Chương 33: Tôi sẽ không làm em đau
Cố Sanh Sanh vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình chưa chịu rời mắt. Một vài hình ảnh khó nói xuất hiện phía trước, Thẩm Vọng dang tay ấn đầu cô vào ngực: "Tắt đi!"
"Ối ối ối khó chịu quá..." Cố Sanh Sanh dùng sức lắc tay Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng duỗi tay mò mẫm tìm chiếc remote, Cố Sanh Sanh lại bất thình lình giãy lên khiến cho remote bay ra xa, không biết rơi xuống chỗ nào.
Âm thanh kỳ quặc bao phủ khắp mọi ngóc ngách trong phòng ngủ.
Từng bước một.
Cao trào nổi lên.
Quấn quýt thật lâu.
Thẩm Vọng kẹp Cố Sanh Sanh rất chặt chẽ, che luôn cả hai lỗ tai đang dỏng lên nghe trộm của cô. Không biết Cố Sanh Sanh là bị dọa sợ hay vì lí do nào khác, mà ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.
Chưa bao giờ Thẩm Vọng cảm thấy ghét cay ghét đắng thứ nào đó đến như vậy, bộ phim này cmn dài quá vậy, còn khó nghe nữa.
Những hành động đó, những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ đầy tính khiêu khích, khiến người đàn ông ngồi trong phòng ngủ tựa như hóa thú, thở hổn hển hết đợt này đến đợt khác.
Bàn tay đang che hai tai Cố Sanh Sanh của Thẩm Vọng chợt nóng lên, kiềm không được mà vuốt ve khuôn mặt non mềm có chút lạnh của cô. Vòng eo săn chắc dính sát vào người Cố Sanh Sanh, cách tấm chăn cũng có thể cảm nhận được một luồng khí ám muội đến từ phái mạnh, tự nơi sâu thẳm đang ngo ngoe rục rịch trồi lên.
Cố Sanh Sanh nằm trong lồng ngực anh không chịu an phận mà giãy lên vài lần, từng cử động nhỏ của cô gái tựa như mùi máu tanh, khiến người đi săn không kiềm được mà hưng phấn lên.
***
20 phút dài nhất của cuộc đời cũng trôi qua, cuối cùng bộ phim cũng tiến vào hồi kết.
Cơ bắp căng cứng của Thẩm Vọng dần dần thả lỏng, tất nhiên vẫn còn quấn quanh người Cố Sanh Sanh, như mãnh thú giam cầm con mồi của mình.
Quần áo hai người dính vào nhau nóng hầm hập, không biết là ai đang đổ mồ hôi. Hương thơm trên người Cố Sanh Sanh ngào ngạt, là hương tường vi, lại giống như kẹo sữa hòa tan, lan sang cả người Thẩm Vọng.
Bị mùi hương này dính trên người mình, Thẩm Vọng cũng không cảm thấy khó chịu, hương vị của anh cũng lây sang người Cố Sanh Sanh, một cảm giác thỏa mãn khó nói trỗi dậy trong người, tiện đường khơi dậy du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt ẩn sâu trong nội tâm thầm kín của anh.
Tấn công, xâm chiếm, từ trong ra ngoài của cô, từng tấc da thịt, đều có hương vị của chính mình.
Hơi thở Thẩm Vọng gấp rút, cùng Cố Sanh Sanh kề sát trong lồng ngực, hai trái tim nhảy bang bang dồn dập, gần như đều nhịp với nhau.
Lúc này Thẩm Vọng mới giật mình nhớ lại, vừa nãy Cố Sanh Sanh ở trong ngực anh giãy giụa, có lẽ vẫn còn đang khóc.
Anh không để ý tới, không có người đàn ông nào nghe thấy loại âm thanh này mà vẫn có thể duy trì được lý trí.
Ngón tay anh chạm đến tà váy mềm mại rối tung đang kéo cao tới eo của Cố Sanh Sanh. Phía dưới là một đôi chân mảnh khảnh nuột nà, thẳng tắp, bất động.
Thẩm Vọng kéo tà váy xuống, lại đưa tay lên quấn quanh eo Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh nhịn không được mà run lên một hồi, tiếng nức nở phát ra, nãi thanh nãi khí, giống như khóc nghẹn đến nơi.
Suýt chút nữa Thẩm Vọng lại bị một tiếng này của cô làm cho mất trí lần hai.
Từ sau lần tai nạn xe đó, du͙ƈ vọиɠ của anh chưa bao giờ mãnh liệt đến như vậy.
"Dặn rồi, muốn gì thì nói thẳng ra, không cần phải quanh co lòng vòng." Thẩm Vọng mở miệng, ngữ điệu lạnh nhạt, giọng nói dường như có chút khàn.
Yết hầu anh khẽ động, ngón tay điềm tĩnh vuốt ve cặp môi ướŧ áŧ kia: "Đây là muốn ám chỉ cho tôi cô thích kiểu thô lỗ như vậy sao?"
Cố Sanh Sanh không dám hó hé, hàm răng cắn chặt.
Cơ thể lại run lên, vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.
Vào thời điểm này, tâm trạng của đàn ông sẽ tự nhiên tốt lên, Thẩm Vọng cũng không ngoại lệ, anh xán đến gương mặt đang nóng ran của Cố Sanh Sanh, nói như dỗ dành: "Đừng giả vờ ngủ nữa, run đến lợi hại thế kia. Tôi sẽ không làm em đau đâu, ngoan một chút."
"..." Cố Sanh Sanh như một đóa hoa nhỏ e ấp, rung động dạt dào, nụ hoa khép chặt không muốn để cho người khác nhìn thấy cảnh xuân.
Ngón tay Thẩm Vọng vân vê cánh môi cô, xoa nắn nó từ ướŧ áŧ đến mềm nhũn. Giọng anh mê hoặc, dường như có thể kéo được Thánh Nữ thuần khiết xuống khỏi thần đàn: "Ngoan, há miệng ra."
Cố Sanh Sanh rốt cuộc do dự mà mở miệng ra, hơi thở ẩm ướt dừng lại trên đầu ngón tay của Thẩm Vọng, quyến luyến dụ dỗ.
Giây tiếp theo, những chiếc răng nhỏ đột nhiên khép chặt lại.
Ngón tay Thẩm Vọng đau nhức, dục niệm sóng trào như lửa cháy đổ thêm dầu: "... lại cắn người."
Anh bóp mạnh khuôn mặt Cố Sanh Sanh ép cô há miệng ra, những ngón tay bất đắc dĩ bị Cố Sanh Sanh cắn vẫn chưa được thả lỏng. Thẩm Vọng phải dùng sức mạnh hơn, định nhéo xuống khuôn mặt non mềm tựa như vừa chạm vào liền vỡ tan nát, rốt cuộc cũng không động thủ được.
Giằng co một lúc lâu, Thẩm Vọng sờ vào bàn tay đầy nước, không biết là nước mắt hay là nước bọt, cuối cùng chửi thề một câu rồi lật người sang hướng khác.
Cố Sanh Sanh có thể thoát thân, phản ứng đầu tiên không phải là bỏ trốn, toàn thân cô mềm nhũn, cắn cắn môi, cặp mắt hạnh đẫm nước khẽ rung động.
Tam quan tan nát, quá muộn để dựng lại.
Trong đầu cô có rất nhiều kiến thức mới cần phải tiêu hóa.
Mà hành động vừa rồi của Thẩm Vọng lại khiến cho cô phải kinh ngạc, không biết phải nghe theo ai.
Cố Sanh Sanh chậm rãi bò dậy, nhìn Thẩm Vọng. Tóc mai anh ướt đẫm, giọng nói khàn khàn: "Mất nước, muốn đi tắm."
......
Cố Sanh Sanh mở tủ quần áo ra, bên trong phân chia khu vực rõ ràng: một bên là quần áo đàn ông, áo khoác đen sơ mi trắng, nhãn hiệu tiếng Anh được thêu tay, phát ra hơi thở tiền tài quý phái; một bên là váy áo phụ nữ lòe loẹt thô tục, số lượng áp đảo.
Cố Sanh Sanh bị gu ăn mặc của nguyên chủ làm cho đau đầu, chớp mắt tìm ra một bộ đồ ngủ màu đen. Dừng một chút, mở ngăn kéo nhỏ, đầu ngón tay lôi ra một chiếc qυầи ɭóŧ.
Chất liệu hơi mỏng, so với khí chất của vị lão đại cay nghiệt cấm dục ngoài kia hoàn toàn đối lập. Ừm, size hơi lớn nhỉ...
Cố Sanh Sanh thầm đánh giá những thứ không cẩn thận nhìn thấy được trong vô thức, mặt nhỏ nóng đến bốc khói.
Phòng tắm rốt cuộc cũng truyền đến tiếng xả nước.
Cố Sanh Sanh đứng ngoài toilet đợi một lát, nhỏ giọng hỏi vào: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, anh ổn chứ? Tôi muốn vào."
Cô vừa nói, vừa chậm rãi đẩy cửa ra: "Tôi đem quần áo sạch đến cho anh nè, còn có..."
Tiếng nói đột nhiên im bặt. Mắt hạnh Cố Sanh Sanh từ từ mở to, nhìn chằm chằm vạt áo mở tung của Thẩm Vọng.
Ánh đèn phòng tắm nhẹ dịu, xuyên qua vạt áo ngủ tơ lụa đen rộng mở, xương quai xanh thanh mảnh như ngọc, cùng với khí chất lạnh nhạt và cấm dụng của người đàn ông, vừa mâu thuẫn lại vừa mị hoặc.
Hơn nữa, cô còn ngửi thấy mùi hoa thạch nam kia.
Tầm mắt Cố Sanh Sanh theo bản năng hạ xuống, Thẩm Vọng ngồi trên xe lăn, có vạt áo ngủ che đậy, không nhìn thấy gì khác.
Cô mơ mơ màng màng cảm nhận được thứ gì đó, nhưng lại không nói lên lời. Cảm giác này khiến hai má cô đỏ lên, đứng trước cửa phòng tắm do dự.
Thẩm Vọng nghiêng đầu, chuẩn xác "nhìn" cô: "Thất thần làm gì?"
Cố Sanh Sanh "a" một tiếng, khuôn mặt nóng ran, giật mình nói: "Tôi không thấy gì hết!"
Thẩm Vọng cười khẩy.
Cố Sanh Sanh chậm chạp phản ứng lại, Thẩm Vọng nói "làm gì", cô chột dạ lại nghe thành "nhìn cái gì", chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hai má Cố Sanh Sanh căng đến đỏ bừng, dậm chân: "Bản thân quần áo không chỉnh tề, liếc một cái là thấy, đâu phải tôi muốn nhìn?!"
Giống như một chú mèo nhỏ thích la lối khóc lóc ồn ào, vụng về phô trương thanh thế để che đậy, khiến cho người khác càng muốn sờ vào cái đuôi nhỏ đầy lông của cô.
Thẩm Vọng vân vê ngón tay trong vô thức: "Đến đây, giúp tôi cởi đồ."
Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt: "Tự anh không cởi được à?"
"Đến đây." Giọng nói như kim thạch trấn áp, toát ra khí thế ngạo mạn không thể phản bác.
Thẩm Vọng khi nãy áp sát vào cô, hơi thở nóng bỏng dồn dập quấn quanh gò má, Thẩm Vọng trước mặt này lại vô cùng thản nhiên mà lạnh nhạt. Dường như tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh chỉ là ảo giác của Cố Sanh Sanh vậy.
Thẩm Vọng không kiên nhẫn, cao giọng: "Đến đây."
Cố Sanh Sanh rũ đuôi, không tình nguyện bước qua.
Vốn tưởng rằng giúp Thẩm Vọng đi toilet là đã chạm đến giới hạn cực đại của cô, nào ngờ hiện tại còn phải hầu hạ anh tắm rửa.
Chân Thẩm Vọng không đứng được, việc cởϊ qυầи áo cho anh chính là một thử thách rất lớn. May là ở nhà Thẩm Vọng chỉ mặc một lớp đồ ngủ.
Cố Sanh Sanh cẩn thận tránh chạm vào da thịt anh, trút bỏ lớp áo ngủ đã sớm bị nhăn nhúm. Lồng ngực tái nhợt gầy yếu hiện ra, phía trên là bờ vai rộng vững chãi.
Trước khi gặp tai nạn xe, hẳn là Thẩm Vọng đã từng có một dáng người rất tốt. Dù bị bệnh tật làm cho teo tót, anh vẫn có vai rộng eo thon, trước bụng một tầng cơ bắp ổn định phi thường.
Đến lượt quần liền lâm vào bế tắc.
Cố Sanh Sanh nửa ngồi trước chân anh, nhìn trái nhìn phải, tầm mắt không biết phải cố định vào chỗ nào: "Anh... anh nhấc eo lên..."
Thẩm Vọng bất động, Cố Sanh Sanh đành phải nắm lưng quần anh kéo thẳng xuống. Bất đắc dĩ xe lăn vẫn chưa phanh, trượt qua trượt lại theo từng cử động của hai người.
Cố Sanh Sanh nhịn không được, liếc mắt nhìn đến nơi nào đó không nên nhìn, vài lần không cẩn thận đụng trúng Thẩm Vọng, liền nổi giận lên: "Quần gì khó cởi quá vậy, xe lăn còn chạy tới chạy lui..."
Trước kia lúc Thẩm Vọng tắm rửa đều có hộ lý hầu hạ. Mấy ngày này người bị đuổi đi, vẫn còn vệ sĩ để sai bảo. Nhưng đêm đã quá muộn, không thể gọi vệ sĩ lên được, lúc này lại quẫn bách, đều do cô gieo gió gặt bão.
Nghĩ vậy, Thẩm Vọng lạnh lùng hỏi: "Trách ai?"
"Trách xe lăn!" Cố Sanh Sanh nóng mắt, nước mắt như tìm được tri kỷ thi nhau chạy xuống: "Anh xem nó cứ nhích tới nhích lui như vậy, làm sao tôi cởi đồ cho anh được!"
Thẩm Vọng: "..."
Cố Sanh Sanh kéo tay áo xuống, hít một hơi thật sâu rồi lại hăng hái lao vào chiến đấu tiếp với chiếc quần của Thẩm Vọng. Bỗng thấy Thẩm Vọng ấn xuống tay vịn xe lăn, bánh xe lập tức cố định lại, không còn lộn xộn nữa.
"???" Cố Sanh Sanh đẩy xe lăn, giận dữ la lên: "Xe lăn này có thể cố định? Sao anh không nói sớm?"
Thẩm Vọng hờ hững hỏi lại: "Em có hỏi đâu?"
Tên nhãi này rõ ràng lấy cô làm trò tiêu khiển đây mà! Cố Sanh Sanh tức giận, trong lúc nhất thờ ném luôn ngại ngùng đi.
***
Tắt vòi nước nóng, Cố Sanh Sanh đảm đương nhiệm vụ tay chống, đỡ Thẩm Vọng ngồi vào bồn tắm.
Chỉ là lúc này không có quần áo ngăn cách, viêm dương khí sục sôi mãnh liệt, đầu ngón tay vừa chạm tới liền mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô.
Cố Sanh Sanh hoảng sợ, không đợi Thẩm Vọng ngồi ngay ngắn đã buông tay ra.
Bịch một tiếng, Thẩm Vọng ngã ngửa trong bồn tắm, may mà anh phản ứng nhanh, bàn tay to lớn bắt lấy thành bồn mới giúp cho sau gáy khỏi bị va đập. Anh bóp sau cổ Cố Sanh Sanh: "Em cố ý?"
Cố Sanh Sanh bị bắn nước khắp người, chưa hết kinh hồn vẫn còn vùng vẫy: "Không... không phải cố ý, thật mà."
Như một chú mèo con đánh đấm loạn xạ trong tay anh, một thân mềm mại vặn qua vặn về. Ngón tay Thẩm Vọng không kiềm được lại vuốt ve.
Cố Sanh Sanh nửa quỳ trên mặt đất, đầu gối bị gạch men ma sát làm cho đau đớn. Cô không thể chịu đau, lại tránh không thoát tầm tay của Thẩm Vọng, tiếng nói như có hơi nước: "Xin lỗi mà, tôi thật sự không có cố ý đâu. Đau chân quá, anh thả tôi ra đi!"
Lại làm nũng. Ngay một giây trước khi Cố Sanh Sanh bắt đầu khóc lóc, Thẩm Vọng rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra.
Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên nghi ngút, người đàn ông tựa ngửa người vào thành bồn tắm, mái tóc đen nhánh vén lên, khuôn mặt thâm thúy được ánh đèn mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, làm phai nhạt đi vài phần xa cách ngàn dặm với sự lạnh lùng bên ngoài.
Cố Sanh Sanh lúc này không khác gì một nha hoàn nhỏ, ôm bụng oan ức ngồi xổm cạnh bồn tắm giúp Thẩm Vọng gội đầu, xoa đến hai tay đầy bọt, coi như là đang tắm cho một chú cún khổng lồ. Cô còn dùng sức gãi da đầu anh: "Độ nóng vừa phải không? Lực độ cỡ này ổn chứ?"
Chân mày Thẩm Vọng khẽ nhíu lại: "Mùi ngọt quá."
Aiz, hương hoa hồng vừa nồng vừa ngọt đến phát ngấy, còn làm giảm khí phách nam nhân của lão đại.
"Được mà." Cố Sanh Sanh bằng mặt không bằng lòng, ném viên tắm hương hoa vào bồn tắm.
Trong chốc lát, bọt xà phòng nở rộ trắng xóa trên mặt nước, hương khí mờ mịt lửng lờ, tựa như vừa chui vào bụi hoa tường vi giữa một khu rừng mờ sương.
Mùi hương này nhẹ hơn mùi hoa hồng bay nãy rất nhiều, chút ngọt ngào mờ mờ ảo ảo ẩn giấu đằng sau lớp sương mù, câu dẫn khứu giác phải ra sức tìm kiếm. Mười ngón tay tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve, từ cổ tay đến ngọn tóc, hương thơm nhàn nhạt quấn quýt xung quanh.
Chóp mũi Thẩm Vọng nhăn nhẹ, nhưng cũng không bắt bẻ, chỉ nói: "Tiếp tục mát xa đi."
=====
Hàn: Mấy người mừng hụt đúng hong, hê hê hê tui biết hết, tui cũng hụt:)
P.s: xin hãy tha thứ cho người con gái giựt mòng, nói lên chương mới từ t2 - 6 mà t7 lại lên, tại tui dư nhiều chương quá:(((
"Ối ối ối khó chịu quá..." Cố Sanh Sanh dùng sức lắc tay Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng duỗi tay mò mẫm tìm chiếc remote, Cố Sanh Sanh lại bất thình lình giãy lên khiến cho remote bay ra xa, không biết rơi xuống chỗ nào.
Âm thanh kỳ quặc bao phủ khắp mọi ngóc ngách trong phòng ngủ.
Từng bước một.
Cao trào nổi lên.
Quấn quýt thật lâu.
Thẩm Vọng kẹp Cố Sanh Sanh rất chặt chẽ, che luôn cả hai lỗ tai đang dỏng lên nghe trộm của cô. Không biết Cố Sanh Sanh là bị dọa sợ hay vì lí do nào khác, mà ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.
Chưa bao giờ Thẩm Vọng cảm thấy ghét cay ghét đắng thứ nào đó đến như vậy, bộ phim này cmn dài quá vậy, còn khó nghe nữa.
Những hành động đó, những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ đầy tính khiêu khích, khiến người đàn ông ngồi trong phòng ngủ tựa như hóa thú, thở hổn hển hết đợt này đến đợt khác.
Bàn tay đang che hai tai Cố Sanh Sanh của Thẩm Vọng chợt nóng lên, kiềm không được mà vuốt ve khuôn mặt non mềm có chút lạnh của cô. Vòng eo săn chắc dính sát vào người Cố Sanh Sanh, cách tấm chăn cũng có thể cảm nhận được một luồng khí ám muội đến từ phái mạnh, tự nơi sâu thẳm đang ngo ngoe rục rịch trồi lên.
Cố Sanh Sanh nằm trong lồng ngực anh không chịu an phận mà giãy lên vài lần, từng cử động nhỏ của cô gái tựa như mùi máu tanh, khiến người đi săn không kiềm được mà hưng phấn lên.
***
20 phút dài nhất của cuộc đời cũng trôi qua, cuối cùng bộ phim cũng tiến vào hồi kết.
Cơ bắp căng cứng của Thẩm Vọng dần dần thả lỏng, tất nhiên vẫn còn quấn quanh người Cố Sanh Sanh, như mãnh thú giam cầm con mồi của mình.
Quần áo hai người dính vào nhau nóng hầm hập, không biết là ai đang đổ mồ hôi. Hương thơm trên người Cố Sanh Sanh ngào ngạt, là hương tường vi, lại giống như kẹo sữa hòa tan, lan sang cả người Thẩm Vọng.
Bị mùi hương này dính trên người mình, Thẩm Vọng cũng không cảm thấy khó chịu, hương vị của anh cũng lây sang người Cố Sanh Sanh, một cảm giác thỏa mãn khó nói trỗi dậy trong người, tiện đường khơi dậy du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt ẩn sâu trong nội tâm thầm kín của anh.
Tấn công, xâm chiếm, từ trong ra ngoài của cô, từng tấc da thịt, đều có hương vị của chính mình.
Hơi thở Thẩm Vọng gấp rút, cùng Cố Sanh Sanh kề sát trong lồng ngực, hai trái tim nhảy bang bang dồn dập, gần như đều nhịp với nhau.
Lúc này Thẩm Vọng mới giật mình nhớ lại, vừa nãy Cố Sanh Sanh ở trong ngực anh giãy giụa, có lẽ vẫn còn đang khóc.
Anh không để ý tới, không có người đàn ông nào nghe thấy loại âm thanh này mà vẫn có thể duy trì được lý trí.
Ngón tay anh chạm đến tà váy mềm mại rối tung đang kéo cao tới eo của Cố Sanh Sanh. Phía dưới là một đôi chân mảnh khảnh nuột nà, thẳng tắp, bất động.
Thẩm Vọng kéo tà váy xuống, lại đưa tay lên quấn quanh eo Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh nhịn không được mà run lên một hồi, tiếng nức nở phát ra, nãi thanh nãi khí, giống như khóc nghẹn đến nơi.
Suýt chút nữa Thẩm Vọng lại bị một tiếng này của cô làm cho mất trí lần hai.
Từ sau lần tai nạn xe đó, du͙ƈ vọиɠ của anh chưa bao giờ mãnh liệt đến như vậy.
"Dặn rồi, muốn gì thì nói thẳng ra, không cần phải quanh co lòng vòng." Thẩm Vọng mở miệng, ngữ điệu lạnh nhạt, giọng nói dường như có chút khàn.
Yết hầu anh khẽ động, ngón tay điềm tĩnh vuốt ve cặp môi ướŧ áŧ kia: "Đây là muốn ám chỉ cho tôi cô thích kiểu thô lỗ như vậy sao?"
Cố Sanh Sanh không dám hó hé, hàm răng cắn chặt.
Cơ thể lại run lên, vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.
Vào thời điểm này, tâm trạng của đàn ông sẽ tự nhiên tốt lên, Thẩm Vọng cũng không ngoại lệ, anh xán đến gương mặt đang nóng ran của Cố Sanh Sanh, nói như dỗ dành: "Đừng giả vờ ngủ nữa, run đến lợi hại thế kia. Tôi sẽ không làm em đau đâu, ngoan một chút."
"..." Cố Sanh Sanh như một đóa hoa nhỏ e ấp, rung động dạt dào, nụ hoa khép chặt không muốn để cho người khác nhìn thấy cảnh xuân.
Ngón tay Thẩm Vọng vân vê cánh môi cô, xoa nắn nó từ ướŧ áŧ đến mềm nhũn. Giọng anh mê hoặc, dường như có thể kéo được Thánh Nữ thuần khiết xuống khỏi thần đàn: "Ngoan, há miệng ra."
Cố Sanh Sanh rốt cuộc do dự mà mở miệng ra, hơi thở ẩm ướt dừng lại trên đầu ngón tay của Thẩm Vọng, quyến luyến dụ dỗ.
Giây tiếp theo, những chiếc răng nhỏ đột nhiên khép chặt lại.
Ngón tay Thẩm Vọng đau nhức, dục niệm sóng trào như lửa cháy đổ thêm dầu: "... lại cắn người."
Anh bóp mạnh khuôn mặt Cố Sanh Sanh ép cô há miệng ra, những ngón tay bất đắc dĩ bị Cố Sanh Sanh cắn vẫn chưa được thả lỏng. Thẩm Vọng phải dùng sức mạnh hơn, định nhéo xuống khuôn mặt non mềm tựa như vừa chạm vào liền vỡ tan nát, rốt cuộc cũng không động thủ được.
Giằng co một lúc lâu, Thẩm Vọng sờ vào bàn tay đầy nước, không biết là nước mắt hay là nước bọt, cuối cùng chửi thề một câu rồi lật người sang hướng khác.
Cố Sanh Sanh có thể thoát thân, phản ứng đầu tiên không phải là bỏ trốn, toàn thân cô mềm nhũn, cắn cắn môi, cặp mắt hạnh đẫm nước khẽ rung động.
Tam quan tan nát, quá muộn để dựng lại.
Trong đầu cô có rất nhiều kiến thức mới cần phải tiêu hóa.
Mà hành động vừa rồi của Thẩm Vọng lại khiến cho cô phải kinh ngạc, không biết phải nghe theo ai.
Cố Sanh Sanh chậm rãi bò dậy, nhìn Thẩm Vọng. Tóc mai anh ướt đẫm, giọng nói khàn khàn: "Mất nước, muốn đi tắm."
......
Cố Sanh Sanh mở tủ quần áo ra, bên trong phân chia khu vực rõ ràng: một bên là quần áo đàn ông, áo khoác đen sơ mi trắng, nhãn hiệu tiếng Anh được thêu tay, phát ra hơi thở tiền tài quý phái; một bên là váy áo phụ nữ lòe loẹt thô tục, số lượng áp đảo.
Cố Sanh Sanh bị gu ăn mặc của nguyên chủ làm cho đau đầu, chớp mắt tìm ra một bộ đồ ngủ màu đen. Dừng một chút, mở ngăn kéo nhỏ, đầu ngón tay lôi ra một chiếc qυầи ɭóŧ.
Chất liệu hơi mỏng, so với khí chất của vị lão đại cay nghiệt cấm dục ngoài kia hoàn toàn đối lập. Ừm, size hơi lớn nhỉ...
Cố Sanh Sanh thầm đánh giá những thứ không cẩn thận nhìn thấy được trong vô thức, mặt nhỏ nóng đến bốc khói.
Phòng tắm rốt cuộc cũng truyền đến tiếng xả nước.
Cố Sanh Sanh đứng ngoài toilet đợi một lát, nhỏ giọng hỏi vào: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, anh ổn chứ? Tôi muốn vào."
Cô vừa nói, vừa chậm rãi đẩy cửa ra: "Tôi đem quần áo sạch đến cho anh nè, còn có..."
Tiếng nói đột nhiên im bặt. Mắt hạnh Cố Sanh Sanh từ từ mở to, nhìn chằm chằm vạt áo mở tung của Thẩm Vọng.
Ánh đèn phòng tắm nhẹ dịu, xuyên qua vạt áo ngủ tơ lụa đen rộng mở, xương quai xanh thanh mảnh như ngọc, cùng với khí chất lạnh nhạt và cấm dụng của người đàn ông, vừa mâu thuẫn lại vừa mị hoặc.
Hơn nữa, cô còn ngửi thấy mùi hoa thạch nam kia.
Tầm mắt Cố Sanh Sanh theo bản năng hạ xuống, Thẩm Vọng ngồi trên xe lăn, có vạt áo ngủ che đậy, không nhìn thấy gì khác.
Cô mơ mơ màng màng cảm nhận được thứ gì đó, nhưng lại không nói lên lời. Cảm giác này khiến hai má cô đỏ lên, đứng trước cửa phòng tắm do dự.
Thẩm Vọng nghiêng đầu, chuẩn xác "nhìn" cô: "Thất thần làm gì?"
Cố Sanh Sanh "a" một tiếng, khuôn mặt nóng ran, giật mình nói: "Tôi không thấy gì hết!"
Thẩm Vọng cười khẩy.
Cố Sanh Sanh chậm chạp phản ứng lại, Thẩm Vọng nói "làm gì", cô chột dạ lại nghe thành "nhìn cái gì", chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hai má Cố Sanh Sanh căng đến đỏ bừng, dậm chân: "Bản thân quần áo không chỉnh tề, liếc một cái là thấy, đâu phải tôi muốn nhìn?!"
Giống như một chú mèo nhỏ thích la lối khóc lóc ồn ào, vụng về phô trương thanh thế để che đậy, khiến cho người khác càng muốn sờ vào cái đuôi nhỏ đầy lông của cô.
Thẩm Vọng vân vê ngón tay trong vô thức: "Đến đây, giúp tôi cởi đồ."
Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt: "Tự anh không cởi được à?"
"Đến đây." Giọng nói như kim thạch trấn áp, toát ra khí thế ngạo mạn không thể phản bác.
Thẩm Vọng khi nãy áp sát vào cô, hơi thở nóng bỏng dồn dập quấn quanh gò má, Thẩm Vọng trước mặt này lại vô cùng thản nhiên mà lạnh nhạt. Dường như tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh chỉ là ảo giác của Cố Sanh Sanh vậy.
Thẩm Vọng không kiên nhẫn, cao giọng: "Đến đây."
Cố Sanh Sanh rũ đuôi, không tình nguyện bước qua.
Vốn tưởng rằng giúp Thẩm Vọng đi toilet là đã chạm đến giới hạn cực đại của cô, nào ngờ hiện tại còn phải hầu hạ anh tắm rửa.
Chân Thẩm Vọng không đứng được, việc cởϊ qυầи áo cho anh chính là một thử thách rất lớn. May là ở nhà Thẩm Vọng chỉ mặc một lớp đồ ngủ.
Cố Sanh Sanh cẩn thận tránh chạm vào da thịt anh, trút bỏ lớp áo ngủ đã sớm bị nhăn nhúm. Lồng ngực tái nhợt gầy yếu hiện ra, phía trên là bờ vai rộng vững chãi.
Trước khi gặp tai nạn xe, hẳn là Thẩm Vọng đã từng có một dáng người rất tốt. Dù bị bệnh tật làm cho teo tót, anh vẫn có vai rộng eo thon, trước bụng một tầng cơ bắp ổn định phi thường.
Đến lượt quần liền lâm vào bế tắc.
Cố Sanh Sanh nửa ngồi trước chân anh, nhìn trái nhìn phải, tầm mắt không biết phải cố định vào chỗ nào: "Anh... anh nhấc eo lên..."
Thẩm Vọng bất động, Cố Sanh Sanh đành phải nắm lưng quần anh kéo thẳng xuống. Bất đắc dĩ xe lăn vẫn chưa phanh, trượt qua trượt lại theo từng cử động của hai người.
Cố Sanh Sanh nhịn không được, liếc mắt nhìn đến nơi nào đó không nên nhìn, vài lần không cẩn thận đụng trúng Thẩm Vọng, liền nổi giận lên: "Quần gì khó cởi quá vậy, xe lăn còn chạy tới chạy lui..."
Trước kia lúc Thẩm Vọng tắm rửa đều có hộ lý hầu hạ. Mấy ngày này người bị đuổi đi, vẫn còn vệ sĩ để sai bảo. Nhưng đêm đã quá muộn, không thể gọi vệ sĩ lên được, lúc này lại quẫn bách, đều do cô gieo gió gặt bão.
Nghĩ vậy, Thẩm Vọng lạnh lùng hỏi: "Trách ai?"
"Trách xe lăn!" Cố Sanh Sanh nóng mắt, nước mắt như tìm được tri kỷ thi nhau chạy xuống: "Anh xem nó cứ nhích tới nhích lui như vậy, làm sao tôi cởi đồ cho anh được!"
Thẩm Vọng: "..."
Cố Sanh Sanh kéo tay áo xuống, hít một hơi thật sâu rồi lại hăng hái lao vào chiến đấu tiếp với chiếc quần của Thẩm Vọng. Bỗng thấy Thẩm Vọng ấn xuống tay vịn xe lăn, bánh xe lập tức cố định lại, không còn lộn xộn nữa.
"???" Cố Sanh Sanh đẩy xe lăn, giận dữ la lên: "Xe lăn này có thể cố định? Sao anh không nói sớm?"
Thẩm Vọng hờ hững hỏi lại: "Em có hỏi đâu?"
Tên nhãi này rõ ràng lấy cô làm trò tiêu khiển đây mà! Cố Sanh Sanh tức giận, trong lúc nhất thờ ném luôn ngại ngùng đi.
***
Tắt vòi nước nóng, Cố Sanh Sanh đảm đương nhiệm vụ tay chống, đỡ Thẩm Vọng ngồi vào bồn tắm.
Chỉ là lúc này không có quần áo ngăn cách, viêm dương khí sục sôi mãnh liệt, đầu ngón tay vừa chạm tới liền mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô.
Cố Sanh Sanh hoảng sợ, không đợi Thẩm Vọng ngồi ngay ngắn đã buông tay ra.
Bịch một tiếng, Thẩm Vọng ngã ngửa trong bồn tắm, may mà anh phản ứng nhanh, bàn tay to lớn bắt lấy thành bồn mới giúp cho sau gáy khỏi bị va đập. Anh bóp sau cổ Cố Sanh Sanh: "Em cố ý?"
Cố Sanh Sanh bị bắn nước khắp người, chưa hết kinh hồn vẫn còn vùng vẫy: "Không... không phải cố ý, thật mà."
Như một chú mèo con đánh đấm loạn xạ trong tay anh, một thân mềm mại vặn qua vặn về. Ngón tay Thẩm Vọng không kiềm được lại vuốt ve.
Cố Sanh Sanh nửa quỳ trên mặt đất, đầu gối bị gạch men ma sát làm cho đau đớn. Cô không thể chịu đau, lại tránh không thoát tầm tay của Thẩm Vọng, tiếng nói như có hơi nước: "Xin lỗi mà, tôi thật sự không có cố ý đâu. Đau chân quá, anh thả tôi ra đi!"
Lại làm nũng. Ngay một giây trước khi Cố Sanh Sanh bắt đầu khóc lóc, Thẩm Vọng rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra.
Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên nghi ngút, người đàn ông tựa ngửa người vào thành bồn tắm, mái tóc đen nhánh vén lên, khuôn mặt thâm thúy được ánh đèn mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, làm phai nhạt đi vài phần xa cách ngàn dặm với sự lạnh lùng bên ngoài.
Cố Sanh Sanh lúc này không khác gì một nha hoàn nhỏ, ôm bụng oan ức ngồi xổm cạnh bồn tắm giúp Thẩm Vọng gội đầu, xoa đến hai tay đầy bọt, coi như là đang tắm cho một chú cún khổng lồ. Cô còn dùng sức gãi da đầu anh: "Độ nóng vừa phải không? Lực độ cỡ này ổn chứ?"
Chân mày Thẩm Vọng khẽ nhíu lại: "Mùi ngọt quá."
Aiz, hương hoa hồng vừa nồng vừa ngọt đến phát ngấy, còn làm giảm khí phách nam nhân của lão đại.
"Được mà." Cố Sanh Sanh bằng mặt không bằng lòng, ném viên tắm hương hoa vào bồn tắm.
Trong chốc lát, bọt xà phòng nở rộ trắng xóa trên mặt nước, hương khí mờ mịt lửng lờ, tựa như vừa chui vào bụi hoa tường vi giữa một khu rừng mờ sương.
Mùi hương này nhẹ hơn mùi hoa hồng bay nãy rất nhiều, chút ngọt ngào mờ mờ ảo ảo ẩn giấu đằng sau lớp sương mù, câu dẫn khứu giác phải ra sức tìm kiếm. Mười ngón tay tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve, từ cổ tay đến ngọn tóc, hương thơm nhàn nhạt quấn quýt xung quanh.
Chóp mũi Thẩm Vọng nhăn nhẹ, nhưng cũng không bắt bẻ, chỉ nói: "Tiếp tục mát xa đi."
=====
Hàn: Mấy người mừng hụt đúng hong, hê hê hê tui biết hết, tui cũng hụt:)
P.s: xin hãy tha thứ cho người con gái giựt mòng, nói lên chương mới từ t2 - 6 mà t7 lại lên, tại tui dư nhiều chương quá:(((