Chương 36: Bạn trai (16+)
Vừa bước đến gần, vòng tay Lý Lập Thành ôm choàng lấy eo, đặt Bình Nhi ngồi lên đùi. Đầu hắn hơi ngước nhẹ lên, khoảng cách gần khiến cô ngửi được mùi thuốc lá từ trong hơi thở. Bình Nhi choàng tay qua cổ hắn, ánh mắt trong sáng ngược lại với vẻ u ám. Lý Lập Thành giọng khàn đi: "Nhớ em quá."
Hắn bận rộn liên tục trong mấy tuần, thời gian gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, thậm chí trong cơ quan đồn Lý Lập Thành là người ngoài hành tinh, không cần ăn uống vẫn có thể sống được.
Bình Nhi hôn lên chóp mũi hắn, hỏi một câu: "Em giúp gì được cho anh không?"
Lý Lập Thành đầy tà mị nhìn cô, đẩy nhẹ cô tuột người khỏi hắn, chuyển chổ ngồi từ ghế xuống sàn nhà. Bình Nhi ngước mặt khó hiểu, vừa mở miệng định nói gì đó đã bị hắn nhanh thoăn thoắt đưa thứ nóng ấm vào miệng. Chỉ kịp phát ra tiếng "ah... ưm", tay Lý Lập Thành đặt trên đầu cô, xoa nhẹ, thỉnh thoảng ấn mạnh. Nước bọt hoà với thứ nước trong suốt chảy xuống cổ Bình Nhi, thứ kia to dài chạm tới cổ họng, nước mắt cô chảy ra. Đến lúc miệng quá mỏi không di chuyển được nữa, Lý Lập Thành giữ lấy đầu cô nhanh tay ma sát mạnh, đến khi Bình Nhi cảm nhận được một dòng chảy vào cổ họng, hắn mới dừng tay lại.
Bình Nhi với tay mở điện thoại, đã hai giờ sáng, Lý Lập Thành có lẽ vẫn còn làm việc, cô khoác chiếc áo lụa mỏng xuyên thấu, chân trần bước xuống giường. Trong phòng làm việc máy tính vẫn mở, đèn vẫn sáng nhưng không có Lý Lập Thành, Bình Nhi xuống lầu thì thấy hắn đang ngồi ở nhà bếp vừa ăn canh gà hầm sâm của cô nấu vừa xem tài liệu. Bình Nhi thở dài, quả thật hắn muốn giết chết bản thân bằng công việc mà.
"Ăn được không?". đam mỹ hài
Hắn giật mình: "Nửa đêm em không ngủ xuống đây làm gì?"
"Không thấy anh đâu nên tìm."
"Canh ngon lắm, ăn vào thấy khoẻ ngay, làm thêm hai ba hiệp nữa vẫn được." - Hắn cười nói,đã lâu rồi cô không thấy đường cong xinh đẹp trên môi, dưới ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trông Lý Lập Thành như một thiên thần bị sa ngã.
"Ngày mai chủ nhật, đừng làm việc nữa. Về nhà em chơi đi!"
...
Bình Nhi đã ngăn cản Lý Lập Thành đừng mua quá nhiều quà, ba cô sẽ cằn nhằn vì sợ tốn kém nhưng hắn vẫn không nghe, nào là trái cây, rượu nhân sâm, tổ yến, hải sản,... Nhiều đồ đến mức mang không xuể.
Từ ngoài cổng cô nói vọng vào: "Ba ơi con đến rồi!"
Ba cô từ trong nhà chạy ra, người còn mang tạp dề, tay cầm vá lớn miệng liên tục "Ô ô" mừng con gái. Thấy cô tay xách nách mang ông liền nói: "Mua cái gì nhiều thế, mất bao nhiêu tiền, thật là phung phí.", mặc dù không phải khó khăn nhưng ba cô vẫn luôn giữ thói quen sống cần kiệm, thấy một người đàn ông cao lớn đi sau lưng Bình Nhi, ánh mắt ông nhìn cô tỏ vẻ nghi vấn. Hiểu ý ông, cô nhanh chóng giới thiệu: "À, đây là bạn con, Lý Lập Thành"
Lý Lập Thành buông đồ xuống, bắt tay ông cười nhẹ: "Dạ chào bác, con là bạn trai của Bình Nhi."
Bình Nhi ngỡ ngàng mở to mắt nhìn hắn, vốn dĩ cô chỉ muốn giới thiệu hắn là đồng nghiệp ở công ty thôi, không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy. Khoảnh khắc hai từ "bạn trai" vừa ra khỏi miệng Lý Lập Thành cũng là lúc Hạ Vũ từ phòng bếp xuất hiện.
Trong lòng Bình Nhi thốt lên một câu "chết tiệt", cô hít sâu một cái, lạnh nhạt giơ tay về phía Hạ Vũ: "Đây là hàng xóm của em, Hạ Vũ."
Hắn bận rộn liên tục trong mấy tuần, thời gian gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, thậm chí trong cơ quan đồn Lý Lập Thành là người ngoài hành tinh, không cần ăn uống vẫn có thể sống được.
Bình Nhi hôn lên chóp mũi hắn, hỏi một câu: "Em giúp gì được cho anh không?"
Lý Lập Thành đầy tà mị nhìn cô, đẩy nhẹ cô tuột người khỏi hắn, chuyển chổ ngồi từ ghế xuống sàn nhà. Bình Nhi ngước mặt khó hiểu, vừa mở miệng định nói gì đó đã bị hắn nhanh thoăn thoắt đưa thứ nóng ấm vào miệng. Chỉ kịp phát ra tiếng "ah... ưm", tay Lý Lập Thành đặt trên đầu cô, xoa nhẹ, thỉnh thoảng ấn mạnh. Nước bọt hoà với thứ nước trong suốt chảy xuống cổ Bình Nhi, thứ kia to dài chạm tới cổ họng, nước mắt cô chảy ra. Đến lúc miệng quá mỏi không di chuyển được nữa, Lý Lập Thành giữ lấy đầu cô nhanh tay ma sát mạnh, đến khi Bình Nhi cảm nhận được một dòng chảy vào cổ họng, hắn mới dừng tay lại.
Bình Nhi với tay mở điện thoại, đã hai giờ sáng, Lý Lập Thành có lẽ vẫn còn làm việc, cô khoác chiếc áo lụa mỏng xuyên thấu, chân trần bước xuống giường. Trong phòng làm việc máy tính vẫn mở, đèn vẫn sáng nhưng không có Lý Lập Thành, Bình Nhi xuống lầu thì thấy hắn đang ngồi ở nhà bếp vừa ăn canh gà hầm sâm của cô nấu vừa xem tài liệu. Bình Nhi thở dài, quả thật hắn muốn giết chết bản thân bằng công việc mà.
"Ăn được không?". đam mỹ hài
Hắn giật mình: "Nửa đêm em không ngủ xuống đây làm gì?"
"Không thấy anh đâu nên tìm."
"Canh ngon lắm, ăn vào thấy khoẻ ngay, làm thêm hai ba hiệp nữa vẫn được." - Hắn cười nói,đã lâu rồi cô không thấy đường cong xinh đẹp trên môi, dưới ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trông Lý Lập Thành như một thiên thần bị sa ngã.
"Ngày mai chủ nhật, đừng làm việc nữa. Về nhà em chơi đi!"
...
Bình Nhi đã ngăn cản Lý Lập Thành đừng mua quá nhiều quà, ba cô sẽ cằn nhằn vì sợ tốn kém nhưng hắn vẫn không nghe, nào là trái cây, rượu nhân sâm, tổ yến, hải sản,... Nhiều đồ đến mức mang không xuể.
Từ ngoài cổng cô nói vọng vào: "Ba ơi con đến rồi!"
Ba cô từ trong nhà chạy ra, người còn mang tạp dề, tay cầm vá lớn miệng liên tục "Ô ô" mừng con gái. Thấy cô tay xách nách mang ông liền nói: "Mua cái gì nhiều thế, mất bao nhiêu tiền, thật là phung phí.", mặc dù không phải khó khăn nhưng ba cô vẫn luôn giữ thói quen sống cần kiệm, thấy một người đàn ông cao lớn đi sau lưng Bình Nhi, ánh mắt ông nhìn cô tỏ vẻ nghi vấn. Hiểu ý ông, cô nhanh chóng giới thiệu: "À, đây là bạn con, Lý Lập Thành"
Lý Lập Thành buông đồ xuống, bắt tay ông cười nhẹ: "Dạ chào bác, con là bạn trai của Bình Nhi."
Bình Nhi ngỡ ngàng mở to mắt nhìn hắn, vốn dĩ cô chỉ muốn giới thiệu hắn là đồng nghiệp ở công ty thôi, không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy. Khoảnh khắc hai từ "bạn trai" vừa ra khỏi miệng Lý Lập Thành cũng là lúc Hạ Vũ từ phòng bếp xuất hiện.
Trong lòng Bình Nhi thốt lên một câu "chết tiệt", cô hít sâu một cái, lạnh nhạt giơ tay về phía Hạ Vũ: "Đây là hàng xóm của em, Hạ Vũ."