Chương 57: Trọng sinh
Hướng San đúng là bị bắt rồi...
Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã bị đem tới nơi này...
Trước mắt là Tần Nam đang nhìn chằm chằm cô...
- San San tỉnh rồi à?
Hướng San mím môi nhìn Tần Nam, tóc hắn để đầu đinh, râu ria rậm đen, mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt, làn da đen sạm...
Rõ ràng là hắn ta không còn bộ dáng của một nam chính tiểu thuyết nữa rồi.
- Anh bắt tôi làm gì? Giết tôi à?
Thấy Hướng San thản nhiên nói chuyện với mình mà chẳng có chút sợ hãi nào, Tần Nam ngạc nhiên, sau đó cười lớn:
- Sao anh có thể nỡ lòng giết San San đáng yêu được chứ? Anh là muốn giết thằng chó Lục Cảnh Quân kia cơ.
Thấy Hướng San khó chịu nhìn mình, Tần Nam không nhịn được nói tiếp:
- Sao em lại có thể hứng thú với thằng đó được nhỉ? Mà không... không chỉ mình em, giống như cái thế giới này đều ngu nhốc tôn vinh thằng đó. Rõ ràng chỉ là một thằng phản diện gian ác sắp chết đến nơi rồi, tài giỏi cái quái gì đâu?
Hướng San khó tin mở to mắt nhìn Tần Nam...
Sao hắn ta biết chuyện này được?
- Nói cái này em cũng không hiểu đâu, chỉ cần biết rằng Lục Cảnh Quân đó kết cục sẽ rất thảm... biết như nào không? Chính là bị nổ tanh bành trên ô tô đấy! Còn anh, anh chính là nam chính của thế giới này, mạng anh đặc biệt lớn nha! Nghe đến đây đến kẻ ngốc cũng phải biết nên đứng về phía ai rồi, đúng không San San?
Tần Nam ngậm lấy điếu thuốc, châm lửa, dưới làn khói mờ ảo, đôi mắt của hắn đầy hận ý nói:
- Kiếp trước hắn ta giống như là đối thủ mà anh không thể với tới, ngay cả đến khi chính tay anh đã hãm hại và giết chết hắn, hắn vẫn như cũ được ca ngợi là một truyền kì, tuy ác nhưng vẫn không ai phủ nhận tài năng đó được. Anh vẫn mãi là cái bóng sau hắn được. Vì vậy, anh đã trọng sinh đến thời điểm này, muốn một lần nữa giẫm đạp hắn... chỉ là không ngờ hắn lại có thể ra tay anh trước một bước, đúng là kẻ gian xảo.
- Bắt em tới nơi này là để dụ hắn mò tới. Anh sẽ một lần nữa giết chết hắn, em cứ chờ đi, kịch vui sắp tới rồi!
Hướng San toát mồ hôi lạnh...
Nam chính trọng sinh...
Đúng là không thể tưởng tượng được, thảo nào hắn lại hành động khác với cốt truyện đến vậy...
Có khi nào... do hắn trọng sinh nên cô mới được điềm báo qua giấc mơ đó? Là hiệu ứng cánh bướm?
Hướng San nén nỗi lo sợ về kết cục của bản thân, cô trước hết phải thoát khỏi đây đã, bình tĩnh hỏi:
- Tư Nhiên là đồng loã với anh phải không?
Tần Nam nghe vậy thì cười khẩy:
- Cô ta chính là người đưa anh ra khỏi tù. Con đàn bà ngu ngốc vì yêu mà trở nên bi luỵ. Thật đáng thương!
Tần Nam nói xong liền đứng dậy, ném điếu thuốc còn chưa cháy hết xuống sàn, đưa chân di mạnh làm nó tắt ngúm, sau đó quay lưng rời đi, không quên ra lệnh cho 6 - 7 tên thuộc hạ canh chừng:
- Chăm sóc cô bé này cẩn thận, ngày ba bữa đầy đủ, đừng có động tay động chân, nếu nó làm loạn thì chụp thuốc mê nó là được.
- Rõ ạ!
...
Cứ thế Hướng San đã bị giữ lại ở nơi này, ngày ba bữa được ăn uống, chăm sóc đầy đủ...
Thậm chí tối ngày nhìn đám loăng quăng này ngồi đánh bài, cô cũng không nhịn được mách nước cho tên ngồi gần, rất nhanh liền hoà nhập được, có lẽ bọn chúng thấy cô cũng không quậy không nháo nên cũng buông lỏng cảnh giác, thậm chí có lúc còn lười trói cô lại, để cô ngủ không cả đêm.
Hướng San cũng đang tìm cơ hội để đánh bài chuồn, nhưng thật sự, bên ngoài cũng có nhiều người canh giữ, nên cũng chưa dám đánh liều, đành ngồi đợi thời cơ...
Sang đến ngày thứ 3, Hướng San đang nhàm chán sắp bài để chia, bên ngoài liền có người tới báo rằng có người đến kiểm tra...
Hướng San vô cùng phối hợp bị trói lại...
Mà đám người này cũng vô cùng có lệ đeo dây thừng vào tay cô, giống như quấn cho có vậy.
Người đến vậy mà lại là Nhan Nhược Y...
- A... em gái Hướng San sao lại nhìn chị bằng ánh mắt đó thế này nhỉ?
- Có mắt thì nhìn thôi, chị hỏi hay thật.
- Ôi trời, em vẫn ghét chị hả? Chị đã nhường Tần Hoàng cho em rồi cơ mà?
Hướng San không nhịn được châm biếm:
- Chị không phải là đá Tần Hoàng để cua anh trai cậu ta sao? Giờ thành công được lên báo với người ta được rồi nhỉ? Sao không chơi trò yêu đương với người ta, tới đây nhảy nhót trước mặt tôi làm quái gì? Chướng mắt!
Hướng San biết thừa rằng tình cảm của hai người cũng chẳng thuận lợi gì. Ban đầu do không có sự phá đám của cô đối với Tần Hoàng và Nhan Nhược Y, mà tính khí của Tần Hoàng thì cô còn lạ lùng gì, càng thuận lợi thì cậu ta càng chóng chán. Vậy nên hai người họ lặng lẽ chia tay nhất định là yêu không đậm sâu rồi.
Đối với nam chính Tần Nam, anh ta đã tìm tới tận đây chỉ để trả thù Lục Cảnh Quân, thì có thể thấy rõ là trong lòng anh ta, Nhan Nhược Y chẳng là cái thá gì...
Bị chọc đúng chỗ đau, Nhan Nhược Y không thể tiếp tục duy trì được bộ mặt cười giả tạo được nữa, khuôn mặt nhanh chóng vặn vẹo:
- Mày có phải là lại muốn xen vào chuyện của tao, tiếp tục cướp người của tao đúng không? Đồ hồ ly tinh này!
Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã bị đem tới nơi này...
Trước mắt là Tần Nam đang nhìn chằm chằm cô...
- San San tỉnh rồi à?
Hướng San mím môi nhìn Tần Nam, tóc hắn để đầu đinh, râu ria rậm đen, mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt, làn da đen sạm...
Rõ ràng là hắn ta không còn bộ dáng của một nam chính tiểu thuyết nữa rồi.
- Anh bắt tôi làm gì? Giết tôi à?
Thấy Hướng San thản nhiên nói chuyện với mình mà chẳng có chút sợ hãi nào, Tần Nam ngạc nhiên, sau đó cười lớn:
- Sao anh có thể nỡ lòng giết San San đáng yêu được chứ? Anh là muốn giết thằng chó Lục Cảnh Quân kia cơ.
Thấy Hướng San khó chịu nhìn mình, Tần Nam không nhịn được nói tiếp:
- Sao em lại có thể hứng thú với thằng đó được nhỉ? Mà không... không chỉ mình em, giống như cái thế giới này đều ngu nhốc tôn vinh thằng đó. Rõ ràng chỉ là một thằng phản diện gian ác sắp chết đến nơi rồi, tài giỏi cái quái gì đâu?
Hướng San khó tin mở to mắt nhìn Tần Nam...
Sao hắn ta biết chuyện này được?
- Nói cái này em cũng không hiểu đâu, chỉ cần biết rằng Lục Cảnh Quân đó kết cục sẽ rất thảm... biết như nào không? Chính là bị nổ tanh bành trên ô tô đấy! Còn anh, anh chính là nam chính của thế giới này, mạng anh đặc biệt lớn nha! Nghe đến đây đến kẻ ngốc cũng phải biết nên đứng về phía ai rồi, đúng không San San?
Tần Nam ngậm lấy điếu thuốc, châm lửa, dưới làn khói mờ ảo, đôi mắt của hắn đầy hận ý nói:
- Kiếp trước hắn ta giống như là đối thủ mà anh không thể với tới, ngay cả đến khi chính tay anh đã hãm hại và giết chết hắn, hắn vẫn như cũ được ca ngợi là một truyền kì, tuy ác nhưng vẫn không ai phủ nhận tài năng đó được. Anh vẫn mãi là cái bóng sau hắn được. Vì vậy, anh đã trọng sinh đến thời điểm này, muốn một lần nữa giẫm đạp hắn... chỉ là không ngờ hắn lại có thể ra tay anh trước một bước, đúng là kẻ gian xảo.
- Bắt em tới nơi này là để dụ hắn mò tới. Anh sẽ một lần nữa giết chết hắn, em cứ chờ đi, kịch vui sắp tới rồi!
Hướng San toát mồ hôi lạnh...
Nam chính trọng sinh...
Đúng là không thể tưởng tượng được, thảo nào hắn lại hành động khác với cốt truyện đến vậy...
Có khi nào... do hắn trọng sinh nên cô mới được điềm báo qua giấc mơ đó? Là hiệu ứng cánh bướm?
Hướng San nén nỗi lo sợ về kết cục của bản thân, cô trước hết phải thoát khỏi đây đã, bình tĩnh hỏi:
- Tư Nhiên là đồng loã với anh phải không?
Tần Nam nghe vậy thì cười khẩy:
- Cô ta chính là người đưa anh ra khỏi tù. Con đàn bà ngu ngốc vì yêu mà trở nên bi luỵ. Thật đáng thương!
Tần Nam nói xong liền đứng dậy, ném điếu thuốc còn chưa cháy hết xuống sàn, đưa chân di mạnh làm nó tắt ngúm, sau đó quay lưng rời đi, không quên ra lệnh cho 6 - 7 tên thuộc hạ canh chừng:
- Chăm sóc cô bé này cẩn thận, ngày ba bữa đầy đủ, đừng có động tay động chân, nếu nó làm loạn thì chụp thuốc mê nó là được.
- Rõ ạ!
...
Cứ thế Hướng San đã bị giữ lại ở nơi này, ngày ba bữa được ăn uống, chăm sóc đầy đủ...
Thậm chí tối ngày nhìn đám loăng quăng này ngồi đánh bài, cô cũng không nhịn được mách nước cho tên ngồi gần, rất nhanh liền hoà nhập được, có lẽ bọn chúng thấy cô cũng không quậy không nháo nên cũng buông lỏng cảnh giác, thậm chí có lúc còn lười trói cô lại, để cô ngủ không cả đêm.
Hướng San cũng đang tìm cơ hội để đánh bài chuồn, nhưng thật sự, bên ngoài cũng có nhiều người canh giữ, nên cũng chưa dám đánh liều, đành ngồi đợi thời cơ...
Sang đến ngày thứ 3, Hướng San đang nhàm chán sắp bài để chia, bên ngoài liền có người tới báo rằng có người đến kiểm tra...
Hướng San vô cùng phối hợp bị trói lại...
Mà đám người này cũng vô cùng có lệ đeo dây thừng vào tay cô, giống như quấn cho có vậy.
Người đến vậy mà lại là Nhan Nhược Y...
- A... em gái Hướng San sao lại nhìn chị bằng ánh mắt đó thế này nhỉ?
- Có mắt thì nhìn thôi, chị hỏi hay thật.
- Ôi trời, em vẫn ghét chị hả? Chị đã nhường Tần Hoàng cho em rồi cơ mà?
Hướng San không nhịn được châm biếm:
- Chị không phải là đá Tần Hoàng để cua anh trai cậu ta sao? Giờ thành công được lên báo với người ta được rồi nhỉ? Sao không chơi trò yêu đương với người ta, tới đây nhảy nhót trước mặt tôi làm quái gì? Chướng mắt!
Hướng San biết thừa rằng tình cảm của hai người cũng chẳng thuận lợi gì. Ban đầu do không có sự phá đám của cô đối với Tần Hoàng và Nhan Nhược Y, mà tính khí của Tần Hoàng thì cô còn lạ lùng gì, càng thuận lợi thì cậu ta càng chóng chán. Vậy nên hai người họ lặng lẽ chia tay nhất định là yêu không đậm sâu rồi.
Đối với nam chính Tần Nam, anh ta đã tìm tới tận đây chỉ để trả thù Lục Cảnh Quân, thì có thể thấy rõ là trong lòng anh ta, Nhan Nhược Y chẳng là cái thá gì...
Bị chọc đúng chỗ đau, Nhan Nhược Y không thể tiếp tục duy trì được bộ mặt cười giả tạo được nữa, khuôn mặt nhanh chóng vặn vẹo:
- Mày có phải là lại muốn xen vào chuyện của tao, tiếp tục cướp người của tao đúng không? Đồ hồ ly tinh này!