Chương 16: Nịnh nọt
Quý Sở Yến như cười như không mà nhìn Tô 'Điềm, cũng không nói thêm gì nữa.
“Gọi món ăn đi.”
Anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ, tủy tiện gọi vài món rồi đưa thực đơn cho Tô Điềm: "Em muốn ăn gì?"
Tô Điềm lắc đầu.
So với chuyện ăn cơm thì cô càng quan tâm đến câu Quý Sở Yến nói “Lần sau” là có ý gì.
Dù sao thì có một người bạn tình hợp mắt hợp gu như anh, hình như... cũng không tệ lắm?
'Vấn đề này cứ lượn qua lượn lại trong đầu Tô 'Điềm, thế là suốt cả một bữa cơm mà cô đều không yên lòng.
Sau khi ăn xong, Quý Sở Yến chậm rãi căm khăn lau tay, nhìn về phía Tô Điềm.
“Em lái xe đến đây à?”
"A?" Tô Điềm lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt mông lung khẽ chớp chớp: “A... Tài xế đưa em tới
“Vậy để anh đưa em về”
Tô Điềm ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
...
Mãi đến khi ngồi lên ghế lái trên xe của anh, Tô Điềm vẫn còn mơ màng
“Em sống ở đâu?" Quý Sở Yến ngồi trên ghế lái lên tiếng hỏi.
“Tiểu khu Thự Cảnh.”
Sau khi báo địa chỉ xong, Tô Điềm cảm thấy như. mình đang sai sử anh giống như tài xế, thế là lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn.
Quý Sở Yến nghe thấy thì khẽ mỉm cười, vững vàng đánh tay lái, đưa cô về nhà.
Suốt dọc đường hai người không nói câu nào cả, xe anh rẽ vào tiểu khu.
Đến khi chuẩn bị lái xe đến trước cửa nhà Tô 'Điềm, cô đột nhiên cúi gầm mặt xuống, giống như là một tên trộm vậy.
“Anh dừng ở chỗ này đi” Tô Điềm thấp giọng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, mang theo vài phần nịnh nọt.
Lúc này, vừa vặn có một chiếc xe lướt qua xe của bọn họ.
Quý Sở Yến hiểu ra, nhanh chóng dừng xe ở ven đường, nhìn cô vẫn trốn chui trốn lủi thì không nhịn được cười: “Trốn ai thế? Xe đã lái qua rồi.”
Tô Điềm nắm chặt dây an toàn, ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên là chiếc xe kia đã lái đi xa rồi, mất hút ở khúc cua.
Cô ngồi dậy vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “May quá..."
Đó là chiếc xe yêu giấu của mẹ cô- Phương Tử Như. Bà ra ngoài giờ này chắc là lại có hẹn đi uống trà chiều với hội chị em bạn dì.
“Gọi món ăn đi.”
Anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ, tủy tiện gọi vài món rồi đưa thực đơn cho Tô Điềm: "Em muốn ăn gì?"
Tô Điềm lắc đầu.
So với chuyện ăn cơm thì cô càng quan tâm đến câu Quý Sở Yến nói “Lần sau” là có ý gì.
Dù sao thì có một người bạn tình hợp mắt hợp gu như anh, hình như... cũng không tệ lắm?
'Vấn đề này cứ lượn qua lượn lại trong đầu Tô 'Điềm, thế là suốt cả một bữa cơm mà cô đều không yên lòng.
Sau khi ăn xong, Quý Sở Yến chậm rãi căm khăn lau tay, nhìn về phía Tô Điềm.
“Em lái xe đến đây à?”
"A?" Tô Điềm lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt mông lung khẽ chớp chớp: “A... Tài xế đưa em tới
“Vậy để anh đưa em về”
Tô Điềm ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
...
Mãi đến khi ngồi lên ghế lái trên xe của anh, Tô Điềm vẫn còn mơ màng
“Em sống ở đâu?" Quý Sở Yến ngồi trên ghế lái lên tiếng hỏi.
“Tiểu khu Thự Cảnh.”
Sau khi báo địa chỉ xong, Tô Điềm cảm thấy như. mình đang sai sử anh giống như tài xế, thế là lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn.
Quý Sở Yến nghe thấy thì khẽ mỉm cười, vững vàng đánh tay lái, đưa cô về nhà.
Suốt dọc đường hai người không nói câu nào cả, xe anh rẽ vào tiểu khu.
Đến khi chuẩn bị lái xe đến trước cửa nhà Tô 'Điềm, cô đột nhiên cúi gầm mặt xuống, giống như là một tên trộm vậy.
“Anh dừng ở chỗ này đi” Tô Điềm thấp giọng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, mang theo vài phần nịnh nọt.
Lúc này, vừa vặn có một chiếc xe lướt qua xe của bọn họ.
Quý Sở Yến hiểu ra, nhanh chóng dừng xe ở ven đường, nhìn cô vẫn trốn chui trốn lủi thì không nhịn được cười: “Trốn ai thế? Xe đã lái qua rồi.”
Tô Điềm nắm chặt dây an toàn, ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên là chiếc xe kia đã lái đi xa rồi, mất hút ở khúc cua.
Cô ngồi dậy vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “May quá..."
Đó là chiếc xe yêu giấu của mẹ cô- Phương Tử Như. Bà ra ngoài giờ này chắc là lại có hẹn đi uống trà chiều với hội chị em bạn dì.