Chương 39: Vì bổn phận?
Gương mặt ngàn năm băng giá của Lục Cảnh Quân đột ngột xuất hiện nụ cười rạng rỡ, giữa trời thu âm u, trong mắt Hướng San, cô thậm chí còn trông thấy, khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Quân lúc này giống như đang toả sáng chói loá...
Tròng lòng giống như đang có đàn nai con chạy loạn, tim đập như trống bỏi, Hướng San mặt đỏ bừng ngỡ ngàng nhận ra...
Bản thân, hình như là trót luỵ người này từ bao giờ mất rồi...
Lục Cảnh Quân thấy dáng vẻ ngạc nhiên không ngậm được miệng, liền miễn cưỡng ho khan:
- Trở về thôi, về ăn cơm!
Hướng San lúc này ngồi trong xe rồi mới giật mình nhớ ra, cô vội nói:
- Chú Lục, cháu quên mất không nói với chú, cháu có hẹn ăn lẩu với bạn rồi ý... nên là...
Lục Cảnh Quân vốn đang có hứng về nhà nấu cơm trưa, nghe Hướng San nói vậy cảm giác bản thân như bị một thau nước lạnh tạt vào mặt, dứt khoát lái xe đi, không quên nói thêm:
- Lại là cái đám vô dụng mà cháu gọi là anh em đó hả?
Hướng San nghe Lục Cảnh Quân nói vậy, khuôn mặt vốn đang vui vẻ nghe vậy thì lập tức xị mặt, im lặng nhìn anh...
Lục Cảnh Quân biết bản thân xác thật là có chút lỡ lời, biết nha đầu này lại tức giận rồi, bởi mỗi khi anh chửi mắng đám bạn của nó là nó lập tức dựng lông trừng mắt nhìn anh giống như muốn lao vào cào anh luôn vậy...
Quả nhiên, một giọng nói đầy hờn dỗi của thiếu nữ phát ra:
- Chú Lục, cháu đã 18 tuổi rồi!
Lục Cảnh Quân bất giác gật đầu, nở một nụ cười ôn nhu nhìn cô:
- Ừ, đã 18 tuổi rồi!
Hướng San tất nhiên không thể bỏ qua cái ánh nhìn dịu dàng mà Lục Cảnh Quân nhìn cô...
Những kí ức nhỏ nhặt khi chú Lục cẩn thận lo lắng quan tâm cô... cứ lần lượt ùa về trong tâm trí San San.
Có phải hay không... chú ấy đối với cô cũng...
Tim giống như đập nhanh một nhịp, cô vô thức hỏi:
- Vậy... cháu có thể yêu đương không?
Vừa dứt lời... không chỉ Lục Cảnh Quân giật mình, mà ngay cả chính bản thân cô cũng ngơ ngác.
Cô vừa phát ngôn tào lao gì vậy? Rõ ràng cô là đang muốn nói tốt cho đám Giang Dã với chú Lục để chú ấy có thiện cảm hơn với chúng nó cơ mà?
Mà Lục Cảnh Quân lúc này sắc mặt không vui hỏi:
- Còn dám hỏi?
Hướng San nghe Lục Cảnh Quân nói vậy thì cụp mắt, quay đầu giấu mặt sang một góc...
Xấu hổ...
Trên xe, bầu không khí hai người có chút đóng băng...
Lúc Cảnh Quân vốn đang lái xe, đoạn, không nhịn được, xoay vô lăng tấp vô lề đường, quay sang nghiêm túc hỏi Hướng San:
- Rốt cuộc là thích ai rồi sao?
Hướng San giật mình, vẫn không quay đầu, do dự một lát mới khe khẽ gật đầu...
Vẻ mặt Lục Cảnh Quân càng khó ở hơn, trầm giọng hỏi:
- Người đó thì sao? Có thích cháu không? Nói rõ ràng xem nào.
Hướng San nghe vậy thì khựng lại, chậm chạp quay qua nhìn Lục Cảnh Quân một lúc, mặt lại đỏ bừng, cô khe khẽ chớp mắt, cẩn thận nói:
- Người ấy... cũng gọi là khá thân thiết với cháu, chăm sóc cháu rất tốt, rất cẩn thận, ban đầu... cháu cũng không thích người đó, thậm chí còn hơi sợ... nhưng mà giờ... cháu mới nhận ra hình... hình như là thích người ta mất rồi...
Hướng San ngừng lại một chút, chột dạ nhìn Lục Cảnh Quân, nói tiếp:
- Còn có... về người kia thích cháu hay không thì... cháu không chắc lắm...
Lục Cảnh Quân nhìn Hướng San đang căng thẳng cắn môi... nha đầu này trước giờ tính khí lớn như vậy, mà giờ nói chuyện lại rón rén thế này...
Xem ra là thật sự thích người ta rồi.
Lục Cảnh Quân rốt cuộc không kiên nhẫn nghe Hướng San nói nhiều thêm một câu nào nữa:
- Mặc kệ cháu cảm thấy sao, vẫn là nên chua ý việc học trước mắt đã, hiện tại đối với cháu quan trọng nhất vẫn là thi đại học. Đừng tiếp xúc với mấy cái thằng không đứng đắn rồi lại nảy sinh ra mấy cái tư tưởng không đâu.
Hướng San khó tin nhìn Lục Cảnh Quân...
Cái gì mà mặc kệ cô cảm thấy sao? Cái gì mà tư tưởng không đâu?
Lục Cảnh Quân biết rõ ánh mắt của cô hiện tại là không có ý muốn khuất phục, anh dịu giọng:
- Nghe lời.
Không nói thì thôi, vừa nói lời này, Hướng San lại có cảm giác người này đang cảm thấy cô là đang quậy phá!
Mấy lần trước chú ấy không muốn cô đi chơi với đám Giang Dã mà tập trung học tập trước nên cô đã nghe lời chú ấy, rất hạn chế gặp mặt bọn họ... đây vốn chẳng phải là chuyện lớn gì, dù có không thường xuyên đi chơi thì cô và đám Giang Dã vẫn như cũ không vì thế mà trở nên xa cách.
Nhưng điều khiến cô tức giận ở đây là chú ấy vậy mà không quan tâm, không hiểu cho cảm xúc của cô dù chỉ một chút.
Hướng San không nhịn được giở thói xấu, một lời không hợp liền muốn giận dỗi:
- Đã như thế cháu không muốn trở về ăn cơm với chú nữa, chú mở cửa xe cho cháu xuống đi!
Lục Cảnh Quân cho rằng cô chính là không nói lý lẽ:
- Đi đâu?
- Cháu đi với bạn. Cháu lớn rồi, đi đâu là việc của cháu, chú làm ơn đừng can thiệp quá sâu nữa.
Lục Cảnh Quân tức đến mức cười khẩy một tiếng:
- Còn không cho quản? Nhìn lại mình xem, có còn bộ dáng ngoan ngoãn nào không mà cứ tới lui với bọn kia?
- Cháu có bao giờ ngoan đâu? Chú cảm thấy nhìn không nổi thì đừng để ý đến cháu không phải là xong rồi sao?
Hướng San vừa dứt lời, liền nghe thấy người kia lạnh giọng nói:
- Ba cháu và Lục lão đã kêu tôi chăm sóc cháu cẩn thận... tôi phải làm tốt bổn phận của mình!
Hướng San ngừng lại một chút, cô hít một hơi thật sâu, tuy đã cố gắng giữ bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn không kìm được mà nghẹn lại:
- Chú đối với cháu, chỉ là vì muốn làm tròn bổn phận thôi ạ?
Lục Cảnh Quân nhận ra giọng nói Hướng San có chỗ khác thường, nhưng không muốn xuống nước nhường nhịn nha đầu cứng đầu này trước, chỉ lẳng lặng nhìn dáng vẻ gục đầu giấu mặt ở một góc của cô...
Thật ra anh cũng đang tự hỏi, rõ ràng bản thân là một người có nguyên tắc, một chút cũng không thích trẻ con, càng đừng nói là chăm sóc một nha đầu lắm chuyện đến hết nước hết cái thế này...
Nói là vì bổn phận thì cũng chỉ là một cái cớ, Lục Cảnh Quân một khi đã không nguyện ý thì ai ép nổi ảnh?
Trong lúc Lục Cảnh Quân đang tự hỏi thì Hướng San bên này đã đợi một lúc thấy người kia vẫn không nói tiếng nào, cô ngầm hiểu, không nói gì tức là thừa nhận...
Hướng San không nói lời nào, thật sự tháo dây đai an toàn, thấy cửa không mở được, lập tức không do dự dùng tay đập mạnh.
Lục Cảnh Quân:...
Bất lực nhìn Hướng San, cửa này có dùng búa đập còn khó, vậy mà con bé này không có đầu óc đến nỗi dùng cả tay không...
Mắt thấy cô nhóc liên tiếp phát tiết vào cửa kính đến đỏ tay, Lục Cảnh Quân đành thoả hiệp mở cửa...
Cửa vừa mở, Hướng San lập tức lao ra ngoài, trực tiếp đi bộ về hướng ngược lại, là muốn quay lại trường...
Lục Cảnh Quân thấy bóng dáng thiếu nữ dần khuất, thậm chí còn không quay lại nhìn anh như mọi lần, anh mệt mỏi đỡ trán....
Tròng lòng giống như đang có đàn nai con chạy loạn, tim đập như trống bỏi, Hướng San mặt đỏ bừng ngỡ ngàng nhận ra...
Bản thân, hình như là trót luỵ người này từ bao giờ mất rồi...
Lục Cảnh Quân thấy dáng vẻ ngạc nhiên không ngậm được miệng, liền miễn cưỡng ho khan:
- Trở về thôi, về ăn cơm!
Hướng San lúc này ngồi trong xe rồi mới giật mình nhớ ra, cô vội nói:
- Chú Lục, cháu quên mất không nói với chú, cháu có hẹn ăn lẩu với bạn rồi ý... nên là...
Lục Cảnh Quân vốn đang có hứng về nhà nấu cơm trưa, nghe Hướng San nói vậy cảm giác bản thân như bị một thau nước lạnh tạt vào mặt, dứt khoát lái xe đi, không quên nói thêm:
- Lại là cái đám vô dụng mà cháu gọi là anh em đó hả?
Hướng San nghe Lục Cảnh Quân nói vậy, khuôn mặt vốn đang vui vẻ nghe vậy thì lập tức xị mặt, im lặng nhìn anh...
Lục Cảnh Quân biết bản thân xác thật là có chút lỡ lời, biết nha đầu này lại tức giận rồi, bởi mỗi khi anh chửi mắng đám bạn của nó là nó lập tức dựng lông trừng mắt nhìn anh giống như muốn lao vào cào anh luôn vậy...
Quả nhiên, một giọng nói đầy hờn dỗi của thiếu nữ phát ra:
- Chú Lục, cháu đã 18 tuổi rồi!
Lục Cảnh Quân bất giác gật đầu, nở một nụ cười ôn nhu nhìn cô:
- Ừ, đã 18 tuổi rồi!
Hướng San tất nhiên không thể bỏ qua cái ánh nhìn dịu dàng mà Lục Cảnh Quân nhìn cô...
Những kí ức nhỏ nhặt khi chú Lục cẩn thận lo lắng quan tâm cô... cứ lần lượt ùa về trong tâm trí San San.
Có phải hay không... chú ấy đối với cô cũng...
Tim giống như đập nhanh một nhịp, cô vô thức hỏi:
- Vậy... cháu có thể yêu đương không?
Vừa dứt lời... không chỉ Lục Cảnh Quân giật mình, mà ngay cả chính bản thân cô cũng ngơ ngác.
Cô vừa phát ngôn tào lao gì vậy? Rõ ràng cô là đang muốn nói tốt cho đám Giang Dã với chú Lục để chú ấy có thiện cảm hơn với chúng nó cơ mà?
Mà Lục Cảnh Quân lúc này sắc mặt không vui hỏi:
- Còn dám hỏi?
Hướng San nghe Lục Cảnh Quân nói vậy thì cụp mắt, quay đầu giấu mặt sang một góc...
Xấu hổ...
Trên xe, bầu không khí hai người có chút đóng băng...
Lúc Cảnh Quân vốn đang lái xe, đoạn, không nhịn được, xoay vô lăng tấp vô lề đường, quay sang nghiêm túc hỏi Hướng San:
- Rốt cuộc là thích ai rồi sao?
Hướng San giật mình, vẫn không quay đầu, do dự một lát mới khe khẽ gật đầu...
Vẻ mặt Lục Cảnh Quân càng khó ở hơn, trầm giọng hỏi:
- Người đó thì sao? Có thích cháu không? Nói rõ ràng xem nào.
Hướng San nghe vậy thì khựng lại, chậm chạp quay qua nhìn Lục Cảnh Quân một lúc, mặt lại đỏ bừng, cô khe khẽ chớp mắt, cẩn thận nói:
- Người ấy... cũng gọi là khá thân thiết với cháu, chăm sóc cháu rất tốt, rất cẩn thận, ban đầu... cháu cũng không thích người đó, thậm chí còn hơi sợ... nhưng mà giờ... cháu mới nhận ra hình... hình như là thích người ta mất rồi...
Hướng San ngừng lại một chút, chột dạ nhìn Lục Cảnh Quân, nói tiếp:
- Còn có... về người kia thích cháu hay không thì... cháu không chắc lắm...
Lục Cảnh Quân nhìn Hướng San đang căng thẳng cắn môi... nha đầu này trước giờ tính khí lớn như vậy, mà giờ nói chuyện lại rón rén thế này...
Xem ra là thật sự thích người ta rồi.
Lục Cảnh Quân rốt cuộc không kiên nhẫn nghe Hướng San nói nhiều thêm một câu nào nữa:
- Mặc kệ cháu cảm thấy sao, vẫn là nên chua ý việc học trước mắt đã, hiện tại đối với cháu quan trọng nhất vẫn là thi đại học. Đừng tiếp xúc với mấy cái thằng không đứng đắn rồi lại nảy sinh ra mấy cái tư tưởng không đâu.
Hướng San khó tin nhìn Lục Cảnh Quân...
Cái gì mà mặc kệ cô cảm thấy sao? Cái gì mà tư tưởng không đâu?
Lục Cảnh Quân biết rõ ánh mắt của cô hiện tại là không có ý muốn khuất phục, anh dịu giọng:
- Nghe lời.
Không nói thì thôi, vừa nói lời này, Hướng San lại có cảm giác người này đang cảm thấy cô là đang quậy phá!
Mấy lần trước chú ấy không muốn cô đi chơi với đám Giang Dã mà tập trung học tập trước nên cô đã nghe lời chú ấy, rất hạn chế gặp mặt bọn họ... đây vốn chẳng phải là chuyện lớn gì, dù có không thường xuyên đi chơi thì cô và đám Giang Dã vẫn như cũ không vì thế mà trở nên xa cách.
Nhưng điều khiến cô tức giận ở đây là chú ấy vậy mà không quan tâm, không hiểu cho cảm xúc của cô dù chỉ một chút.
Hướng San không nhịn được giở thói xấu, một lời không hợp liền muốn giận dỗi:
- Đã như thế cháu không muốn trở về ăn cơm với chú nữa, chú mở cửa xe cho cháu xuống đi!
Lục Cảnh Quân cho rằng cô chính là không nói lý lẽ:
- Đi đâu?
- Cháu đi với bạn. Cháu lớn rồi, đi đâu là việc của cháu, chú làm ơn đừng can thiệp quá sâu nữa.
Lục Cảnh Quân tức đến mức cười khẩy một tiếng:
- Còn không cho quản? Nhìn lại mình xem, có còn bộ dáng ngoan ngoãn nào không mà cứ tới lui với bọn kia?
- Cháu có bao giờ ngoan đâu? Chú cảm thấy nhìn không nổi thì đừng để ý đến cháu không phải là xong rồi sao?
Hướng San vừa dứt lời, liền nghe thấy người kia lạnh giọng nói:
- Ba cháu và Lục lão đã kêu tôi chăm sóc cháu cẩn thận... tôi phải làm tốt bổn phận của mình!
Hướng San ngừng lại một chút, cô hít một hơi thật sâu, tuy đã cố gắng giữ bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn không kìm được mà nghẹn lại:
- Chú đối với cháu, chỉ là vì muốn làm tròn bổn phận thôi ạ?
Lục Cảnh Quân nhận ra giọng nói Hướng San có chỗ khác thường, nhưng không muốn xuống nước nhường nhịn nha đầu cứng đầu này trước, chỉ lẳng lặng nhìn dáng vẻ gục đầu giấu mặt ở một góc của cô...
Thật ra anh cũng đang tự hỏi, rõ ràng bản thân là một người có nguyên tắc, một chút cũng không thích trẻ con, càng đừng nói là chăm sóc một nha đầu lắm chuyện đến hết nước hết cái thế này...
Nói là vì bổn phận thì cũng chỉ là một cái cớ, Lục Cảnh Quân một khi đã không nguyện ý thì ai ép nổi ảnh?
Trong lúc Lục Cảnh Quân đang tự hỏi thì Hướng San bên này đã đợi một lúc thấy người kia vẫn không nói tiếng nào, cô ngầm hiểu, không nói gì tức là thừa nhận...
Hướng San không nói lời nào, thật sự tháo dây đai an toàn, thấy cửa không mở được, lập tức không do dự dùng tay đập mạnh.
Lục Cảnh Quân:...
Bất lực nhìn Hướng San, cửa này có dùng búa đập còn khó, vậy mà con bé này không có đầu óc đến nỗi dùng cả tay không...
Mắt thấy cô nhóc liên tiếp phát tiết vào cửa kính đến đỏ tay, Lục Cảnh Quân đành thoả hiệp mở cửa...
Cửa vừa mở, Hướng San lập tức lao ra ngoài, trực tiếp đi bộ về hướng ngược lại, là muốn quay lại trường...
Lục Cảnh Quân thấy bóng dáng thiếu nữ dần khuất, thậm chí còn không quay lại nhìn anh như mọi lần, anh mệt mỏi đỡ trán....