Chương 29: Nhóc vô lương tâm
Mã Gia Kỳ được cậu dẫn lên phòng. Căn phòng cậu mang tông màu chủ đạo là màu xám, chỉ có giường, bàn học, tủ quần áo, ở góc phòng còn đặt một cái đàn dương cầm. Trên tường được cậu dán rất nhiều tấm poster hoạt hình, bàn học cũng dày đặc miếng dán ghi chú ghi công thức toán học. Nhìn thế nào cũng nhận ra căn phòng tràn ngập sắc khí của một thiếu niên mới lớn.
Còn đang bận tham quan xung quanh, Trình Hâm lại muốn nhào tới đu bám trên người anh như con gấu Koala. Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ phải đỡ lấy cậu, bàn tay đặt ở hông cậu giữ chặt. Trình Hâm bám chặt lấy anh, đầu cứ dụi dụi vào cổ anh, rầu rĩ.
Nhận ra tâm trạng khác thường của cậu, Mã Gia Kỳ nắn nắn thịt eo, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Trình Hâm lắc đầu, mặt mũi giấu hết vào cổ anh. Mã Gia Kỳ ngồi xuống giường, bàn tay vẫn luôn đặt trên người cậu ôm lấy. Anh chợt nhận ra Trình Hâm ngày càng nhõng nhẽo, đặc biệt rất dính người.
“Không phải đã thoả mãn mong ước của em rồi sao? Không vui hả? Vậy anh về nhé?”
Thấy mình bị anh hơi nhấc lên muốn tách ra, Trình Hâm hoảng hốt vòng hai chân quấn lấy hai bên hông của anh. Hai mắt ngập phần tức giận nhíu lại nhìn anh. Mã Gia Kỳ giơ tay nhéo nhéo má cậu, bàn tay kia lại đặt lên lưng cậu vuốt ve.
“Đừng mà!” Trình Hâm có vẻ tưởng anh nói thật, gấp gáp muốn giữ anh lại. Ánh mắt lại trở nên nhu nhược yếu đuối.
Đứa nhỏ này đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy.
Mã Gia Kỳ định nói thêm gì đó thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, anh nhíu mày lấy ra thì thấy hiển thị là mẹ. Đánh mắt nhìn sắc mặt cậu một chút rồi do dự bắt máy. Bên kia lập tức tuôn ra một tràng tức giận mắng.
“Thằng nhóc ngỗ ngược nhà con, có phải mẹ cho con ăn chưa no hay không mà còn dám vác xác đến tận nhà người ta xin ăn vậy hả?!”
Mã Gia Kỳ có vẻ không bị tiếng chửi của mẹ Mã làm cho bận tâm, trực tiếp đánh trống lãng: “Dì Đinh gọi cho mẹ rồi à?”
“Con còn dám hỏi! Không biết giống ai nữa. Con coi chừng ba biết chuyện sẽ đánh gãy chân con…!”
Trình Hâm thấy anh nói chuyện, hơi ngọ nguậy người muốn xuống khỏi người anh, nhưng vừa nâng mông lên thì bị Mã Gia Kỳ bất thình lình ôm eo đè xuống. Trình Hâm giật mình khẽ rên lên một tiếng, xong lại hoảng hốt che miệng lại.
“Em ngoan một chút, đừng quậy.” Mã Gia Kỳ che loa lại, thâm trầm ghé sát tai cậu nói nhỏ.
Khí nóng phả vào tai khiến cậu bị nhột mà rụt người lại, nắm đấm nhỏ liền xuất chiêu đánh vào người anh một cái, cáu kỉnh nhưng vẫn thầm thì như sợ bị mẹ Mã phát hiện: “Anh mau buông em ra.”
Đầu bên kia bỗng nhiên im lặng, Mã Gia Kỳ thấy lạ mà nhìn lại điện thoại, vẫn đang kết nối. Mẹ Mã như nhận ra sự thậm thụt của cặp đôi, bà dừng lại lời quở trách, mãi mới hỏi một câu thăm dò: “Con đang ngồi cạnh Tiểu Đinh à?”
Mã Gia Kỳ liếc nhìn cậu, vẫn vô cùng bình tĩnh mà thẳng thắn thừa nhận: “Vâng, em ấy đang ở đây.”
Trình Hâm như bị điểm huyệt, động tác vùng vẫy ngay lập tức đông cứng, gấp gáp đến quên cả thở. Thận trọng ghé tai lại gần nghe ngóng. Mã Gia Kỳ bật cười trước hành động nhỏ của cậu, bàn tay to lại xoa xoa vuốt ve tóc cậu.
Mẹ Mã bây giờ lại thay đổi giọng, bà thở hắt một cái cẩn thận dạy dỗ con trai: “Con ở nhà người ta thì biết điều một chút, đừng có làm người ta khó xử. Nhớ đưa quà của mẹ cho Tiểu Đinh, khi nào đem thằng bé về nhà mình cùng ăn một bữa.” Mã Gia Kỳ vâng dạ vài câu rồi cúp máy. Mắt rũ xuống đang không biết bày ra tâm trạng gì thì bị ánh mắt của Trình Hâm làm cho chú ý.
Trình Hâm gấp gáp tò mò níu lấy áo anh hỏi: “Mẹ anh nói gì vậy?”
Thấy bộ dạng của cậu làm anh lại muốn trêu chọc, bàn tay lướt xuống càn rỡ bóp mông cậu: “Mẹ bảo anh nhanh chóng đem em về nhà, đem em về làm chồng nhỏ của anh.”
“Anh đừng có nói bậy!”
“Không nói bậy, mẹ muốn mời em về cùng ăn cơm.”
Trình Hâm khựng người lại, khuôn mặt lại xụ xuống, bày ra tâm trạng vô cùng nghiêm trọng. Mã Gia Kỳ lòng mềm nhũn, ôm cậu ngã xuống giường, Trình Hâm định chống tay ngồi dậy lại bị anh túm tay kéo xuống ôm vào ngực.
“Người đàn ông của em muốn nghỉ ngơi, em nằm ngoan chút.”
Năm chữ ‘người đàn ông của em’ trực tiếp đem cậu hun nóng, Trình Hâm lúng túng gục mặt xuống ngực anh, bàn tay lọ mọ sờ sờ lòng bàn tay anh, cố gắng đánh lừa tâm trí suy nghĩ qua chuyện khác.
“Đàn anh, khi nào anh trở về?”
“Sao? Đã muốn đuổi đi rồi à?”
Khi Mã Gia Kỳ nói chuyện, ngực anh sẽ hơi rung rung lên, Trình Hâm còn nghe thấy tiếng đập ở nơi ngực trái của anh rất rõ ràng. Cậu nói khẽ: “Không có.”
Cậu thấy ngày hôm nay như đang mơ, Mã Gia Kỳ đột nhiên xuất hiện xong lại bị mẹ phát gặp đang vụng trộm yêu đương, rồi mẹ và anh nói chuyện, mẹ có vẻ như đã ngầm đồng ý mối quan hệ của cả hai. Bây giờ cậu lại đang nằm trong lòng anh. Tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp, cáu kỉnh muốn nổi giận vô cơ.
Nghĩ là hành động, Trình Hâm há miệng cắn lên ngực anh một cái. Nhận thấy cái giật mình từ Mã Gia Kỳ, mới hả hê mà cong cong khoé miệng. Chưa vui mừng được bao lâu thì mông nhận tới một cái bạt tay. Mã Gia Kỳ bị cắn mà ngực đau nhói, hai mắt vừa thư giãn nhắm lại bây giờ đã trừng lớn mà nhìn tên nhóc không biết tốt xấu kia.
“Tên nhóc vô lương tâm này, còn dám cắn?”
“Anh dám đánh em! Đồ đàn ông vũ phu!” Trình Hâm cũng không vừa mà mắng lại, vùng vẫy một chút lại rướn người lên cắn vào cổ anh.
Mã Gia Kỳ đau đến hít một ngụm khí lạnh, thật muốn đè tên nhóc vô lương tâm này xuống đánh một trận cho chừa.
Còn đang bận tham quan xung quanh, Trình Hâm lại muốn nhào tới đu bám trên người anh như con gấu Koala. Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ phải đỡ lấy cậu, bàn tay đặt ở hông cậu giữ chặt. Trình Hâm bám chặt lấy anh, đầu cứ dụi dụi vào cổ anh, rầu rĩ.
Nhận ra tâm trạng khác thường của cậu, Mã Gia Kỳ nắn nắn thịt eo, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Trình Hâm lắc đầu, mặt mũi giấu hết vào cổ anh. Mã Gia Kỳ ngồi xuống giường, bàn tay vẫn luôn đặt trên người cậu ôm lấy. Anh chợt nhận ra Trình Hâm ngày càng nhõng nhẽo, đặc biệt rất dính người.
“Không phải đã thoả mãn mong ước của em rồi sao? Không vui hả? Vậy anh về nhé?”
Thấy mình bị anh hơi nhấc lên muốn tách ra, Trình Hâm hoảng hốt vòng hai chân quấn lấy hai bên hông của anh. Hai mắt ngập phần tức giận nhíu lại nhìn anh. Mã Gia Kỳ giơ tay nhéo nhéo má cậu, bàn tay kia lại đặt lên lưng cậu vuốt ve.
“Đừng mà!” Trình Hâm có vẻ tưởng anh nói thật, gấp gáp muốn giữ anh lại. Ánh mắt lại trở nên nhu nhược yếu đuối.
Đứa nhỏ này đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy.
Mã Gia Kỳ định nói thêm gì đó thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, anh nhíu mày lấy ra thì thấy hiển thị là mẹ. Đánh mắt nhìn sắc mặt cậu một chút rồi do dự bắt máy. Bên kia lập tức tuôn ra một tràng tức giận mắng.
“Thằng nhóc ngỗ ngược nhà con, có phải mẹ cho con ăn chưa no hay không mà còn dám vác xác đến tận nhà người ta xin ăn vậy hả?!”
Mã Gia Kỳ có vẻ không bị tiếng chửi của mẹ Mã làm cho bận tâm, trực tiếp đánh trống lãng: “Dì Đinh gọi cho mẹ rồi à?”
“Con còn dám hỏi! Không biết giống ai nữa. Con coi chừng ba biết chuyện sẽ đánh gãy chân con…!”
Trình Hâm thấy anh nói chuyện, hơi ngọ nguậy người muốn xuống khỏi người anh, nhưng vừa nâng mông lên thì bị Mã Gia Kỳ bất thình lình ôm eo đè xuống. Trình Hâm giật mình khẽ rên lên một tiếng, xong lại hoảng hốt che miệng lại.
“Em ngoan một chút, đừng quậy.” Mã Gia Kỳ che loa lại, thâm trầm ghé sát tai cậu nói nhỏ.
Khí nóng phả vào tai khiến cậu bị nhột mà rụt người lại, nắm đấm nhỏ liền xuất chiêu đánh vào người anh một cái, cáu kỉnh nhưng vẫn thầm thì như sợ bị mẹ Mã phát hiện: “Anh mau buông em ra.”
Đầu bên kia bỗng nhiên im lặng, Mã Gia Kỳ thấy lạ mà nhìn lại điện thoại, vẫn đang kết nối. Mẹ Mã như nhận ra sự thậm thụt của cặp đôi, bà dừng lại lời quở trách, mãi mới hỏi một câu thăm dò: “Con đang ngồi cạnh Tiểu Đinh à?”
Mã Gia Kỳ liếc nhìn cậu, vẫn vô cùng bình tĩnh mà thẳng thắn thừa nhận: “Vâng, em ấy đang ở đây.”
Trình Hâm như bị điểm huyệt, động tác vùng vẫy ngay lập tức đông cứng, gấp gáp đến quên cả thở. Thận trọng ghé tai lại gần nghe ngóng. Mã Gia Kỳ bật cười trước hành động nhỏ của cậu, bàn tay to lại xoa xoa vuốt ve tóc cậu.
Mẹ Mã bây giờ lại thay đổi giọng, bà thở hắt một cái cẩn thận dạy dỗ con trai: “Con ở nhà người ta thì biết điều một chút, đừng có làm người ta khó xử. Nhớ đưa quà của mẹ cho Tiểu Đinh, khi nào đem thằng bé về nhà mình cùng ăn một bữa.” Mã Gia Kỳ vâng dạ vài câu rồi cúp máy. Mắt rũ xuống đang không biết bày ra tâm trạng gì thì bị ánh mắt của Trình Hâm làm cho chú ý.
Trình Hâm gấp gáp tò mò níu lấy áo anh hỏi: “Mẹ anh nói gì vậy?”
Thấy bộ dạng của cậu làm anh lại muốn trêu chọc, bàn tay lướt xuống càn rỡ bóp mông cậu: “Mẹ bảo anh nhanh chóng đem em về nhà, đem em về làm chồng nhỏ của anh.”
“Anh đừng có nói bậy!”
“Không nói bậy, mẹ muốn mời em về cùng ăn cơm.”
Trình Hâm khựng người lại, khuôn mặt lại xụ xuống, bày ra tâm trạng vô cùng nghiêm trọng. Mã Gia Kỳ lòng mềm nhũn, ôm cậu ngã xuống giường, Trình Hâm định chống tay ngồi dậy lại bị anh túm tay kéo xuống ôm vào ngực.
“Người đàn ông của em muốn nghỉ ngơi, em nằm ngoan chút.”
Năm chữ ‘người đàn ông của em’ trực tiếp đem cậu hun nóng, Trình Hâm lúng túng gục mặt xuống ngực anh, bàn tay lọ mọ sờ sờ lòng bàn tay anh, cố gắng đánh lừa tâm trí suy nghĩ qua chuyện khác.
“Đàn anh, khi nào anh trở về?”
“Sao? Đã muốn đuổi đi rồi à?”
Khi Mã Gia Kỳ nói chuyện, ngực anh sẽ hơi rung rung lên, Trình Hâm còn nghe thấy tiếng đập ở nơi ngực trái của anh rất rõ ràng. Cậu nói khẽ: “Không có.”
Cậu thấy ngày hôm nay như đang mơ, Mã Gia Kỳ đột nhiên xuất hiện xong lại bị mẹ phát gặp đang vụng trộm yêu đương, rồi mẹ và anh nói chuyện, mẹ có vẻ như đã ngầm đồng ý mối quan hệ của cả hai. Bây giờ cậu lại đang nằm trong lòng anh. Tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp, cáu kỉnh muốn nổi giận vô cơ.
Nghĩ là hành động, Trình Hâm há miệng cắn lên ngực anh một cái. Nhận thấy cái giật mình từ Mã Gia Kỳ, mới hả hê mà cong cong khoé miệng. Chưa vui mừng được bao lâu thì mông nhận tới một cái bạt tay. Mã Gia Kỳ bị cắn mà ngực đau nhói, hai mắt vừa thư giãn nhắm lại bây giờ đã trừng lớn mà nhìn tên nhóc không biết tốt xấu kia.
“Tên nhóc vô lương tâm này, còn dám cắn?”
“Anh dám đánh em! Đồ đàn ông vũ phu!” Trình Hâm cũng không vừa mà mắng lại, vùng vẫy một chút lại rướn người lên cắn vào cổ anh.
Mã Gia Kỳ đau đến hít một ngụm khí lạnh, thật muốn đè tên nhóc vô lương tâm này xuống đánh một trận cho chừa.