút nữa thì nghe thấy tiếng động lớn, phỏng đoán là cậu ngã từ trên giường xuống. Cuối cùng, anh vẫn phải chủ động đi đến trước phòng cậu, bên ngoài nghe loáng thoáng tiếng rên rĩ ai oán của cậu, đúng là bị ngã rồi.
Không do dự mà gõ cửa. Bên trong ngay lập tức trở nên im lặng, Mã Gia Kỳ không khỏi nhếch miệng cười thầm.
"Trình Hâm, ăn cơm."
"Không muốn ăn..."
"Đi ra đây."
"..." Đây là muốn ép cậu ra đó để giết chết cậu sao?
Bên trong phòng yên tĩnh, một lúc sau tay nắm cửa mới chậm chạp đè xuống, cánh cửa mở hé ra lộ nửa mặt của Trình Hâm. Cậu chỉ im lặng trốn sau cánh cửa, không có thêm động tác gì nữa. Mã Gia Kỳ cũng hùa theo, khoanh tay đứng nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đem theo sát khí ngùn ngụt len vào trong.
Trình Hâm thấy không ổn, đảo mắt một vòng rồi mới đẩy cửa chậm chạp rì rì bước ra ngoài.
Mã Gia Kỳ nhìn con mèo cụp tai trước mặt, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, nhìn đã muốn hôn. Anh cố tình che đậy cảm xúc, bình tĩnh lại sâu sắc mà nói: "Sao đây, làm chuyện xấu rồi phủi mông bỏ đi trốn tránh trách nhiệm sao? Hửm?"
Nội tâm Trình Hâm gào thét trong lòng, anh đừng nói nữa được không.
"Không có..." Cậu nghĩ cậu sắp khóc rồi, hai má hơi phồng lên, hàm răng run run cắn cắn môi dưới, đôi mắt thì cố gắng căng ra để không khóc. Bây giờ mà khóc thật thì sẽ xấu hổ lắm.
Mã Gia Kỳ đưa tay đặt sau gáy cậu, bắt cậu phải ngửa đầu lên nhìn mình. Trình Hâm bất ngờ đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Mã Gia Kỳ, cả người cậu cứng ngắt, nhịp tim so với ngày thường càng đập nhanh dữ dội gấp trăm lần, tưởng chừng như sắp nhảy ra ngoài.
Bàn tay đặt sau gáy của anh khẽ xoa xoa, cảm nhận được đầu ngón tay anh lướt trên da thịt, làm cậu không khỏi run rẩy một trận.
Mã Gia Kỳ nhìn phản ứng hoảng loạn kia của cậu, vừa buồn bực vừa buồn cười, trong lòng không khỏi trào phúng bật cười: "Tôi còn chưa làm gì, em khóc cái gì?"
Hai bàn tay lúng túng cọ cọ với nhau, giọng nói lí nhí phát ra khỏi cuống họng: "Tại anh đáng sợ."
Vừa dứt lời anh đã chen vào, giọng nói nghiêm túc vô cùng hung dữ: "Cũng biết sợ sao?"
Trình Hâm chính thức bị doạ sợ, nước mắt cố kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng trào ra: "Huhu anh đừng đánh em mà, em biết sai rồi.."
Đột nhiên cậu khóc làm anh không phản ứng kịp, tim khẽ nhảy lên một nhịp, gấp gáp xoa xoa hai má cậu, giọng nói vẫn bình tĩnh mà hỏi: "Sai chỗ nào?"
"Em sẽ không cưỡng hôn anh nữa..hức, anh đừng có đánh em." Trình Hâm vừa khóc vừa nói, câu từ bị ngắt quãng nhưng vẫn có thể nghe ra.
Như thành câu nói cửa miệng, anh trong suy nghĩ của cậu trở thành một kẻ xấu xa, hung dữ thích đánh người. Mã Gia Kỳ bất lực thở dài, kéo cậu vào lòng mà vỗ vỗ lưng trấn an.
"Được rồi, tôi không đánh em, nín đi."
Trình Hâm được dỗ lại càng làm tới, ở trong lòng anh khóc càng lợi hại hơn. Áo anh nhanh chóng đã ướt một mảng.
"Cứ phải làm dơ áo tôi mới thoả mãn sao?" Mã Gia Kỳ bất lực nhìn cái túi khóc trong ngực, dùng chất giọng dịu dàng dỗ dành cậu nhưng không thành, đành phải hoá thành kẻ xấu mà nghiêm giọng: "Mau nín khóc, nếu không tôi vứt em ra ngoài đấy."
Vật nhỏ trong lòng nhanh chóng nín khóc, chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ. Đúng là cứ phải lớn tiếng thì mới chịu nghe lời. Trình Hâm khóc đến mềm nhũn, lọt vào tầm mắt anh là hai má đỏ hồng nổi bật giữa làn da trắng mềm của cậu, hai mắt cậu rũ xuống, lông mi còn đọng lại giọt nước mắt mà ươn ướt, môi nhỏ mím lại, một đứa nhỏ xinh đẹp rung động lòng người. Mã Gia Kỳ không nhịn được mà nhéo nhéo vài cái.
"Nghe lời như vậy có phải ngoan không?"