Chương 51: Nhớ mong thành bệnh
Cuối cùng Bình Nhi cũng về nước sau ba mươi ngày ở nước ngoài. Lý Lập Thành hôm nay làm việc như điên, Thiệu Duy ngỡ ngàng, ngơ ngác muốn bật ngửa khi thấy hắn lên cơ quan từ sáu giờ sáng quay cuồng liên tục đến trưa đã giải quyết được phần lớn công việc trong ngày, việc cuối cùng là đi gặp khách hàng. Vừa xong, hắn liền ném những thứ linh tinh cho Thiệu Duy giải quyết, bản thân thì lái xe tốc độ cao đi đến... siêu thị.
Bình Nhi cột lại mái tóc, chuyến bay bị delay do có bão, khi đáp xuống tới nơi thì đồng hồ đã điểm chín giờ tối, cô kéo vali bước ra ngoài định đón một chiếc taxi thì điện thoại reo, màn hình hiển thị hai chữ "Sếp Lý", cô nghe máy, đầu dây bên kia là chất giọng trầm ổn thân quen: "Đằng sau."
Bình Nhi quay đầu lại thấy xe của hắn đang đậu khuất sau một chiếc xe khác, cô nhanh chóng đi tới, Lý Lập Thành mang khẩu trang đen và đội mũ lưỡi trai bước xuống giúp cô để đồ lên, Bình Nhi ngồi vào ghế phụ lái thở phào nhẹ nhõm; "Ôi cuối cùng cũng được hít tở không khí quê hương."
Lý Lập Thành cởi khẩu trang, ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều: "Chẳng phải em thích ở nước ngoài lắm sao?"
Bình Nhi chu môi, đưa một chiếc hộp vuông nhỏ cho hắn: "Tặng anh!"
Lý Lập Thành không đưa tay nhận, chỉ nhìn liếc qua không có một chút phản ứng gì, Bình Nhi đành tự mở hộp thuyết trình về món quà: "Cái này là Socola trắng, em mua trong một cửa hàng rất nổi tiếng, phải đứng đợi rất lâu mới mua được. Anh ăn thử đi."
Bình Nhi trực tiếp lấy một viên nhét vào miệng Lý Lập Thành, hắn đang lái xe không kịp phản ứng, đành ngậm lấy, vị ngọt tan từ từ trong miệng, hình như đã lâu rồi hắn không ăn món gì đó ngọt đến như vậy.
Hắn hỏi cô: "Chuyến đi thế nào?"
Bình Nhi nghiêng người về phía Lý Lập Thành, bắt đầu kể cho hắn nghe về mọi thứ xảy ra trong một tháng vừa qua.
"...Hồi đó cậu ấy béo lắm, bây giờ lên chức quản lý, gầy lại liền đẹp trai."
Lý Lập Thành cau mày hỏi: "Cậu ta độc thân à?"
"Hình như có vợ con rồi."
"Vậy thì được." – Hắn nói một câu không đầu không đuôi, Bình Nhi nghe không hiểu, hỏi lại hắn: "Cái gì được?"
Lý Lập Thành làm ngơ, không nhận được phản hồi từ hắn, Bình Nhi chuyển chủ đề: "Bộ váy này đẹp không, em mua ở trung tâm thương mại, người tư vấn nói trông em giống nữ sinh khi mặc nó."
Lý Lập Thành cười nửa miệng, một tay đặt lên đùi Bình Nhi kéo nhẹ chiếc váy ngắn xuống, tránh để nó xếch lên cao quá, hắn sẽ không kiềm chế được.
"Nữ sinh mặc đồ như em vừa bước vào cổng bảo vệ túm cổ vứt ra ngoài ngay." – Hắn cợt nhả nói.
Bình Nhi bĩu môi, chợt nhớ ra chuyện gì, quay phắt sang hỏi Lý Lập Thành: "Ơ, nhưng mà sao anh biết em về lúc nào mà đón, chuyến bay bị delay cơ mà."
"Đợi" – Hắn thốt ra một từ đơn giản, quá trình ngược lại không đơn giản. Hắn đã đợi ở sân bay gần bốn tiếng đồng hồ, đối với người có quỹ thời gian hạn hẹp như Lý Lập Thành, một phút cũng quý báu như vàng ấy vậy mà hắn chấp nhận đợi cô. Bình Nhi cảm kích vô cùng.
Về đến nhà, không đợi Bình Nhi kịp nói gì, hắn kéo tay cô vào trong, Bình Nhi lo lắng, Lý Lập Thành ba mươi ngày không quan hệ, không phải làm ngay bây giờ chứ?
Nhưng đó là cô nghĩ, thực tế hiện hữu trước mắt là một bàn đầy các món ăn thịnh soạn được trang trí đẹp mắt, có cả rượu vang, nến và hoa.
Bình Nhi bị hắn đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác: "Anh nấu hả?"
Lý Lập Thành gật đầu, tay giữ lấy cổ cô, hôn ngấu nghiến. Dư âm ngọt ngào mang mùi vị socola ngập tràn trong miệng. Bình Nhi choàng tay ôm lấy cổ hắn, thế nhưng cô cảm thấy người hắn nóng hơn so với thông thường, liền đẩy hắn ra, đặt tay lên trán mình để so sánh nhiệt độ. Gương mặt Lý Lập Thành tái nhợt, mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu, cả cơ thể hắn mất thăng bằng đè lên người Bình Nhi.
Bình Nhi cột lại mái tóc, chuyến bay bị delay do có bão, khi đáp xuống tới nơi thì đồng hồ đã điểm chín giờ tối, cô kéo vali bước ra ngoài định đón một chiếc taxi thì điện thoại reo, màn hình hiển thị hai chữ "Sếp Lý", cô nghe máy, đầu dây bên kia là chất giọng trầm ổn thân quen: "Đằng sau."
Bình Nhi quay đầu lại thấy xe của hắn đang đậu khuất sau một chiếc xe khác, cô nhanh chóng đi tới, Lý Lập Thành mang khẩu trang đen và đội mũ lưỡi trai bước xuống giúp cô để đồ lên, Bình Nhi ngồi vào ghế phụ lái thở phào nhẹ nhõm; "Ôi cuối cùng cũng được hít tở không khí quê hương."
Lý Lập Thành cởi khẩu trang, ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều: "Chẳng phải em thích ở nước ngoài lắm sao?"
Bình Nhi chu môi, đưa một chiếc hộp vuông nhỏ cho hắn: "Tặng anh!"
Lý Lập Thành không đưa tay nhận, chỉ nhìn liếc qua không có một chút phản ứng gì, Bình Nhi đành tự mở hộp thuyết trình về món quà: "Cái này là Socola trắng, em mua trong một cửa hàng rất nổi tiếng, phải đứng đợi rất lâu mới mua được. Anh ăn thử đi."
Bình Nhi trực tiếp lấy một viên nhét vào miệng Lý Lập Thành, hắn đang lái xe không kịp phản ứng, đành ngậm lấy, vị ngọt tan từ từ trong miệng, hình như đã lâu rồi hắn không ăn món gì đó ngọt đến như vậy.
Hắn hỏi cô: "Chuyến đi thế nào?"
Bình Nhi nghiêng người về phía Lý Lập Thành, bắt đầu kể cho hắn nghe về mọi thứ xảy ra trong một tháng vừa qua.
"...Hồi đó cậu ấy béo lắm, bây giờ lên chức quản lý, gầy lại liền đẹp trai."
Lý Lập Thành cau mày hỏi: "Cậu ta độc thân à?"
"Hình như có vợ con rồi."
"Vậy thì được." – Hắn nói một câu không đầu không đuôi, Bình Nhi nghe không hiểu, hỏi lại hắn: "Cái gì được?"
Lý Lập Thành làm ngơ, không nhận được phản hồi từ hắn, Bình Nhi chuyển chủ đề: "Bộ váy này đẹp không, em mua ở trung tâm thương mại, người tư vấn nói trông em giống nữ sinh khi mặc nó."
Lý Lập Thành cười nửa miệng, một tay đặt lên đùi Bình Nhi kéo nhẹ chiếc váy ngắn xuống, tránh để nó xếch lên cao quá, hắn sẽ không kiềm chế được.
"Nữ sinh mặc đồ như em vừa bước vào cổng bảo vệ túm cổ vứt ra ngoài ngay." – Hắn cợt nhả nói.
Bình Nhi bĩu môi, chợt nhớ ra chuyện gì, quay phắt sang hỏi Lý Lập Thành: "Ơ, nhưng mà sao anh biết em về lúc nào mà đón, chuyến bay bị delay cơ mà."
"Đợi" – Hắn thốt ra một từ đơn giản, quá trình ngược lại không đơn giản. Hắn đã đợi ở sân bay gần bốn tiếng đồng hồ, đối với người có quỹ thời gian hạn hẹp như Lý Lập Thành, một phút cũng quý báu như vàng ấy vậy mà hắn chấp nhận đợi cô. Bình Nhi cảm kích vô cùng.
Về đến nhà, không đợi Bình Nhi kịp nói gì, hắn kéo tay cô vào trong, Bình Nhi lo lắng, Lý Lập Thành ba mươi ngày không quan hệ, không phải làm ngay bây giờ chứ?
Nhưng đó là cô nghĩ, thực tế hiện hữu trước mắt là một bàn đầy các món ăn thịnh soạn được trang trí đẹp mắt, có cả rượu vang, nến và hoa.
Bình Nhi bị hắn đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác: "Anh nấu hả?"
Lý Lập Thành gật đầu, tay giữ lấy cổ cô, hôn ngấu nghiến. Dư âm ngọt ngào mang mùi vị socola ngập tràn trong miệng. Bình Nhi choàng tay ôm lấy cổ hắn, thế nhưng cô cảm thấy người hắn nóng hơn so với thông thường, liền đẩy hắn ra, đặt tay lên trán mình để so sánh nhiệt độ. Gương mặt Lý Lập Thành tái nhợt, mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu, cả cơ thể hắn mất thăng bằng đè lên người Bình Nhi.