Chương 42: Người đàn ông của em
Cuối năm thời tiết lạnh buốt như muốn cắt da cắt thịt, chỉ muốn nhốt mình ở nhà chui trong chăn đệm ấm áp, nhâm nhi miếng bánh và tách trà. Vậy mà Trình Hâm lại phải khổ sở bám theo Mã Gia Kỳ ra sân để cùng anh luyện tập.
Bởi vì sắp tới đội bóng rổ của trường sẽ chính thức ra sân thi đấu với các trường khác. Không biết giải thưởng là gì nhưng khiến mấy nam sinh tình nguyện cởi áo chạy nhảy dưới cái thời tiết khắc nghiệt này thì chắc hẳn giải thưởng phải thật xứng đáng. Một cuộc cạnh tranh cực kì khốc liệt.
Trình Hâm co ro ôm túi giữ nhiệt ngồi ở khán đài, bình thường dù có đem đồ ăn ra dụ thì cậu cũng nhất quyết không chịu ra ngoài, nhưng chỉ vài câu chọc ghẹo kích thích ác quỷ trong cậu của Nghiêm Hạo Tường, thành công ép cậu phải một mực đòi đi theo Mã Gia Kỳ tới sân.
Nghiêm Hạo Tường chỉ nói rằng khi họ luyện tập thì có rất nhiều nữ sinh tới vây xem, vô cùng nhiệt tình mua nước, mua khăn, thầm chí có người bản lĩnh dám nhảy ra đề nghị bóp vai cho họ. Mã Gia Kỳ lại là đội trưởng, đẹp trai sáng sủa, nam thần của khoa. Chắc chắn sẽ có rất nhiều mỹ nữ không ngại trời lạnh mà tới cổ vũ.
Nghe vậy thì Trình Hâm tức muốn thổ huyết, sáng sớm đã nằng nặc đòi Mã Gia Kỳ cho mình đi theo. Chưa kịp từ chối thì Trình Hâm đã bày ra bộ dạng đáng thương, hai mắt ngập nước lấp lánh nhìn anh, như thể nếu anh từ chối thì cậu sẽ bỏ nhà ra đi.
Đành phải quấn thêm vài cái áo lên người cậu, đem cậu biến thành một cục bông di động. Áo giữ nhiệt, áo thun, áo hoodie, áo khoác, mũ len, khăn quàng, bao tay. Nhà có gì đều quấn hết lên người cậu, còn cẩn thận đem theo một túi giữ nhiệt nhét vào túi áo cậu. Ban đầu Trình Hâm còn phản kháng vì ngộp thở, nhưng vừa bước ra khỏi nhà đã bị lạnh đến nhảy cẩng lên đòi anh xoa xoa.
Mã Gia Kỳ vận động nên cơ thể toả ra hơi nóng, trên người chỉ diện mỗi cái áo phông và quần thể thao. Chạy vài vòng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn đám nam sinh cao lớn chạy hơn chục vòng quanh sân, Trình Hâm khẽ chẹp miệng, hai má cậu đã đỏ bừng lên vì lạnh, cả người như muốn cuộn tròn lại trốn đi mấy đợt gió.
Mã Gia Kỳ vừa được nghỉ ngơi liền chạy tới chỗ cậu, nhìn đứa nhỏ kia lạnh đến run cầm cập nhưng vẫn cố chấp không chịu vào trong. Anh áp một bàn tay lên má cậu để đo nhiệt độ.
“Lạnh à?”
Tay anh rất ấm, Trình Hâm thoải mái túm lấy cả hai tay của anh áp lên mặt mình, cái mũi đỏ cũng chun lên, giọng nói bị lạnh mà khàn khàn đáng thương: “Lạnh chết em rồi. Em ghét mùa đông.”
“Vậy vào trong ngồi đi, sắp đóng băng rồi còn cứng đầu.” Mã Gia Kỳ nhăn mày không hài lòng, muốn ngồi xuống bên cạnh ôm lấy người cậu nhưng chỉ sờ thấy toàn là quần áo.
Trình Hâm bĩu môi lắc đầu, tóc mái rũ xuống chọc vào mắt, ngứa ngáy mà hoe đỏ, lại rất phù hợp với hoàn cảnh, tạo ra bộ dạng tiểu mít ướt đáng thương: “Không, em không ở đây thì mấy tiện nữ kia sẽ cướp anh mất.”
“Ai cướp chứ? Bớt nói tào lao.”
“Không được, người đàn ông của em quá hoàn hảo, xung quanh anh toàn bươm bướm, sơ hở là nhào tới đem anh đi mất. Lúc đó sẽ không còn ai nuôi em.”
Mấy chuyện này đúng là chỉ có cậu mới suy diễn ra được, Mã Gia Kỳ bất lực lắc đầu, bàn tay nhéo nhéo má cậu. Anh lấy từ trong balo ra một gói bánh, cẩn thận bóc lớp vỏ ra, từng miếng từng miếng đút cho cậu. Sáng nay dậy muộn nên không kịp nấu, trên đường cũng tiện mua cho cậu hộp bánh. Nhưng tới nơi lại bận bịu trao đổi với hlv nên quên mất. Trình Hâm cũng lười biếng không chịu lấy ra ăn.
Vẫn là không nỡ để cậu chịu lạnh, kiên nhẫn muốn khuyên nhủ đứa nhóc cứng đầu này: “Chiều nay em ở nhà đi, lạnh như vậy sẽ ốm mất.”
Trình Hâm vẫn kiên quyết lắc đầu, ủ rột ôm lấy cánh tay anh nhõng nhẽo: “Không mà, em không muốn ở nhà một mình đâu.”
“Để bị ốm thì anh sẽ đánh em đấy.”
“Có bị đánh chết em cũng phải bám theo anh.” Trình Hâm còn can đảm hơn mà nhón người qua hôn chụt lên má anh. Miệng không thành thật mà lầm bầm mắng chửi.
Mã Gia Kỳ nhếch mày trước hành động táo bạo của cậu, bình thường anh chủ động ở bên ngoài thì xấu hổ mắng người cũng rất giỏi, hôm nay lại to gan như vậy: “Đang ở ngoài đấy, không sợ bị người ta nhìn thấy hửm?”
Trình Hâm liếc nhìn đám nữ sinh háo sắc ở bên kia, đanh đá cố ý nói to: “Người đàn ông của em, em thích sờ thì sờ, thích hôn thì hôn, cứ để cho họ nhìn! Họ dám ý kiến sao!”
Cậu biết đám nữ sinh đó ngứa mắt cậu từ lâu rồi, mà cũng là điều dĩ nhiên thôi. Là cậu cướp đi nam thần của họ mà, còn thường hay cố tình công khai làm mấy trò thân mật anh anh em em ngọt ngào, mỗi lúc như thế cậu sẽ ném cho họ ánh mắt khiêu khích đá đểu. Đám nữ sinh đó có tức cũng không thể làm gì được cậu.
“Đanh đá thật đó.” Mã Gia Kỳ bật cười, gõ nhẹ lên mũi cậu. Anh bóp bóp hai bên má của cậu làm cho môi cậu chu lên. Xong lại cưng chiều cúi xuống mổ lên môi cậu một cái, dụi dụi mặt vào cổ cậu hít một hơi giống như con chó lớn, càng ngày càng nghiện mùi của cậu.
Thấy Trình Hâm vẫn còn bĩu môi giận dữ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vẫn liếc xéo ánh mắt sát khí về mấy nữ sinh kia. Mã Gia Kỳ không khỏi phì cười, đúng là đứa nhỏ hiếu chiến, đáng khen cho tính chiếm hữu rất cao của cậu.
Bởi vì sắp tới đội bóng rổ của trường sẽ chính thức ra sân thi đấu với các trường khác. Không biết giải thưởng là gì nhưng khiến mấy nam sinh tình nguyện cởi áo chạy nhảy dưới cái thời tiết khắc nghiệt này thì chắc hẳn giải thưởng phải thật xứng đáng. Một cuộc cạnh tranh cực kì khốc liệt.
Trình Hâm co ro ôm túi giữ nhiệt ngồi ở khán đài, bình thường dù có đem đồ ăn ra dụ thì cậu cũng nhất quyết không chịu ra ngoài, nhưng chỉ vài câu chọc ghẹo kích thích ác quỷ trong cậu của Nghiêm Hạo Tường, thành công ép cậu phải một mực đòi đi theo Mã Gia Kỳ tới sân.
Nghiêm Hạo Tường chỉ nói rằng khi họ luyện tập thì có rất nhiều nữ sinh tới vây xem, vô cùng nhiệt tình mua nước, mua khăn, thầm chí có người bản lĩnh dám nhảy ra đề nghị bóp vai cho họ. Mã Gia Kỳ lại là đội trưởng, đẹp trai sáng sủa, nam thần của khoa. Chắc chắn sẽ có rất nhiều mỹ nữ không ngại trời lạnh mà tới cổ vũ.
Nghe vậy thì Trình Hâm tức muốn thổ huyết, sáng sớm đã nằng nặc đòi Mã Gia Kỳ cho mình đi theo. Chưa kịp từ chối thì Trình Hâm đã bày ra bộ dạng đáng thương, hai mắt ngập nước lấp lánh nhìn anh, như thể nếu anh từ chối thì cậu sẽ bỏ nhà ra đi.
Đành phải quấn thêm vài cái áo lên người cậu, đem cậu biến thành một cục bông di động. Áo giữ nhiệt, áo thun, áo hoodie, áo khoác, mũ len, khăn quàng, bao tay. Nhà có gì đều quấn hết lên người cậu, còn cẩn thận đem theo một túi giữ nhiệt nhét vào túi áo cậu. Ban đầu Trình Hâm còn phản kháng vì ngộp thở, nhưng vừa bước ra khỏi nhà đã bị lạnh đến nhảy cẩng lên đòi anh xoa xoa.
Mã Gia Kỳ vận động nên cơ thể toả ra hơi nóng, trên người chỉ diện mỗi cái áo phông và quần thể thao. Chạy vài vòng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn đám nam sinh cao lớn chạy hơn chục vòng quanh sân, Trình Hâm khẽ chẹp miệng, hai má cậu đã đỏ bừng lên vì lạnh, cả người như muốn cuộn tròn lại trốn đi mấy đợt gió.
Mã Gia Kỳ vừa được nghỉ ngơi liền chạy tới chỗ cậu, nhìn đứa nhỏ kia lạnh đến run cầm cập nhưng vẫn cố chấp không chịu vào trong. Anh áp một bàn tay lên má cậu để đo nhiệt độ.
“Lạnh à?”
Tay anh rất ấm, Trình Hâm thoải mái túm lấy cả hai tay của anh áp lên mặt mình, cái mũi đỏ cũng chun lên, giọng nói bị lạnh mà khàn khàn đáng thương: “Lạnh chết em rồi. Em ghét mùa đông.”
“Vậy vào trong ngồi đi, sắp đóng băng rồi còn cứng đầu.” Mã Gia Kỳ nhăn mày không hài lòng, muốn ngồi xuống bên cạnh ôm lấy người cậu nhưng chỉ sờ thấy toàn là quần áo.
Trình Hâm bĩu môi lắc đầu, tóc mái rũ xuống chọc vào mắt, ngứa ngáy mà hoe đỏ, lại rất phù hợp với hoàn cảnh, tạo ra bộ dạng tiểu mít ướt đáng thương: “Không, em không ở đây thì mấy tiện nữ kia sẽ cướp anh mất.”
“Ai cướp chứ? Bớt nói tào lao.”
“Không được, người đàn ông của em quá hoàn hảo, xung quanh anh toàn bươm bướm, sơ hở là nhào tới đem anh đi mất. Lúc đó sẽ không còn ai nuôi em.”
Mấy chuyện này đúng là chỉ có cậu mới suy diễn ra được, Mã Gia Kỳ bất lực lắc đầu, bàn tay nhéo nhéo má cậu. Anh lấy từ trong balo ra một gói bánh, cẩn thận bóc lớp vỏ ra, từng miếng từng miếng đút cho cậu. Sáng nay dậy muộn nên không kịp nấu, trên đường cũng tiện mua cho cậu hộp bánh. Nhưng tới nơi lại bận bịu trao đổi với hlv nên quên mất. Trình Hâm cũng lười biếng không chịu lấy ra ăn.
Vẫn là không nỡ để cậu chịu lạnh, kiên nhẫn muốn khuyên nhủ đứa nhóc cứng đầu này: “Chiều nay em ở nhà đi, lạnh như vậy sẽ ốm mất.”
Trình Hâm vẫn kiên quyết lắc đầu, ủ rột ôm lấy cánh tay anh nhõng nhẽo: “Không mà, em không muốn ở nhà một mình đâu.”
“Để bị ốm thì anh sẽ đánh em đấy.”
“Có bị đánh chết em cũng phải bám theo anh.” Trình Hâm còn can đảm hơn mà nhón người qua hôn chụt lên má anh. Miệng không thành thật mà lầm bầm mắng chửi.
Mã Gia Kỳ nhếch mày trước hành động táo bạo của cậu, bình thường anh chủ động ở bên ngoài thì xấu hổ mắng người cũng rất giỏi, hôm nay lại to gan như vậy: “Đang ở ngoài đấy, không sợ bị người ta nhìn thấy hửm?”
Trình Hâm liếc nhìn đám nữ sinh háo sắc ở bên kia, đanh đá cố ý nói to: “Người đàn ông của em, em thích sờ thì sờ, thích hôn thì hôn, cứ để cho họ nhìn! Họ dám ý kiến sao!”
Cậu biết đám nữ sinh đó ngứa mắt cậu từ lâu rồi, mà cũng là điều dĩ nhiên thôi. Là cậu cướp đi nam thần của họ mà, còn thường hay cố tình công khai làm mấy trò thân mật anh anh em em ngọt ngào, mỗi lúc như thế cậu sẽ ném cho họ ánh mắt khiêu khích đá đểu. Đám nữ sinh đó có tức cũng không thể làm gì được cậu.
“Đanh đá thật đó.” Mã Gia Kỳ bật cười, gõ nhẹ lên mũi cậu. Anh bóp bóp hai bên má của cậu làm cho môi cậu chu lên. Xong lại cưng chiều cúi xuống mổ lên môi cậu một cái, dụi dụi mặt vào cổ cậu hít một hơi giống như con chó lớn, càng ngày càng nghiện mùi của cậu.
Thấy Trình Hâm vẫn còn bĩu môi giận dữ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vẫn liếc xéo ánh mắt sát khí về mấy nữ sinh kia. Mã Gia Kỳ không khỏi phì cười, đúng là đứa nhỏ hiếu chiến, đáng khen cho tính chiếm hữu rất cao của cậu.