Chương 29: Về nhà
Kỳ nghỉ hè đáng mong đợi cuối cùng cũng tới...
Nhan Đình đã trở về quê cách đây mấy hôm làm Hướng San cũng bất giác cảm thấy nhớ nhà...
Hướng San đang có ý định chuyển đồ về nhà bồi ba Chí Tôn, dì Lại Hoa cùng Tư Minh.
Tối đó cô quyết định nói chuyện này với Lục Cảnh Quân luôn...
Vốn nghĩ rằng sẽ dễ dàng được phê duyệt và thông qua, vậy mà Hướng San nào ngờ, Lục Cảnh Quân vừa nghe cô nói muốn về nhà liền đen mặt, chính anh cũng không nhận ra là bản thân lúc này khác thường đến mức nào, giọng nói trầm trầm:
- Trở về nhà? Cháu là chê ở đây tôi chăm sóc không đủ tốt?
Hướng San ngẩn người...
Chú Lục bị sao vậy? Cả năm mới có dịp nghỉ hè, cô vẫn là nên trở về thăm người nhà chứ? Đâu thể ở lì ở đây mãi được...
- Đâu có, chú Lục chăm sóc cháu cực kì tốt luôn ấy! Nhưng mà cả năm mới có dịp nghỉ hè nên cháu muốn nhân cơ hội này trở về bồi ba mẹ thật tốt.
- ...
Hướng San lại vô tư nở nụ cười xinh đẹp:
- Với lại, cháu cũng đâu thể ở đây mãi được đâu ạ? Chú không sợ việc cháu ở đây ảnh hưởng tới việc lấy vợ sao? Hahaha.
Lục Cảnh Quân nghe vậy sững sờ, sau đó rất nhanh khôi phục lại sắc mặt, hờ hững nói:
- Nghĩ cũng thật chu đáo!
Hướng San vô cùng ra vẻ:
- Chứ sao! Cháu cũng không muốn gây thêm chuyện cho chú nữa, nên 3 tháng hè này cháu sẽ về nhà.
Lục Cảnh Quân nâng mí mắt nhìn cô, chậm rãi khẳng định:
- Ừm, xác thực là rất phiền phức.
- ...
Hướng San nghe anh nói vậy thì ngơ ngác...
Đang nói cô nhỉ?
Cô biết là bản thân phiền phức thật, nhưng sau khi nghe anh trực tiếp thẳng thắn khẳng định, kêu không để ý là nói dối...
Hướng San nén cảm giác hụt hẫng lẫn mất mát, cúi đầu đứng dậy:
- À, vậy chú cứ nghỉ ngơi đi ạ, cháu lên phòng chuẩn bị để mai xuất phát luôn đây.
Lục Cảnh Quân liếc nhìn tiểu cô nương chân còn không mang dép, trực tiếp đi chân trần lên lầu...
Lại đi chân trần rồi...
Anh nhíu mày... nhưng cũng không nói gì.
Lục Cảnh Quân dựa lưng vào sofa, mắt vô thần nhìn lên trần nhà...
Không hiểu bản thân là bị gì, rõ ràng nha đầu đó rõ là phiền phức, nhưng anh lại không muốn cho nó về nhà...
Lục Cảnh Quân lắc lắc đầu, đúng là điên mà.
Chợt nhìn đôi dép bông gấu trúc vứt lung tung dưới ghế...
Lục Cảnh Quân:...
Dù biết là sàn nhà có lót thảm lông, nhưng anh biết nha đầu kia sáng mai ngủ dậy, dép ở dưới này rồi, nhất định sẽ lại đi chân trần khắp nhà cho mà xem...
...
Hướng San đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa...
Bên ngoài vậy mà lại là Lục Cảnh Quân...
- Chú Lục?
Lục Cảnh Quân không nói gì, yên lặng đưa cho cô đôi dép bông gấu trúc...
- À... nãy cháu quên mất!
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Quân lại điềm nhiên mà đưa cho cô một ly sữa bò...
Hướng San chần chừ rồi cuối cùng ngoan ngoãn uống cạn ly sữa...
Huớng San chẹp miệng đưa cho người kia cái ly rỗng... Lục Cảnh Quân nhìn cái ly, cuối cùng nói:
- Trở về mỗi ngày phải đúng giờ uống sữa, phải nghe lời ba mẹ, không được cãi bướng, nếu không... lão Vương mà nổi điên thì lần này sẽ trực tiếp đem cháu tới trại huấn luyện lính đặc chủng để dạy dỗ cháu đấy!
Hướng San vẫn là lâu lắm mới nghe thấy Lục Cảnh Quân nói nhiều như vậy, cô khẽ lẩm bẩm...
- Nào có khoa trương như vậy?
Lục Cảnh Quân nghe vậy lập tức cảm thấy không hài lòng:
- Nghe chưa rõ?
Hướng San vội nghiêm chỉnh gật đầu.
- Dạ nghe rõ ạ!
Lục Cảnh Quân lại nói:
- Khi nào nghỉ hè xong thì gọi báo tôi một tiếng, tôi đến đón cháu!
Hướng San gật đầu, sau đó hỏi:
- Vậy mai chú có đưa cháu về không?
Lục Cảnh Quân lắc đầu:
- Mai chú Hứa sẽ đưa cháu về!
Chú Hứa là bác tài xế vẫn thường đưa cô đi học mỗi khi Lục Cảnh Quân bận việc ở công ty..
Hướng San hơi giương khoé mắt nhìn Lục Cảnh Quân, sau đó cúi đầu im lặng...
...
Sáng hôm sau, Hướng San dậy sớm hơn mọi khi, quả nhiên không có chú Lục dưới nhà...
Chỉ thấy trên bàn là một đĩa dâu tây đã được rửa sạch, bên cạnh là sandwich và trứng ốp la...
Dưới cốc sữa còn có kẹp 1 mẩu giấy nhỏ:
" Trước khi đi nhớ ăn sáng, ăn chậm thôi kẻo nghẹn! "
Hướng San:...
Cô đâu có ăn uống như thuồng luồng đâu mà sợ cô mắc nghẹn, chú Lục thế mà cứ coi cô như đứa trẻ con vậy...
Lục Cảnh Quân trước giờ vốn ghét ồn ào, vậy nên cả căn biệt thự lớn này, cũng chỉ có chú Hứa và dì Diệp ở đây, dì Diệp kiêm việc bếp núc dọn dẹp, còn chú Hứa là tài xế và các việc vặt khác...
Dạo này dì Diệp về quê, nghe nói là con gái dì ấy phải nhập viện nên dì phải về mấy hôm chăm nom...
Vậy nên mấy món này đều là một tay chú Lục chuẩn bị cho cô...
Hướng San bất giác nghĩ... giờ đến cô cũng đi nữa thì căn nhà này hẳn sẽ hiu quạnh lắm...
Mà ôi dào, có khi như vậy chú Lục lại thích không chịu được ấy chứ...
Vì mải suy nghĩ, nên Hướng San ăn bánh sandwich cũng thật sự mắc nghẹn!
May mà có cốc sữa giải cứu, trời ơi...
Chú Lục tính toán như thần vậy!
Nhan Đình đã trở về quê cách đây mấy hôm làm Hướng San cũng bất giác cảm thấy nhớ nhà...
Hướng San đang có ý định chuyển đồ về nhà bồi ba Chí Tôn, dì Lại Hoa cùng Tư Minh.
Tối đó cô quyết định nói chuyện này với Lục Cảnh Quân luôn...
Vốn nghĩ rằng sẽ dễ dàng được phê duyệt và thông qua, vậy mà Hướng San nào ngờ, Lục Cảnh Quân vừa nghe cô nói muốn về nhà liền đen mặt, chính anh cũng không nhận ra là bản thân lúc này khác thường đến mức nào, giọng nói trầm trầm:
- Trở về nhà? Cháu là chê ở đây tôi chăm sóc không đủ tốt?
Hướng San ngẩn người...
Chú Lục bị sao vậy? Cả năm mới có dịp nghỉ hè, cô vẫn là nên trở về thăm người nhà chứ? Đâu thể ở lì ở đây mãi được...
- Đâu có, chú Lục chăm sóc cháu cực kì tốt luôn ấy! Nhưng mà cả năm mới có dịp nghỉ hè nên cháu muốn nhân cơ hội này trở về bồi ba mẹ thật tốt.
- ...
Hướng San lại vô tư nở nụ cười xinh đẹp:
- Với lại, cháu cũng đâu thể ở đây mãi được đâu ạ? Chú không sợ việc cháu ở đây ảnh hưởng tới việc lấy vợ sao? Hahaha.
Lục Cảnh Quân nghe vậy sững sờ, sau đó rất nhanh khôi phục lại sắc mặt, hờ hững nói:
- Nghĩ cũng thật chu đáo!
Hướng San vô cùng ra vẻ:
- Chứ sao! Cháu cũng không muốn gây thêm chuyện cho chú nữa, nên 3 tháng hè này cháu sẽ về nhà.
Lục Cảnh Quân nâng mí mắt nhìn cô, chậm rãi khẳng định:
- Ừm, xác thực là rất phiền phức.
- ...
Hướng San nghe anh nói vậy thì ngơ ngác...
Đang nói cô nhỉ?
Cô biết là bản thân phiền phức thật, nhưng sau khi nghe anh trực tiếp thẳng thắn khẳng định, kêu không để ý là nói dối...
Hướng San nén cảm giác hụt hẫng lẫn mất mát, cúi đầu đứng dậy:
- À, vậy chú cứ nghỉ ngơi đi ạ, cháu lên phòng chuẩn bị để mai xuất phát luôn đây.
Lục Cảnh Quân liếc nhìn tiểu cô nương chân còn không mang dép, trực tiếp đi chân trần lên lầu...
Lại đi chân trần rồi...
Anh nhíu mày... nhưng cũng không nói gì.
Lục Cảnh Quân dựa lưng vào sofa, mắt vô thần nhìn lên trần nhà...
Không hiểu bản thân là bị gì, rõ ràng nha đầu đó rõ là phiền phức, nhưng anh lại không muốn cho nó về nhà...
Lục Cảnh Quân lắc lắc đầu, đúng là điên mà.
Chợt nhìn đôi dép bông gấu trúc vứt lung tung dưới ghế...
Lục Cảnh Quân:...
Dù biết là sàn nhà có lót thảm lông, nhưng anh biết nha đầu kia sáng mai ngủ dậy, dép ở dưới này rồi, nhất định sẽ lại đi chân trần khắp nhà cho mà xem...
...
Hướng San đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa...
Bên ngoài vậy mà lại là Lục Cảnh Quân...
- Chú Lục?
Lục Cảnh Quân không nói gì, yên lặng đưa cho cô đôi dép bông gấu trúc...
- À... nãy cháu quên mất!
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Quân lại điềm nhiên mà đưa cho cô một ly sữa bò...
Hướng San chần chừ rồi cuối cùng ngoan ngoãn uống cạn ly sữa...
Huớng San chẹp miệng đưa cho người kia cái ly rỗng... Lục Cảnh Quân nhìn cái ly, cuối cùng nói:
- Trở về mỗi ngày phải đúng giờ uống sữa, phải nghe lời ba mẹ, không được cãi bướng, nếu không... lão Vương mà nổi điên thì lần này sẽ trực tiếp đem cháu tới trại huấn luyện lính đặc chủng để dạy dỗ cháu đấy!
Hướng San vẫn là lâu lắm mới nghe thấy Lục Cảnh Quân nói nhiều như vậy, cô khẽ lẩm bẩm...
- Nào có khoa trương như vậy?
Lục Cảnh Quân nghe vậy lập tức cảm thấy không hài lòng:
- Nghe chưa rõ?
Hướng San vội nghiêm chỉnh gật đầu.
- Dạ nghe rõ ạ!
Lục Cảnh Quân lại nói:
- Khi nào nghỉ hè xong thì gọi báo tôi một tiếng, tôi đến đón cháu!
Hướng San gật đầu, sau đó hỏi:
- Vậy mai chú có đưa cháu về không?
Lục Cảnh Quân lắc đầu:
- Mai chú Hứa sẽ đưa cháu về!
Chú Hứa là bác tài xế vẫn thường đưa cô đi học mỗi khi Lục Cảnh Quân bận việc ở công ty..
Hướng San hơi giương khoé mắt nhìn Lục Cảnh Quân, sau đó cúi đầu im lặng...
...
Sáng hôm sau, Hướng San dậy sớm hơn mọi khi, quả nhiên không có chú Lục dưới nhà...
Chỉ thấy trên bàn là một đĩa dâu tây đã được rửa sạch, bên cạnh là sandwich và trứng ốp la...
Dưới cốc sữa còn có kẹp 1 mẩu giấy nhỏ:
" Trước khi đi nhớ ăn sáng, ăn chậm thôi kẻo nghẹn! "
Hướng San:...
Cô đâu có ăn uống như thuồng luồng đâu mà sợ cô mắc nghẹn, chú Lục thế mà cứ coi cô như đứa trẻ con vậy...
Lục Cảnh Quân trước giờ vốn ghét ồn ào, vậy nên cả căn biệt thự lớn này, cũng chỉ có chú Hứa và dì Diệp ở đây, dì Diệp kiêm việc bếp núc dọn dẹp, còn chú Hứa là tài xế và các việc vặt khác...
Dạo này dì Diệp về quê, nghe nói là con gái dì ấy phải nhập viện nên dì phải về mấy hôm chăm nom...
Vậy nên mấy món này đều là một tay chú Lục chuẩn bị cho cô...
Hướng San bất giác nghĩ... giờ đến cô cũng đi nữa thì căn nhà này hẳn sẽ hiu quạnh lắm...
Mà ôi dào, có khi như vậy chú Lục lại thích không chịu được ấy chứ...
Vì mải suy nghĩ, nên Hướng San ăn bánh sandwich cũng thật sự mắc nghẹn!
May mà có cốc sữa giải cứu, trời ơi...
Chú Lục tính toán như thần vậy!