Chương : 16
“Chúng, chúng, chúng ta làm gì bây giờ?”
Dư Bắc hoảng hốt như bị người ta bắt gian tại trận.
“Sao em phải chột dạ? Bọn mình có làm gì trong này đâu, rách qυầи ɭót thôi mà.”
Mồm Cố Diệc Minh cứ oang oang.
Giờ đã hiểu tôi chột dạ cái gì chưa?
Sao anh không cầm loa mà gào luôn?
“Mặc quần áo vào rồi đi mau…”
Chỗ này không thể ở lại lâu.
Nhưng Dư Bắc đi thế nào khi qυầи ɭót còn chẳng có?
Dư Bắc chuẩn bị mặc quần, song Cố Diệc Minh vẫn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt không suy suyển tí nào.
Thẳng thật sự.
“Anh quay mặt đi.”
“Tại sao?”
Anh không hiểu à? Vẫn cho rằng mình có quyền nhìn đàng hoàng phải không?
“Em cởi quần đây.”
“Cởi đi.” Cố Diệc Minh chợt nghĩ đến điều gì đó, bảo: “Ờm, anh biết rồi. Anh không gay, em sợ gì? Nhanh cái tay lên, đừng lề mề nữa.”
Lẽ nào cứ trai thẳng là có thể nhìn ngắm, sờ mó nhau?
Đây là chuyện trai thẳng nên làm hả?
“Anh xoay người đi một tí!”
“Rồi rồi, hai lạng thịt dưới háng em làm như báu bở lắm ấy. Anh không ham, còn chẳng to bằng anh.”
Cố Diệc Minh quay lưng lại, Dư Bắc vội vội vàng vàng cởi quần, thay đồ.
“Ế?”
Tiếng Cố Diệc Minh vang lên đằng sau.
“Út Cưng, anh không biết ʍôиɠ em trắng thế đâu.”
Làm gì có ʍôиɠ ai đen hả?
Không đúng…
Anh không ham đằng trước mà lại dòm ngó ʍôиɠ em là sao?
Lần đầu tiên thấy ʍôиɠ mình gặp nguy hiểm.
Cũng không đúng…
“Em bảo anh quay đi cơ mà?”
“Ừ, anh ‘xoay người đi một tí’ rồi.”
“…”
“Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, đưa qυầи ɭót đây cho anh.”
Biến thái!
Nói vậy người ta không nghĩ bậy mà được à?
“Anh đòi qυầи ɭót của em làm gì?” Dư Bắc sửng sốt.
“Anh mang ra ngoài cho, vứt ở đây để người khác nhìn thấy chẳng hay ho tí nào.”
Dư Bắc thiếu điều suy sụp tinh thần vì anh, ngượng ngùng đáp: “Không… Không cần, tự em cầm. Bẩn lắm…”
“Linh tinh, em không bẩn. Nếu em bẩn thì trêи thế giới này chẳng còn ai sạch sẽ nữa.”
Cảm động quá…
Suýt bật khóc luôn á.
Dư Bắc đưa qυầи ɭót cho anh, nhanh chóng mặc quần dài vào, như thể chậm một giây thôi là sẽ bị xâm phạm.
Mặt mũi đầu tóc sạch sẽ gọn gàng, quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng thay đồ, không có dấu vết bị chà đạp thì mọi người chẳng nghi ngờ đâu nhỉ?
Tiểu Bạch thấy hai người họ đi ra, mắt sáng lên.
“Nhanh thế ạ?”
Nhanh cái gì?
Cậu ta đang nghi ngờ ai?
Nhưng Dư Bắc chẳng còn mặt mũi nào để hỏi, cậu ba chân bốn cẳng chạy trốn, hận không thể đạp mây cưỡi gió mà đi.
“Tiểu Bạch, giúp tôi thu dọn phòng thay đồ nhé, không cẩn thận làm bừa bộn hết cả rồi.” Cố Diệc Minh theo sau Dư Bắc, dặn dò.
“Vâng ạ!”
Tiểu Bạch và một trợ lý khác đi vào phòng thay đồ.
“Wow, bãi chiến trường ngổn ngang, mạnh dữ.”
“Tôi nghe thấy tổng giám đốc Cố bảo rách cả qυầи ɭót í…”
Thằng nhóc chết tiệt, sau này phải tát cho toè mỏ mới được.
Tẩu thoát khỏi trường quay, Dư Bắc chui tọt vào trong xe rồi mới bình tĩnh lại. Cố Diệc Minh đủng đỉnh bước ra, ngồi xuống ghế lái.
“Cái kia… anh đã vứt chưa?”
“Ừm.”
“Đi mau, đi mau.”
Dư Bắc giục giã, cậu chẳng còn mặt mũi ở đây thêm một giây nào.
Xe lăn bánh, phóng trêи đường. Những cơn gió mát thổi vù vù, vô cùng dễ chịu.
Nhưng đũng quần bị gió lùa… Chim lạnh, trứng cũng lạnh.
Dư Bắc không quen thả rông, cậu cứ vặn vẹo mãi trêи ghế, vẫn thấy không thoải mái.
“Cố Diệc Minh, em cởi giày được chứ?”
Cố Diệc Minh liếc cậu kiểu “Thế thôi mà cũng phải hỏi à?”.
“Cởi đi, làm gì có người ngoài, xe của tụi mình.”
Cố Diệc Minh ngừng lại rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ em thối chân?”
“Chân anh mới thối ấy. Chân em hơi bị thơm, ngửi thử không?”
“Em tự ngửi đi.”
Dư Bắc bực lắm, cáu kỉnh quẳng giày đi, co hai chân lên, ngồi chễm chệ như trêи sofa nhà mình.
Quả nhiên sau khi đè ống quần xuống, gió đã không lùa vào háng nữa.
Dư Bắc bỗng dưng muốn trêu Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh, mấy hôm nay anh không bình thường nhở?”
“Gì cơ?”
“Anh quan tâm em quá mức.”
Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh, quan sát xem anh có chột dạ không.
Đáng tiếc, chỉ thấy một sự đẹp trai không hề nhẹ.
Đàn ông lúc lái xe đẹp trai thế nhỉ…
“Tại em muốn ra ngoài chơi bời lêu lổng chứ sao nữa?”
“Em muốn làm việc, kiếm tiền.”
Cứ nói chơi bời lêu lổng khó nghe vậy?
Cùng lắm là đùa chút thôi.
Cố Diệc Minh phì cười: “Em tham gia dăm ba cái hoạt động, kiếm được bao nhiêu?”
Nhắc tới chuyện đó, Dư Bắc chỉ biết ấm ức trong bụng, hoặc là nói cậu không có tư cách để nổi giận.
“Ít nhất cũng phải nộp được tiền thuê nhà. Nếu không sau này em già, anh nuôi em chắc?”
Cố Diệc Minh phản bác: “Nuôi thì nuôi, nuôi em đáng bao nhiêu đâu.”
Đệt…
Vừa vui vừa chạnh lòng.
Anh ấy làm cách nào mà được vậy?
“Đấy là tiền của anh.”
Dư Bắc thấy chua xót, đâu biết trước tương lai Cố Diệc Minh sẽ lấy ai làm vợ, có còn nuôi cậu nữa không?
Bao nhiêu tiền như thế!
Tiếc quá…
Dư Bắc bỗng cảm thấy bản thân trở nên sâu sắc hơn. Câu không những thèm khát cơ thể Cố Diệc Minh mà còn dòm ngó tài sản của anh.
“Chẹp…” Cố Diệc Minh bực mình bảo: “Tiền của anh không phải là tiền của em à? Út Cưng, anh không thích em nói vậy đâu. Chúng ta phân chia ranh giới rõ ràng thế để làm gì? Tiền em, tiền anh cái gì? Cấm em nói vậy nữa.”
“…”
Má ôi.
Trái tim Dư Bắc rung rinh.
Tiền, chính là lời tỏ tình tuyệt vời nhất.
Các chị em, đây là bài học cuộc sống của nhà triết học, nhà tư tưởng vĩ đại Dư Bắc, coi nó như kim chỉ nam cũng chẳng hề quá đáng đâu.
Nhớ chưa nà?
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Vì thế nên em mới thậm thụt với Uông Gia Thuỵ hả?”
“Thậm thụt cái gì? Một năm gã đầu tư mấy bộ phim điện ảnh liền, đối tác lý tưởng đấy.”
Cố Diệc Minh cười khẩy: “Hừ.”
Hừ?!
Hừ cái gì?
“Trêu đùa ong bướm.” Chắc Cố Diệc Minh thấy mình dùng từ rất chuẩn, bèn bồi thêm một câu: “Đúng, trêu đùa ong bướm.”
“Đấy là sức hấp dẫn của em, nam nữ không tha.” Dư Bắc hơi đắc ý đáp. “Nói gì vậy? Em nở rộ, ong bướm tự tìm đến. Anh thấy chưa? Em nở quá long lanh, lấp lánh, kiêu sa luôn.”
“Hahaha.” Cố Diệc Minh bật cười. “Em thu hút mấy con ngài còn đỡ, chứ sao lại trúng loại ruồi nhặng như Uông Gia Thuỵ?”
Dư Bắc đanh mặt: “Anh mới là đống cứt.”
“Anh nghĩ rồi, tại dạo gần đây anh bận chuyện bên ngoài quá, không quan tâm tới em.”
Nói thế còn nghe được.
Trước kia anh coi nhà như cái nhà chứa ấy, muốn đến thì đến, muốn đi là đi, sướиɠ xong xách ʍôиɠ chuồn.
Giờ lương tâm trỗi dậy, cải tà quy chính rồi hả?
“Nhưng không chịu nổi sự cô đơn, định ra ngoài chơi bậy chơi bạ thì vẫn phải phạt. Về nhà anh sẽ thao luyện em.”
Dư Bắc thất vọng vô cùng.
Thừa một từ.
Từ “luyện” đáng ghét, muốn xoá nó khỏi từ điển luôn.
Chính thức tuyên bố, giai đoạn một của kế hoạch chạy trốn Cố Diệc Minh thất bại.
Đổi lại là Cố Diệc Minh dính mình như sam.
Cũng chẳng biết là tốt hay xấu.
Song chiến thuật vẫn rất thành công, ít nhất đã khiến Cố Diệc Minh coi trọng mình hơn.
Nào, mời nhào zô! Cứ mờ ám đi! Còn nhiều thời gian lắm!
Dư Bắc hoảng hốt như bị người ta bắt gian tại trận.
“Sao em phải chột dạ? Bọn mình có làm gì trong này đâu, rách qυầи ɭót thôi mà.”
Mồm Cố Diệc Minh cứ oang oang.
Giờ đã hiểu tôi chột dạ cái gì chưa?
Sao anh không cầm loa mà gào luôn?
“Mặc quần áo vào rồi đi mau…”
Chỗ này không thể ở lại lâu.
Nhưng Dư Bắc đi thế nào khi qυầи ɭót còn chẳng có?
Dư Bắc chuẩn bị mặc quần, song Cố Diệc Minh vẫn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt không suy suyển tí nào.
Thẳng thật sự.
“Anh quay mặt đi.”
“Tại sao?”
Anh không hiểu à? Vẫn cho rằng mình có quyền nhìn đàng hoàng phải không?
“Em cởi quần đây.”
“Cởi đi.” Cố Diệc Minh chợt nghĩ đến điều gì đó, bảo: “Ờm, anh biết rồi. Anh không gay, em sợ gì? Nhanh cái tay lên, đừng lề mề nữa.”
Lẽ nào cứ trai thẳng là có thể nhìn ngắm, sờ mó nhau?
Đây là chuyện trai thẳng nên làm hả?
“Anh xoay người đi một tí!”
“Rồi rồi, hai lạng thịt dưới háng em làm như báu bở lắm ấy. Anh không ham, còn chẳng to bằng anh.”
Cố Diệc Minh quay lưng lại, Dư Bắc vội vội vàng vàng cởi quần, thay đồ.
“Ế?”
Tiếng Cố Diệc Minh vang lên đằng sau.
“Út Cưng, anh không biết ʍôиɠ em trắng thế đâu.”
Làm gì có ʍôиɠ ai đen hả?
Không đúng…
Anh không ham đằng trước mà lại dòm ngó ʍôиɠ em là sao?
Lần đầu tiên thấy ʍôиɠ mình gặp nguy hiểm.
Cũng không đúng…
“Em bảo anh quay đi cơ mà?”
“Ừ, anh ‘xoay người đi một tí’ rồi.”
“…”
“Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, đưa qυầи ɭót đây cho anh.”
Biến thái!
Nói vậy người ta không nghĩ bậy mà được à?
“Anh đòi qυầи ɭót của em làm gì?” Dư Bắc sửng sốt.
“Anh mang ra ngoài cho, vứt ở đây để người khác nhìn thấy chẳng hay ho tí nào.”
Dư Bắc thiếu điều suy sụp tinh thần vì anh, ngượng ngùng đáp: “Không… Không cần, tự em cầm. Bẩn lắm…”
“Linh tinh, em không bẩn. Nếu em bẩn thì trêи thế giới này chẳng còn ai sạch sẽ nữa.”
Cảm động quá…
Suýt bật khóc luôn á.
Dư Bắc đưa qυầи ɭót cho anh, nhanh chóng mặc quần dài vào, như thể chậm một giây thôi là sẽ bị xâm phạm.
Mặt mũi đầu tóc sạch sẽ gọn gàng, quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng thay đồ, không có dấu vết bị chà đạp thì mọi người chẳng nghi ngờ đâu nhỉ?
Tiểu Bạch thấy hai người họ đi ra, mắt sáng lên.
“Nhanh thế ạ?”
Nhanh cái gì?
Cậu ta đang nghi ngờ ai?
Nhưng Dư Bắc chẳng còn mặt mũi nào để hỏi, cậu ba chân bốn cẳng chạy trốn, hận không thể đạp mây cưỡi gió mà đi.
“Tiểu Bạch, giúp tôi thu dọn phòng thay đồ nhé, không cẩn thận làm bừa bộn hết cả rồi.” Cố Diệc Minh theo sau Dư Bắc, dặn dò.
“Vâng ạ!”
Tiểu Bạch và một trợ lý khác đi vào phòng thay đồ.
“Wow, bãi chiến trường ngổn ngang, mạnh dữ.”
“Tôi nghe thấy tổng giám đốc Cố bảo rách cả qυầи ɭót í…”
Thằng nhóc chết tiệt, sau này phải tát cho toè mỏ mới được.
Tẩu thoát khỏi trường quay, Dư Bắc chui tọt vào trong xe rồi mới bình tĩnh lại. Cố Diệc Minh đủng đỉnh bước ra, ngồi xuống ghế lái.
“Cái kia… anh đã vứt chưa?”
“Ừm.”
“Đi mau, đi mau.”
Dư Bắc giục giã, cậu chẳng còn mặt mũi ở đây thêm một giây nào.
Xe lăn bánh, phóng trêи đường. Những cơn gió mát thổi vù vù, vô cùng dễ chịu.
Nhưng đũng quần bị gió lùa… Chim lạnh, trứng cũng lạnh.
Dư Bắc không quen thả rông, cậu cứ vặn vẹo mãi trêи ghế, vẫn thấy không thoải mái.
“Cố Diệc Minh, em cởi giày được chứ?”
Cố Diệc Minh liếc cậu kiểu “Thế thôi mà cũng phải hỏi à?”.
“Cởi đi, làm gì có người ngoài, xe của tụi mình.”
Cố Diệc Minh ngừng lại rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ em thối chân?”
“Chân anh mới thối ấy. Chân em hơi bị thơm, ngửi thử không?”
“Em tự ngửi đi.”
Dư Bắc bực lắm, cáu kỉnh quẳng giày đi, co hai chân lên, ngồi chễm chệ như trêи sofa nhà mình.
Quả nhiên sau khi đè ống quần xuống, gió đã không lùa vào háng nữa.
Dư Bắc bỗng dưng muốn trêu Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh, mấy hôm nay anh không bình thường nhở?”
“Gì cơ?”
“Anh quan tâm em quá mức.”
Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh, quan sát xem anh có chột dạ không.
Đáng tiếc, chỉ thấy một sự đẹp trai không hề nhẹ.
Đàn ông lúc lái xe đẹp trai thế nhỉ…
“Tại em muốn ra ngoài chơi bời lêu lổng chứ sao nữa?”
“Em muốn làm việc, kiếm tiền.”
Cứ nói chơi bời lêu lổng khó nghe vậy?
Cùng lắm là đùa chút thôi.
Cố Diệc Minh phì cười: “Em tham gia dăm ba cái hoạt động, kiếm được bao nhiêu?”
Nhắc tới chuyện đó, Dư Bắc chỉ biết ấm ức trong bụng, hoặc là nói cậu không có tư cách để nổi giận.
“Ít nhất cũng phải nộp được tiền thuê nhà. Nếu không sau này em già, anh nuôi em chắc?”
Cố Diệc Minh phản bác: “Nuôi thì nuôi, nuôi em đáng bao nhiêu đâu.”
Đệt…
Vừa vui vừa chạnh lòng.
Anh ấy làm cách nào mà được vậy?
“Đấy là tiền của anh.”
Dư Bắc thấy chua xót, đâu biết trước tương lai Cố Diệc Minh sẽ lấy ai làm vợ, có còn nuôi cậu nữa không?
Bao nhiêu tiền như thế!
Tiếc quá…
Dư Bắc bỗng cảm thấy bản thân trở nên sâu sắc hơn. Câu không những thèm khát cơ thể Cố Diệc Minh mà còn dòm ngó tài sản của anh.
“Chẹp…” Cố Diệc Minh bực mình bảo: “Tiền của anh không phải là tiền của em à? Út Cưng, anh không thích em nói vậy đâu. Chúng ta phân chia ranh giới rõ ràng thế để làm gì? Tiền em, tiền anh cái gì? Cấm em nói vậy nữa.”
“…”
Má ôi.
Trái tim Dư Bắc rung rinh.
Tiền, chính là lời tỏ tình tuyệt vời nhất.
Các chị em, đây là bài học cuộc sống của nhà triết học, nhà tư tưởng vĩ đại Dư Bắc, coi nó như kim chỉ nam cũng chẳng hề quá đáng đâu.
Nhớ chưa nà?
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Vì thế nên em mới thậm thụt với Uông Gia Thuỵ hả?”
“Thậm thụt cái gì? Một năm gã đầu tư mấy bộ phim điện ảnh liền, đối tác lý tưởng đấy.”
Cố Diệc Minh cười khẩy: “Hừ.”
Hừ?!
Hừ cái gì?
“Trêu đùa ong bướm.” Chắc Cố Diệc Minh thấy mình dùng từ rất chuẩn, bèn bồi thêm một câu: “Đúng, trêu đùa ong bướm.”
“Đấy là sức hấp dẫn của em, nam nữ không tha.” Dư Bắc hơi đắc ý đáp. “Nói gì vậy? Em nở rộ, ong bướm tự tìm đến. Anh thấy chưa? Em nở quá long lanh, lấp lánh, kiêu sa luôn.”
“Hahaha.” Cố Diệc Minh bật cười. “Em thu hút mấy con ngài còn đỡ, chứ sao lại trúng loại ruồi nhặng như Uông Gia Thuỵ?”
Dư Bắc đanh mặt: “Anh mới là đống cứt.”
“Anh nghĩ rồi, tại dạo gần đây anh bận chuyện bên ngoài quá, không quan tâm tới em.”
Nói thế còn nghe được.
Trước kia anh coi nhà như cái nhà chứa ấy, muốn đến thì đến, muốn đi là đi, sướиɠ xong xách ʍôиɠ chuồn.
Giờ lương tâm trỗi dậy, cải tà quy chính rồi hả?
“Nhưng không chịu nổi sự cô đơn, định ra ngoài chơi bậy chơi bạ thì vẫn phải phạt. Về nhà anh sẽ thao luyện em.”
Dư Bắc thất vọng vô cùng.
Thừa một từ.
Từ “luyện” đáng ghét, muốn xoá nó khỏi từ điển luôn.
Chính thức tuyên bố, giai đoạn một của kế hoạch chạy trốn Cố Diệc Minh thất bại.
Đổi lại là Cố Diệc Minh dính mình như sam.
Cũng chẳng biết là tốt hay xấu.
Song chiến thuật vẫn rất thành công, ít nhất đã khiến Cố Diệc Minh coi trọng mình hơn.
Nào, mời nhào zô! Cứ mờ ám đi! Còn nhiều thời gian lắm!