Chương 50: Gọi anh Lục!
Tư Nhiên bình tĩnh tháo mũ, gạt chân chống, sau đó đi tới cúi người hỏi Hướng San:
- Em không sao chứ? Tại sao lại đi ẩu như vậy hả?
Hướng San nghe vậy ngước mắt nhìn Tư Nhiên, nhưng cô không có nói gì, bỏ qua lời nói mang ý trách cứ của Tư Nhiên, cô nghiêng đầu nói:
- Cảm ơn chị đã lo lắng, em không sao! Dù sao... em cũng đã thắng chị rồi! Hì!
Tư Nhiên nhìn thấy cổ chân sưng tấy của Hướng San, hẳn là sẽ rất là nhức, vậy mà cô bé này một chút cũng không để ý, lại chỉ mỉm cười tuyên bố đã trở thành người thắng cuộc...
Tư Nhiên cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu, định quay người rời đi...
Chỉ là vừa quay qua, liền thấy không xa là bóng dáng đơn độc cao lớn của người đàn ông kia, là người mà suốt mấy năm qua cô luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp lại...
Tư Nhiên ngẩn người nhìn Lục Cảnh Quân...
Cậu ấy... đã tròn 11 năm cô chưa có gặp lại.
Từ bao giờ cậu ấy lại biết tỏ ra lo lắng cho người khác thế kia? Dáng vẻ này... lạ lẫm thật!
Tuy vậy, dù cho Tư Nhiên có đứng sừng sững ngay đối diện Lục Cảnh Quân mà không bị khuất bởi bất kì một vật cản nào, Lục Cảnh Quân cũng không hề đặt ánh mắt vào Tư Nhiên dù chỉ một giây...
Dường như cả trái tim và tâm trí của anh đã dành trọn cho một người khác...
Tư Nhiên cảm thấy thật không cam lòng, thấy Lục Cảnh Quân đã đến, dịu dàng gọi:
- Cảnh Quân, mình...
Tuy vậy Lục Cảnh Quân giống như là bỏ ngoài tai những gì Tư Nhiên nói, một mực đi về phía Hướng San, khiến cô cứng đờ đứng ở một bên...
Mà Hướng San tất nhiên là không hề biết Lục Cảnh Quân đã mò tới tận đây để tìm mình, cô đang ngồi dưới đất đợi cứu hộ tới, khó khăn tháo giày với tất ra, vén quần lên, thấy dưới cổ chân bị sưng to muốn lệch sang một bên, trông đặc biệt khó coi, bất lực thở dài một hơi...
Khi nãy là do cô phấn khích quá, đột nhiên lại máu nóng lên não lạng lách cho bằng được, kết quả là tuy đã về đích, nhức theo quán tính xe vẫn bị đổ...
Tuy là các cụ gánh còng lưng mà chắc là vẫn bị què một thời gian rồi...
Đột nhiên có một bàn tay rắn rỏi to lớn xuất hiện trong tầm nhìn, Hướng San ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc, ngước mắt lên, cô ngẩn người nhìn anh, lắp bắp:
- Chú Lục? Sao chú...
Lục Cảnh Quân dùng ánh mắt vô cùng bức người nhìn cô:
- Im miệng!
Hướng San giật mình, lập tức mím môi...
Thấy anh còn cầm chân cô mà nhìn ngắm vết thương, cô vô thúc muốn rụt chân lại...
Lục Cảnh Quân liếc nhìn cô, sau đó không do dự bế bổng cô lên.
Hướng San cổ họng giống như bị mắc nghẹn, đ cùng vẫy mà sau đó thấy ánh mắt đáng sợ kia đành ngoan ngoãn ngậm họng.
Đám quần chúng ăn dưa đang bận hóng biến vụ tai nạn, lại thấy người bế nạn nhân là Lục Cảnh Quân thì ai nấy hết hồn, càng tò mò hơn không biết vị trong lòng anh là ai mà lại khiến anh vừa nãy như mất hết hồn vía chạy tới đón.
Hướng San lấy hai tay che mặt, chỉ hở mỗi hai con mắt để đỡ xấu hổ...
Từ xa, một người đàn ông khá cao ráo đang vừa ôm mặt vừa chạy lại về phía này. Nhìn màu tóc của người đó, Hướng San ngờ ngợ...
Màu tóc này... vóc dáng này... là Thời Liêm sao?
Làm thế nào mà anh ta có cái bộ dạng bán thảm thế này?
Thời Liêm thấy Hướng San nhìn mình chằm chằm, ôm mặt nói nhỏ:
- Tác phẩm của chú Lục nhà em đấy!
Hướng San còn chưa kịp phản ứng, Lục Cảnh Quân đã chẳng nói câu nào, mặt lạnh bế cô đi thẳng tới bãi đỗ xe...
Nghĩ đến Thời Liêm máu mũi máu mắt đều đã chảy ra, hẳn là bị chú đánh là do cô, Hướng San tự dưng thấy thương, áy náy ngoái lại nhìn, vẫy tay:
- Anh Thời, nhớ bôi thuốc!
Lục Cảnh Quân nghe vậy lập tức dừng bước, cúi mặt hỏi:
- Anh Thời?
Hướng San:???
Vẻ mặt xì khói của chú Lục này là lại làm sao nữa thế?
Thấy Hướng San mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn mình, Lục Cảnh Quân cười lạnh, rảo bước nhanh hơn...
Đến xe, anh nhét Hướng San vào trong, sau đó cũng bước vào ngay sau, đóng cửa cái rầm...
Hướng San trong lòng kêu than vài tiếng, có khi nào sẽ lại phải nghe chú ấy mắng không? Ai chứ, riêng mà để người này mắng, cô sẽ lại khóc cho mà xem...
Nghĩ nghĩ, Hướng San đành bán đứng Thời Liêm, mặc dù mới giây trước cô mặc niệm cho anh ta nữa, cô dè dặt hướng tới Lục Cảnh Quân nói:
- Thật ra hôm nay là do anh Thời cứ lôi cháu tới cho bằng được ý... ưmmm...
Lời muốn nói bị nuốt ngược vào trong, Hướng San mắt mở to, không thể tin nổi, người đàn ông mà cô cứ luôn nghĩ lạnh lùng thờ ơ với cô... lại trực tiếp cưỡng hôn cô...
Cánh môi anh đào bị người kia không nương tay nghiền ép, Hướng San không theo kịp tiết tấu nên đầu cũng trở nên trống rỗng, vô thức để anh cuốn đi...
Vừa được buồn ra, Hướng San lúng túng không biết nên làm gì, lại ngơ ngác lắp bắp hỏi anh:
- Chú Lục?
- Gọi anh Lục!
- Em không sao chứ? Tại sao lại đi ẩu như vậy hả?
Hướng San nghe vậy ngước mắt nhìn Tư Nhiên, nhưng cô không có nói gì, bỏ qua lời nói mang ý trách cứ của Tư Nhiên, cô nghiêng đầu nói:
- Cảm ơn chị đã lo lắng, em không sao! Dù sao... em cũng đã thắng chị rồi! Hì!
Tư Nhiên nhìn thấy cổ chân sưng tấy của Hướng San, hẳn là sẽ rất là nhức, vậy mà cô bé này một chút cũng không để ý, lại chỉ mỉm cười tuyên bố đã trở thành người thắng cuộc...
Tư Nhiên cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu, định quay người rời đi...
Chỉ là vừa quay qua, liền thấy không xa là bóng dáng đơn độc cao lớn của người đàn ông kia, là người mà suốt mấy năm qua cô luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp lại...
Tư Nhiên ngẩn người nhìn Lục Cảnh Quân...
Cậu ấy... đã tròn 11 năm cô chưa có gặp lại.
Từ bao giờ cậu ấy lại biết tỏ ra lo lắng cho người khác thế kia? Dáng vẻ này... lạ lẫm thật!
Tuy vậy, dù cho Tư Nhiên có đứng sừng sững ngay đối diện Lục Cảnh Quân mà không bị khuất bởi bất kì một vật cản nào, Lục Cảnh Quân cũng không hề đặt ánh mắt vào Tư Nhiên dù chỉ một giây...
Dường như cả trái tim và tâm trí của anh đã dành trọn cho một người khác...
Tư Nhiên cảm thấy thật không cam lòng, thấy Lục Cảnh Quân đã đến, dịu dàng gọi:
- Cảnh Quân, mình...
Tuy vậy Lục Cảnh Quân giống như là bỏ ngoài tai những gì Tư Nhiên nói, một mực đi về phía Hướng San, khiến cô cứng đờ đứng ở một bên...
Mà Hướng San tất nhiên là không hề biết Lục Cảnh Quân đã mò tới tận đây để tìm mình, cô đang ngồi dưới đất đợi cứu hộ tới, khó khăn tháo giày với tất ra, vén quần lên, thấy dưới cổ chân bị sưng to muốn lệch sang một bên, trông đặc biệt khó coi, bất lực thở dài một hơi...
Khi nãy là do cô phấn khích quá, đột nhiên lại máu nóng lên não lạng lách cho bằng được, kết quả là tuy đã về đích, nhức theo quán tính xe vẫn bị đổ...
Tuy là các cụ gánh còng lưng mà chắc là vẫn bị què một thời gian rồi...
Đột nhiên có một bàn tay rắn rỏi to lớn xuất hiện trong tầm nhìn, Hướng San ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc, ngước mắt lên, cô ngẩn người nhìn anh, lắp bắp:
- Chú Lục? Sao chú...
Lục Cảnh Quân dùng ánh mắt vô cùng bức người nhìn cô:
- Im miệng!
Hướng San giật mình, lập tức mím môi...
Thấy anh còn cầm chân cô mà nhìn ngắm vết thương, cô vô thúc muốn rụt chân lại...
Lục Cảnh Quân liếc nhìn cô, sau đó không do dự bế bổng cô lên.
Hướng San cổ họng giống như bị mắc nghẹn, đ cùng vẫy mà sau đó thấy ánh mắt đáng sợ kia đành ngoan ngoãn ngậm họng.
Đám quần chúng ăn dưa đang bận hóng biến vụ tai nạn, lại thấy người bế nạn nhân là Lục Cảnh Quân thì ai nấy hết hồn, càng tò mò hơn không biết vị trong lòng anh là ai mà lại khiến anh vừa nãy như mất hết hồn vía chạy tới đón.
Hướng San lấy hai tay che mặt, chỉ hở mỗi hai con mắt để đỡ xấu hổ...
Từ xa, một người đàn ông khá cao ráo đang vừa ôm mặt vừa chạy lại về phía này. Nhìn màu tóc của người đó, Hướng San ngờ ngợ...
Màu tóc này... vóc dáng này... là Thời Liêm sao?
Làm thế nào mà anh ta có cái bộ dạng bán thảm thế này?
Thời Liêm thấy Hướng San nhìn mình chằm chằm, ôm mặt nói nhỏ:
- Tác phẩm của chú Lục nhà em đấy!
Hướng San còn chưa kịp phản ứng, Lục Cảnh Quân đã chẳng nói câu nào, mặt lạnh bế cô đi thẳng tới bãi đỗ xe...
Nghĩ đến Thời Liêm máu mũi máu mắt đều đã chảy ra, hẳn là bị chú đánh là do cô, Hướng San tự dưng thấy thương, áy náy ngoái lại nhìn, vẫy tay:
- Anh Thời, nhớ bôi thuốc!
Lục Cảnh Quân nghe vậy lập tức dừng bước, cúi mặt hỏi:
- Anh Thời?
Hướng San:???
Vẻ mặt xì khói của chú Lục này là lại làm sao nữa thế?
Thấy Hướng San mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn mình, Lục Cảnh Quân cười lạnh, rảo bước nhanh hơn...
Đến xe, anh nhét Hướng San vào trong, sau đó cũng bước vào ngay sau, đóng cửa cái rầm...
Hướng San trong lòng kêu than vài tiếng, có khi nào sẽ lại phải nghe chú ấy mắng không? Ai chứ, riêng mà để người này mắng, cô sẽ lại khóc cho mà xem...
Nghĩ nghĩ, Hướng San đành bán đứng Thời Liêm, mặc dù mới giây trước cô mặc niệm cho anh ta nữa, cô dè dặt hướng tới Lục Cảnh Quân nói:
- Thật ra hôm nay là do anh Thời cứ lôi cháu tới cho bằng được ý... ưmmm...
Lời muốn nói bị nuốt ngược vào trong, Hướng San mắt mở to, không thể tin nổi, người đàn ông mà cô cứ luôn nghĩ lạnh lùng thờ ơ với cô... lại trực tiếp cưỡng hôn cô...
Cánh môi anh đào bị người kia không nương tay nghiền ép, Hướng San không theo kịp tiết tấu nên đầu cũng trở nên trống rỗng, vô thức để anh cuốn đi...
Vừa được buồn ra, Hướng San lúng túng không biết nên làm gì, lại ngơ ngác lắp bắp hỏi anh:
- Chú Lục?
- Gọi anh Lục!