Chương 57: Phát hiện (3)
Nghe đến cái họ "Trương", Bình Nhi nổi da gà đầy người. Cô bực bội dậm chân:
"Ba ơi, con đã nói với ba rồi. Anh ta không phải bạn trai con, tại anh ta mà con với Lý Lập Thành mới chia tay đó."
Ba cô chẳng phản ứng gì, ôm lấy cô vào lòng, xoa đầu nhẹ nhàng: "Nhi Nhi, từ nhỏ con không có mẹ, thiệt thòi cho con. Đối với ba, Tiểu Trương hay Tiểu Lý đều được, có tiền hay không đều được, chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc, là ba yên lòng rồi."
Bình Nhi thoáng chốc thấy bản thân thật vô tâm, cô ôm lấy tấm lưng mập mạp và ấm áp của ba, nức nở: "Con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa, con muốn sống với ba cả đời có được không."
Ông búng tay lên trán cô mắng: "Đứa con gái ngốc này, sao có thể như vậy? Ba mà không còn thì ai bảo vệ con, lỡ như có người ức hiếp con thì sao, không được không được."
"Nếu ba không còn, thì con dứt khoát đi theo ba!" – Bình Nhi như đứa trẻ vùi vào ngực ông.
Nửa đêm, Bình Nhi ngủ quên trên ghế sau khi gửi email xin nghỉ phép một tuần cho Lý Lập Thành. Ba cô nhẹ nhàng đắp chăn, rồi chậm rãi bước ra vườn, bấm số gọi Trương Gia Ngôn.
Đến thời điểm này anh vẫn chưa hay sự việc gì đã xảy ra, chỉ khi nghe ba Bình Nhi nói mới biết: "Tiểu Trương, tôi là ba của Bình Nhi...", không đợi anh kịp nói gì ông đã tiếp tục:
"Tôi cũng rất quý cậu, cảm ơn cậu đã quan tâm con gái tôi, nhưng mà... Nhi Nhi nó thật lòng không có thích cậu. Cậu hãy tìm đối tượng khác phù hợp với cậu hơn đi nhé, đừng làm phiền nó nữa!"
Trương Gia Ngôn chỉ vâng dạ, và cúp máy. Anh cũng biết Bình Nhi không thích mình, nhưng để chính ba cô kiên quyết từ chối thì thật hết cách.
Ba Bình Nhi lại tiếp tục gọi vào một số khác, sau mấy hồi chuông, giọng nói khàn khàn bên đầu dây vang lên: "Alo cháu nghe."
"Tiểu Lý đang uống rượu sao?"
Lý Lập Thành nhìn chai rượu vang trong tay, sóng sánh một thứ nước giải sầu mà khi buồn ai cũng khao khát. Hắn đặt xuống bàn, trả lời: "Vâng"
"Hôm nay Nhi Nhi bỗng dưng chạy về nhà, khóc lóc inh ỏi một trận. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lý Lập Thành im lặng, tay quệt giọt nước trong suốt đang lăn trên má. Ba Bình Nhi nói tiếp:
"Mặc dù không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì. Cháu không tin Nhi Nhi cũng được nhưng phải tin tưởng bản thân mình. Chưa đầy ba mươi mà ở vị trí đó, bác nghĩ cháu không phải người ngốc, hãy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định nhé."
Lý Lập Thành chưa từng yêu một ai sâu sắc như Bình Nhi, cô là ánh mặt trời của hắn. Thử tưởng tượng xem một ngày không có mặt trời sẽ như thế nào. Có phải rất u tối và tĩnh mịch không?
Hắn nhắm mắt uống một hơi cạn chai, tay mở máy tính bắt đầu làm việc. Chỉ có công việc mới khiến hắn quên đi những chuyện đau buồn.
...
Lý Lập Thành vùi đầu vào các dự án liên tục, tuy nhiên cảm xúc rất khác thường. Suốt mấy ngày không la không mắng nhân viên, ai làm sai thì hắn chỉ ném hồ sơ, âm điệu không cao không thấp: "Làm lại."
Thiệu Duy biết tại sao hắn lại như vậy nhưng không ý kiến gì, chỉ tập trung làm việc. Nhân sự cảm thấy lo lắng khôn nguôi, đáng lẽ Lý Lập Thành nên dữ dội như mọi khi thì mọi người mới thoải mái. Tần Tiếu lo liệu luôn phần việc của Bình Nhi, đầu tắt mặt tối. Trong cuộc họp ngắn vào buổi trưa, Lý Lập Thành trầm lặng, tổng kết các dự án, và kèm theo một câu: "Vất vả rồi". Làm ai nghe thấy cũng nổi hết da gà.
Hai mắt hắn thâm quầng, tròng mắt nổi tia máu vì thiếu ngủ, khí sắc cực kỳ tệ, nhân sự đồn Lý tổng bị bệnh nặng, trông như ác ma sắp lìa xa trần thế.
"Ba ơi, con đã nói với ba rồi. Anh ta không phải bạn trai con, tại anh ta mà con với Lý Lập Thành mới chia tay đó."
Ba cô chẳng phản ứng gì, ôm lấy cô vào lòng, xoa đầu nhẹ nhàng: "Nhi Nhi, từ nhỏ con không có mẹ, thiệt thòi cho con. Đối với ba, Tiểu Trương hay Tiểu Lý đều được, có tiền hay không đều được, chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc, là ba yên lòng rồi."
Bình Nhi thoáng chốc thấy bản thân thật vô tâm, cô ôm lấy tấm lưng mập mạp và ấm áp của ba, nức nở: "Con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa, con muốn sống với ba cả đời có được không."
Ông búng tay lên trán cô mắng: "Đứa con gái ngốc này, sao có thể như vậy? Ba mà không còn thì ai bảo vệ con, lỡ như có người ức hiếp con thì sao, không được không được."
"Nếu ba không còn, thì con dứt khoát đi theo ba!" – Bình Nhi như đứa trẻ vùi vào ngực ông.
Nửa đêm, Bình Nhi ngủ quên trên ghế sau khi gửi email xin nghỉ phép một tuần cho Lý Lập Thành. Ba cô nhẹ nhàng đắp chăn, rồi chậm rãi bước ra vườn, bấm số gọi Trương Gia Ngôn.
Đến thời điểm này anh vẫn chưa hay sự việc gì đã xảy ra, chỉ khi nghe ba Bình Nhi nói mới biết: "Tiểu Trương, tôi là ba của Bình Nhi...", không đợi anh kịp nói gì ông đã tiếp tục:
"Tôi cũng rất quý cậu, cảm ơn cậu đã quan tâm con gái tôi, nhưng mà... Nhi Nhi nó thật lòng không có thích cậu. Cậu hãy tìm đối tượng khác phù hợp với cậu hơn đi nhé, đừng làm phiền nó nữa!"
Trương Gia Ngôn chỉ vâng dạ, và cúp máy. Anh cũng biết Bình Nhi không thích mình, nhưng để chính ba cô kiên quyết từ chối thì thật hết cách.
Ba Bình Nhi lại tiếp tục gọi vào một số khác, sau mấy hồi chuông, giọng nói khàn khàn bên đầu dây vang lên: "Alo cháu nghe."
"Tiểu Lý đang uống rượu sao?"
Lý Lập Thành nhìn chai rượu vang trong tay, sóng sánh một thứ nước giải sầu mà khi buồn ai cũng khao khát. Hắn đặt xuống bàn, trả lời: "Vâng"
"Hôm nay Nhi Nhi bỗng dưng chạy về nhà, khóc lóc inh ỏi một trận. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lý Lập Thành im lặng, tay quệt giọt nước trong suốt đang lăn trên má. Ba Bình Nhi nói tiếp:
"Mặc dù không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì. Cháu không tin Nhi Nhi cũng được nhưng phải tin tưởng bản thân mình. Chưa đầy ba mươi mà ở vị trí đó, bác nghĩ cháu không phải người ngốc, hãy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định nhé."
Lý Lập Thành chưa từng yêu một ai sâu sắc như Bình Nhi, cô là ánh mặt trời của hắn. Thử tưởng tượng xem một ngày không có mặt trời sẽ như thế nào. Có phải rất u tối và tĩnh mịch không?
Hắn nhắm mắt uống một hơi cạn chai, tay mở máy tính bắt đầu làm việc. Chỉ có công việc mới khiến hắn quên đi những chuyện đau buồn.
...
Lý Lập Thành vùi đầu vào các dự án liên tục, tuy nhiên cảm xúc rất khác thường. Suốt mấy ngày không la không mắng nhân viên, ai làm sai thì hắn chỉ ném hồ sơ, âm điệu không cao không thấp: "Làm lại."
Thiệu Duy biết tại sao hắn lại như vậy nhưng không ý kiến gì, chỉ tập trung làm việc. Nhân sự cảm thấy lo lắng khôn nguôi, đáng lẽ Lý Lập Thành nên dữ dội như mọi khi thì mọi người mới thoải mái. Tần Tiếu lo liệu luôn phần việc của Bình Nhi, đầu tắt mặt tối. Trong cuộc họp ngắn vào buổi trưa, Lý Lập Thành trầm lặng, tổng kết các dự án, và kèm theo một câu: "Vất vả rồi". Làm ai nghe thấy cũng nổi hết da gà.
Hai mắt hắn thâm quầng, tròng mắt nổi tia máu vì thiếu ngủ, khí sắc cực kỳ tệ, nhân sự đồn Lý tổng bị bệnh nặng, trông như ác ma sắp lìa xa trần thế.