Chương : 35
“Lâm Dược!”
“Cậu hai…”
Lâm Dược chớp chớp mắt, vẻ mặt mê mang, Trương Trí Công tràn đầy tức giận ghen tuông, lúc này lại buồn bực vì có cảm giác như đánh lên gối bông.
Thật ra, Trương Trí Công không phải không biết, chỉ dựa vào theo sát như bóng, đại khái không thể nào đạt được kết quả mình muốn.
Sỡ dĩ hắn ngày ngày theo Lâm Dược, phần nhiều, là muốn thay đổi hình tượng của mình, thuận tiện… tiếp cận nhiều hơn với Lâm Dược.
Mà hiện tại, Trương Trí Công nhận thức được rõ ràng, hắn nhất định phải cho Lâm Dược biết suy nghĩ của mình.
“Lâm Dược, có một chuyện tôi muốn nói với cậu.”
“A.”
“Tôi thích cậu!”
“Ha.”
“Tôi nói, tôi thích cậu!”
Trương Trí Công dùng sức ấn tay Lâm Dược, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Đây là thái độ gì, không giật mình vui mừng cũng thôi đi__ Hắn vốn đã biết không có khả năng này. Nhưng tức giận thì sao? Kinh ngạc thì sao? Cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy là sao!
Chưa phản ứng được?
Không tin?
“Có nghe thấy hay không, tôi nói, tôi thích cậu!”
Lâm Dược chỉ chớp mắt nhìn hắn.
Chắc nên nói, khi Lâm Dược không nói chuyện, vẫn vô cùng có tính lừa gạt. Đôi mắt thon dài, hơi nhếch lên, đôi mày dài dài, đôi môi mỏng, sóng mũi rất thẳng, làn da có thể đi quay quảng cáo mỹ phẩm.
Y vừa tắm xong__ Từ khi tới Hạo Nhiên sơn trang, Lâm đại thiếu gia đã tập thành thói quen ngày tắm hai lần, làn da trải qua nước nóng nuôi dưỡng thì khỏi nói, ngay cả đôi môi cũng hồng hào bóng lưỡng.
Cậu hai Trương nhìn nhìn, đầu cúi xuống.
Lâm Dược vẫn không động tĩnh, ngay cả khi thấy gương mặt Trương Trí Công càng lúc càng lớn cũng không có phản ứng.
Một chút lại một chút, một tấc lại một tấc.
Hơi thở quấn vào nhau, cậu hai Trương trầm luân, Lâm Dược thì giống như si ngốc rồi.
“Chân phải, húc!”
Khi trong đầu Lâm Dược chỉ là một mảng trắng xóa, đột nhiên vang lên giọng nói của Caesar, y không suy nghĩ gì đã làm theo…
Ở đây nên nói một chút về tư thế của hai người.
Hai phút trước, cậu hai Trương bừng bừng tức giận, cưỡng ép ấn Lâm đại thiếu gia lên tường. Tư thế này vô cùng kinh điển, trong hơn n phim tình cảm chúng ta đều có thể thấy, tay phải ấn lên cổ tay trái, tay trái ấn lên cổ tay phải, nửa thân trên còn có chút khoảng cách, nửa thân dưới thì rất gần.
Đương nhiên, gần không phải vấn đề, nhưng nếu như bốn cái chân đều cách rất gần, thì cần phải có một kỹ xảo.
Chúng ta đều có chân… cái này khỏi phải nói đi, cần nói là, nếu hai người đứng đối diện, muốn gần lại hết mức, thì đôi chân đó không thể đối nhau, mà phải giao nhau.
Mà phương thức kinh điển nhất chính là, đôi chân của một người tách ra, người khác sẽ chen một chân vào, về điểm này, chúng ta có thể tham khảo hơn n tư thế tình lữ trong trường đại học.
Được rồi, chúng ta quay lại, lúc này, chân của cậu hai Trương đang chen vào giữa hai chân của Lâm Dược, mà đồng thời à, cũng có nghĩa là một chân của Lâm Dược cũng chen vào giữa hai chân của hắn.
Cái chân đó, là chân phải.
Mà khi chân phải của y nhấc lên, khi húc lên trên, không thể tránh né, nhắm thẳng vào bộ vị không dễ mở miệng nào đó của cậu hai Trương.
Đó là một tiếng kêu thét như thế nào đây.
Sau đó tiểu Lưu trong một lần say rượu đã từng nói thế này: “Sói tru có là gì, chân chính đáng sợ là người tru, âm thanh đó, muốn bao…”
Tóm lại, sau tiếng tru thảm này, đám người tiểu Lưu nhanh chóng lao vào phòng cậu hai, sau đó, bọn họ đều ngốc ra.
Trương Trí Công làm rõ ràng như vậy, người của Hạo Nhiên sơn trang ít nhiều cũng đều nhìn ra vài chỗ, lúc này bọn họ thấy cậu hai Trương ngã dưới đất, Lâm đại thiếu gia thì dựa trên tường__
Hai chân còn đang mở ra, chân phải vẫn giữ tư thế nhấc lên, có chỗ nào không hiểu nữa?
Mọi người mang tâm trạng sợ hãi tức giận lao vào, lúc này lại chỉ còn lúng túng không biết làm sao.
Cậu hai bị tổn thương, bọn họ phải hành động, nhưng mà, có điều, bọn họ hành động thế nào đây?
Mọi người nhìn tiểu Lưu, tiểu Lưu căng da đầu nói: “Cậu hai…”
“Ra ngoài!”
Hai chữ này yếu như tơ nhện còn mang theo run rẩy, âm thanh đó, thực sự không lớn hơn kiến kêu là mấy, nhưng đám người tiểu Lưu lại nghe được, sau đó lập tức đi ra ngoài.
“Lưu ca, cậu hai không sao chứ.”
Tuy đã ra ngoài rồi, nhưng đám đó không dám đi xa.
“Chắc là… không sao đi.”
“Có điều, cậu hai bây giờ… đánh không lại, Lâm ca đâu…”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó đều dán sát lỗ tai lên cửa, chỉ là nghe nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Thật ra bên trong vẫn có âm thanh, nhưng thứ nhất, phòng của cậu hai Trương có cách âm nhất định__ Vì thế cũng có thể tưởng tượng, tiếng tru vừa rồi, sắc bén cỡ nào. Đương nhiên, vì một vài nhân tố an toàn, cách âm không làm quá hoàn chỉnh, cho nên, lúc này không có tiếng truyền ra, cũng là vì động tĩnh bên trong thật sự không lớn.
“Cậu hai.”
Sau khi đám người tiểu Lưu ra ngoài, Lâm Dược cuối cùng cũng phản ứng lại, y hơi cứng nhắc buông chân xuống, cứng nhắc thu chân lại, sau đó cứng nhắc đi tới vài bước.
Trương Trí Công ngẩng đầu, nhìn y một cái.
Đây là ánh mắt thế nào đây, mang theo đau đớn mang theo uất ức mang theo tức giận mang theo ai oán.
Hiếm khi, Lâm Dược có chút chột dạ, y nhìn chỗ cậu hai Trương đang bịt, gãi đầu: “Cậu hai, cậu không sao chứ.”
Trương Trí Công nghiến răng.
Nói thật ra, cú đó của Lâm Dược không nặng, lúc đó y chỉ là phản ứng vô thức, mà không cố ý dùng sức. Nhưng, gần đây y đều rèn luyện cơ thể trong phòng thể dục, mà vì nguyên nhân ngón út, rèn luyện thân trên ít đi, trọng điểm tập trung ở thân dưới, cho nên, sức mạnh của hai chân, đã cao hơn trước kia nhiều.
Cho nên dù y không phải cố ý, cú đó cũng không nhẹ, huống hồ, đối với bất cứ người đàn ông nào mà nói, chỗ đó đều là yếu ớt…
Lâm Dược nghĩ một hồi, sau đó khom xuống, thành khẩn nói: “Cái này, không thì, tôi giúp cậu xoa xoa?”
…
Trương Trí Công lúc này hận không thể đập đầu chết, hắn trừng Lâm Dược, nửa ngày không nói. Sao hắn có thể thích một người thế này? Sao hắn lại thích một người thế này? Hắn đã tạo nghiệt gì hả!
“Cậu hai, không thì, chúng ta đến bệnh viện đi, chỗ này, khá quan trọng đó.”
“Lâm Dược!” Cậu hai Trương hai mắt đỏ bừng mở miệng: “Tôi thích cậu! Thứ tôi thích, nhất định phải có được. Cậu tốt nhất cũng thích tôi. Đương nhiên nếu cậu không làm được, cũng không sao, dù sao chúng ta cứ dây dưa thế này đi!”
Lâm Dược chớp mắt, không lên tiếng.
Cậu hai Trương dưới khổ sở càng thêm phiền não: “Cậu trở về suy nghĩ cho kỹ!”
Lâm Dược đứng lên, đi tới cửa lại quay đầu, nhìn gương mặt ước ao của Trương Trí Công nói: “Cậu hai, cậu thật sự không có vấn đề chứ?”
“… Ra ngoài!”
Sau hôm đó, cậu hai Trương biến mất trong mắt mọi người hai ngày, nhưng ngày thứ ba lại xuất hiện.
Sáng bảy giờ, trong nhà ăn nội bộ, Trương Trí Công mặc âu phục màu trắng, đi tới trước mặt Lâm Dược đang đợi cơm sáng.
“Cậu hai, chào buổi sáng.”
Lâm Dược giơ tay, cười chào hỏi. Vẻ mặt bình tĩnh của cậu hai Trương có chút nứt ra, tiếp theo lại gom về: “Chào.”
“Cậu hai, cậu không sao rồi chứ.”
“… Không sao rồi.” Trương Trí Công đen mặt, nhưng ngữ điệu vẫn giữ bình thường, “Cậu suy nghĩ xong chưa?”
“Cái gì? À… cậu hai à, tôi có thể suy nghĩ nữa không?”
Trương Trí Công không nói, Lâm Dược lại nói: “Thật ra thì, cậu hai, cậu không phải cũng nói rồi sao, tôi có đồng ý hay không cũng không phải như nhau?”
Sắc mặt Trương Trí Công càng thêm âm trầm.
Thực tế mà nói, hắn không cần để ý tâm tình của Lâm Dược. Tuy Lâm Dược thắng Daniau rồi, tuy Lâm Dược lập đại công cho họ. Nhưng, đây là Cúc thành. Tại đây, trừ khi nhà họ Trương hoàn toàn sụp đổ, nếu không đừng nói một Lâm Dược, cho dù mấy cao thủ đó, nếu không có bối cảnh đặc thù gì, đơn thân độc mã tới đây, cũng phải leo xuống.
Nhưng nói về phía tình cảm, hắn đương nhiên muốn Lâm Dược đối với hắn cũng có tâm tình như vậy. Lần đầu tiên hắn dụng tâm thích một người, người hắn thích không sao nói rõ được, tình cảm tới cũng không sao nói rõ được, hắn tự suy nghĩ, cũng không biết được rốt cuộc sao lại thích Lâm Dược, thích y cái gì.
Có lẽ vì người này quá kỳ cục, có lẽ vì người này quá hấp dẫn hắn, tuy mới đầu… đương nhiên hiện tại cũng luôn khiến hắn phải tức tới rút gân, nhưng cũng chính vì thế, ánh mắt hắn luôn dừng lại trên người y.
Nhìn lâu rồi, sẽ để ý, chú mục lâu rồi, sẽ để lại ký hiệu, thế là, khi phát hiện ra, đã thích mất rồi.
Tuy tình cảm này hoang đường, nhưng hắn lại nghiêm túc, nếu không cũng sẽ không nguyện ý bỏ hết tài sản riêng vào trong cuộc đấu đó.
Hắn dụng tâm như thế, đương nhiên cũng hy vọng Lâm Dược có tâm tư giống hắn, cho dù Lâm Dược không muốn, hắn cũng có thể đạt được y, nhưng như thế thì quá vô nghĩa.
Đương nhiên mấy lời này, cậu hai Trương sẽ không nói ra, hắn chỉ trừng Lâm Dược, giống như muốn lột da nuốt sống y.
“Cậu hai ơi, tôi chưa từng thích ai hết… ủa, không đúng, hồi tiểu học tôi chắc có thích lớp trưởng của tôi, tôi còn nhớ cổ có một đôi mắt to, gương mặt búp bê, hai cái bím, rất dễ thương, nhưng chỉ là hơi thuận mắt thôi, còn thì luôn thích chơi với mấy người học giỏi, tôi chào cổ cổ cũng không để ý, lúc đó tôi còn buồn bã một thời gian… nhưng cậu hai, tôi chưa từng thích người đàn ông nào, cậu cho tôi suy nghĩ đi, để tôi suy nghĩ nữa nha?”
Trương Trí Công có thể nói gì?
Nếu Lâm Dược cự tuyệt thẳng hắn đương nhiên có thủ đoạn bày ra, nhưng hiện tại, y không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng tuy đồng ý rồi, cậu hai Trương hiện tại cũng không trông mong Lâm Dược có thể cho hắn đáp án thỏa mãn nào.
Thế là, hắn theo Lâm Dược càng chặt, trước kia còn có chút che giấu, hiện tại quả thật chính là quang minh chính đại. Trước kia vì trong lòng có cố kỵ, vẫn giữ khoảng cách về thân thể, mà hiện tại thì cứ thỉnh thoảng lại vỗ vai Lâm Dược, kéo tay y.
Mà Lâm Dược dường như cũng không kháng cự gì những động tác này. Có lúc còn chủ động dùng cùi chỏ thúc cậu hai một cái, ôm vai cậu hai, thế là, từ từ, toàn Hạo Nhiên sơn trang đều cho rằng Lâm Dược và cậu hai Trương thành rồi.
Mà Trương Trí Công thì sao, cũng cho rằng Lâm Dược thật ra đã tiếp nhận hắn, tuy miệng không thừa nhận, cũng không để hắn làm gì, nhưng chắc là do xấu hổ__ hắn đã tra rất rõ, trước kia Lâm Dược chưa từng yêu đương.
Tuy thần kinh của Lâm Dược không thể so với người thường, nhưng lần đầu tiên, luôn phải xấu hổ chứ, huống hồ tình yêu của họ còn chưa được đại chúng.
Trương Trí Công lần đầu yêu đương, không tốt hơn mấy thanh niên choai choai bao nhiêu. Lâm Dược lại biểu hiện không gần không xa như vậy, hắn càng thiếu kiên nhẫn, ngày ngày nghĩ nên làm sao lấy lòng người trong tim.
Nhưng thật ra Lâm Dược là người rất dễ lấy lòng. Y không có yêu cầu vật chất gì, ăn cái gì cũng có thể mặc cái gì cũng đều có thể, mỗi tháng cầm hai ngàn tệ đã rất cao hứng, không có sở thích đặc biệt, cũng không có hứng thú đặc biệt.
Dễ lấy lòng như thế, cũng chính là càng khó lấy lòng.
Mỗi ngày Trương Trí Công dụng tâm suy nghĩ nên lấy thứ gì ra để Lâm Dược thích hắn hơn một chút, kết quả lại không có chỗ ra tay, cho nên khi có một ngày hắn phát hiện Lâm Dược đang quan tâm tin tức về cuộc so tài mạt chược do sòng bài Macao Sharon đưa ra, hắn lập tức có hành động.
Không giống hồi xưa, hiện tại người trong nước muốn tới Macao đã vô cùng thuận tiện. Nhưng, vẫn phải làm chút thủ tục.
Thủ tục không phức tạp, nhưng phải cần người đó tự ra mặt, ít nhất cần người đó chụp hình, Trương Trí Công muốn cho Lâm Dược bất ngờ, nên đã dùng tới vài quan hệ.
Mà những quan hệ này nếu dùng tới, đương nhiên sẽ khiến anh hắn biết được.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Cái gì?”
Trương Trí Công gần đây xuân phong đắc ý, bị anh hắn đột nhiên hỏi một câu như thế không khỏi ngây ra.
“Gần đây em đang làm giấy thông hành Hồng Kông Macao, là muốn mang Lâm Dược đi đúng không.”
Trương Trí Công gật đầu: “Đúng vậy, Sharon lại muốn mở cuộc đấu mạt chược gì đó, đi xem cũng náo nhiệt, anh, có chuyện gì sao?”
“Em đi không sao, nhưng cậu ta đi, em có nắm chắc cậu ta còn trở về không?”
Trương Trí Công cười nói: “Anh nói gì vậy hả. Không nói kỹ thuật mạt chược của cậu ta thế nào, dù cậu ta lấy được quán quân, lão Tiêu còn có thể vì chuyện này mà chọi cứng với chúng ta sao? Lão Tiêu đó anh không phải rõ hơn em sao? Huống hồ, em chỉ mang cậu ta đi chơi thôi, sẽ không để cậu ta gặp lão Tiêu.”
“Em nghĩ kỹ rồi?”
Trương Trí Công có chút khó chịu, hắn đổi tư thế, chân phải gác lên chân trái, nghiêng người.
“Anh, em không biết anh đang lo lắng cái gì. Đúng, Macao rất xa, nhưng chúng ta không phải không có nhân mạch ở Quảng Đông. Em đã mang cậu ta đi, đương nhiên có thể dẫn cậu ta về, anh yên tâm, em sẽ theo sát cậu ta một bước không rời, nếu em không được, còn có tiểu Lưu. Huống hồ nhà của cậu ta còn ở đây. Tuy cậu ta có mâu thuẫn với ba mình, nhưng vẫn có tình cảm. Từ chuyện của gã chú năm kia là biết rồi. Cậu ta sẽ không bỏ mặc ba mình…”
Trương Trí Công nói không ngừng, anh hắn chỉ nhìn hắn, vẫn không mở miệng, đợi hắn nói xong, cân nhắc nửa ngày mới nói: “Em nói đều đúng, nhưng có một điểm, anh hy vọng em có thể làm được.”
“Cái gì?”
“Đừng chọi cứng. Bất kể xảy ra chuyện gì, đừng chọi cứng với cậu ta, anh là nói Lâm Dược!”
“Anh…”
“Được rồi, anh chỉ có một chút yêu cầu vậy thôi, cái khác, vẫn câu đó, cuộc sống riêng của em anh không quản, em đã lớn rồi, muốn làm gì, phải làm gì, anh sẽ không can thiệp. Nhưng em cũng phải nhớ rõ, bất kể làm gì, em đều phải chắc chắn gánh được hậu quả của nó.”
“Cậu hai…”
Lâm Dược chớp chớp mắt, vẻ mặt mê mang, Trương Trí Công tràn đầy tức giận ghen tuông, lúc này lại buồn bực vì có cảm giác như đánh lên gối bông.
Thật ra, Trương Trí Công không phải không biết, chỉ dựa vào theo sát như bóng, đại khái không thể nào đạt được kết quả mình muốn.
Sỡ dĩ hắn ngày ngày theo Lâm Dược, phần nhiều, là muốn thay đổi hình tượng của mình, thuận tiện… tiếp cận nhiều hơn với Lâm Dược.
Mà hiện tại, Trương Trí Công nhận thức được rõ ràng, hắn nhất định phải cho Lâm Dược biết suy nghĩ của mình.
“Lâm Dược, có một chuyện tôi muốn nói với cậu.”
“A.”
“Tôi thích cậu!”
“Ha.”
“Tôi nói, tôi thích cậu!”
Trương Trí Công dùng sức ấn tay Lâm Dược, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Đây là thái độ gì, không giật mình vui mừng cũng thôi đi__ Hắn vốn đã biết không có khả năng này. Nhưng tức giận thì sao? Kinh ngạc thì sao? Cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy là sao!
Chưa phản ứng được?
Không tin?
“Có nghe thấy hay không, tôi nói, tôi thích cậu!”
Lâm Dược chỉ chớp mắt nhìn hắn.
Chắc nên nói, khi Lâm Dược không nói chuyện, vẫn vô cùng có tính lừa gạt. Đôi mắt thon dài, hơi nhếch lên, đôi mày dài dài, đôi môi mỏng, sóng mũi rất thẳng, làn da có thể đi quay quảng cáo mỹ phẩm.
Y vừa tắm xong__ Từ khi tới Hạo Nhiên sơn trang, Lâm đại thiếu gia đã tập thành thói quen ngày tắm hai lần, làn da trải qua nước nóng nuôi dưỡng thì khỏi nói, ngay cả đôi môi cũng hồng hào bóng lưỡng.
Cậu hai Trương nhìn nhìn, đầu cúi xuống.
Lâm Dược vẫn không động tĩnh, ngay cả khi thấy gương mặt Trương Trí Công càng lúc càng lớn cũng không có phản ứng.
Một chút lại một chút, một tấc lại một tấc.
Hơi thở quấn vào nhau, cậu hai Trương trầm luân, Lâm Dược thì giống như si ngốc rồi.
“Chân phải, húc!”
Khi trong đầu Lâm Dược chỉ là một mảng trắng xóa, đột nhiên vang lên giọng nói của Caesar, y không suy nghĩ gì đã làm theo…
Ở đây nên nói một chút về tư thế của hai người.
Hai phút trước, cậu hai Trương bừng bừng tức giận, cưỡng ép ấn Lâm đại thiếu gia lên tường. Tư thế này vô cùng kinh điển, trong hơn n phim tình cảm chúng ta đều có thể thấy, tay phải ấn lên cổ tay trái, tay trái ấn lên cổ tay phải, nửa thân trên còn có chút khoảng cách, nửa thân dưới thì rất gần.
Đương nhiên, gần không phải vấn đề, nhưng nếu như bốn cái chân đều cách rất gần, thì cần phải có một kỹ xảo.
Chúng ta đều có chân… cái này khỏi phải nói đi, cần nói là, nếu hai người đứng đối diện, muốn gần lại hết mức, thì đôi chân đó không thể đối nhau, mà phải giao nhau.
Mà phương thức kinh điển nhất chính là, đôi chân của một người tách ra, người khác sẽ chen một chân vào, về điểm này, chúng ta có thể tham khảo hơn n tư thế tình lữ trong trường đại học.
Được rồi, chúng ta quay lại, lúc này, chân của cậu hai Trương đang chen vào giữa hai chân của Lâm Dược, mà đồng thời à, cũng có nghĩa là một chân của Lâm Dược cũng chen vào giữa hai chân của hắn.
Cái chân đó, là chân phải.
Mà khi chân phải của y nhấc lên, khi húc lên trên, không thể tránh né, nhắm thẳng vào bộ vị không dễ mở miệng nào đó của cậu hai Trương.
Đó là một tiếng kêu thét như thế nào đây.
Sau đó tiểu Lưu trong một lần say rượu đã từng nói thế này: “Sói tru có là gì, chân chính đáng sợ là người tru, âm thanh đó, muốn bao…”
Tóm lại, sau tiếng tru thảm này, đám người tiểu Lưu nhanh chóng lao vào phòng cậu hai, sau đó, bọn họ đều ngốc ra.
Trương Trí Công làm rõ ràng như vậy, người của Hạo Nhiên sơn trang ít nhiều cũng đều nhìn ra vài chỗ, lúc này bọn họ thấy cậu hai Trương ngã dưới đất, Lâm đại thiếu gia thì dựa trên tường__
Hai chân còn đang mở ra, chân phải vẫn giữ tư thế nhấc lên, có chỗ nào không hiểu nữa?
Mọi người mang tâm trạng sợ hãi tức giận lao vào, lúc này lại chỉ còn lúng túng không biết làm sao.
Cậu hai bị tổn thương, bọn họ phải hành động, nhưng mà, có điều, bọn họ hành động thế nào đây?
Mọi người nhìn tiểu Lưu, tiểu Lưu căng da đầu nói: “Cậu hai…”
“Ra ngoài!”
Hai chữ này yếu như tơ nhện còn mang theo run rẩy, âm thanh đó, thực sự không lớn hơn kiến kêu là mấy, nhưng đám người tiểu Lưu lại nghe được, sau đó lập tức đi ra ngoài.
“Lưu ca, cậu hai không sao chứ.”
Tuy đã ra ngoài rồi, nhưng đám đó không dám đi xa.
“Chắc là… không sao đi.”
“Có điều, cậu hai bây giờ… đánh không lại, Lâm ca đâu…”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó đều dán sát lỗ tai lên cửa, chỉ là nghe nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Thật ra bên trong vẫn có âm thanh, nhưng thứ nhất, phòng của cậu hai Trương có cách âm nhất định__ Vì thế cũng có thể tưởng tượng, tiếng tru vừa rồi, sắc bén cỡ nào. Đương nhiên, vì một vài nhân tố an toàn, cách âm không làm quá hoàn chỉnh, cho nên, lúc này không có tiếng truyền ra, cũng là vì động tĩnh bên trong thật sự không lớn.
“Cậu hai.”
Sau khi đám người tiểu Lưu ra ngoài, Lâm Dược cuối cùng cũng phản ứng lại, y hơi cứng nhắc buông chân xuống, cứng nhắc thu chân lại, sau đó cứng nhắc đi tới vài bước.
Trương Trí Công ngẩng đầu, nhìn y một cái.
Đây là ánh mắt thế nào đây, mang theo đau đớn mang theo uất ức mang theo tức giận mang theo ai oán.
Hiếm khi, Lâm Dược có chút chột dạ, y nhìn chỗ cậu hai Trương đang bịt, gãi đầu: “Cậu hai, cậu không sao chứ.”
Trương Trí Công nghiến răng.
Nói thật ra, cú đó của Lâm Dược không nặng, lúc đó y chỉ là phản ứng vô thức, mà không cố ý dùng sức. Nhưng, gần đây y đều rèn luyện cơ thể trong phòng thể dục, mà vì nguyên nhân ngón út, rèn luyện thân trên ít đi, trọng điểm tập trung ở thân dưới, cho nên, sức mạnh của hai chân, đã cao hơn trước kia nhiều.
Cho nên dù y không phải cố ý, cú đó cũng không nhẹ, huống hồ, đối với bất cứ người đàn ông nào mà nói, chỗ đó đều là yếu ớt…
Lâm Dược nghĩ một hồi, sau đó khom xuống, thành khẩn nói: “Cái này, không thì, tôi giúp cậu xoa xoa?”
…
Trương Trí Công lúc này hận không thể đập đầu chết, hắn trừng Lâm Dược, nửa ngày không nói. Sao hắn có thể thích một người thế này? Sao hắn lại thích một người thế này? Hắn đã tạo nghiệt gì hả!
“Cậu hai, không thì, chúng ta đến bệnh viện đi, chỗ này, khá quan trọng đó.”
“Lâm Dược!” Cậu hai Trương hai mắt đỏ bừng mở miệng: “Tôi thích cậu! Thứ tôi thích, nhất định phải có được. Cậu tốt nhất cũng thích tôi. Đương nhiên nếu cậu không làm được, cũng không sao, dù sao chúng ta cứ dây dưa thế này đi!”
Lâm Dược chớp mắt, không lên tiếng.
Cậu hai Trương dưới khổ sở càng thêm phiền não: “Cậu trở về suy nghĩ cho kỹ!”
Lâm Dược đứng lên, đi tới cửa lại quay đầu, nhìn gương mặt ước ao của Trương Trí Công nói: “Cậu hai, cậu thật sự không có vấn đề chứ?”
“… Ra ngoài!”
Sau hôm đó, cậu hai Trương biến mất trong mắt mọi người hai ngày, nhưng ngày thứ ba lại xuất hiện.
Sáng bảy giờ, trong nhà ăn nội bộ, Trương Trí Công mặc âu phục màu trắng, đi tới trước mặt Lâm Dược đang đợi cơm sáng.
“Cậu hai, chào buổi sáng.”
Lâm Dược giơ tay, cười chào hỏi. Vẻ mặt bình tĩnh của cậu hai Trương có chút nứt ra, tiếp theo lại gom về: “Chào.”
“Cậu hai, cậu không sao rồi chứ.”
“… Không sao rồi.” Trương Trí Công đen mặt, nhưng ngữ điệu vẫn giữ bình thường, “Cậu suy nghĩ xong chưa?”
“Cái gì? À… cậu hai à, tôi có thể suy nghĩ nữa không?”
Trương Trí Công không nói, Lâm Dược lại nói: “Thật ra thì, cậu hai, cậu không phải cũng nói rồi sao, tôi có đồng ý hay không cũng không phải như nhau?”
Sắc mặt Trương Trí Công càng thêm âm trầm.
Thực tế mà nói, hắn không cần để ý tâm tình của Lâm Dược. Tuy Lâm Dược thắng Daniau rồi, tuy Lâm Dược lập đại công cho họ. Nhưng, đây là Cúc thành. Tại đây, trừ khi nhà họ Trương hoàn toàn sụp đổ, nếu không đừng nói một Lâm Dược, cho dù mấy cao thủ đó, nếu không có bối cảnh đặc thù gì, đơn thân độc mã tới đây, cũng phải leo xuống.
Nhưng nói về phía tình cảm, hắn đương nhiên muốn Lâm Dược đối với hắn cũng có tâm tình như vậy. Lần đầu tiên hắn dụng tâm thích một người, người hắn thích không sao nói rõ được, tình cảm tới cũng không sao nói rõ được, hắn tự suy nghĩ, cũng không biết được rốt cuộc sao lại thích Lâm Dược, thích y cái gì.
Có lẽ vì người này quá kỳ cục, có lẽ vì người này quá hấp dẫn hắn, tuy mới đầu… đương nhiên hiện tại cũng luôn khiến hắn phải tức tới rút gân, nhưng cũng chính vì thế, ánh mắt hắn luôn dừng lại trên người y.
Nhìn lâu rồi, sẽ để ý, chú mục lâu rồi, sẽ để lại ký hiệu, thế là, khi phát hiện ra, đã thích mất rồi.
Tuy tình cảm này hoang đường, nhưng hắn lại nghiêm túc, nếu không cũng sẽ không nguyện ý bỏ hết tài sản riêng vào trong cuộc đấu đó.
Hắn dụng tâm như thế, đương nhiên cũng hy vọng Lâm Dược có tâm tư giống hắn, cho dù Lâm Dược không muốn, hắn cũng có thể đạt được y, nhưng như thế thì quá vô nghĩa.
Đương nhiên mấy lời này, cậu hai Trương sẽ không nói ra, hắn chỉ trừng Lâm Dược, giống như muốn lột da nuốt sống y.
“Cậu hai ơi, tôi chưa từng thích ai hết… ủa, không đúng, hồi tiểu học tôi chắc có thích lớp trưởng của tôi, tôi còn nhớ cổ có một đôi mắt to, gương mặt búp bê, hai cái bím, rất dễ thương, nhưng chỉ là hơi thuận mắt thôi, còn thì luôn thích chơi với mấy người học giỏi, tôi chào cổ cổ cũng không để ý, lúc đó tôi còn buồn bã một thời gian… nhưng cậu hai, tôi chưa từng thích người đàn ông nào, cậu cho tôi suy nghĩ đi, để tôi suy nghĩ nữa nha?”
Trương Trí Công có thể nói gì?
Nếu Lâm Dược cự tuyệt thẳng hắn đương nhiên có thủ đoạn bày ra, nhưng hiện tại, y không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng tuy đồng ý rồi, cậu hai Trương hiện tại cũng không trông mong Lâm Dược có thể cho hắn đáp án thỏa mãn nào.
Thế là, hắn theo Lâm Dược càng chặt, trước kia còn có chút che giấu, hiện tại quả thật chính là quang minh chính đại. Trước kia vì trong lòng có cố kỵ, vẫn giữ khoảng cách về thân thể, mà hiện tại thì cứ thỉnh thoảng lại vỗ vai Lâm Dược, kéo tay y.
Mà Lâm Dược dường như cũng không kháng cự gì những động tác này. Có lúc còn chủ động dùng cùi chỏ thúc cậu hai một cái, ôm vai cậu hai, thế là, từ từ, toàn Hạo Nhiên sơn trang đều cho rằng Lâm Dược và cậu hai Trương thành rồi.
Mà Trương Trí Công thì sao, cũng cho rằng Lâm Dược thật ra đã tiếp nhận hắn, tuy miệng không thừa nhận, cũng không để hắn làm gì, nhưng chắc là do xấu hổ__ hắn đã tra rất rõ, trước kia Lâm Dược chưa từng yêu đương.
Tuy thần kinh của Lâm Dược không thể so với người thường, nhưng lần đầu tiên, luôn phải xấu hổ chứ, huống hồ tình yêu của họ còn chưa được đại chúng.
Trương Trí Công lần đầu yêu đương, không tốt hơn mấy thanh niên choai choai bao nhiêu. Lâm Dược lại biểu hiện không gần không xa như vậy, hắn càng thiếu kiên nhẫn, ngày ngày nghĩ nên làm sao lấy lòng người trong tim.
Nhưng thật ra Lâm Dược là người rất dễ lấy lòng. Y không có yêu cầu vật chất gì, ăn cái gì cũng có thể mặc cái gì cũng đều có thể, mỗi tháng cầm hai ngàn tệ đã rất cao hứng, không có sở thích đặc biệt, cũng không có hứng thú đặc biệt.
Dễ lấy lòng như thế, cũng chính là càng khó lấy lòng.
Mỗi ngày Trương Trí Công dụng tâm suy nghĩ nên lấy thứ gì ra để Lâm Dược thích hắn hơn một chút, kết quả lại không có chỗ ra tay, cho nên khi có một ngày hắn phát hiện Lâm Dược đang quan tâm tin tức về cuộc so tài mạt chược do sòng bài Macao Sharon đưa ra, hắn lập tức có hành động.
Không giống hồi xưa, hiện tại người trong nước muốn tới Macao đã vô cùng thuận tiện. Nhưng, vẫn phải làm chút thủ tục.
Thủ tục không phức tạp, nhưng phải cần người đó tự ra mặt, ít nhất cần người đó chụp hình, Trương Trí Công muốn cho Lâm Dược bất ngờ, nên đã dùng tới vài quan hệ.
Mà những quan hệ này nếu dùng tới, đương nhiên sẽ khiến anh hắn biết được.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Cái gì?”
Trương Trí Công gần đây xuân phong đắc ý, bị anh hắn đột nhiên hỏi một câu như thế không khỏi ngây ra.
“Gần đây em đang làm giấy thông hành Hồng Kông Macao, là muốn mang Lâm Dược đi đúng không.”
Trương Trí Công gật đầu: “Đúng vậy, Sharon lại muốn mở cuộc đấu mạt chược gì đó, đi xem cũng náo nhiệt, anh, có chuyện gì sao?”
“Em đi không sao, nhưng cậu ta đi, em có nắm chắc cậu ta còn trở về không?”
Trương Trí Công cười nói: “Anh nói gì vậy hả. Không nói kỹ thuật mạt chược của cậu ta thế nào, dù cậu ta lấy được quán quân, lão Tiêu còn có thể vì chuyện này mà chọi cứng với chúng ta sao? Lão Tiêu đó anh không phải rõ hơn em sao? Huống hồ, em chỉ mang cậu ta đi chơi thôi, sẽ không để cậu ta gặp lão Tiêu.”
“Em nghĩ kỹ rồi?”
Trương Trí Công có chút khó chịu, hắn đổi tư thế, chân phải gác lên chân trái, nghiêng người.
“Anh, em không biết anh đang lo lắng cái gì. Đúng, Macao rất xa, nhưng chúng ta không phải không có nhân mạch ở Quảng Đông. Em đã mang cậu ta đi, đương nhiên có thể dẫn cậu ta về, anh yên tâm, em sẽ theo sát cậu ta một bước không rời, nếu em không được, còn có tiểu Lưu. Huống hồ nhà của cậu ta còn ở đây. Tuy cậu ta có mâu thuẫn với ba mình, nhưng vẫn có tình cảm. Từ chuyện của gã chú năm kia là biết rồi. Cậu ta sẽ không bỏ mặc ba mình…”
Trương Trí Công nói không ngừng, anh hắn chỉ nhìn hắn, vẫn không mở miệng, đợi hắn nói xong, cân nhắc nửa ngày mới nói: “Em nói đều đúng, nhưng có một điểm, anh hy vọng em có thể làm được.”
“Cái gì?”
“Đừng chọi cứng. Bất kể xảy ra chuyện gì, đừng chọi cứng với cậu ta, anh là nói Lâm Dược!”
“Anh…”
“Được rồi, anh chỉ có một chút yêu cầu vậy thôi, cái khác, vẫn câu đó, cuộc sống riêng của em anh không quản, em đã lớn rồi, muốn làm gì, phải làm gì, anh sẽ không can thiệp. Nhưng em cũng phải nhớ rõ, bất kể làm gì, em đều phải chắc chắn gánh được hậu quả của nó.”