Chương 7: Con trai cũng bị anh mê hoặc
Nhìn đứa nhỏ giận dỗi bên cạnh, Mã Gia Kỳ không khỏi cười thầm, đành phải dùng đến phương án dụ dỗ: "Tối muốn ăn gì?"
Trình Hâm không rõ dự mà nói: "Ăn lẩu."
"Lại lẩu?" Nghe đến lẩu liền không vui mà nhíu mày.
Trình Hâm đột nhiên nhớ đến lần trước ăn lẩu, một đống thịt không ăn hết, nghĩ tới lại thấy buồn nôn. Xụ mặt suy nghĩ đến mấy món khác.
"Suy nghĩ xong muốn ăn gì thì nhắn tin cho tôi." Mã Gia Kỳ xoa đầu cậu rồi đứng dậy tiếp tục ra sân chơi bóng. Trình Hâm đưa tay lên vuốt lại tóc, không khỏi ngẩn người nhớ đến bàn tay to của Mã Gia Kỳ. Ngồi một lúc liền nhàm chán, nhìn vào sân một lúc rồi bỏ đi.
Cậu không thể vứt bỏ thời gian quý giá ở trong cái sân bóng đó được, trông như đứa ngốc vậy. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy hơi đói bụng, cũng đến giờ ăn trưa rồi. Đang suy nghĩ nên ăn gì thì điện thoại trong túi rung lên, là Giản Lâm.
"Đinh Nhi, mau tới canteen, tớ cô đơn sắp thành hòn đá rồi."
"Được được, chờ chút vương gia tới liền."
Trình Hâm mỉm cười, không chậm trễ mà bước đến canteen, lướt qua một chút liền thấy Giản Lâm vẩy vẩy tay với cậu. Đồ ăn y cũng đã lấy sẵn rồi nha, chờ cậu đến là có thể ngồi vào ăn luôn được rồi.
"Sao hôm nay lại nổi hứng ăn ở trường vậy?"
Giản Lâm chán nản chọc chọc miếng thịt, giọng nói u buồn: "Hết cách rồi, tiền vừa đưa cho em gái."
"Aiyo cuối cùng đại thiếu gia Giản Lâm đây cũng có ngày hết tiền sao?" Trình Hâm buột miệng cười, khều khuỷu tay vào người trêu ghẹo Giản Lâm.
Giản Lâm cau mày, gắp một miếng thịt to nhét vào miệng cậu, nửa đùa nửa thật nói: "Ăn mới chặn được cái miệng cậu!"
Cả hai ngồi đùa qua đùa lại mới xong bữa trưa, rồi lại bá vai nhau về lớp để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều. Trình Hâm không có việc gì làm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mã Gia Kỳ.
[Đinh Đinh ăn cả thế giới]: Đàn anh, tối nay muốn ăn gà rán! Loại siêu cay!
[Đàn anh nhiều tiền]: Biết rồi.
Trình Hâm bỉu môi nhìn tin nhắn của Mã Gia Kỳ, thật nhạt nhẽo. Nhưng dù sao thì Mã Gia Kỳ cũng gọi là đang nuôi cậu nha, vốn mọi thứ mua cho cậu đều là Mã Gia Kỳ trả tiền, tiền nhà Mã Gia Kỳ cũng không lấy, thi thoảng lại cho cậu tiền. Cậu nào dám phán xét người ta, yêu còn không hết!
Sao giống như cậu đang được Mã Gia Kỳ bao nuôi thế nhỉ?
Đến khi cậu về thì Mã Gia Kỳ vẫn chưa về, cậu tắm xong nằm ở phòng khách xem TV, mãi sau Mã Gia Kỳ mới trở về, trên tay cầm ba cái túi. Hai túi là gà còn một túi là bánh kem.
Trình Hâm nhìn thấy đồ ăn liền như một cái đuôi bám theo sau Mã Gia Kỳ tới bếp. Nhìn hai hộp gà đều là loại cay vừa, Trình Hâm nhăn mặt muốn lên án.
"Không phải em bảo loại siêu cay sao?! Sao cả hai đều là cay vừa thế này?"
"Ăn cay như vậy? Không cần mông nữa?" Mã Gia Kỳ vừa nói vừa nhìn xuống cái mông của cậu.
Trình Hâm bị ánh mắt kia của Mã Gia Kỳ làm cho xấu hổ, đưa tay che mông, lớn giọng nói: "Nói thôi, nhìn mông em làm gì?! Anh biến thái à!"
Anh nhíu mày, mặt đen như đít nồi, giơ chân đá mông cậu một cái: "Cậu mới biến thái, suy nghĩ đen tối. Không ăn thì cút ra ngoài kia."
"Ăn thì ăn!" Trình Hâm bị đá thì ấm ức không làm được gì. Gác luôn hai chân lên ghế ngồi gặm gà.
Mã Gia Kỳ chỉ ăn được vài miếng rồi ngưng, anh chính là không ăn được cay, dù đây là loại cay vừa cũng chỉ ăn được một chút, ăn vào sẽ nóng bụng vô cùng khó chịu. Phần còn lại để cho Trình Hâm ăn hết.
Thấy anh không ăn nữa, Trình Hâm thắc mắc ngẩng đầu nhìn: "Anh không ăn nữa sao?" Mã Gia Kỳ khẽ ừ rồi lại yên lặng chơi điện thoại.
"Ăn ít vậy á?!"
"Không ăn được cay."
"Hả?! Đâu có cay, người Hà Nam ăn cay kém vậy à?" Trình Hâm nhíu nhíu mày nhìn đống gà, nghi ngờ nhân sinh về những cái miệng mình. Lòng bàn chân hơi cuộn lại, đem miếng gà đang ăn dở bỏ xuống, toan đứng dậy: "Nhưng mà anh ăn ít vậy cũng không được nha, nấu cơm. Phải nấu cơm."
Mã Gia Kỳ đưa tay lên nhấn nhấn thái dương, chậm rãi đứng dậy nói: "Muốn đốt nhà sao? Đi ra ăn tiếp đi."
Cuối cùng thì vẫn phải nấu cơm ăn, cũng may là có dữ trữ nguyên liệu, nếu không bây giờ có cho tiền anh cũng không dư sức chạy đi mua đâu.
Trình Hâm một mình tự ăn hết đống gà xong vẫn làm nũng đòi Mã Gia Kỳ lấy cơm. Anh không ý kiến gì, lấy cho cậu một bát cơm, suốt bữa ăn chỉ có Trình Hâm nói nhiều, cậu kể cho anh nhiều chuyện, trên trời dưới đất đều bị cậu lôi ra kể, toàn nhưng câu chuyện nhàm chán vô vị nhưng Mã Gia Kỳ lại yên lặng nghe cậu kể, thỉnh thoảng sẽ đáp trả lại. Ăn xong Mã Gia Kỳ sẽ là người rửa bát, Trình Hâm sẽ đứng bên cạnh vừa nói chuyện vừa úp bát giúp anh. Có một chiếc túi nhỏ nói nhiều bên cạnh, Mã Gia Kỳ cũng không buồn chán.
Nhìn Mã Gia Kỳ đang lau bàn ở bếp, Trình Hâm ôm cái bụng no căng của mình, vô cùng thoả mãn rồi lại nhìn Mã Gia Kỳ không khỏi khen anh một câu: "Đàn anh, anh đúng là hình mẫu lý tưởng của nhiều cô gái đó nha, đẹp trai, chăm chỉ, sạch sẽ, tinh tế lại rất có kinh tế như vậy. Quả là người đàn ông của gia đình."
"Vậy sao?" Nghe cậu nói vậy Mã Gia Kỳ liền thấy buồn cười.
"Đúng a, đến em là con trai cũng rất thích nha." Trình Hâm gật đầu, mắt nhìn chằm chằm Mã Gia Kỳ, buột miệng nói.
Mã Gia Kỳ không nói gì, ánh mắt hơi dao động, Trình Hâm mới kịp suy nghĩ lại lời mình vừa nói, cơn xấu hổ dần cuộn lên đến cổ, vội ngậm miệng đánh mắt qua màn hình TV, giả chết xem như mình chưa nói gì.
Trình Hâm không rõ dự mà nói: "Ăn lẩu."
"Lại lẩu?" Nghe đến lẩu liền không vui mà nhíu mày.
Trình Hâm đột nhiên nhớ đến lần trước ăn lẩu, một đống thịt không ăn hết, nghĩ tới lại thấy buồn nôn. Xụ mặt suy nghĩ đến mấy món khác.
"Suy nghĩ xong muốn ăn gì thì nhắn tin cho tôi." Mã Gia Kỳ xoa đầu cậu rồi đứng dậy tiếp tục ra sân chơi bóng. Trình Hâm đưa tay lên vuốt lại tóc, không khỏi ngẩn người nhớ đến bàn tay to của Mã Gia Kỳ. Ngồi một lúc liền nhàm chán, nhìn vào sân một lúc rồi bỏ đi.
Cậu không thể vứt bỏ thời gian quý giá ở trong cái sân bóng đó được, trông như đứa ngốc vậy. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy hơi đói bụng, cũng đến giờ ăn trưa rồi. Đang suy nghĩ nên ăn gì thì điện thoại trong túi rung lên, là Giản Lâm.
"Đinh Nhi, mau tới canteen, tớ cô đơn sắp thành hòn đá rồi."
"Được được, chờ chút vương gia tới liền."
Trình Hâm mỉm cười, không chậm trễ mà bước đến canteen, lướt qua một chút liền thấy Giản Lâm vẩy vẩy tay với cậu. Đồ ăn y cũng đã lấy sẵn rồi nha, chờ cậu đến là có thể ngồi vào ăn luôn được rồi.
"Sao hôm nay lại nổi hứng ăn ở trường vậy?"
Giản Lâm chán nản chọc chọc miếng thịt, giọng nói u buồn: "Hết cách rồi, tiền vừa đưa cho em gái."
"Aiyo cuối cùng đại thiếu gia Giản Lâm đây cũng có ngày hết tiền sao?" Trình Hâm buột miệng cười, khều khuỷu tay vào người trêu ghẹo Giản Lâm.
Giản Lâm cau mày, gắp một miếng thịt to nhét vào miệng cậu, nửa đùa nửa thật nói: "Ăn mới chặn được cái miệng cậu!"
Cả hai ngồi đùa qua đùa lại mới xong bữa trưa, rồi lại bá vai nhau về lớp để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều. Trình Hâm không có việc gì làm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mã Gia Kỳ.
[Đinh Đinh ăn cả thế giới]: Đàn anh, tối nay muốn ăn gà rán! Loại siêu cay!
[Đàn anh nhiều tiền]: Biết rồi.
Trình Hâm bỉu môi nhìn tin nhắn của Mã Gia Kỳ, thật nhạt nhẽo. Nhưng dù sao thì Mã Gia Kỳ cũng gọi là đang nuôi cậu nha, vốn mọi thứ mua cho cậu đều là Mã Gia Kỳ trả tiền, tiền nhà Mã Gia Kỳ cũng không lấy, thi thoảng lại cho cậu tiền. Cậu nào dám phán xét người ta, yêu còn không hết!
Sao giống như cậu đang được Mã Gia Kỳ bao nuôi thế nhỉ?
Đến khi cậu về thì Mã Gia Kỳ vẫn chưa về, cậu tắm xong nằm ở phòng khách xem TV, mãi sau Mã Gia Kỳ mới trở về, trên tay cầm ba cái túi. Hai túi là gà còn một túi là bánh kem.
Trình Hâm nhìn thấy đồ ăn liền như một cái đuôi bám theo sau Mã Gia Kỳ tới bếp. Nhìn hai hộp gà đều là loại cay vừa, Trình Hâm nhăn mặt muốn lên án.
"Không phải em bảo loại siêu cay sao?! Sao cả hai đều là cay vừa thế này?"
"Ăn cay như vậy? Không cần mông nữa?" Mã Gia Kỳ vừa nói vừa nhìn xuống cái mông của cậu.
Trình Hâm bị ánh mắt kia của Mã Gia Kỳ làm cho xấu hổ, đưa tay che mông, lớn giọng nói: "Nói thôi, nhìn mông em làm gì?! Anh biến thái à!"
Anh nhíu mày, mặt đen như đít nồi, giơ chân đá mông cậu một cái: "Cậu mới biến thái, suy nghĩ đen tối. Không ăn thì cút ra ngoài kia."
"Ăn thì ăn!" Trình Hâm bị đá thì ấm ức không làm được gì. Gác luôn hai chân lên ghế ngồi gặm gà.
Mã Gia Kỳ chỉ ăn được vài miếng rồi ngưng, anh chính là không ăn được cay, dù đây là loại cay vừa cũng chỉ ăn được một chút, ăn vào sẽ nóng bụng vô cùng khó chịu. Phần còn lại để cho Trình Hâm ăn hết.
Thấy anh không ăn nữa, Trình Hâm thắc mắc ngẩng đầu nhìn: "Anh không ăn nữa sao?" Mã Gia Kỳ khẽ ừ rồi lại yên lặng chơi điện thoại.
"Ăn ít vậy á?!"
"Không ăn được cay."
"Hả?! Đâu có cay, người Hà Nam ăn cay kém vậy à?" Trình Hâm nhíu nhíu mày nhìn đống gà, nghi ngờ nhân sinh về những cái miệng mình. Lòng bàn chân hơi cuộn lại, đem miếng gà đang ăn dở bỏ xuống, toan đứng dậy: "Nhưng mà anh ăn ít vậy cũng không được nha, nấu cơm. Phải nấu cơm."
Mã Gia Kỳ đưa tay lên nhấn nhấn thái dương, chậm rãi đứng dậy nói: "Muốn đốt nhà sao? Đi ra ăn tiếp đi."
Cuối cùng thì vẫn phải nấu cơm ăn, cũng may là có dữ trữ nguyên liệu, nếu không bây giờ có cho tiền anh cũng không dư sức chạy đi mua đâu.
Trình Hâm một mình tự ăn hết đống gà xong vẫn làm nũng đòi Mã Gia Kỳ lấy cơm. Anh không ý kiến gì, lấy cho cậu một bát cơm, suốt bữa ăn chỉ có Trình Hâm nói nhiều, cậu kể cho anh nhiều chuyện, trên trời dưới đất đều bị cậu lôi ra kể, toàn nhưng câu chuyện nhàm chán vô vị nhưng Mã Gia Kỳ lại yên lặng nghe cậu kể, thỉnh thoảng sẽ đáp trả lại. Ăn xong Mã Gia Kỳ sẽ là người rửa bát, Trình Hâm sẽ đứng bên cạnh vừa nói chuyện vừa úp bát giúp anh. Có một chiếc túi nhỏ nói nhiều bên cạnh, Mã Gia Kỳ cũng không buồn chán.
Nhìn Mã Gia Kỳ đang lau bàn ở bếp, Trình Hâm ôm cái bụng no căng của mình, vô cùng thoả mãn rồi lại nhìn Mã Gia Kỳ không khỏi khen anh một câu: "Đàn anh, anh đúng là hình mẫu lý tưởng của nhiều cô gái đó nha, đẹp trai, chăm chỉ, sạch sẽ, tinh tế lại rất có kinh tế như vậy. Quả là người đàn ông của gia đình."
"Vậy sao?" Nghe cậu nói vậy Mã Gia Kỳ liền thấy buồn cười.
"Đúng a, đến em là con trai cũng rất thích nha." Trình Hâm gật đầu, mắt nhìn chằm chằm Mã Gia Kỳ, buột miệng nói.
Mã Gia Kỳ không nói gì, ánh mắt hơi dao động, Trình Hâm mới kịp suy nghĩ lại lời mình vừa nói, cơn xấu hổ dần cuộn lên đến cổ, vội ngậm miệng đánh mắt qua màn hình TV, giả chết xem như mình chưa nói gì.