Chương 1: Mùi rượu
Nếu thấy thích, các bạn hãy bấm vote, bình luận và follow mình nhé ?❤️ yêu các bạn
Ngày hôm nay tôi kết hôn rồi. Nghĩ về điều đó, tay tôi cầm chặt bó hoa linh lan hơn, lòng tràn đầy hạnh phúc, đó là niềm vui của một cô gái khi tình yêu suốt bao năm của cô ấy đã có một kết thúc trọn vẹn, khi người cô ấy yêu nay đã trở thành bạn đời của cô ấy.
Khi còn là công chúa nhỏ trong lòng ba mẹ, mà thật ra đối với họ dù tôi có thế nào thì tôi vẫn mãi là công chúa, tôi đã bị người sắp trở thành chồng mình cướp mất trái tim rồi, anh ấy là người đã thay đổi cuộc đời tôi, là người đã tiếp bước cho tôi trên con đường khởi đầu của cuộc sống mới. Người thổi vào trong tâm hồn cằn cỗi của tôi một làn gió làm cho hạt giống nảy mầm, giúp tôi vứt bỏ đi những điều nhem nhuốc bẩn thỉu luôn bám theo tôi thuở thiếu thời. Nhờ có anh ấy, tôi không còn lạc lối giữa dòng đời chật hẹp, ồn ào nhưng vô vị này nữa.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng thật hạnh phúc khi chúng tôi vẫn tìm thấy nhau. Dù khó khăn bộn bề vẫn về bên nhau, không bỏ lỡ nhau, vẫn luôn cố gắng vì nhau, dù có lúc chúng tôi cách xa nhau cả chân trời góc bể
- A! Minh Khuê! Hôm nay cậu xinh thật!
Đó chính là cô bạn thân của tôi, người đã luôn bên cạnh giúp đỡ tôi từ nhỏ đến giờ. Tôi mỉm cười khi thấy cô ấy, thật chẳng thay đổi gì cả, luôn hồn nhiên và đáng yêu như thế, vậy mà hồi đó tôi luôn vô tâm với cô ấy, nghĩ lại thì đó là thời điểm mà tôi tiêu cực và tệ hại nhất nhỉ, vậy mà lại gặp anh ấy vào lúc đó, đúng là phép màu. Tôi nhẹ nhàng đáp lại cô ấy:
- Cảm ơn cậu, thật ra thì, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng ngày hôm nay tớ vẫn hồi hộp lắm!
- Ngày trọng đại thế này mà! Hồi hộp là chuyện thường! À khi nãy tớ có ghé qua phòng chú rể đấy! Chồng cậu đẹp lắm!
- Tất nhiên rồi, anh ấy lúc nào cũng đẹp cả.
Những ngày đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng thế. Anh tỏa sáng rực rỡ rồi cướp mất tâm trí tôi, nhưng khi đó tôi lại không dám với lấy vì cảm thấy không xứng đáng.
Cô ấy ghé sát tai tôi, cười một nụ cười ranh ma, rõ ràng đang định nói điều gì không tốt.
- "Tình cũ" của cậu cũng đẹp lắm!
- NÈ! Chuyện đó qua lâu rồi nha!
- Tớ chọc cậu tí thôi!
Dù hơi bực bội khi cô ấy nhắc lại chuyện xưa, nhưng tôi cũng không khỏi phì cười trước sự trẻ con của cô ấy. Phải rồi, đúng là tôi từng có những ký ức đẹp với các anh ấy, nhưng chưa phải là người yêu của nhau nhé! Gọi là tình cũ thì sai quá sai!
- Nhưng mà, kể cho tớ nghe được không? Sao cậu lại chọn anh ấy mà không phải là người khác?
Thật là, cô ấy hỏi thật không đúng lúc, không đúng nơi, không đúng chỗ. Ai lại hỏi như thế vào đám cưới chứ? Thà cô ấy hỏi rằng vì sao tôi yêu anh ấy đi! Nhưng mà, câu hỏi ấy đã khơi gợi cho tôi những trang ký ức mà đáng lẽ phải chôn vùi từ rất lâu rồi, làm cho tôi có một dòng cảm xúc lạ. Tôi bỗng nhớ về ngày xưa, cái ngày bắt đầu mọi chuyện.
Chín năm trước.
Tôi một mình bước đi trên con đường không chút bóng xe cộ, nó có hơi ngập một chút do trận mưa khi nãy. Tôi phải cẩn thận lắm mới không dính bùn vào chân. Cứ như trò chơi né chướng ngại vật vậy, thú vị thật đấy. Vậy luật chơi sẽ là, nếu như tôi thành công về nhà mà không dính tí bùn nào thì tôi sẽ thắng, ngược lại sẽ thua. Thua hay thắng không có thưởng, chỉ có tự tán dương trong lòng mà thôi.
Sau nhiều khổ sở, cuối cùng tôi cũng có thể quay về nhà với cả thân thể sạch bóng. Tôi tự tâm đắc khen mình tài giỏi. Và rồi bước vào nhà của mình.
- Con đã về! - Tôi nhỏ nhẹ nói.
- Về đúng lúc lắm! Trung tâm Thương mại Migamall! Ông ta đang ở đâu đó trong đó đấy! Mày kiếm ông ta rồi kéo về đây cho tao!
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mẹ đã hét vào tai tôi những lời nói thật chói tai. Tuy mẹ không nói thẳng đó là ai nhưng tôi biết, "ông ta" mà mẹ nói chính là "ba" tôi đấy, chính là người mà mẹ đã thề sẽ "yêu thương" suốt cả cuộc đời, vậy mà giờ lại gọi là ông ta như thể là hai người xa lạ vậy.
- Mày có đi ngay không hả?
- Dạ dạ! Đợi con thay đồ một chút! - Tôi vội vàng trả lời.
- Không cần! Mày đi ngay cho tao.
Tôi thở dài trong lòng, có lẽ buộc phải nghe lời mẹ rồi. Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi quay mặt bước đi. Thôi kệ, chuyện thường ngày ở nhà tôi mà. Họ đâu có yêu thương gì nhau, cũng chưa từng nói câu nào ngọt ngào mà giữa hai vợ chồng nên có. Thường là ba tôi sẽ làm gì đó khiến mẹ chướng mắt, rồi hai người họ sẽ cãi nhau, sẽ trút giận lên tôi. Tôi cũng quá quen với cuộc sống như thế này rồi, không sao hết. Tôi nhìn sang những người giúp việc, họ lảng tránh, giả vờ như không nghe thấy, lúc nào cũng thế, chưa từng nói giúp tôi lời nào, chưa bao giờ.
Trung tâm Thương mại Migamall à... Nơi đó rộng khủng khiếp, để tìm được ba ở nơi ấy chắc đến tối muộn. Còn bài tập của tôi nữa, sao nhiều thứ dồn lên tôi thế nhỉ?
Tôi cứ thế mà bước đi, tôi chẳng hề biết rằng, con đường mà tôi đang đi sẽ rẽ hướng tôi trở thành một con người khác, con đường ấy đã thay đổi cuộc đời tôi.
- Lạnh quá!
Tôi lẩm bẩm những lời than thở vô nghĩa khi bước vào cánh cửa trung tâm thương mại. Nơi đây rộng như vậy không biết phải tìm ba ở đâu đây. Hẳn ba tôi sẽ đến một nhà hàng yêu thích nào đó. Nhưng... nhà hàng yêu thích của ba là nhà hàng nào? Tôi không biết, mọi thứ về sở thích, kỷ niệm hay những gì quý giá của ba mẹ, tôi sống ở nơi ấy một cách vô hình như thế, đã bao lâu rồi kể từ ngày tôi nói chuyện nghiêm túc với ba mẹ nhỉ?
Điều về ba mẹ mà tôi nhớ, chỉ là những lời chửi mắng qua lại của họ, những câu từ xúc phạm, những lời sỉ nhục, đó là tất cả những gì đọng lại trong đầu tôi. Đau đớn cứ kéo dài, vết thương cứ giày xéo con tim tôi.
Tôi thử gọi cho ba, nhưng có gọi bao nhiêu cuộc cũng không ai bắt máy cả, có lẽ ba đã tắt nguồn điện thoại để không ai làm phiền rồi. Vô trách nhiệm, thật vô trách nhiệm, cắt đứt mọi thứ rồi bỏ chạy theo thú vui của mình, chẳng để cho con cái tìm thấy. Đây mà là người ba ư? Tôi chỉ muốn một ngày nào đó được bỏ chạy đến một hoang đảo xa xôi hẻo lánh không có con người, ngày ngày đốt lửa sưởi ấm, bắt rồi nướng cá ăn, sống tại một hang động bên trong ngọn núi và chết đi một cách lặng lẽ thôi, nghĩ tới đã thấy hạnh phúc và bình yên rồi.
Đi lòng vòng một hồi mà vẫn không thấy đâu, tôi chẳng muốn tìm nữa, tôi ngồi xuống một chiếc ghế ở góc nhỏ rồi ngắm người người qua lại. Trong dòng người đó, có người đang mỉm cười, có người đang buồn, hay mệt mỏi. Nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là chẳng ai chú ý đến tôi cả. Tôi thật mờ nhạt giữa dòng đời này, đáng lẽ tôi không nên xuất hiện thì đúng hơn.
Ngắm cảnh đã đủ, tôi đứng dậy, không phải là tiếp tục đi tìm ba, mà là bỏ trốn khỏi nơi đây. Cho dù là tối nay phải ở khách sạn ngủ tạm qua một đêm thì tôi cũng chấp nhận, bài tập về nhà thì sáng làm cũng không sao, tôi làm được hết.
- Cậu chủ! Cậu bình tĩnh lại đi!
Tiếng kêu từ một người đàn ông trung niên ngay giữa trung tâm mua sắm thế này hiển nhiên khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý, tôi cũng vậy. Nhưng ngay lúc tôi vừa ngước mặt lên, thì bóng tối đã sà vào người tôi. Có ai đó đang chạy về phía tôi, trước khi tôi kịp nhìn rõ mặt họ thì người đó đã tiến gần tôi lắm rồi. Bỗng chốc, tôi thấy cả người mình bị ôm lấy bởi ai đó, và tôi cảm nhận rõ được hơi nóng từ cơ thể người đó cùng thứ mùi khó chịu.
!!
Ngay sau ấy, đôi môi chứa đầy mùi rượu của ai đấy đã đặt lên môi tôi một cách thật bất ngờ và dịu dàng. Đôi môi ấy thật ấm áp, nhưng hương vị của rượu còn sót lại trên đôi môi anh khiến tôi không chịu nổi, từ bé đến lớn, tôi chưa từng thử vị rượu dù chỉ một lần. Chẳng thể tin được lần đầu tiếp xúc với rượu lại như vậy.
Đó chỉ là chút suy nghĩ vu vơ của tôi khi một người lạ bất ngờ tiến tới cưỡng hôn mình thôi. Khi tôi bình tĩnh lại, tôi nhận ra, mình đã rơi vào một tình huống cực kỳ kỳ quặc. Cưỡng hôn giữa trung tâm mua sắm đông người, chúng tôi đã trở thành tâm điểm ở đây, qua tầm nhìn nhỏ bé, tôi thấy những người xung quanh ai cũng nhìn chúng tôi, họ còn bàn tán xì xào. Mái tóc vàng của anh ta còn khiến chúng tôi dễ bị chú ý hơn nữa. Không ổn rồi, tôi dùng hết sức từ tay đến chân, cố vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô dụng trước sức lực của một người con trai. Nhưng may may, đúng lúc đó người đàn ông trung niên kia và một anh trai khác nữa có mái tóc đen chạy tới, kéo anh ta ra khỏi tôi. Hai người họ cùng đỡ anh chàng tóc vàng kia. Chàng trai trông rất bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh ấy chứa đầy sự tức giận:
- Anh hai! Đã bảo bao nhiêu lần rồi! Khi uống rượu làm ơn ngồi im hoặc ngủ giùm! Đi loanh quanh chắc chắn anh sẽ làm chuyện vớ vẩn gì đó cho xem. Và giờ nhìn đi, anh cưỡng hôn một cô gái lạ, không thấy nhục nhã hả?
- Tây Dương... Sao lúc nào cũng cố tỏ ra trưởng thành vậy hả? - Anh chàng tóc vàng kia trả lời lại. Giọng anh ta bị cơn say điều khiển, nên chẳng nghe rõ ràng gì nữa
Thấy tình hình có vẻ không ổn, người đàn ông kia cố trấn an tất cả. Chú ấy nói bằng giọng rất nhỏ nhẹ, trưởng thành nhưng cũng không thiếu đi sự răn đe:
- Tôi sẽ đưa cậu chủ Đông Dương về. Còn cậu Tây Dương, cậu có thể ở lại giải quyết chuyện này được không?
Chú ấy vừa nói vừa nhìn qua tôi, tôi hiểu rõ "chuyện này" mà chú nói là gì. Họ định làm gì tôi? Đền bù tổn thương tinh thần bằng tiền à? Hay đe dọa bắt tôi không được tra cứu chuyện này? Chắc là không đâu nhỉ? Nhưng dù gì thì, chuyện này cũng thật đáng sợ, tôi nghĩ tôi nên chuồn sớm thôi. Ở lại đây thấy không an toàn chút nào, lỡ lát nữa lại gặp thêm một người say xỉn lại phiền phức.
Nói xong, người đàn ông kia đỡ người tên Đông Dương đó đi khỏi nơi đây, hàng trai còn lại nhìn theo hai người đó rời đi. Tốt rồi, đây là thời điểm thích hợp để trốn đi dễ dàng. Tôi xoay người định bỏ đi, thì một bàn tay giữ tôi lại. Khỏi cần quay lại nhìn tôi cũng thừa biết đó là ai. Giọng nói ấm áp và trầm tĩnh của anh ta khiến ý định bỏ chạy của tôi tan vào hư không:
- Chờ đã. Nếu em bỏ đi thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm, vì anh trai tôi đã làm điều có lỗi với em mà.
Lời nói của anh ấy cũng dịu dàng hệt như giọng nói anh vậy, không như cái tên tóc vàng ấy. Điều đó khiến tôi an tâm hơn, tin rằng anh là người tốt. Nhưng mà kể cả vậy, tôi cũng không muốn ở lại đây, tôi muốn về. Tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ta ra, rồi mỉm cười nhẹ nhàng và lịch sự nhất có thể:
- Cảm ơn anh, nhưng giờ này tôi phải về rồi. Tôi sẽ không trách mắng anh trai của anh đâu, dù sao anh ấy chỉ là say quá thôi. Tạm biệt anh nhé, nếu có duyên sẽ gặp lại.
- Vậy sao. - Tôi cảm nhận được trong giọng nói anh ấy pha trộn sự tiếc nuối. - Nếu là như vậy tôi cũng không muốn ép em, về nhà cẩn thận nhé!
Tôi mỉm cười và nói lời cảm ơn, nhưng thật chất sâu bên trong tôi chẳng thấy vui. "Về nhà" à... Tôi cũng ước mình có một nơi để về, một ngôi nhà thật sự. Còn bây giờ nơi tôi đến chỉ có thể là khách sạn gì đó thôi. Thật buồn cười nhỉ? Nhiều lần tôi tự hỏi rằng liệu thế gian này có nơi nào chứa chấp tôi không? Tôi đã suy nghĩ về điều này rất nhiều, từ rất lâu về trước, có lẽ là từ giây phút tôi sinh ra.
Tôi vừa bước đi vài bước thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Một giọng nói khiến tôi sợ hãi suốt một thời gian dài đằng đẵng, một một giọng nói đã hằn sâu vào trong ký ức và trái tim tôi. Đó chính là đấng sinh thành, cũng là người đã ban phát nỗi đau đến cho tôi.
- Minh Khuê? Sao con lại ở đây?
- Ba... - Tôi cố gắng che giấu sự sợ hãi không nói nên lời của mình.
- Không lẽ, hai người là cha con sao?
***
Nằm trên một chiếc giường êm ái, cảm nhận làn gió mát mẻ từ điều hòa thổi qua thoang thoảng, bên ngoài có mưa rơi nhẹ nhàng, rồi cuộn tròn trong chiếc chăn dày cộm ấm áp và đánh một giấc tới sáng. Nếu là như thế thì còn gì tuyệt bằng? Nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là giấc mơ của tôi thôi. Thực tế thì...
Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại phải ngồi vào đây nữa. Tôi ngồi ngay ngắn bên cạnh ba, hai tay cầm dao nĩa cắt thịt, rồi phải ngồi nghe người đàn ông đối diện nói luyên thuyên gì đó, đấy chính là sếp của ba tôi, ba của hai anh em song sinh Đông Dương - Tây Dương. Sao có thể tình cờ như thế chứ? Tìm nãy giờ thì không thấy, đứng yên nói chuyện một lát thì thấy luôn. Nhưng tại sao? Sao lại kéo tôi vào đây dùng bữa cùng mọi người? Đứng trước một người quyền cao chức lớn tại một tập đoàn như vậy, tôi không biết phải ứng xử làm sao cho phải. Tôi không biết ở tầng lớp siêu giàu đó, mọi người thường hay nói chuyện gì, bởi vì số lần tôi rời khỏi nhà mà gặp người khác vốn siêu ít ỏi mà. Nhưng đứng trước sự khó xử của tôi, chú ấy lại cười và nói rằng:
- Trông cháu căng thẳng quá!
- Dạ?
- Đúng vậy, hai tay em đang run kìa, em thấy không thoải mái à?
Tôi nghĩ mình đã ẩn đi sự sợ hãi rồi, nhưng hóa ra, dưới con mắt của những người già đời và sành sỏi như chú ấy, tôi chỉ như một con cá nhỏ tỏ vẻ ổn khi bơi trong làn nước bẩn thỉu thôi, nhìn vào là biết rằng sắp đi đời rồi. Ba nhìn tôi, cười thật nam tính rồi thì thầm nói nhỏ:
- Nếu con làm ba xấu mặt, ba giết con đấy.
Giọng của ba thật dịu dàng tựa như mây gió, nhưng nó chỉ khiến tôi càng thấy ghê sợ hơn mà thôi, ghê sợ vì ba có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy trong khi giọng nói, vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh như thường ngày. Tuy rằng ba không nói nhưng tôi biết, nếu như tôi có biểu hiện gì khác thường khi ba thì thầm với tôi, thì tôi cũng sẽ chết. Nên, tôi đã giữ yên nét mặt của mình. Ổn mà, tôi đã cố không phản ứng gì cả, dù chỉ là ánh mắt. Chắc chắn hai người họ sẽ không nhận ra đâu.
Chú kia nhìn tôi trầm tư, nhưng tôi nghĩ chú ấy không có nghi ngờ gì đâu. Chú ấy nhìn sang Tây Dương, và nói rằng:
- Cháu có vẻ khó xử khi phải ăn với hai ông bác bốn mươi mấy tuổi nhỉ? Vậy thì cháu với Tây Dương có thể chuyển sang ăn riêng tại bàn khác, dù sao nhà hàng cũng còn trống nhiều chỗ mà.
- Dạ? Nhưng mà thôi! Phiền anh ấy quá!
- Tôi thì sao cũng được. - Anh ta buồn chán trả lời, ánh mắt thì đâu đó, còn chẳng tập trung vào bàn ăn.
- Thôi nào, ba nghĩ lời Vương nói cũng hợp lý mà. Dù sao ba với cậu ta nãy giờ cũng chỉ bàn về công việc chuyên môn, nghe khó hiểu lắm đúng không? Vậy chẳng thà con với cậu bé ấy chuyển sang bàn riêng nói chuyện thoải mái với nhau thì hơn, hai đứa cũng tầm tầm tuổi mà.
Cuối cùng, sau tất cả thì ba vẫn áp đảo hơn một, ý kiến của tôi không được tính khi tất cả những người còn lại đều đồng tình. Tôi chuyển sang bàn cách đó không xa. Ba nói vậy hai đứa sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn, nhưng mà, ngồi ở đâu thì kết quả vẫn vậy thôi. Làm sao tôi có thể nói chuyện được với người lạ như anh ta chứ! Tôi cũng chẳng biết nói gì. Tôi lén nhìn anh ta, anh vẫn đang chăm chú cắt thịt, chẳng để ý đến tôi. Tôi không có tung hô quá đâu, nhưng anh ấy đẹp thật đấy, một nét đẹp trầm tĩnh, trông không có vẻ gì là người hay cười và hay nói lắm. Với lại, ánh mắt anh ta có gì đó rất đặc biệt, tôi có thể cảm nhận được một nét buồn thoang thoảng đâu đó, không rõ là đeo lens hay tự nhiên nhưng nó vẫn rất đẹp, nếu người nào đó lỡ bị cuốn vào đôi mắt anh, thì sẽ bị cướp mất tâm trí vĩnh viễn.
- Minh Khuê...
- A! Tôi xin lỗi! - Chắc anh ấy nhận ra tôi đang nhìn lén rồi.
- Hả? Ý em là sao?
Tôi cứ nghĩ mình bị phát hiện chắc rồi nên vội xin lỗi, nhưng hóa ra là không phải. Ôi trời! Xấu hổ quá! Anh ta nhìn tôi một cách khó hiểu, nhưng rồi cũng bỏ qua. Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu nói:
- Xin lỗi em vì sự cố khi nãy nhé!
- Ơ! - Tôi xua tay - Sao anh lại xin lỗi? Anh không có lỗi gì đâu mà!
Tôi biết Tây Dương là một người rất lịch thiệp, nhưng sự thật rằng anh ấy không làm gì sai hết, tôi chẳng muốn anh ấy sẽ thay anh trai xin lỗi tôi đâu! Vốn dĩ không ai đáng phải gánh tội thay người khác cả.
- Em nghĩ vậy sao...
Anh ấy nở một nụ cười nhạt, nó u buồn, buồn đến mức khiến người ta thấy sợ hãi, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Tôi không thể nói được gì khi nhìn vào nụ cười của anh. Đi vào ngõ cụt rồi. Tôi cúi người xuống, tiếp tục cắt thịt và ăn mà không suy nghĩ gì, đó là cách tốt nhất để tôi trốn tránh. Tôi ghét nhất là phải nói chuyện với người khác, đặc biệt là người lạ. Đúng là cuộc sống không giao tiếp rất khó khăn, nhưng tôi ước giá như cả cuộc đời này mình không phải nói chuyện, đó mới là cuộc sống mà tôi ao ước.
Tôi lén liếc nhìn sang bàn của ba, ba vẫn hành xử rất bình thường sau chuyện ấy. Khi nãy, tôi nói nhỏ vào tai ba rằng mẹ đang chờ ba ở nhà, hầu hết những người chồng tốt đều sẽ ngay lập tức chuẩn bị đi về, nhưng còn ba, khi nghe tôi nói, ông ấy chỉ bình thản nói: "Vậy sao?" rồi bước chân ông ấy vẫn hướng về nhà hàng. Căn bản ông ta chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của mẹ, ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân thôi.
Thật tồi tệ và ích kỷ phải không? Tôi đã phải chịu đựng cái địa ngục đó tới tận bây giờ. Đối với tôi, ba chính là sự ám ảnh. Sự sợ hãi đó ngày đêm đeo bám và giày vò tôi, tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ chết dưới tay ông ta.
Sau đó, tôi và Tây Dương có nói chuyện vài câu, nhưng chính xác là đã nói cái gì thì tôi cũng không rõ, đó là một cuộc trò chuyện vô vị, nhàm chán, gượng ép và giả tạo. Đây là loại giao tiếp mà tôi luôn cảm thấy chán ghét.
Một tiếng sau đó, tôi cùng ba về nhà. Ngồi trong chiếc ô tô quen thuộc, tôi lại tiếp tục ngồi ở vị trí cách xa ba nhất, tôi nhìn qua bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những chiếc xe đang chạy qua, nhìn những ánh đèn đường xa cách dần. Thật ồn ào, đông đúc, chật hẹp và khó thở. Mọi người thường nghĩ những ánh đèn led - một phần kiến trúc của các trung tâm thương mại rộng lớn và xa hoa rất đẹp, nhưng đối với tôi, nó thật chói mắt. Tôi chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh đây, tôi ước mình có thể bỏ trốn, đến một nơi thật xa, nơi đó không ồn ào, không tràn đầy những phức tạp và tổn thương. Cơ mà, nghĩ như vậy cho thỏa mãn sự ảo tưởng trong mình thôi, chứ, bản thân tôi biết chuyện nó vĩnh viễn không thể xảy ra, mãi mãi, không bao giờ. Bởi vì, trở thành một con chim khoác lên mình những thứ xa hoa lộng lẫy, đi theo những gì ba chỉ dẫn và chết như cách ba muốn mới là định mệnh của tôi.
- Đông Dương, là một đứa trẻ phức tạp đấy.
- Dạ?
- Một nụ cười hoàn hảo, những lời nói hoa mỹ, biểu cảm và hành động kiểm soát tốt.
Tôi im lặng không nói gì, những thứ mà ba tôi nói về Đông Dương khác hẳn những gì tôi nghĩ! Sao một tên hôn cái miệng đầy mùi rượu đấy vào một cô gái xa lạ như tôi lại có thể là "hoàn hảo, hoa mỹ, kiểm soát tốt" được chứ! Vớ vẩn, vớ vẩn hết! Với lại, những điều đó giống như miêu tả một con robot vậy, được lập trình sẵn, làm theo hoàn hảo những gì được yêu cầu, được người tung hô tán thưởng. Chỉ là, nó là thứ không có cảm xúc, một thứ đồ vật sinh ra để phục vụ con người mà thôi. Tôi không nghĩ một người say rượu đến mức mất kiểm soát như ấy lại có thể hoàn hảo như lời ba nói.
Với lại, nghe nói cả hai anh em đều đang đi du học, nhưng bỗng nhiên lại bảo lưu một năm, hình như có chuyện gì đó, tôi không biết rõ.
Nhưng mà, sao ba lại nói về điều này?
- Chỉ là lúc có rượu vào thì trông hơi khác thôi! Mà, ba thắc mắc nãy giờ, sao con và hai người đó lại quen nhau vậy?
Chết rồi, đó là điều tôi luôn trốn tránh nãy giờ! Tôi cứ nghĩ ba sẽ không để ý hoặc không quan tâm. Tôi chẳng muốn kể về thứ đáng xấu hổ đó lắm, nên cách tốt nhất là, lảng tránh!
- Về chuyên đó thì... Con không nhớ!
Chắc chắn ba tôi chẳng tin lời nói dối xàm xí này đâu, nhưng còn đỡ hơn là biết sự thật...
End chương 1
Ngày hôm nay tôi kết hôn rồi. Nghĩ về điều đó, tay tôi cầm chặt bó hoa linh lan hơn, lòng tràn đầy hạnh phúc, đó là niềm vui của một cô gái khi tình yêu suốt bao năm của cô ấy đã có một kết thúc trọn vẹn, khi người cô ấy yêu nay đã trở thành bạn đời của cô ấy.
Khi còn là công chúa nhỏ trong lòng ba mẹ, mà thật ra đối với họ dù tôi có thế nào thì tôi vẫn mãi là công chúa, tôi đã bị người sắp trở thành chồng mình cướp mất trái tim rồi, anh ấy là người đã thay đổi cuộc đời tôi, là người đã tiếp bước cho tôi trên con đường khởi đầu của cuộc sống mới. Người thổi vào trong tâm hồn cằn cỗi của tôi một làn gió làm cho hạt giống nảy mầm, giúp tôi vứt bỏ đi những điều nhem nhuốc bẩn thỉu luôn bám theo tôi thuở thiếu thời. Nhờ có anh ấy, tôi không còn lạc lối giữa dòng đời chật hẹp, ồn ào nhưng vô vị này nữa.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng thật hạnh phúc khi chúng tôi vẫn tìm thấy nhau. Dù khó khăn bộn bề vẫn về bên nhau, không bỏ lỡ nhau, vẫn luôn cố gắng vì nhau, dù có lúc chúng tôi cách xa nhau cả chân trời góc bể
- A! Minh Khuê! Hôm nay cậu xinh thật!
Đó chính là cô bạn thân của tôi, người đã luôn bên cạnh giúp đỡ tôi từ nhỏ đến giờ. Tôi mỉm cười khi thấy cô ấy, thật chẳng thay đổi gì cả, luôn hồn nhiên và đáng yêu như thế, vậy mà hồi đó tôi luôn vô tâm với cô ấy, nghĩ lại thì đó là thời điểm mà tôi tiêu cực và tệ hại nhất nhỉ, vậy mà lại gặp anh ấy vào lúc đó, đúng là phép màu. Tôi nhẹ nhàng đáp lại cô ấy:
- Cảm ơn cậu, thật ra thì, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng ngày hôm nay tớ vẫn hồi hộp lắm!
- Ngày trọng đại thế này mà! Hồi hộp là chuyện thường! À khi nãy tớ có ghé qua phòng chú rể đấy! Chồng cậu đẹp lắm!
- Tất nhiên rồi, anh ấy lúc nào cũng đẹp cả.
Những ngày đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng thế. Anh tỏa sáng rực rỡ rồi cướp mất tâm trí tôi, nhưng khi đó tôi lại không dám với lấy vì cảm thấy không xứng đáng.
Cô ấy ghé sát tai tôi, cười một nụ cười ranh ma, rõ ràng đang định nói điều gì không tốt.
- "Tình cũ" của cậu cũng đẹp lắm!
- NÈ! Chuyện đó qua lâu rồi nha!
- Tớ chọc cậu tí thôi!
Dù hơi bực bội khi cô ấy nhắc lại chuyện xưa, nhưng tôi cũng không khỏi phì cười trước sự trẻ con của cô ấy. Phải rồi, đúng là tôi từng có những ký ức đẹp với các anh ấy, nhưng chưa phải là người yêu của nhau nhé! Gọi là tình cũ thì sai quá sai!
- Nhưng mà, kể cho tớ nghe được không? Sao cậu lại chọn anh ấy mà không phải là người khác?
Thật là, cô ấy hỏi thật không đúng lúc, không đúng nơi, không đúng chỗ. Ai lại hỏi như thế vào đám cưới chứ? Thà cô ấy hỏi rằng vì sao tôi yêu anh ấy đi! Nhưng mà, câu hỏi ấy đã khơi gợi cho tôi những trang ký ức mà đáng lẽ phải chôn vùi từ rất lâu rồi, làm cho tôi có một dòng cảm xúc lạ. Tôi bỗng nhớ về ngày xưa, cái ngày bắt đầu mọi chuyện.
Chín năm trước.
Tôi một mình bước đi trên con đường không chút bóng xe cộ, nó có hơi ngập một chút do trận mưa khi nãy. Tôi phải cẩn thận lắm mới không dính bùn vào chân. Cứ như trò chơi né chướng ngại vật vậy, thú vị thật đấy. Vậy luật chơi sẽ là, nếu như tôi thành công về nhà mà không dính tí bùn nào thì tôi sẽ thắng, ngược lại sẽ thua. Thua hay thắng không có thưởng, chỉ có tự tán dương trong lòng mà thôi.
Sau nhiều khổ sở, cuối cùng tôi cũng có thể quay về nhà với cả thân thể sạch bóng. Tôi tự tâm đắc khen mình tài giỏi. Và rồi bước vào nhà của mình.
- Con đã về! - Tôi nhỏ nhẹ nói.
- Về đúng lúc lắm! Trung tâm Thương mại Migamall! Ông ta đang ở đâu đó trong đó đấy! Mày kiếm ông ta rồi kéo về đây cho tao!
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mẹ đã hét vào tai tôi những lời nói thật chói tai. Tuy mẹ không nói thẳng đó là ai nhưng tôi biết, "ông ta" mà mẹ nói chính là "ba" tôi đấy, chính là người mà mẹ đã thề sẽ "yêu thương" suốt cả cuộc đời, vậy mà giờ lại gọi là ông ta như thể là hai người xa lạ vậy.
- Mày có đi ngay không hả?
- Dạ dạ! Đợi con thay đồ một chút! - Tôi vội vàng trả lời.
- Không cần! Mày đi ngay cho tao.
Tôi thở dài trong lòng, có lẽ buộc phải nghe lời mẹ rồi. Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi quay mặt bước đi. Thôi kệ, chuyện thường ngày ở nhà tôi mà. Họ đâu có yêu thương gì nhau, cũng chưa từng nói câu nào ngọt ngào mà giữa hai vợ chồng nên có. Thường là ba tôi sẽ làm gì đó khiến mẹ chướng mắt, rồi hai người họ sẽ cãi nhau, sẽ trút giận lên tôi. Tôi cũng quá quen với cuộc sống như thế này rồi, không sao hết. Tôi nhìn sang những người giúp việc, họ lảng tránh, giả vờ như không nghe thấy, lúc nào cũng thế, chưa từng nói giúp tôi lời nào, chưa bao giờ.
Trung tâm Thương mại Migamall à... Nơi đó rộng khủng khiếp, để tìm được ba ở nơi ấy chắc đến tối muộn. Còn bài tập của tôi nữa, sao nhiều thứ dồn lên tôi thế nhỉ?
Tôi cứ thế mà bước đi, tôi chẳng hề biết rằng, con đường mà tôi đang đi sẽ rẽ hướng tôi trở thành một con người khác, con đường ấy đã thay đổi cuộc đời tôi.
- Lạnh quá!
Tôi lẩm bẩm những lời than thở vô nghĩa khi bước vào cánh cửa trung tâm thương mại. Nơi đây rộng như vậy không biết phải tìm ba ở đâu đây. Hẳn ba tôi sẽ đến một nhà hàng yêu thích nào đó. Nhưng... nhà hàng yêu thích của ba là nhà hàng nào? Tôi không biết, mọi thứ về sở thích, kỷ niệm hay những gì quý giá của ba mẹ, tôi sống ở nơi ấy một cách vô hình như thế, đã bao lâu rồi kể từ ngày tôi nói chuyện nghiêm túc với ba mẹ nhỉ?
Điều về ba mẹ mà tôi nhớ, chỉ là những lời chửi mắng qua lại của họ, những câu từ xúc phạm, những lời sỉ nhục, đó là tất cả những gì đọng lại trong đầu tôi. Đau đớn cứ kéo dài, vết thương cứ giày xéo con tim tôi.
Tôi thử gọi cho ba, nhưng có gọi bao nhiêu cuộc cũng không ai bắt máy cả, có lẽ ba đã tắt nguồn điện thoại để không ai làm phiền rồi. Vô trách nhiệm, thật vô trách nhiệm, cắt đứt mọi thứ rồi bỏ chạy theo thú vui của mình, chẳng để cho con cái tìm thấy. Đây mà là người ba ư? Tôi chỉ muốn một ngày nào đó được bỏ chạy đến một hoang đảo xa xôi hẻo lánh không có con người, ngày ngày đốt lửa sưởi ấm, bắt rồi nướng cá ăn, sống tại một hang động bên trong ngọn núi và chết đi một cách lặng lẽ thôi, nghĩ tới đã thấy hạnh phúc và bình yên rồi.
Đi lòng vòng một hồi mà vẫn không thấy đâu, tôi chẳng muốn tìm nữa, tôi ngồi xuống một chiếc ghế ở góc nhỏ rồi ngắm người người qua lại. Trong dòng người đó, có người đang mỉm cười, có người đang buồn, hay mệt mỏi. Nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là chẳng ai chú ý đến tôi cả. Tôi thật mờ nhạt giữa dòng đời này, đáng lẽ tôi không nên xuất hiện thì đúng hơn.
Ngắm cảnh đã đủ, tôi đứng dậy, không phải là tiếp tục đi tìm ba, mà là bỏ trốn khỏi nơi đây. Cho dù là tối nay phải ở khách sạn ngủ tạm qua một đêm thì tôi cũng chấp nhận, bài tập về nhà thì sáng làm cũng không sao, tôi làm được hết.
- Cậu chủ! Cậu bình tĩnh lại đi!
Tiếng kêu từ một người đàn ông trung niên ngay giữa trung tâm mua sắm thế này hiển nhiên khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý, tôi cũng vậy. Nhưng ngay lúc tôi vừa ngước mặt lên, thì bóng tối đã sà vào người tôi. Có ai đó đang chạy về phía tôi, trước khi tôi kịp nhìn rõ mặt họ thì người đó đã tiến gần tôi lắm rồi. Bỗng chốc, tôi thấy cả người mình bị ôm lấy bởi ai đó, và tôi cảm nhận rõ được hơi nóng từ cơ thể người đó cùng thứ mùi khó chịu.
!!
Ngay sau ấy, đôi môi chứa đầy mùi rượu của ai đấy đã đặt lên môi tôi một cách thật bất ngờ và dịu dàng. Đôi môi ấy thật ấm áp, nhưng hương vị của rượu còn sót lại trên đôi môi anh khiến tôi không chịu nổi, từ bé đến lớn, tôi chưa từng thử vị rượu dù chỉ một lần. Chẳng thể tin được lần đầu tiếp xúc với rượu lại như vậy.
Đó chỉ là chút suy nghĩ vu vơ của tôi khi một người lạ bất ngờ tiến tới cưỡng hôn mình thôi. Khi tôi bình tĩnh lại, tôi nhận ra, mình đã rơi vào một tình huống cực kỳ kỳ quặc. Cưỡng hôn giữa trung tâm mua sắm đông người, chúng tôi đã trở thành tâm điểm ở đây, qua tầm nhìn nhỏ bé, tôi thấy những người xung quanh ai cũng nhìn chúng tôi, họ còn bàn tán xì xào. Mái tóc vàng của anh ta còn khiến chúng tôi dễ bị chú ý hơn nữa. Không ổn rồi, tôi dùng hết sức từ tay đến chân, cố vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô dụng trước sức lực của một người con trai. Nhưng may may, đúng lúc đó người đàn ông trung niên kia và một anh trai khác nữa có mái tóc đen chạy tới, kéo anh ta ra khỏi tôi. Hai người họ cùng đỡ anh chàng tóc vàng kia. Chàng trai trông rất bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh ấy chứa đầy sự tức giận:
- Anh hai! Đã bảo bao nhiêu lần rồi! Khi uống rượu làm ơn ngồi im hoặc ngủ giùm! Đi loanh quanh chắc chắn anh sẽ làm chuyện vớ vẩn gì đó cho xem. Và giờ nhìn đi, anh cưỡng hôn một cô gái lạ, không thấy nhục nhã hả?
- Tây Dương... Sao lúc nào cũng cố tỏ ra trưởng thành vậy hả? - Anh chàng tóc vàng kia trả lời lại. Giọng anh ta bị cơn say điều khiển, nên chẳng nghe rõ ràng gì nữa
Thấy tình hình có vẻ không ổn, người đàn ông kia cố trấn an tất cả. Chú ấy nói bằng giọng rất nhỏ nhẹ, trưởng thành nhưng cũng không thiếu đi sự răn đe:
- Tôi sẽ đưa cậu chủ Đông Dương về. Còn cậu Tây Dương, cậu có thể ở lại giải quyết chuyện này được không?
Chú ấy vừa nói vừa nhìn qua tôi, tôi hiểu rõ "chuyện này" mà chú nói là gì. Họ định làm gì tôi? Đền bù tổn thương tinh thần bằng tiền à? Hay đe dọa bắt tôi không được tra cứu chuyện này? Chắc là không đâu nhỉ? Nhưng dù gì thì, chuyện này cũng thật đáng sợ, tôi nghĩ tôi nên chuồn sớm thôi. Ở lại đây thấy không an toàn chút nào, lỡ lát nữa lại gặp thêm một người say xỉn lại phiền phức.
Nói xong, người đàn ông kia đỡ người tên Đông Dương đó đi khỏi nơi đây, hàng trai còn lại nhìn theo hai người đó rời đi. Tốt rồi, đây là thời điểm thích hợp để trốn đi dễ dàng. Tôi xoay người định bỏ đi, thì một bàn tay giữ tôi lại. Khỏi cần quay lại nhìn tôi cũng thừa biết đó là ai. Giọng nói ấm áp và trầm tĩnh của anh ta khiến ý định bỏ chạy của tôi tan vào hư không:
- Chờ đã. Nếu em bỏ đi thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm, vì anh trai tôi đã làm điều có lỗi với em mà.
Lời nói của anh ấy cũng dịu dàng hệt như giọng nói anh vậy, không như cái tên tóc vàng ấy. Điều đó khiến tôi an tâm hơn, tin rằng anh là người tốt. Nhưng mà kể cả vậy, tôi cũng không muốn ở lại đây, tôi muốn về. Tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ta ra, rồi mỉm cười nhẹ nhàng và lịch sự nhất có thể:
- Cảm ơn anh, nhưng giờ này tôi phải về rồi. Tôi sẽ không trách mắng anh trai của anh đâu, dù sao anh ấy chỉ là say quá thôi. Tạm biệt anh nhé, nếu có duyên sẽ gặp lại.
- Vậy sao. - Tôi cảm nhận được trong giọng nói anh ấy pha trộn sự tiếc nuối. - Nếu là như vậy tôi cũng không muốn ép em, về nhà cẩn thận nhé!
Tôi mỉm cười và nói lời cảm ơn, nhưng thật chất sâu bên trong tôi chẳng thấy vui. "Về nhà" à... Tôi cũng ước mình có một nơi để về, một ngôi nhà thật sự. Còn bây giờ nơi tôi đến chỉ có thể là khách sạn gì đó thôi. Thật buồn cười nhỉ? Nhiều lần tôi tự hỏi rằng liệu thế gian này có nơi nào chứa chấp tôi không? Tôi đã suy nghĩ về điều này rất nhiều, từ rất lâu về trước, có lẽ là từ giây phút tôi sinh ra.
Tôi vừa bước đi vài bước thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Một giọng nói khiến tôi sợ hãi suốt một thời gian dài đằng đẵng, một một giọng nói đã hằn sâu vào trong ký ức và trái tim tôi. Đó chính là đấng sinh thành, cũng là người đã ban phát nỗi đau đến cho tôi.
- Minh Khuê? Sao con lại ở đây?
- Ba... - Tôi cố gắng che giấu sự sợ hãi không nói nên lời của mình.
- Không lẽ, hai người là cha con sao?
***
Nằm trên một chiếc giường êm ái, cảm nhận làn gió mát mẻ từ điều hòa thổi qua thoang thoảng, bên ngoài có mưa rơi nhẹ nhàng, rồi cuộn tròn trong chiếc chăn dày cộm ấm áp và đánh một giấc tới sáng. Nếu là như thế thì còn gì tuyệt bằng? Nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là giấc mơ của tôi thôi. Thực tế thì...
Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại phải ngồi vào đây nữa. Tôi ngồi ngay ngắn bên cạnh ba, hai tay cầm dao nĩa cắt thịt, rồi phải ngồi nghe người đàn ông đối diện nói luyên thuyên gì đó, đấy chính là sếp của ba tôi, ba của hai anh em song sinh Đông Dương - Tây Dương. Sao có thể tình cờ như thế chứ? Tìm nãy giờ thì không thấy, đứng yên nói chuyện một lát thì thấy luôn. Nhưng tại sao? Sao lại kéo tôi vào đây dùng bữa cùng mọi người? Đứng trước một người quyền cao chức lớn tại một tập đoàn như vậy, tôi không biết phải ứng xử làm sao cho phải. Tôi không biết ở tầng lớp siêu giàu đó, mọi người thường hay nói chuyện gì, bởi vì số lần tôi rời khỏi nhà mà gặp người khác vốn siêu ít ỏi mà. Nhưng đứng trước sự khó xử của tôi, chú ấy lại cười và nói rằng:
- Trông cháu căng thẳng quá!
- Dạ?
- Đúng vậy, hai tay em đang run kìa, em thấy không thoải mái à?
Tôi nghĩ mình đã ẩn đi sự sợ hãi rồi, nhưng hóa ra, dưới con mắt của những người già đời và sành sỏi như chú ấy, tôi chỉ như một con cá nhỏ tỏ vẻ ổn khi bơi trong làn nước bẩn thỉu thôi, nhìn vào là biết rằng sắp đi đời rồi. Ba nhìn tôi, cười thật nam tính rồi thì thầm nói nhỏ:
- Nếu con làm ba xấu mặt, ba giết con đấy.
Giọng của ba thật dịu dàng tựa như mây gió, nhưng nó chỉ khiến tôi càng thấy ghê sợ hơn mà thôi, ghê sợ vì ba có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy trong khi giọng nói, vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh như thường ngày. Tuy rằng ba không nói nhưng tôi biết, nếu như tôi có biểu hiện gì khác thường khi ba thì thầm với tôi, thì tôi cũng sẽ chết. Nên, tôi đã giữ yên nét mặt của mình. Ổn mà, tôi đã cố không phản ứng gì cả, dù chỉ là ánh mắt. Chắc chắn hai người họ sẽ không nhận ra đâu.
Chú kia nhìn tôi trầm tư, nhưng tôi nghĩ chú ấy không có nghi ngờ gì đâu. Chú ấy nhìn sang Tây Dương, và nói rằng:
- Cháu có vẻ khó xử khi phải ăn với hai ông bác bốn mươi mấy tuổi nhỉ? Vậy thì cháu với Tây Dương có thể chuyển sang ăn riêng tại bàn khác, dù sao nhà hàng cũng còn trống nhiều chỗ mà.
- Dạ? Nhưng mà thôi! Phiền anh ấy quá!
- Tôi thì sao cũng được. - Anh ta buồn chán trả lời, ánh mắt thì đâu đó, còn chẳng tập trung vào bàn ăn.
- Thôi nào, ba nghĩ lời Vương nói cũng hợp lý mà. Dù sao ba với cậu ta nãy giờ cũng chỉ bàn về công việc chuyên môn, nghe khó hiểu lắm đúng không? Vậy chẳng thà con với cậu bé ấy chuyển sang bàn riêng nói chuyện thoải mái với nhau thì hơn, hai đứa cũng tầm tầm tuổi mà.
Cuối cùng, sau tất cả thì ba vẫn áp đảo hơn một, ý kiến của tôi không được tính khi tất cả những người còn lại đều đồng tình. Tôi chuyển sang bàn cách đó không xa. Ba nói vậy hai đứa sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn, nhưng mà, ngồi ở đâu thì kết quả vẫn vậy thôi. Làm sao tôi có thể nói chuyện được với người lạ như anh ta chứ! Tôi cũng chẳng biết nói gì. Tôi lén nhìn anh ta, anh vẫn đang chăm chú cắt thịt, chẳng để ý đến tôi. Tôi không có tung hô quá đâu, nhưng anh ấy đẹp thật đấy, một nét đẹp trầm tĩnh, trông không có vẻ gì là người hay cười và hay nói lắm. Với lại, ánh mắt anh ta có gì đó rất đặc biệt, tôi có thể cảm nhận được một nét buồn thoang thoảng đâu đó, không rõ là đeo lens hay tự nhiên nhưng nó vẫn rất đẹp, nếu người nào đó lỡ bị cuốn vào đôi mắt anh, thì sẽ bị cướp mất tâm trí vĩnh viễn.
- Minh Khuê...
- A! Tôi xin lỗi! - Chắc anh ấy nhận ra tôi đang nhìn lén rồi.
- Hả? Ý em là sao?
Tôi cứ nghĩ mình bị phát hiện chắc rồi nên vội xin lỗi, nhưng hóa ra là không phải. Ôi trời! Xấu hổ quá! Anh ta nhìn tôi một cách khó hiểu, nhưng rồi cũng bỏ qua. Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu nói:
- Xin lỗi em vì sự cố khi nãy nhé!
- Ơ! - Tôi xua tay - Sao anh lại xin lỗi? Anh không có lỗi gì đâu mà!
Tôi biết Tây Dương là một người rất lịch thiệp, nhưng sự thật rằng anh ấy không làm gì sai hết, tôi chẳng muốn anh ấy sẽ thay anh trai xin lỗi tôi đâu! Vốn dĩ không ai đáng phải gánh tội thay người khác cả.
- Em nghĩ vậy sao...
Anh ấy nở một nụ cười nhạt, nó u buồn, buồn đến mức khiến người ta thấy sợ hãi, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Tôi không thể nói được gì khi nhìn vào nụ cười của anh. Đi vào ngõ cụt rồi. Tôi cúi người xuống, tiếp tục cắt thịt và ăn mà không suy nghĩ gì, đó là cách tốt nhất để tôi trốn tránh. Tôi ghét nhất là phải nói chuyện với người khác, đặc biệt là người lạ. Đúng là cuộc sống không giao tiếp rất khó khăn, nhưng tôi ước giá như cả cuộc đời này mình không phải nói chuyện, đó mới là cuộc sống mà tôi ao ước.
Tôi lén liếc nhìn sang bàn của ba, ba vẫn hành xử rất bình thường sau chuyện ấy. Khi nãy, tôi nói nhỏ vào tai ba rằng mẹ đang chờ ba ở nhà, hầu hết những người chồng tốt đều sẽ ngay lập tức chuẩn bị đi về, nhưng còn ba, khi nghe tôi nói, ông ấy chỉ bình thản nói: "Vậy sao?" rồi bước chân ông ấy vẫn hướng về nhà hàng. Căn bản ông ta chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của mẹ, ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân thôi.
Thật tồi tệ và ích kỷ phải không? Tôi đã phải chịu đựng cái địa ngục đó tới tận bây giờ. Đối với tôi, ba chính là sự ám ảnh. Sự sợ hãi đó ngày đêm đeo bám và giày vò tôi, tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ chết dưới tay ông ta.
Sau đó, tôi và Tây Dương có nói chuyện vài câu, nhưng chính xác là đã nói cái gì thì tôi cũng không rõ, đó là một cuộc trò chuyện vô vị, nhàm chán, gượng ép và giả tạo. Đây là loại giao tiếp mà tôi luôn cảm thấy chán ghét.
Một tiếng sau đó, tôi cùng ba về nhà. Ngồi trong chiếc ô tô quen thuộc, tôi lại tiếp tục ngồi ở vị trí cách xa ba nhất, tôi nhìn qua bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những chiếc xe đang chạy qua, nhìn những ánh đèn đường xa cách dần. Thật ồn ào, đông đúc, chật hẹp và khó thở. Mọi người thường nghĩ những ánh đèn led - một phần kiến trúc của các trung tâm thương mại rộng lớn và xa hoa rất đẹp, nhưng đối với tôi, nó thật chói mắt. Tôi chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh đây, tôi ước mình có thể bỏ trốn, đến một nơi thật xa, nơi đó không ồn ào, không tràn đầy những phức tạp và tổn thương. Cơ mà, nghĩ như vậy cho thỏa mãn sự ảo tưởng trong mình thôi, chứ, bản thân tôi biết chuyện nó vĩnh viễn không thể xảy ra, mãi mãi, không bao giờ. Bởi vì, trở thành một con chim khoác lên mình những thứ xa hoa lộng lẫy, đi theo những gì ba chỉ dẫn và chết như cách ba muốn mới là định mệnh của tôi.
- Đông Dương, là một đứa trẻ phức tạp đấy.
- Dạ?
- Một nụ cười hoàn hảo, những lời nói hoa mỹ, biểu cảm và hành động kiểm soát tốt.
Tôi im lặng không nói gì, những thứ mà ba tôi nói về Đông Dương khác hẳn những gì tôi nghĩ! Sao một tên hôn cái miệng đầy mùi rượu đấy vào một cô gái xa lạ như tôi lại có thể là "hoàn hảo, hoa mỹ, kiểm soát tốt" được chứ! Vớ vẩn, vớ vẩn hết! Với lại, những điều đó giống như miêu tả một con robot vậy, được lập trình sẵn, làm theo hoàn hảo những gì được yêu cầu, được người tung hô tán thưởng. Chỉ là, nó là thứ không có cảm xúc, một thứ đồ vật sinh ra để phục vụ con người mà thôi. Tôi không nghĩ một người say rượu đến mức mất kiểm soát như ấy lại có thể hoàn hảo như lời ba nói.
Với lại, nghe nói cả hai anh em đều đang đi du học, nhưng bỗng nhiên lại bảo lưu một năm, hình như có chuyện gì đó, tôi không biết rõ.
Nhưng mà, sao ba lại nói về điều này?
- Chỉ là lúc có rượu vào thì trông hơi khác thôi! Mà, ba thắc mắc nãy giờ, sao con và hai người đó lại quen nhau vậy?
Chết rồi, đó là điều tôi luôn trốn tránh nãy giờ! Tôi cứ nghĩ ba sẽ không để ý hoặc không quan tâm. Tôi chẳng muốn kể về thứ đáng xấu hổ đó lắm, nên cách tốt nhất là, lảng tránh!
- Về chuyên đó thì... Con không nhớ!
Chắc chắn ba tôi chẳng tin lời nói dối xàm xí này đâu, nhưng còn đỡ hơn là biết sự thật...
End chương 1