Chương 43: Mẹ Lý đừng manh động
Bình Nhi đã tức giận thật sự, không phải vì mẹ Lý Lập Thành mà là vì hắn. Lời giới thiệu kia khác gì phủ nhận mối quan hệ ngay trước mặt phụ huynh, hơn nữa mấy ngày trước cô hẹn hắn cùng đi ăn tất niên với vợ chồng Mộng Dao nhưng hắn đã từ chối và nói rằng mình bận. "Bận" của hắn lần này Bình Nhi không thể nào chấp nhận được. Cô bực bội trả lời: "Đúng vậy, là tôi đánh. Vì thái độ xấc xược của cô ta."
Lý Lập Thành nhìn cô đầy nghi hoặc, hắn thừa biết với thân hình và tính cách đó Bình Nhi không bao giờ gây sự với ai, hắn thấy Mộng Dao đứng phía sau nhẹ lắc đầu liền hiểu ra mèo nhỏ đang phẫn nộ.
"Cô, cô, cô..." – Mẹ hắn chỉ tay vào mặt Bình Nhi, "... nhà nào mà cưới phải con dâu như cô đúng là thiếu phúc đức, kiếp trước toàn làm chuyện ác."
"Đủ rồi." – Lý Lập Thành gằn giọng khiến ai cũng im bặt, hắn chỉ tay thẳng mặt Trình Hải Yến: "Em nên xem lại thái độ của bản thân đi. Hậu quả như vậy còn nhẹ đó, nếu gặp người khác bây giờ em đã nằm viện rồi.", sau đó nhìn mẹ hắn: "Mẹ đừng có bênh vực mù quáng nữa. Mẹ thừa biết tính cách của Hải Yến như thế nào mà. Con xin phép!". Nói rồi hắn nắm tay Bình Nhi đi thẳng xuống hầm giữ xe, cô ghì chặt lại, cố gỡ bàn tay to lớn của hắn ra khỏi cổ tay mình.
"Buông em ra. Anh buông em ra."
Lý Lập Thành im lặng, mở cửa xe dùng sức đẩy cô ngồi vào ghế phụ lái. Hắn không hề truy cứu sự việc vừa rồi mà nhanh chóng giải thích: "Anh sợ nói ra làm em buồn nên mới nói bận, lúc nãy mẹ anh rất kích động nếu nói em là bạn gái anh càng không được. Anh xin lỗi!"
Bình Nhi vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, tay khoanh trước ngực tỏ ý không hài lòng. Lý Lập Thành khởi động xe, chở cô thẳng về nhà hắn. Hai bên đường trang trí rất nhiều hoa, mọi người đông đúc qua lại, không khí mùa xuân vô cùng náo nhiệt. Đến nơi, hắn bế bổng Bình Nhi vào nhà mặc cho cô giãy giụa. Nhiệt độ buổi tối khá thấp, dự báo thời tiết nói hôm nay là ngày lạnh nhất trong năm.
Lý Lập Thành dùng chân để đóng cửa, hắn ném chìa khoá lên tủ giày ở lối vào, cảm xúc không kiềm chế được. Chiếc chìa khoá trượt trên mặt tủ rơi xuống sàn tạo ra tiếng leng keng.
"Anh thả em xuống. Lý Lập Thành anh có nghe không hả?"
Hắn đặt Bình Nhi xuống ghế sofa, tay nới lỏng thắt lưng: "Không phải em giận anh sao, anh ở đây cho em trừng phạt."
Bình Nhi nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt, hàng mi cong tựa hồ còn dính một chút nước mắt. Lý Lập Thành đau lòng, vốn nên giải thích rõ ràng từ ban đầu. Lúc này trái tim Bình Nhi dần dần bình tĩnh trở lại, ở lối vào có một cái gương soi toàn thân khá to, cô nhìn thấy mái tóc rối bù, cổ áo lệch sang một bên lộ ra dây áo lót màu đen, Lý Lập Thành véo má cô, nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi cục cưng, anh sai rồi. Anh xin lỗi mà."
Bình Nhi đấm vào vai hắn: "Anh còn cười cho được. Anh là đồ lừa đảo."
"Anh lừa em cái gì cơ chứ." – Lý Lập Thành cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ôm cô vào vòng tay rộng. Cơ thể hắn ấm áp, có lẽ thể chất của nam giới không giống nữ giới, cơ thể Bình Nhi luôn lạnh quanh năm, cô dựa vào người hắn, xem hắn như một cái máy sưởi ấm chạy bằng cơm.
"Buông em ra, em không thở nổi."
Lý Lập Thành càng ôm chặt cô hơn: "Em ghen hả?"
"Không có." – Bình Nhi cho rằng câu hỏi của hắn thật nhàm chán, cô thả lỏng cơ thể, đưa mặt đến gần tai Lý Lập Thành, sau đó dùng sức cắn mạnh một cái, cơn đau khiến hắn run rẩy toàn thân. Bình Nhi bật cười, ngực khẽ cọ xát vào người hắn, ánh mắt mơ hồ quyến rũ.
Lý Lập Thành nhìn cô đầy nghi hoặc, hắn thừa biết với thân hình và tính cách đó Bình Nhi không bao giờ gây sự với ai, hắn thấy Mộng Dao đứng phía sau nhẹ lắc đầu liền hiểu ra mèo nhỏ đang phẫn nộ.
"Cô, cô, cô..." – Mẹ hắn chỉ tay vào mặt Bình Nhi, "... nhà nào mà cưới phải con dâu như cô đúng là thiếu phúc đức, kiếp trước toàn làm chuyện ác."
"Đủ rồi." – Lý Lập Thành gằn giọng khiến ai cũng im bặt, hắn chỉ tay thẳng mặt Trình Hải Yến: "Em nên xem lại thái độ của bản thân đi. Hậu quả như vậy còn nhẹ đó, nếu gặp người khác bây giờ em đã nằm viện rồi.", sau đó nhìn mẹ hắn: "Mẹ đừng có bênh vực mù quáng nữa. Mẹ thừa biết tính cách của Hải Yến như thế nào mà. Con xin phép!". Nói rồi hắn nắm tay Bình Nhi đi thẳng xuống hầm giữ xe, cô ghì chặt lại, cố gỡ bàn tay to lớn của hắn ra khỏi cổ tay mình.
"Buông em ra. Anh buông em ra."
Lý Lập Thành im lặng, mở cửa xe dùng sức đẩy cô ngồi vào ghế phụ lái. Hắn không hề truy cứu sự việc vừa rồi mà nhanh chóng giải thích: "Anh sợ nói ra làm em buồn nên mới nói bận, lúc nãy mẹ anh rất kích động nếu nói em là bạn gái anh càng không được. Anh xin lỗi!"
Bình Nhi vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, tay khoanh trước ngực tỏ ý không hài lòng. Lý Lập Thành khởi động xe, chở cô thẳng về nhà hắn. Hai bên đường trang trí rất nhiều hoa, mọi người đông đúc qua lại, không khí mùa xuân vô cùng náo nhiệt. Đến nơi, hắn bế bổng Bình Nhi vào nhà mặc cho cô giãy giụa. Nhiệt độ buổi tối khá thấp, dự báo thời tiết nói hôm nay là ngày lạnh nhất trong năm.
Lý Lập Thành dùng chân để đóng cửa, hắn ném chìa khoá lên tủ giày ở lối vào, cảm xúc không kiềm chế được. Chiếc chìa khoá trượt trên mặt tủ rơi xuống sàn tạo ra tiếng leng keng.
"Anh thả em xuống. Lý Lập Thành anh có nghe không hả?"
Hắn đặt Bình Nhi xuống ghế sofa, tay nới lỏng thắt lưng: "Không phải em giận anh sao, anh ở đây cho em trừng phạt."
Bình Nhi nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt, hàng mi cong tựa hồ còn dính một chút nước mắt. Lý Lập Thành đau lòng, vốn nên giải thích rõ ràng từ ban đầu. Lúc này trái tim Bình Nhi dần dần bình tĩnh trở lại, ở lối vào có một cái gương soi toàn thân khá to, cô nhìn thấy mái tóc rối bù, cổ áo lệch sang một bên lộ ra dây áo lót màu đen, Lý Lập Thành véo má cô, nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi cục cưng, anh sai rồi. Anh xin lỗi mà."
Bình Nhi đấm vào vai hắn: "Anh còn cười cho được. Anh là đồ lừa đảo."
"Anh lừa em cái gì cơ chứ." – Lý Lập Thành cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ôm cô vào vòng tay rộng. Cơ thể hắn ấm áp, có lẽ thể chất của nam giới không giống nữ giới, cơ thể Bình Nhi luôn lạnh quanh năm, cô dựa vào người hắn, xem hắn như một cái máy sưởi ấm chạy bằng cơm.
"Buông em ra, em không thở nổi."
Lý Lập Thành càng ôm chặt cô hơn: "Em ghen hả?"
"Không có." – Bình Nhi cho rằng câu hỏi của hắn thật nhàm chán, cô thả lỏng cơ thể, đưa mặt đến gần tai Lý Lập Thành, sau đó dùng sức cắn mạnh một cái, cơn đau khiến hắn run rẩy toàn thân. Bình Nhi bật cười, ngực khẽ cọ xát vào người hắn, ánh mắt mơ hồ quyến rũ.